Uy Chấn Cương Tộc
-
Chương 55: Lại bị giam giữ
Chỉ cần an toàn được bảo đảm, Đại Thiên liền yên tâm rồi. Tuy hiện tại cục diện có chút khó xử lý, nhưng mấu chốt ở đây là xác nhận được thân phận của Đại Thiên, nếu thật sự những người trong làng không thể xác nhận, Đại Thiên liền bắt buộc phải bộc lộ ra thân phận của mình, qua bao nhiêu lần cận kề cái chết, hắn đối với mạng sống của mình cực kỳ coi trọng.
Vị đầu lĩnh kia nói xong, thấy Đại Thiên gật gật đầu đáp ứng thì tiếp tục phất tay lên, hai tên binh sĩ đem theo xích sắt tiến lên, trước ánh mắt nghi hoặc của Đại Thiên, cưỡng chế khóa hai tay hai chân lại.
“Chuyện này là thế nào?”
Đại Thiên đối với sự tự do của bản thân đột nhiên bị khống chế, theo bản năng cảm thấy cảnh giác sợ hãi hỏi.
Nhưng vị đầu lĩnh binh sĩ đối với câu hỏi này vô cùng bất mãn, cười gằn đáp lại
“Hiện tại ngươi phải chấp nhận như vậy, bằng không thì chỉ có một con đường chết.”
Nói đến chữ cuối cùng, vị đầu lĩnh này tăng giọng lên, xung quanh binh sĩ cũng đồng loạt giơ lên vũ khí hưởng ứng, quả thật là phối hợp chấn nhiếp vô cùng.
Tuy vô cùng không tình nguyện, nhưng Đại Thiên còn dám nói gì nữa, suy đến cùng thì mạng sống vẫn là tốt hơn.
Thân thể theo bản năng giãy dụa một chút, sau đó cam chịu để bản thân bị trói đi.
“Đưa hắn đi.”
Vị đầu lĩnh gật gù hài lòng, sau đó hướng về phía hai tên binh sĩ trói Đại Thiên ra lệnh. Hai tên binh sĩ này đồng loạt ứng tiếng, sau đó hướng về Đại Thiên đẩy đi, Đại Thiên cũng ngoan ngoãn nghe theo, hiện tại chỉ có càng phối hợp thì mới có thể khiến bọn họ tin tưởng.
Mà chuyện của Đại Thiên hôm nay, chỉ có thể xảy ra ở Cương Tộc. Bởi vì Cương Tộc sinh sản khó khăn, hơn nữa lại liên tục chiến tranh, nhân số cực kỳ ít ỏi, bởi lẽ đó nên bất kỳ một người trong tộc nào cũng đều rất được tôn trọng về mạng sống, tuy tranh đấu vẫn có, nhưng đến nỗi thương tổn đối phương thì khá ít.
Nếu việc này diễn ra ở các tộc khác, Đại Thiên còn chưa kịp nói lời nào đã bị đâm chết từ lâu rồi. Đại Thiên hiển nhiên không hiểu điều này, chỉ biết là đối phương có lý, nhưng trong lòng vẫn cảm giác có chút khó chịu.
Theo binh sĩ an toàn vào thành, một con đường lớn tràn đầy không khí nhộn nhịp hiện ra trước mắt Đại Thiên. Cảnh tượng này hoàn toàn không thể là ngôi làng của Triệu Cẩm Phàm hay căn cứ của Dã Man Nhân có thể so được.
Nơi đây rộn rã phồn hoa vô cùng, một con đường rộng lớn chỉ có người và người. Tuy đã về đêm nhưng nơi đây không như những ngôi làng khác, mọi người tất bật vui chơi đi lại. Hai bên đường mọc ra không ít những cửa hàng với vô số chủng loại, đặc biệt là những nơi bán trang sức, thức ăn vặt mà Đại Thiên chưa một lần nhìn thấy.
Nhớ lại từ lúc nhỏ đến giờ, Đại Thiên ngoài căn phòng ngủ cũng chỉ là huấn luyện trường, ngay cả khi lần đầu được dạo bước ở Vương Thành cũng là vào lúc sáng sớm, người còn rất ít xuất hiện, không thể cảm nhận được không khí đông đúc này.
Nơi mà Đại Thiên cảm thấy nhộn nhịp nhất cũng chỉ có ngôi làng của Triệu Cẩm Phàm, nhưng độ phong phú cùng đông người tuyệt đối không thể so sánh với nơi này.
Đại Thiên ngơ ngác bị hai tên binh sĩ đẩy đi, hai mắt vô cùng tò mò hiếu kỳ nhìn xung quanh. Ngược lại, những người xung quanh thấy hắn bị trói đi như vậy, cũng đồng loạt hướng về phía bên này chỉ trỏ thảo luận.
Mà hai tên binh sĩ thấy thái độ của Đại Thiên, lập tức càng khẳng định hắn không phải là Cương Nhân. Bởi vì lúc trước Đại Thiên có nói qua là mình đến từ Vương Thành, hiện tại lại đối với một nơi không bằng một phần mười Vương Thành tỏ ra ngơ ngác hiếu kỳ, đổi lại thành bất cứ ai thì cũng không tin lời Đại Thiên nói.
Đại Thiên cũng không để ý những người xung quanh, cũng không có cách nào để ý được đến suy nghĩ của hai vị binh sĩ, cứ như vậy một đường ngơ ngơ ngác ngác bị đẩy đi. Đợi đến lúc hai tên binh sĩ gọi, Đại Thiên mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Lưu luyến dời ánh mắt khỏi con phố nhộn nhịp, Đại Thiên chuyển sang nghi hoặc nhìn hai tên binh sĩ. Mà hai tên binh sĩ cũng không một chút khách khí, tiếp tục đẩy Đại Thiên vào một căn nhà đá rộng lớn.
Cảm nhận bầu không khí lạnh lẽo âm trầm ập đến, Đại Thiên mới giật mình đánh giá xung quanh. Nơi hắn đi vào là một cảnh cửa khổng lồ, ở đây có không ít binh sĩ canh gác, tất cả đều đằng đằng sát khí, không một người nào là hiền lành cả.
Nhìn những người này, lại nhìn cảnh cửa kia, Đại Thiên mới nhận ra xung quanh nơi này hai mươi bước không hề có một người dân nào, so với cảnh tượng nhộn nhịp ngoài kia thì quả thật là một trời một vực, tựa như là hai thế giới khác nhau. Dù đã trải qua nhiều lần sống chết, nhưng luồng cảm giác khó chịu này ập đến cũng khiến Đại Thiên không thể nào chịu được, theo bản năng, Đại Thiên có chút e ngại hỏi
“Nơi này là đâu?”
Hai vị binh sĩ trực tiếp đẩy Đại Thiên vào cánh cửa đã mở sẵn, cũng không tiết kiệm lời, miệng cười lạnh gằn giọng nói
“Nơi đây là nhà tù khét tiếng nhất của Nga Vũ thành, chuyên giam giữ những kẻ ngoại gian.”
Hơi giật mình, tuy có chút không hiểu khét tiếng nhất là gì, nhưng đối với hai từ “ngoại gian”. Đại Thiên vô cùng bất mãn phản bác
“Ta là người Cương Nhân, không phải ngoại gian.”
“Việc đó thì hiện tại ngươi không có tư cách nói, đợi sau này sự thực bày ra mới rõ được.”
Hai tên binh sĩ lạnh lùng đáp, trải qua thái độ cùng lời nói của Đại Thiên lúc trước, bọn chúng tin được nữa mới là lạ. Thô bạo đẩy Đại Thiên vào, những binh sĩ bên ngoài cũng theo sát đóng kín cửa lại.
Bên trong căn nhà này dần chìm vào trong ánh sáng mịt mờ của những bó đuốc. Không khí này tuy không đáng sợ bằng cảnh lúc đêm ở trong rừng, nhưng mức độ yên tĩnh cùng âm u này lại tạo nên một cảm giác khác thường khác khiến lòng người sợ hãi.
Trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm, dù cảm giác vô cùng đáng sợ, nhưng Đại Thiên vẫn trước tiên quan sát mọi thứ xung quanh đây, sẵn sàng ứng biến cho tình huống xấu nhất.
Nhưng mọi thứ ở đây quả thật khác xa so với mức độ rộng lớn mà bên ngoài thể hiện rồi. Bên trong này rất bé, chỉ chứa được khoảng hai mươi người là tốt lắm rồi. Thứ duy nhất tồn tại ở đây là những bó đuốc trên tường cùng một cái cầu thang đi xuống dưới lòng đất.
Nhìn cái cầu thang này, Đại Thiên cảm nhận nó không khác gì một con đường đi xuống địa ngục, vô cùng rùng rợn. Không biết độ khủng khiếp của nhà tù này như thế nào, nhưng chỉ cảnh tượng như thế này cũng đã là một đòn tâm lý vô cùng đáng sợ rồi.
Đại Thiên theo bản năng không muốn đi xuống, nhưng dưới sự bắt buộc của hai tên binh sĩ cũng chỉ có thể miễn cưỡng thuận theo.
Cầu thang đi xuống cũng không bao xa, chỉ khoảng chừng bảy tám mét liền bước vào một hành lang khác.
Nơi này lộ ra vẻ rất rộng rãi, khắp nơi đều là chằng chịt phòng giam. Bên trong những căn phòng giam bằng đá này có rất nhiều tù nhân, một phòng không dưới mười người, không gian trong đó vô cùng nhỏ hẹp.
Mà những người này nam có nữ có, nhưng tuyệt đối đều không phải là Cương Nhân. Ánh mắt của những người này rất hờ hững nhìn xung quanh, chỉ khi nhìn đến những binh sĩ này thì ánh mắt của họ mới trở nên sợ hãi.
Đại Thiên cũng không dừng ở đây, tiếp tục bị hai tên binh sĩ kéo đi, mà bốn phía có không ít binh sĩ canh gác khi thấy nhóm người của Đại Thiên cũng chỉ gật đầu xem như là chào hỏi, hoàn toàn không để ý đến.
Đi thẳng trên hành lang u ám, từng tia khí lạnh như dao cắt vào da thịt khiến Đại Thiên cảm thấy khó chịu. Cuối cùng, ở một góc hành lang của nơi này, hai tên binh sĩ mới chịu ngừng lại.
Tò mò ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt Đại Thiên là một đại hán trung niên, khuôn mặt mang không ít vết xẹo, tướng mạo hung ác, ánh mắt lăng lệ ác liệt, thấy ba người Đại Thiên bước đến liền ngẩng đầu, lạnh lẽo.
Vị trung niên đại hán này ngồi yên trên ghế, hai tay gác lên bàn, hoàn toàn không có ý tứ nói chuyện. Hai vị binh sĩ này chỉ thoáng sợ sệt trước uy thế của người trước mắt một chút liền quỳ xuống lên tiếng chào hỏi
“Bái kiến Khương đại nhân.”
Vị Khương đại hán này cũng không nói gì, hai mắt như dán chặt vào ba người vừa đến, đặc biệt là Đại Thiên, nhưng hắn cũng không có ý định trả lời. Trước ánh mắt khóa chặt này, hai vị binh sĩ cảm giác vô cùng áp bức khó chịu, ngược lại Đại Thiên chỉ hơi thoáng cảm giác lạnh lẽo mà thôi, dù sao hắn đã trải qua không ít khí thế rồi, vị đại hán trước mắt cùng lắm chỉ mạnh ngang với Lý Thiện, tuyệt đối không hơn.
Hai tên binh sĩ cũng không chịu nổi hoàn cảnh này tiếp tục kéo dài được nữa, vội vã nói lên
“Người này lai lịch bất minh, nhưng lại nói ngôn ngữ Cương Tộc rất tốt, chỉ có điều thuộc hạ nghi ngờ hắn là ngoại gian nên tạm thời đem tới đây, chờ mọi chuyện xác nhận rồi mới tiếp tục quyết định.”
Vị Khương đại nhân này hai mắt tràn đầy thăm dò nhìn Đại Thiên vài lần, sau đó gật gật đầu rồi quát kêu người đến dẫn Đại Thiên đi, còn hai tên binh sĩ thì được giữ lại, có lẽ là hỏi chắc chắn những chuyện đã diễn ra.
Đại Thiên lại một lần nữa uất ức bị đưa đi, lần này hắn được dẫn thẳng vào sâu bên trong nơi này. Càng vào sâu, từng tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng hô quát bức cung hòa với tiếng roi chạm vào thịt khiến nơi này càng lúc càng trở nên đáng sợ.
Đi được một đoạn, đột nhiên một cánh cửa phòng bật ra chắn lại đường Đại Thiên đi. Từ bên trong nhanh chóng có một Cương Nhân đi ra, trên tay người này là một người vóc dáng nhỏ biết, toàn thân là máu, không biết là sống hay chết.
Vị Cương Nhân này vội vã đi mất, để lại Đại Thiên sắc mặt vô cùng âm trầm. Đại Thiên hiện tại vô cùng lo lắng cho bản thân mình, sở dĩ lúc trước hắn có thể ung dung một chút, nhưng đó là do lần trước đã từng trải qua trong nhà tù của Dã Man Nhân, cảm giác đối với cái gọi là nhà tù cảm giác không có bao nhiêu sợ hãi, nhưng hiện tại mọi thứ ở đây đánh bật đi ấn tượng ban đầu của Đại Thiên rồi.
Lại tiếp tục đi, càng đi Đại Thiên càng trở căng thẳng cảnh giác. Cuối cùng, ở một gian phòng giam trống rỗng, Đại Thiên bị mấy tên binh sĩ dẫn đường thô bạo đẩy vào, sau đó nhanh tay khóa cửa lại.
Định thần lại, nhìn vài tên binh sĩ dần dần đi xa, Đại Thiên bất lực ngồi bệt xuống, hai mắt nghiêm túc quan sát xung quanh.
Phòng giam này rất dơ bẩn, bốn phía đều là đá tảng kết nối với nhau tạo thành, nơi duy nhất có thể quan sát ra ngoài là cánh cửa của phòng giam này.
Trong đây cũng không có bất cứ vật dụng gì, thứ duy nhất tồn tại là những thứ mà tù nhân khi trước phóng uế ra ở các góc kèm theo mùi máu tanh tưởi khắp sàn, trông có vẻ vô cùng dơ bẩn cùng khủng khiếp.
Nếu thật sự phải so thì nhà tù của Dã Man Nhân so với nhà tù này quả thật là thiên đường, căn bản không coi là phạt. Đại Thiên hiện tại vô cùng khó chịu với bản tộc của mình. Bởi lẽ Cương Tộc nói Dã Man Nhân tàn bạo bất nhân, nhưng Đại Thiên chưa được thấy Dã Man Nhân tàn bạo bao nhiêu mà chỉ thấy Cương Tộc khắc nghiệt cùng hung ác, quả thật là không cách nào hiểu nổi.
Nhưng thật sự Đại Thiên hoàn toàn không hiểu về tộc của mình. Khi trước còn nhỏ bé, Cương Tộc so với Dã Man Nhân còn ôn hòa hơn rất nhiều. Nhưng từ khi dần dần lớn mạnh, Cương Tộc đã trở nên tàn bạo hơn trước đối với những kẻ có ý định làm hại bản thân, điều này tuy trong mắt những người khác thì rất là hung tàn thú tính, nhưng Cương Nhân, đặc biệt là những binh sĩ, vì sự an toàn của người thân, họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ làm vậy.
Suy nghĩ miên man đồng thời cố gắng thích nghi hoàn cảnh khó khăn ở đây, Đại Thiên dần dần tĩnh tâm lại, dù sao hiện tại ít nhất cũng rất an toàn, không cần lo lắng bị Yêu Thú tấn công, so với ở trong rừng vào ban đêm, Đại Thiên nguyện ý ở đây hơn rất nhiều.
Nghĩ thông suốt, Đại Thiên trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện, dù sao hiện tại ngồi không cũng chẳng có việc gì làm. Nhưng ngay khi tia Đấu Khí đầu tiên vào trong cơ thể, Đại Thiên liền giật mình tỉnh lại, vừa rồi tia Đấu Khí bên ngoài đó mang theo một cảm giác lạnh lẽo cùng sắc bén, trực tiếp tấn công vào bên trong cơ thể của Đại Thiên, vô cùng cuồng bạo.
Ánh mắt hơi thoáng do dự, Đại Thiên lại một lần nữa tiếp tục hấp thụ Đấu Khí, nhưng kết quả vẫn như lần trước. Cỗ Đấu Khí này nếu ít thì Đại Thiên còn có thể khống chế được, nhưng nếu như hấp thụ nhiều một chút thì nó sẽ tàn phá xé nát thân thể, tuyệt đối là một thứ vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ lại cũng đúng, đã nơi này là một nhà tù khắc nghiệt như thế thì không dễ dàng cho tù nhân tu luyện được, nếu không thì khác nào dẫn hổ vào nhà, gây hại cho bản tộc.
Đã không thể tu luyện, hiện tại dù có muốn ngủ thì Đại Thiên cũng không ngủ nổi dưới hoàn cảnh như thế này. Tiến về phía trước áp sát cánh cửa, đây là nơi không khí thông thoáng nhất rồi. Nhìn những binh sĩ bên ngoài cùng các tù nhân ở phòng giam khác, Đại Thiên dù không thể cũng phải cố nhắm mắt lại nghỉ ngơi rồi, dù sao tiếp theo sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, Đại Thiên cần chuẩn bị cho mọi tình huống sẽ xảy ra.
Cứ như vậy, Đại Thiên cố gắng nghỉ ngơi trong một đêm tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết, miễn cưỡng chịu đựng qua một thời gian rất dài.
……………………………
Sống trong một hoàn cảnh như thế này, bất cứ lúc nào cũng âm u, Đại Thiên cảm giác thời gian trôi qua vô cùng chậm rãi. Không biết qua bao lâu, ngay khi Đại Thiên cảm giác tinh thần dường như chết lặng, cửa phòng giam đột ngột mở ra, Đại Thiên mơ hồ dựa vào cửa phòng cũng bị chuyện đột ngột xảy ra này làm té nhào xuống đất.
Vội vã bật người dậy cảnh giác nhìn kẻ tới, Đại Thiên dường như trở nên tỉnh táo không ít.
Kẻ đến lần này là hai tên binh sĩ, hai người này hoàn toàn xa lạ, ít nhất là Đại Thiên không hề biết họ. Cả hai dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đại Thiên, cũng không tốn nhiều thời gian nữa, trực tiếp giơ tay chụp lấy Đại Thiên, kéo ra khỏi phòng.
Đại Thiên hơi chút cựa quậy, nhưng lực lượng tỏa ra từ tên binh sĩ này vô cùng mạnh mẽ, Đại Thiên hoảng sợ thầm ước lượng thực lực của người này không ít hơn Chiến Sư Trung Giai, bởi vì chỉ có thực lực đó mới đủ sức đè hắn xuống không thể làm gì được.
Bất lực nhìn xung quanh, Đại Thiên phát giác ở các phòng giam đều có binh sĩ đến dẫn tù nhân ra, trong lòng không khỏi dấy lên tia nghi hoặc.
P/s: 16/9 Chương thứ nhất.
.........
Vị đầu lĩnh kia nói xong, thấy Đại Thiên gật gật đầu đáp ứng thì tiếp tục phất tay lên, hai tên binh sĩ đem theo xích sắt tiến lên, trước ánh mắt nghi hoặc của Đại Thiên, cưỡng chế khóa hai tay hai chân lại.
“Chuyện này là thế nào?”
Đại Thiên đối với sự tự do của bản thân đột nhiên bị khống chế, theo bản năng cảm thấy cảnh giác sợ hãi hỏi.
Nhưng vị đầu lĩnh binh sĩ đối với câu hỏi này vô cùng bất mãn, cười gằn đáp lại
“Hiện tại ngươi phải chấp nhận như vậy, bằng không thì chỉ có một con đường chết.”
Nói đến chữ cuối cùng, vị đầu lĩnh này tăng giọng lên, xung quanh binh sĩ cũng đồng loạt giơ lên vũ khí hưởng ứng, quả thật là phối hợp chấn nhiếp vô cùng.
Tuy vô cùng không tình nguyện, nhưng Đại Thiên còn dám nói gì nữa, suy đến cùng thì mạng sống vẫn là tốt hơn.
Thân thể theo bản năng giãy dụa một chút, sau đó cam chịu để bản thân bị trói đi.
“Đưa hắn đi.”
Vị đầu lĩnh gật gù hài lòng, sau đó hướng về phía hai tên binh sĩ trói Đại Thiên ra lệnh. Hai tên binh sĩ này đồng loạt ứng tiếng, sau đó hướng về Đại Thiên đẩy đi, Đại Thiên cũng ngoan ngoãn nghe theo, hiện tại chỉ có càng phối hợp thì mới có thể khiến bọn họ tin tưởng.
Mà chuyện của Đại Thiên hôm nay, chỉ có thể xảy ra ở Cương Tộc. Bởi vì Cương Tộc sinh sản khó khăn, hơn nữa lại liên tục chiến tranh, nhân số cực kỳ ít ỏi, bởi lẽ đó nên bất kỳ một người trong tộc nào cũng đều rất được tôn trọng về mạng sống, tuy tranh đấu vẫn có, nhưng đến nỗi thương tổn đối phương thì khá ít.
Nếu việc này diễn ra ở các tộc khác, Đại Thiên còn chưa kịp nói lời nào đã bị đâm chết từ lâu rồi. Đại Thiên hiển nhiên không hiểu điều này, chỉ biết là đối phương có lý, nhưng trong lòng vẫn cảm giác có chút khó chịu.
Theo binh sĩ an toàn vào thành, một con đường lớn tràn đầy không khí nhộn nhịp hiện ra trước mắt Đại Thiên. Cảnh tượng này hoàn toàn không thể là ngôi làng của Triệu Cẩm Phàm hay căn cứ của Dã Man Nhân có thể so được.
Nơi đây rộn rã phồn hoa vô cùng, một con đường rộng lớn chỉ có người và người. Tuy đã về đêm nhưng nơi đây không như những ngôi làng khác, mọi người tất bật vui chơi đi lại. Hai bên đường mọc ra không ít những cửa hàng với vô số chủng loại, đặc biệt là những nơi bán trang sức, thức ăn vặt mà Đại Thiên chưa một lần nhìn thấy.
Nhớ lại từ lúc nhỏ đến giờ, Đại Thiên ngoài căn phòng ngủ cũng chỉ là huấn luyện trường, ngay cả khi lần đầu được dạo bước ở Vương Thành cũng là vào lúc sáng sớm, người còn rất ít xuất hiện, không thể cảm nhận được không khí đông đúc này.
Nơi mà Đại Thiên cảm thấy nhộn nhịp nhất cũng chỉ có ngôi làng của Triệu Cẩm Phàm, nhưng độ phong phú cùng đông người tuyệt đối không thể so sánh với nơi này.
Đại Thiên ngơ ngác bị hai tên binh sĩ đẩy đi, hai mắt vô cùng tò mò hiếu kỳ nhìn xung quanh. Ngược lại, những người xung quanh thấy hắn bị trói đi như vậy, cũng đồng loạt hướng về phía bên này chỉ trỏ thảo luận.
Mà hai tên binh sĩ thấy thái độ của Đại Thiên, lập tức càng khẳng định hắn không phải là Cương Nhân. Bởi vì lúc trước Đại Thiên có nói qua là mình đến từ Vương Thành, hiện tại lại đối với một nơi không bằng một phần mười Vương Thành tỏ ra ngơ ngác hiếu kỳ, đổi lại thành bất cứ ai thì cũng không tin lời Đại Thiên nói.
Đại Thiên cũng không để ý những người xung quanh, cũng không có cách nào để ý được đến suy nghĩ của hai vị binh sĩ, cứ như vậy một đường ngơ ngơ ngác ngác bị đẩy đi. Đợi đến lúc hai tên binh sĩ gọi, Đại Thiên mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Lưu luyến dời ánh mắt khỏi con phố nhộn nhịp, Đại Thiên chuyển sang nghi hoặc nhìn hai tên binh sĩ. Mà hai tên binh sĩ cũng không một chút khách khí, tiếp tục đẩy Đại Thiên vào một căn nhà đá rộng lớn.
Cảm nhận bầu không khí lạnh lẽo âm trầm ập đến, Đại Thiên mới giật mình đánh giá xung quanh. Nơi hắn đi vào là một cảnh cửa khổng lồ, ở đây có không ít binh sĩ canh gác, tất cả đều đằng đằng sát khí, không một người nào là hiền lành cả.
Nhìn những người này, lại nhìn cảnh cửa kia, Đại Thiên mới nhận ra xung quanh nơi này hai mươi bước không hề có một người dân nào, so với cảnh tượng nhộn nhịp ngoài kia thì quả thật là một trời một vực, tựa như là hai thế giới khác nhau. Dù đã trải qua nhiều lần sống chết, nhưng luồng cảm giác khó chịu này ập đến cũng khiến Đại Thiên không thể nào chịu được, theo bản năng, Đại Thiên có chút e ngại hỏi
“Nơi này là đâu?”
Hai vị binh sĩ trực tiếp đẩy Đại Thiên vào cánh cửa đã mở sẵn, cũng không tiết kiệm lời, miệng cười lạnh gằn giọng nói
“Nơi đây là nhà tù khét tiếng nhất của Nga Vũ thành, chuyên giam giữ những kẻ ngoại gian.”
Hơi giật mình, tuy có chút không hiểu khét tiếng nhất là gì, nhưng đối với hai từ “ngoại gian”. Đại Thiên vô cùng bất mãn phản bác
“Ta là người Cương Nhân, không phải ngoại gian.”
“Việc đó thì hiện tại ngươi không có tư cách nói, đợi sau này sự thực bày ra mới rõ được.”
Hai tên binh sĩ lạnh lùng đáp, trải qua thái độ cùng lời nói của Đại Thiên lúc trước, bọn chúng tin được nữa mới là lạ. Thô bạo đẩy Đại Thiên vào, những binh sĩ bên ngoài cũng theo sát đóng kín cửa lại.
Bên trong căn nhà này dần chìm vào trong ánh sáng mịt mờ của những bó đuốc. Không khí này tuy không đáng sợ bằng cảnh lúc đêm ở trong rừng, nhưng mức độ yên tĩnh cùng âm u này lại tạo nên một cảm giác khác thường khác khiến lòng người sợ hãi.
Trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm, dù cảm giác vô cùng đáng sợ, nhưng Đại Thiên vẫn trước tiên quan sát mọi thứ xung quanh đây, sẵn sàng ứng biến cho tình huống xấu nhất.
Nhưng mọi thứ ở đây quả thật khác xa so với mức độ rộng lớn mà bên ngoài thể hiện rồi. Bên trong này rất bé, chỉ chứa được khoảng hai mươi người là tốt lắm rồi. Thứ duy nhất tồn tại ở đây là những bó đuốc trên tường cùng một cái cầu thang đi xuống dưới lòng đất.
Nhìn cái cầu thang này, Đại Thiên cảm nhận nó không khác gì một con đường đi xuống địa ngục, vô cùng rùng rợn. Không biết độ khủng khiếp của nhà tù này như thế nào, nhưng chỉ cảnh tượng như thế này cũng đã là một đòn tâm lý vô cùng đáng sợ rồi.
Đại Thiên theo bản năng không muốn đi xuống, nhưng dưới sự bắt buộc của hai tên binh sĩ cũng chỉ có thể miễn cưỡng thuận theo.
Cầu thang đi xuống cũng không bao xa, chỉ khoảng chừng bảy tám mét liền bước vào một hành lang khác.
Nơi này lộ ra vẻ rất rộng rãi, khắp nơi đều là chằng chịt phòng giam. Bên trong những căn phòng giam bằng đá này có rất nhiều tù nhân, một phòng không dưới mười người, không gian trong đó vô cùng nhỏ hẹp.
Mà những người này nam có nữ có, nhưng tuyệt đối đều không phải là Cương Nhân. Ánh mắt của những người này rất hờ hững nhìn xung quanh, chỉ khi nhìn đến những binh sĩ này thì ánh mắt của họ mới trở nên sợ hãi.
Đại Thiên cũng không dừng ở đây, tiếp tục bị hai tên binh sĩ kéo đi, mà bốn phía có không ít binh sĩ canh gác khi thấy nhóm người của Đại Thiên cũng chỉ gật đầu xem như là chào hỏi, hoàn toàn không để ý đến.
Đi thẳng trên hành lang u ám, từng tia khí lạnh như dao cắt vào da thịt khiến Đại Thiên cảm thấy khó chịu. Cuối cùng, ở một góc hành lang của nơi này, hai tên binh sĩ mới chịu ngừng lại.
Tò mò ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt Đại Thiên là một đại hán trung niên, khuôn mặt mang không ít vết xẹo, tướng mạo hung ác, ánh mắt lăng lệ ác liệt, thấy ba người Đại Thiên bước đến liền ngẩng đầu, lạnh lẽo.
Vị trung niên đại hán này ngồi yên trên ghế, hai tay gác lên bàn, hoàn toàn không có ý tứ nói chuyện. Hai vị binh sĩ này chỉ thoáng sợ sệt trước uy thế của người trước mắt một chút liền quỳ xuống lên tiếng chào hỏi
“Bái kiến Khương đại nhân.”
Vị Khương đại hán này cũng không nói gì, hai mắt như dán chặt vào ba người vừa đến, đặc biệt là Đại Thiên, nhưng hắn cũng không có ý định trả lời. Trước ánh mắt khóa chặt này, hai vị binh sĩ cảm giác vô cùng áp bức khó chịu, ngược lại Đại Thiên chỉ hơi thoáng cảm giác lạnh lẽo mà thôi, dù sao hắn đã trải qua không ít khí thế rồi, vị đại hán trước mắt cùng lắm chỉ mạnh ngang với Lý Thiện, tuyệt đối không hơn.
Hai tên binh sĩ cũng không chịu nổi hoàn cảnh này tiếp tục kéo dài được nữa, vội vã nói lên
“Người này lai lịch bất minh, nhưng lại nói ngôn ngữ Cương Tộc rất tốt, chỉ có điều thuộc hạ nghi ngờ hắn là ngoại gian nên tạm thời đem tới đây, chờ mọi chuyện xác nhận rồi mới tiếp tục quyết định.”
Vị Khương đại nhân này hai mắt tràn đầy thăm dò nhìn Đại Thiên vài lần, sau đó gật gật đầu rồi quát kêu người đến dẫn Đại Thiên đi, còn hai tên binh sĩ thì được giữ lại, có lẽ là hỏi chắc chắn những chuyện đã diễn ra.
Đại Thiên lại một lần nữa uất ức bị đưa đi, lần này hắn được dẫn thẳng vào sâu bên trong nơi này. Càng vào sâu, từng tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng hô quát bức cung hòa với tiếng roi chạm vào thịt khiến nơi này càng lúc càng trở nên đáng sợ.
Đi được một đoạn, đột nhiên một cánh cửa phòng bật ra chắn lại đường Đại Thiên đi. Từ bên trong nhanh chóng có một Cương Nhân đi ra, trên tay người này là một người vóc dáng nhỏ biết, toàn thân là máu, không biết là sống hay chết.
Vị Cương Nhân này vội vã đi mất, để lại Đại Thiên sắc mặt vô cùng âm trầm. Đại Thiên hiện tại vô cùng lo lắng cho bản thân mình, sở dĩ lúc trước hắn có thể ung dung một chút, nhưng đó là do lần trước đã từng trải qua trong nhà tù của Dã Man Nhân, cảm giác đối với cái gọi là nhà tù cảm giác không có bao nhiêu sợ hãi, nhưng hiện tại mọi thứ ở đây đánh bật đi ấn tượng ban đầu của Đại Thiên rồi.
Lại tiếp tục đi, càng đi Đại Thiên càng trở căng thẳng cảnh giác. Cuối cùng, ở một gian phòng giam trống rỗng, Đại Thiên bị mấy tên binh sĩ dẫn đường thô bạo đẩy vào, sau đó nhanh tay khóa cửa lại.
Định thần lại, nhìn vài tên binh sĩ dần dần đi xa, Đại Thiên bất lực ngồi bệt xuống, hai mắt nghiêm túc quan sát xung quanh.
Phòng giam này rất dơ bẩn, bốn phía đều là đá tảng kết nối với nhau tạo thành, nơi duy nhất có thể quan sát ra ngoài là cánh cửa của phòng giam này.
Trong đây cũng không có bất cứ vật dụng gì, thứ duy nhất tồn tại là những thứ mà tù nhân khi trước phóng uế ra ở các góc kèm theo mùi máu tanh tưởi khắp sàn, trông có vẻ vô cùng dơ bẩn cùng khủng khiếp.
Nếu thật sự phải so thì nhà tù của Dã Man Nhân so với nhà tù này quả thật là thiên đường, căn bản không coi là phạt. Đại Thiên hiện tại vô cùng khó chịu với bản tộc của mình. Bởi lẽ Cương Tộc nói Dã Man Nhân tàn bạo bất nhân, nhưng Đại Thiên chưa được thấy Dã Man Nhân tàn bạo bao nhiêu mà chỉ thấy Cương Tộc khắc nghiệt cùng hung ác, quả thật là không cách nào hiểu nổi.
Nhưng thật sự Đại Thiên hoàn toàn không hiểu về tộc của mình. Khi trước còn nhỏ bé, Cương Tộc so với Dã Man Nhân còn ôn hòa hơn rất nhiều. Nhưng từ khi dần dần lớn mạnh, Cương Tộc đã trở nên tàn bạo hơn trước đối với những kẻ có ý định làm hại bản thân, điều này tuy trong mắt những người khác thì rất là hung tàn thú tính, nhưng Cương Nhân, đặc biệt là những binh sĩ, vì sự an toàn của người thân, họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ làm vậy.
Suy nghĩ miên man đồng thời cố gắng thích nghi hoàn cảnh khó khăn ở đây, Đại Thiên dần dần tĩnh tâm lại, dù sao hiện tại ít nhất cũng rất an toàn, không cần lo lắng bị Yêu Thú tấn công, so với ở trong rừng vào ban đêm, Đại Thiên nguyện ý ở đây hơn rất nhiều.
Nghĩ thông suốt, Đại Thiên trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện, dù sao hiện tại ngồi không cũng chẳng có việc gì làm. Nhưng ngay khi tia Đấu Khí đầu tiên vào trong cơ thể, Đại Thiên liền giật mình tỉnh lại, vừa rồi tia Đấu Khí bên ngoài đó mang theo một cảm giác lạnh lẽo cùng sắc bén, trực tiếp tấn công vào bên trong cơ thể của Đại Thiên, vô cùng cuồng bạo.
Ánh mắt hơi thoáng do dự, Đại Thiên lại một lần nữa tiếp tục hấp thụ Đấu Khí, nhưng kết quả vẫn như lần trước. Cỗ Đấu Khí này nếu ít thì Đại Thiên còn có thể khống chế được, nhưng nếu như hấp thụ nhiều một chút thì nó sẽ tàn phá xé nát thân thể, tuyệt đối là một thứ vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ lại cũng đúng, đã nơi này là một nhà tù khắc nghiệt như thế thì không dễ dàng cho tù nhân tu luyện được, nếu không thì khác nào dẫn hổ vào nhà, gây hại cho bản tộc.
Đã không thể tu luyện, hiện tại dù có muốn ngủ thì Đại Thiên cũng không ngủ nổi dưới hoàn cảnh như thế này. Tiến về phía trước áp sát cánh cửa, đây là nơi không khí thông thoáng nhất rồi. Nhìn những binh sĩ bên ngoài cùng các tù nhân ở phòng giam khác, Đại Thiên dù không thể cũng phải cố nhắm mắt lại nghỉ ngơi rồi, dù sao tiếp theo sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, Đại Thiên cần chuẩn bị cho mọi tình huống sẽ xảy ra.
Cứ như vậy, Đại Thiên cố gắng nghỉ ngơi trong một đêm tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết, miễn cưỡng chịu đựng qua một thời gian rất dài.
……………………………
Sống trong một hoàn cảnh như thế này, bất cứ lúc nào cũng âm u, Đại Thiên cảm giác thời gian trôi qua vô cùng chậm rãi. Không biết qua bao lâu, ngay khi Đại Thiên cảm giác tinh thần dường như chết lặng, cửa phòng giam đột ngột mở ra, Đại Thiên mơ hồ dựa vào cửa phòng cũng bị chuyện đột ngột xảy ra này làm té nhào xuống đất.
Vội vã bật người dậy cảnh giác nhìn kẻ tới, Đại Thiên dường như trở nên tỉnh táo không ít.
Kẻ đến lần này là hai tên binh sĩ, hai người này hoàn toàn xa lạ, ít nhất là Đại Thiên không hề biết họ. Cả hai dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đại Thiên, cũng không tốn nhiều thời gian nữa, trực tiếp giơ tay chụp lấy Đại Thiên, kéo ra khỏi phòng.
Đại Thiên hơi chút cựa quậy, nhưng lực lượng tỏa ra từ tên binh sĩ này vô cùng mạnh mẽ, Đại Thiên hoảng sợ thầm ước lượng thực lực của người này không ít hơn Chiến Sư Trung Giai, bởi vì chỉ có thực lực đó mới đủ sức đè hắn xuống không thể làm gì được.
Bất lực nhìn xung quanh, Đại Thiên phát giác ở các phòng giam đều có binh sĩ đến dẫn tù nhân ra, trong lòng không khỏi dấy lên tia nghi hoặc.
P/s: 16/9 Chương thứ nhất.
.........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook