Tôn Kiệt phát hiện ra tôi, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Anh ta kéo Tiểu Trân ra sau lưng, cảnh giác nhìn tôi chằm chằm:
"Mày đến đây làm gì?"
Tôi cười nhạt: "Anh không làm chuyện trái với lương tâm, căng thẳng như vậy làm gì?"
Trên mặt Tôn Kiệt lóe lên vẻ mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Tiểu Trân níu tay Tôn Kiệt hỏi: "A Kiệt, đây là ai vậy?"
Chưa kịp để Tôn Kiệt mở miệng, mẹ anh ta đã vội vàng chen ngang:
"Tiểu Trân à, đừng để ý đến con điên này.

Nó chính là con bồ cũ không biết xấu hổ của Tôn Kiệt, bây giờ vẫn còn bám riết lấy Tôn Kiệt nhà bọn dì, mặt dày hơn cả góc tường."
Nhìn thái độ của mẹ anh ta, tôi hối hận quá.
"Dì à, hồi trước lúc bà quỳ trước mặt tôi, không ngừng dập đầu xin tôi tha thứ.

Lúc đó bà còn mở miệng một tiếng cô gái tốt, sao bây giờ lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?"

Mẹ anh ta nóng nảy: "Đồ đĩ thõa miệng chó không nhả ra được ngà voi, mày nói bậy bạ gì đó?"
Tôi cười lạnh: "Mới có mấy ngày đã không nhận rồi, hay là tôi phát video để mọi người xem nhé?"
Lúc này mẹ anh ta hoàn toàn nghẹn họng.
Có lẽ Tiểu Trân đã nhận ra điều gì đó không ổn, cô ta trừng mắt nhìn tôi đầy hung dữ:
"Không biết giữa cô và Tôn Kiệt có chuyện gì, nhưng tôi và Tôn Kiệt đến với nhau sau khi hai người chia tay.

Hôm nay tôi đính hôn, tôi tuyệt đối không cho phép cô phá đám."
"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý định phá đám việc đính hôn của cô đâu.

Như cô vậy, có thể đáp ứng được bốn điều kiện của mẹ anh ta, quả thật hiếm có.

Tôi bội phục cô, cũng chúc phúc cho cô."
Tiểu Trân nghi hoặc nhìn tôi: "Bốn điều kiện gì cơ?"
"Cô còn chưa biết sao?" Tôi che miệng cười khẽ: "Mẹ Tôn Kiệt đã tuyên bố rồi đấy.


Muốn làm dâu nhà bọn họ, nhất định phải thỏa mãn bốn điều kiện."
"Không được đòi sính lễ, phải gánh vác hết việc nhà, phải nộp hết lương, nhất định phải sinh con trai."
Nói xong tôi cẩn thận đánh giá cô ta một lượt rồi nhận xét:
"Cô m.ô.n.g to thế này, chắc sinh con trai không thành vấn đề đâu."
Những người hàng xóm xung quanh cười ầm lên, đủ loại tiếng bàn tán ồn ào không dứt.
"Nhà họ Tôn đưa ra điều kiện thế này mà còn kiếm được con dâu, chắc mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi."
"Đây đâu phải cưới dâu, rõ ràng là tìm người giúp việc mà.

Không ngờ mẹ Tôn Kiệt lại giỏi thế, sau này phải học hỏi nhiều mới được."

.

.
Tiếng cười vang dội khiến sắc mặt Tiểu Trân trở nên vô cùng khó coi.
Cô ta túm lấy tay áo Tôn Kiệt, ép hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Hết chương 10.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương