Uyên Bão Uyên
-
Chương 13
“Trầm Trọng Sơn, ngươi viết cái gì thế!”
Từ khi biết tên của Trầm Trọng Sơn, Triệu Nhị Ngưu liền cứ vậy gọi thẳng tên của hắn. Trầm Trọng Sơn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn có một chút cao hứng. Lúc này, Trầm Trọng Sơn đang ngồi trước thư án viết thư hồi đáp cho Lan Sĩ Thành, thì thấy Triệu Nhị Ngưu vốn đi ra ngoài hái táo lại bước vào.
“Cái gì vậy?”
Trầm Trọng Sơn thấy ngực Triệu Nhị Ngưu nhô lên một khối to liền hỏi.
Triệu Nhị Ngưu vừa lấy táo từ trong ngực ra vừa nói.
“Cây táo ngoài kia kết quả rồi nha, ngươi xem, quả rất to.”
Dứt lời, còn cầm lấy quả to nhất chà chà vào áo, sau đó đưa cho Trầm Trọng Sơn.
“Úc?”
“Cho ngươi ăn a! Ta ăn rồi, rất ngọt!”
Trầm Trọng Sơn nhìn quả táo bị chà lau đến bóng loáng, lại nhìn gương mặt chất phác tươi cười của Triệu Nhị Ngưu, cầm quả táo cắn một miếng.
“Như thế nào?”
Trầm Trọng Sơn lại cắn một miếng.
“Rất ngọt!”
Triệu Nhị Ngưu nở nụ cười, hắc hắc cười không ngừng, cầm một quả khác cắn ăn.
“Ta nói rồi thôi!”
Hai người trong phòng ngọt ngọt ngào ngào ăn táo, ám vệ ẩn thân bên ngoài lại là vẻ mặt hoảng sợ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không biết làm sao…
“Tứ, đó là Nhị điện hạ của chúng ta đi? Không phải giả mạo?”
“Này….Này….Ta không biết a, đừng có hỏi ta!”
Ám vệ tên là Tứ lộ ra gương mặt búp bê đỏ bừng, mỗi lần hắn bị dọa sợ đều sẽ biến thành như vậy.
“Ai…Ta cảm thấy điện hạ chủ nhân hoàn mỹ, lạnh lùng, nghiêm túc…..[tỉnh lược mấy vạn chữ] của chúng ta đã biến mất rồi, mà hoàng phi chủ nhân cũng sắp xuất hiện a!”
Ám vệ Tam vẻ mặt bà tám ghé lại đây, một bộ đợi xem kịch vui.
“Hắc hắc, ta nhưng là thực vừa ý ngốc tử kia nga!”
Vừa nói xong, trong phòng liền “Vụt” một tiếng bay ra cái gì đó, rất nhanh đánh về phía Tam, Tam cả kinh, lập tức rút đao chém qua, kết quả nhìn lại, thì ra là một quả táo, đã bị Tam chém thành hai mảnh cánh hoa, tiếp theo là thanh âm của Trầm Trọng Sơn truyền đến.
“Các ngươi có vẻ thực nhàn a, cũng dám bàn luận chuyện của chủ tử đâu!”
Cả đám ám vệ nhất tề rùng mình một cái, tức khắc không thấy bóng dáng.
Chỉ có Thượng Quan Lẫm, cũng chính là Nhất, biểu tình thủy chung chuyện không liên quan đến ta, dấu mình trên cây táo, hái một quả cắn ăn.
Bên trong phòng, Triệu Nhị Ngưu cũng chỉ thấy Trầm Trọng Sơn ném một quả táo ra ngoài, sau đó lại nói một câu với ai đó, ngẩn ra, vội vàng chạy đến cửa sổ hướng ra phía ngoài hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Trầm Trọng Sơn, ngươi làm gì a, tự dưng ném táo đi làm chi a? Ngươi vừa nãy nói chuyện với ai?”
Trầm Trọng Sơn ăn quả thứ hai, khóe mắt cong cong, nhìn Triệu Nhị Ngưu.
“Không có gì, chỉ là vừa thấy một con quạ đen thật to thôi!”
“Ai? Quạ đen, giờ này còn có quạ đen a!”
Triệu Nhị Ngưu nhảy vọt một cái, chạy vội ra ngoài đi bắt quạ đen.
Trầm Trọng Sơn nhìn theo, bất giác nở nụ cười tuyệt diễm.
Từ khi biết tên của Trầm Trọng Sơn, Triệu Nhị Ngưu liền cứ vậy gọi thẳng tên của hắn. Trầm Trọng Sơn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn có một chút cao hứng. Lúc này, Trầm Trọng Sơn đang ngồi trước thư án viết thư hồi đáp cho Lan Sĩ Thành, thì thấy Triệu Nhị Ngưu vốn đi ra ngoài hái táo lại bước vào.
“Cái gì vậy?”
Trầm Trọng Sơn thấy ngực Triệu Nhị Ngưu nhô lên một khối to liền hỏi.
Triệu Nhị Ngưu vừa lấy táo từ trong ngực ra vừa nói.
“Cây táo ngoài kia kết quả rồi nha, ngươi xem, quả rất to.”
Dứt lời, còn cầm lấy quả to nhất chà chà vào áo, sau đó đưa cho Trầm Trọng Sơn.
“Úc?”
“Cho ngươi ăn a! Ta ăn rồi, rất ngọt!”
Trầm Trọng Sơn nhìn quả táo bị chà lau đến bóng loáng, lại nhìn gương mặt chất phác tươi cười của Triệu Nhị Ngưu, cầm quả táo cắn một miếng.
“Như thế nào?”
Trầm Trọng Sơn lại cắn một miếng.
“Rất ngọt!”
Triệu Nhị Ngưu nở nụ cười, hắc hắc cười không ngừng, cầm một quả khác cắn ăn.
“Ta nói rồi thôi!”
Hai người trong phòng ngọt ngọt ngào ngào ăn táo, ám vệ ẩn thân bên ngoài lại là vẻ mặt hoảng sợ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không biết làm sao…
“Tứ, đó là Nhị điện hạ của chúng ta đi? Không phải giả mạo?”
“Này….Này….Ta không biết a, đừng có hỏi ta!”
Ám vệ tên là Tứ lộ ra gương mặt búp bê đỏ bừng, mỗi lần hắn bị dọa sợ đều sẽ biến thành như vậy.
“Ai…Ta cảm thấy điện hạ chủ nhân hoàn mỹ, lạnh lùng, nghiêm túc…..[tỉnh lược mấy vạn chữ] của chúng ta đã biến mất rồi, mà hoàng phi chủ nhân cũng sắp xuất hiện a!”
Ám vệ Tam vẻ mặt bà tám ghé lại đây, một bộ đợi xem kịch vui.
“Hắc hắc, ta nhưng là thực vừa ý ngốc tử kia nga!”
Vừa nói xong, trong phòng liền “Vụt” một tiếng bay ra cái gì đó, rất nhanh đánh về phía Tam, Tam cả kinh, lập tức rút đao chém qua, kết quả nhìn lại, thì ra là một quả táo, đã bị Tam chém thành hai mảnh cánh hoa, tiếp theo là thanh âm của Trầm Trọng Sơn truyền đến.
“Các ngươi có vẻ thực nhàn a, cũng dám bàn luận chuyện của chủ tử đâu!”
Cả đám ám vệ nhất tề rùng mình một cái, tức khắc không thấy bóng dáng.
Chỉ có Thượng Quan Lẫm, cũng chính là Nhất, biểu tình thủy chung chuyện không liên quan đến ta, dấu mình trên cây táo, hái một quả cắn ăn.
Bên trong phòng, Triệu Nhị Ngưu cũng chỉ thấy Trầm Trọng Sơn ném một quả táo ra ngoài, sau đó lại nói một câu với ai đó, ngẩn ra, vội vàng chạy đến cửa sổ hướng ra phía ngoài hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Trầm Trọng Sơn, ngươi làm gì a, tự dưng ném táo đi làm chi a? Ngươi vừa nãy nói chuyện với ai?”
Trầm Trọng Sơn ăn quả thứ hai, khóe mắt cong cong, nhìn Triệu Nhị Ngưu.
“Không có gì, chỉ là vừa thấy một con quạ đen thật to thôi!”
“Ai? Quạ đen, giờ này còn có quạ đen a!”
Triệu Nhị Ngưu nhảy vọt một cái, chạy vội ra ngoài đi bắt quạ đen.
Trầm Trọng Sơn nhìn theo, bất giác nở nụ cười tuyệt diễm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook