Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!
Chương 169: Mời buông tay, bệ hạ thân ái của ta (3)



Edit: Há Cảo

Sáng hôm sau, trong hoàng cung.

"Tổng quản, nên gọi bệ hạ dậy." Một vị công công tuổi trẻ nhìn sắc trời, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Ừm." Đức Phúc lên tiếng, sau đó nhẹ chân đi vào nội điện, lúc còn cách long sàn chừng mười mấy mét thì dừng lại, có chút cẩn thận gọi,

"Bệ hạ, nên thức rồi."

Một lát sau, tấm màn đung đưa, sau đó bị người nằm ở bên trong xốc lên, Bách Lý Giác duỗi eo, từ trên giường đứng dậy, ngữ khí lười biếng phân phó, "Đi vào hầu hạ."

Đức Phúc nghe thế, thở phào trong lòng, thầm nghĩ, hôm nay tâm tình bệ hạ nhà mình hẳn là không tồi, chính mình chỉ gọi một tiếng đã rời giường, mấu chốt là ngữ khí bình thản này, lúc rời giường không có tức giận.

A, chuyện tốt! Chuyện tốt!

Đức Phúc hướng bên ngoài phòng vẫy tay một cái, vài cung nữ cùng thái giám được huấn luyện kỹ càng cúi đầu bưng đồ rửa mặt và quần áo đi vào, dừng lại ở phía sau Đức Phúc, chờ đợi phân phó.

Bách Lý Giác từ bên giường đi tới, nhịn không được ngáp một cái, tối hôm qua ngủ quá trễ, không tránh được vẫn còn có chút buồn ngủ.

Đức Phúc ngẩng đầu, nhìn về phía bệ hạ tuấn mỹ yêu nghiệt nhà mình, định bụng bổ mắt một phen, nhưng vừa nhìn, tức khắc làm hắn giật mình, không khỏi kêu lên, "Bệ... Bệ hạ?"

"Mới sáng sớm, thấy ma à? Kêu gào cái gì đâu?" Bách Lý Giác cầm chiếc khăn trong tay cung nữ lên lau mặt, sau đó tùy tiện ném sang một bên, liếc tổng quản bên người mình một cái, không kiên nhẫn nói.

"Bệ hạ thứ tội! Chỉ là... Bệ hạ, người..." Đức Phúc vội vàng gập người nhận lỗi, sau đó lại ngẩng đầu, dáng vẻ dè dặt, muốn nói lại thôi.

"Lão già, nhìn cái mặt ngươi xem, sắp nhăn thành đóa hoa cúc rồi." Bách Lý Giác súc miệng xong, độc miệng nói, "Không hầu hạ được nữa, nhanh chóng xin nghỉ cho trẫm, dù sao trẫm cũng đã chán ngươi, vừa lúc đổi một gương mặt khác xem."

"Ôi chào! Bệ hạ, lão nô sai rồi! Người đừng đổi lão nô đi!" Đức Phúc mặt đầy khổ sở, bệ hạ nhà mình thích dày vò lăn lộn người khác, chính mình không phải không hiểu biết, càng là lãnh hội sâu sắc, vội vàng cầu xin.

"Được rồi! Nói đi, có chuyện gì?" Bách Lý Giác lười nghe lão thái giám này khóc lóc, quá chói tai, phân phó nói.

"Bệ hạ, trên cổ người, có năm vết máu, người đây...Đây là bị người nào làm bị thương rồi?! Lão nô cũng không biết, quả thật là tội đáng chết vạn lần." Đức Phúc mặt đầy khẩn trương nói, "Vết thương này thoạt nhìn khá sâu, phải nhanh chóng bôi thuốc a!"

Bách Lý Giác sờ sờ cổ, phát hiện xúc cảm nơi đó không còn nhẵn nhụi nữa, mà là có hơi gồ lên, không khỏi nhướng mày, hỏi, "Rất rõ ràng sao?"

Đức Phúc ra sức gật đầu, quá rõ ràng! Chỉ cần liếc một cái, là có thể thấy được, hơn nữa còn khiến người có loại cảm giác giương nanh múa vuốt nữa.

"Lấy gương lại đây." Bách Lý Giác sai bảo.

Lập tức có một cung nữ, cúi đầu, ôm gương đồng đi tới.

Bách Lý Giác hơi nghiêng đầu, nhìn năm "dấu móng vuốt" bắt mắt trên cổ, khóe miệng nhếch lên, tắc lưỡi một tiếng, "Đúng là một con mèo hoang nhỏ! Móng vuốt thật sắc bén."

"A?" Vẻ mặt Đức Phúc ngơ ngác, nói, "Bệ hạ, trong cung chúng ta không có mèo nha."

"Ngoài cung." Bách Lý Giác còn đang nhìn miệng vết thương của mình, thuận miệng đáp.

"Ôi chao! Bệ hạ, bị mèo hoang cào, nhất định phải nhanh chóng gọi thái y đến xem a! Móng vuốt mèo hoang dơ biết bao nhiêu, bệ hạ sao có thể không cẩn thận như thế a!" Đức Phúc tưởng là thật, nhất thời lo lắng nói.

Nói rồi, còn nhanh chóng sai tiểu thái giám đứng bên ngoài đi gọi thái y.

"Lăn về đây cho trẫm!" Bách Lý Giác khó chịu mắng, "Trẫm nói muốn gọi thái y sao! Con mèo hoang này của trẫm sạch sẽ, không cần gọi. Được rồi, lấy cho ta bộ y phục cao cổ, che lại là được."

Thấy bệ hạ nhà mình mắng lên, Đức Phúc không dám nói gì nữa, vừa phân phó tiểu thái giám hầu hạ bệ hạ thay quần áo, vừa buồn bực trong lòng, bệ hạ có hứng thú nuôi mèo lúc nào vậy, còn nuôi ở ngoài cung nữa chứ!

Tính tình bệ hạ nhà mình, thật là càng ngày càng khó đoán mà!

.........

Chờ đến khi kết thúc lâm triều, Bách Lý Giác trở lại ngự thư phòng, muốn cúi đầu phê duyệt tấu chương, nhưng lại cảm thấy cổ mình hơi khó chịu, nhịn không được kéo kéo cổ áo, không cẩn thận đụng phải miệng vết thương.

Bách Lý Giác híp mắt, không khỏi nhớ đến con mèo hoang nhỏ lạnh lùng tối hôm qua, nhất thời cảm thấy hứng thú.

"Đi gọi Lâu Phong tới đây cho trẫm." Bách Lý Giác hướng ra bên ngoài phân phó.

"Dạ." Bên ngoài có người nhỏ giọng trả lời.

Bách Lý Giác còn chưa xem hai phần tấu chương, Lâu Phong đã đi tới.

Bách Lý Giác ném tấu chương trong tay xuống, hơi ngã mình về sau, cả người lộ ra vẻ tùy ý, lười biếng hỏi, "Nữ nhân ngày hôm qua sai các ngươi đi tra, có tra được thân phận của nàng chưa?"

"Bệ hạ, đã tra được. Tư liệu thuộc hạ cũng đã sắp xếp lại, thỉnh người xem qua." Lâu Phong móc một phần tấu chương từ trong ngực ra, hai tay cung kính dâng lên, đặt ở trên án thư.

Lâu Phong biết tính tình bệ hạ nhà mình, nên đã sớm chuẩn bị.

Bách Lý Giác khom người cầm lên, chỉ là vừa nhìn, liền kinh ngạc nhướng mày, nói, "Nàng là con gái Hạ Nguyên Chính?"

"Đúng vậy. Bệ hạ." Lâu Phong đáp.

Tối qua, lúc đi theo nàng trở lại phủ thượng thư, cũng chính là Hạ phủ, trong lòng hắn đã vô cùng kinh ngạc, chờ đến khi điều tra rõ thân phận của nàng, sự kinh ngạc này lại càng tăng thêm.

Bách Lý Giác tiếp tục đọc, nhìn thấy tên nàng, khóe miệng khẽ nhếch, nói, "Ừm, Hạ Lương, rất giống tính tình của nàng. Có điều, Lương Lương? Sao nghe lên, giống nương nương nhỉ! Lão già Hạ Nguyên Chính này, muốn con gái tiến cung đến thế cơ à, lòng Tư Mã Chiêu này, chậc chậc..."

Lâu Phong quỳ trên mặt đất, nghe bệ hạ nhà mình lẩm bẩm, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm trong lòng, người ta có một biểu ca thanh mai trúc mã, còn là loại lập tức liền phải bàn chuyện cưới xin, muốn tiến cung chỗ nào chứ...

Bệ hạ, người thật sự nghĩ nhiều rồi!

Tiếp theo, chính là một ít đại sự và nhân tế quan hệ chủ yếu của Hạ Lương.

Ví dụ như sinh ra lúc nào, tính tình ra sao, bà vú là ai, nha hoàn thân cận là ai, mấy tuổi biết chạy, mấy tuổi thay răng, mấy tuổi có kinh nguyệt, đương nhiên thanh mai trúc mã tiểu biểu ca này cũng được ghi vào.

Bách Lý Giác nhìn những tin tức liên quan đến tiểu biểu ca, có chút khó chịu nhíu nhíu mày, nhưng lại không biết sự khó chịu này từ đâu đến.

Dường như có cảm giác đồ vật mình nhìn trúng, bị người khác đoạt đi.

Bách Lý Giác khép tấu chương lại, ném sang một bên, hỏi, "Thân thủ của nàng không tệ, tại sao trong này, không có ghi lại nàng học công phu? Còn nữa, trong đây nói nàng nhát gan khiếp nhược, quy củ thủ lễ? Các ngươi điều tra kiểu gì thế?! Sao cái trẫm nhìn thấy, lại là một con mèo hoang móng vuốt sắc bén, bình tĩnh lãnh đạm?!"

"Những tin tức này, đều là hỏi nha hoàn trong phủ của nàng, hẳn là không có sai. Chỉ là, nghe nói vị Hạ tiểu thư này, hai tháng trước, sau khi bệnh nặng một hồi, tính tình thay đổi lạnh nhạt đi rất nhiều." Lâu Phong vội vàng trả lời.

"Chỉ là việc biết công phu này, bệ hạ thứ tội, thuộc hạ cũng không tra được bất kỳ tin tức gì."

"Vậy hôm qua vì sao nàng đến Tiên Nữ Phương?" Bách Lý Giác nhíu nhíu mày, ngón tay gõ lên bàn, lạnh giọng hỏi.

"Xin bệ hạ thứ tội! Chuyện này... Chuyện này thuộc hạ cũng không tra được. Xin bệ hạ cho thuộc hạ thêm một ngày." Lâu Phong cầu xin.

"Ừ." Bách Lý Giác đáp, nghĩ một lát, nói thêm, "Phái người đến phủ thượng thư, giám sát toàn bộ hành động của nàng cho trẫm. Không được bỏ sót bất kỳ việc gì."

"Dạ." Lâu Phong cúi đầu trả lời.

-23.3.2020-

Bệ hạ có vẻ ảo tưởng không nhẹ đâu, Hạ Lương người ta có thanh mai trúc mã rồi nha, ai muốn vào cung của bệ hạ cơ chứ:)))))))) Hôm qua vừa bóp cổ định giết con gái người ta, hôm nay đã điều tra định bụng ôm người về nhà =))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương