Uyển Nhi! Em Giảm Cân Đi
19: Tiền Bối Từ Thời Trung Học


"Làm ơn, giúp tôi chút đi.

Cho tôi chút can đảm nha"
"Cô đồng ý gặp mặt lúc mấy giờ?"
Mặc dù yêu cầu của Trương Uyển Nhi có chút vô lý, nhưng cuối cùng anh không đành lòng từ chối sau khi nhìn thấy lời cầu xin của cô.

Vì vậy, năm phút sau, trong nhà hàng của một khách sạn năm sao, một đôi nam nữ đang ngồi ở hai bàn cạnh cửa sổ, quay lưng lại với nhau.
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông có chút không kiên nhẫn nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó đặt ly cà phê trên tay xuống, hơi ngả người ra sau, nhẹ giọng hỏi người phụ nữ mập mạp kia, cái người ngồi ở bàn phía sau anh.
Đúng vậy, hai người này là Lăng Thiên Vũ và Trương Uyển Nhi.
"Không phải nói sáu giờ sao? Hiện tại đã là sáu rưỡi rồi."
"Có thể vì tắc đường hay cái gì đó bị chậm trễ một chút!"
Nghe thấy Lăng Thiên Vũ nói ở chỗ ngồi phía sau cô, Trương Uyển Nhi tự nhiên ngả người ra sau, đáp lại anh gần hơn một chút.

Cô hơi lo lắng, nhưng bây giờ có Lăng Thiên Vũ ở bên cạnh tâm trạng của cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Được rồi!"
Mặc dù Lăng Thiên Vũ không thích những người đến muộn, nhưng vì Trương Uyển Nhi đã nói như vậy nên anh cũng không thể tùy tiện nói nhiều.

Vì vậy, sau khi đáp lại cô một cách miễn cưỡng, anh đã gọi người phục vụ và gọi một ấm trà Long Tỉnh, là loại ngon nhất trong khách sạn này.
Vài phút sau, khi người phục vụ đi về phía Lăng Thiên Vũ với ấm trà, có một âm thanh ở lối vào nhà hàng.

Khi giọng bên kia hạ xuống, Lăng Thiên Vũ không nhìn lại, nhưng anh biết rằng đó là tiền bối của người phụ nữ béo đã đến.
"Hậu bối."

"Tiền bối!"
Có thể là Trương Uyển Nhi có vẻ hơi kích động vì đã lâu không gặp đối phương.

Sau khi hét lên khi nhìn thấy bóng dáng của đàn anh, cô gần như bật tung khỏi chỗ ngồi không thể che giấu được niềm vui khi gặp lại đàn anh.
Chỉ là cô có vẻ quá bất cẩn, do di chuyển quá mạnh nên đã va vào chiếc bàn trước mặt, khiến cốc cà phê đang uống dở trên bàn bị lật úp, đổ lên người.
Nhìn thấy cà phê đen bị đổ trên người như thế này, Trương Uyển Nhi lập tức nhíu mày, sau đó cầm khăn ăn lên bắt đầu lau.

Cũng may là cà phê không còn nóng nữa, nếu không cô chắc sẽ bị phỏng chết.
"Hậu bối, đã lâu không gặp, em vẫn còn vụng về vậy sao?"
Khi câu nói như vậy từ bên kia truyền đến, Trương Uyển Nhi đang lau váy lập tức dừng lại, ngay cả bàn tay đang cầm khăn ăn cũng dừng lại.

Sau đó, cô mới nhận ra rằng mình đã đánh mất hình tượng trước đàn anh một lần nữa!
Trương Uyển Nhi ơi là Trương Uyển Nhi cho dù mày đã lâu không gặp, ở trước mặt tiền bối có phải xấu hổ như vậy không?
Thấy Trương Uyển Nhi lật úp cốc làm đổ cà phê lên quần áo, thay vì tiến lên giúp đỡ, người đàn ông vẫn ngồi ở ghế đối diện với cô, miệng đầy trêu tức.
Anh ấy thực chẳng thay đổi chút nào cả, giống như một học sinh anh ấy vẫn bốc đồng và vụng về.

Anh ấy là đàn anh mà Trương Uyển Nhi từng yêu hồi cấp ba, Triệu Chí Long.
Khi Trương Uyển Nhi nghe thấy lời nói của Triệu Chí Long, đôi má ửng hồng vốn tưởng rằng xấu hổ lại đỏ bừng lên.

Vào lúc này, cô ước gì có một cái lỗ ở đây để giấu đi vẻ mặt xấu hổ của mình đi cho rồi
"Hì hì, em làm anh phải chê cười rồi, tiền bối."
Nở nụ cười chua chát, Trương Uyển Nhi đáp lại Triệu Chí Long, sau đó lại ngồi xuống, đặt khăn ăn bẩn sang một bên.


Lúc này tâm trạng cô vừa rối vừa buồn.

Cô ăn mặc như thế này, tại sao không thể thay đổi tính cách thô lỗ của mình?
Ngay khi cô cúi đầu không biết làm sao để giảm bớt bầu không khí có phần xấu hổ này, Triệu Chí Long đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay cô rồi nói.
"Hậu bối, em có biết vì sao hôm nay anh lại rủ em đi chơi không?"
Giọng điệu của anh ta có một sự dịu dàng hiếm có, khiến Trương Uyển Nhi - một cô gái ngay lập tức phải sững sờ.
"Uh..

em không biết."
Trương Uyển Nhi không thể kìm được nhịp tim của mình tăng nhanh và cảm xúc của cô trở nên căng thẳng trong khi tay của cô thì đang nắm chặt góc váy.

Tay còn lại thì đang nằm trong tay của người đàn ông ngồi đối diện cô.
Mà Triệu Chí Long dường như nhìn thấu tâm tư của cô, anh ta không khỏi nở nụ cười, rõ ràng anh ta đã có âm mưu gì đó.
"Uyển Nhi."
"Ừm?"
"Ngẩng đầu nhìn anh."
Sau khi lời nói của Triệu Chí Long vang lên bên tai, trái tim của Trương Uyển Nhi đột nhiên đập mạnh, nhịp tim của cô càng tăng nhanh hơn.

Trong lòng Trương Uyển Nhi hồi hộp rất nhiều.

"Ôi chúa ơi! Tiền bối, anh ấy sẽ nói gì với mình tiếp theo? Hồi hộp quá!"
Trương Uyển Nhi chưa bao giờ hẹn hò, yêu đương với ai, cô cũng biết vì bộ dáng của mình, chỉ cần là đàn ông, cô đều tránh xa khỏi tầm mắt của bọn họ.

Dù điều này không tránh khỏi khiến cô cảm thấy hụt hẫng, nhưng cô tự nhủ rằng đó chỉ là những người đàn ông hời hợt.
Vì cô luôn tin rằng một ngày nào đó cô sẽ gặp được một người đàn ông không quan tâm đến bên ngoài và yêu cô thật lòng.

Cô chưa từng được ai yêu, nhưng không có nghĩa là cô chưa từng trải qua những cảm giác rung động của con tim.
Thời trung học, cô thầm thích một người.

Và người này chính là tiền bối Triệu Chí Long, lúc này đang ngồi đối diện với cô.

Dù là bài tập về nhà hay các hoạt động ngoại khóa, anh ấy đều thể hiện rất tốt.
Anh ấy hào hoa đến mức dễ dàng thu hút sự chú ý của các cô gái, và Trương Uyển Nhi cũng không ngoại lệ.
Vì tình cờ thuộc cùng một câu lạc bộ nên cả hai đã quen nhau một cách tự nhiên.
Sự hài hước của Triệu Chí Long và tính cách phi thường của Trương Uyển Nhi đã khiến họ trở thành bạn tốt ngay lập tức.
Bạn bè nếu xa hơn có thể trở thành người yêu của nhau, nhưng tình yêu lùi một bước nhưng tình bạn thì không thể quay lại.

Trương Uyển Nhi hiểu được điều này, vì vậy cô cảm thấy mình nên chôn chặt ý định này trong lòng.
Khi đó, cô chỉ cảm thấy có người chói mắt như Triệu Chí Long có thể trở thành bạn thân với mình, cô đã mãn nguyện rồi.
Cô không dám mong đợi nhiều hơn, nhưng động thái hiện tại của Triệu Chí Long khiến trái tim vốn bình lặng của cô đã rung động từ lâu.

Trương Uyển Nhi đợi một lúc nhưng Triệu Chí Long không có thêm tin tức, sau khi hít sâu một hơi Trương Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này bốn mắt chuyển động Trương Uyển Nhi dường như sợ đối phương nhìn thấu tâm tư của mình, đã sớm nhìn đi chỗ khác.

Lúc này, Triệu Chí Long đã dần buông tay..
"Em đang mong chờ điều gì?"

Người đàn ông mặt mày ủ rũ, tức giận nhìn cô.
"Không."
"Không? Vậy tại sao em lại đỏ mặt?"
"EM.."
Sau khi bị đối phương nhìn thấu tâm tư, Trương Uyển Nhi có chút bối rối.
Đúng vậy, cô vừa mới trở nên hơi đường đột và nghĩ rằng anh ấy sẽ nói điều gì đó với chính mình.

Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy sự chế giễu dưới mắt anh, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây và không còn đối mặt với người đàn ông đó nữa.
"Em vừa nghĩ rằng anh sẽ tỏ tình với em sao?"
Hai người quen nhau được vài năm và làm bạn thân lâu như vậy, anh vẫn chưa biết cô sao? Chỉ nắm tay cô, cô đỏ mặt cúi đầu, ý tứ này đã quá rõ ràng rồi, anh làm sao lại không nhìn ra được?
"Không, em không.."
Sau khi cảm nhận được rằng trong lời của Triệu Chí Long toàn là ý chế giễu Trương Uyển Nhi cố kìm nước mắt và lắc đầu nguầy nguậy ra hiệu rằng cô không có ý đó.
Ngay cả khi cô thực sự có ý tưởng này vừa rồi, cô sẽ không bao giờ thừa nhận nó trong hoàn cảnh như vậy.
Cô biết rằng anh đang cố tình trêu chọc và chế giễu mình.

Chỉ là cô không hiểu tiền bối mới đi du học mấy năm, tại sao lại trở nên "không nhận ra" như vậy.

Hình như Triệu Chí Long không còn là Triệu Chí Long mà cô quen biết nữa rồi.

Cô đã biết tiền bối hiện tại từ thời trung học, và cô cảm thấy rằng mình hiểu anh ta.

Nhưng cô đã lầm, cô hoàn toàn không biết gì về anh ta hết.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương