Uyển Nhu! Mau Đến Đây Với Ta
-
Chương 46: Hà ân mất tích?
Tu Kiệt rón rén bước tới gần nơi Hà Ân đang ngồi uống trà, hắn lên tiếng khiến nàng có chút giật mình vì hắn.
"Chủ nhân! Ta đã tìm được kế sách đi khỏi đây mà không bị phát hiện rồi!"Hắn cười ngốc.
"Nói!" Hà Ân lạnh lùng trả lời.
"Ta đã dùng được thuật ảo mộng rồi!Tuy không khiến bọn lính ngủ được quá lâu nhưng cũng đủ thời gian để chúng ta rời khỏi đây trước khi chúng tỉnh lại!" Hắn cười hề hề rồi chạy biến đi thu xếp đồ đạc.
"Ồ! Nhanh vậy sao? Ta mới hạ lệnh cho ngươi xong mà, còn chưa tới ba canh giờ đã tìm ra cách! Có rủi ro gì không vậy? "
Hà Ân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tu Kiệt.
"Hì hì chủ nhân! Ta chắc chắn lần này sẽ rời đi được mà với lại ta bảo đảm sẽ không có trục trặc gì đâu, người yên tâm đi!" Hắn nói xong rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc cần thiết.
"Tốt nhất là như vậy! À ta quên hỏi ngươi, việc khôi phục lại ký ức của ta và pháp lực có sự tham gia của Minh Viễn,Tuyết Nhan nhưng chúng còn quá nhỏ sao có thể giúp ta được? "
Hà Ân khó hiểu nhìn hắn trong lòng lại nổi lên một sự nghi ngờ trong ánh mắt nàng dành cho hắn.
Hắn dừng tay thu dọn đồ tự đập một cái rõ đau lên trán mình rồi nói.
"Ta quên mất! Nhưng nếu không có hai sự trợ giúp của hai vị tiểu chủ thì rất khó thành công trong việc hồi phục của người!"
"Vậy ngươi còn cách nào khác không?" Hà Ân hỏi với vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
"Cách thì ta cũng có nhưng rủi ro thì lớn lắm!" Tu Kiệt xoa xoa rồi bóp cằm suy nghĩ bày ra vẻ lo lắng.
"Cách gì? Ngươi nói nhanh chút đi!" Hà Ân sốt ruột yêu cầu.
"Chủ nhân thứ lỗi, cách này thật sự quá mạo hiểm cho nên Tu Kiệt xin phép không nói!" Tu Kiệt nói xong rồi lại tiếp tục thu xếp đồ mặc kệ Hà Ân muốn hỏi hắn chuyện gì hắn cũng không trả lời nữa.
"Rốt cuộc là cách gì? Nguy hiểm lắm sao? Hay là hắn không muốn ta trở về thân phận cũ? Hay là hắn thật sự đang lừa gạt ta như Vũ Nhiên nói? Trời ơi!" Nãy giờ những điều trên Hà Ân đều nghĩ trong đầu, duy nhất chỉ có hai từ "Trời ơi " là nàng nói rất to và rõ ra ngoài.
"Xong rồi! Chúng ta chuẩn bị đi thôi! Chờ ta dùng thuật ảo mộng đã!"Tu Kiệt ra hiệu bảo Hà Ân bế Minh Viễn và Tuyết Nhan chờ hắn thi triển thuật này xong rồi sẽ rời đi.
"Chờ chút nữa thôi chúng sẽ lập tức ngủ nửa canh giờ, nửa canh giờ sau chúng sẽ tỉnh dậy! Cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời đi!"Tu Kiệt chắc chắn với Hà Ân.
"15’p trôi qua mà sao bọn chúng còn chưa ngủ vậy hả? Có khi nào ngươi lại dùng sai pháp thuật khiến chúng tỉnh táo hơn không vậy hả? " Hà Ân cau có nhìn hắn.
"Trong vòng bốn nén nhang bọn chúng chắc chắn sẽ ngủ gục hết thôi!"
Tu Kiệt đang cười toe toét nhưng khi quay lưng lại gặp vẻ mặt cau có của nàng nụ cười của hắn lập tức tắt ngúm, khí lạnh bao trùm khiến hắn cảm nhận được rằng đừng bao giờ cười cợt trước mặt nàng khi chưa làm xong nhiệm vụ nàng giao phó.
"Pháp thuật cái gì chứ? Lừa người!"Hà Ân bĩu môi bực tức.
"....." Tu Kiệt im lặng nghe Hà Ân mắng không dám phản kháng.
30 phút sau...
"Cơ hội đến rồi chúng ta đi!"Tu Kiệt một tay ôm Minh Viễn một tay kéo tay Hà Ân đi.
"Bỏ tay ra! Ta tự đi được, Tuyết Nhan và Minh Viễn còn đang ngủ đi nhẹ nhàng một chút, ta không muốn chúng bị thức giấc!"Hà Ân cau có thì thầm trách móc hắn, một chút cũng không dám to tiếng sợ hai đứa trẻ tỉnh dậy lại khóc.
Bìa rừng trúc...
"Mệt chết ta rồi! Cuối cùng cũng ra khỏi phủ thế tử chết tiệt đó!" Hà Ân lau mồ hôi.
"Trời cũng...sắp sáng...tới nơi rồi! Chúng ta còn phải...phải đi rất lâu nữa mới tới Nghiên Dương! "Tu Kiệt lúc này cũng mệt mỏi nói giọng đứt quãng.
"Còn bao xa nữa? Cần bao nhiêu thời gian? "Hà Ân ôm Tuyết Nhan đu đưa qua lại để cho bé ngủ say.
"Cần ba ngày để tới Nghiên Dương!Quãng đường còn khá dài cho nên hôm nay chúng ta tạm nghỉ ở đây đi, ngày mai đi tiếp! Dù gì chúng ta cũng đi khá xa phủ của Thế Tử Thế Hãn rồi! " Tu Kiệt lấy nước và đồ ăn ra đưa cho Hà Ân rồi lấy ít lá trúc vài que củi to ở đó chất thành một đống nhỏ rồi đốt lên sưởi ấm.
"Hai vị tiểu chủ nhìn không khác lúc trước là bao, một vị nhìn vẫn rất xinh đẹp còn vị kia vẫn rất mạnh mẽ kiên cường!" Tu Kiệt nhìn hai đứa trẻ rồi tự nở nụ cười nói như tên tự kỷ.
"Tuyết Nhan rất xinh đẹp sao? Minh Viễn mạnh mẽ kiên cường? "Hà Ân cốc một cái rõ kêu lên trán Tu Kiệt mà nói.
"Chúng còn nhỏ cho nên xinh đẹp hay mạnh mẽ kiên cường gì đó sau này mới tính đi! Ngươi đúng là đồ điên tự kỷ!" Hà Ân lườm hắn.
"Thật ra thì Tuyết Nhan tiểu chủ lúc trước đã 19 tuổi rồi! Vô cùng xinh đẹp! Ta cùng cô ấy hay đi chơi cùng nhau, có lúc trốn buổi giáo huấn của người nhưng bị Minh Viễn tiểu chủ bắt về chịu phạt..."Tu Kiệt nước mắt rưng rưng khiến Hà Ân có chút thương cảm bảo hắn.
"Vậy, lúc trước ngươi và con gái của ta rất thân thiết sao? "
"Đều là chuyện đã qua!Hai vị tiểu chủ và chủ nhân người đã về rồi cho nên ta không còn buồn nữa!" Tu Kiệt lau nước mắt cười hề hề.
Hà Ân đưa Tuyết Nhan qua cho Tu Kiệt bế, còn nàng thì ôm Minh Viễn để ru ngủ. Nàng nói tiếp.
"Nếu thật sự lúc trước hai đứa thân thiết như vậy thì ngươi bế nó đi! Đợi sau này nó trưởng thành rồi nếu như ngươi và nó hợp nhau thì ta sẽ tác thành cho hai đứa!"Hắn nghe Hà Ân nói vậy thì mừng lắm cảm ơn rối rít còn luôn miệng gọi nàng là nhạc mẫu.
"Haizz ngươi quá khích vậy làm gì? Ta chỉ nói là nếu thôi mà chứ chuyện sau này chưa chắc đã xảy ra theo ý muốn của ngươi đâu mà gọi ta là nhạc mẫu!"Hà Ân cau mày nhưng nhìn thấy nét mặt ủ rũ của hắn lại không nhịn nổi mà bật thành tiếng cười lớn.
P/s: Hmm tuổi tác trong truyện thì tác giả viết nó còn hơi mâu thuẫn xíu nên là tính kĩ theo của từng nhân vật thì theo đây các bạn đọc sẽ không bị rối nhé!
Thiên Uyển Nhu: 30 tuổi ( thân xác của nàng do chỉ là một phần của Sương Ngọc vì thế nàng chỉ sống với thân thể của một thiếu nữ 20 tuổi có điều khá yếu đuối cho nên Hà Ân mới nói là không thể tự vệ bản thân chỉ đành chờ lớn hơn chút nữa)
Khiêm Nhẫn: 40 tuổi tính theo tuổi lúc xảy ra vụ cháy thì Khiêm Nhẫn 10 tuổi nhé!
Thế Hãn (Vũ Nhiên):35 tuổi
Hà Ân 30 (kém Khiêm Nhẫn 10 tuổi do lúc xảy ra vụ cháy đó thì Hà Ân vẫn còn sơ sinh chưa được 1 tuổi)
Vương Tuyết Nhan:19 tuổi kiếp trước ra đời sau Minh Viễn 1 năm. (Theo họ mẹ hmm cái này là do Hà Ân muốn thế)
Du Minh Viễn: 20 tuổi kiếp trước hắn ta ra đời trước hẳn 1 năm (theo họ cha, Hà Ân nương nương: "cha con các người ta không thèm quản ")
Thuỷ Sở Ly: 26 tuổi công chúa nước Kim Nhạc.
Trương Xi Vưu: 38 tuổi Thái Tử Đại Kim (đại hoàng tử)
Trương Lâm Tam: 36 tuổi nhị hoàng tử Đại Kim
Trương Tề Minh: 34 tuổi tam hoàng tử
Trương Dư Mặc: 23 tuổi tứ hoàng tử
Trương Hạ Lan: 20 tuổi công chúa út của Đại Kim.
(Tác giả rất mong được góp ý thêm để hoàn thiện truyện thật tốt!)
"Chủ nhân! Ta đã tìm được kế sách đi khỏi đây mà không bị phát hiện rồi!"Hắn cười ngốc.
"Nói!" Hà Ân lạnh lùng trả lời.
"Ta đã dùng được thuật ảo mộng rồi!Tuy không khiến bọn lính ngủ được quá lâu nhưng cũng đủ thời gian để chúng ta rời khỏi đây trước khi chúng tỉnh lại!" Hắn cười hề hề rồi chạy biến đi thu xếp đồ đạc.
"Ồ! Nhanh vậy sao? Ta mới hạ lệnh cho ngươi xong mà, còn chưa tới ba canh giờ đã tìm ra cách! Có rủi ro gì không vậy? "
Hà Ân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tu Kiệt.
"Hì hì chủ nhân! Ta chắc chắn lần này sẽ rời đi được mà với lại ta bảo đảm sẽ không có trục trặc gì đâu, người yên tâm đi!" Hắn nói xong rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc cần thiết.
"Tốt nhất là như vậy! À ta quên hỏi ngươi, việc khôi phục lại ký ức của ta và pháp lực có sự tham gia của Minh Viễn,Tuyết Nhan nhưng chúng còn quá nhỏ sao có thể giúp ta được? "
Hà Ân khó hiểu nhìn hắn trong lòng lại nổi lên một sự nghi ngờ trong ánh mắt nàng dành cho hắn.
Hắn dừng tay thu dọn đồ tự đập một cái rõ đau lên trán mình rồi nói.
"Ta quên mất! Nhưng nếu không có hai sự trợ giúp của hai vị tiểu chủ thì rất khó thành công trong việc hồi phục của người!"
"Vậy ngươi còn cách nào khác không?" Hà Ân hỏi với vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
"Cách thì ta cũng có nhưng rủi ro thì lớn lắm!" Tu Kiệt xoa xoa rồi bóp cằm suy nghĩ bày ra vẻ lo lắng.
"Cách gì? Ngươi nói nhanh chút đi!" Hà Ân sốt ruột yêu cầu.
"Chủ nhân thứ lỗi, cách này thật sự quá mạo hiểm cho nên Tu Kiệt xin phép không nói!" Tu Kiệt nói xong rồi lại tiếp tục thu xếp đồ mặc kệ Hà Ân muốn hỏi hắn chuyện gì hắn cũng không trả lời nữa.
"Rốt cuộc là cách gì? Nguy hiểm lắm sao? Hay là hắn không muốn ta trở về thân phận cũ? Hay là hắn thật sự đang lừa gạt ta như Vũ Nhiên nói? Trời ơi!" Nãy giờ những điều trên Hà Ân đều nghĩ trong đầu, duy nhất chỉ có hai từ "Trời ơi " là nàng nói rất to và rõ ra ngoài.
"Xong rồi! Chúng ta chuẩn bị đi thôi! Chờ ta dùng thuật ảo mộng đã!"Tu Kiệt ra hiệu bảo Hà Ân bế Minh Viễn và Tuyết Nhan chờ hắn thi triển thuật này xong rồi sẽ rời đi.
"Chờ chút nữa thôi chúng sẽ lập tức ngủ nửa canh giờ, nửa canh giờ sau chúng sẽ tỉnh dậy! Cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời đi!"Tu Kiệt chắc chắn với Hà Ân.
"15’p trôi qua mà sao bọn chúng còn chưa ngủ vậy hả? Có khi nào ngươi lại dùng sai pháp thuật khiến chúng tỉnh táo hơn không vậy hả? " Hà Ân cau có nhìn hắn.
"Trong vòng bốn nén nhang bọn chúng chắc chắn sẽ ngủ gục hết thôi!"
Tu Kiệt đang cười toe toét nhưng khi quay lưng lại gặp vẻ mặt cau có của nàng nụ cười của hắn lập tức tắt ngúm, khí lạnh bao trùm khiến hắn cảm nhận được rằng đừng bao giờ cười cợt trước mặt nàng khi chưa làm xong nhiệm vụ nàng giao phó.
"Pháp thuật cái gì chứ? Lừa người!"Hà Ân bĩu môi bực tức.
"....." Tu Kiệt im lặng nghe Hà Ân mắng không dám phản kháng.
30 phút sau...
"Cơ hội đến rồi chúng ta đi!"Tu Kiệt một tay ôm Minh Viễn một tay kéo tay Hà Ân đi.
"Bỏ tay ra! Ta tự đi được, Tuyết Nhan và Minh Viễn còn đang ngủ đi nhẹ nhàng một chút, ta không muốn chúng bị thức giấc!"Hà Ân cau có thì thầm trách móc hắn, một chút cũng không dám to tiếng sợ hai đứa trẻ tỉnh dậy lại khóc.
Bìa rừng trúc...
"Mệt chết ta rồi! Cuối cùng cũng ra khỏi phủ thế tử chết tiệt đó!" Hà Ân lau mồ hôi.
"Trời cũng...sắp sáng...tới nơi rồi! Chúng ta còn phải...phải đi rất lâu nữa mới tới Nghiên Dương! "Tu Kiệt lúc này cũng mệt mỏi nói giọng đứt quãng.
"Còn bao xa nữa? Cần bao nhiêu thời gian? "Hà Ân ôm Tuyết Nhan đu đưa qua lại để cho bé ngủ say.
"Cần ba ngày để tới Nghiên Dương!Quãng đường còn khá dài cho nên hôm nay chúng ta tạm nghỉ ở đây đi, ngày mai đi tiếp! Dù gì chúng ta cũng đi khá xa phủ của Thế Tử Thế Hãn rồi! " Tu Kiệt lấy nước và đồ ăn ra đưa cho Hà Ân rồi lấy ít lá trúc vài que củi to ở đó chất thành một đống nhỏ rồi đốt lên sưởi ấm.
"Hai vị tiểu chủ nhìn không khác lúc trước là bao, một vị nhìn vẫn rất xinh đẹp còn vị kia vẫn rất mạnh mẽ kiên cường!" Tu Kiệt nhìn hai đứa trẻ rồi tự nở nụ cười nói như tên tự kỷ.
"Tuyết Nhan rất xinh đẹp sao? Minh Viễn mạnh mẽ kiên cường? "Hà Ân cốc một cái rõ kêu lên trán Tu Kiệt mà nói.
"Chúng còn nhỏ cho nên xinh đẹp hay mạnh mẽ kiên cường gì đó sau này mới tính đi! Ngươi đúng là đồ điên tự kỷ!" Hà Ân lườm hắn.
"Thật ra thì Tuyết Nhan tiểu chủ lúc trước đã 19 tuổi rồi! Vô cùng xinh đẹp! Ta cùng cô ấy hay đi chơi cùng nhau, có lúc trốn buổi giáo huấn của người nhưng bị Minh Viễn tiểu chủ bắt về chịu phạt..."Tu Kiệt nước mắt rưng rưng khiến Hà Ân có chút thương cảm bảo hắn.
"Vậy, lúc trước ngươi và con gái của ta rất thân thiết sao? "
"Đều là chuyện đã qua!Hai vị tiểu chủ và chủ nhân người đã về rồi cho nên ta không còn buồn nữa!" Tu Kiệt lau nước mắt cười hề hề.
Hà Ân đưa Tuyết Nhan qua cho Tu Kiệt bế, còn nàng thì ôm Minh Viễn để ru ngủ. Nàng nói tiếp.
"Nếu thật sự lúc trước hai đứa thân thiết như vậy thì ngươi bế nó đi! Đợi sau này nó trưởng thành rồi nếu như ngươi và nó hợp nhau thì ta sẽ tác thành cho hai đứa!"Hắn nghe Hà Ân nói vậy thì mừng lắm cảm ơn rối rít còn luôn miệng gọi nàng là nhạc mẫu.
"Haizz ngươi quá khích vậy làm gì? Ta chỉ nói là nếu thôi mà chứ chuyện sau này chưa chắc đã xảy ra theo ý muốn của ngươi đâu mà gọi ta là nhạc mẫu!"Hà Ân cau mày nhưng nhìn thấy nét mặt ủ rũ của hắn lại không nhịn nổi mà bật thành tiếng cười lớn.
P/s: Hmm tuổi tác trong truyện thì tác giả viết nó còn hơi mâu thuẫn xíu nên là tính kĩ theo của từng nhân vật thì theo đây các bạn đọc sẽ không bị rối nhé!
Thiên Uyển Nhu: 30 tuổi ( thân xác của nàng do chỉ là một phần của Sương Ngọc vì thế nàng chỉ sống với thân thể của một thiếu nữ 20 tuổi có điều khá yếu đuối cho nên Hà Ân mới nói là không thể tự vệ bản thân chỉ đành chờ lớn hơn chút nữa)
Khiêm Nhẫn: 40 tuổi tính theo tuổi lúc xảy ra vụ cháy thì Khiêm Nhẫn 10 tuổi nhé!
Thế Hãn (Vũ Nhiên):35 tuổi
Hà Ân 30 (kém Khiêm Nhẫn 10 tuổi do lúc xảy ra vụ cháy đó thì Hà Ân vẫn còn sơ sinh chưa được 1 tuổi)
Vương Tuyết Nhan:19 tuổi kiếp trước ra đời sau Minh Viễn 1 năm. (Theo họ mẹ hmm cái này là do Hà Ân muốn thế)
Du Minh Viễn: 20 tuổi kiếp trước hắn ta ra đời trước hẳn 1 năm (theo họ cha, Hà Ân nương nương: "cha con các người ta không thèm quản ")
Thuỷ Sở Ly: 26 tuổi công chúa nước Kim Nhạc.
Trương Xi Vưu: 38 tuổi Thái Tử Đại Kim (đại hoàng tử)
Trương Lâm Tam: 36 tuổi nhị hoàng tử Đại Kim
Trương Tề Minh: 34 tuổi tam hoàng tử
Trương Dư Mặc: 23 tuổi tứ hoàng tử
Trương Hạ Lan: 20 tuổi công chúa út của Đại Kim.
(Tác giả rất mong được góp ý thêm để hoàn thiện truyện thật tốt!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook