Uyển Nhu! Mau Đến Đây Với Ta
-
Chương 15: Du thế hãn ! ta muốn lấy huynh
Hà Ân vừa đi vừa khóc, về đến phủ nàng thấy có vài tên lính đứng trước cổng nhìn qua cũng biết bọn họ không phải người trong phủ của cha nàng.Nàng chạy vào thì thấy Du Thế Hãn đang ở trong đại sảnh chờ mình còn cha nàng thì không thấy đâu, mẫu thân của nàng cũng không có trong phủ nàng liền bước tới trước mặt Du Thế Hãn quát lớn tên “Du Thế Hãn “hắn đang ngẩn ngơ bị Hà Ân quát nên giật mình như tỉnh cơn mơ ấp úng nói chuyện với Hà Ân.
“Uyển...Uyển Nhu nàng về rồi. Nàng đi đâu thế? Ta chờ nàng cả buổi chẳng thấy nàng đâu cả.”__Du Thế Hãn cười toe toét hỏi.
Hà Ân nhìn hắn có vẻ ngây ngô nàng bèn nảy ý muốn trêu chọc hắn một phen, nàng bất ngờ lấy một tay che ngực trái sau đó ngã quỵ xuống sàn vờ như mình đang đau đớn lắm quả nhiên Du Thế Hãn liền cúi xuống đỡ Hà Ân dậy rồi chạy đi gọi thái y.Hắn vừa rời khỏi Hà Ân phủi tay đứng dậy ngồi trên ghế ung dung uống trà miệng gọi bảo Nhạn Ảnh mang chút bánh ngọt và trái cây lên.
Lúc sau Du Thế Hãn trở về cùng một thái y, Hà Ân thản nhiên ngồi ăn bánh và trái cây như không có chuyện gì mặc cho ai kia đang bực tức và lo lắng đương nhiên là sợ nàng bị làm sao rồi, Hà Ân bảo Nhạn Ảnh tiễn thái y còn mình thì lại ngồi xuống ghế tiếp tục ăn còn Du Thế Hãn thì nổi cáu thật sự hắn quát Hà Ân.
“Nàng đùa kiểu gì vậy hả? Biết ta lo lắng cho nàng lắm không? Vậy mà còn ung dung ngồi đây uống trà,ăn bánh và trái cây? Nàng quá đáng thật đấy” Du Thế Hãn càng tức giận hơn vì nàng chẳng hề quan tâm tới hắn lại còn buông một câu mà đối với hắn là sự tàn nhẫn.
“Gì cơ? Tại huynh ngốc thôi chứ ta đâu có làm gì sai chứ”. Hà Ân cũng không vừa nói lại hắn khiến hắn cứng họng không nói được từ nào, hắn không nhịn được liền kéo nàng đứng dậy sau đó thì hôn nàng rất say đắm còn nàng sau khi bị cưỡng hôn liền tát hắn một cái.
“Nàng.. nàng dám đánh ta? “. Du Thế Hãn bây giờ nhìn vừa buồn cười vừa thấy thương vì Hà Ân không hề nhẹ tay.
“Tại.. tại huynh cưỡng hôn ta trước, cái tát đó vẫn còn nhẹ đấy “. Hà Ân vênh mặt nói lại nhưng ai kia vẫn mặt dày ôm lấy nàng mặc cho nàng dùng sức đẩy ra, hắn nói với Hà Ân.
“Uyển Nhu ta xin lỗi! Nhưng ta thật sự rất lo cho nàng, nếu nàng có mệnh hệ nào chắc Du Thế Hãn ta cũng không sống nổi, cho nên ta xin nàng đừng bao giờ đùa như vậy nữa “. Hà Ân bất lực nàng bèn hứa cho qua chuyện,trong lòng nàng nghĩ rằng vừa mới xuyên không chưa được bao lâu mà tới tận hai nam nhân thân phận tôn quý yêu ta, nay một người vì nội cung tranh đấu chức thái tử mà nhị huynh của người đó sẵn sàng giết ta để cho người đó không thể giúp đại huynh của người đó, chi bằng ta từ hôn giữ mạng mình và người đó còn ta thì ta sẽ lấy người không ai khác là Du Thế Hãn thế tử vùng Đông Hải
( người đó => Tề Minh hoàng tử).
Bất chợt vòng tay được nới lỏng Hà Ân đứng hơi lùi lại rồi nàng quay lưng về phía Du Thế Hãn nàng nói nhưng lòng vẫn nhói đau dù biết vậy nhưng nàng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành ngôi vị gì đó và cũng muốn người đó tận lực giúp huynh trưởng thuận lợi và không vì phân tâm với nàng mà chủ quan bị người khác hại. Nàng quyết định sẽ chọn Du thế tử làm chồng.
“Du thế tử”. Nàng gọi Du Thế Hãn khiến hắn đang ngây người thì giật mình “Hả” một tiếng.
-“Huynh yêu ta không? “. Hà Ân hỏi.
Hắn ngẩn ngơ một chút nhưng có vẻ như không biết Hà Ân nói rõ gì cả Hà Ân hỏi lại lần nữa.
“Du thế tử. Huynh có yêu ta không? “. Hà Ân vừa dứt lời hắn đã trả lời như bừng tỉnh sau một giấc mộng vậy hắn trả lời là “có”Hà Ân hỏi tiếp.
“Huynh có muốn.. lấy ta không “. Hà Ân khó lắm mới nói ra được câu này vì nàng không muốn được gả cho Du thế tử nhưng chẳng còn cách nào khác nữa “muốn tốt cho cả ta và chàng thì ta buộc phải xuất giá theo người khác tránh để chàng tìm cách cứu vớt hôn sự do chính ta từ hôn và tránh để chàng vướng víu vì bảo vệ ta “Hà Ân nghĩ vậy đang nghĩ thì chợt khóc lúc nào không hay còn Du Thế Hãn lại hỏi lại nàng.
“Đương nhiên là có rồi còn nàng có đồng ý lấy ta không?”. Khỏi phải nói Du Thế Hãn vui ra sao khi người hắn rất yêu ngỏ ý hắn để được gả cho hắn.(sau này vì quá yêu Hà Ân nên Du Thế Hãn tìm cách giết Tề Minh và Nhị hoàng tử vì hai người này cũng đều cùng yêu Hà Ân để giữ nàng cho riêng hắn. Nhị hoàng tử lúc trước toan tính là vậy hại Hà Ân là vậy nhưng chưa bao giờ giáp mặt với nhau nên khi gặp được Hà Ân thì Nhị hoàng tử đem lòng yêu mến nàng, không tiếp tục hại nàng nhưng vẫn suy tính chuyện được thăng chức thái tử).
“Được rồi, huynh về trước đi chuyện này ta sẽ nói với phụ thân và mẫu thân cử hành hôn lễ sớm nhất có thể”. Hà Ân nói xong quay đi bảo Nhạn Ảnh tiễn Du Thế Hãn ra về còn mình thì về phòng nghỉ ngơi.
P/s: Cuối chương thì tác giả xin lỗi m.n nhiều vì thời gian qua up truyện rùa bò quá nhưng mình sẽ cố gắng dành thời gian nhiều hơn để m.n k phải chờ lâu ạ:((thanks m.n đã ủng hộ tác giả 😊😊😊
“Uyển...Uyển Nhu nàng về rồi. Nàng đi đâu thế? Ta chờ nàng cả buổi chẳng thấy nàng đâu cả.”__Du Thế Hãn cười toe toét hỏi.
Hà Ân nhìn hắn có vẻ ngây ngô nàng bèn nảy ý muốn trêu chọc hắn một phen, nàng bất ngờ lấy một tay che ngực trái sau đó ngã quỵ xuống sàn vờ như mình đang đau đớn lắm quả nhiên Du Thế Hãn liền cúi xuống đỡ Hà Ân dậy rồi chạy đi gọi thái y.Hắn vừa rời khỏi Hà Ân phủi tay đứng dậy ngồi trên ghế ung dung uống trà miệng gọi bảo Nhạn Ảnh mang chút bánh ngọt và trái cây lên.
Lúc sau Du Thế Hãn trở về cùng một thái y, Hà Ân thản nhiên ngồi ăn bánh và trái cây như không có chuyện gì mặc cho ai kia đang bực tức và lo lắng đương nhiên là sợ nàng bị làm sao rồi, Hà Ân bảo Nhạn Ảnh tiễn thái y còn mình thì lại ngồi xuống ghế tiếp tục ăn còn Du Thế Hãn thì nổi cáu thật sự hắn quát Hà Ân.
“Nàng đùa kiểu gì vậy hả? Biết ta lo lắng cho nàng lắm không? Vậy mà còn ung dung ngồi đây uống trà,ăn bánh và trái cây? Nàng quá đáng thật đấy” Du Thế Hãn càng tức giận hơn vì nàng chẳng hề quan tâm tới hắn lại còn buông một câu mà đối với hắn là sự tàn nhẫn.
“Gì cơ? Tại huynh ngốc thôi chứ ta đâu có làm gì sai chứ”. Hà Ân cũng không vừa nói lại hắn khiến hắn cứng họng không nói được từ nào, hắn không nhịn được liền kéo nàng đứng dậy sau đó thì hôn nàng rất say đắm còn nàng sau khi bị cưỡng hôn liền tát hắn một cái.
“Nàng.. nàng dám đánh ta? “. Du Thế Hãn bây giờ nhìn vừa buồn cười vừa thấy thương vì Hà Ân không hề nhẹ tay.
“Tại.. tại huynh cưỡng hôn ta trước, cái tát đó vẫn còn nhẹ đấy “. Hà Ân vênh mặt nói lại nhưng ai kia vẫn mặt dày ôm lấy nàng mặc cho nàng dùng sức đẩy ra, hắn nói với Hà Ân.
“Uyển Nhu ta xin lỗi! Nhưng ta thật sự rất lo cho nàng, nếu nàng có mệnh hệ nào chắc Du Thế Hãn ta cũng không sống nổi, cho nên ta xin nàng đừng bao giờ đùa như vậy nữa “. Hà Ân bất lực nàng bèn hứa cho qua chuyện,trong lòng nàng nghĩ rằng vừa mới xuyên không chưa được bao lâu mà tới tận hai nam nhân thân phận tôn quý yêu ta, nay một người vì nội cung tranh đấu chức thái tử mà nhị huynh của người đó sẵn sàng giết ta để cho người đó không thể giúp đại huynh của người đó, chi bằng ta từ hôn giữ mạng mình và người đó còn ta thì ta sẽ lấy người không ai khác là Du Thế Hãn thế tử vùng Đông Hải
( người đó => Tề Minh hoàng tử).
Bất chợt vòng tay được nới lỏng Hà Ân đứng hơi lùi lại rồi nàng quay lưng về phía Du Thế Hãn nàng nói nhưng lòng vẫn nhói đau dù biết vậy nhưng nàng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành ngôi vị gì đó và cũng muốn người đó tận lực giúp huynh trưởng thuận lợi và không vì phân tâm với nàng mà chủ quan bị người khác hại. Nàng quyết định sẽ chọn Du thế tử làm chồng.
“Du thế tử”. Nàng gọi Du Thế Hãn khiến hắn đang ngây người thì giật mình “Hả” một tiếng.
-“Huynh yêu ta không? “. Hà Ân hỏi.
Hắn ngẩn ngơ một chút nhưng có vẻ như không biết Hà Ân nói rõ gì cả Hà Ân hỏi lại lần nữa.
“Du thế tử. Huynh có yêu ta không? “. Hà Ân vừa dứt lời hắn đã trả lời như bừng tỉnh sau một giấc mộng vậy hắn trả lời là “có”Hà Ân hỏi tiếp.
“Huynh có muốn.. lấy ta không “. Hà Ân khó lắm mới nói ra được câu này vì nàng không muốn được gả cho Du thế tử nhưng chẳng còn cách nào khác nữa “muốn tốt cho cả ta và chàng thì ta buộc phải xuất giá theo người khác tránh để chàng tìm cách cứu vớt hôn sự do chính ta từ hôn và tránh để chàng vướng víu vì bảo vệ ta “Hà Ân nghĩ vậy đang nghĩ thì chợt khóc lúc nào không hay còn Du Thế Hãn lại hỏi lại nàng.
“Đương nhiên là có rồi còn nàng có đồng ý lấy ta không?”. Khỏi phải nói Du Thế Hãn vui ra sao khi người hắn rất yêu ngỏ ý hắn để được gả cho hắn.(sau này vì quá yêu Hà Ân nên Du Thế Hãn tìm cách giết Tề Minh và Nhị hoàng tử vì hai người này cũng đều cùng yêu Hà Ân để giữ nàng cho riêng hắn. Nhị hoàng tử lúc trước toan tính là vậy hại Hà Ân là vậy nhưng chưa bao giờ giáp mặt với nhau nên khi gặp được Hà Ân thì Nhị hoàng tử đem lòng yêu mến nàng, không tiếp tục hại nàng nhưng vẫn suy tính chuyện được thăng chức thái tử).
“Được rồi, huynh về trước đi chuyện này ta sẽ nói với phụ thân và mẫu thân cử hành hôn lễ sớm nhất có thể”. Hà Ân nói xong quay đi bảo Nhạn Ảnh tiễn Du Thế Hãn ra về còn mình thì về phòng nghỉ ngơi.
P/s: Cuối chương thì tác giả xin lỗi m.n nhiều vì thời gian qua up truyện rùa bò quá nhưng mình sẽ cố gắng dành thời gian nhiều hơn để m.n k phải chờ lâu ạ:((thanks m.n đã ủng hộ tác giả 😊😊😊
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook