Uyển Thượng Chi
C1: Chương 1

1

Một ngày sau khi ta tái sinh trở về, nhận được một mệnh lệnh quen thuộc.

Ám sát Xuân mỹ nhân.

Ánh mắt lạnh như đao của chủ quản từ trên nhìn xuống: “Nhiệm vụ lần này vô cùng khó khăn, vương gia đích thân giao phó ngươi đi làm, hy vọng ngươi sẽ không làm chúng ta thất vọng.”

Ha hả, nữ nhân của hoàng đế có thể dễ dàng bị g.i.ế.t như vậy sao?

Dựa theo diễn biến cốt truyện ban đầu, vào ngày ám sát, thanh kiếm của ta sẽ chệch hướng, liền bị vị Xuân mỹ nhân này một kiếm đâm c.h.ế.t.

Ngay sau đó, hoàng đế sai người ném ta tới bãi tha ma, trước khi c.h.ế.t còn bị quất xác, thảm hại tới mức chó cũng không đành lòng ăn.

Mà Lục Hành đột nhiên giống như mất trí, căn bản không nhớ rõ sự tồn tại của ta.

Trước thi thể của ta nói yêu nàng, trầm mê nàng, vì nàng si, vì nàng cuồng, vì nàng đập đầu vào tường.

Cuối cùng, cả tính mạng cũng hai tay dâng lên.

—— Tên ngốc.

Lòng ta đã đem hắn mắng đến máu chó đầy đầu, miệng lại cung kính: “Thuộc hạ tuân mệnh.”.

Chủ quản trước mặt hài lòng gật đầu, phất tay bảo ta lui ra, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm: “Chờ đã.”

Lục Hành ngồi ở phía sau vẫn luôn im lặng, chậm rãi xoay lưng ghế, nhìn về phía ta.

“Bùi Thường…” Hắn trầm ngâm nhìn tôi, “Ngươi có ý kiến gì sao?”

Ta sợ tới mức lập tức cúi đầu: "Không, không có! Thuộc hạ không dám."

Mặc dù ta đã theo Lục Hành làm tùy tùng ba năm, nhưng tổng số lần trò chuyện của ta và hắn còn không đến còn số hai mươi.

Giống như hôm nay, đột nhiên hỏi ý kiến ta, thật sự là phá lệ một lần.

Chẳng lẽ uống lộn thuốc?

Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ. Giọng nói từ tính của Lục Hành chậm rãi vang lên: “Lần này, ngươi không cần phải đi.”

Cái gì?

Ta ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn.


Hắn khẽ nâng cằm lên, nghiền ngẫm liếc mắt mà đánh giá ta.

"Lui xuống."

“Tự mình lãnh 50 gậy.”

2

Năm mươi gậy, gần như lấy đi nửa cái mạng của ta.

Nằm trên giường tĩnh dưỡng một hồi, liền nhận được nhiệm vụ thứ 2.

“Vương gia nói, muốn ngươi tự mình đi nghe mệnh lệnh.”

Chủ quản thương hại liếc nhìn ta một cái.

Trong mắt đều là ba chữ: Ngươi xong rồi.

Suy cho cùng, từ trước tới nay, giao nhiệm vụ đều là chủ quản.

Mệnh lệnh do chính Lục Hành đưa ra.

Hoặc là, cực kỳ quan trọng.

Hoặc là, phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ.

Theo chủ quản quỳ gối trước mặt Lục Hành, lưng ta gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ không dựa theo diễn biến cốt truyện ban đầu, ba ngày sau ta vẫn phải c.h.ế.t?

Lục Hành sau bàn dài, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, cho dù là đang đọc văn thư, khóe miệng vẫn treo lên nụ cười nhàn nhã.

Dù ở trong phòng tối nhưng lại cảm giác như đang hòa mình với núi sông hoang dã. Khuôn mặt như ngọc bích tựa tiên nhân.

Ngón tay cầm văn kiện hơi dùng sức, mảnh khảnh lại mạnh mẽ.

Nếu là ngày trước, ta đã sớm đối với gương mặt này nước miếng giàn giụa.

Thế nhưng hiện tại, ta hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn hắn đẹp tới như vậy, ta càng muốn đem hắn tiền d.â.m hậu sát, lại gian lại sát, sát lại gian, gian lại sát.

Không biết vì sao, thời điểm nghĩ đến điều này, ta cảm thấy Lục Hành bỗng nhiên ngước mắt lên, liếc nhìn ta.

Sau đó, hắn đem bút gác ở một bên, thản nhiên nói:

"Ta đói."

“Tới phòng bếp của hoàng đế, trộm cho ta cái bánh nướng.”

3

Gì cơ?

Thấy bộ dáng ngu si của ta, hắn cong môi, lộ ra ý cười vui vẻ: “Thế nào?”

"Ngươi không muốn?"

"Muốn muốn."

Ta vội vàng đồng ý, do dự một lúc rồi hỏi lại:

“Vương…… Vương gia, mệnh lệnh của ngài, chính là cái này?”

Lục Hành hỏi lại ta: “Ngươi có ý kiến?”

Ta vội xua tay: “Thuộc hạ không dám.”

—— chẳng lẽ Lục Hành mất trí rồi?

Nhưng dựa theo diễn biến cốt truyện, dường như không có dấu hiệu nào nói hắn sẽ trở thành tên ngốc.

"Đúng vậy."

Hắn nhìn ta đầy ẩn ý:


"Ta muốn đồ vừa nướng xong."

…….

Mẹ kiếp, Lục Hành chỉ nói có năm chữ ngắn ngủi mà ta bị treo trên xà nhà bếp của hoàng đế cả một đêm. Thật vất vả mới đợi được đầu bếp bắt đầu làm việc, trộm bánh nướng đưa cho Lục Hành, hắn lại không chút để ý:

"Đột nhiên không muốn nữa."

Tên khốn!!!!

Ta trong lòng đem mười tám vị tổ tông của hắn hỏi thăm một lần, hắn lại cười như không cười liếc ta một cái, chậm rì rì nói:

“Không bằng, ngươi mang cho ta bánh phù dung của Tây Hải tướng quân.”

Ta cố nén giận hỏi hắn: “Còn bánh nướng thì sao?”

Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nó rồi nói: “Nướng cũng được lắm, cho chó ăn đi.”

4

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày ta đều bôn ba trên phố tìm đồ cho hắn.

Không phải hôm nay trộm cho hắn gà quay do phu nhân thừa tướng nấu, thì chính là trộm tỏi vừa mới bóc của thái phó đại nhân.

Vài lần như vậy, triều đình nghe nói ở kinh thành có kẻ biến thái.

Không trộm vàng, không trộm bạc, chỉ trộm tỏi của quan lại.

Chỉ một thời gian, người người nhà nhà đều không ăn tỏi, thậm chí còn nhổ cả tỏi hàng xóm trồng.

Hơn nữa mỗi lần ta trộm đồ đặt trước mặt hắn, Lục Hành đều cười đến ôn hòa, ở trước mặt ta, đút điểm tâm cho chó ăn.

Còn khen ta chọn đồ ăn vô cùng cần thận, rất hợp khẩu vị của A Phúc.

Ta trên mặt mỉm cười đồng ý, tay trái nhét độc vào điểm tâm.

Kết quả khi đưa cho Lục Hành, hắn lại mỉm cười nói:

“Gần đây ngươi vất vả rồi, không bằng, bánh hoa mai này thưởng cho ngươi?”

Ý xấu không thành ta cũng không từ bỏ, tùy tiện mua điểm tâm trên phố về gạt hắn.

Kết quả hắn nhìn cũng không nhìn, trực tiếp kêu người kéo ta xuống đánh ba mươi gậy.

Cứ thế lặp đi lặp lại ba ngày, rốt cuộc hắn cũng không sai ta đi trộm bánh nướng nữa.

Hắn nói với ta: “Ngươi chuẩn bị một chút, cùng ta đến dự yến tiệc Lạc Dương.”

5

Trong cốt truyện gốc, ta phải ám sát Xuân mỹ nhân đúng là ở yến tiệc Lạc Dương.

Kết quả, ám sát thất bại, bị Xuân mỹ nhân thoạt nhìn vô cùng yếu đuối một kiếm xuyên tim, c.h.ế.t bất đắc kì tử, còn bị cẩu hoàng đế hạ lệnh quất x.á.c. Quang vinh trở thành trò cười lớn trong giới sát thủ.


Mà hôm nay.

Đúng là ngày c.h.ế.t của ta.

Ta lập tức hiểu ý hắn: Tên khốn này muốn ta giả làm nha hoàn, lợi dụng lúc yến tiệc hỗn loạn g.i.ế.t Xuân mỹ nhân!

"Nhiệm vụ này rất quan trọng, mà thuộc hạ gần đây bị thương nặng."

Ta châm trước: “Sợ rằng giả làm nha hoàn sẽ bị nghi ngờ, vương gia vẫn nên để người khác làm.”

"Ồ?"

Lục Hành sắc mặt như ấm áp gió xuân: “Thường nhi thông minh như vậy, sao có thể coi nhẹ mình?”

Ta đang muốn nói cái gì,hắn trực tiếp dựa vào chiếc gối mềm mại của xe ngựa, cười nói: “Lên đường đi.”

Tốt lắm, lên đường.

Lên con mẹ nó đường hoàng tuyền.

May mắn, ta cũng không phải đèn cạn dầu.

Nhìn thấy xe ngựa chậm rãi khởi động, Lục Hành không có thay đổi ý định, đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển.

Xe ngựa trên đường đến hoàng cung, sẽ đi qua ba giao lộ.

Nếu ta chạy trốn từ giao lộ đầu tiên.

Chỉ sợ còn chưa nhảy được ra khỏi cửa, sẽ bị người ở gần đó đánh c.h.ế.t.

Giao lộ thứ hai nằm ngay giữa phố xá sầm uất.

Nhiều người còn không tính, hôm nay ta cũng không dịch dung.

Lỡ như bị ai thấy mặt thì làm sao ta có thể lăn lộn trên giang hồ được nữa?

Hoặc là, ta cũng có thể suy xét cái lỗ chó ở góc đường kia, tuy có thể mất uy danh nhưng vì bảo toàn mạng sống, ta có thể…

Đang lúc đầu óc rối tung, Lục Hành đang ngủ đột nhiên nói chuyện.

"Ngươi không mệt?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương