Uy Lực Chiến Thần
-
27: Dựa Vào Mày Sao
Tân Hương Lan nhổ nước bọt nói: “Hai đứa đã đăng kí kết hôn rồi sao? Đã tổ chức đám
cưới chưa? Chỉ là tình một đêm ngớ ngẩn thôi mà con đã tưởng mình là bà Lâm rồi hả?”
Sở Hạ Vũ nhất thời không nói nên lời.
“Thưa cô, lần này cháu về, ngoài việc giải quyết một số việc riêng, cháu cũng sẽ chuẩn bị tổ chức cho Hạ Vũ một đám cưới hoành tráng, chính thức cưới cô ấy về làm vợ”.
Lâm Hữu Triết đứng lên, chân thành nói.
“Dựa vào mày sao?”
Tân Hương Lan trợn trừng
mắt, nhếch miệng cười khẩy.
“Đi lính tám năm mà chẳng thấy mày tiến bộ chút nào cả, vậy mà khả năng khoác lác lại hơn hẳn người khác, giáo quan dạy mày những thứ này thôi sao?”
“Một tuần sau, cháu sẽ cầu hôn Hạ Vũ ở khách sạn Cẩm Giang – tòa kiến trúc cao nhất ở Giang Thành, sau đó sẽ tổ chức một đám cưới toàn thành phố để cưới Hạ Vũ về nhà”.
Lâm Hữu Triết nghiêm túc nói rõ từng chữ một.
Anh vừa suy nghĩ ba ngày
sau sẽ có thể xử lý xong chuyện nhà họ Lâm.
Sau đó chỉ cần giải quyết vấn đề của Lang Tập, rồi về cơ bản sẽ không có việc gì khác, có lẽ chỉ mất khoáng một tuần.
Sở Hạ Vũ nghe vậy, nước mắt chảy giàn giụa, vừa vui mừng vừa kích động.
Cô mím môi, không để mình khóc thành tiếng.
Khổ sở chờ đợi tám năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, mặc dù cô không tin Lâm Hữu Triết có thể làm được điều đó, nhưng chỉ cần anh có
lòng, cô cũng đã mãn nguyện
roi.
Tân Hương Lan cười khẩy khinh thường, bà ta không tin Lâm Hữu Triết có thể làm được điều đó.
Bà ta còn chưa kịp vạch trần lời nói dối của Lâm Hữu Triết thì Sở Hán Trung đã vội vàng bước vào.
“Bà nó ơi, có chuyện không hay rồi!”
Ông ta ghé vào tai Tân Hương Lan, thì thầm vài câu.
Sắc mặt Tân Hương Lan trở
nên xám xịt, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết: “Thằng họ Lâm kia, mày vừa đánh cô hai nhà họ Nghiêm tàn phế ở ngoài cửa nhà tao sao?”
“Đúng vậy”.
Rất nhiều người đã nhìn thấy chuyện vừa rồi, có phủ nhận cũng vô ích.
Hơn nữa, Lâm Hữu Triết chưa bao giờ nghĩ đến việc phủ nhận.
“Mày thật sự hại chết nhà họ Sở tao rồi!”
Tân Hương Lan cảm thấy
đầu óc nổ tung, bầu trời như sắp sụp đổ.
Bà ta giậm chân, chỉ vào Lâm Hữu Triết, mắng chửi: “Thằng sao chổi, ngoài việc gây thêm phiền phức ra thì mày còn có tác dụng gì hả?”
“Mày như vậy mà còn muốn cưới con gái tao sao! Mày cứ nằm mơ đi!”
“Tao nói cho mày biết, chuyện cô hai nhà họ Nghiêm bị đánh tàn phế không liên quan gì đến nhà họ sở, tất cả là do một mình mày làm, mày không được kéo bọn tao xuống nước cùng!”
Tân Hương Lan vò đầu bứt tóc, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng xấu xí, gào thét với Lâm Hữu Triết.
Anh biết nhà họ Nghiêm chắc chắn sẽ đến tận cửa, thế nên anh mới ở lại.
Trong phòng, sở Hạ Vũ nắm tay mẹ cô vừa khóc vừa nói:
“Mẹ, là do cô hai nhà họ Nghiêm gọi máy ủi đến muốn phá dỡ nhà chúng ta, con đi cản cô ta lại nhưng cô ta còn đánh con, Hữu Triết vì con nên mới đánh cô ta, chúng ta không thể mặc kệ anh ấy”.
“Con tránh ra đi!”
Tân Hương Lan khàn giọng nói: “Sở Hạ Vũ tám năm trước mày hủy hoại thanh danh của cả nhà, còn hại tao và bố mày không thể quay lại nhà họ sở, còn khiến bọn tao phải chịu tội chung với mày tám năm, lẽ nào mày không cảm thấy hổ thẹn
sao?”
“Nếu không phải mày còn có ích thì tao đã cắt đứt quan hệ mẹ con với mày lâu rồi, đến giờ mày còn muốn làm liên lụy bọn tao, muốn bọn tao giúp tên sao chổi đó hả?”
“Tao nói cho mày biết cậu cả nhà họ Nghiêm chết rồi, tao sẽ gả mày cho cậu cả nhà họ Lý, cậu cả nhà họ Lý không thích mày thì còn cậu cả nhà họ Cung, nhà họ Triệu, nhà họ Hải”.
“Bây giờ tác dụng duy nhất của mày là dùng thân mày để đối lấy vinh hoa phú quý, bồi thưởng thương tổn tám năm
bọn tao phải chịu”.
Biến cố tám năm về trước đã khiến Tân Hương Lan vốn dĩ được hưởng thụ vinh hoa phú quý lại trở thành một người đàn bà xấu xí, nhếch nhác.
Sự thay đổi cực lớn này khiến bà ta trở nên độc ác, đâu còn quan tâm gì đến tình cảm mẹ con nữa.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Sở.
Lâm Hữu Triết đứng đó lạnh lùng nhìn đám côn đồ hùng hổ trước mặt.
Bâu không khí căng thắng khiến đám người hóng chuyện đều sợ hãi không dám đứng lại xung quanh, cùng lắm chỉ đứng cách đó một trăm mét xem tình hình bên này.
Nghiêm Mộ Hải đanh mặt đi đến trước mặt Lâm Hữu Triết, hai mắt bùng lên ngọn lửa giận.
“Lâm Hữu Triết, con trai tao vừa chết trong tay mày, mày lại dám ra tay đánh con gái tao, mày thật sự nghĩ nhà họ Nghiêm sợ mày sao?”
“Nếu mày ép tao thì tao mặc kệ mày có lai lịch thế nào, ông đây có chết cũng phải kéo
mày chôn cùng”.
“Ong nói xong chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook