“Đi thôi, anh đưa em về.” Đêm hôm khuya khoắt, anh đưa cô về vẫn yên tâm hơn.

Sau khi Mục Nhĩ nghe anh nói biểu tình mê mang, cô hẳn đã nhìn thấy anh không giống với bình thường cho nên mới muốn chạy trốn.

Ha ha, cô rất thông minh.

Vừa nghe thấy Mạc Diệp Thanh muốn đưa cô về, trong lòng vui vẻ, cánh tay không tự chủ được kích động ôm tay Mạc Diệp Thanh “Thật sao?”

Mạc Diệp Thanh đau đầu “ừ” một tiếng, không dám nhìn vào mắt cô.

Ánh mắt cô tràn đầy sung sướng, làm cho anh nhịn không được bị cuốn hút vào, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

“Đàn anh, anh cố ý đưa em về sao?” Mục Nhĩ chớp hai mắt, chờ đợi câu trả lời của Mạc Diệp Thanh.

Cho đến nay, Mục Nhĩ rất yêu mến Mạc Diệp Thanh, Mạc Diệp Thanh chưa từng đáp lại cô, nghĩ lại, từ lần ăn cơm ngủ chung kia, dường như đàn anh đối với cô cũng như bình thường!

Tự động bỏ qua đoạn tông xe không vui, lần kia đàn anh bị tiện nhân chọc cho tức giận.

Như con thỏ nhỏ vui sướng, Mục Nhĩ duy trì tư thế kéo cánh tay Mạc Diệp Thanh, rụt rè đã bị quăng vào chín tầng mây, vừa rồi cũng do cô quá rụt rè, mới thiếu chút nữa lạc mất đàn anh.

Một luồng sóng nhiệt bay thẳng vào bộ não, Mạc Diệp Thanh kìm lòng không được ngừng bước chân.

Chết tiệt, rốt cuộc Lộ Thần Tây bỏ bao nhiêu thuốc, anh dùng nước lạnh khống chế được một chút, bây giờ lại bắt đầu phát tác.

“Đàn anh, anh làm sao vậy?”

Trong chớp mắt, sắc mặt Mạc Diệp Thanh đỏ bừng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Anh khó khăn nhắm mắt lại cố gắng khống chế cảm giác không nên có này, cắn chặt hàm răng, tay phải trong túi quần nắm chặt.

Đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, Mục Nhĩ không ngừng lo lắng “Đàn anh, rốt cuộc anh làm sao vậy? Cần em làm gì giúp anh không?”

Cánh tay rút khỏi tay Mạc Diệp Thanh, cơ thể nửa ngồi trước mặt Mạc Diệp Thanh, cô muốn giúp Mạc Diệp Thanh giảm bớt thống khổ, bàn tay lạnh buốt không do dự lau mồ hôi trên trán anh, không biết phải làm sao.

“Đàn anh, anh đừng làm em sợ, anh làm sao vậy?”

Giờ phút này hành động của cô đối với Mạc Diệp Thanh mà nói quả thực là bàn tay nhỏ bé mềm mại bối rối thỉnh thoảng giúp anh lau mồ hôi, Mạc Diệp Thanh nóng ruột đẩy tay cô ra, lắc đầu.

Chết tiệt, Lộ Thần Tây bỏ thuốc cho anh lúc nào sao anh lại không biết!

Bên tai không ngừng vang lên tiếng Mục Nhĩ gọi anh khiến nhiệt huyết sôi trào, máu trong mạch máu điên cuồng kêu gào.

“Tiểu Mục Nhĩ.”

Mạc Diệp Thanh mở mắt, Mục Nhĩ phát hiện, đó là sương mù mà cô chưa từng thấy qua, khẽ “ừ”.

Mạc Diệp Thanh hỏi cô “Thích anh sao?”

Gò má Mục Nhĩ ửng hồng “Thích”

Mạc Diệp Thanh cố hết sức nở nụ cười “Chán ghét anh không?”

Mục Nhĩ lắc đầu “Không ghét, đàn anh làm gì Mục Nhĩ cũng không chán ghét.”

Mạc Diệp Thanh đem hết sức lực khống chế xúc động căng thẳng, nói với Mục Nhĩ “Đàn anh sẽ làm chuyện xấu với Mục Nhĩ.”

Mục Nhĩ gật đầu.

Mạc Diệp Thanh bất đắc dĩ bật cười “Tiểu Mục Nhĩ có sợ không?” Gật đầu nhanh như vậy, rốt cuộc cô có biết “chuyện xấu” mà anh nói có ý gì không?

Ánh mắt Mục Nhĩ kiên định “Không sợ.”

Mạc Diệp Thanh kéo hai tay cô đặt lên cổ mình, nâng mông cô “Nhảy lên.”

Mục Nhĩ nghe theo, nhấc chân nhảy lên, hai tay ôm cổ anh.

Mạc Diệp Thanh nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô “Nghe lời, đừng lộn xộn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương