Uyên Bão Uyên
-
Chương 21
Đến gần kinh thành, xung quanh một mảnh vui mừng, cờ giăng khắp nơi hoan nghênh Trầm Trọng Sơn trở về. Đối với Đại Nhạn kinh thành, Trầm Trọng Sơn có thể coi như là quốc bảo lưu tinh, Triệu Nhị Ngưu không biết chữ, nhìn cờ hoa tung bay còn tưởng là phong tục đặc biệt của dân chúng trong kinh. Hai bên đường chật ních người đến xem, xa xa ngoài cổng thành, là các vị văn võ đại thần quyền cao chức trọng đứng chờ tiếp đón.
Triệu Nhị Ngưu chưa thấy qua trận thế lớn như vậy bao giờ, lui sát sau Trầm Trọng Sơn bồn chồn lo lắng, Trầm Trọng Sơn nhận ra Triệu Nhị Ngưu đang khẩn trương, quay đầu ôn nhu cười, cầm tay hắn.
Cổng thành, từng trận hoan hô, người người tấp nập, nam nữ già trẻ cố vươn cao cổ chỉ để được một lần ngắm nhìn phong thái của Trầm Trọng Sơn.
Trầm Trọng Sơn xuống ngựa, liền có một người bước ra từ đoàn triều thần, người nọ một thân quan phục, thân hình cao lớn, gương mặt cực kỳ tuấn lãng, quả nhiên là một bộ tiêu sái phong lưu.
“Vi thần bái kiến Nhị hoàng tử.”
“Thừa tướng không cần đa lễ.”
Thừa tướng kia đi tới, chăm chú nhìn phía sau Trầm Trọng Sơn, vẻ mặt vui sướng, Trầm Trọng Sơn phù trán, thấp giọng nói.
“Nếu ngươi còn tiếp tục nhìn như thế, ta dám cam đoan, Tư Mã tướng quân lập tức không thấy bóng.”
Dịch Tử Văn thu hồi ánh mắt, nhìn Trầm Trọng Sơn nói.
“Vậy ngày mai ngươi nhất định phải mang theo hắn đến nhà ta!!!”
“Tư Mã Huy cũng không phải ngốc tử! Ngươi gọi hắn đến hắn sẽ đến sao?”
Ngươi một câu, ta một câu, trong giọng nói tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
“Lan Sĩ Thành, ngươi cũng không tốt hơn ta là bao a!”
Dung mạo như hoa như ngọc đầy ắp khinh thường, Lan Sĩ Thành nhướn mi, nheo nheo cặp mắt hồ ly, ngược lại nhìn về phía Trầm Trọng Sơn.
“Người ngươi nói ở đâu?”
Trầm Trọng Sơn liếc mắt nhìn Triệu Nhị Ngưu phía sau, đắc ý cười tươi.
“Cũng chỉ có ta là may mắn a!”
Dịch Tử Văn cùng Lan Sĩ Thành nhìn theo, Triệu Nhị Ngưu không biết vì sao ba người kia đều nhìn mình, bất an cúi đầu.
Lan Sĩ Thành khụ khụ mấy tiếng, chuyển mắt.
“Trọng Sơn, gu thẩm mỹ của ngươi từ lúc nào lại giống với Tử Văn vậy! Thật đúng là độc đáo a!”
Dịch Tử Văn nhìn Triệu Nhị Ngưu rồi lại nhìn Tư Mã Huy, cười nói.
“Thật đúng là giống nhau!”
──────────
Vào thành, Trầm Trọng Sơn cùng chư vị tướng quân lập tức tiến cung tham dự yến hội Hoàng thượng tổ chức chào mừng bọn họ, bách quan đều được mời đến, tiếng chúc mừng không ngớt.
Quân đội được Lô quản sự dẫn đến bộ binh, mỗi người được thưởng mười lượng bạc, Triệu Nhị Ngưu cầm ngân lượng trắng bóng cười không thấy mắt, hết sờ rồi cắn.
“Nhị Ngưu ca, giờ ngươi về luôn sao?”
Lương Viên đi tới, lôi kéo Triệu Nhị Ngưu nói.
“Đúng vậy, ta phải về ngay, nhà ta còn có thiệt nhiều việc chưa làm đâu!”
“Không ở lại kinh thành ngoạn ngoạn sao?”
“Không được, những thứ ở kinh thành rất đắt đỏ a! Ta còn muốn cầm tiền về nhà mà! Ngươi không về nhà sao?”
Lương Viên hăng hái, chỉ tay lên trời.
“Ha ha, nơi này rất tốt a, ta muốn ở lại đây làm giàu, buôn bán kiếm thật nhiều tiền, mỗi ngày ăn sơn trân hải vị, tay trái tiểu mỹ nhân, tay phải tiểu mỹ nhân, ha ha ha ha….”
Triệu Nhị Ngưu rùng mình một cái, Lương Viên này chắc không điên đi.
“Viên, vậy….Vậy….Ta đi đây…Ngươi cứ từ từ….Từ từ….”
Chưa nói hết câu, Triệu Nhị Ngưu đã chuồn mất dạng.
Còn chưa ra khỏi đại môn bộ binh, Triệu Nhị Ngưu đã bị người chặn lại.
“Di? Nhị, ngươi đứng ở đây làm gì?”
“Nhị Ngưu ca, điện hạ bảo ta tới đón ngươi.”
Nhị vẻ mặt tươi cười, tranh thủ lấy lòng chủ tử tương lai.
“Nga, phải rồi, ta còn chưa từ biệt Trầm Trọng Sơn a!”
Nói lời từ biệt? Ngươi cho là ngươi đi được sao? Ám vệ Nhị nói thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói.
“Đúng a, điện hạ bảo ta đưa ngươi tới quý phủ trước, buổi tối hắn sẽ trở về tìm ngươi.”
“Nga, được.”
Không chút nghi ngờ, Triệu Nhị Ngưu vui tươi hớn hở đi theo Nhị đến phủ đệ của Trầm Trọng Sơn.
“Ta….Ta…..Nương ta a, đây….đây…Đây là nhà của Trầm Trọng Sơn?”
Nhị gật gật đầu.
“Nương a, cái vườn to như vậy a, thôn của ta cũng chưa lớn đến thế đâu! A, còn có hồ nước.”
Triệu Nhị Ngưu chạy đến bên hồ, khom người nhìn chằm chằm vào mặt nước.
“Nhị, ngươi mau đến xem, nhiều cá quá a! Ngươi xem cá to chưa kìa!”
Ám vệ Nhị đứng ở bên đen mặt, điện hạ, ngươi yêu ai thế này? _ _____|||
Dọc theo đường đi Triệu Nhị Ngưu ồn ào không ngớt, cái gì cũng cảm thấy mới lạ, cái gì cũng cảm thấy tốt, nhìn bài trí trong phòng chậc chậc kêu to: “Oa! Đây là bình hoa bằng gốm sứ, thật là đẹp mắt, oa! Đây làm bằng vàng sao? A, là sư tử, nương ta, một cục vàng lớn như vậy a, ta có thể mua thiệt nhiều thịt đến ăn a! A a a a! Đây là gì đây là gì!!!! Chẳng lẽ là trân châu mà thôn trưởng kể, ta ta ta ta…..Hoa Lan, ta rốt cuộc thấy được trân châu trong truyền thuyết a!!!!”
“Thích thì tặng cho ngươi!”
“Thật sao?”
Triệu Nhị Ngưu rơi lệ, cầm trân châu ngắm lên ngắm xuống, liếc mắt thấy Trầm Trọng Sơn mỉm cười đứng bên từ khi nào, lập tức lấy lại tinh thần, buông trân châu, ngượng ngùng cười cười.
“Ta….Ta….Chỉ là nhìn xem, ta chưa thấy qua.”
Trầm Trọng Sơn cầm lấy tay Triệu Nhị Ngưu, đem trân châu đặt vào tay hắn.
“Thích thì cứ lấy đi, trân châu ta còn nhiều mà.”
Triệu Nhị Ngưu do dự hồi lâu, vẫn không biết nên hay không nên nhận.
“Trân châu này có quý lắm không?”
“Không quý, vật rẻ tiền thường thấy thôi.”
Triệu Nhị Ngưu hoàn toàn tin hắn, cầm trân châu nhìn thật kỹ.
“Thật thế sao? Ta không biết, ta từng nghe thôn trưởng nói qua, hắn nói đây là thứ tốt!”
Trầm Trọng Sơn cầm tay Triệu Nhị Ngưu, giúp hắn vuốt gọn vài sợi tóc rối.
“Cái này ở chỗ ta chỉ là vật bình thường, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Triệu Nhị Ngưu bất an xoay người, né tránh đôi mắt như biết nói của Trầm Trọng Sơn.
“Ta….Ta….chỉ cần một viên là tốt rồi.”
Dáng vẻ ngại ngùng của Triệu Nhị Ngưu, tựa như dạ lai hương nhỏ bé, tầm thường mà lại mê hoặc lòng người, thân thủ chặn ngang xoay người hắn lại ôm vào lòng, Trầm Trọng Sơn thỏa mãn hít sâu một hơi.
Triệu Nhị Ngưu lại bối rối, vội vàng đẩy tay Trầm Trọng Sơn ra, đỏ mặt, ấp úng.
“Ngươi….Ngươi….Làm gì nha! Ta….Ta lại không lạnh!”
Trầm Trọng Sơn ‘phụt’ một tiếng cười to, kéo Triệu Nhị Ngưu đã đỏ như gấc chín tới, vòng tay ôm, tựa cằm lên vai hắn.
“Ta không tin ngươi thực ngốc như vậy, ngươi thật sẽ ngốc đến mức không hiểu lòng ta sao?”
Tim Triệu Nhị Ngưu đập liên hồi, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ỷ trong lòng Trầm Trọng Sơn không hề phản ứng.
Trầm Trọng Sơn quay đầu ngậm vành tai hắn, nhẹ nhàng liếm cắn, hơi thở nóng bỏng mang theo hương hoa lan nhè nhẹ.
“Ta thích ngươi, ngốc tử!”
Triệu Nhị Ngưu cứ như đi vào cõi thần tiên, đứng ngốc tại chỗ, không nghe lọt nổi một chữ, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung vào lỗ tai vừa tê vừa ngứa, người đang ôm mình thật ấm, trên người cũng thơm quá, thật thoải mái.
“Đồ đệ, ngươi còn ôm hắn, hắn sẽ ngủ mất!”
Ngoài cửa sổ truyền tới một cỗ kình lực, nam nhân vận thanh y tiêu sái phi vào, cũng không quan tâm bên này có phải đang nùng tình mật ý hay không, ngồi xuống liền tự mình rót trà cho mình.
Triệu Nhị Ngưu vội đẩy Trầm Trọng Sơn ra, cái mặt đỏ bừng, cúi đầu thật thấp không dám ngẩng lên nhìn xem người vừa lên tiếng là ai.
“Trầm….Trầm…..Ta….Ta đi ra ngoài…..!”
Một câu còn chưa nói hết, Triệu Nhị Ngưu đã che mặt trốn ra ngoài.
Trầm Trọng Sơn sầm mặt, nhìn người đang nhàn nhã uống trà, tức giận nói.
“Sao ngươi lại tới đây, đại sư phụ đâu?”
Thanh y nhân chính đang uống trà, nghe được lời này lập tức phun ra, giậm chân.
“Đại sư phụ gì? Đại sư phụ gì chứ? Ta đây chỉ thích mỹ nhân, mỹ nhân xinh đẹp như hoa a!!!! Ngươi nếu còn nói đại sư phụ gì nữa, ta…Ta….Ta liền khóc cho ngươi xem!!! Ô ô ô ô.”
Trầm Trọng Sơn câm lặng nhìn sư phụ của mình, một đại nam nhân còn giống tiểu hài tử, sao hắn lại có một sư phụ như thế a!!!
Lục Thanh Sơn ngẩng đầu, thấy mình khóc lóc dường như có chút tác dụng, cao hứng, gương mặt thanh lệ xuất trần nở nụ cười, cho dù trên mặt vẫn còn vài giọt nước mắt.
“Hắc hắc, hảo đồ nhi, ta biết ngươi hiếu thuận nhất mà, cho nên….Hắc hắc!!!”
“Cái gì?”
Trầm Trọng Sơn nghiêm mặt.
“Hắc hắc….Dù sao chỗ ngươi rộng như vậy, sư phụ ta trốn….A không phải, sư phụ ta ở lại mấy ngày điều dưỡng điều dưỡng.”
Cười mỉa một cái, mục đích của ngươi là gì Trầm Trọng Sơn chẳng lẽ lại không biết?
“Tùy ngươi!”
Trầm Trọng Sơn ngồi xuống, rót một chén trà, tinh tế thưởng thức, trong lòng tính toán làm cách nào để biến Triệu Nhị Ngưu thành người của mình.
Triệu Nhị Ngưu chưa thấy qua trận thế lớn như vậy bao giờ, lui sát sau Trầm Trọng Sơn bồn chồn lo lắng, Trầm Trọng Sơn nhận ra Triệu Nhị Ngưu đang khẩn trương, quay đầu ôn nhu cười, cầm tay hắn.
Cổng thành, từng trận hoan hô, người người tấp nập, nam nữ già trẻ cố vươn cao cổ chỉ để được một lần ngắm nhìn phong thái của Trầm Trọng Sơn.
Trầm Trọng Sơn xuống ngựa, liền có một người bước ra từ đoàn triều thần, người nọ một thân quan phục, thân hình cao lớn, gương mặt cực kỳ tuấn lãng, quả nhiên là một bộ tiêu sái phong lưu.
“Vi thần bái kiến Nhị hoàng tử.”
“Thừa tướng không cần đa lễ.”
Thừa tướng kia đi tới, chăm chú nhìn phía sau Trầm Trọng Sơn, vẻ mặt vui sướng, Trầm Trọng Sơn phù trán, thấp giọng nói.
“Nếu ngươi còn tiếp tục nhìn như thế, ta dám cam đoan, Tư Mã tướng quân lập tức không thấy bóng.”
Dịch Tử Văn thu hồi ánh mắt, nhìn Trầm Trọng Sơn nói.
“Vậy ngày mai ngươi nhất định phải mang theo hắn đến nhà ta!!!”
“Tư Mã Huy cũng không phải ngốc tử! Ngươi gọi hắn đến hắn sẽ đến sao?”
Ngươi một câu, ta một câu, trong giọng nói tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
“Lan Sĩ Thành, ngươi cũng không tốt hơn ta là bao a!”
Dung mạo như hoa như ngọc đầy ắp khinh thường, Lan Sĩ Thành nhướn mi, nheo nheo cặp mắt hồ ly, ngược lại nhìn về phía Trầm Trọng Sơn.
“Người ngươi nói ở đâu?”
Trầm Trọng Sơn liếc mắt nhìn Triệu Nhị Ngưu phía sau, đắc ý cười tươi.
“Cũng chỉ có ta là may mắn a!”
Dịch Tử Văn cùng Lan Sĩ Thành nhìn theo, Triệu Nhị Ngưu không biết vì sao ba người kia đều nhìn mình, bất an cúi đầu.
Lan Sĩ Thành khụ khụ mấy tiếng, chuyển mắt.
“Trọng Sơn, gu thẩm mỹ của ngươi từ lúc nào lại giống với Tử Văn vậy! Thật đúng là độc đáo a!”
Dịch Tử Văn nhìn Triệu Nhị Ngưu rồi lại nhìn Tư Mã Huy, cười nói.
“Thật đúng là giống nhau!”
──────────
Vào thành, Trầm Trọng Sơn cùng chư vị tướng quân lập tức tiến cung tham dự yến hội Hoàng thượng tổ chức chào mừng bọn họ, bách quan đều được mời đến, tiếng chúc mừng không ngớt.
Quân đội được Lô quản sự dẫn đến bộ binh, mỗi người được thưởng mười lượng bạc, Triệu Nhị Ngưu cầm ngân lượng trắng bóng cười không thấy mắt, hết sờ rồi cắn.
“Nhị Ngưu ca, giờ ngươi về luôn sao?”
Lương Viên đi tới, lôi kéo Triệu Nhị Ngưu nói.
“Đúng vậy, ta phải về ngay, nhà ta còn có thiệt nhiều việc chưa làm đâu!”
“Không ở lại kinh thành ngoạn ngoạn sao?”
“Không được, những thứ ở kinh thành rất đắt đỏ a! Ta còn muốn cầm tiền về nhà mà! Ngươi không về nhà sao?”
Lương Viên hăng hái, chỉ tay lên trời.
“Ha ha, nơi này rất tốt a, ta muốn ở lại đây làm giàu, buôn bán kiếm thật nhiều tiền, mỗi ngày ăn sơn trân hải vị, tay trái tiểu mỹ nhân, tay phải tiểu mỹ nhân, ha ha ha ha….”
Triệu Nhị Ngưu rùng mình một cái, Lương Viên này chắc không điên đi.
“Viên, vậy….Vậy….Ta đi đây…Ngươi cứ từ từ….Từ từ….”
Chưa nói hết câu, Triệu Nhị Ngưu đã chuồn mất dạng.
Còn chưa ra khỏi đại môn bộ binh, Triệu Nhị Ngưu đã bị người chặn lại.
“Di? Nhị, ngươi đứng ở đây làm gì?”
“Nhị Ngưu ca, điện hạ bảo ta tới đón ngươi.”
Nhị vẻ mặt tươi cười, tranh thủ lấy lòng chủ tử tương lai.
“Nga, phải rồi, ta còn chưa từ biệt Trầm Trọng Sơn a!”
Nói lời từ biệt? Ngươi cho là ngươi đi được sao? Ám vệ Nhị nói thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói.
“Đúng a, điện hạ bảo ta đưa ngươi tới quý phủ trước, buổi tối hắn sẽ trở về tìm ngươi.”
“Nga, được.”
Không chút nghi ngờ, Triệu Nhị Ngưu vui tươi hớn hở đi theo Nhị đến phủ đệ của Trầm Trọng Sơn.
“Ta….Ta…..Nương ta a, đây….đây…Đây là nhà của Trầm Trọng Sơn?”
Nhị gật gật đầu.
“Nương a, cái vườn to như vậy a, thôn của ta cũng chưa lớn đến thế đâu! A, còn có hồ nước.”
Triệu Nhị Ngưu chạy đến bên hồ, khom người nhìn chằm chằm vào mặt nước.
“Nhị, ngươi mau đến xem, nhiều cá quá a! Ngươi xem cá to chưa kìa!”
Ám vệ Nhị đứng ở bên đen mặt, điện hạ, ngươi yêu ai thế này? _ _____|||
Dọc theo đường đi Triệu Nhị Ngưu ồn ào không ngớt, cái gì cũng cảm thấy mới lạ, cái gì cũng cảm thấy tốt, nhìn bài trí trong phòng chậc chậc kêu to: “Oa! Đây là bình hoa bằng gốm sứ, thật là đẹp mắt, oa! Đây làm bằng vàng sao? A, là sư tử, nương ta, một cục vàng lớn như vậy a, ta có thể mua thiệt nhiều thịt đến ăn a! A a a a! Đây là gì đây là gì!!!! Chẳng lẽ là trân châu mà thôn trưởng kể, ta ta ta ta…..Hoa Lan, ta rốt cuộc thấy được trân châu trong truyền thuyết a!!!!”
“Thích thì tặng cho ngươi!”
“Thật sao?”
Triệu Nhị Ngưu rơi lệ, cầm trân châu ngắm lên ngắm xuống, liếc mắt thấy Trầm Trọng Sơn mỉm cười đứng bên từ khi nào, lập tức lấy lại tinh thần, buông trân châu, ngượng ngùng cười cười.
“Ta….Ta….Chỉ là nhìn xem, ta chưa thấy qua.”
Trầm Trọng Sơn cầm lấy tay Triệu Nhị Ngưu, đem trân châu đặt vào tay hắn.
“Thích thì cứ lấy đi, trân châu ta còn nhiều mà.”
Triệu Nhị Ngưu do dự hồi lâu, vẫn không biết nên hay không nên nhận.
“Trân châu này có quý lắm không?”
“Không quý, vật rẻ tiền thường thấy thôi.”
Triệu Nhị Ngưu hoàn toàn tin hắn, cầm trân châu nhìn thật kỹ.
“Thật thế sao? Ta không biết, ta từng nghe thôn trưởng nói qua, hắn nói đây là thứ tốt!”
Trầm Trọng Sơn cầm tay Triệu Nhị Ngưu, giúp hắn vuốt gọn vài sợi tóc rối.
“Cái này ở chỗ ta chỉ là vật bình thường, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Triệu Nhị Ngưu bất an xoay người, né tránh đôi mắt như biết nói của Trầm Trọng Sơn.
“Ta….Ta….chỉ cần một viên là tốt rồi.”
Dáng vẻ ngại ngùng của Triệu Nhị Ngưu, tựa như dạ lai hương nhỏ bé, tầm thường mà lại mê hoặc lòng người, thân thủ chặn ngang xoay người hắn lại ôm vào lòng, Trầm Trọng Sơn thỏa mãn hít sâu một hơi.
Triệu Nhị Ngưu lại bối rối, vội vàng đẩy tay Trầm Trọng Sơn ra, đỏ mặt, ấp úng.
“Ngươi….Ngươi….Làm gì nha! Ta….Ta lại không lạnh!”
Trầm Trọng Sơn ‘phụt’ một tiếng cười to, kéo Triệu Nhị Ngưu đã đỏ như gấc chín tới, vòng tay ôm, tựa cằm lên vai hắn.
“Ta không tin ngươi thực ngốc như vậy, ngươi thật sẽ ngốc đến mức không hiểu lòng ta sao?”
Tim Triệu Nhị Ngưu đập liên hồi, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ỷ trong lòng Trầm Trọng Sơn không hề phản ứng.
Trầm Trọng Sơn quay đầu ngậm vành tai hắn, nhẹ nhàng liếm cắn, hơi thở nóng bỏng mang theo hương hoa lan nhè nhẹ.
“Ta thích ngươi, ngốc tử!”
Triệu Nhị Ngưu cứ như đi vào cõi thần tiên, đứng ngốc tại chỗ, không nghe lọt nổi một chữ, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung vào lỗ tai vừa tê vừa ngứa, người đang ôm mình thật ấm, trên người cũng thơm quá, thật thoải mái.
“Đồ đệ, ngươi còn ôm hắn, hắn sẽ ngủ mất!”
Ngoài cửa sổ truyền tới một cỗ kình lực, nam nhân vận thanh y tiêu sái phi vào, cũng không quan tâm bên này có phải đang nùng tình mật ý hay không, ngồi xuống liền tự mình rót trà cho mình.
Triệu Nhị Ngưu vội đẩy Trầm Trọng Sơn ra, cái mặt đỏ bừng, cúi đầu thật thấp không dám ngẩng lên nhìn xem người vừa lên tiếng là ai.
“Trầm….Trầm…..Ta….Ta đi ra ngoài…..!”
Một câu còn chưa nói hết, Triệu Nhị Ngưu đã che mặt trốn ra ngoài.
Trầm Trọng Sơn sầm mặt, nhìn người đang nhàn nhã uống trà, tức giận nói.
“Sao ngươi lại tới đây, đại sư phụ đâu?”
Thanh y nhân chính đang uống trà, nghe được lời này lập tức phun ra, giậm chân.
“Đại sư phụ gì? Đại sư phụ gì chứ? Ta đây chỉ thích mỹ nhân, mỹ nhân xinh đẹp như hoa a!!!! Ngươi nếu còn nói đại sư phụ gì nữa, ta…Ta….Ta liền khóc cho ngươi xem!!! Ô ô ô ô.”
Trầm Trọng Sơn câm lặng nhìn sư phụ của mình, một đại nam nhân còn giống tiểu hài tử, sao hắn lại có một sư phụ như thế a!!!
Lục Thanh Sơn ngẩng đầu, thấy mình khóc lóc dường như có chút tác dụng, cao hứng, gương mặt thanh lệ xuất trần nở nụ cười, cho dù trên mặt vẫn còn vài giọt nước mắt.
“Hắc hắc, hảo đồ nhi, ta biết ngươi hiếu thuận nhất mà, cho nên….Hắc hắc!!!”
“Cái gì?”
Trầm Trọng Sơn nghiêm mặt.
“Hắc hắc….Dù sao chỗ ngươi rộng như vậy, sư phụ ta trốn….A không phải, sư phụ ta ở lại mấy ngày điều dưỡng điều dưỡng.”
Cười mỉa một cái, mục đích của ngươi là gì Trầm Trọng Sơn chẳng lẽ lại không biết?
“Tùy ngươi!”
Trầm Trọng Sơn ngồi xuống, rót một chén trà, tinh tế thưởng thức, trong lòng tính toán làm cách nào để biến Triệu Nhị Ngưu thành người của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook