Untamed
-
Chương 7
Khi họ ghé rạp ciné sáng choang, với nhiều bảng quảng cáo bên ngoài đăng tin về bộ phim Beginning Again với diễn xuất của Rod Barlett và Cindy Peters, Keilly không nghi ngờ rằng đây sẽ là nơi anh dẫn cô tới.
Cô đã cố không nghĩ đến lời thú nhận rằng anh yêu cô trong suốt ngày và đêm qua. Lời nói đó có thể là bất kỳ điều gì và có thể cũng chẳng mang ý nghĩa gì, và cô chưa biết Rod rõ đến mức hiểu được câu nói đó có ý nghĩa thế nào với anh. Ngay cả khi nó thực sự có ý nghĩa, thì điều đó cũng chẳng thể thay đổi được gì giữa họ, khoảng cách giữa họ vẫn lớn như trước. Nhưng lúc này, cô còn nhiều thứ để phải đương đầu hơn là chú tâm đến việc thu hẹp khoảng cách giữa họ!
Việc xem anh khỏa thân trong phim không phải là điều cô hiện đang mong muốn, không trong lúc cô đang cảm thấy mình dễ tổn thương như thế này! Những bức ảnh màu, viết về tình yêu giữa họ, với Rod và Cindy đứng trần phần thân trên, tay họ vòng ôm chặt lấy nhau trong khi mắt họ nhìn vào mắt nhau. Bức ảnh thật khêu gợi, và Keilly thấy mình đỏ bừng mặt khi cảm nhận Rod đang nhìn cô.
Cô lắc đầu “Em không nghĩ là-”
“Hãy cho nó một cơ hội đi, Keilly” Anh khuyến khích “Anh thừa nhận bảng quảng cáo này có phần hơi quá mức so với thực tế, nhưng đó chỉ là một chiêu của hãng quảng cáo thu hút người xem thôi”
“Ý anh là tên anh vẫn chưa đủ sao?”
“Nào nào,” anh quở trách lời chế giễu của cô. “Đừng ác ý như thế. Hãy cho cuốn phim một cơ hội, Keilly. Anh gần như đảm bảo rằng em sẽ thích nó”
“Đó là điều mà em lo lắng nhất” cô láu lỉnh nói “và em nghĩ anh đã nói là anh sẽ dắt em đến nơi nào mà anh không bị mọi người nhận ra?” Cô nhắc nhở.
Rod toét miệng cười, anh nhìn vào đám đông đang chen vào rạp ciné, không ai trong số họ để ý đến hai người. “Ai lại mong chờ anh sẽ đi xem bộ phim mà chính mình đóng chứ” Anh giễu.
“Đúng thế” cô dài giọng.
Anh cười vẻ hối lỗi “Đó là cách duy nhất để anh bắt được em đi xem”
“Thậm chí em còn chưa vào” cô nhắc anh, liếc nhìn tấm bảng quảng cáo lần nữa. Cảnh anh làm tình cùng người phụ nữ khác không phải là thứ dễ chịu với cô.
Điều đó hình như thể hiện trên khuôn mặt cô, Rod nâng mặt cô lên “Đó chỉ là diễn xuất, Keilly” anh nhẹ nhàng nói “Cindy đang quen với một người khác”
“Còn anh?”
Mắt anh sẫm lại “Còn anh thì lại yêu em”
Anh nói vẻ rất chắc chắn với lòng mình, quá chắc! “Ý em là vào lúc đó cơ” cô nói sít lại.
“Keilly, chẳng ai cảm thấy có tí lãng mạn nào khi mọi cử động của họ được xem bởi cả tá người” anh thở dài “Cindy và anh đều đang làm việc, chỉ có thế thôi. Anh ước gì em tin anh, cưng à” Anh nhẹ nhàng thêm vào “Đủ tin anh để đến đây và xem phim cùng anh. Nếu em ghét nó anh hứa chúng ta sẽ rời rạp bất cứ lúc nào.”
Thật thô lỗ nếu như cô từ chối, nhất là khi anh đã nói những lời như thế, vài phút sau đó, họ trả tiền, mua kẹo và thức uống, lúc họ đến ghế thì rạp đã mờ tối và bộ phim vừa mới bắt đầu.
“Vừa kịp lúc” Rod thì thầm, lồng những ngón tay cô vào tay anh khi anh cầm chặt lấy tay cô.
Trước đó Keilly đã cương quyết là không thích bộ phim và cô chắc rằng dù có xem thì cô cũng chẳng thích nó, nhưng vào ngay khoảnh khắc đầu tiên, cô đã bị thu hút vào cuộc đấu tranh để bắt đầu cuộc sống mới của người phụ nữ vừa có chồng và hai con bị chết trong tai nạn xe hơi. Ở tuổi 35, cô ấy bỗng dưng thấy mình trơ trọi lần đầu tiên trong suốt 15 năm, sợ hãi khi phải đối mặt với tương lai, đau đớn khi nghĩ về những kỷ niệm trong quá khứ. Cuộc đời cô đã thay đổi đột ngột chỉ trong vòng vài phút, thực tại chỉ còn là thị trấn nơi cô đã lớn lên và sống trọn cuộc đời mình. Và rồi một người đàn ông tên là Ben Kingsfield đã đến, với ý định sẽ thay đổi chút ít ỏi thực tại còn sót lại trong cô bằng cái kế hoạch trùng tu xây dựng thị trấn trong tay.
Chuyện ngày càng phức tạp hơn cho Sara khi Ben rõ ràng là đã bị cuốn hút bởi cô, tuy anh không hiểu được khát vọng của cô là giữ thị trấn như nó vốn có. Chẳng gì có thể khiến cô ngăn đc anh, và cho dù cô đã cố, cô biết rằng anh sẽ vẫn là người chiến thắng, ở bất kỳ chuyện gì mà anh quyết định sẽ làm. Nhưng, khi Ben quyết định sẽ giúp cô sống tiếp, thì Sara bắt đầu cảm thấy sợ, nỗi sợ trên hết của cô chính là sợ sự thay thế chồng cô bằng người đàn ông khác, sợ mất đi sự cân bằng khi yêu và được yêu bởi một người đàn ông, và Ben thì lại một người dễ dàng có được người đàn bà mà anh mong muốn.
Đó là một câu chuyện sâu sắc và cảm động, và Keilly đã nhanh chóng bị cuốn hút và quyên đi những thứ xung quanh, quên cả người đàn ông bên cô, nước mắt rơi xuống má cô khi Sara trao mình vào vòng tay chăm sóc của Ben, vì cô tin tưởng vào hạnh phúc ở hiện tại và tương lai trong tay anh. Và Ben đã không làm cô thất vọng, anh đã yêu cô thật dịu dàng, tuyệt diệu, hứa hẹn với cô dù bất cứ chuyện gì xảy ra họ cũng sẽ vẫn ở bên nhau, cuộc sống cũng như thế giới vẫn không ngừng tiếp diễn, và Sara thật sự sẽ lại có được “một sự khởi đầu” (Begining again).”
Kelly có thể đoan chắc rằng chẳng có đôi mắt nào còn ráo hoảnh trong rạp khi bộ phim kết thúc, chiếc khăn giấy trong tay cô trở thành một một miếng ẩm ướt, cảm xúc của cô dằn xé không ngừng.
Keilly theo Rod ra khỏi rạp ciné, tay anh cầm chắc tay cô khi anh dẫn cô ra khỏi đám đông. Họ không nói gì trong suốt thời gian chiếu, giờ đây họ cũng không nói gì, Rod tôn trọng nhu cầu được tĩnh lặng trong vài phút sau khi đã quá xúc động khi xem phim.
“Em nợ anh một lời xin lỗi” cô nói trong không khí tĩnh lặng ở xe anh, Rod dường như không buồn đánh xe ra khỏi bãi, và mọi người hình như cũng cùng như vậy, tạo thành một chuỗi dài đám đông xe. Cô quay lại nhìn bóng anh. “Em đã hoàn toàn sai lầm về bộ phim”
“Và cảnh khỏa thân thì sao?” anh nhẹ giọng khơi gợi.
Cô chớp mắt bối rối “T- ơ - Đó là một phần của câu chuyện, nó thật cần thiết, và em không hề nhận ra...” Cô khẽ lắc đầu “Em đã không nhận ra” cô lặp lại thảng thốt, biết rằng nó là sự thật. Chuyện Ben và Sara ân ái cùng nhau thật cần thiết, nó cho cô ấy sự tự tin vào bản thân và tình yêu, nó diễn tiến như là chuyện tất nhiên vậy, nó chẳng có gì giống như lời buộc tội của cô trước lúc xem phim. “Em cũng nợ anh một lời xin lỗi về chuyện đó” cô khàn giọng nói “Đó là một bộ phim đẹp, từ đầu đến cuối”
“Cảm ơn em” là cả những gì mà Rod nói với vẻ chân thành lặng lẽ.
Cô gay gắt nhìn anh “Không phải “Anh đã bảo em mà”?” sao. Anh không thấy hả hê vì em đã sai sao?
Anh lắc đầu “Em thích nó là đủ rồi. Nhưng cho dù nếu em không thích thì cũng chẳng thể tạo nên sự khác biệt, em hoàn toàn có ý kiến riêng của mình, như có lần em đã nhắc nhở anh,” anh thêm vào với vẻ cười cợt, nổ máy khi bãi xe giờ đây chỉ còn sót lại có 3 xe.
Keilly nhìn xuốn tay cô “Em nghĩ là anh xứng đáng nhận được giải Oscar”
Anh quay lại trao cho cô một nụ cười đầy vẻ biết ơn khi anh lái chiếc Jaguar vào xa lộ “Em thật tử tế khi nói thế”
Cô xoay mình trên ghế “Em thật lòng đấy” cô nói với vẻ nhiệt tình thái quá.
“Anh biết thế mà”, anh lặng lẽ.
“Rod-“
“Gì thế?” anh cau mày khi cô ngập ngừng.
Cô nuốt mạnh “Anh kể cho em - kể cho em về Veronica được không?” Cô nhìn anh lo lắng, không chắc là anh sẽ phản ứng như thế nào.
Nếp nhăn của anh như sâu hơn “Em có chắc là em muốn biết khôngg?”
“Có. Chúng ta trở lại khu nhà nhé?”
Anh thở hắt “Anh không chắc đó là một ý tưởng hay”
“Xin anh!” cô đặt tay lên đùi anh, ngay lập tức cảm nhận sự căng thẳng của anh phía dưới tay cô “Làm ơn đi mà!” Cô lặp lại khi anh xoay qua nhìn cô.
Anh gật đầu không nói, vẻ mặt anh trông thật nghiêm nghị khi họ trở về khu nhà cách đó khoảng 2 dặm đường. Nhưng Keilly không thể từ chối ước muốn được biết về Veronica, cô cần phải biết ít nhất là về chuyện đó trong quá khứ anh. Và anh cũng là người đầu tiên thừa nhận rằng quan hệ của anh và Veronica đã giúp định hình người đàn ông trong anh ngày nay.
“Em đi vào phòng khách đi” anh nói ngắn gọn khi họ đến ngôi nhà. “Anh sẽ pha cà phê, anh nghĩ là cả hai ta cần đến nó”
Cô không đến giúp anh, nhận ra anh cần có khoảng thời gian ở một mình, rằng việc nói về Veronica thật quả là khó khăn cho anh cũng như cho cô. Bất chấp những điều gì khác cô đã biết về anh, cô vẫn tin chắc một điều rằng anh là người cực kỳ nhạy cảm, và cảm giác của anh về mọi người và mọi chuyện rất thâm trầm sâu sắc. Càng lúc cô càng khó có thể kết nối hình ảnh của anh với người đàn ông mà Kathy đã tả. Cả hai người như đến từ hai thế giới khác vậy.
Họ đứng đối mặt nhau trong phòng khách như ở hai phía đối nghịch, Rod thắp một ngọn lửa trong lò, ánh lửa nhảy múa làm căn phòng thêm vẻ vui tươi ấm áp. Keilly rót cà phê, và trong vài phút, họ dè dặt nhìn nhau qua thành cốc, cả hai đều rất miễn cưỡng khi thốt ra lời.
Cuối cùng, Rod thở dài “Anh đã không nhận ra là chuyện này khó nói đến vậy”
“Nếu anh không muốn-”
“Không!” Giọng anh sắc lạnh “Không” anh nói vẻ điềm tĩnh hơn, thận trọng tìm lời thích hợp để mở đầu. “Em có tin tưởng vào anh không, Keilly? Cuối cùng thì em đã tin anh chưa?”
Cô nuốt mạnh, quyết định trả lời anh một cách chân thật. “Em đang cố gắng. Thật sự là đang cố gắng”
Ánh mắt anh dán chặt tìm kiếm trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. “Thế là đủ rồi” anh gật đầu. “Lúc này thì chỉ cần thế” anh thở dài “Khi gặp Veronica, đó là lúc anh khoảng gần 21 tuổi, và em biết đấy, cô ấy lúc đó đã ngoài 30. một người bạn của anh biết nơi tổ chức một buổi tiệc trong đó có sự tham gia của một người nhà sản xuất phim danh tiếng.” anh nhún vai “Thế là bọn anh chuồn vào đó. Anh đã tham dự vài buổi tiệc bằng cách lẻn vào như thế” Anh nhớ lại đầy nuối tiếc “Lúc ấy anh chẳng là ai, và hiển nhiên là anh sẽ không được mời một cách chính thức! Buổi tiệc này có sự khác biệt với hầu hết những buổi tiệc mà anh tham dự, mỗi vị khách đều có một cái “danh”; Dave và anh khi ấy chắc chắn là sẽ bị phát giác vì lén vào tiệc” anh nhăn mặt “Bọn anh đã ở đó khoảng nửa giờ khi hai gã to con đến và “lịch sự” yêu cầu bọn anh rời đi. Dave chuẩn bị tranh cãi thì Veronica xuất hiện và bảo là bọn anh là khách của cô ấy vào tối nay”
Mắt Keilly mở lớn” Đó là cách mà hai người gặp nhau lần đầu sao?”
“Phải” anh mỉm cười nhớ lại “Sau này, cô ấy bảo anh rằng cô ấy đang cố thử đoán xem anh là ai kể từ khi cô ấy đến cách đây 10 phút” anh cười lục khục “ Veronica là một người trực tính, nếu cô ấy muốn điều gì, thì cô ấy sẽ nói ra điều đó”
“Chị ấy muốn anh” Keilly thẳng thừng đoán.
Anh nheo mắt nhìn cô “Phải, cô ấy muốn anh. Và anh cũng muốn cô ấy. Em đã bao giờ nhìn thấy ảnh cô ấy chưa?”
“Chị ấy rất đẹp” Keilly gật đầu.
“Cả bên trong lẫn bên ngoài” anh khẳng định giọng chắc nịch “Cô ấy lớn lên ở Hollywood, cả ba mẹ cô ấy đều là những “ngôi sao” thời bấy giờ, và Veronica thậm chí còn đứng trước máy quay trước cả khi cô ấy học nói nữa cơ. Cô ấy đã sống như thế trong suốt 30 năm, lạm dụng thuốc, buông thả, sẩy thai, một cuộc hôn nhân tan vỡ, vậy mà cô ấy vẫn sống đàng hoàng. Anh chưa bao giờ nghe cô ấy tỏ ra độc ác với bất kỳ ai trong suốt 3 năm bọn anh sống cùng nhau. Nhưng cô ấy cũng chẳng phải là người tuyệt hảo” anh chìm trong suy tư, mắt anh sáng bừng lên với những kỷ niệm “Cô ấy có thể cười vui. Không gì làm cô ấy thích thú bằng việc chọc ghẹo mọi người. Đó là cách mà cô ấy dạy anh trào lộng chính mình, không nhìn cuộc đời quá nghiêm trang. 3 năm quen cô ấy là thời gian tốt đẹp nhất đời anh.
“Chị ấy có - có yêu anh không?”
“Có” anh trả lời dứt khoát “có, cô ấy yêu anh”
“Nói cho em biết - tại sao - tại sao chị ấy chết?”
Nếp nhăn trên khuôn mặt anh hằn sâu lên “Anh cầu hôn cô ấy, bọn anh yêu nhau, đó hẳn là một điều đương nhiên phải đến. Nhưng cô ấy dứt khoát từ chối anh, bằng đủ thứ lý do trừ lý do thật sự. 18 tháng sau khi bọn anh chung sống, cô ấy phát hiện ra mình bị ung thư” anh sa sầm tiết lộ.
“Ôi, không” Keilly kinh hãi.
“Phải”, anh nói giọng khàn lại “Họ không thể làm gì để giúp đc cô ấy, họ nói cô ấy còn nhiều nhất là một năm. Cô ấy không nói với anh, và trong vòng 18 tháng kế tiếp, anh vẫn tiếp tục sống như là một thằng ngốc trong thiên đường, nghĩ rằng bọn anh có trọn cuộc đời bên nhau. Ngày trước - trước khi xảy ra tai nạn, cô ấy kể cho anh nghe sự thật. Anh biết là có điều gì không ổn với cô ấy, cô ấy mệt rất nhanh, và sút cân, nhưng anh chưa bao giờ ngờ tới việc này! Cô ấy trẻ và đẹp, không thể nào có chuyện cô ấy đang chết dần được! Anh muốn đem cô ấy đến mọi chuyên gia, và sẽ thử hết bất kỳ cái gì miễn là giữ cho cô ấy sống.
“Nhưng Veronica không thể” Keilly dò hỏi, nhận thấy anh đang xúc động mạnh trước những điều đã xảy ra.
Anh lắc đầu “Cô ấy biết chẳng gì có thể giúp. Dù cô ấy bảo anh là cô ấy sẽ thử hết tất cả nếu như đó là điều anh muốn. Ngày sau đó, cô ấy lái chiếc máy bay và không bao giờ quay trở lại, nó đã gặp tai nạn trên biển. Cô ấy để lại một bức thư cho anh nói rằng cô ấy không thể để anh chịu đựng đau đớn và ảo tưởng từ những buổi điều trị với các chuyên gia. Không thể để anh trải qua chuyện đó!” Anh vùi mặt vào hai tay mình “Anh đã chẳng làm đc điều gì cho cô ấy!”
Keilly băng qua phòng, ngồi dưới chân anh, tay cô đặt lên chân anh vỗ về “Ngoại trừ để chị ấy ra đi” cô nhẹ nhàng nói với anh. “Rod, chị ấy không muốn phải chịu đựng sự thất vọng, những phút giây phải nghe rằng họ không thể làm gì để giúp chị ấy, và chị ấy cũng không muốn anh gánh chịu điều đó nữa”
Anh từ từ buông tay mình xuống “Em hiểu. Em thật sự hiểu.” Anh nói chầm chậm.
“Mẹ em mất vì bị bệnh tim” cô hồi tưởng “mẹ còn rất trẻ, chỉ cỡ bằng tuổi Veronica, khi đó họ cũng nói với mẹ rằng họ chẳng thể làm đc gì để giúp mẹ. Không ai trong số chúng em biết bao lâu nay mẹ yếu như thế nào cho đến khi mẹ mất, mẹ đã giấu kín điều đó với tất cả chúng em.”
Mắt Rod trông cực kỳ hoảng sợ “Đó không phải là bệnh di truyền chứ?”
Cô nhăn mặt “Không...”
“Tạ ơn chúa!” Anh run rẩy, tay anh ôm chặt lấy tay cô “Anh không thể chịu đc nếu như lại mất em!”
“Không anh yêu” cô đứng dậy ôm lấy anh vào ngực cô “Em sẽ không chết” cô khàn giọng hứa “Em sẽ không đi bất kỳ đâu”
“Em gọi anh là anh yêu”, giọng anh nghẹt lại “Em thật sự có ý đó ư?” Anh dịch người ra sau nhìn vào cô, tìm kiếm nét đẹp yếu đuối trên khuôn mặt cô.
“Phải” cô nói bằng giọng đều đều “Em có ý là như thế”
“Anh yêu em” anh rên lên khi cúi đầu hôn cô.
Cảm xúc dâng trào vượt khỏi tầm kiểm soát khi những nụ hôn của họ trở nên nóng bỏng dữ dội, đòi hỏi được có nhau càng lúc càng cấp bách, trở nên mất kiên nhẫn khi mà lớp quần áo trên người họ trở thành vật cản ngăn họ gần gũi nhau.
“Em thật lòng khi nói những điều đó vài phút trước” cô nói với anh rời rạc “Em sẽ không đi bất kỳ nơi đâu, đặc biệt là vào lúc này.”
Mắt anh xanh xám bừng lên khi anh tìm kiếm sự chân thành trên khuôn mặt cô. “Em có chắc không?” cuối cùng anh hỏi.
“Rod” cô nhẹ nhàng trêu anh “Em phải van xin để buộc được anh quyến rũ em ư?”
Mặt anh vẫn thật nghiêm trang “Em phải thật chắc chắn mới được. Nếu em ở lại bây giờ, em sẽ là của anh”
“Em không quyết định hời hợt đâu-”
“Anh biết” anh nhẹ nói.
“Không, anh không biết” cô lắc đầu và tỏ ra nghiêm trang như anh. “Em chưa bao giờ biết được cha em, nói đúng hơn là em chưa hề biết cha em là ai. Mẹ em không khi nào nói về ông, và khi mẹ mất thì em lại chưa đủ trưởng thành để đặt câu hỏi với mẹ. Nhưng trở thành một đứa con hoang đã làm em nhận ra chuyện mọi người đến với nhau vì những cuốn hút về thể xác mà không suy xét đến hậu quả thật tai hại như thế nào. Quyết định này của em chưa bao giờ là hời hợt cả”, cô lặp lại mãnh liệt.
Tay anh run rẩy ôm choàng lấy mặt cô “Anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra với em” anh hứa.
Cô nói, đặt niềm tin vào anh “Em biết là anh sẽ không thế”
“Em yêu anh”
Đầu ngón tay anh đặt lên môi cô ngăn không cho cô nói “Em yêu anh, Keilly” anh khẳng định chắc nịch “Dù em chưa biết điều đó”
Cô có biết, lạy Chúa, cô biết điều đó. Và cô vẫn chưa thật sự thốt ra lời. Nhưng cô không cần nói khi Rod đứng dậy bế cô vào lòng và đem cô lên phòng ngủ trên lầu của anh.
Chỉ duy nhất một lần cô sợ, là khi anh cởi quần áo cô, tình yêu sáng ấm trong mắt anh đã xua đi mọi ý nghĩ trong cô ngoài trừ những ý nghĩ về anh, cô giúp anh trút bỏ mảnh áo trên người cô trước khi anh bắt đầu cởi bỏ bộ đồ trên người anh. Cô đã biết cơ thể anh đẹp như thế nào, cô đã nhìn cơ thể anh khi anh bơi cùng cô, hay vẻ đẹp đầy nam tính của anh choáng đầy trên màn ảnh rạp. Nhưng đêm nay, anh là của cô, chỉ một mình cô, và cô bắt đầu chạm vào anh, biết rằng anh là mọi thứ mà cô hằng mong ước ở một người mà cô yêu thương.
“Em thật đẹp, Keilly” Rod ve vuốt cô thật mơ màng trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng “Đẹp và - thơ ngây”
Từ cuối cùng được anh gióng lên như một câu hỏi, và Keilly đỏ bừng mặt trả lời, cô chôn vùi mặt vào phần ngực thô ráp của anh.
“Anh rất vui” anh thì thầm trên mái tóc cô “Anh chưa bao giờ để tâm vào chuyện đó trước đây, nhưng với em thì có. Anh sẽ thật nhẹ nhàng, em yêu. Anh hứa”
Khi họ nằm cạnh nhau trên giường, cô bắt đầu cảm thấy bớt xấu hổ hơn, cô xoa tay trên phần hông và lưng rắn rỏi của anh khi anh đặt những nụ hôn trên cổ và ngực cô. Đôi môi anh là đôi môi duy nhất chạm vào những nơi thầm kín của cô, cô cảm thấy sự ấm áp quen thuộc khi miệng anh ẩm ướt khép lại trên núm vú đang săn lại của cô, lưỡi anh búng nhẹ trên phần da thịt nhạy cảm của cô làm cô oằn lên vì vui thích.
Nhưng sự thân mật của những nụ hôn của anh không chỉ kéo dài có thế, anh chuyển dọc xuống người dưới của cô, làm cô cứng lại vì sợ hại và co người né tránh anh.
“Hãy tin anh” Tay Rod giữ lấy cánh tay cô “Anh sẽ không làm gì để em đau. Tin anh, Keilly” anh thuyết phục cô như rất nhiều lần anh đã làm trước đây.
Cô lặng đi trước sự mãnh liệt trong từng lời nói của anh, sự ngập ngừng hiện lên trong mắt cô khi cô cảm thấy môi anh đang lướt trên vùng bụng phẳng của cô, người cô càng căng ra hơn khi môi anh chuyển xuống thấp, cô thở dốc khi cảm thấy anh đang ở nơi mà chưa hề ai chạm tới, tiếng thở dài của cô chuyển thành tiếng rên lên sung sướng khi từng đợt sóng mà cô chưa hề được biết tới đang tràn ngập trong cô, làm cô run lên vì khao khát.
Khi anh chuyển dọc trên người cô, môi anh gắn lấy môi cô lần nữa, mọi giác quan của cô ngập tràn hương vị của hai cơ thể nóng bỏng, cô hầu như không nhận ra khi anh tách hai chân cô, và phần nam tính rắn rỏi của anh đang rộn ràng khao khát được chiếm vào nơi nóng ấm của cô.
Anh chờ cô, chờ dấu hiệu sẽ trói buộc cô với anh. Mắt cô gắn chặt vào mắt anh trong khi cô nâng người gặp anh, chờ đến khi anh chiếm lấy cô, tiếng kêu khẽ của cô chìm vào trong tiếng rên sung sướng của anh, rồi cơn đau chìm đi khi anh nhẹ nhàng, chắc chắn di chuyển trong cô. Nhịp độ của anh chậm, và càng lúc càng nhanh hơn làm hơi thở cô trở nên gấp gáp, anh chiếm lấy môi cô khi anh cảm thấy người cô căng ra, lưỡi anh xâm nhập vào khuôn miệng ấm áp đầy ẩm ướt của cô ngay cả khi cô rùng mình vì cơn khoái cảm bùng lên làm cô yếu lả, từng đợt run rẩy dồn dập trong cô khi cô cảm thấy anh đang đạt đến đỉnh điểm của chính mình.
Họ nằm dài thỏa mãn trong vòng tay nhau, hơi thở sâu, họ quyện chặt vào nhau như thể sợ phải chia lìa.
“Em là người đẹp nhất mà anh từng được biết” Rod nhìn cô âu yếm.
Cô ngượng ngập nhìn anh “Sau hết có lẽ em chỉ là một kẻ phóng túng.”
“Sau chỉ mới một lần thôi sao?” Anh đùa “Anh nghĩ nói điều đó ra bây giờ còn quá sớm.”
Cô vùi mặt vào vùng ngực ẩm ướt của anh “Em không nghĩ vậy” cô khàn giọng.
Anh rên lên “Chúa ơi, Keilly, anh lại muốn có em lần nữa”
Cô biết điều đó, mắt cô mở lớn khi cô cảm thấy sự khao khát nơi anh, cảm nhận được sức căng của anh, cô ngước mặt đáp lại nụ hôn anh, môi cô hé mở mời gọi.
Anh chợt ngập ngừng “Không phải em - cảm thấy không thoải mái?”
Cô lắc đầu, mặt đỏ ửng “Không. Sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh làm em cảm thấy mình đờ đẫn”
“Không quá lâu, anh hy vọng vậy” anh nói.
Anh đã nói đúng, lần thứ hai của họ diễn ra chậm hơn khi họ dành thời gian làm khuấy động cảm giác của nhau. Rod chỉ cô cách vuốt ve anh, một bài học mà cô đã tỏ ra mình là một học sinh rất háo hức, rất nhanh sau đó, cô nghe thấy anh lên tiếng van xin cô khi anh nằm bên dưới cô.
“Em là một người phóng túng” anh thở mạnh khi chân cô quấn vào kéo anh vào sâu và sâu hơn trong cô, những lần ấn vào của anh càng lúc càng mạnh hơn khi cô cong người sát anh trong cơn co thắt tột cùng, mang anh lên đầu ngọn sóng khoái cảm cùng cô.
“Em thật phóng túng” cô chữa lại anh khi họ nằm cạnh nhau no nê và thỏa mãn, cô vuốt ngược lọn tóc phủ trên trán anh.
Anh lắc đầu “Cô phù thủy biển hoang dã của anh”
“Hoang dã” Cô nhướng mày.
“Hoang dã” Anh gật đầu “Anh chưa bao giờ có thể thuần hóa được em. Và anh cũng không muốn thế. Anh yêu em vì chính con người em.”
Cô không thể đáp lại lời nói yêu anh, cô chưa bao giờ nói thế cho bất kỳ ai. Nhưng cô biết anh cảm thấy tâm hồn cô đối với anh như thế nào, chắc chắn là anh biết điều đó.
“Anh biết mấy giờ rồi không?” ý nghĩ ấy chợt đến với cô.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay “Khoảng mười hai giờ -.“
“Em phải về-”
“Em không ở lại đc sao?” anh khẽ khàng nài nỉ, vẻ thất vọng hiện lên trong mắt anh.
“Dì và dượng em đang mong em”
“Quên điều anh vừa nói đi” anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô bằng đầu ngón tay anh. “Tất nhiên là em phải về rồi, anh đang trở nên thật tham lam. Anh không bao giờ muốn em rời đi cả” anh thừa nhận với vẻ hối lỗi “Nhưng lúc này thì anh phải để em về”
Họ im lặng mặc quần áo, mắt họ ấm áp khi họ nhìn nhau đã thật đủ hơn bất kỳ lời nói nào.
“Cám ơn vì anh đã kể cho em nghe về Veronica” cô nói với anh khi hai người đến khách sạn.
Anh xoay người trên ghế nhìn vào cô, cánh tay anh đặt sau lưng cô khi anh vuốt ve gáy cô bên dưới lọn tóc sẫm. “Cảm ơn em đã kể cho anh nghe về cha em. Đó không phải là điều dễ nói, đúng không?”
Cô đỏ mặt vì sự thấu hiểu của anh “Điều đó làm em - ngại ngùng vì bị chú ý”
“Như việc bị xoi mói tại nhà hàng,” anh gật đầu thông cảm “Anh đã nhận ra có việc gì đó không ổn. Lẽ ra anh phải tự đá mình một cái vì sự vô ý đó”
Mắt Keilly mở lớn trên khuôn mặt nhợt nhạt “Anh - đã - biết - về cha em?”
Anh gật đầu “Anh đc sinh ra ở đây, nhớ không?”
Rất nhiều lần, cô đã định cất tiếng, nhưng sau đó cô lại vùi mặt vào ngực anh. Trong nhiều điều xảy ra đêm nay, thêm cả chuyện này nữa thì quả thật quá nhiều, đó là điều cao hơn hết, hơn cả mọi điều khác. Nếu như việc xảy ra giữa cha và mẹ cô làm anh tin rằng cô sẽ dễ dãi trao mình cho anh? Cô nhìn mặt anh với đôi mắt ngấn nước.
“Không” anh tuyệt vọng chối bỏ “ồ không em yêu,” anh lặp lại mạnh mẽ hơn “Đừng bao giờ nghĩ đến điều đó”
“Nhưng-”
“Anh yêu em” anh hôn cô nhẹ nhàng “Anh muốn sống trọn đời mình bên em. Dù cho em có sinh ra trong hoàn cảnh nào thì điều đó chẳng quan trọng đối với anh, cách này hay cách khác. Anh rất tiếc vì thấy em khổ sở vì điều đó biết bao”
“Em không xấu hổ vì điều đó” Cô phản đối “Đó chỉ là-”
“Những người khác có thể tỏ ra độc ác, đặc biệt là khi em còn bé” anh nhẹ nhàng an ủi cô “Nhưng em không thấy là chúng chẳng có ý nghĩa nào giữa chúng ta sao?”
Anh là người mang trong mình một sự tự tin tuyệt đối, một người rất ít quan tâm việc những người khác nghĩ về mình như thế nào, nhưng cô không có được sự tự tin của anh, và cô biết đó luôn là vấn đề của cô.
“Quan trọng nhất vẫn là chúng ta yêu thương nhau” anh thêm vào để khích lệ cô “Và đúng là như thế, phải không?” Anh nói chắc nịch.
Keilly nghẹn ngào, cô biết rằng lần này anh chờ đợi một câu trả lời “Em đã nói với anh,” một lần nữa cô tránh né “rằng quyết định ngủ với anh không phải là một quyết định hời hợt”
“Nhưng-”
“Em phải đi rồi, Rod”
Anh trông không đc vui, dù anh không thúc cô xa hơn nữa “Anh sẽ gọi em vào ngày mai. CHúng ta sẽ ở cả ngày bên nhau?”
“Có thể” cô gật đầu “Em không chắc...”
“Keilly...!” anh dừng cô khi cô mở cửa để ra khỏi xe, tay anh vuốt nhẹ trên má cô “Anh không hối thúc em, em yêu.” Anh khàn giọng. “Chuyện đêm nay sẽ không lặp lại trừ khi em muốn thế”
“Rod-“
Anh hôn nhanh vào môi cô để ngăn cô nói “Ngủ đi, tình yêu của anh. Đừng quyết định - về bất cứ điều gì - trong lúc này”
Giấc ngủ không đến với cô dễ dàng trong đêm ấy, và khi nó đến, nó lại làm cô bồn chồn, lấp đầy cô những giấc mơ, những cơn mơ tệ hại vẫn còn ám ảnh cho đến khi cô thức. Biển ngoài kia vẫy gọi cô như chưa khi nào như lúc này, và cô trốn khỏi khách sạn khoảng lúc 7g, tuy vậy cô quá bồn chồn không thể bơi sáng nay, chỉ đơn thuần đi dọc cả dặm trên bờ biển vắng.
Cô đến Hall chỉ vừa sau 9g, Kathy đang ở một mình trong phòng đặt điểm tâm, Peter đã ra ngoài làm việc tại khu điền trang, Heather đang học ở trường. Keilly rất vui vì sự vắng mặt của họ, cô muốn nói chuyện với Kathy.
“Ngồi xuống, làm ơn đi” chị họ cô ra hiệu một cách thiếu nhẫn nại khi Keilly bồn chồn rảo khắp phòng “Chuyện gì xảy ra với em vậy?” cô nhăn mặt khi thấy Keilly chẳng hề muốn ngồi xuống “Trông em tệ quá” cô nhận ra.
Cô biết điều đó, chiếc gương buổi sáng trong phòng đã cho cô thấy hình ảnh mình trước khi cô rời đi. Nhưng cô không quan tâm lắm đến vẻ ngoài của mình, cô chỉ muốn nghe sự thật “Kathy, Rod có nói dối để lừa bịp chị vào giường với anh ta không?”
Chị cô trắng nhợt, nhanh chóng đến đóng cửa lại “Lạy Chúa, em hãy nói năng cẩn thận một chút” cô mắng em, đôi mắt nâu của cô rực sáng “Ai đó có thể đi ngang qua-”
“Trả lời em đi, Kathy” cô nói thiếu kiên nhẫn “Có phải Rod thực sự đã quyến rũ và sau đó bỏ rơi chị?”
“Chị không thấy-”
“Trả lời em đi!”
“Phải, chết tiệt thật, phải!” Kathy gượng ép nói “Chị đã kể cho em nghe cả rồi”
“Em biết thế. Nhưng-”
“Em không tin chị,” chị cô ngơ ngẩn nhận ra “Sau tất cả những gì em biết chị phải chịu đựng trong những tháng vừa qua, em nghĩ chị đang lừa dối em!”
“Không hẳn là lừa dối” cô chối một cách khó khăn “Nhưng chuyện đã xảy ra cả 10 năm trước, nó có thể không rõ ràng trong trí nhớ chị. Chị có thể nhầm lẫn-”
“Chị không nhầm khi nói về người đàn ông duy nhất mà chị đã chung đụng ngoài Peter” Kathy giận dữ nói “Đó không phải là chuyện mà em quên được” cô cay đắng nói thêm.
Đây là câu trả lời mà cô sợ phải nghe thấy, Rod đã giải thích về Veronica nhưng ở khía cạnh nào đó, cô vẫn không thể kết nối việc này với cái cách mà anh đã làm tổn thương Kathy. Anh đã thừa nhận rằng khi đó anh là người hoàn toàn khác, một kẻ lợi dụng, rằng anh biết một số người anh đã từng quan hệ không coi rằng chuyện giữa họ chỉ là thoáng qua như anh, và cô đã hy vọng, Kathy là một trong số những người ấy, rằng chị cô đã nhầm lẫn về mối quan hệ sâu nặng hơn nó vốn có. Nhưng Kathy đã khẳng định rằng chuyện không như vậy, và cô buộc phải tin chị cô.
“Anh ta đã nói là anh ta yêu chị, rằng anh ta muốn cưới chị phải không?” cô hỏi
“Phải!” Kathy nạt lại “Chị phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa?”
“Không cần” cô nói rầu rĩ “Em xin lỗi”
“Vì cái gì? Keilly, chuyện gì đang xảy ra vậy?” cô hỏi khi Keilly quay đi “Em và anh ta đã rất thân thiết vào hôm thứ 7, em không ngu ngốc đến nỗi phải lòng anh ta, phải không?”
“Không” cô chối biến, dù cô rất sợ vẻ mặt đỏ ửng đã tố cáo tội lỗi của cô. “Không, dĩ nhiên là không. Em chỉ thấy thật khó có thể tin anh ta lại là túyp người có thể dùng những trò như thế. Anh - anh ấy dường như không phải dạng người ấy”
“Nếu một người đàn ông đã cùng đường rồi thì anh ta có thể kể cho em bất cứ điều gì!”
Những lời ấy vang vọng trong đầu cô khi cô chậm chạp quay về khác sạn. Có phải Rod đã nói dối cô để đạt được mục đích của mình hay không? Nếu đúng thì với cô không cần phải thuyết phục nhiều đến thế, vì những gì đã xảy ra là lỗi của cô hơn của anh. Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại. Chuyện tối qua là một sai lầm, giờ cô đã biết điều đó. Và anh hẳn cũng đã nhận ra.
“Rod đã gọi cho con mỗi 10’ một lần từ lúc 9g” dì cô nói khi cô về vào lúc 10g kém 5. “Chắc lại là anh ta đấy”, dì cười cợt chỉ vào chiếc điện thoại đang reo lên một lần nữa “Dì để con trả lời” và biến vào trong bếp.
“Keilly, cuối cùng thì cũng gặp em!” Rod ngay tức thì nhận ra giọng cô “Em đã ở đâu vậy?” anh hỏi “Anh đang rất lo cho em”
Cô liếm đôi môi đang chợt khô đi, tay cô nắm chặt điện thoại “Em đi dạo” giọng cô khàn lại.
“Trên biển, hmm” anh đoán “Lẽ ra anh phải nghĩ đến điều đó mới phải, anh có thể đi cùng em”
“Không! Ý em là - em muốn đi một mình”
“Keilly?” giọng anh đầy quan tâm “Em yêu, em ổn chứ?”
“Dĩ nhiên rồi” cô nói ngắn gọn, tim cô như đang lặng thầm vỡ tan thành ngàn mảnh. Dù cho cô có vượt qua được nỗi sợ bị để ý và xoi mói, cô biết rằng cô sẽ không bao giờ yên ổn với sự thật là anh đã lừa dối và làm tổn thương Kathy. Trong cái lạnh lẽo của ban ngày, xa khỏi sự quyến rũ của anh, cô biết điều đó là sự thật.
“Em nghe không như thế” anh nói “Anh ghé qua đây”
“Anh đừng đến” tay cô run rẩy. Cô có đủ dũng khí để nói vào mặt anh rằng chuyện của họ đã kết thúc? Cô phải làm điều đó!
“Anh sẽ đến trong 10’ nữa” anh nói trước khi cúp máy.
Keilly đặt điện thoại xuống thật chậm. Cô phải vững vàng với chuyện này, vì lợi ích của tất cả những người liên quan.
Cô đã cố không nghĩ đến lời thú nhận rằng anh yêu cô trong suốt ngày và đêm qua. Lời nói đó có thể là bất kỳ điều gì và có thể cũng chẳng mang ý nghĩa gì, và cô chưa biết Rod rõ đến mức hiểu được câu nói đó có ý nghĩa thế nào với anh. Ngay cả khi nó thực sự có ý nghĩa, thì điều đó cũng chẳng thể thay đổi được gì giữa họ, khoảng cách giữa họ vẫn lớn như trước. Nhưng lúc này, cô còn nhiều thứ để phải đương đầu hơn là chú tâm đến việc thu hẹp khoảng cách giữa họ!
Việc xem anh khỏa thân trong phim không phải là điều cô hiện đang mong muốn, không trong lúc cô đang cảm thấy mình dễ tổn thương như thế này! Những bức ảnh màu, viết về tình yêu giữa họ, với Rod và Cindy đứng trần phần thân trên, tay họ vòng ôm chặt lấy nhau trong khi mắt họ nhìn vào mắt nhau. Bức ảnh thật khêu gợi, và Keilly thấy mình đỏ bừng mặt khi cảm nhận Rod đang nhìn cô.
Cô lắc đầu “Em không nghĩ là-”
“Hãy cho nó một cơ hội đi, Keilly” Anh khuyến khích “Anh thừa nhận bảng quảng cáo này có phần hơi quá mức so với thực tế, nhưng đó chỉ là một chiêu của hãng quảng cáo thu hút người xem thôi”
“Ý anh là tên anh vẫn chưa đủ sao?”
“Nào nào,” anh quở trách lời chế giễu của cô. “Đừng ác ý như thế. Hãy cho cuốn phim một cơ hội, Keilly. Anh gần như đảm bảo rằng em sẽ thích nó”
“Đó là điều mà em lo lắng nhất” cô láu lỉnh nói “và em nghĩ anh đã nói là anh sẽ dắt em đến nơi nào mà anh không bị mọi người nhận ra?” Cô nhắc nhở.
Rod toét miệng cười, anh nhìn vào đám đông đang chen vào rạp ciné, không ai trong số họ để ý đến hai người. “Ai lại mong chờ anh sẽ đi xem bộ phim mà chính mình đóng chứ” Anh giễu.
“Đúng thế” cô dài giọng.
Anh cười vẻ hối lỗi “Đó là cách duy nhất để anh bắt được em đi xem”
“Thậm chí em còn chưa vào” cô nhắc anh, liếc nhìn tấm bảng quảng cáo lần nữa. Cảnh anh làm tình cùng người phụ nữ khác không phải là thứ dễ chịu với cô.
Điều đó hình như thể hiện trên khuôn mặt cô, Rod nâng mặt cô lên “Đó chỉ là diễn xuất, Keilly” anh nhẹ nhàng nói “Cindy đang quen với một người khác”
“Còn anh?”
Mắt anh sẫm lại “Còn anh thì lại yêu em”
Anh nói vẻ rất chắc chắn với lòng mình, quá chắc! “Ý em là vào lúc đó cơ” cô nói sít lại.
“Keilly, chẳng ai cảm thấy có tí lãng mạn nào khi mọi cử động của họ được xem bởi cả tá người” anh thở dài “Cindy và anh đều đang làm việc, chỉ có thế thôi. Anh ước gì em tin anh, cưng à” Anh nhẹ nhàng thêm vào “Đủ tin anh để đến đây và xem phim cùng anh. Nếu em ghét nó anh hứa chúng ta sẽ rời rạp bất cứ lúc nào.”
Thật thô lỗ nếu như cô từ chối, nhất là khi anh đã nói những lời như thế, vài phút sau đó, họ trả tiền, mua kẹo và thức uống, lúc họ đến ghế thì rạp đã mờ tối và bộ phim vừa mới bắt đầu.
“Vừa kịp lúc” Rod thì thầm, lồng những ngón tay cô vào tay anh khi anh cầm chặt lấy tay cô.
Trước đó Keilly đã cương quyết là không thích bộ phim và cô chắc rằng dù có xem thì cô cũng chẳng thích nó, nhưng vào ngay khoảnh khắc đầu tiên, cô đã bị thu hút vào cuộc đấu tranh để bắt đầu cuộc sống mới của người phụ nữ vừa có chồng và hai con bị chết trong tai nạn xe hơi. Ở tuổi 35, cô ấy bỗng dưng thấy mình trơ trọi lần đầu tiên trong suốt 15 năm, sợ hãi khi phải đối mặt với tương lai, đau đớn khi nghĩ về những kỷ niệm trong quá khứ. Cuộc đời cô đã thay đổi đột ngột chỉ trong vòng vài phút, thực tại chỉ còn là thị trấn nơi cô đã lớn lên và sống trọn cuộc đời mình. Và rồi một người đàn ông tên là Ben Kingsfield đã đến, với ý định sẽ thay đổi chút ít ỏi thực tại còn sót lại trong cô bằng cái kế hoạch trùng tu xây dựng thị trấn trong tay.
Chuyện ngày càng phức tạp hơn cho Sara khi Ben rõ ràng là đã bị cuốn hút bởi cô, tuy anh không hiểu được khát vọng của cô là giữ thị trấn như nó vốn có. Chẳng gì có thể khiến cô ngăn đc anh, và cho dù cô đã cố, cô biết rằng anh sẽ vẫn là người chiến thắng, ở bất kỳ chuyện gì mà anh quyết định sẽ làm. Nhưng, khi Ben quyết định sẽ giúp cô sống tiếp, thì Sara bắt đầu cảm thấy sợ, nỗi sợ trên hết của cô chính là sợ sự thay thế chồng cô bằng người đàn ông khác, sợ mất đi sự cân bằng khi yêu và được yêu bởi một người đàn ông, và Ben thì lại một người dễ dàng có được người đàn bà mà anh mong muốn.
Đó là một câu chuyện sâu sắc và cảm động, và Keilly đã nhanh chóng bị cuốn hút và quyên đi những thứ xung quanh, quên cả người đàn ông bên cô, nước mắt rơi xuống má cô khi Sara trao mình vào vòng tay chăm sóc của Ben, vì cô tin tưởng vào hạnh phúc ở hiện tại và tương lai trong tay anh. Và Ben đã không làm cô thất vọng, anh đã yêu cô thật dịu dàng, tuyệt diệu, hứa hẹn với cô dù bất cứ chuyện gì xảy ra họ cũng sẽ vẫn ở bên nhau, cuộc sống cũng như thế giới vẫn không ngừng tiếp diễn, và Sara thật sự sẽ lại có được “một sự khởi đầu” (Begining again).”
Kelly có thể đoan chắc rằng chẳng có đôi mắt nào còn ráo hoảnh trong rạp khi bộ phim kết thúc, chiếc khăn giấy trong tay cô trở thành một một miếng ẩm ướt, cảm xúc của cô dằn xé không ngừng.
Keilly theo Rod ra khỏi rạp ciné, tay anh cầm chắc tay cô khi anh dẫn cô ra khỏi đám đông. Họ không nói gì trong suốt thời gian chiếu, giờ đây họ cũng không nói gì, Rod tôn trọng nhu cầu được tĩnh lặng trong vài phút sau khi đã quá xúc động khi xem phim.
“Em nợ anh một lời xin lỗi” cô nói trong không khí tĩnh lặng ở xe anh, Rod dường như không buồn đánh xe ra khỏi bãi, và mọi người hình như cũng cùng như vậy, tạo thành một chuỗi dài đám đông xe. Cô quay lại nhìn bóng anh. “Em đã hoàn toàn sai lầm về bộ phim”
“Và cảnh khỏa thân thì sao?” anh nhẹ giọng khơi gợi.
Cô chớp mắt bối rối “T- ơ - Đó là một phần của câu chuyện, nó thật cần thiết, và em không hề nhận ra...” Cô khẽ lắc đầu “Em đã không nhận ra” cô lặp lại thảng thốt, biết rằng nó là sự thật. Chuyện Ben và Sara ân ái cùng nhau thật cần thiết, nó cho cô ấy sự tự tin vào bản thân và tình yêu, nó diễn tiến như là chuyện tất nhiên vậy, nó chẳng có gì giống như lời buộc tội của cô trước lúc xem phim. “Em cũng nợ anh một lời xin lỗi về chuyện đó” cô khàn giọng nói “Đó là một bộ phim đẹp, từ đầu đến cuối”
“Cảm ơn em” là cả những gì mà Rod nói với vẻ chân thành lặng lẽ.
Cô gay gắt nhìn anh “Không phải “Anh đã bảo em mà”?” sao. Anh không thấy hả hê vì em đã sai sao?
Anh lắc đầu “Em thích nó là đủ rồi. Nhưng cho dù nếu em không thích thì cũng chẳng thể tạo nên sự khác biệt, em hoàn toàn có ý kiến riêng của mình, như có lần em đã nhắc nhở anh,” anh thêm vào với vẻ cười cợt, nổ máy khi bãi xe giờ đây chỉ còn sót lại có 3 xe.
Keilly nhìn xuốn tay cô “Em nghĩ là anh xứng đáng nhận được giải Oscar”
Anh quay lại trao cho cô một nụ cười đầy vẻ biết ơn khi anh lái chiếc Jaguar vào xa lộ “Em thật tử tế khi nói thế”
Cô xoay mình trên ghế “Em thật lòng đấy” cô nói với vẻ nhiệt tình thái quá.
“Anh biết thế mà”, anh lặng lẽ.
“Rod-“
“Gì thế?” anh cau mày khi cô ngập ngừng.
Cô nuốt mạnh “Anh kể cho em - kể cho em về Veronica được không?” Cô nhìn anh lo lắng, không chắc là anh sẽ phản ứng như thế nào.
Nếp nhăn của anh như sâu hơn “Em có chắc là em muốn biết khôngg?”
“Có. Chúng ta trở lại khu nhà nhé?”
Anh thở hắt “Anh không chắc đó là một ý tưởng hay”
“Xin anh!” cô đặt tay lên đùi anh, ngay lập tức cảm nhận sự căng thẳng của anh phía dưới tay cô “Làm ơn đi mà!” Cô lặp lại khi anh xoay qua nhìn cô.
Anh gật đầu không nói, vẻ mặt anh trông thật nghiêm nghị khi họ trở về khu nhà cách đó khoảng 2 dặm đường. Nhưng Keilly không thể từ chối ước muốn được biết về Veronica, cô cần phải biết ít nhất là về chuyện đó trong quá khứ anh. Và anh cũng là người đầu tiên thừa nhận rằng quan hệ của anh và Veronica đã giúp định hình người đàn ông trong anh ngày nay.
“Em đi vào phòng khách đi” anh nói ngắn gọn khi họ đến ngôi nhà. “Anh sẽ pha cà phê, anh nghĩ là cả hai ta cần đến nó”
Cô không đến giúp anh, nhận ra anh cần có khoảng thời gian ở một mình, rằng việc nói về Veronica thật quả là khó khăn cho anh cũng như cho cô. Bất chấp những điều gì khác cô đã biết về anh, cô vẫn tin chắc một điều rằng anh là người cực kỳ nhạy cảm, và cảm giác của anh về mọi người và mọi chuyện rất thâm trầm sâu sắc. Càng lúc cô càng khó có thể kết nối hình ảnh của anh với người đàn ông mà Kathy đã tả. Cả hai người như đến từ hai thế giới khác vậy.
Họ đứng đối mặt nhau trong phòng khách như ở hai phía đối nghịch, Rod thắp một ngọn lửa trong lò, ánh lửa nhảy múa làm căn phòng thêm vẻ vui tươi ấm áp. Keilly rót cà phê, và trong vài phút, họ dè dặt nhìn nhau qua thành cốc, cả hai đều rất miễn cưỡng khi thốt ra lời.
Cuối cùng, Rod thở dài “Anh đã không nhận ra là chuyện này khó nói đến vậy”
“Nếu anh không muốn-”
“Không!” Giọng anh sắc lạnh “Không” anh nói vẻ điềm tĩnh hơn, thận trọng tìm lời thích hợp để mở đầu. “Em có tin tưởng vào anh không, Keilly? Cuối cùng thì em đã tin anh chưa?”
Cô nuốt mạnh, quyết định trả lời anh một cách chân thật. “Em đang cố gắng. Thật sự là đang cố gắng”
Ánh mắt anh dán chặt tìm kiếm trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. “Thế là đủ rồi” anh gật đầu. “Lúc này thì chỉ cần thế” anh thở dài “Khi gặp Veronica, đó là lúc anh khoảng gần 21 tuổi, và em biết đấy, cô ấy lúc đó đã ngoài 30. một người bạn của anh biết nơi tổ chức một buổi tiệc trong đó có sự tham gia của một người nhà sản xuất phim danh tiếng.” anh nhún vai “Thế là bọn anh chuồn vào đó. Anh đã tham dự vài buổi tiệc bằng cách lẻn vào như thế” Anh nhớ lại đầy nuối tiếc “Lúc ấy anh chẳng là ai, và hiển nhiên là anh sẽ không được mời một cách chính thức! Buổi tiệc này có sự khác biệt với hầu hết những buổi tiệc mà anh tham dự, mỗi vị khách đều có một cái “danh”; Dave và anh khi ấy chắc chắn là sẽ bị phát giác vì lén vào tiệc” anh nhăn mặt “Bọn anh đã ở đó khoảng nửa giờ khi hai gã to con đến và “lịch sự” yêu cầu bọn anh rời đi. Dave chuẩn bị tranh cãi thì Veronica xuất hiện và bảo là bọn anh là khách của cô ấy vào tối nay”
Mắt Keilly mở lớn” Đó là cách mà hai người gặp nhau lần đầu sao?”
“Phải” anh mỉm cười nhớ lại “Sau này, cô ấy bảo anh rằng cô ấy đang cố thử đoán xem anh là ai kể từ khi cô ấy đến cách đây 10 phút” anh cười lục khục “ Veronica là một người trực tính, nếu cô ấy muốn điều gì, thì cô ấy sẽ nói ra điều đó”
“Chị ấy muốn anh” Keilly thẳng thừng đoán.
Anh nheo mắt nhìn cô “Phải, cô ấy muốn anh. Và anh cũng muốn cô ấy. Em đã bao giờ nhìn thấy ảnh cô ấy chưa?”
“Chị ấy rất đẹp” Keilly gật đầu.
“Cả bên trong lẫn bên ngoài” anh khẳng định giọng chắc nịch “Cô ấy lớn lên ở Hollywood, cả ba mẹ cô ấy đều là những “ngôi sao” thời bấy giờ, và Veronica thậm chí còn đứng trước máy quay trước cả khi cô ấy học nói nữa cơ. Cô ấy đã sống như thế trong suốt 30 năm, lạm dụng thuốc, buông thả, sẩy thai, một cuộc hôn nhân tan vỡ, vậy mà cô ấy vẫn sống đàng hoàng. Anh chưa bao giờ nghe cô ấy tỏ ra độc ác với bất kỳ ai trong suốt 3 năm bọn anh sống cùng nhau. Nhưng cô ấy cũng chẳng phải là người tuyệt hảo” anh chìm trong suy tư, mắt anh sáng bừng lên với những kỷ niệm “Cô ấy có thể cười vui. Không gì làm cô ấy thích thú bằng việc chọc ghẹo mọi người. Đó là cách mà cô ấy dạy anh trào lộng chính mình, không nhìn cuộc đời quá nghiêm trang. 3 năm quen cô ấy là thời gian tốt đẹp nhất đời anh.
“Chị ấy có - có yêu anh không?”
“Có” anh trả lời dứt khoát “có, cô ấy yêu anh”
“Nói cho em biết - tại sao - tại sao chị ấy chết?”
Nếp nhăn trên khuôn mặt anh hằn sâu lên “Anh cầu hôn cô ấy, bọn anh yêu nhau, đó hẳn là một điều đương nhiên phải đến. Nhưng cô ấy dứt khoát từ chối anh, bằng đủ thứ lý do trừ lý do thật sự. 18 tháng sau khi bọn anh chung sống, cô ấy phát hiện ra mình bị ung thư” anh sa sầm tiết lộ.
“Ôi, không” Keilly kinh hãi.
“Phải”, anh nói giọng khàn lại “Họ không thể làm gì để giúp đc cô ấy, họ nói cô ấy còn nhiều nhất là một năm. Cô ấy không nói với anh, và trong vòng 18 tháng kế tiếp, anh vẫn tiếp tục sống như là một thằng ngốc trong thiên đường, nghĩ rằng bọn anh có trọn cuộc đời bên nhau. Ngày trước - trước khi xảy ra tai nạn, cô ấy kể cho anh nghe sự thật. Anh biết là có điều gì không ổn với cô ấy, cô ấy mệt rất nhanh, và sút cân, nhưng anh chưa bao giờ ngờ tới việc này! Cô ấy trẻ và đẹp, không thể nào có chuyện cô ấy đang chết dần được! Anh muốn đem cô ấy đến mọi chuyên gia, và sẽ thử hết bất kỳ cái gì miễn là giữ cho cô ấy sống.
“Nhưng Veronica không thể” Keilly dò hỏi, nhận thấy anh đang xúc động mạnh trước những điều đã xảy ra.
Anh lắc đầu “Cô ấy biết chẳng gì có thể giúp. Dù cô ấy bảo anh là cô ấy sẽ thử hết tất cả nếu như đó là điều anh muốn. Ngày sau đó, cô ấy lái chiếc máy bay và không bao giờ quay trở lại, nó đã gặp tai nạn trên biển. Cô ấy để lại một bức thư cho anh nói rằng cô ấy không thể để anh chịu đựng đau đớn và ảo tưởng từ những buổi điều trị với các chuyên gia. Không thể để anh trải qua chuyện đó!” Anh vùi mặt vào hai tay mình “Anh đã chẳng làm đc điều gì cho cô ấy!”
Keilly băng qua phòng, ngồi dưới chân anh, tay cô đặt lên chân anh vỗ về “Ngoại trừ để chị ấy ra đi” cô nhẹ nhàng nói với anh. “Rod, chị ấy không muốn phải chịu đựng sự thất vọng, những phút giây phải nghe rằng họ không thể làm gì để giúp chị ấy, và chị ấy cũng không muốn anh gánh chịu điều đó nữa”
Anh từ từ buông tay mình xuống “Em hiểu. Em thật sự hiểu.” Anh nói chầm chậm.
“Mẹ em mất vì bị bệnh tim” cô hồi tưởng “mẹ còn rất trẻ, chỉ cỡ bằng tuổi Veronica, khi đó họ cũng nói với mẹ rằng họ chẳng thể làm đc gì để giúp mẹ. Không ai trong số chúng em biết bao lâu nay mẹ yếu như thế nào cho đến khi mẹ mất, mẹ đã giấu kín điều đó với tất cả chúng em.”
Mắt Rod trông cực kỳ hoảng sợ “Đó không phải là bệnh di truyền chứ?”
Cô nhăn mặt “Không...”
“Tạ ơn chúa!” Anh run rẩy, tay anh ôm chặt lấy tay cô “Anh không thể chịu đc nếu như lại mất em!”
“Không anh yêu” cô đứng dậy ôm lấy anh vào ngực cô “Em sẽ không chết” cô khàn giọng hứa “Em sẽ không đi bất kỳ đâu”
“Em gọi anh là anh yêu”, giọng anh nghẹt lại “Em thật sự có ý đó ư?” Anh dịch người ra sau nhìn vào cô, tìm kiếm nét đẹp yếu đuối trên khuôn mặt cô.
“Phải” cô nói bằng giọng đều đều “Em có ý là như thế”
“Anh yêu em” anh rên lên khi cúi đầu hôn cô.
Cảm xúc dâng trào vượt khỏi tầm kiểm soát khi những nụ hôn của họ trở nên nóng bỏng dữ dội, đòi hỏi được có nhau càng lúc càng cấp bách, trở nên mất kiên nhẫn khi mà lớp quần áo trên người họ trở thành vật cản ngăn họ gần gũi nhau.
“Em thật lòng khi nói những điều đó vài phút trước” cô nói với anh rời rạc “Em sẽ không đi bất kỳ nơi đâu, đặc biệt là vào lúc này.”
Mắt anh xanh xám bừng lên khi anh tìm kiếm sự chân thành trên khuôn mặt cô. “Em có chắc không?” cuối cùng anh hỏi.
“Rod” cô nhẹ nhàng trêu anh “Em phải van xin để buộc được anh quyến rũ em ư?”
Mặt anh vẫn thật nghiêm trang “Em phải thật chắc chắn mới được. Nếu em ở lại bây giờ, em sẽ là của anh”
“Em không quyết định hời hợt đâu-”
“Anh biết” anh nhẹ nói.
“Không, anh không biết” cô lắc đầu và tỏ ra nghiêm trang như anh. “Em chưa bao giờ biết được cha em, nói đúng hơn là em chưa hề biết cha em là ai. Mẹ em không khi nào nói về ông, và khi mẹ mất thì em lại chưa đủ trưởng thành để đặt câu hỏi với mẹ. Nhưng trở thành một đứa con hoang đã làm em nhận ra chuyện mọi người đến với nhau vì những cuốn hút về thể xác mà không suy xét đến hậu quả thật tai hại như thế nào. Quyết định này của em chưa bao giờ là hời hợt cả”, cô lặp lại mãnh liệt.
Tay anh run rẩy ôm choàng lấy mặt cô “Anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra với em” anh hứa.
Cô nói, đặt niềm tin vào anh “Em biết là anh sẽ không thế”
“Em yêu anh”
Đầu ngón tay anh đặt lên môi cô ngăn không cho cô nói “Em yêu anh, Keilly” anh khẳng định chắc nịch “Dù em chưa biết điều đó”
Cô có biết, lạy Chúa, cô biết điều đó. Và cô vẫn chưa thật sự thốt ra lời. Nhưng cô không cần nói khi Rod đứng dậy bế cô vào lòng và đem cô lên phòng ngủ trên lầu của anh.
Chỉ duy nhất một lần cô sợ, là khi anh cởi quần áo cô, tình yêu sáng ấm trong mắt anh đã xua đi mọi ý nghĩ trong cô ngoài trừ những ý nghĩ về anh, cô giúp anh trút bỏ mảnh áo trên người cô trước khi anh bắt đầu cởi bỏ bộ đồ trên người anh. Cô đã biết cơ thể anh đẹp như thế nào, cô đã nhìn cơ thể anh khi anh bơi cùng cô, hay vẻ đẹp đầy nam tính của anh choáng đầy trên màn ảnh rạp. Nhưng đêm nay, anh là của cô, chỉ một mình cô, và cô bắt đầu chạm vào anh, biết rằng anh là mọi thứ mà cô hằng mong ước ở một người mà cô yêu thương.
“Em thật đẹp, Keilly” Rod ve vuốt cô thật mơ màng trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng “Đẹp và - thơ ngây”
Từ cuối cùng được anh gióng lên như một câu hỏi, và Keilly đỏ bừng mặt trả lời, cô chôn vùi mặt vào phần ngực thô ráp của anh.
“Anh rất vui” anh thì thầm trên mái tóc cô “Anh chưa bao giờ để tâm vào chuyện đó trước đây, nhưng với em thì có. Anh sẽ thật nhẹ nhàng, em yêu. Anh hứa”
Khi họ nằm cạnh nhau trên giường, cô bắt đầu cảm thấy bớt xấu hổ hơn, cô xoa tay trên phần hông và lưng rắn rỏi của anh khi anh đặt những nụ hôn trên cổ và ngực cô. Đôi môi anh là đôi môi duy nhất chạm vào những nơi thầm kín của cô, cô cảm thấy sự ấm áp quen thuộc khi miệng anh ẩm ướt khép lại trên núm vú đang săn lại của cô, lưỡi anh búng nhẹ trên phần da thịt nhạy cảm của cô làm cô oằn lên vì vui thích.
Nhưng sự thân mật của những nụ hôn của anh không chỉ kéo dài có thế, anh chuyển dọc xuống người dưới của cô, làm cô cứng lại vì sợ hại và co người né tránh anh.
“Hãy tin anh” Tay Rod giữ lấy cánh tay cô “Anh sẽ không làm gì để em đau. Tin anh, Keilly” anh thuyết phục cô như rất nhiều lần anh đã làm trước đây.
Cô lặng đi trước sự mãnh liệt trong từng lời nói của anh, sự ngập ngừng hiện lên trong mắt cô khi cô cảm thấy môi anh đang lướt trên vùng bụng phẳng của cô, người cô càng căng ra hơn khi môi anh chuyển xuống thấp, cô thở dốc khi cảm thấy anh đang ở nơi mà chưa hề ai chạm tới, tiếng thở dài của cô chuyển thành tiếng rên lên sung sướng khi từng đợt sóng mà cô chưa hề được biết tới đang tràn ngập trong cô, làm cô run lên vì khao khát.
Khi anh chuyển dọc trên người cô, môi anh gắn lấy môi cô lần nữa, mọi giác quan của cô ngập tràn hương vị của hai cơ thể nóng bỏng, cô hầu như không nhận ra khi anh tách hai chân cô, và phần nam tính rắn rỏi của anh đang rộn ràng khao khát được chiếm vào nơi nóng ấm của cô.
Anh chờ cô, chờ dấu hiệu sẽ trói buộc cô với anh. Mắt cô gắn chặt vào mắt anh trong khi cô nâng người gặp anh, chờ đến khi anh chiếm lấy cô, tiếng kêu khẽ của cô chìm vào trong tiếng rên sung sướng của anh, rồi cơn đau chìm đi khi anh nhẹ nhàng, chắc chắn di chuyển trong cô. Nhịp độ của anh chậm, và càng lúc càng nhanh hơn làm hơi thở cô trở nên gấp gáp, anh chiếm lấy môi cô khi anh cảm thấy người cô căng ra, lưỡi anh xâm nhập vào khuôn miệng ấm áp đầy ẩm ướt của cô ngay cả khi cô rùng mình vì cơn khoái cảm bùng lên làm cô yếu lả, từng đợt run rẩy dồn dập trong cô khi cô cảm thấy anh đang đạt đến đỉnh điểm của chính mình.
Họ nằm dài thỏa mãn trong vòng tay nhau, hơi thở sâu, họ quyện chặt vào nhau như thể sợ phải chia lìa.
“Em là người đẹp nhất mà anh từng được biết” Rod nhìn cô âu yếm.
Cô ngượng ngập nhìn anh “Sau hết có lẽ em chỉ là một kẻ phóng túng.”
“Sau chỉ mới một lần thôi sao?” Anh đùa “Anh nghĩ nói điều đó ra bây giờ còn quá sớm.”
Cô vùi mặt vào vùng ngực ẩm ướt của anh “Em không nghĩ vậy” cô khàn giọng.
Anh rên lên “Chúa ơi, Keilly, anh lại muốn có em lần nữa”
Cô biết điều đó, mắt cô mở lớn khi cô cảm thấy sự khao khát nơi anh, cảm nhận được sức căng của anh, cô ngước mặt đáp lại nụ hôn anh, môi cô hé mở mời gọi.
Anh chợt ngập ngừng “Không phải em - cảm thấy không thoải mái?”
Cô lắc đầu, mặt đỏ ửng “Không. Sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh làm em cảm thấy mình đờ đẫn”
“Không quá lâu, anh hy vọng vậy” anh nói.
Anh đã nói đúng, lần thứ hai của họ diễn ra chậm hơn khi họ dành thời gian làm khuấy động cảm giác của nhau. Rod chỉ cô cách vuốt ve anh, một bài học mà cô đã tỏ ra mình là một học sinh rất háo hức, rất nhanh sau đó, cô nghe thấy anh lên tiếng van xin cô khi anh nằm bên dưới cô.
“Em là một người phóng túng” anh thở mạnh khi chân cô quấn vào kéo anh vào sâu và sâu hơn trong cô, những lần ấn vào của anh càng lúc càng mạnh hơn khi cô cong người sát anh trong cơn co thắt tột cùng, mang anh lên đầu ngọn sóng khoái cảm cùng cô.
“Em thật phóng túng” cô chữa lại anh khi họ nằm cạnh nhau no nê và thỏa mãn, cô vuốt ngược lọn tóc phủ trên trán anh.
Anh lắc đầu “Cô phù thủy biển hoang dã của anh”
“Hoang dã” Cô nhướng mày.
“Hoang dã” Anh gật đầu “Anh chưa bao giờ có thể thuần hóa được em. Và anh cũng không muốn thế. Anh yêu em vì chính con người em.”
Cô không thể đáp lại lời nói yêu anh, cô chưa bao giờ nói thế cho bất kỳ ai. Nhưng cô biết anh cảm thấy tâm hồn cô đối với anh như thế nào, chắc chắn là anh biết điều đó.
“Anh biết mấy giờ rồi không?” ý nghĩ ấy chợt đến với cô.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay “Khoảng mười hai giờ -.“
“Em phải về-”
“Em không ở lại đc sao?” anh khẽ khàng nài nỉ, vẻ thất vọng hiện lên trong mắt anh.
“Dì và dượng em đang mong em”
“Quên điều anh vừa nói đi” anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô bằng đầu ngón tay anh. “Tất nhiên là em phải về rồi, anh đang trở nên thật tham lam. Anh không bao giờ muốn em rời đi cả” anh thừa nhận với vẻ hối lỗi “Nhưng lúc này thì anh phải để em về”
Họ im lặng mặc quần áo, mắt họ ấm áp khi họ nhìn nhau đã thật đủ hơn bất kỳ lời nói nào.
“Cám ơn vì anh đã kể cho em nghe về Veronica” cô nói với anh khi hai người đến khách sạn.
Anh xoay người trên ghế nhìn vào cô, cánh tay anh đặt sau lưng cô khi anh vuốt ve gáy cô bên dưới lọn tóc sẫm. “Cảm ơn em đã kể cho anh nghe về cha em. Đó không phải là điều dễ nói, đúng không?”
Cô đỏ mặt vì sự thấu hiểu của anh “Điều đó làm em - ngại ngùng vì bị chú ý”
“Như việc bị xoi mói tại nhà hàng,” anh gật đầu thông cảm “Anh đã nhận ra có việc gì đó không ổn. Lẽ ra anh phải tự đá mình một cái vì sự vô ý đó”
Mắt Keilly mở lớn trên khuôn mặt nhợt nhạt “Anh - đã - biết - về cha em?”
Anh gật đầu “Anh đc sinh ra ở đây, nhớ không?”
Rất nhiều lần, cô đã định cất tiếng, nhưng sau đó cô lại vùi mặt vào ngực anh. Trong nhiều điều xảy ra đêm nay, thêm cả chuyện này nữa thì quả thật quá nhiều, đó là điều cao hơn hết, hơn cả mọi điều khác. Nếu như việc xảy ra giữa cha và mẹ cô làm anh tin rằng cô sẽ dễ dãi trao mình cho anh? Cô nhìn mặt anh với đôi mắt ngấn nước.
“Không” anh tuyệt vọng chối bỏ “ồ không em yêu,” anh lặp lại mạnh mẽ hơn “Đừng bao giờ nghĩ đến điều đó”
“Nhưng-”
“Anh yêu em” anh hôn cô nhẹ nhàng “Anh muốn sống trọn đời mình bên em. Dù cho em có sinh ra trong hoàn cảnh nào thì điều đó chẳng quan trọng đối với anh, cách này hay cách khác. Anh rất tiếc vì thấy em khổ sở vì điều đó biết bao”
“Em không xấu hổ vì điều đó” Cô phản đối “Đó chỉ là-”
“Những người khác có thể tỏ ra độc ác, đặc biệt là khi em còn bé” anh nhẹ nhàng an ủi cô “Nhưng em không thấy là chúng chẳng có ý nghĩa nào giữa chúng ta sao?”
Anh là người mang trong mình một sự tự tin tuyệt đối, một người rất ít quan tâm việc những người khác nghĩ về mình như thế nào, nhưng cô không có được sự tự tin của anh, và cô biết đó luôn là vấn đề của cô.
“Quan trọng nhất vẫn là chúng ta yêu thương nhau” anh thêm vào để khích lệ cô “Và đúng là như thế, phải không?” Anh nói chắc nịch.
Keilly nghẹn ngào, cô biết rằng lần này anh chờ đợi một câu trả lời “Em đã nói với anh,” một lần nữa cô tránh né “rằng quyết định ngủ với anh không phải là một quyết định hời hợt”
“Nhưng-”
“Em phải đi rồi, Rod”
Anh trông không đc vui, dù anh không thúc cô xa hơn nữa “Anh sẽ gọi em vào ngày mai. CHúng ta sẽ ở cả ngày bên nhau?”
“Có thể” cô gật đầu “Em không chắc...”
“Keilly...!” anh dừng cô khi cô mở cửa để ra khỏi xe, tay anh vuốt nhẹ trên má cô “Anh không hối thúc em, em yêu.” Anh khàn giọng. “Chuyện đêm nay sẽ không lặp lại trừ khi em muốn thế”
“Rod-“
Anh hôn nhanh vào môi cô để ngăn cô nói “Ngủ đi, tình yêu của anh. Đừng quyết định - về bất cứ điều gì - trong lúc này”
Giấc ngủ không đến với cô dễ dàng trong đêm ấy, và khi nó đến, nó lại làm cô bồn chồn, lấp đầy cô những giấc mơ, những cơn mơ tệ hại vẫn còn ám ảnh cho đến khi cô thức. Biển ngoài kia vẫy gọi cô như chưa khi nào như lúc này, và cô trốn khỏi khách sạn khoảng lúc 7g, tuy vậy cô quá bồn chồn không thể bơi sáng nay, chỉ đơn thuần đi dọc cả dặm trên bờ biển vắng.
Cô đến Hall chỉ vừa sau 9g, Kathy đang ở một mình trong phòng đặt điểm tâm, Peter đã ra ngoài làm việc tại khu điền trang, Heather đang học ở trường. Keilly rất vui vì sự vắng mặt của họ, cô muốn nói chuyện với Kathy.
“Ngồi xuống, làm ơn đi” chị họ cô ra hiệu một cách thiếu nhẫn nại khi Keilly bồn chồn rảo khắp phòng “Chuyện gì xảy ra với em vậy?” cô nhăn mặt khi thấy Keilly chẳng hề muốn ngồi xuống “Trông em tệ quá” cô nhận ra.
Cô biết điều đó, chiếc gương buổi sáng trong phòng đã cho cô thấy hình ảnh mình trước khi cô rời đi. Nhưng cô không quan tâm lắm đến vẻ ngoài của mình, cô chỉ muốn nghe sự thật “Kathy, Rod có nói dối để lừa bịp chị vào giường với anh ta không?”
Chị cô trắng nhợt, nhanh chóng đến đóng cửa lại “Lạy Chúa, em hãy nói năng cẩn thận một chút” cô mắng em, đôi mắt nâu của cô rực sáng “Ai đó có thể đi ngang qua-”
“Trả lời em đi, Kathy” cô nói thiếu kiên nhẫn “Có phải Rod thực sự đã quyến rũ và sau đó bỏ rơi chị?”
“Chị không thấy-”
“Trả lời em đi!”
“Phải, chết tiệt thật, phải!” Kathy gượng ép nói “Chị đã kể cho em nghe cả rồi”
“Em biết thế. Nhưng-”
“Em không tin chị,” chị cô ngơ ngẩn nhận ra “Sau tất cả những gì em biết chị phải chịu đựng trong những tháng vừa qua, em nghĩ chị đang lừa dối em!”
“Không hẳn là lừa dối” cô chối một cách khó khăn “Nhưng chuyện đã xảy ra cả 10 năm trước, nó có thể không rõ ràng trong trí nhớ chị. Chị có thể nhầm lẫn-”
“Chị không nhầm khi nói về người đàn ông duy nhất mà chị đã chung đụng ngoài Peter” Kathy giận dữ nói “Đó không phải là chuyện mà em quên được” cô cay đắng nói thêm.
Đây là câu trả lời mà cô sợ phải nghe thấy, Rod đã giải thích về Veronica nhưng ở khía cạnh nào đó, cô vẫn không thể kết nối việc này với cái cách mà anh đã làm tổn thương Kathy. Anh đã thừa nhận rằng khi đó anh là người hoàn toàn khác, một kẻ lợi dụng, rằng anh biết một số người anh đã từng quan hệ không coi rằng chuyện giữa họ chỉ là thoáng qua như anh, và cô đã hy vọng, Kathy là một trong số những người ấy, rằng chị cô đã nhầm lẫn về mối quan hệ sâu nặng hơn nó vốn có. Nhưng Kathy đã khẳng định rằng chuyện không như vậy, và cô buộc phải tin chị cô.
“Anh ta đã nói là anh ta yêu chị, rằng anh ta muốn cưới chị phải không?” cô hỏi
“Phải!” Kathy nạt lại “Chị phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa?”
“Không cần” cô nói rầu rĩ “Em xin lỗi”
“Vì cái gì? Keilly, chuyện gì đang xảy ra vậy?” cô hỏi khi Keilly quay đi “Em và anh ta đã rất thân thiết vào hôm thứ 7, em không ngu ngốc đến nỗi phải lòng anh ta, phải không?”
“Không” cô chối biến, dù cô rất sợ vẻ mặt đỏ ửng đã tố cáo tội lỗi của cô. “Không, dĩ nhiên là không. Em chỉ thấy thật khó có thể tin anh ta lại là túyp người có thể dùng những trò như thế. Anh - anh ấy dường như không phải dạng người ấy”
“Nếu một người đàn ông đã cùng đường rồi thì anh ta có thể kể cho em bất cứ điều gì!”
Những lời ấy vang vọng trong đầu cô khi cô chậm chạp quay về khác sạn. Có phải Rod đã nói dối cô để đạt được mục đích của mình hay không? Nếu đúng thì với cô không cần phải thuyết phục nhiều đến thế, vì những gì đã xảy ra là lỗi của cô hơn của anh. Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại. Chuyện tối qua là một sai lầm, giờ cô đã biết điều đó. Và anh hẳn cũng đã nhận ra.
“Rod đã gọi cho con mỗi 10’ một lần từ lúc 9g” dì cô nói khi cô về vào lúc 10g kém 5. “Chắc lại là anh ta đấy”, dì cười cợt chỉ vào chiếc điện thoại đang reo lên một lần nữa “Dì để con trả lời” và biến vào trong bếp.
“Keilly, cuối cùng thì cũng gặp em!” Rod ngay tức thì nhận ra giọng cô “Em đã ở đâu vậy?” anh hỏi “Anh đang rất lo cho em”
Cô liếm đôi môi đang chợt khô đi, tay cô nắm chặt điện thoại “Em đi dạo” giọng cô khàn lại.
“Trên biển, hmm” anh đoán “Lẽ ra anh phải nghĩ đến điều đó mới phải, anh có thể đi cùng em”
“Không! Ý em là - em muốn đi một mình”
“Keilly?” giọng anh đầy quan tâm “Em yêu, em ổn chứ?”
“Dĩ nhiên rồi” cô nói ngắn gọn, tim cô như đang lặng thầm vỡ tan thành ngàn mảnh. Dù cho cô có vượt qua được nỗi sợ bị để ý và xoi mói, cô biết rằng cô sẽ không bao giờ yên ổn với sự thật là anh đã lừa dối và làm tổn thương Kathy. Trong cái lạnh lẽo của ban ngày, xa khỏi sự quyến rũ của anh, cô biết điều đó là sự thật.
“Em nghe không như thế” anh nói “Anh ghé qua đây”
“Anh đừng đến” tay cô run rẩy. Cô có đủ dũng khí để nói vào mặt anh rằng chuyện của họ đã kết thúc? Cô phải làm điều đó!
“Anh sẽ đến trong 10’ nữa” anh nói trước khi cúp máy.
Keilly đặt điện thoại xuống thật chậm. Cô phải vững vàng với chuyện này, vì lợi ích của tất cả những người liên quan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook