Ước Hẹn Tình Yêu
-
Chương 4: Quy tắc ngầm
Edit: Chanh + Beta: Dii
***
Ca khúc đầu tiên phát hành trong album của Hạ Du Cảnh tên là《Sắc tàn》, MV kể câu chuyện về linh cảm và tình yêu.
Một họa sĩ có chút danh tiếng lâm vào tình cảnh chẳng còn động lực hay cảm hứng cầm bút vẽ. Trong lúc phiền muộn, người nọ ra ngoài giải sầu rồi phải lòng với một chàng trai xinh đẹp ngay lần đầu tình cờ gặp gỡ.
Từ đó hai người rơi vào bể tình. Họa sĩ lấy người yêu làm cảm hứng, liên tục sáng tạo ra những tác phẩm mới, nhận được vô số lời khen ngợi.
Trong MV, họa sĩ do Hạ Du Cảnh thủ vai và người tình tượng trưng cho nguồn cảm hứng do Khương Lưu Tuế thủ vai có rất nhiều cảnh quay thân mật. Trước khi lật sang trang kịch bản tiếp theo, Khương Lưu Tuế còn tưởng đây là một câu chuyện nhẹ nhàng ngọt ngào.
Nhưng tất cả bất ngờ thay đổi.
Người yêu đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, cứ ngỡ rằng sự nồng nhiệt này sẽ kéo dài mãi mãi, ngờ đâu họa sĩ lại đột ngột nói lời chia tay. Trong đêm mưa tầm tã, hai người cãi nhau rất dữ dội, người tình khóc lóc níu kéo nhưng họa sĩ xoay người bỏ đi chẳng buồn ngoảnh lại.
Đau đớn khi mất đi tình yêu đẹp đẽ khiến họa sĩ đột phá bản thân một lần nữa, người nọ coi đây là linh cảm để vẽ ra tác phẩm xuất sắc nhất từ trước tới giờ, từ đó tiếng tăm vang xa.
Một câu chuyện vô cùng ích kỷ nhưng cũng không kém phần nghệ thuật, phía dưới vỏ bọc của tình yêu lãng mạn là sự lạnh lùng thờ ơ với thế giới bên ngoài. Từ một góc độ nào đó còn cho thấy sự cố chấp về thành tựu của bản thân.
“Cái kịch bản này khốn nạn rõ rành rành luôn ấy.” Trợ lý Đinh Ngôn là một cậu trai trẻ tuổi có gương mặt non choẹt, tuổi tác của y xấp xỉ Khương Lưu Tuế: “Thế mà thầy Hạ lại diễn vai đàn ông bạc tình.”
Khương Lưu Tuế tưởng tượng gương mặt của Hạ Du Cảnh, hắn tùy ý cười một cái thôi cũng quyến rũ lắm rồi, diễn vai đàn ông cặn bã cực kỳ tự nhiên.
“Cũng hợp với anh ấy lắm.”
Đinh Ngôn lầm bầm: “Anh ấy can đảm thật chứ, không sợ bị mắng sao?”
“Nào có nghiêm trọng như cậu nghĩ, chỉ là một câu chuyện thôi, chẳng ai liên tưởng đến con người thật của anh ấy đâu.” Khương Lưu Tuế mỉm cười: “Nếu như quay tốt, có khi còn nhận được lời khen nữa. Vả lại nghệ sĩ đều có hơi quái gở mà.”
Đinh Ngôn ngẫm nghĩ: “Haiz, nói thế cũng đúng.”
Trong lúc Khương Lưu Tuế hóa trang, Đinh Ngôn ra ngoài lấy nước cho cậu. Địa điểm quay MV là một biệt thự nhỏ có vườn hoa, Đinh Ngôn đi lòng vòng bên trong một hồi, lúc quay lại còn cảm thán: “Lần đầu tiên tôi thấy quay MV mà khí thế như này.”
“Phải đó, chỉ riêng dựng bối cảnh đã bận rộn hơn một tuần rồi.” Thợ trang điểm là một cô gái trẻ tuổi đã làm việc mấy năm liền trong đội tạo hình của Hạ Du Cảnh, đôi bàn tay ấy rất vững vàng, lúc trang điểm vừa cẩn thận vừa nhanh gọn: “Tổng thể phong cách do chính thầy Hạ quyết định đó.”
Thợ trang điểm vừa bảo vừa hoàn thành bước cuối cùng, cô nói với Khương Lưu Tuế: “Trang điểm xong rồi đó, anh xem thử đi.” Cô nàng không kìm được phải cảm thán trước tiên: “Thiệt tình… gương mặt của anh đẹp quá đi mất! Làm kiểu gì cũng thấy đẹp.”
Khương Lưu Tuế nhìn gương một lúc lâu.
“Sao cảm giác không được nghiêm chỉnh lắm nhỉ?” Khương Lưu Tuế khẽ nhíu mày. Vốn dĩ hàng mi của cậu vừa dài vừa dày, sau khi trang điểm còn đeo thêm đôi lens màu nhạt trông rất mơ màng, cặp mắt ấy như đang phóng điện lung tung.
Vẻ mặt của cậu thay đổi, mỹ nhân trong gương cũng làm ra những biểu cảm y hệt, trông sinh động hơn.
“Giống hệt hồ ly tinh.”
“Anh biết đùa thật đấy.” Thợ trang điểm thấy cậu dễ thương quá đỗi: “Do bên đoàn quay MV yêu cầu ấy, họ muốn trang điểm đậm một chút. Nghe nói ở kịch bản gốc, thiết lập nhân vật của anh là giới tính nữ, sau khi chọn anh mới thay đổi, nên quyết định trang điểm theo hướng dịu dàng xinh xắn.”
Tưởng Xuyên còn bận việc không tới được, anh ta bảo Khương Lưu Tuế có vấn đề gì cứ liên lạc với mình, còn cố ý dặn dò Đinh Ngôn phải chú ý nhiều hơn.
Lúc có mặt ở địa điểm quay MV, các staff đều đã vào đúng chỗ, tổ đạo cụ còn đang điều chỉnh ánh sáng. Khương Lưu Tuế bước qua tổ đạo diễn để chào hỏi Ngô Kỳ.
Hồi thử vai cho《Kính lưu ly》là thông qua video ghi hình, đây là lần đầu tiên cậu gặp Ngô Kỳ.
Tầm mắt của Ngô Kỳ chậm rãi lướt lên gương mặt Khương Lưu Tuế, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc không hề che giấu, ông ta cười: “Trước giờ chưa từng gặp cậu ngoài đời thật, không ngờ lại nổi bật đến thế.”
Ông ta vỗ vai Khương Lưu Tuế, trông thì tự nhiên, mà lại bóp một cái như ra hiệu ngầm: “Lần đầu tiên cậu quay MV đúng không? Lát nữa cố gắng thể hiện cho tốt.”
Khương Lưu Tuế khựng lại một thoáng, sau đó cũng cười đáp lại.
Cậu cảm thấy hành động của Ngô Kỳ có hơi lạ, nhưng Ngô Kỳ nói xong cũng không để tâm đến cậu nữa mà quay sang bàn bạc sắp xếp bối cảnh với nhân viên đạo cụ.
Cách đó không xa truyền đến tiếng lao xao, Khương Lưu Tuế tiện đà nhìn sang, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi bước ra từ căn phòng hóa trang khác. Hắn đang gọi điện thoại, thỉnh thoảng còn cười mắng đầu bên kia vài câu, trợ lý lẽo đẽo theo phía sau hắn.
Hạ Du Cảnh mặc hoodie oversize màu cam, bên ngoài khoác một chiếc jacket pilot nền đen in hoa, quần thì chọn kiểu dáng thoải mái. Màu sắc tươi sáng kén người này không hợp với đa số các chàng trai, nhưng mặc trên người hắn thì lại vừa tùy ý vừa thời thượng, nhìn kiểu gì cũng thấy hợp.
Đầu dây bên kia, Trì Liên Khê bày đặt quan tâm: “Nghe nói ông tìm người quay MV vất vả dữ lắm, có cần anh em đến diễn giúp không?”
“Chim cút giùm.”
“Lấy ông giá hữu nghị, bảy con số thôi.” Trì Liên Khê nói nghe như thật: “Chờ đến cuối năm tôi nhận giải thì không còn cái giá này nữa đâu.”
Hạ Du Cảnh bật cười: “Ba năm trước ông cũng nói thế, đến cuối năm lại nhận Ảnh đế trong mơ hả.”
“…” Trì Liên Khê gật đầu: “Được, không thích thì thôi, sau này ông có cầu xin tôi quay cũng vô dụng.”
“Tôi đã chọn được người phù hợp rồi.” Hạ Du Cảnh chất vấn ngược lại: “Chưa kể chút nhan sắc của ông có gì đáng để tôi cầu xin?”
Trì Liên Khê debut nhiều năm, dù từng bị phủ định khả năng diễn xuất nhưng vẻ ngoài của y thì ai ai cũng công nhận, giờ này y bị cái mỏ hỗn của Hạ Du Cảnh chọc tức đến bật cười: “Người ông tìm thấy chắc đẹp lắm nhỉ?”
Hạ Du Cảnh lười tán hươu tán vượn với y, ánh nhìn lơ đễnh dừng lại nơi Khương Lưu Tuế cách đó không xa.
Hắn không hề khách khí châm chọc Trì Liên Khê tự luyến: “Đẹp hơn ông gấp trăm lần.”
Hạ Du Cảnh vừa xuất hiện đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người, Ngô Kỳ bước lên chào hỏi hắn. Khương Lưu Tuế thấy hắn cúp điện thoại cũng đi tới: “Thầy Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hạ Du Cảnh cũng gật đầu đáp lại: “Mấy hôm trước còn gọi tôi là anh mà, cứ gọi như vậy đi.”
Hắn đọc được bài Weibo kia rồi ư.
Khương Lưu Tuế thoáng bất ngờ, gọi theo lời hắn: “Anh Du.”
“Ừm.”
Hạ Du Cảnh đáp lại rồi tiếp tục cúi đầu nhìn di động. Khương Lưu Tuế thấy vậy thì không chủ động bắt chuyện nữa.
Có thể nói chuyện một câu với Hạ Du Cảnh là cơ hội mà biết bao người khao khát, xuất phát từ ý định quen biết thêm một người thì cũng nên cố gắng tiến lên bắt chuyện, nếu Tưởng Xuyên ở đây chắc chắn sẽ trách cậu không biết đối nhân xử thế.
Cảnh quay buổi sáng bắt đầu từ khúc giữa của kịch bản, đây là lúc họa sĩ và người tình đang yêu nhau nồng cháy, cần quay rất nhiều cảnh thân mật.
Tổ ấm tình yêu của hai người được đầu tư một nguồn kinh phí khủng để dựng trong trường quay. Trên mặt đất tán loạn những tờ giấy đã bị vẽ lên, mặt tường và trần nhà cũng vẽ đầy những tác phẩm rực rỡ sắc màu, có bức do một mình họa sĩ hoàn thành, có bức là vẽ cùng người tình. Chiếc chăn lông màu vàng kem kéo dài từ trên chiếc giường thấp cùng màu xuống mặt sàn bằng gỗ, mềm mại bồng bềnh, gối ôm với nhiều hình dạng khác nhau lăn lóc trên đất. Cả không gian với sắc trắng đơn giản sạch sẽ, nhưng nhờ có vật dụng trang trí ở khắp nơi mà trở nên lãng mạn và giàu hơi thở nghệ thuật.
Họa sĩ đang rất chăm chú vẽ từng nét bút cho tác phẩm của mình, người tình rón rén đi tới phía sau, vươn tay ôm lấy cổ hắn. Lúc họa sĩ quay người lại, trên gương mặt người tình lộ ra một nụ cười ngọt ngào——
“Cắt!” Ngô Kỳ lớn tiếng kêu ngừng: “Khương Lưu Tuế, động tác của cậu máy móc quá! Hiện giờ hai người đang yêu nhau nồng say, hắn là người cậu yêu nhất, cho dù chỉ nhìn bóng lưng của hắn cậu cũng phải thể hiện ra sự hạnh phúc. Không phải bảo cậu vô tri thực hiện theo kịch bản!”
Vừa bắt đầu đã bị hô ngừng, Khương Lưu Tuế không nghĩ nhiều, cậu xin lỗi: “Xin lỗi, do cháu vẫn chưa vào đúng trạng thái.”
Ngô Kỳ lại nói thêm mấy chỗ chưa tốt, Khương Lưu Tuế gật đầu từng chỗ một. Cảnh quay bắt đầu lại lần nữa.
Ống kính chầm chậm zoom gần, nhắm chuẩn đôi chân mảnh khảnh, mu bàn chân trắng bóc ẩn hiện những đường mạch máu xanh nhạt, bàn chân ấy đang dẫm lên thảm, từng bước tiến lên.
Khương Lưu Tuế đá gối ôm vướng bên chân, nhẹ nhàng đi ra sau Hạ Du Cảnh, cậu khom lưng, đang chuẩn bị ôm lấy cổ hắn.
“Ngừng!” Ngô Kỳ lạnh lùng nói: “Không được thể hiện thái độ gấp gáp như vậy, tốc độ cậu giơ tay không đúng, bầu không khí bị phá hỏng hết rồi!”
Khương Lưu Tuế thoáng nhíu mày.
Cậu luôn cảm thấy Ngô Kỳ kêu dừng quá nhanh, lý do cũng hơi khiên cưỡng, nhưng đạo diễn đã nói vậy rồi, cũng có thể do bản thân cậu diễn chưa được tốt. Cậu đè xuống những suy nghĩ vẩn vơ, ôn hòa đáp lại: “Làm phiền mọi người rồi, lại lần nữa đi ạ.”
Nhưng chẳng được bao lâu, Ngô Kỳ lại hô dừng, lý do là biểu cảm của Khương Lưu Tuế chưa tự nhiên. Cứ thế lặp đi lặp lại, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không có tiến triển gì.
Liên tục NG khiến bầu không khí ở trường quay căng thẳng. Quay lại một lần nữa, Ngô Kỳ dứt khoát cắt ngang.
“Bắt ống kính quá lộ liễu!” Ông ta thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nghỉ ngơi trước đi, tìm cảm giác.”
Khương Lưu Tuế im lặng đứng thẳng người. Hạ Du Cảnh xoay lại, hắn ngồi rất khoan thai, hai tay gác sang hai bên.
Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo chút nghi ngờ: “Diễn yêu đương với tôi khó thế cơ à?”
Khương Lưu Tuế đối diện với cái nhìn của hắn, không biết nên trả lời sao: “Không phải…”
Hạ Du Cảnh thấy cậu không nói gì lại tưởng cậu đang luống cuống, hắn bật cười: “Đùa với cậu thôi, tôi cũng đâu có khiến người khác phải sợ đến mức đấy.”
Dứt lời, hắn chống một tay đứng dậy: “Cậu nghỉ ngơi đi.”
Hạ Du Cảnh thản nhiên đi sang một bên, trợ lý vội vàng đưa nước cho hắn, thợ trang điểm cũng tiến lên quan sát xem có cần dặm phấn không.
Ngô Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, rồi ông ta đi tới bên cạnh Hạ Du Cảnh, nhỏ giọng: “Thầy Hạ này, Tiểu Khương nhập vai không tốt cho lắm, có lẽ phải quay thêm vài lần, mong cậu lượng thứ.”
Hạ Du Cảnh debut lâu năm, đã nhìn quá quen với đủ thể loại mặt trái của người trong giới. Hắn mơ hồ cảm nhận được buổi ghi hình ban sáng có hơi bất thường, nhưng hắn dằn xuống không nhắc tới, chỉ lập lờ đáp lại: “Đạo diễn Ngô, chú cũng biết Khương Lưu Tuế do cháu đích thân chọn lựa, phiền chú chỉ bảo cậu ấy nhiều hơn.”
“…” Ngô Kỳ giật mình, không đoán ra suy nghĩ của hắn, ông ta chỉ cười: “Lúc trước có nghe qua, còn tưởng vai diễn này cho công ty cậu chọn chứ. Mắt nhìn của cậu tốt thật đấy, ngoại hình của cậu ấy đúng là rất hợp với kịch bản này…”
Lần này Hạ Du Cảnh không tiếp lời, Ngô Kỳ lại tự khen thêm vài câu.
…
…
Sau một lúc nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng vất vả miễng cưỡng quay được hai cảnh có thể sử dụng.
Cả buổi sáng quay MV không thuận lợi, Ngô Kỳ cứ một chốc lại nhặt ra chỗ sai của Khương Lưu Tuế, các staff xung quanh thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc về phía cậu.
Cảm nhận được không khí kì lạ ở trường quay, lúc nghỉ trưa, Đinh Ngôn đưa cơm cho Khương Lưu Tuế, không chịu nổi mà bất bình thay cậu: “Rõ ràng cậu diễn tốt như vậy, tôi đứng bên cạnh hoàn toàn không thấy có vấn đề gì. Đạo diễn Ngô cố tình bới móc thì có——”
“Suỵt.” Khương Lưu Tuế ra hiệu cho Đinh Ngôn không nói nữa, nhỏ giọng nhắc: “Đạo diễn Ngô là đạo diễn lớn, đương nhiên sẽ yêu cầu nghiêm khắc hơn.”
Cậu vừa dứt lời, Ngô Kỳ ngậm thuốc lá đứng cách đó không xa trực tiếp gọi cậu lại: “Tiểu Khương, cậu qua đây, tôi giảng kịch bản cho cậu.”
Khương Lưu Tuế đặt hộp cơm còn chưa mở nắp xuống, đứng dậy đi theo Ngô Kỳ ra hành lang bên ngoài phòng khách biệt thự.
Xung quanh không một bóng người, Khương Lưu Tuế còn tưởng Ngô Kỳ sẽ nói cặn kẽ những thiếu sót của cậu, nhưng người kia chỉ tiện tay vứt mẩu thuốc lá sắp cháy hết xuống thảm, nhấc chân giẫm lên nó, đột nhiên mở miệng: “Trước kia cậu tham gia thử vai《Kính lưu ly》đúng không?”
Khương Lưu Tuế cảm thấy bất ngờ, cậu nhìn Ngô Kỳ, không ngờ ông ta lại nhắc tới chuyện này: “Vâng.”
“Nói thật, xét về phương diện nào thì cậu cũng hợp với vai diễn đó hơn, nhưng ngay từ đầu bên sản xuất đã không định chọn cậu.” Ánh mắt Ngô Kỳ dừng lại trên cần cổ trắng nõn của Khương Lưu Tuế, nói bằng giọng từ tốn: “Nếu như cậu đi theo tôi, cậu có thể nhận được vai diễn ở tất cả các đoàn phim lớn, đừng nói nam thứ, đến nam nhất cũng có thể cân nhắc được.”
“…”
“Tôi có thể nâng cậu lên, cho cậu càng nhiều hợp đồng và dự án tốt hơn.” Giọng điệu của Ngô Kỳ không giấu nổi ham muốn, ông ta nở nụ cười chắc thắng với cậu: “So với《Kính lưu ly》còn hot hơn, có thể khiến cậu vụt sáng…”
Trong mắt Ngô Kỳ, dễ dàng bị cám dỗ nhất chính là đám nghệ sĩ vô danh tiểu tốt này, ông ta đã chơi qua không biết bao nhiêu người như thế, gặp được đối tượng thú vị, ông ta sẽ đi thăm dò, chưa bao giờ để vuột khỏi tay.
Hơn nữa, người sáng suốt đều nhìn ra được Khương Lưu Tuế tham giả thử vai《Kính lưu ly》thuần túy chỉ là lót đường, đổi thành ai mà chẳng nghẹn một cục tức?
Vào lúc này ông ta đưa ra lời mời hết sức hấp dẫn, Khương Lưu Tuế nên vô cùng biết ơn mà đồng ý mới đúng.
Xác định được mục đích của Ngô Kỳ, nụ cười lễ phép phai đi trên gương mặt Khương Lưu Tuế, cậu bình tĩnh đối diện với đôi mắt đầy nếp nhăn trước mặt.
“Thật ngại quá, cháu không có dự định về mặt này. Nếu chú không định giảng kịch bản, vậy cháu xin phép không làm phiền——”
Ngô Kỳ ngắt lời cậu: “Diễn xuất của cậu không có vấn đề gì, nhưng tôi không hài lòng với cậu.”
Khương Lưu Tuế lạnh lùng nhìn ông ta. Ngô Kỳ bị cậu từ chối, trong lòng không tức giận mà lại thấy hứng thú.
Nhóc con này trông thì ngoan ngoãn, thật ra lại ẩn giấu sự kiêu ngạo chưa bị thuần hóa, bất kể là ngoại hình hay tính cách đều rất hợp gu của ông ta.
Tuy ông ta háo sắc nhưng rất ít khi dùng thủ đoạn trực tiếp như vậy để ép buộc nghệ sĩ. Dù sao chuyện này đôi bên tình nguyện vẫn hơn, cưỡng ép kéo về không chỉ phiền phức mà còn dễ xảy ra chuyện. Nhưng gương mặt này của Khương Lưu Tuế quả thực khiến lòng người nhộn nhạo không thôi, buổi sáng vừa gặp cậu đã nảy sinh hứng thú.
Lúc《Kính lưu ly》thử vai, ông ta biết bên đầu tư đã chốt Đường Kiêu từ lâu, những người còn lại chỉ đi làm nền, thế là ông ta chưa từng xem video thử vai của Khương Lưu Tuế. Nếu như biết trước còn có người mang ngoại hình như vậy…
Không, bây giờ gặp được cũng chưa muộn.
“MV này là cơ hội hiếm có của cậu, cậu có biết bao nhiêu người mẫu diễn viên tranh nhau sứt đầu chỉ vì cái MV này không?” Ngô Kỳ đột nhiên chuyển đề tài: “Nếu cậu không diễn được, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người chờ đợi để thay vào vị trí ấy.”
Đồng tử Khương Lưu Tuế co lại, linh cảm mơ hồ vào buổi sáng về suy đoán tệ nhất đã được chứng thực, tâm trạng của cậu đột nhiên chùng xuống.
Ngô Kỳ cố tình tìm đủ loại cớ để phân cảnh của cậu không qua được. Với thân phận đạo diễn, chỉ cần lý do thích hợp, những người khác trong đoàn sẽ nghĩ năng lực chuyên nghiệp của diễn viên không đạt, cứ ngừng như vậy làm lỡ tiến độ, sớm muộn cũng khiến cho cả đoàn thấy bất mãn.
Hoặc là cậu cúi đầu chấp nhận để Ngô Kỳ quy tắc ngầm, hoặc là cậu bị đá đi, mất cơ hội quay MV lần này.
… Đệt! Tên chó này chứ.
Khương Lưu Tuế mắng thầm trong lòng.
Làm chuyện dơ bẩn như vậy mà cũng lão luyện gớm.
Trước tiên không vội nói rõ mục đích, vừa lên đã đánh cậu một gậy, sau đấy mới nửa mềm nửa cứng đưa cho một viên kẹo. Nếu như đổi thành một nghệ sĩ nhát gan sợ phiền phức, chưa biết chừng đã bị hù dọa.
Biết cậu đã nắm rõ lợi và hại trong chuyện này, Ngô Kỳ giả mù sa mưa cảm thán: “Phải biết nắm chắc cơ hội mình vất vả có được. Cậu còn trẻ như vậy, nếu lựa chọn đúng đắn, về sau chắc chắn sẽ gặt nhiều thành công.”
“Tôi rất coi trọng cậu đấy Tiểu Khương.”
Thấy Ngô Kỳ tiến lên một bước, vươn tay làm bộ muốn chạm vào mình, Khương Lưu Tuế im lặng né tránh, cố nén giận: “Vậy thì cảm ơn chú đã ưu ái. Nhưng mà cháu còn trẻ không hiểu chuyện, có những cơ hội thực lòng không nắm bắt được.”
Nếu không phải có quyền là có tất cả, cậu thật sự muốn bổ đầu lão háo sắc này.
Tuổi tác làm được ba cậu tới nơi rồi mà trong đầu toàn những thứ vớ vẩn, không sợ ngày nào đấy nhiễm bệnh à.
Ngô Kỳ giơ tay ra hiệu mình không tiến lên nữa, mỉm cười: “Đừng nói sớm thế, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Khương Lưu Tuế lạnh lùng nhìn ông ta, xoay người rời khỏi hành lang.
Đinh Ngôn thấy cậu quay về im lặng ngồi xuống thì lo lắng hỏi nhỏ: “Làm sao vậy Tuế Tuế? Đạo diễn Ngô mắng cậu à?”
“… Không có việc gì.” Khương Lưu Tuế rầu rĩ đáp lại, cúi đầu mở hộp cơm đã nguội ngắt. Đinh Ngôn trông thế vội vã ngăn cản: “Từ từ! Để tôi đi hâm lại cho cậu.”
Khương Lưu Tuế lơ đãng đáp lại. Mấy lời đe dọa ép bức của Ngô Kỳ quả thực khiến cậu buồn nôn đến phát nghẹn, có khi chẳng nuốt nổi bữa trưa.
Mãi tới buổi chiều trước khi bắt đầu quay, trong lòng cậu vẫn ôm ấp chút hi vọng, chỉ mong sau khi từ chối rõ ràng Ngô Kỳ sẽ không dây dưa tiếp nữa.
Nhưng vừa bắt đầu quay, Ngô Kỳ còn táo tợn hơn, ông ta lấy lý do hiệu qua không tốt để yêu cầu quay lại cảnh buổi sáng. Ngô Kỳ nói rất hợp tình hợp lý, lại cộng thêm thân phận đạo diễn lớn nổi tiếng, những người khác trong đoàn đều không cảm thấy có vấn đề gì.
“…” Hạ Du Cảnh nhìn Ngô Kỳ. Người kia đối diện với đôi mắt hắn, hơi chột dạ rồi né tránh.
Thư ký trường quay gõ clapperboard.
“Action!”
Khương Lưu Tuế khom lưng, trong lúc Hạ Du Cảnh đang vẽ tranh thì ôm lấy cổ hắn từ phía sau. Khác với biểu cảm thong thả, những ngón tay đang cuộn chặt của cậu gần như để lại dấu vết trong lòng bàn tay.
Đột nhiên yêu cầu quay lại cảnh buổi sáng, rõ ràng là muốn tiếp tục gây sự, hoặc là bởi vì lời từ chối nên Ngô Kỳ mới muốn cho cậu biết thế nào là lễ độ.
Khương Lưu Tuế cúi đầu, vùi mặt vào cổ Hạ Du Cảnh. Cậu ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người đối phương, khác với lần trước, Hạ Du Cảnh đã đổi loại nước hoa mới, mùi này được điều chế từ hương hoa, khiến khí chất xâm lược của hắn cũng lười biếng dịu dàng đi không ít.
Thẩm Tư Gia nhắc đi nhắc lại vô số lần, tính cách anh yêu nhà họ thẳng thắn cao ngạo, coi thường mấy thủ đoạn thấp kém.
Lần đầu tiên gặp nhau, Hạ Du Cảnh giúp cậu ở CLUB bởi vì thấy chướng mắt.
Có nên tin người này thêm lần nữa không? Chưa kể tạm thời không còn biện pháp nào tốt hơn.
…
Khương Lưu Tuế ngẩng đầu, bất ngờ gọi: “Anh Du.”
Hai người họ cách máy quay và các staff một khoảng, vốn dĩ đoạn này cũng yêu cầu mở miệng giả vờ nói chuyện. Giọng Khương Lưu Tuế rất nhẹ, chỉ Hạ Du Cảnh có thể nghe thấy.
Người bị gọi tên khẽ nhăn mày, khi quay người cũng cất giọng thì thầm giống cậu: “Sao vậy?”
“Đạo diễn Ngô cố tình.” Khương Lưu Tuế nói, hơi dán sát người hắn để quyến rũ như yêu cầu trong kịch bản, trán hai người chạm nhau: “Ông ta muốn tôi đồng ý với ông ta… một yêu cầu nhỏ.”
Khoảng cách hai người quá gần, đến hô hấp cũng như đang vấn vít lấy nhau. Hạ Du Cảnh nghe thấy cậu nhỏ giọng xin giúp đỡ: “Tôi không đồng ý, không biết ông ta sẽ làm chuyện gì nữa, có lẽ là nghĩ cách thay tôi đi hoặc là——”
Hạ Du Cảnh ngắt lời: “Ông ta không có quyền lớn như vậy, việc chọn diễn viên không liên quan gì đến ông ta.”
Khương Lưu Tuế nghe vậy thì sững sở, biểu cảm đang yêu nhau nồng say lập tức biến mất trên gương mặt.
“Là tôi chọn cậu.”
“Cut——!”
“Khương Lưu Tuế, cậu bị làm sao vậy?” Ngô Kỳ không ngờ cậu dám mất tập trung trong quá trình quay, lập tức nói bằng vẻ nghiêm khắc: “Vẻ mặt của cậu như vậy là sao?! Bảo cậu yêu đương, cậu ở đây diễn biến diện cho tôi xem hả?”
Hạ Du Cảnh nhìn sang Ngô Kỳ, dường như muốn đứng dậy, trong lúc bối rối, Khương Lưu Tuế túm chặt lấy góc áo hắn.
“Đừng đi…!”
Không phải lần đầu tiên nữa.
Hạ Du Cảnh nghĩ.
Hắn thấy dáng vẻ lúc cậu nhìn mình chẳng khác nào một chú mèo con lông mềm. Nhưng mà hôm nay có thêm lớp trang điểm, nom giống một chú cáo nhỏ hơn.
Cảm giác mơ hồ lúc trước vừa khớp với những gì Khương Lưu Tuế mới nói, tuy không biết lời của cậu là thật hay giả, nhưng về mặt tình cảm thì đã bắt đầu thiên vị.
Hạ Du Cảnh tiện đà ngồi xuống, ra hiệu cậu nói tiếp.
Khương Lưu Tuế thấy hắn có vẻ đã tin tưởng mình, trong lòng bình tĩnh:
“Lời nói không có bằng chứng, tôi đi lấy lòng đạo diễn Ngô, giả vờ đồng ý yêu cầu của ông ta. Anh cho người đến nghe chúng tôi nói chuyện, nếu chứng minh được lời tôi nói, hi vọng anh có thể bảo đạo diễn Ngô bớt bớt lại, ít nhất là tử tế quay cho xong MV.”
Ở trong giới này, không ai thích lo chuyện bao đồng, cậu mở lời với Hạ Du Cảnh cũng là đang đánh cược, thật ra trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Nếu như Hạ Du Cảnh từ chối, vậy cậu chỉ có thể chó cùng rứt giậu.
Dù sao cậu không đền bù được tiền vi phạm hợp đồng, cũng không thể đồng ý quy tắc ngầm với Ngô Kỳ, cứ kéo dài như thế, cuối cùng MV không quay xong, người gấp nhất chắc chắn là Hạ Du Cảnh. Nhưng nếu làm ầm đến mức thật sự quá khó coi, cậu còn có thể đắc tội luôn cả Hạ Du Cảnh, lúc đấy mới coi như xong đời.
Người đàn ông trước mặt khẽ nhăn mày, tuồng như không quá đồng ý với yêu cầu này.
Lòng Khương Lưu Tuế lạnh đi.
Hạ Du Cảnh nhỏ giọng: “Làm thế cậu sẽ bị ông ta sàm sỡ mất.”
Khương Lưu Tuế ngẩn người, lại nghe hắn nói tiếp: “Không cần cậu đi nghiệm chứng, tôi biết đường xử lý.”
Thấy hắn đồng ý nhúng tay, Khương Lưu Tuế ngạc nhiên mở to đôi mắt.
“Nhưng nếu cậu lừa tôi.” Hạ Du Cảnh cười nhạt, vẻ mặt lộ ra sự bất cần đời, lời nói khiến người ta lạnh cả sống lưng.
“So với chút thủ đoạn kia của Ngô Kỳ, tôi sẽ khiến cậu khó sống hơn.”
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Tuế: Âm thầm tố cáo
Cảnh: Còn chưa tra rõ mà cứ thiên vị trước đã
Hết chương 4.
***
Ca khúc đầu tiên phát hành trong album của Hạ Du Cảnh tên là《Sắc tàn》, MV kể câu chuyện về linh cảm và tình yêu.
Một họa sĩ có chút danh tiếng lâm vào tình cảnh chẳng còn động lực hay cảm hứng cầm bút vẽ. Trong lúc phiền muộn, người nọ ra ngoài giải sầu rồi phải lòng với một chàng trai xinh đẹp ngay lần đầu tình cờ gặp gỡ.
Từ đó hai người rơi vào bể tình. Họa sĩ lấy người yêu làm cảm hứng, liên tục sáng tạo ra những tác phẩm mới, nhận được vô số lời khen ngợi.
Trong MV, họa sĩ do Hạ Du Cảnh thủ vai và người tình tượng trưng cho nguồn cảm hứng do Khương Lưu Tuế thủ vai có rất nhiều cảnh quay thân mật. Trước khi lật sang trang kịch bản tiếp theo, Khương Lưu Tuế còn tưởng đây là một câu chuyện nhẹ nhàng ngọt ngào.
Nhưng tất cả bất ngờ thay đổi.
Người yêu đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, cứ ngỡ rằng sự nồng nhiệt này sẽ kéo dài mãi mãi, ngờ đâu họa sĩ lại đột ngột nói lời chia tay. Trong đêm mưa tầm tã, hai người cãi nhau rất dữ dội, người tình khóc lóc níu kéo nhưng họa sĩ xoay người bỏ đi chẳng buồn ngoảnh lại.
Đau đớn khi mất đi tình yêu đẹp đẽ khiến họa sĩ đột phá bản thân một lần nữa, người nọ coi đây là linh cảm để vẽ ra tác phẩm xuất sắc nhất từ trước tới giờ, từ đó tiếng tăm vang xa.
Một câu chuyện vô cùng ích kỷ nhưng cũng không kém phần nghệ thuật, phía dưới vỏ bọc của tình yêu lãng mạn là sự lạnh lùng thờ ơ với thế giới bên ngoài. Từ một góc độ nào đó còn cho thấy sự cố chấp về thành tựu của bản thân.
“Cái kịch bản này khốn nạn rõ rành rành luôn ấy.” Trợ lý Đinh Ngôn là một cậu trai trẻ tuổi có gương mặt non choẹt, tuổi tác của y xấp xỉ Khương Lưu Tuế: “Thế mà thầy Hạ lại diễn vai đàn ông bạc tình.”
Khương Lưu Tuế tưởng tượng gương mặt của Hạ Du Cảnh, hắn tùy ý cười một cái thôi cũng quyến rũ lắm rồi, diễn vai đàn ông cặn bã cực kỳ tự nhiên.
“Cũng hợp với anh ấy lắm.”
Đinh Ngôn lầm bầm: “Anh ấy can đảm thật chứ, không sợ bị mắng sao?”
“Nào có nghiêm trọng như cậu nghĩ, chỉ là một câu chuyện thôi, chẳng ai liên tưởng đến con người thật của anh ấy đâu.” Khương Lưu Tuế mỉm cười: “Nếu như quay tốt, có khi còn nhận được lời khen nữa. Vả lại nghệ sĩ đều có hơi quái gở mà.”
Đinh Ngôn ngẫm nghĩ: “Haiz, nói thế cũng đúng.”
Trong lúc Khương Lưu Tuế hóa trang, Đinh Ngôn ra ngoài lấy nước cho cậu. Địa điểm quay MV là một biệt thự nhỏ có vườn hoa, Đinh Ngôn đi lòng vòng bên trong một hồi, lúc quay lại còn cảm thán: “Lần đầu tiên tôi thấy quay MV mà khí thế như này.”
“Phải đó, chỉ riêng dựng bối cảnh đã bận rộn hơn một tuần rồi.” Thợ trang điểm là một cô gái trẻ tuổi đã làm việc mấy năm liền trong đội tạo hình của Hạ Du Cảnh, đôi bàn tay ấy rất vững vàng, lúc trang điểm vừa cẩn thận vừa nhanh gọn: “Tổng thể phong cách do chính thầy Hạ quyết định đó.”
Thợ trang điểm vừa bảo vừa hoàn thành bước cuối cùng, cô nói với Khương Lưu Tuế: “Trang điểm xong rồi đó, anh xem thử đi.” Cô nàng không kìm được phải cảm thán trước tiên: “Thiệt tình… gương mặt của anh đẹp quá đi mất! Làm kiểu gì cũng thấy đẹp.”
Khương Lưu Tuế nhìn gương một lúc lâu.
“Sao cảm giác không được nghiêm chỉnh lắm nhỉ?” Khương Lưu Tuế khẽ nhíu mày. Vốn dĩ hàng mi của cậu vừa dài vừa dày, sau khi trang điểm còn đeo thêm đôi lens màu nhạt trông rất mơ màng, cặp mắt ấy như đang phóng điện lung tung.
Vẻ mặt của cậu thay đổi, mỹ nhân trong gương cũng làm ra những biểu cảm y hệt, trông sinh động hơn.
“Giống hệt hồ ly tinh.”
“Anh biết đùa thật đấy.” Thợ trang điểm thấy cậu dễ thương quá đỗi: “Do bên đoàn quay MV yêu cầu ấy, họ muốn trang điểm đậm một chút. Nghe nói ở kịch bản gốc, thiết lập nhân vật của anh là giới tính nữ, sau khi chọn anh mới thay đổi, nên quyết định trang điểm theo hướng dịu dàng xinh xắn.”
Tưởng Xuyên còn bận việc không tới được, anh ta bảo Khương Lưu Tuế có vấn đề gì cứ liên lạc với mình, còn cố ý dặn dò Đinh Ngôn phải chú ý nhiều hơn.
Lúc có mặt ở địa điểm quay MV, các staff đều đã vào đúng chỗ, tổ đạo cụ còn đang điều chỉnh ánh sáng. Khương Lưu Tuế bước qua tổ đạo diễn để chào hỏi Ngô Kỳ.
Hồi thử vai cho《Kính lưu ly》là thông qua video ghi hình, đây là lần đầu tiên cậu gặp Ngô Kỳ.
Tầm mắt của Ngô Kỳ chậm rãi lướt lên gương mặt Khương Lưu Tuế, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc không hề che giấu, ông ta cười: “Trước giờ chưa từng gặp cậu ngoài đời thật, không ngờ lại nổi bật đến thế.”
Ông ta vỗ vai Khương Lưu Tuế, trông thì tự nhiên, mà lại bóp một cái như ra hiệu ngầm: “Lần đầu tiên cậu quay MV đúng không? Lát nữa cố gắng thể hiện cho tốt.”
Khương Lưu Tuế khựng lại một thoáng, sau đó cũng cười đáp lại.
Cậu cảm thấy hành động của Ngô Kỳ có hơi lạ, nhưng Ngô Kỳ nói xong cũng không để tâm đến cậu nữa mà quay sang bàn bạc sắp xếp bối cảnh với nhân viên đạo cụ.
Cách đó không xa truyền đến tiếng lao xao, Khương Lưu Tuế tiện đà nhìn sang, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi bước ra từ căn phòng hóa trang khác. Hắn đang gọi điện thoại, thỉnh thoảng còn cười mắng đầu bên kia vài câu, trợ lý lẽo đẽo theo phía sau hắn.
Hạ Du Cảnh mặc hoodie oversize màu cam, bên ngoài khoác một chiếc jacket pilot nền đen in hoa, quần thì chọn kiểu dáng thoải mái. Màu sắc tươi sáng kén người này không hợp với đa số các chàng trai, nhưng mặc trên người hắn thì lại vừa tùy ý vừa thời thượng, nhìn kiểu gì cũng thấy hợp.
Đầu dây bên kia, Trì Liên Khê bày đặt quan tâm: “Nghe nói ông tìm người quay MV vất vả dữ lắm, có cần anh em đến diễn giúp không?”
“Chim cút giùm.”
“Lấy ông giá hữu nghị, bảy con số thôi.” Trì Liên Khê nói nghe như thật: “Chờ đến cuối năm tôi nhận giải thì không còn cái giá này nữa đâu.”
Hạ Du Cảnh bật cười: “Ba năm trước ông cũng nói thế, đến cuối năm lại nhận Ảnh đế trong mơ hả.”
“…” Trì Liên Khê gật đầu: “Được, không thích thì thôi, sau này ông có cầu xin tôi quay cũng vô dụng.”
“Tôi đã chọn được người phù hợp rồi.” Hạ Du Cảnh chất vấn ngược lại: “Chưa kể chút nhan sắc của ông có gì đáng để tôi cầu xin?”
Trì Liên Khê debut nhiều năm, dù từng bị phủ định khả năng diễn xuất nhưng vẻ ngoài của y thì ai ai cũng công nhận, giờ này y bị cái mỏ hỗn của Hạ Du Cảnh chọc tức đến bật cười: “Người ông tìm thấy chắc đẹp lắm nhỉ?”
Hạ Du Cảnh lười tán hươu tán vượn với y, ánh nhìn lơ đễnh dừng lại nơi Khương Lưu Tuế cách đó không xa.
Hắn không hề khách khí châm chọc Trì Liên Khê tự luyến: “Đẹp hơn ông gấp trăm lần.”
Hạ Du Cảnh vừa xuất hiện đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người, Ngô Kỳ bước lên chào hỏi hắn. Khương Lưu Tuế thấy hắn cúp điện thoại cũng đi tới: “Thầy Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hạ Du Cảnh cũng gật đầu đáp lại: “Mấy hôm trước còn gọi tôi là anh mà, cứ gọi như vậy đi.”
Hắn đọc được bài Weibo kia rồi ư.
Khương Lưu Tuế thoáng bất ngờ, gọi theo lời hắn: “Anh Du.”
“Ừm.”
Hạ Du Cảnh đáp lại rồi tiếp tục cúi đầu nhìn di động. Khương Lưu Tuế thấy vậy thì không chủ động bắt chuyện nữa.
Có thể nói chuyện một câu với Hạ Du Cảnh là cơ hội mà biết bao người khao khát, xuất phát từ ý định quen biết thêm một người thì cũng nên cố gắng tiến lên bắt chuyện, nếu Tưởng Xuyên ở đây chắc chắn sẽ trách cậu không biết đối nhân xử thế.
Cảnh quay buổi sáng bắt đầu từ khúc giữa của kịch bản, đây là lúc họa sĩ và người tình đang yêu nhau nồng cháy, cần quay rất nhiều cảnh thân mật.
Tổ ấm tình yêu của hai người được đầu tư một nguồn kinh phí khủng để dựng trong trường quay. Trên mặt đất tán loạn những tờ giấy đã bị vẽ lên, mặt tường và trần nhà cũng vẽ đầy những tác phẩm rực rỡ sắc màu, có bức do một mình họa sĩ hoàn thành, có bức là vẽ cùng người tình. Chiếc chăn lông màu vàng kem kéo dài từ trên chiếc giường thấp cùng màu xuống mặt sàn bằng gỗ, mềm mại bồng bềnh, gối ôm với nhiều hình dạng khác nhau lăn lóc trên đất. Cả không gian với sắc trắng đơn giản sạch sẽ, nhưng nhờ có vật dụng trang trí ở khắp nơi mà trở nên lãng mạn và giàu hơi thở nghệ thuật.
Họa sĩ đang rất chăm chú vẽ từng nét bút cho tác phẩm của mình, người tình rón rén đi tới phía sau, vươn tay ôm lấy cổ hắn. Lúc họa sĩ quay người lại, trên gương mặt người tình lộ ra một nụ cười ngọt ngào——
“Cắt!” Ngô Kỳ lớn tiếng kêu ngừng: “Khương Lưu Tuế, động tác của cậu máy móc quá! Hiện giờ hai người đang yêu nhau nồng say, hắn là người cậu yêu nhất, cho dù chỉ nhìn bóng lưng của hắn cậu cũng phải thể hiện ra sự hạnh phúc. Không phải bảo cậu vô tri thực hiện theo kịch bản!”
Vừa bắt đầu đã bị hô ngừng, Khương Lưu Tuế không nghĩ nhiều, cậu xin lỗi: “Xin lỗi, do cháu vẫn chưa vào đúng trạng thái.”
Ngô Kỳ lại nói thêm mấy chỗ chưa tốt, Khương Lưu Tuế gật đầu từng chỗ một. Cảnh quay bắt đầu lại lần nữa.
Ống kính chầm chậm zoom gần, nhắm chuẩn đôi chân mảnh khảnh, mu bàn chân trắng bóc ẩn hiện những đường mạch máu xanh nhạt, bàn chân ấy đang dẫm lên thảm, từng bước tiến lên.
Khương Lưu Tuế đá gối ôm vướng bên chân, nhẹ nhàng đi ra sau Hạ Du Cảnh, cậu khom lưng, đang chuẩn bị ôm lấy cổ hắn.
“Ngừng!” Ngô Kỳ lạnh lùng nói: “Không được thể hiện thái độ gấp gáp như vậy, tốc độ cậu giơ tay không đúng, bầu không khí bị phá hỏng hết rồi!”
Khương Lưu Tuế thoáng nhíu mày.
Cậu luôn cảm thấy Ngô Kỳ kêu dừng quá nhanh, lý do cũng hơi khiên cưỡng, nhưng đạo diễn đã nói vậy rồi, cũng có thể do bản thân cậu diễn chưa được tốt. Cậu đè xuống những suy nghĩ vẩn vơ, ôn hòa đáp lại: “Làm phiền mọi người rồi, lại lần nữa đi ạ.”
Nhưng chẳng được bao lâu, Ngô Kỳ lại hô dừng, lý do là biểu cảm của Khương Lưu Tuế chưa tự nhiên. Cứ thế lặp đi lặp lại, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không có tiến triển gì.
Liên tục NG khiến bầu không khí ở trường quay căng thẳng. Quay lại một lần nữa, Ngô Kỳ dứt khoát cắt ngang.
“Bắt ống kính quá lộ liễu!” Ông ta thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nghỉ ngơi trước đi, tìm cảm giác.”
Khương Lưu Tuế im lặng đứng thẳng người. Hạ Du Cảnh xoay lại, hắn ngồi rất khoan thai, hai tay gác sang hai bên.
Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo chút nghi ngờ: “Diễn yêu đương với tôi khó thế cơ à?”
Khương Lưu Tuế đối diện với cái nhìn của hắn, không biết nên trả lời sao: “Không phải…”
Hạ Du Cảnh thấy cậu không nói gì lại tưởng cậu đang luống cuống, hắn bật cười: “Đùa với cậu thôi, tôi cũng đâu có khiến người khác phải sợ đến mức đấy.”
Dứt lời, hắn chống một tay đứng dậy: “Cậu nghỉ ngơi đi.”
Hạ Du Cảnh thản nhiên đi sang một bên, trợ lý vội vàng đưa nước cho hắn, thợ trang điểm cũng tiến lên quan sát xem có cần dặm phấn không.
Ngô Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, rồi ông ta đi tới bên cạnh Hạ Du Cảnh, nhỏ giọng: “Thầy Hạ này, Tiểu Khương nhập vai không tốt cho lắm, có lẽ phải quay thêm vài lần, mong cậu lượng thứ.”
Hạ Du Cảnh debut lâu năm, đã nhìn quá quen với đủ thể loại mặt trái của người trong giới. Hắn mơ hồ cảm nhận được buổi ghi hình ban sáng có hơi bất thường, nhưng hắn dằn xuống không nhắc tới, chỉ lập lờ đáp lại: “Đạo diễn Ngô, chú cũng biết Khương Lưu Tuế do cháu đích thân chọn lựa, phiền chú chỉ bảo cậu ấy nhiều hơn.”
“…” Ngô Kỳ giật mình, không đoán ra suy nghĩ của hắn, ông ta chỉ cười: “Lúc trước có nghe qua, còn tưởng vai diễn này cho công ty cậu chọn chứ. Mắt nhìn của cậu tốt thật đấy, ngoại hình của cậu ấy đúng là rất hợp với kịch bản này…”
Lần này Hạ Du Cảnh không tiếp lời, Ngô Kỳ lại tự khen thêm vài câu.
…
…
Sau một lúc nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng vất vả miễng cưỡng quay được hai cảnh có thể sử dụng.
Cả buổi sáng quay MV không thuận lợi, Ngô Kỳ cứ một chốc lại nhặt ra chỗ sai của Khương Lưu Tuế, các staff xung quanh thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc về phía cậu.
Cảm nhận được không khí kì lạ ở trường quay, lúc nghỉ trưa, Đinh Ngôn đưa cơm cho Khương Lưu Tuế, không chịu nổi mà bất bình thay cậu: “Rõ ràng cậu diễn tốt như vậy, tôi đứng bên cạnh hoàn toàn không thấy có vấn đề gì. Đạo diễn Ngô cố tình bới móc thì có——”
“Suỵt.” Khương Lưu Tuế ra hiệu cho Đinh Ngôn không nói nữa, nhỏ giọng nhắc: “Đạo diễn Ngô là đạo diễn lớn, đương nhiên sẽ yêu cầu nghiêm khắc hơn.”
Cậu vừa dứt lời, Ngô Kỳ ngậm thuốc lá đứng cách đó không xa trực tiếp gọi cậu lại: “Tiểu Khương, cậu qua đây, tôi giảng kịch bản cho cậu.”
Khương Lưu Tuế đặt hộp cơm còn chưa mở nắp xuống, đứng dậy đi theo Ngô Kỳ ra hành lang bên ngoài phòng khách biệt thự.
Xung quanh không một bóng người, Khương Lưu Tuế còn tưởng Ngô Kỳ sẽ nói cặn kẽ những thiếu sót của cậu, nhưng người kia chỉ tiện tay vứt mẩu thuốc lá sắp cháy hết xuống thảm, nhấc chân giẫm lên nó, đột nhiên mở miệng: “Trước kia cậu tham gia thử vai《Kính lưu ly》đúng không?”
Khương Lưu Tuế cảm thấy bất ngờ, cậu nhìn Ngô Kỳ, không ngờ ông ta lại nhắc tới chuyện này: “Vâng.”
“Nói thật, xét về phương diện nào thì cậu cũng hợp với vai diễn đó hơn, nhưng ngay từ đầu bên sản xuất đã không định chọn cậu.” Ánh mắt Ngô Kỳ dừng lại trên cần cổ trắng nõn của Khương Lưu Tuế, nói bằng giọng từ tốn: “Nếu như cậu đi theo tôi, cậu có thể nhận được vai diễn ở tất cả các đoàn phim lớn, đừng nói nam thứ, đến nam nhất cũng có thể cân nhắc được.”
“…”
“Tôi có thể nâng cậu lên, cho cậu càng nhiều hợp đồng và dự án tốt hơn.” Giọng điệu của Ngô Kỳ không giấu nổi ham muốn, ông ta nở nụ cười chắc thắng với cậu: “So với《Kính lưu ly》còn hot hơn, có thể khiến cậu vụt sáng…”
Trong mắt Ngô Kỳ, dễ dàng bị cám dỗ nhất chính là đám nghệ sĩ vô danh tiểu tốt này, ông ta đã chơi qua không biết bao nhiêu người như thế, gặp được đối tượng thú vị, ông ta sẽ đi thăm dò, chưa bao giờ để vuột khỏi tay.
Hơn nữa, người sáng suốt đều nhìn ra được Khương Lưu Tuế tham giả thử vai《Kính lưu ly》thuần túy chỉ là lót đường, đổi thành ai mà chẳng nghẹn một cục tức?
Vào lúc này ông ta đưa ra lời mời hết sức hấp dẫn, Khương Lưu Tuế nên vô cùng biết ơn mà đồng ý mới đúng.
Xác định được mục đích của Ngô Kỳ, nụ cười lễ phép phai đi trên gương mặt Khương Lưu Tuế, cậu bình tĩnh đối diện với đôi mắt đầy nếp nhăn trước mặt.
“Thật ngại quá, cháu không có dự định về mặt này. Nếu chú không định giảng kịch bản, vậy cháu xin phép không làm phiền——”
Ngô Kỳ ngắt lời cậu: “Diễn xuất của cậu không có vấn đề gì, nhưng tôi không hài lòng với cậu.”
Khương Lưu Tuế lạnh lùng nhìn ông ta. Ngô Kỳ bị cậu từ chối, trong lòng không tức giận mà lại thấy hứng thú.
Nhóc con này trông thì ngoan ngoãn, thật ra lại ẩn giấu sự kiêu ngạo chưa bị thuần hóa, bất kể là ngoại hình hay tính cách đều rất hợp gu của ông ta.
Tuy ông ta háo sắc nhưng rất ít khi dùng thủ đoạn trực tiếp như vậy để ép buộc nghệ sĩ. Dù sao chuyện này đôi bên tình nguyện vẫn hơn, cưỡng ép kéo về không chỉ phiền phức mà còn dễ xảy ra chuyện. Nhưng gương mặt này của Khương Lưu Tuế quả thực khiến lòng người nhộn nhạo không thôi, buổi sáng vừa gặp cậu đã nảy sinh hứng thú.
Lúc《Kính lưu ly》thử vai, ông ta biết bên đầu tư đã chốt Đường Kiêu từ lâu, những người còn lại chỉ đi làm nền, thế là ông ta chưa từng xem video thử vai của Khương Lưu Tuế. Nếu như biết trước còn có người mang ngoại hình như vậy…
Không, bây giờ gặp được cũng chưa muộn.
“MV này là cơ hội hiếm có của cậu, cậu có biết bao nhiêu người mẫu diễn viên tranh nhau sứt đầu chỉ vì cái MV này không?” Ngô Kỳ đột nhiên chuyển đề tài: “Nếu cậu không diễn được, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người chờ đợi để thay vào vị trí ấy.”
Đồng tử Khương Lưu Tuế co lại, linh cảm mơ hồ vào buổi sáng về suy đoán tệ nhất đã được chứng thực, tâm trạng của cậu đột nhiên chùng xuống.
Ngô Kỳ cố tình tìm đủ loại cớ để phân cảnh của cậu không qua được. Với thân phận đạo diễn, chỉ cần lý do thích hợp, những người khác trong đoàn sẽ nghĩ năng lực chuyên nghiệp của diễn viên không đạt, cứ ngừng như vậy làm lỡ tiến độ, sớm muộn cũng khiến cho cả đoàn thấy bất mãn.
Hoặc là cậu cúi đầu chấp nhận để Ngô Kỳ quy tắc ngầm, hoặc là cậu bị đá đi, mất cơ hội quay MV lần này.
… Đệt! Tên chó này chứ.
Khương Lưu Tuế mắng thầm trong lòng.
Làm chuyện dơ bẩn như vậy mà cũng lão luyện gớm.
Trước tiên không vội nói rõ mục đích, vừa lên đã đánh cậu một gậy, sau đấy mới nửa mềm nửa cứng đưa cho một viên kẹo. Nếu như đổi thành một nghệ sĩ nhát gan sợ phiền phức, chưa biết chừng đã bị hù dọa.
Biết cậu đã nắm rõ lợi và hại trong chuyện này, Ngô Kỳ giả mù sa mưa cảm thán: “Phải biết nắm chắc cơ hội mình vất vả có được. Cậu còn trẻ như vậy, nếu lựa chọn đúng đắn, về sau chắc chắn sẽ gặt nhiều thành công.”
“Tôi rất coi trọng cậu đấy Tiểu Khương.”
Thấy Ngô Kỳ tiến lên một bước, vươn tay làm bộ muốn chạm vào mình, Khương Lưu Tuế im lặng né tránh, cố nén giận: “Vậy thì cảm ơn chú đã ưu ái. Nhưng mà cháu còn trẻ không hiểu chuyện, có những cơ hội thực lòng không nắm bắt được.”
Nếu không phải có quyền là có tất cả, cậu thật sự muốn bổ đầu lão háo sắc này.
Tuổi tác làm được ba cậu tới nơi rồi mà trong đầu toàn những thứ vớ vẩn, không sợ ngày nào đấy nhiễm bệnh à.
Ngô Kỳ giơ tay ra hiệu mình không tiến lên nữa, mỉm cười: “Đừng nói sớm thế, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Khương Lưu Tuế lạnh lùng nhìn ông ta, xoay người rời khỏi hành lang.
Đinh Ngôn thấy cậu quay về im lặng ngồi xuống thì lo lắng hỏi nhỏ: “Làm sao vậy Tuế Tuế? Đạo diễn Ngô mắng cậu à?”
“… Không có việc gì.” Khương Lưu Tuế rầu rĩ đáp lại, cúi đầu mở hộp cơm đã nguội ngắt. Đinh Ngôn trông thế vội vã ngăn cản: “Từ từ! Để tôi đi hâm lại cho cậu.”
Khương Lưu Tuế lơ đãng đáp lại. Mấy lời đe dọa ép bức của Ngô Kỳ quả thực khiến cậu buồn nôn đến phát nghẹn, có khi chẳng nuốt nổi bữa trưa.
Mãi tới buổi chiều trước khi bắt đầu quay, trong lòng cậu vẫn ôm ấp chút hi vọng, chỉ mong sau khi từ chối rõ ràng Ngô Kỳ sẽ không dây dưa tiếp nữa.
Nhưng vừa bắt đầu quay, Ngô Kỳ còn táo tợn hơn, ông ta lấy lý do hiệu qua không tốt để yêu cầu quay lại cảnh buổi sáng. Ngô Kỳ nói rất hợp tình hợp lý, lại cộng thêm thân phận đạo diễn lớn nổi tiếng, những người khác trong đoàn đều không cảm thấy có vấn đề gì.
“…” Hạ Du Cảnh nhìn Ngô Kỳ. Người kia đối diện với đôi mắt hắn, hơi chột dạ rồi né tránh.
Thư ký trường quay gõ clapperboard.
“Action!”
Khương Lưu Tuế khom lưng, trong lúc Hạ Du Cảnh đang vẽ tranh thì ôm lấy cổ hắn từ phía sau. Khác với biểu cảm thong thả, những ngón tay đang cuộn chặt của cậu gần như để lại dấu vết trong lòng bàn tay.
Đột nhiên yêu cầu quay lại cảnh buổi sáng, rõ ràng là muốn tiếp tục gây sự, hoặc là bởi vì lời từ chối nên Ngô Kỳ mới muốn cho cậu biết thế nào là lễ độ.
Khương Lưu Tuế cúi đầu, vùi mặt vào cổ Hạ Du Cảnh. Cậu ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người đối phương, khác với lần trước, Hạ Du Cảnh đã đổi loại nước hoa mới, mùi này được điều chế từ hương hoa, khiến khí chất xâm lược của hắn cũng lười biếng dịu dàng đi không ít.
Thẩm Tư Gia nhắc đi nhắc lại vô số lần, tính cách anh yêu nhà họ thẳng thắn cao ngạo, coi thường mấy thủ đoạn thấp kém.
Lần đầu tiên gặp nhau, Hạ Du Cảnh giúp cậu ở CLUB bởi vì thấy chướng mắt.
Có nên tin người này thêm lần nữa không? Chưa kể tạm thời không còn biện pháp nào tốt hơn.
…
Khương Lưu Tuế ngẩng đầu, bất ngờ gọi: “Anh Du.”
Hai người họ cách máy quay và các staff một khoảng, vốn dĩ đoạn này cũng yêu cầu mở miệng giả vờ nói chuyện. Giọng Khương Lưu Tuế rất nhẹ, chỉ Hạ Du Cảnh có thể nghe thấy.
Người bị gọi tên khẽ nhăn mày, khi quay người cũng cất giọng thì thầm giống cậu: “Sao vậy?”
“Đạo diễn Ngô cố tình.” Khương Lưu Tuế nói, hơi dán sát người hắn để quyến rũ như yêu cầu trong kịch bản, trán hai người chạm nhau: “Ông ta muốn tôi đồng ý với ông ta… một yêu cầu nhỏ.”
Khoảng cách hai người quá gần, đến hô hấp cũng như đang vấn vít lấy nhau. Hạ Du Cảnh nghe thấy cậu nhỏ giọng xin giúp đỡ: “Tôi không đồng ý, không biết ông ta sẽ làm chuyện gì nữa, có lẽ là nghĩ cách thay tôi đi hoặc là——”
Hạ Du Cảnh ngắt lời: “Ông ta không có quyền lớn như vậy, việc chọn diễn viên không liên quan gì đến ông ta.”
Khương Lưu Tuế nghe vậy thì sững sở, biểu cảm đang yêu nhau nồng say lập tức biến mất trên gương mặt.
“Là tôi chọn cậu.”
“Cut——!”
“Khương Lưu Tuế, cậu bị làm sao vậy?” Ngô Kỳ không ngờ cậu dám mất tập trung trong quá trình quay, lập tức nói bằng vẻ nghiêm khắc: “Vẻ mặt của cậu như vậy là sao?! Bảo cậu yêu đương, cậu ở đây diễn biến diện cho tôi xem hả?”
Hạ Du Cảnh nhìn sang Ngô Kỳ, dường như muốn đứng dậy, trong lúc bối rối, Khương Lưu Tuế túm chặt lấy góc áo hắn.
“Đừng đi…!”
Không phải lần đầu tiên nữa.
Hạ Du Cảnh nghĩ.
Hắn thấy dáng vẻ lúc cậu nhìn mình chẳng khác nào một chú mèo con lông mềm. Nhưng mà hôm nay có thêm lớp trang điểm, nom giống một chú cáo nhỏ hơn.
Cảm giác mơ hồ lúc trước vừa khớp với những gì Khương Lưu Tuế mới nói, tuy không biết lời của cậu là thật hay giả, nhưng về mặt tình cảm thì đã bắt đầu thiên vị.
Hạ Du Cảnh tiện đà ngồi xuống, ra hiệu cậu nói tiếp.
Khương Lưu Tuế thấy hắn có vẻ đã tin tưởng mình, trong lòng bình tĩnh:
“Lời nói không có bằng chứng, tôi đi lấy lòng đạo diễn Ngô, giả vờ đồng ý yêu cầu của ông ta. Anh cho người đến nghe chúng tôi nói chuyện, nếu chứng minh được lời tôi nói, hi vọng anh có thể bảo đạo diễn Ngô bớt bớt lại, ít nhất là tử tế quay cho xong MV.”
Ở trong giới này, không ai thích lo chuyện bao đồng, cậu mở lời với Hạ Du Cảnh cũng là đang đánh cược, thật ra trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Nếu như Hạ Du Cảnh từ chối, vậy cậu chỉ có thể chó cùng rứt giậu.
Dù sao cậu không đền bù được tiền vi phạm hợp đồng, cũng không thể đồng ý quy tắc ngầm với Ngô Kỳ, cứ kéo dài như thế, cuối cùng MV không quay xong, người gấp nhất chắc chắn là Hạ Du Cảnh. Nhưng nếu làm ầm đến mức thật sự quá khó coi, cậu còn có thể đắc tội luôn cả Hạ Du Cảnh, lúc đấy mới coi như xong đời.
Người đàn ông trước mặt khẽ nhăn mày, tuồng như không quá đồng ý với yêu cầu này.
Lòng Khương Lưu Tuế lạnh đi.
Hạ Du Cảnh nhỏ giọng: “Làm thế cậu sẽ bị ông ta sàm sỡ mất.”
Khương Lưu Tuế ngẩn người, lại nghe hắn nói tiếp: “Không cần cậu đi nghiệm chứng, tôi biết đường xử lý.”
Thấy hắn đồng ý nhúng tay, Khương Lưu Tuế ngạc nhiên mở to đôi mắt.
“Nhưng nếu cậu lừa tôi.” Hạ Du Cảnh cười nhạt, vẻ mặt lộ ra sự bất cần đời, lời nói khiến người ta lạnh cả sống lưng.
“So với chút thủ đoạn kia của Ngô Kỳ, tôi sẽ khiến cậu khó sống hơn.”
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Tuế: Âm thầm tố cáo
Cảnh: Còn chưa tra rõ mà cứ thiên vị trước đã
Hết chương 4.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook