Ước Hẹn Thanh Sơn
-
C32: Chương 32
Mười một giờ đêm, đèn đường vẫn chiếu sáng sân bệnh viện.
Trăng đêm nay ẩn trong mây, ánh sáng không quá rõ.
Ông bà Phó vừa ra khỏi khu nội trú, sắc mặt ông Phó trở nên khó coi, than thở với vợ: "Thừa Vũ và Trần Kiêu tuy đã ly hôn, nhưng nhà chúng ta tới thăm là có ý tốt, hai vợ chồng kia vậy mà không nể mặt."
Mẹ Phó thở dài: "Không còn là thông gia, còn chờ người ta nể mặt làm gì, ông cũng không phải không biết nguyên nhân Trần Kiêu và Thừa Vũ ly hôn."
“Haizz.” Ông Phó nặng nề thở dài, “Trước đây Thừa Vũ không nói cho chúng ta biết lý do ly hôn, tôi còn tưởng rằng Trần Kiêu xấu tính, ai ngờ thằng con trai này…”
Ông nói tới đây thì liền im lặng.
"Bây giờ nó biết nó sai rồi, đang tìm cách giành lại Trần Kiêu, nếu không nó đã không nhờ chúng ta giúp đi thăm bà thông gia, biết đâu khi con bé nguôi giận..."
Trước khi nói hết lời, bà chợt im bặt.
Bà giật giật quần áo của chồng, bĩu môi đi về phía sân của khoa nội trú, "Ông thấy người đó giống Trần Kiêu không?"
“Ở đâu?” Ông Phó nhìn sang, một đôi nam thanh nữ tú đang nói chuyện, hai người mặc dù vẫn còn có chút khoảng cách, nhưng không khí giữa hai người lại vô cùng ngọt ngào.
Ông Phó nhanh chóng nhận ra, trợn tròn mắt, "Đúng là Trần Kiêu! Còn người đàn ông kia là ai?"
“Chẳng lẽ là Trần Kiêu có bạn trai mới rồi sao?” Hai ông bà liếc nhau, từ đó nhìn ra cùng một đáp án.
Bà Phó lấy di động ra: "Không được, chuyện này phải nói cho Thừa Vũ biết."
"Đúng, nhanh nói cho nó đi."
Vừa nói, bà vừa lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, đúng lúc chụp được Trịnh Thanh Sơn ôm Trần Kiêu, bà Phó kinh ngạc sa sầm mặt, hốt hoảng gửi ảnh cho Phó Thừa Vũ.
Trần Kiêu đã hẹn xong với Trịnh Thanh Sơn, bưng hộp cơm cách nhiệt vội vã lên lầu. Khi nhìn lại trong sảnh, cô vẫn thấy Trịnh Thanh Sơn đang đứng nhìn mình, cô cười nhẹ rồi bước vào thang máy.
Phòng của mẹ Trần ở lầu chín. Lúc cô đến, ba mẹ đang nói chuyện gì đó, thấy cô vào liền im bặt.
Trần Kiêu nghi ngờ liếc nhìn hai người, cả hai người đều không dám nhìn cô, đành quay mặt đi chỗ khác. Cô lấy đồ ăn tối và quả dưa hấu đã gọt sẵn ra. Cũng may Trịnh Thanh Sơn làm món canh sườn heo rất ngon, đậm mà không ngấy, mẹ Trần ăn thử một miếng liền suýt soa.
Trần Kiêu liếc nhìn giỏ trái cây trên bàn, cô cười hỏi: "Có người quen mới đến thăm ạ?"
Ba Trần gặm dưa hấu, liếc nhìn vợ, không nói gì.
Mẹ Trần giả vờ không nghe thấy.
Trần Kiêu cụp mắt, rất nhanh liền đoán ra: "Cha mẹ của Phó Thừa Vũ đến đây sao?" Ngoài họ, cô không nghĩ ra ai có thể khiến ba mẹ mình lộ ra vẻ mặt như vậy.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Trần Kiêu không tức giận, nói: "Nếu đã không còn liên quan gì đến bọn họ thì tốt nhất là trả ơn này càng sớm càng tốt."
“Ba mẹ cũng biết, nhưng hai người bọn họ nhất định năn nỉ chúng ta nhận giỏ trái cây này, còn nói…”
Mẹ Trần cụp mắt, không nói tiếp.
Hai người kia đến, ngoài thăm hỏi, còn nói rất nhiều điều tốt về Phó Thừa Vũ, loại chuyện này không cần để Trần Kiêu biết. Nhưng dù mẹ không nói, Trần Kiêu cũng tự đoán được.
Kể từ khi cô chặn mọi thông tin liên lạc của Phó Thừa Vũ, thế giới của cô cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, tin tức duy nhất cô có thể nghe được là từ Trịnh Thanh Sơn, nhưng cũng chỉ là những chuyện vặt vãnh.
Trần Kiêu không ngờ Phó Thừa Vũ vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng đó là chuyện của anh ta, cô không rảnh để tâm.
Trần Kiêu rửa tay, hỏi: "Ba, chúng ta không nợ nhà họ gì cả. Ngày mai con ở lại trông mẹ, ba mời họ ăn bữa cơm trả lễ đi."
“Được.” Ba Trần lập tức đồng ý.
Ly hôn lâu rồi, không nên qua lại làm gì.
Ngày hôm sau, sáng sớm ba Trần đã gửi tin nhắn cho Trần Kiêu, nói rằng ông mời ông bà Phó ăn tối. Trần Kiêu cũng không hỏi tiếp, sự tình coi như giải quyết xong.
Hai ngày tiếp theo, Trần Kiêu ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ, sáng nào Trịnh Thanh Sơn cũng đưa cô đến, lúc rảnh rỗi cô sẽ nhắn tin trò chuyện cùng anh.
Bác sĩ Triệu bước vào thông báo kết quả kiểm tra mới nhất, cũng nói đến thời điểm mẹ Trần có thể xuất viện. Sau khi Trần Kiêu đóng tiền xét nghiệm, cô đi xếp hàng, trong bệnh viện rất đông người, đặc biệt là khoa nội trú. Cô đẩy mẹ ngồi trên xe lăn.
Trần Kiêu chạy loạn cả ngày mới có thời gian cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Trịnh Thanh Sơn gửi đến hai tiếng trước.
Trịnh Thanh Sơn: [ Ngày mai anh đón em ở bệnh viện hay ở nhà? ]
Trần Kiêu nhìn đồng hồ mới nhớ ra, ngày mai là mùng 4 tháng 8, cô hẹn Trịnh Thanh Sơn đi chơi Thất Tịch. Cô nghĩ nghĩ, nhắn Trịnh Thanh Sơn đến nhà đón cô.
Tối nay ba Trần sẽ ở lại bệnh viện.
Buổi tối, cô về nhà một mình, sau khi về đến nhà, cô ngồi trên ban công, hoàn thành bức tranh còn dang dở trước đó.
Trần Kiêu rất hài lòng, để tranh ở ngoài hong khô, hôm sau nước vẽ trên tranh đã lên màu, cô mang cất vào phòng, chuẩn bị gói lại, mang theo về Lăng Thành.
Trịnh Thanh Sơn đến vào khoảng mười một giờ.
Hình như anh mới thay sữa tắm, trong xe tràn ngập hương hoa nhài, mùi không nồng, thanh nhã tươi mát, cô rất thích.
Anh ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, nhìn vào bản đồ trên màn hình, quay đầu hỏi cô: "Đã gần trưa rồi, hay là đi ăn cơm trước?"
“Được.” Trần Kiêu cúi người xem vị trí nhà hàng trên bản đồ, cô không biết chỗ này, chắc là nhà hàng Tây năm nay mới mở ở huyện Bình An.
Trên đường đi, Trần Kiêu hỏi: "Buổi chiều mình đi đâu vậy?"
Trịnh Thanh Sơn nhìn thẳng con đường trước mặt, có lẽ đoán được tâm tư của cô, liền giải thích: “Anh định cùng em về thăm chốn cũ."
Gánh nặng trong lòng cô được nhấc lên.
Cô thực sự sợ hãi, sợ trong ngày lễ tình nhân như thế này, anh sẽ tặng món quà đắt tiền nào đó, khiến cô khó xử.
Nhưng may mắn...
Trần Kiêu nghĩ nghĩ, chợt nhìn về phía người đàn ông bình tĩnh bên cạnh.
Bàn tay đặt trên đùi cô siết chặt, "Thăm lại chốn cũ?"
Trịnh Thanh Sơn gật đầu: "Ừ."
Ở huyện Bình An, chỉ có trường trung học số 3 có thể gọi là"chốn cũ" của cô và anh.
Bạn học cũ cùng nhau về thăm trường là điều bình thường. Chỉ là, Trần Kiêu vô cớ lo lắng khi nghĩ đến bức tranh trên tường ước nguyện kia, sợ anh nhìn thấy.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, bao năm phong sương, mưa tuyết, những thứ vẽ bằng phấn, e rằng đã sớm biến mất theo dòng thời gian.
Cô không cần phải lo lắng.
“Em không thích à?” Trịnh Thanh Sơn liếc nhẹ qua khóe mắt, nhìn thấy nếp nhăn giữa hai lông mày của cô, “Nếu em không muốn đi, anh có thể sắp xếp lại.”
“Không.” Trần Kiêu lắc đầu thả lỏng, “Chỉ tò mò thôi, sao đột nhiên anh lại muốn quay lại trường học vậy?”
Trịnh Thanh Sơn: "Muốn tìm lại một số tiếc nuối mà anh đã bỏ lỡ."
Trần Kiêu mím môi.
Cô biết cái mà anh gọi là "bỏ lỡ tiếc nuối" rất có thể có liên quan đến cô.
Cô yêu thầm anh nhiều năm mà anh không hề hay biết, và anh có ấn tượng tốt với cô từ lúc nào cô cũng không rõ.
Không gặp được nhau vào đúng thời điểm chắc chắn sẽ để lại tiếc nuối. Đây là điều tiếc nuối của Trịnh Thanh Sơn, và cũng là điều tiếc nuối của cô khi còn trẻ.
Trần Kiêu không nói nữa, trong lòng cô chợt lóe lên một tia mong ngóng được trở lại chốn cũ.
................................
Buổi trưa, nhà hàng Tây không có mấy người, hầu hết trong số họ là các cặp đôi, rất phù hợp với không khí của lễ Thất Tịch.
Sau bữa cơm, Trịnh Thanh Sơn đưa cô đến trường trung học số 3.
Trần Kiêu lúc đầu có chút lo lắng, trường học đang nghỉ hè, có thể cô và Trịnh Thanh Sơn sẽ không vào được, nhưng khi đến nơi, cô mới nhận ra rằng những lo lắng của mình thực sự không cần thiết.
Trịnh Thanh Sơn đậu xe bên ngoài.
Người gác cổng vội vàng đi ra xem xét, cao giọng hỏi: "Hai người có việc gì, sao lại đậu xe ở đây?"
Trần Kiêu vừa tháo dây an toàn, vừa nhìn qua kính chắn gió.
Người gác cửa mặc áo phông sẫm màu đứng ngoài chiếc cổng nhỏ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe của họ.
Trần Kiêu không nhịn được cười, "Vẫn là bác Lý."
Một khuôn mặt quen thuộc chợt ùa về trong ký ức.
Trịnh Thanh Sơn nhìn qua, gật đầu: "Là bác ấy, không thay đổi chút nào."
Trần Kiêu định xuống nói chuyện với bác bảo vệ, nhưng Trịnh Thanh Sơn đã xuống xe trước, đi tới nói với ông vài câu.
Ông gật đầu, mở cửa cho anh và cô đi vào.
Trần Kiêu thấy mình lo lắng thừa thãi rồi. Trịnh Thanh Sơn là sinh viên duy nhất của huyện Bình An đậu vào đại học thủ đô, hình ảnh của anh đã được treo trên bảng tin của trường từ mười hai năm trước, không ai không biết.
Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, "Anh giỏi thật đấy, không ngờ vào được thuận lợi như vậy."
“May mắn thôi.” Trịnh Thanh Sơn cười nhạt.
Gió thổi, sự lãnh đạm cũng tản đi mất, cả người anh toả ra sự dịu dàng trìu mến.
Trần Kiêu không dám nhìn kỹ.
So với trước đây, ngôi trường đã được tân trang hiện đại hơn trước, vừa bước vào cổng, hai bên là bồn hoa và hàng cây ngô đồng. Đi về phía trước sẽ gặp cột cờ đứng thẳng tắp giữa sân trường. Ba dãy lớp học bao quanh sân chơi phía trước.
Khi đi ngang qua bảng danh dự, Trần Kiêu nhìn thấy bức ảnh của Trịnh Thanh Sơn treo phía trên, bức ảnh để lâu quá nên một số chỗ đã phai và cũ.
Vừa nhìn, trong tâm trí cô lại khôi phục hình dáng Trịnh Thanh Sơn thuở thiếu niên.
Trần Kiêu cười cười, chỉ vào bảng thông báo: "Trịnh Thanh Sơn, anh nhìn này."
Trịnh Thanh Sơn lúc này mới chú ý tới, nghiêng người, kinh ngạc nói: "Ảnh học sinh của anh sao còn treo ở đây?"
Nói xong anh cũng bật cười.
Trần Kiêu mỉm cười nhìn anh, như được quay về quá khứ nhìn kết quả điểm thi của anh mỗi kỳ. Khi đó, cô không chỉ nhìn tên của mình, mà còn xem cô cách anh bao xa.
Trăng sáng vốn không thể chạm tới, giờ lại đang soi rõ lớp bụi mịn trên người cô.
Thực sự cảm thấy hoài niệm.
Trăng đêm nay ẩn trong mây, ánh sáng không quá rõ.
Ông bà Phó vừa ra khỏi khu nội trú, sắc mặt ông Phó trở nên khó coi, than thở với vợ: "Thừa Vũ và Trần Kiêu tuy đã ly hôn, nhưng nhà chúng ta tới thăm là có ý tốt, hai vợ chồng kia vậy mà không nể mặt."
Mẹ Phó thở dài: "Không còn là thông gia, còn chờ người ta nể mặt làm gì, ông cũng không phải không biết nguyên nhân Trần Kiêu và Thừa Vũ ly hôn."
“Haizz.” Ông Phó nặng nề thở dài, “Trước đây Thừa Vũ không nói cho chúng ta biết lý do ly hôn, tôi còn tưởng rằng Trần Kiêu xấu tính, ai ngờ thằng con trai này…”
Ông nói tới đây thì liền im lặng.
"Bây giờ nó biết nó sai rồi, đang tìm cách giành lại Trần Kiêu, nếu không nó đã không nhờ chúng ta giúp đi thăm bà thông gia, biết đâu khi con bé nguôi giận..."
Trước khi nói hết lời, bà chợt im bặt.
Bà giật giật quần áo của chồng, bĩu môi đi về phía sân của khoa nội trú, "Ông thấy người đó giống Trần Kiêu không?"
“Ở đâu?” Ông Phó nhìn sang, một đôi nam thanh nữ tú đang nói chuyện, hai người mặc dù vẫn còn có chút khoảng cách, nhưng không khí giữa hai người lại vô cùng ngọt ngào.
Ông Phó nhanh chóng nhận ra, trợn tròn mắt, "Đúng là Trần Kiêu! Còn người đàn ông kia là ai?"
“Chẳng lẽ là Trần Kiêu có bạn trai mới rồi sao?” Hai ông bà liếc nhau, từ đó nhìn ra cùng một đáp án.
Bà Phó lấy di động ra: "Không được, chuyện này phải nói cho Thừa Vũ biết."
"Đúng, nhanh nói cho nó đi."
Vừa nói, bà vừa lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, đúng lúc chụp được Trịnh Thanh Sơn ôm Trần Kiêu, bà Phó kinh ngạc sa sầm mặt, hốt hoảng gửi ảnh cho Phó Thừa Vũ.
Trần Kiêu đã hẹn xong với Trịnh Thanh Sơn, bưng hộp cơm cách nhiệt vội vã lên lầu. Khi nhìn lại trong sảnh, cô vẫn thấy Trịnh Thanh Sơn đang đứng nhìn mình, cô cười nhẹ rồi bước vào thang máy.
Phòng của mẹ Trần ở lầu chín. Lúc cô đến, ba mẹ đang nói chuyện gì đó, thấy cô vào liền im bặt.
Trần Kiêu nghi ngờ liếc nhìn hai người, cả hai người đều không dám nhìn cô, đành quay mặt đi chỗ khác. Cô lấy đồ ăn tối và quả dưa hấu đã gọt sẵn ra. Cũng may Trịnh Thanh Sơn làm món canh sườn heo rất ngon, đậm mà không ngấy, mẹ Trần ăn thử một miếng liền suýt soa.
Trần Kiêu liếc nhìn giỏ trái cây trên bàn, cô cười hỏi: "Có người quen mới đến thăm ạ?"
Ba Trần gặm dưa hấu, liếc nhìn vợ, không nói gì.
Mẹ Trần giả vờ không nghe thấy.
Trần Kiêu cụp mắt, rất nhanh liền đoán ra: "Cha mẹ của Phó Thừa Vũ đến đây sao?" Ngoài họ, cô không nghĩ ra ai có thể khiến ba mẹ mình lộ ra vẻ mặt như vậy.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Trần Kiêu không tức giận, nói: "Nếu đã không còn liên quan gì đến bọn họ thì tốt nhất là trả ơn này càng sớm càng tốt."
“Ba mẹ cũng biết, nhưng hai người bọn họ nhất định năn nỉ chúng ta nhận giỏ trái cây này, còn nói…”
Mẹ Trần cụp mắt, không nói tiếp.
Hai người kia đến, ngoài thăm hỏi, còn nói rất nhiều điều tốt về Phó Thừa Vũ, loại chuyện này không cần để Trần Kiêu biết. Nhưng dù mẹ không nói, Trần Kiêu cũng tự đoán được.
Kể từ khi cô chặn mọi thông tin liên lạc của Phó Thừa Vũ, thế giới của cô cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, tin tức duy nhất cô có thể nghe được là từ Trịnh Thanh Sơn, nhưng cũng chỉ là những chuyện vặt vãnh.
Trần Kiêu không ngờ Phó Thừa Vũ vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng đó là chuyện của anh ta, cô không rảnh để tâm.
Trần Kiêu rửa tay, hỏi: "Ba, chúng ta không nợ nhà họ gì cả. Ngày mai con ở lại trông mẹ, ba mời họ ăn bữa cơm trả lễ đi."
“Được.” Ba Trần lập tức đồng ý.
Ly hôn lâu rồi, không nên qua lại làm gì.
Ngày hôm sau, sáng sớm ba Trần đã gửi tin nhắn cho Trần Kiêu, nói rằng ông mời ông bà Phó ăn tối. Trần Kiêu cũng không hỏi tiếp, sự tình coi như giải quyết xong.
Hai ngày tiếp theo, Trần Kiêu ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ, sáng nào Trịnh Thanh Sơn cũng đưa cô đến, lúc rảnh rỗi cô sẽ nhắn tin trò chuyện cùng anh.
Bác sĩ Triệu bước vào thông báo kết quả kiểm tra mới nhất, cũng nói đến thời điểm mẹ Trần có thể xuất viện. Sau khi Trần Kiêu đóng tiền xét nghiệm, cô đi xếp hàng, trong bệnh viện rất đông người, đặc biệt là khoa nội trú. Cô đẩy mẹ ngồi trên xe lăn.
Trần Kiêu chạy loạn cả ngày mới có thời gian cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Trịnh Thanh Sơn gửi đến hai tiếng trước.
Trịnh Thanh Sơn: [ Ngày mai anh đón em ở bệnh viện hay ở nhà? ]
Trần Kiêu nhìn đồng hồ mới nhớ ra, ngày mai là mùng 4 tháng 8, cô hẹn Trịnh Thanh Sơn đi chơi Thất Tịch. Cô nghĩ nghĩ, nhắn Trịnh Thanh Sơn đến nhà đón cô.
Tối nay ba Trần sẽ ở lại bệnh viện.
Buổi tối, cô về nhà một mình, sau khi về đến nhà, cô ngồi trên ban công, hoàn thành bức tranh còn dang dở trước đó.
Trần Kiêu rất hài lòng, để tranh ở ngoài hong khô, hôm sau nước vẽ trên tranh đã lên màu, cô mang cất vào phòng, chuẩn bị gói lại, mang theo về Lăng Thành.
Trịnh Thanh Sơn đến vào khoảng mười một giờ.
Hình như anh mới thay sữa tắm, trong xe tràn ngập hương hoa nhài, mùi không nồng, thanh nhã tươi mát, cô rất thích.
Anh ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, nhìn vào bản đồ trên màn hình, quay đầu hỏi cô: "Đã gần trưa rồi, hay là đi ăn cơm trước?"
“Được.” Trần Kiêu cúi người xem vị trí nhà hàng trên bản đồ, cô không biết chỗ này, chắc là nhà hàng Tây năm nay mới mở ở huyện Bình An.
Trên đường đi, Trần Kiêu hỏi: "Buổi chiều mình đi đâu vậy?"
Trịnh Thanh Sơn nhìn thẳng con đường trước mặt, có lẽ đoán được tâm tư của cô, liền giải thích: “Anh định cùng em về thăm chốn cũ."
Gánh nặng trong lòng cô được nhấc lên.
Cô thực sự sợ hãi, sợ trong ngày lễ tình nhân như thế này, anh sẽ tặng món quà đắt tiền nào đó, khiến cô khó xử.
Nhưng may mắn...
Trần Kiêu nghĩ nghĩ, chợt nhìn về phía người đàn ông bình tĩnh bên cạnh.
Bàn tay đặt trên đùi cô siết chặt, "Thăm lại chốn cũ?"
Trịnh Thanh Sơn gật đầu: "Ừ."
Ở huyện Bình An, chỉ có trường trung học số 3 có thể gọi là"chốn cũ" của cô và anh.
Bạn học cũ cùng nhau về thăm trường là điều bình thường. Chỉ là, Trần Kiêu vô cớ lo lắng khi nghĩ đến bức tranh trên tường ước nguyện kia, sợ anh nhìn thấy.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, bao năm phong sương, mưa tuyết, những thứ vẽ bằng phấn, e rằng đã sớm biến mất theo dòng thời gian.
Cô không cần phải lo lắng.
“Em không thích à?” Trịnh Thanh Sơn liếc nhẹ qua khóe mắt, nhìn thấy nếp nhăn giữa hai lông mày của cô, “Nếu em không muốn đi, anh có thể sắp xếp lại.”
“Không.” Trần Kiêu lắc đầu thả lỏng, “Chỉ tò mò thôi, sao đột nhiên anh lại muốn quay lại trường học vậy?”
Trịnh Thanh Sơn: "Muốn tìm lại một số tiếc nuối mà anh đã bỏ lỡ."
Trần Kiêu mím môi.
Cô biết cái mà anh gọi là "bỏ lỡ tiếc nuối" rất có thể có liên quan đến cô.
Cô yêu thầm anh nhiều năm mà anh không hề hay biết, và anh có ấn tượng tốt với cô từ lúc nào cô cũng không rõ.
Không gặp được nhau vào đúng thời điểm chắc chắn sẽ để lại tiếc nuối. Đây là điều tiếc nuối của Trịnh Thanh Sơn, và cũng là điều tiếc nuối của cô khi còn trẻ.
Trần Kiêu không nói nữa, trong lòng cô chợt lóe lên một tia mong ngóng được trở lại chốn cũ.
................................
Buổi trưa, nhà hàng Tây không có mấy người, hầu hết trong số họ là các cặp đôi, rất phù hợp với không khí của lễ Thất Tịch.
Sau bữa cơm, Trịnh Thanh Sơn đưa cô đến trường trung học số 3.
Trần Kiêu lúc đầu có chút lo lắng, trường học đang nghỉ hè, có thể cô và Trịnh Thanh Sơn sẽ không vào được, nhưng khi đến nơi, cô mới nhận ra rằng những lo lắng của mình thực sự không cần thiết.
Trịnh Thanh Sơn đậu xe bên ngoài.
Người gác cổng vội vàng đi ra xem xét, cao giọng hỏi: "Hai người có việc gì, sao lại đậu xe ở đây?"
Trần Kiêu vừa tháo dây an toàn, vừa nhìn qua kính chắn gió.
Người gác cửa mặc áo phông sẫm màu đứng ngoài chiếc cổng nhỏ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe của họ.
Trần Kiêu không nhịn được cười, "Vẫn là bác Lý."
Một khuôn mặt quen thuộc chợt ùa về trong ký ức.
Trịnh Thanh Sơn nhìn qua, gật đầu: "Là bác ấy, không thay đổi chút nào."
Trần Kiêu định xuống nói chuyện với bác bảo vệ, nhưng Trịnh Thanh Sơn đã xuống xe trước, đi tới nói với ông vài câu.
Ông gật đầu, mở cửa cho anh và cô đi vào.
Trần Kiêu thấy mình lo lắng thừa thãi rồi. Trịnh Thanh Sơn là sinh viên duy nhất của huyện Bình An đậu vào đại học thủ đô, hình ảnh của anh đã được treo trên bảng tin của trường từ mười hai năm trước, không ai không biết.
Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, "Anh giỏi thật đấy, không ngờ vào được thuận lợi như vậy."
“May mắn thôi.” Trịnh Thanh Sơn cười nhạt.
Gió thổi, sự lãnh đạm cũng tản đi mất, cả người anh toả ra sự dịu dàng trìu mến.
Trần Kiêu không dám nhìn kỹ.
So với trước đây, ngôi trường đã được tân trang hiện đại hơn trước, vừa bước vào cổng, hai bên là bồn hoa và hàng cây ngô đồng. Đi về phía trước sẽ gặp cột cờ đứng thẳng tắp giữa sân trường. Ba dãy lớp học bao quanh sân chơi phía trước.
Khi đi ngang qua bảng danh dự, Trần Kiêu nhìn thấy bức ảnh của Trịnh Thanh Sơn treo phía trên, bức ảnh để lâu quá nên một số chỗ đã phai và cũ.
Vừa nhìn, trong tâm trí cô lại khôi phục hình dáng Trịnh Thanh Sơn thuở thiếu niên.
Trần Kiêu cười cười, chỉ vào bảng thông báo: "Trịnh Thanh Sơn, anh nhìn này."
Trịnh Thanh Sơn lúc này mới chú ý tới, nghiêng người, kinh ngạc nói: "Ảnh học sinh của anh sao còn treo ở đây?"
Nói xong anh cũng bật cười.
Trần Kiêu mỉm cười nhìn anh, như được quay về quá khứ nhìn kết quả điểm thi của anh mỗi kỳ. Khi đó, cô không chỉ nhìn tên của mình, mà còn xem cô cách anh bao xa.
Trăng sáng vốn không thể chạm tới, giờ lại đang soi rõ lớp bụi mịn trên người cô.
Thực sự cảm thấy hoài niệm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook