Uyển Thượng Chi
-
C7: Chương 7
31
Điên rồi.
Lục Hành nhất định điên rồi.
Trong lúc nhất thời, ta thử đủ loại phương pháp, hỏi đủ loại thần y, thậm chí còn nghi ngờ Lục Hành đang lừa mình.
Kết quả là sau vô số lần “vô tình bị thương”, ta đã hoàn toàn từ bỏ ảo tưởng của mình:
Ta con mẹ nó thật sự phải cùng sống cùng c.h.ế.t với hắn!
Ta khó khăn lục lại cốt truyện, tiếp theo trong lễ hội Hoa Siêu, Lục Hành sẽ bị thương, sau đó hoàng đế làm nghi thức phong Quý phi, Lục Hành sẽ bị thương. Cuối cùng, sinh nhật Xuân mỹ nhân, Lục Hành sẽ bị thương.
C.h.ế.t tiệt!!! Hắn có thể sống sót vượt qua đại nạn như một kì tích, còn ta thì phải làm sao.
“Vương phi, sao người lại khóc chứ?”
Nha hoàn trước mặt tri kỉ nói: "...Nếu vương phi không muốn thì cứ vứt nó đi."
Ta nhìn chằm chằm đống đồ trên bàn, thấy vô số vàng bạc, đồ trang sức, lụa là,sa-tanh bày trước mặt.
Lại nghe tiểu nha hoàn phía sau: “Vương phi không cần, lui ra đi.”
Ta giữ chặt lấy tay nàng, ho khan một tiếng: "Đây... đây là cái gì vậy?"
Tiểu nha hoàn rũ mắt nói: “Là Vương gia phân phó người đưa tới, nói vương phi thích mấy thứ này.”
Nàng lui về phía sau một bước, lộ ra bốn người có dung mạo tầm thường:
“Đây là bốn nơi Tứ Xuyên, Sơn Đông, Quảng Đông, Hoài Dương, đều là đầu bếp vương gia đưa tới.”
Lại lui về phía sau một bước: “Đây là giấy tờ khế đất các sơn trang, cũng là vương gia tặng cho vương phi.”
Lục Hành quả thực quá tàn nhẫn, như thế này sao ta có thể từ chối chứ!!
Ta rưng rưng nhận lấy vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa. Làm vương phi cảm giác thật tuyệt.
Chỉ cần sống sót, ta có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý này rồi.
Ta rút kinh nghiệm xương máu, quyết định cứu Lục Hành khỏi biển khổ.
Khi tìm được thuốc giải, ta liền một chân đá văng hắn đi. Tìm một mảnh đất, xây sơn trang, bao dưỡng hai ba cái nam sủng, trở thành một đại gia.
Đầu tiên, cửa ải thứ nhất.
Lần ám sát ở lễ hội Hoa Siêu.
32
Nguyên nhân sâu xa dẫn đến cái chết của Lục Hành là do tranh giành ngai vàng với hoàng đế.
Nhưng lần này trong vụ ám sát ở lễ hội Hoa Siêu, Xuân mỹ nhân xả thân cứu mạng hoàng đế, hai người tình cảm càng thăng tiến.
Lục Hành không bị thương tổn đã khiến hoàng đế càng thêm nghi ngờ hắn.
Đó cũng là sự kiện then chốt dẫn đến sự rạn nứt giữa Lục Hành và hoàng đế.
Nhất định phải nắm chắc được cơ hội lần này!
“Thường Thường.” Lục Hằng nghiêng đầu nhìn ta: “Nàng hình như rất khẩn trương?”
Còn không phải đều tại ngươi!!
Ta cười gượng: “Lần đầu tiên cùng vương gia ra ngoài chơi, cao hứng, cao hứng.”
Xe ngựa bên ngoài, Hoàng Thượng cùng Mai phi ở phía trước.
Còn Xuân mỹ nhân vì chức vị nên ở cuối cùng.
Không tồi, đợi bọn bắt cóc đến, ta sẽ giữ chân Xuân mỹ nhân.
Sau đó đẩy Lục hành về phía trước, để hắn đi cứu hoàng đế…
Ta giật mình: Không, không, không được!
Lục Hành không biết võ công gì, nếu hắn bị thương, người đau đớn chính là ta.
Để hắn đi giữ chân Xuân mỹ nhân sẽ thích hợp hơn.
Nghĩ đến đây, ta quay sang hắn:
“Vương gia…… A không phải, phu quân. Nghe nói xuân mỹ nhân gần đây được sủng ái vô cùng, lần trước chúng ta xảy ra tranh chấp, chỉ sợ không ổn.”
“Không bằng hôm nay, vương gia đi giải thích với nàng ấy thử xem”
Để không làm Lục Hành nghi ngờ, ta nghĩ ra ngàn vạn lý do tiếp tục thuyết phục, không ngờ Lục Hành lại đồng ý mà không hỏi một lời: “Được.”
Những đốt ngón tay thon dài vén tấm rèm lên, mỉm cười với ta:
“Phu nhân nói cái gì, vi phu liền làm cái đó.”
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, ta thầm thở dài:
"Đồ cặn bã vô liêm sỉ! Ta còn tưởng rằng ngươi đối với ta thật lòng! Nhưng vừa nghe được là Xuân mỹ nhân, liền lập tức rời đi."
Trong lòng có chút buồn bực, ta đè nén cảm giác khó chịu, từ trong tay áo rút ra song đao.
Quả nhiên, lúc đi ngang qua núi Tuấn Tật.
Một đám sơn tặc từ trên núi lao xuống.
33
Lần đầu tiên ta giết người, là giết một tên ác bá.
Hắn coi thường mạng sống của dân thường, thời điểm bị ta giết, hắn vẫn có ý đồ cường bạo con gái nhà lành.
Thế nhưng cho dù giết chết một tên cặn bã như vậy nhưng sau khi thấy hắn chết, ta vẫn sợ hại đến sốt cao ba ngày.
Ta sợ giết người.
Song đao như điện, giết chết hai tên cướp hai bên trái phải đang tấn công xe ngựa, vén rèm lên, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đang kinh hãi của hoàng đế.
Ta cố nén cảm giác sợ hãi với máu, quay mặt đi.
Ta đem hoàng đế bay lên, ánh mắt tìm kiếm Lục Hành.
Nhất định phải để Lục Hành mang hắn đi!
Nhưng mà, khi ta chém trái phải và bay thẳng đến xe ngựa của Lục Hành, đã không thể tìm thấy hắn nữa.
Chẳng lẽ hắn mang theo Xuân mỹ nhân chạy trước?
Nghĩ tới đây, chua xót trong lòng càng dâng trào, ta tự nhủ: “Kiếp trước từng trải qua”.
Đã sớm biết như vậy, tại sao phải thương tâm đây.
Chỉ ngẩn người một khắc đó, liền có đao nhọn hung hăng chém tới chỗ hoàng đế!
Không xong!
Tổ tông này cũng không thể bị thương.
Thấy không còn đường thoát, ta nghiến răng dùng thân mình che chắn cho hoàng đế——
Thế nhưng đau đớn trong dự đoán không tới.
Gió thổi qua bên tai, mang theo một tiếng hét lên đau đớn.
Một bàn tay ôm ta vào trong ngực.
Kẻ địch trước mặt bị một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên, trợn mắt ngã trên mặt đất.
Lục Hành bất đắc dĩ nhìn ta: “Mới không thấy một lúc liền bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi sao? "
Suy nghĩ lung tung cái gì?
Mưa tên từ trên trời giáng xuống, tay trái của hắn bảo vệ ta và hoàng đế, tay phải dùng kiếm đỡ từng mũi tên.
Một cơn đau thấu tim truyền đến từ cánh tay phải của ta, đau đến kêu cha gọi mẹ: "Lục Hành, đồ khốn! Ngươi không biết ngươi chắn đao lão tử cũng đau sao!”
Lục Hành kéo ta cùng hoàng đế cưỡi ngựa nhanh chóng đi về hướng Tây.
34
Máu.
Đều là máu.
Ta choáng váng ngã xuống đất, cả người dựa vào thân cây.
Lục Hành ôm ta trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, dỗ dành giống như con nít:
"Đừng sợ, đừng sợ."
"Đã qua rồi."
Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt ta, tựa như hôn một cái trân bảo.
Ta suy yếu kéo hắn:
“Hoàng Thượng……”
“Mau đi xem Hoàng Thượng……”
Chỉ khi hoàng thượng cùng hắn xoa tan hiềm khích lúc trước, chuyện này mới có thể coi là đã qua.
Mới có thể sống tốt.
Lục Hằng vỗ vỗ lưng ta: “Không cần vội.”
“Hắn không sao.”
Ta dựa vào hắn một lúc lâu mới có thể lấy lại tỉnh táo.
Vị hoàng đế trước mặt chúng ta, sắc mặt tái mét, ngồi đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta.
Kế tiếp, hắn nói một câu, làm ta thiếu chút nữa ngất đi.
"Thích khách này."
“Có phải các người tự biên tự diễn?”
35
"Hoàng đế nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được."
Lục Hành không tỏ ý kiến, cẩn thận kiểm tra trên người ta có vết thương gì không.
Hoàng đế sửng sốt một lát, sau đó trầm mặt hồi lâu nói: "Ngươi cũng không muốn giải thích?"
“Ta giải thích có ích gì sao?”
Lục Hành cười nói: “Từ nhỏ, Hoàng thượng đã được Thái hậu dặn dò coi ta là tai họa, sợ ta càng giải thích, hoàng thượng càng không tin ta.”
Ta bật dậy run rẩy chỉ vào miệng vết thương của Lục Hành:
"Nếu thật sự là Lục Hành muốn ám sát, trực tiếp giết hoàng thượng chẳng phải sẽ có lợi hơn sao? Tại sao phải bận tâm chặn kiếm cho hoàng thượng? Chỉ là để lấy được cái gọi là lòng tin thôi?"
Tức giận đến mức ho khan.
Lục Hành ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng ta nói:
"Đừng nói chuyện, Thường Thường."
Lục Hằng càng an ủi, ta càng thương tâm, vốn cũng không ủy khuất nhiều, bỗng dưng được hắn an ủi ta òa khóc lên.
Lão tử thật vất vả mới làm kết cục tốt lên một chút!!
Cẩu hoàng đế con mẹ nó còn không chịu tin!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lục Hành sẽ không có khả năng hòa giải với hắn!!
Ta khóc đến mức lau toàn bộ nước mũi nước mắt trên quần áo của Lục Hành, hắn không những không chán ghét còn liên tục dùng ống tay áo sạch sẽ lau mặt cho ta. Sau đó hôn nhẹ lên trán ta.
Giọng nói bất đắc dĩ của hoàng đế vang lên từ phía sau:
"Được rồi, đừng khóc. Là lỗi của trẫm."
"Dù thế nào đi chăng nữa, trẫm cũng sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi."
Lục Hành tựa hồ không có để ý, chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook