Vả Mặt Nhà Chồng Hụt Chuyên Ăn Vạ FULL
-
Chương 1
Sau một năm yêu nhau, bạn trai đề nghị dẫn tôi về nhà gặp phụ huynh.
Tôi vui mừng đồng ý, sau đó chuẩn bị không ít quà để mang theo.
Trước khi xuất phát, tôi mới biết rằng buổi gặp mặt hôm nay sẽ diễn ra ở nhà hàng, chứ
không phải ở nhà của bạn trai.
“Không phải là về nhà của anh sao?”
Bạn trai cười ngượng ngùng:
“Mẹ anh nói, lần đầu gặp mặt thì ra ngoài sẽ hợp hơn.
”
Tôi cảm thấy có chút không thoải mái, không cho dẫn về nhà là vì mẹ anh cảm thấy tôi chưa đủ tư cách vào nhà của bà sao?
Đến nhà hàng, tôi chủ động mang quà vào và tươi cười chào hỏi.
“Dì ơi, lần đầu gặp mặt, không biết dì thích gì, nên cháu có mua vài món đồ nhỏ.
”
Mẹ bạn trai không hề ngẩng đầu, trực tiếp nhận lấy và đặt quà xuống dưới ghế.
Bạn trai gọi phục vụ lên chuẩn bị gọi món, nhưng bị mẹ anh ngăn lại.
Mẹ anh nhìn tôi và nói: “Tiểu Chu, nếu con trai tôi đã dẫn cô đến gặp tôi, thì có nghĩa là nó đã nghĩ đến chuyện kết hôn.
”
“Muốn làm con dâu nhà tôi, cô phải đáp ứng một vài điều kiện, cô có đồng ý không?”
Mới gặp mặt lần đầu, chưa nói được hai câu mà mẹ chồng tương lai đã yêu cầu tôi phải đồng ý với một số điều kiện?
Nghĩ rằng có thể mẹ anh đang sốt ruột muốn chúng tôi kết hôn, nên có thể sẽ nói về sính lễ hoặc gì đó, tôi gật đầu.
“Dì ơi, dì nói đi, cháu đang nghe đây ạ!”
Lời tiếp theo của bà ta khiến tôi sốc nặng.
Bà ta nhíu mày, với giọng điệu gần như ra lệnh:
“Không cần sính lễ, toàn bộ công việc nhà cháu phải đảm nhận, phải giao hết lương cho nhà chồng, và phải sinh con trai.
”
“Nếu không đồng ý thì không có chuyện kết hôn đâu.
”
Tôi đờ người ra một lúc lâu mới hoàn hồn, quay đầu nhìn bạn trai với vẻ ngạc nhiên:
"Nhất định phải đồng ý những điều này thì chúng ta mới được kết hôn sao?"
Vẻ mặt Tôn Kiệt bình thản: "Tiêu Tiêu à, những điều mẹ anh nói cũng chỉ là cơ bản thôi.
"
Tôi tưởng bạn trai sẽ trách mẹ mình quá đáng.
Dù sao bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, nhà ai còn đặt ra những điều kiện kiểu này để cưới con gái người ta chứ.
Gia cảnh nhà tôi không tệ, so với nhà bạn trai còn tốt hơn nhiều.
Không đòi sính lễ tôi có thể đồng ý, cha mẹ vốn dĩ cũng định sau khi kết hôn sẽ cho tôi mang về, xem như vốn liếng cho gia đình nhỏ.
Nếu nhà bạn trai thật sự quá khó khăn, cũng không phải không thể bỏ qua, đến lúc đó chỉ cần làm cho có hình thức là được.
Nhưng điều kiện mẹ anh đưa ra rõ ràng không đơn giản chỉ là muốn tôi giúp đỡ người nghèo như họ.
Mà là coi tôi như một người giúp việc miễn phí kèm theo công cụ sinh sản, lại còn phải bù tiền cho họ.
Chỉ cần là con người thì không ai có thể đồng ý những điều kiện vô lý này!
Tôi kìm nén cơn giận trong lòng, nhìn mẹ anh với nụ cười lạnh lùng:
"Dì à, những điều kiện dì nói cháu đều có thể đồng ý, nhưng cháu cũng có một điều kiện kết hôn.
"
Mẹ anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Nói đi, biết ngay là con nhóc như cháu không đơn giản mà.
Nếu không phải con trai tôi thích cô, tôi sẽ chẳng thèm gặp cô đâu.
"
Giọng điệu của bà ta, như thể ra ngoài gặp tôi một lần là ân huệ to lớn lắm vậy.
Thật muốn hỏi bà ta là tổng thống nước nào, hay là nhân vật có thể hô mưa gọi gió gì mà bày đặt ra vẻ thế.
Tôi nhìn mẹ anh với nụ cười lạnh lùng:
"Cháu tìm chồng chỉ có một điều kiện, đó là người đó phải mất cha mất mẹ.
"
Mẹ anh sững người một lúc mới hiểu ra ý nghĩa lời tôi nói, giận dữ đến mức bốc khói.
Không quan tâm đang ở chốn đông người, bà ta túm lấy Tôn Kiệt gào lên:
"Xem mày tìm được đứa con gái tốt như nào kìa, nó dám nguyền rủa tao chết.
Mày còn đứng đó làm gì, xé nát miệng nó cho tao.
"
Tôn Kiệt tức giận trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Chu Tiêu Tiêu, sao mày dám nói với mẹ tao như vậy, mau quỳ xuống xin lỗi mẹ tao ngay.
"
Mơ đi!
Hừ! Còn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi!
Anh ta giỏi thế, sao không lên trời luôn đi?
Thấy tôi không nhúc nhích, Tôn Kiệt đứng dậy, vung tay định đánh tôi.
Tôi nhanh chóng đỡ được bàn tay đang vung đến của anh ta, rồi hất ra.
"Tôi chỉ là người tốt tính thôi, không phải không biết tức giận đâu.
Đối với anh và mẹ anh, trà miễn phí trên bàn này thích hợp với các người hơn.
"
Nói xong, tôi nhấc ấm trà lên, hất mạnh về phía hai người.
Sau đó nhanh chóng xách những món quà tôi mua tới rồi rời đi.
Những món quà tốn của tôi một tháng lương, sao có thể để cho hai kẻ khốn nạn này hưởng?
Phía sau vang lên tiếng chửi rủa điên cuồng của mẹ anh ta, tôi thậm chí cũng không buồn ngoái đầu lại.
Cứ coi như một năm thanh xuân qua cho chó ăn vậy.
Hết chương 1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook