Uyên Bão Uyên
-
Chương 40
“Cái gì! Ngươi muốn thành thân?”
Dịch Tử Văn đứng bên cửa sổ, nhìn Tư Mã Huy đang nói chuyện cùng Triệu Nhị Ngưu bên ngoài, quay đầu nói.
“Nói cho Nhị Ngưu chưa?”
Trầm Trọng Sơn gảy gảy ấm lô, lắc đầu.
Lan Sỹ Thành cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Trầm Vân Phong nhà hắn đang ở trên cây hái quả hồng, Triệu Nhị Ngưu cùng Tư Mã Huy ở dưới vui tươi hớn hở hứng, thở dài.
“Ai…..Các ngươi đều bắt đầu bàn chuyện này ~”
“Sao thế ~ Vân Phong không phải đã bị ngươi ăn sao….”
“Ai…..Ăn là ăn, muốn cưới vào cửa còn khó khăn ~”
Dịch Tử Văn xoay người.
“Ngươi biết chừng mực đi! Hoàng đế tương lai đều bị ngươi ăn vào miệng, ngươi còn muốn cưới vào cửa?”
Lan Sỹ Thành vừa nghe lời này, khóc rống.
“Không nói còn tốt, ngươi vừa nói ta sẽ tức! Nếu Vân Phong làm hoàng đế, chỉ có ta gả, không có ta cưới!!!! Ô ô ô ô…”
Trầm Trọng Sơn gõ gõ bàn, cười thầm.
[Nói như vậy ta cũng sắp có đệ muội a!]
“Ha ha ha ha ha ha…”
Dịch Tử Văn nằm rạp ra bàn cười to.
Lan Sỹ Thành dùng sức đánh Dịch Tử Văn, ngẩng đầu oán hận trừng mắt nhìn Trầm Trọng Sơn.
“Hừ hừ, ngươi nghĩ là ngươi muốn cưới Nhị Ngưu rất đơn giản? Ngươi qua được ải của mẫu hậu ngươi trước rồi nói sau!”
Trầm Trọng Sơn nhún vai không quan tâm.
“Mẫu hậu ta là ải dễ nhất.”
Triệu Nhị Ngưu ôm một đống quả hồng trong ngực vào cửa, run run lập tức nhảy đến bên ấm lô.
“Lạnh….Lạnh chết được…”
Tư Mã Huy cùng Trầm Vân Phong đi vào theo, hai mặt nhìn nhau.
“Lạnh sao?”
“Đâu có.”
Nói nhảm, các ngươi đều là người luyện võ, Triệu Nhị Ngưu của chúng ta chỉ là người thường, lại ở phía Nam, đến phương Bắc này không phải sẽ bị đông lạnh thành kem sao!
Trầm Trọng Sơn đỡ quả hồng hộ hắn, thương tiếc ôm người yêu vào lòng.
“Lạnh như thế còn ở ngoài chơi.”
Triệu Nhị Ngưu rúc vào trong vòng ngực ấm áp, ha ha ngây ngô cười.
“Các ngươi có việc cần bàn, ta lại nghe không hiểu.”
Thân thủ phủi đi lá khô trên đầu Triệu Nhị Ngưu.
“Ta không nỡ.”
Oanh~ mặt Triệu Nhị Ngưu đỏ bừng, xấu hổ xoay xoay, Trầm Trọng Sơn đạm cười hai tiếng, nâng cằm Nhị Ngưu lên, chậm rãi tới gần, Triệu Nhị Ngưu run run hàng mi nhắm mắt lại.
“Khụ khụ….Khụ khụ…..”
Dịch Tử Văn mãnh khụ không ngừng, Triệu Nhị Ngưu đột nhiên mở mắt ra, mặt hồng như tôm chín.
Trầm Trọng Sơn cong môi, cảm giác hạnh phúc ôm chặt Triệu Nhị Ngưu vào lòng.
“Hai người các ngươi thật đúng là quên bọn ta a!!!!”
Lan Sỹ Thành cực kỳ bất mãn, dựa vào cái gì các ngươi đều có mỹ nhân trong ngực, chỉ có ta phải trơ mắt đứng nhìn!
Dịch Tử Văn hắc hắc cười ngượng hai tiếng, lấy một quả hồng nhét vào tay Lan Sỹ Thành.
“Lan đại nhân, nào, ăn quả hồng ~”
Oanh….Lan Sỹ Thành bạo phát, liều mạng cắn cắn.
“A!!!! Lan Sỹ Thành!!! Ngươi cắn tay ta!!!!”
Hắn muốn cắn chính là tay ngươi….
Tư Mã Huy vui vẻ ha ha cười, chỉ kém vỗ tay trầm trồ khen ngợi. [Huy Huy…Lão công ngươi bị cắn á….Ngươi sao lại cao hứng như vậy…..]
Trầm Vân Phong vẻ mặt hắc tuyến.
“Những người này là ai a, một cái ta cũng không quen.”
Chạng vang, trận tuyết đầu đông buông xuống, đầu tiên là một vài chấm trắng phiêu phiêu, Triệu Nhị Ngưu liền tựa vào cửa sổ kêu to.
“Trọng Sơn!!!! Tuyết rơi tuyết rơi!!!!”
Vươn hơn nửa người ra ngoài, làm gì? Đón tuyết.
Trầm Trọng Sơn kéo Triệu Nhị Ngưu lại, cười nói.
“Bây giờ mới bắt đầu rơi, sáng mai ngươi dậy sẽ thấy phủ đầy đất.”
Triệu Nhị Ngưu đầy mắt là sao lấp lánh lấp lánh.
“Vậy ta giờ ra ngoài nhìn xem!!”
Trầm Trọng Sơn cầm áo choàng ám vệ dâng lên, phủ thêm cho Triệu Nhị Ngưu.
“Chúng ta cùng đi xem.”
Đình viện phủ kín một mảnh sa y màu trắng, hồ nước cũng kết thành mấy miếng băng mỏng, từng bông tuyết nhỏ tuôn rơi trong đêm đen thăm thẳm.
Triệu Nhị Ngưu đến bên sơn giả, vươn tay chạm vào lớp tuyết, đông lạnh đến đỏ bừng tay còn ha ha cười.
“Ngươi xem, tuyết này tan thật nhanh!”
Trầm Trọng Sơn mở dù, che cho Triệu Nhị Ngưu, khuôn mặt trắng nõn trong bóng đêm càng thêm tỏa sáng như ngọc, ý cười sâu tận đáy mắt, trong mắt ấn hiện bóng dáng Triệu Nhị Ngưu.
“Lại đây.”
Triệu Nhị Ngưu ngốc hồ hồ chạy qua.
“Có chuyện gì a?”
Khóe môi Trầm Trọng Sơn cong lên, tay trái luồn vào trong áo choàng lông hồ, ôm eo Triệu Nhị Ngưu.
“Cảnh tuyết đẹp như vậy, chúng ta cũng nên làm chuyện đẹp hơn a~”
“Chuyện gì đẹp hơn được?”
Trầm Trọng Sơn cười, vuốt ve khuôn mặt vì đông lạnh mà hồng lên của Triệu Nhị Ngưu.
Bàn tay ấm áp, tuyệt mỹ dung nhan chậm rãi lại gần, Triệu Nhị Ngưu biết đây là muốn làm gì, cho nên thực ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hàn tuyết phiêu phiêu thật sự rất đẹp, vốn nên có cảnh lãng mạn, không phải sao?
Dịch Tử Văn đứng bên cửa sổ, nhìn Tư Mã Huy đang nói chuyện cùng Triệu Nhị Ngưu bên ngoài, quay đầu nói.
“Nói cho Nhị Ngưu chưa?”
Trầm Trọng Sơn gảy gảy ấm lô, lắc đầu.
Lan Sỹ Thành cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Trầm Vân Phong nhà hắn đang ở trên cây hái quả hồng, Triệu Nhị Ngưu cùng Tư Mã Huy ở dưới vui tươi hớn hở hứng, thở dài.
“Ai…..Các ngươi đều bắt đầu bàn chuyện này ~”
“Sao thế ~ Vân Phong không phải đã bị ngươi ăn sao….”
“Ai…..Ăn là ăn, muốn cưới vào cửa còn khó khăn ~”
Dịch Tử Văn xoay người.
“Ngươi biết chừng mực đi! Hoàng đế tương lai đều bị ngươi ăn vào miệng, ngươi còn muốn cưới vào cửa?”
Lan Sỹ Thành vừa nghe lời này, khóc rống.
“Không nói còn tốt, ngươi vừa nói ta sẽ tức! Nếu Vân Phong làm hoàng đế, chỉ có ta gả, không có ta cưới!!!! Ô ô ô ô…”
Trầm Trọng Sơn gõ gõ bàn, cười thầm.
[Nói như vậy ta cũng sắp có đệ muội a!]
“Ha ha ha ha ha ha…”
Dịch Tử Văn nằm rạp ra bàn cười to.
Lan Sỹ Thành dùng sức đánh Dịch Tử Văn, ngẩng đầu oán hận trừng mắt nhìn Trầm Trọng Sơn.
“Hừ hừ, ngươi nghĩ là ngươi muốn cưới Nhị Ngưu rất đơn giản? Ngươi qua được ải của mẫu hậu ngươi trước rồi nói sau!”
Trầm Trọng Sơn nhún vai không quan tâm.
“Mẫu hậu ta là ải dễ nhất.”
Triệu Nhị Ngưu ôm một đống quả hồng trong ngực vào cửa, run run lập tức nhảy đến bên ấm lô.
“Lạnh….Lạnh chết được…”
Tư Mã Huy cùng Trầm Vân Phong đi vào theo, hai mặt nhìn nhau.
“Lạnh sao?”
“Đâu có.”
Nói nhảm, các ngươi đều là người luyện võ, Triệu Nhị Ngưu của chúng ta chỉ là người thường, lại ở phía Nam, đến phương Bắc này không phải sẽ bị đông lạnh thành kem sao!
Trầm Trọng Sơn đỡ quả hồng hộ hắn, thương tiếc ôm người yêu vào lòng.
“Lạnh như thế còn ở ngoài chơi.”
Triệu Nhị Ngưu rúc vào trong vòng ngực ấm áp, ha ha ngây ngô cười.
“Các ngươi có việc cần bàn, ta lại nghe không hiểu.”
Thân thủ phủi đi lá khô trên đầu Triệu Nhị Ngưu.
“Ta không nỡ.”
Oanh~ mặt Triệu Nhị Ngưu đỏ bừng, xấu hổ xoay xoay, Trầm Trọng Sơn đạm cười hai tiếng, nâng cằm Nhị Ngưu lên, chậm rãi tới gần, Triệu Nhị Ngưu run run hàng mi nhắm mắt lại.
“Khụ khụ….Khụ khụ…..”
Dịch Tử Văn mãnh khụ không ngừng, Triệu Nhị Ngưu đột nhiên mở mắt ra, mặt hồng như tôm chín.
Trầm Trọng Sơn cong môi, cảm giác hạnh phúc ôm chặt Triệu Nhị Ngưu vào lòng.
“Hai người các ngươi thật đúng là quên bọn ta a!!!!”
Lan Sỹ Thành cực kỳ bất mãn, dựa vào cái gì các ngươi đều có mỹ nhân trong ngực, chỉ có ta phải trơ mắt đứng nhìn!
Dịch Tử Văn hắc hắc cười ngượng hai tiếng, lấy một quả hồng nhét vào tay Lan Sỹ Thành.
“Lan đại nhân, nào, ăn quả hồng ~”
Oanh….Lan Sỹ Thành bạo phát, liều mạng cắn cắn.
“A!!!! Lan Sỹ Thành!!! Ngươi cắn tay ta!!!!”
Hắn muốn cắn chính là tay ngươi….
Tư Mã Huy vui vẻ ha ha cười, chỉ kém vỗ tay trầm trồ khen ngợi. [Huy Huy…Lão công ngươi bị cắn á….Ngươi sao lại cao hứng như vậy…..]
Trầm Vân Phong vẻ mặt hắc tuyến.
“Những người này là ai a, một cái ta cũng không quen.”
Chạng vang, trận tuyết đầu đông buông xuống, đầu tiên là một vài chấm trắng phiêu phiêu, Triệu Nhị Ngưu liền tựa vào cửa sổ kêu to.
“Trọng Sơn!!!! Tuyết rơi tuyết rơi!!!!”
Vươn hơn nửa người ra ngoài, làm gì? Đón tuyết.
Trầm Trọng Sơn kéo Triệu Nhị Ngưu lại, cười nói.
“Bây giờ mới bắt đầu rơi, sáng mai ngươi dậy sẽ thấy phủ đầy đất.”
Triệu Nhị Ngưu đầy mắt là sao lấp lánh lấp lánh.
“Vậy ta giờ ra ngoài nhìn xem!!”
Trầm Trọng Sơn cầm áo choàng ám vệ dâng lên, phủ thêm cho Triệu Nhị Ngưu.
“Chúng ta cùng đi xem.”
Đình viện phủ kín một mảnh sa y màu trắng, hồ nước cũng kết thành mấy miếng băng mỏng, từng bông tuyết nhỏ tuôn rơi trong đêm đen thăm thẳm.
Triệu Nhị Ngưu đến bên sơn giả, vươn tay chạm vào lớp tuyết, đông lạnh đến đỏ bừng tay còn ha ha cười.
“Ngươi xem, tuyết này tan thật nhanh!”
Trầm Trọng Sơn mở dù, che cho Triệu Nhị Ngưu, khuôn mặt trắng nõn trong bóng đêm càng thêm tỏa sáng như ngọc, ý cười sâu tận đáy mắt, trong mắt ấn hiện bóng dáng Triệu Nhị Ngưu.
“Lại đây.”
Triệu Nhị Ngưu ngốc hồ hồ chạy qua.
“Có chuyện gì a?”
Khóe môi Trầm Trọng Sơn cong lên, tay trái luồn vào trong áo choàng lông hồ, ôm eo Triệu Nhị Ngưu.
“Cảnh tuyết đẹp như vậy, chúng ta cũng nên làm chuyện đẹp hơn a~”
“Chuyện gì đẹp hơn được?”
Trầm Trọng Sơn cười, vuốt ve khuôn mặt vì đông lạnh mà hồng lên của Triệu Nhị Ngưu.
Bàn tay ấm áp, tuyệt mỹ dung nhan chậm rãi lại gần, Triệu Nhị Ngưu biết đây là muốn làm gì, cho nên thực ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hàn tuyết phiêu phiêu thật sự rất đẹp, vốn nên có cảnh lãng mạn, không phải sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook