Ước Hẹn Phù Hoa
Chương 27

Cô nghĩ ngợi một lát rồi thầm nghiến răng, cầu nguyện rằng cái chiêu mà Tầm Tầm thường dùng với cô cũng có tác dụng với Thời Chung. “Đừng giận nữa mà!”

Nhậm Tư Đồ ôm lấy cánh tay anh, mặt mày trông hết sức ngoan hiền, ngước mắt nhìn anh tỏ vẻ dè dặt.

Tầm Tầm chuyên dùng chiêu giả vờ tội nghiệp này để đối phó với cô, thế mà lần nào cũng hiệu nghiệm. Khi đối mặt với dáng điệu nhõng nhẽo của Tầm Tầm, dường như phản ứng của cô cũng giống như phản ứng của Thời Chung lúc này.

Đầu tiên là cánh tay hơi sựng lại… Cô đã cảm nhận được cánh tay đang bị cô ôm hơi sựng lại.

Sau đó cúi đầu nhìn Tầm Tầm với vẻ hết cách… Anh cũng cúi đầu nhìn cô, chỉ có điều cô không đọc được cảm xúc trên đó.

Sau đó nữa thì nở nụ cười bất đắc dĩ… Thời Chung nhíu mày nhìn cô một lát, bỗng nhiên bật cười. Gương mặt vốn không chút biểu cảm kia dần trở nên ôn hòa, giống như một tảng băng tan.

Nhậm Tư Đồ thầm thở phào một hơi.

Nhưng chưa đầy nửa giây sau, anh lại sa sầm nét mặt, gạt bàn tay đang ôm tay mình ra. “Đừng tưởng nói vài câu nhõng nhẽo thì anh sẽ hết cách với em.”

Bộ dạng của anh bây giờ, chẳng phải là đã hết cách với cô rồi sao?

Nhưng Nhậm Tư Đồ cũng không vội, cô nhẹ nhàng bước tới một bước, hơi nhón chân lên, dùng chóp mũi cọ vào mũi anh, sau đó hôn nhẹ lên môi anh. “Hết giận rồi chứ?”

Nét mặt anh vẫn sa sầm như cũ.

Nhậm Tư Đồ không nản lòng. Thật ra cô định hôn lên giữa hai chân mày anh, nhưng đáng tiếc cô mang dép lê, vóc người anh quá cao, lại đứng thẳng nên Nhậm Tư Đồ không hôn tới được, đành phải đổi lại thành hôn lên cằm anh.

Anh vẫn chưa tỏ thái độ gì.

Lần tức giận này lâu thật đấy… Nhậm Tư Đồ thầm oán thán nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngoan hiền, hôn lên yết hầu của anh.

Dưới làn môi của cô, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống một chút.

Cuối cùng thì cũng động lòng rồi… Nhưng Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp bật cười thì cằm đã bị anh nâng lên, mắt nhìn thẳng vào mắt anh.

Thời Chung nhìn ánh mắt đắc ý của cô, hỏi: “Em có biết mình đang làm gì không?”

Rõ ràng ánh mắt của cô đang nói với anh rằng: Em đang nhóm lửa… nhưng ngoài miệng lại giả vờ vô tội. “Em không biết…”

“Được lắm, anh đã nóng lên rồi.”

Bị cô khiến cho bỏng cháy…

Thời Chung lạnh lùng thốt ra câu này, sau đó lập tức bế thốc cô lên, nháy mắt đã ném cô lên giường.

Nhậm Tư Đồ không kịp ngăn cản anh, bởi vì hai tay cô đã đưa lên bịt miệng của mình lại trước.

Đúng là cô đã thành công ngăn lại tiếng hét sắp bật ra của mình. Nhưng những lời cảnh cáo sau đó của cô cũng chỉ có thể nói qua kẽ tay, hoàn toàn không có sức uy hiếp. “Cô Trần nghe thấy bây giờ…”

Ngay sau đó, bàn tay đang bịt miệng lại kia cũng bị anh kéo xuống, Thời Chung vừa hôn cô thật nồng nhiệt vừa nói: “Yên tâm đi, phòng của anh cách âm rất tốt…”

Cách âm hiệu quả thì có tác dụng gì chứ?

Vấn đề là Nhậm Tư Đồ không qua được chướng ngại tâm lý của mình, một hồi lại hỏi phòng của cô Trần có xa không, lúc sau lại đòi anh đi xác nhận cửa phòng đã được đóng kĩ chưa, suýt nữa thì Thời Chung bị cô khiến cho không còn hứng thú nữa. Nhưng không sao cả, khi tay của anh lần vào trong áo len của cô, hứng thú liền tăng vọt lên ngay.

Anh hôn lên đôi môi còn đang định hỏi lung tung của cô, hôn lên đôi má đỏ hồng, sau đó mới trả lời: “Cô Trần chưa từng thấy cô gái nào ngủ lại đây nên còn tưởng là anh có vấn đề về giới tính, em cứ coi như làm phước, rửa oan giùm anh đi.”

Nhưng Nhậm Tư Đồ còn chưa đồng ý rửa sạch oan khuất giúp anh thì anh đã thể hiện sự bá đạo của mình.

Thời Chung vốn đã hơi bất mãn với sự kháng cự của cô, thế mà đúng lúc này, không biết thứ gì đó đột nhiên rung lên, tiếng “rè rè” đó cứ quanh quẩn bên tai, càng nghe càng khiến người ta bực bội.

Còn cô gái bên cạnh nghe tiếng rung thì lập tức tỉnh táo trở lại, đưa tay định với lấy cái ví đang gác trên đầu giường.

Có lẽ là điện thoại di động trong ví đang rung.

Thời Chung giữ tay cô lại, mặt trông có vẻ hơi dữ dằn. “Chuyên tâm một chút.”

Sau đó, anh cúi người hôn cô cuồng nhiệt.

Lúc này mà nghe điện thoại thì đúng là mất hứng thật, Nhậm Tư Đồ chỉ do dự một lát là lại ôm cổ anh lần nữa, khiến mình phải tập trung tinh thần, không nghĩ đến chuyện khác.

Nhưng tiếng rung kia dừng lại một lát là lại vang lên, như thể nếu không nghe thì sẽ không dừng lại vậy. Nhậm Tư Đồ đành phải đưa tay lên vai Thời Chung, đẩy anh ra một chút. “Để em nghe trước đã.”

Cô chủ động hôn lên đôi môi hơi mím lại của anh như để tỏ ý xin lỗi. Thời Chung thở dài, cũng đành để mặc cô.

Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại từ trong ví ra, Thời Chung liếc nhìn màn hình hiển thị, chân mày vừa giãn ra lập tức nhíu chặt lại. “Mạc Nhất Minh, ai vậy?”

“Đồng nghiệp.” Nhậm Tư Đồ giải thích rồi ấn nút nghe. “A lô?”

Phía Nhậm Tư Đồ cực kỳ yên tĩnh nên tiếng nhạc bên phía Mạc Nhất Minh vọng qua bên này rất rõ ràng, dường như là một giọng ca nữ đang ngân nga hát trong tiếng nhạc đệm của saxophone. Xem tình hình này thì có lẽ Mạc Nhất Minh đang ở phòng trà. Anh ta vừa mở miệng là hỏi ngay: “Em đoán xem anh gặp được ai?”

“Ai?”

“Thịnh Gia Ngôn.”

Nhậm Tư Đồ có thể rõ ràng nhận thấy người đàn ông bên cạnh lập tức sa sầm nét mặt. Phòng ngủ yên tĩnh, đương nhiên Thời Chung cũng nghe được bên kia đang nói gì.

Nhậm Tư Đồ nhìn Thời Chung với vẻ e dè, không biết có nên ngắt máy ngay không. Nhưng Mạc Nhất Minh lại hỏi một câu mà Nhậm Tư Đồ không thể không nghe tiếp: “Có cần anh hỏi giúp em là tại sao lại giấu em chuyện bị thu giấy phép hành nghề không?”

Nhậm Tư Đồ gần như không nghĩ ngợi gì mà thốt ra ngay: “Đừng!”

Sau đó cô mới ý thức được rằng giọng nói lo lắng này của mình sẽ bị Thời Chung hiểu lầm thành thế nào đây…

Mạc Nhất Minh lại hỏi: “Vậy em có cần tới đây hỏi thẳng anh ta không? Thoạt nhìn thì có lẽ anh ta còn uống một lúc nữa, không đi nhanh thế đâu.”

“Em…” Nhậm Tư Đồ do dự, không nói thêm chữ nào mà liếc mắt nhìn Thời Chung trước.

Thời Chung đã giấu đi vẻ phẫn nộ lúc nãy, nhìn cô và người đàn ông khác nói chuyện với nhau bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.

Nhậm Tư Đồ không thể để tâm đến quá nhiều chuyện như vậy, Mạc Nhất Minh đã thuận miệng hỏi tiếp: “Có cần nói vài câu với anh ta không?”

Không đợi Nhậm Tư Đồ từ chối, Mạc Nhất Minh đã tự ý bước tới chào hỏi Thịnh Gia Ngôn, sau đó nhét điện thoại vào tay anh. Vì thế, chỉ trong chốc lát, Nhậm Tư Đồ đã nghe được giọng nói cực kỳ quen thuộc của Thịnh Gia Ngôn: “Tư Đồ?” Có lẽ Thịnh Gia Ngôn đã hơi ngà ngà say. “Anh gặp được đồng nghiệp của em, anh ấy bảo anh nói với em vài câu, anh cũng không biết anh ấy định làm gì nữa.”

Sau đó, giọng của Mạc Nhất Minh cũng vọng sang bên này: “Là tôi lỡ lời nên nói cho cô ấy biết chuyện giấy phép hành nghề của anh… Haizz, tôi cũng không biết nói sao nữa, hai người tự nói với nhau đi.”

Đầu bên kia, Thịnh Gia Ngôn im lặng vài giây. Bên này, Nhậm Tư Đồ bị Thời Chung giày vò nên ngoại trừ bịt miệng ra thì không dám làm gì khác nữa.

Cuối cùng Thịnh Gia Ngôn cũng lên tiếng, nhưng chỉ cười cười. “Em biết rồi à…”

Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp trả lời thì người đàn ông bên cạnh cô đã không nhịn được nữa. Anh lập tức giật lấy di động của Nhậm Tư Đồ, quẳng ra thật xa.

Sau đó là một tiếng “rầm” vang lên, không biết di động bị ném trúng tường hay trúng đất mà phát ra tiếng vang thật lớn. Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn Thời Chung, mặt của anh đã lạnh đến nỗi không thể lạnh hơn được nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương