Ước Hẹn Biển Khơi
-
Chương 14: Cậu có ghét tớ không?
Hải Dương tắt điện thoại, chạy vội vào phòng tắm sửa sang đầu tóc, quần áo.
- Sao nhìn mình tàn tạ thế này hả trời?
Tóc búi lên một cách tuỳ tiện, quần áo cũng tuỳ tiện. Mẹ ơi!
Đem dây buộc tóc tháo ra chải lại tóc cho gọn gàng, quần áo cũng chỉnh lại cho phẳng phiu
- Phù, nhìn cũng được nhỉ?
Hải Dương chạy ra khỏi phòng, nghĩ thế nào lại quay lại cầm theo balo của Hải Phong theo.
Mẹ nghe thấy tiếng chạy rầm rầm bèn nói vọng ra
- Làm cái gì mà ầm ầm lên thế Dương? Đi từ từ thôi chứ!
- Con ra đây một tí nha mẹ
- Đêm hôm này còn đi đâu?
- Con ra mua bút tí tẹo thôi.
- Ơ hay con bé này, bút trên bàn đầy ra đấy...
Còn chưa nói xong, Hải Dương đã mở cổng chạy ra ngoài.
Hải Phong vẫn lặng lẽ đứng đợi ở vị trí vừa rồi. Ánh đèn vàng hiu hắt phủ lên mái tóc mềm mại của cậu ta tạo thành bóng che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Hải Phong hơi dựa vào tường, hai tay đút vào túi quần, mặt nhìn nghiêng nghiêng. Không hiểu sao trông cậu ta lúc này phảng phất như một bức tranh cô đơn tĩnh mịch.
Tiếng lá vẫn xào xạc, vài sợi tóc bay bay vương trên làn môi của Hải Dương.
- Này
Cô gọi khẽ
Hải Phong như giật mình tỉnh dậy trong sự im lặng, cậu quay lại nhìn Hải Dương rồi từ từ đứng thẳng dậy bước từng bước về phía cô
Hải Dương đột nhiên có cảm giác yên tâm lạ thường. Giống như cô chỉ cần đứng đây, cậu ấy sẽ đến tìm cô. Cô không cần phải lo lắng xem cậu ấy có hay không sẽ để cô một mình.
Cảm giác giống như được bảo vệ vậy...
- Hải Dương...
Trong khi cô còn tưởng tượng linh tinh thì Hải Phong đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Cậu rất cao, cô biết. Nhưng đây dường như là lần đầu hai người đứng đối diện ở khoảng cách gần như thế này.
Hải Dương ngẩng đầu lên nhìn vừa khéo chạm phải ánh mắt trong trẻo của cậu ta đang chăm chú nhìn mình. Cậu cúi xuống, tóc mái mềm mại theo động tác này cũng rũ về phía trước.
Khoảng cách dường như là rất gần, gần đến nỗi cô có thể ngửi được hương thơm của sữa tắm toát ra từ người cậu.
Mùi.... chanh!
Giống mùi sữa tắm của cô! Trùng hợp ư?
Hương chanh nhàn nhạt vấn vương trên chóp mũi khiến Hải Dương như say.
Hải Phong nâng tay lên, đưa tay tới gần cô. Khoảnh khắc lúc cậu sắp chạm tới mặt mình, Hải Dương nghe trái tim như muốn nổ ra khỏi lồng ngực, điên cuồng nhảy nhót. Hai má dần nóng lên, cô chỉ biết nhắm tịt mắt lại không dám đối diện với ánh mắt trong trẻo của cậu
Bên tai khẽ vang lên tiếng cười nhẹ của Hải Phong. Cảm giác tóc rũ xuống một bên được cậu vén lên, ngón tay thon dài mát lạnh vô tình chạm vào tai khiến Hải Dương co rụt người lại.
Hay quá, giờ cô trông như một con rùa rụt cổ vậy.
- Cậu sợ gì chứ? Tớ cũng đâu ăn thịt cậu.
Tiếng Hải Phong cười khẽ, cậu có chút bất lực với dáng vẻ sợ sệt của cô lúc này. Không biết nên khóc hay nên cười nữa
Hải Dương mở bừng mắt ra, hai má càng đỏ. Cô đánh vào vai cậu ta, bực mình nói
- Tôi sợ gì cậu? Vớ vẩn!
Hải Phong không đáp, cậu chỉ cười mặc kệ cho cô đánh vào người. Rồi đột nhiên cậu bắt lấy cánh tay đang đập vào mình của cô, Hải Dương sững người nhìn cậu ta. Cô bối rối quay mặt đi nơi khác
Lại nữa, làm ơn đừng nhìn cô bằng ánh mắt ấy nữa.
- Hải... Dương, cậu ghét tớ không?
- Hả?
Hải Phong đột nhiên hỏi câu này khiến Hải Dương ngệt mặt ra tỏ vẻ khó hiểu. Tự nhiên lại hỏi câu này, thần kinh à?
- Cậu ghét tớ đúng không?
Hải Phong kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, bàn tay cậu nắm cổ tay Hải Dương vô thức dùng thêm sức khiến cô có chút khó chịu, hơi giật tay lại.
Hải Phong nhìn gầy yếu như vậy nhưng sức cậu ta lại không nhỏ, cô giật không lại. Hải Dương cảm thấy khó hiểu về hành động của cậu ta, lại có chút khó chịu vì cậu ta cưỡng chế giữ tay cô lại.
- Trả lời tớ đi.
Hải Phong vẫn không từ bỏ, cậu cầm cổ tay cô càng chặt, giọng cũng thấp xuống vài phần không còn trong trẻo như trước nữa
Hải Dương cau mày đáp, vùng tay ra khỏi bàn tay của cậu ta
- Cậu bị điên à, tôi ghét cậu cái gì?
Ánh mắt Hải Phong đột nhiên tối sầm lại, cậu nhìn cô chằm. Hải Dương dù có ngốc đi chăng nữa cũng nhận ra sự biến đổi trong cảm xúc của cậu ta.
Cô nhìn Hải Phong và giật mình khi nhìn thấy ánh mắt tổn thương của cậu. Tổn thương, bơ vơ, lạc lõng. Y hệt những gì hôm cô cảm nhận được ở trên lớp.
Cảm giác bi thương nghèn nghẹn từ cậu ta toả ra khiến cô chột dạ.
- Này, cậu sao thế?
- Cậy rõ ràng ghét tớ!
Hải Phong nói, giọng cậu bỗng trở nên khàn khàn như đang đè nén. Nếu nghe kĩ sẽ nhận thấy một chút run rẩy.
- Không có, tôi không ghét cậu. Sao tôi lại ghét cậu cơ chứ?
Hải Dương không hiểu, cậu ta lại lên cơn điên gì vậy trời? Cứ khăng khăng cô ghét cậu ta là sao?
- Biểu cảm vừa rồi của cậu tớ thấy hết rồi. Nếu cậu ghét tớ thế...
Hải Phong nhếch mép cười, cậu ta cười nhưng không hiểu sao cô lại thấy lòng nặng trĩu. Đồ thần kinh này hình như hiểu lầm gì rồi. Cô vội vàng ngắt lời cậu ta
- Từ từ đã, cậu nói biểu cảm gì cơ? Biểu cảm của tôi thế nào?
——
Tác giả: Vốn tui định viết liền thành một chương dài nhưng cuối cùng vẫn quyết định tách thành 2 chương
Hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối cùng rồi. Mai sẽ lại xách mông đi học
Chúc mọi người 1/5 vui vẻ
Nếu ai đọc chương truyện này vào tối 1/5 thì bật bài “ Ta có hẹn với tháng 5 “ của Nguyên Hà lên nghe nhé. Chào mừng tháng năm tươi đẹp rực rỡ của chúng ta
- Sao nhìn mình tàn tạ thế này hả trời?
Tóc búi lên một cách tuỳ tiện, quần áo cũng tuỳ tiện. Mẹ ơi!
Đem dây buộc tóc tháo ra chải lại tóc cho gọn gàng, quần áo cũng chỉnh lại cho phẳng phiu
- Phù, nhìn cũng được nhỉ?
Hải Dương chạy ra khỏi phòng, nghĩ thế nào lại quay lại cầm theo balo của Hải Phong theo.
Mẹ nghe thấy tiếng chạy rầm rầm bèn nói vọng ra
- Làm cái gì mà ầm ầm lên thế Dương? Đi từ từ thôi chứ!
- Con ra đây một tí nha mẹ
- Đêm hôm này còn đi đâu?
- Con ra mua bút tí tẹo thôi.
- Ơ hay con bé này, bút trên bàn đầy ra đấy...
Còn chưa nói xong, Hải Dương đã mở cổng chạy ra ngoài.
Hải Phong vẫn lặng lẽ đứng đợi ở vị trí vừa rồi. Ánh đèn vàng hiu hắt phủ lên mái tóc mềm mại của cậu ta tạo thành bóng che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Hải Phong hơi dựa vào tường, hai tay đút vào túi quần, mặt nhìn nghiêng nghiêng. Không hiểu sao trông cậu ta lúc này phảng phất như một bức tranh cô đơn tĩnh mịch.
Tiếng lá vẫn xào xạc, vài sợi tóc bay bay vương trên làn môi của Hải Dương.
- Này
Cô gọi khẽ
Hải Phong như giật mình tỉnh dậy trong sự im lặng, cậu quay lại nhìn Hải Dương rồi từ từ đứng thẳng dậy bước từng bước về phía cô
Hải Dương đột nhiên có cảm giác yên tâm lạ thường. Giống như cô chỉ cần đứng đây, cậu ấy sẽ đến tìm cô. Cô không cần phải lo lắng xem cậu ấy có hay không sẽ để cô một mình.
Cảm giác giống như được bảo vệ vậy...
- Hải Dương...
Trong khi cô còn tưởng tượng linh tinh thì Hải Phong đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Cậu rất cao, cô biết. Nhưng đây dường như là lần đầu hai người đứng đối diện ở khoảng cách gần như thế này.
Hải Dương ngẩng đầu lên nhìn vừa khéo chạm phải ánh mắt trong trẻo của cậu ta đang chăm chú nhìn mình. Cậu cúi xuống, tóc mái mềm mại theo động tác này cũng rũ về phía trước.
Khoảng cách dường như là rất gần, gần đến nỗi cô có thể ngửi được hương thơm của sữa tắm toát ra từ người cậu.
Mùi.... chanh!
Giống mùi sữa tắm của cô! Trùng hợp ư?
Hương chanh nhàn nhạt vấn vương trên chóp mũi khiến Hải Dương như say.
Hải Phong nâng tay lên, đưa tay tới gần cô. Khoảnh khắc lúc cậu sắp chạm tới mặt mình, Hải Dương nghe trái tim như muốn nổ ra khỏi lồng ngực, điên cuồng nhảy nhót. Hai má dần nóng lên, cô chỉ biết nhắm tịt mắt lại không dám đối diện với ánh mắt trong trẻo của cậu
Bên tai khẽ vang lên tiếng cười nhẹ của Hải Phong. Cảm giác tóc rũ xuống một bên được cậu vén lên, ngón tay thon dài mát lạnh vô tình chạm vào tai khiến Hải Dương co rụt người lại.
Hay quá, giờ cô trông như một con rùa rụt cổ vậy.
- Cậu sợ gì chứ? Tớ cũng đâu ăn thịt cậu.
Tiếng Hải Phong cười khẽ, cậu có chút bất lực với dáng vẻ sợ sệt của cô lúc này. Không biết nên khóc hay nên cười nữa
Hải Dương mở bừng mắt ra, hai má càng đỏ. Cô đánh vào vai cậu ta, bực mình nói
- Tôi sợ gì cậu? Vớ vẩn!
Hải Phong không đáp, cậu chỉ cười mặc kệ cho cô đánh vào người. Rồi đột nhiên cậu bắt lấy cánh tay đang đập vào mình của cô, Hải Dương sững người nhìn cậu ta. Cô bối rối quay mặt đi nơi khác
Lại nữa, làm ơn đừng nhìn cô bằng ánh mắt ấy nữa.
- Hải... Dương, cậu ghét tớ không?
- Hả?
Hải Phong đột nhiên hỏi câu này khiến Hải Dương ngệt mặt ra tỏ vẻ khó hiểu. Tự nhiên lại hỏi câu này, thần kinh à?
- Cậu ghét tớ đúng không?
Hải Phong kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, bàn tay cậu nắm cổ tay Hải Dương vô thức dùng thêm sức khiến cô có chút khó chịu, hơi giật tay lại.
Hải Phong nhìn gầy yếu như vậy nhưng sức cậu ta lại không nhỏ, cô giật không lại. Hải Dương cảm thấy khó hiểu về hành động của cậu ta, lại có chút khó chịu vì cậu ta cưỡng chế giữ tay cô lại.
- Trả lời tớ đi.
Hải Phong vẫn không từ bỏ, cậu cầm cổ tay cô càng chặt, giọng cũng thấp xuống vài phần không còn trong trẻo như trước nữa
Hải Dương cau mày đáp, vùng tay ra khỏi bàn tay của cậu ta
- Cậu bị điên à, tôi ghét cậu cái gì?
Ánh mắt Hải Phong đột nhiên tối sầm lại, cậu nhìn cô chằm. Hải Dương dù có ngốc đi chăng nữa cũng nhận ra sự biến đổi trong cảm xúc của cậu ta.
Cô nhìn Hải Phong và giật mình khi nhìn thấy ánh mắt tổn thương của cậu. Tổn thương, bơ vơ, lạc lõng. Y hệt những gì hôm cô cảm nhận được ở trên lớp.
Cảm giác bi thương nghèn nghẹn từ cậu ta toả ra khiến cô chột dạ.
- Này, cậu sao thế?
- Cậy rõ ràng ghét tớ!
Hải Phong nói, giọng cậu bỗng trở nên khàn khàn như đang đè nén. Nếu nghe kĩ sẽ nhận thấy một chút run rẩy.
- Không có, tôi không ghét cậu. Sao tôi lại ghét cậu cơ chứ?
Hải Dương không hiểu, cậu ta lại lên cơn điên gì vậy trời? Cứ khăng khăng cô ghét cậu ta là sao?
- Biểu cảm vừa rồi của cậu tớ thấy hết rồi. Nếu cậu ghét tớ thế...
Hải Phong nhếch mép cười, cậu ta cười nhưng không hiểu sao cô lại thấy lòng nặng trĩu. Đồ thần kinh này hình như hiểu lầm gì rồi. Cô vội vàng ngắt lời cậu ta
- Từ từ đã, cậu nói biểu cảm gì cơ? Biểu cảm của tôi thế nào?
——
Tác giả: Vốn tui định viết liền thành một chương dài nhưng cuối cùng vẫn quyết định tách thành 2 chương
Hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối cùng rồi. Mai sẽ lại xách mông đi học
Chúc mọi người 1/5 vui vẻ
Nếu ai đọc chương truyện này vào tối 1/5 thì bật bài “ Ta có hẹn với tháng 5 “ của Nguyên Hà lên nghe nhé. Chào mừng tháng năm tươi đẹp rực rỡ của chúng ta
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook