Uyên Ương
51: Năm Đó


“Bất ngờ lắm đúng không? Bởi vì em không thể chấp nhận việc đó nên muốn quên đi.

Cứ nghĩ em sẽ giấu đi và không nói ra nhưng có lẽ là không thể.

Lúc tỉnh lại, trong đầu em chỉ muốn 1 chuyện, là có anh bên cạnh.

Nhưng anh đã đi đâu, đi với ai? Thẩm Hạo, sự thật thì anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất của em, em xảy thai không phải là do anh gây ra.

Lúc đó em thực sự rất cần anh dỗ dành…”
Ánh mắt cô giờ đây chỉ một màu lạnh lẽo, tay cô cầm điện thoại giơ lên bức ảnh mình được gửi ngày hôm đó :”Thẩm Hạo, em muốn anh giải thích”
Cô nhìn anh đầy kì vọng, anh nói là không phải đi, chắc chắn cô sẽ tin anh mà.

Đằng này lại là một chuyện khác, tay anh khẽ run lên :”Anh và Trần Ngọc không có gì cả.

Hôm đó anh đến tìm cô ta để làm nhân chứng, ai gửi em bức ảnh này?”
“Chắc có lẽ là bà Trần, trước kia bà ta cũng dùng số này hẹn em ra ngoài”

“Hẹn em lúc nào? Sao không nghe em bàn bạc với anh?”
Tay Thẩm Hạo đặt trên vai cô siết chặt đến đau, hai mắt anh đỏ ngầu trông rất tức giận :”Tại sao lại gặp bà ta”
“Em không biết là bà ấy.

Chỉ là bảo em đến chỗ hẹn, em tò mò nên đến thôi, em thực sự không hề biết”: Cô nhíu mày lên tiếng giải thích.

Dường như, nhắc đến bà Trần, Thẩm Hạo liền trở thành một con người khác, tàn bạo hơn
“Sau này đừng gặp bà ta nữa”
Giọng anh trầm trầm phát ra như đang cố đè nén thứ gì
“Cửu Uyên, bà ta không hề có ý tốt”: Thẩm Hạo ngồi tựa lưng vào chân giường nhắm mắt lại :”Anh biết em rất thất vọng về anh nhưng mà Cửu Uyên, em phải tin anh.

Anh chưa từng có người phụ nữ khác nào em, chưa từng cũng không có ý muốn”
“Thẩm Hạo”: Cô khẽ gọi tên anh, tay nắm vào nhau trông vô cùng rối rắm :”Em mệt rồi…”
“Anh và Trần Ngọc không có gì cả, hôm đó anh đến dẫn cô ta lên đồn thôi.

Cửu Uyên em phải tin anh”
“Em tin anh nhưng thực sự em chịu không nổi nữa Thẩm Hạo à.

Suốt khoảng thời gian qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện, em cảm thấy bản thân mình quá vô dụng.

Chúng ta không hề có lòng tin với nhau”: Nước mắt lăn dài trên gương mặt, cô nghẹn ngào mà lên tiếng :”Em không biết bản thân nên làm thế nào nữa.

Em biết anh cũng rất mệt mỏi…”
Anh nhìn cô như đang không tin vào tai mình, gương mặt dần chuyển sang lạnh lùng, giọng anh khàn khàn cất lên :”Cho nên em muốn dừng lại?”
Không nhận được câu trả lời của cô, Thẩm Hạo liền biết bản thân đã đoán trúng.

Anh bật cười, một nụ cười vô cùng chua chát :”Đến cả em cũng không cần anh..


ha ha ha”
“Không phải… anh…”: Triệu Cửu Uyên nhíu mày thì nhìn thấy anh che miệng lắc đầu.

Ánh mắt dán chặt lên người cô đầy dịu dàng lẫn thất vọng.

Sau đó cô thấy anh mím môi từ từ lên tiếng
“Trước kia anh từng có một gia đình, có cha, có mẹ, có em gái, rất hạnh phúc.

Cả nhà anh thường quay quần bên nhau vào cuối tuần, bởi vì khi ấy cha anh mới xuất hiện ở nhà.

Anh cứ nghĩ gia đình mình sẽ mãi hạnh phúc như vậy nhưng không”
Thẩm Hạo lại cười :”Năm đó anh vừa lên lớp 1, trong nhà đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khác.

Lúc đầu anh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đó là bạn cha đến chơi mà không biết là cha anh không ở nhà.

Lâu dần, ông ấy xuất hiện nhiều hơn, còn làm những cử chỉ thân mật với mẹ”
“Hôm đó là cuối tuần, anh đi chơi trở về nhà thì nghe thấy cha mẹ cãi nhau cùng với tiếng khóc của Dĩ Huyên.

Nhìn con bé khóc trông vô cùng thảm thương nhưng hai người họ chẳng ai quan tâm cả, họ đang bận cãi nhau”: Vài chữ cuối cùng anh nói ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng đầy khinh bỉ.


Anh nhìn cô lại nói tiếp
“Cha anh lúc đó lại vô cùng tức giận mà tát mẹ, mẹ cũng vì vậy mà ngã nhào xuống đất.

Anh thấy vậy liền chạy đến đỡ mẹ nhưng lại bị mẹ mình vô tình mà hất ra.

Dưới chân mẹ bỗng chảy ra rất nhiều máu, anh lại muốn đến hỏi mẹ bị làm sao nhưng…”
[…]
“Con của tôi… con a a… Thẩm Hạo tại sao… tại sao lại hại em mày… a a”: Bà Trần ôm bụng gào lên vô cùng đau đớn.

Sau khi được đưa đến bệnh viện thì đã xảy thai, bà Trần ngồi trên giường điên loạn mắng chửi anh
“Tất cả đều tại mày, sao còn bé mà lại độc ác như vậy chứ? Mày giống hệt cha mày, bây giờ mày lại hại chết con tao”
“Thẩm Hạo, mày thật độc ác”
“Nó là em mày đó, sao mày có thể ra tay như vậy chứ?”
“Sao tao lại sinh ra con sói mắt trắng như mày chứ hả? Số của tao sao lại khổ như vậy?”
Thẩm Hạo đứng gần đó chỉ biết lắc đầu :”Con không có, không phải con mà, mẹ con là con của mẹ mà”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương