Untamed
-
Chương 3
Keilly nhìn anh chằm chằm, sửng sốt không thốt lên lời. Giọng nói này đúng là của Rick, nhưng gương mặt này, gương mặt được hàng triệu người biết đến là của Rod Bartlett - ngôi sao điện ảnh và biểu tượng tình dục. Bộ râu của anh đã biến mất để lộ ra quai hàm góc cạnh và một khuôn miệng gợi cảm. Không còn nghi ngờ gì nữa, Rick, đúng là anh chàng Rick quyến rũ một cách ấn tượng mà cô đã thấy, thực ra chính là Rod Bartlett.
Đôi mắt xám của cô lạnh băng, miệng cô mím chặt lại thù ngịch. “Hài hước thật đấy, anh Bartlett,” cô lên tiếng với vẻ mỉa mai. “Anh sẽ diễn tiếp trò gì nữa đây?” cô lạnh lùng hỏi.
“Keilly-”
“Và nghĩ đến chuyện được Rod Bartlett viếng thăm không phải một mà là hai lần,” cô di chuyển ra đằng sau chiếc bàn lễ tân như để tìm chỗ trú ẩn, chân cô tựa hồ đứng không vững và cô hết sức vui mừng là có thể tựa vào nó. “Chúng tôi thật lấy làm vinh hạnh, anh Bartlett.”
“Keilly-”
“Có lẽ chúng tôi lên làm một tấm băng rôn hay một cái gì đó, ‘Rod Bartlett đã từng ở đây’. Hay tốt hơn là như thế này, ‘Rod Bartlett đã từng qua đêm ở đây’,” cô cay đắng chế giễu. “Thử nghĩ xem những vị khách mà chúng tôi có thể thu hút, dĩ nhiên là phụ nữ rồi, những người hẳn sẽ thích ngủ trên chiếc giường mà Rod Bartlett đã từng nằm trên đó. Phải,” cô rít lên. “Đó đúng là một ý tưởng hay ho. Tôi sẽ gợi ý với dì-”
“Đủ rồi, Keilly!” Rick - hay Rod nói một cách nghiêm khắc và liếc nhìn xung quanh với vẻ thiếu kiên nhẫn khi thấy có hai vị khách đứng tuổi đang tiến về phía bàn lễ tân, anh bước sang bên cạnh dán mắt vào bảng thông báo và nán lại đó chờ họ thanh toán các hoá đơn.
Keilly nói chuyện với hai vị khách với vẻ lịch sự thường thấy, thậm chí hồ hởi gợi chuyện để họ chậm rời đi, và trong suốt khoảng thời gian đó cô suy nghĩ như điên. Nếu Rick thực sự là Rod Bartlett - và không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa! - vậy thì anh ta làm cái quái gì ở Selchurch trong lần đầu tiên chứ? Và lần này anh ta tính làm gì? Nếu là Rick Richards thì cô đã có xu hướng tin vào một lý do tích cực, tin rằng anh ta quay trở lại đây là vì anh ta bị cô thu hút, nhưng Rod Bartlett -! Cô không thể tin vào điều gì tốt về anh ta trong bất cứ chuyện gì.
Ít nhất thì anh ta cũng bị cô thu hút. Kể từ khi Veronica King tự vẫn cách đây 6 năm, đã có rất nhiều người đàn bà trong cuộc sống của Rod Bartlett, tất cả họ đều rất đẹp, đa số là trong giới nghệ sĩ như anh ta, và vì thế chuyện tình của họ đã thu hút công chúng gấp hai lần.
“Ra khỏi đây nào,” anh quay trở lại bên chiếc bàn, càu nhàu ngay khi hai vị khách kia rời đi.
Keilly ngước lên khỏi tờ hoá đơn mà cô đang ghi. “Đi ư, anh Bartlett?” ánh mắt buộc tội của cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Không phải bức thư mà tôi đã gửi cho tờ tạp chí, và cuộc nói chuyện lần trước của chúng ta ở đây đã cho anh biết chính xác những gì mà tôi nghĩ về Rod Bartlett rồi sao?” cô nói với vẻ khinh bỉ. “Tôi không định sẽ đi bất cứ đâu với một người đàn ông như vậy cả.”
“Vậy còn Rick Richards thì sao?” anh nghiến răng.
Miệng cô mím chặt. “Tôi nghĩ là chúng ta có thể đồng ý với nhau rằng anh ta chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của chúng ta-”
“Ah, anh Richards,” dì cô từ bếp đi ra. “Tôi hy vọng là không làm cả hai trễ hẹn nhiều lắm,” bà tiếp nhận công việc của Keilly phía sau chiếc bàn. “Tốt rồi, hai người mau đi đi,” bà giục khi thấy Keilly vẫn đứng yên không nhúc nhích. “Thật là một ngày tháng Giêng đẹp trời, tôi lẽ ra cũng nên đi ra ngoài và tận hưởng nó. Có lẽ là sẽ mưa đấy,” bà cười. “Hai người định tới nơi nào đó đặc biệt hả?” bà thích thú hỏi.
“Chúng tôi chỉ định lái xe loanh quanh một lúc và tìm nơi nào đó có thể chứa cả hai,” Rod Bartlett lên tiếng, nắm chặt tay Keilly và gần như kéo cô về phía cửa.
“Đi chơi vui vẻ nhé,” dì cô gọi với theo.
Keilly vùng ra ngay khi họ đặt chân ra ngoài, trừng mắt nhìn anh với vẻ căm ghét. “Đừng có chạm vào tôi,” cô quát vào mặt anh. “Tôi sẽ không đi đâu cùng anh cả.”
“Chúng ta cần phải nói chuyện-”
“Về cái gì?” cô điên tiết nói. “Anh đã thành công với trò chơi nho nhỏ của mình, anh Bartlett,” cô nói với vẻ khinh bỉ, trông vô cùng xinh đẹp, đôi mắt xám đen của cô long lên, hai má đỏ hồng lên trong cơn giận dữ. “Diễn xuất của anh thật xuất sắc, như thông thường,” cô mỉa mai với vẻ cục cằn. “Thật đáng tiếc là anh không được đề cử giải Oscar nào cho nó.”
“Anh thật ra là đã được đề cử một giải,” anh cao giọng nói.
“Cho phim Beginning Again hả?”
“Đúng thế,” anh đáp trả. “Anh sẽ tham dự lễ trao giải vào tháng tư.”
“Vậy là anh chắc chắn mình sẽ giành được giải?”
Cơn giận bùng lên trong mắt anh. “Anh đủ lịch sự để đích thân tới đó khi anh được đề cử.”
Cô đỏ mặt với lời khiển trách, và sau đó lại tự trách mình vì đã cảm thấy có lỗi khi nghĩ những điều tồi tệ về người đàn ông này. Cô biết anh ta quá rõ, biết sự phản bội thấy trước của anh ta với Veronica King, biết sự ích kỷ của anh ta trong việc quyến rũ Kathy. Anh ta xứng đáng với tất cả sự khinh miệt mà cô đang nghĩ trong đầu!
“Tôi chắc rằng đám khán giả cuồng nhiệt của anh sẽ ngất ngây vì sung sướng,” cô mỉa mai. “Anh chắc chắn sẽ đạt giải thôi.”
“Keilly, anh không đứng ở đây để bàn luận về cái giải Oscar chết tiệt đó khi mà anh-”
“Thật sao, anh Bartlett, những người trao giải sẽ nghĩ thế nào về thái độ của anh đối với giải thưởng mà họ dành cho anh đây?”
Anh hít vào một hơi thật sâu trước thái độ mỉa mai không giấu diếm của cô. “Khi mà anh thực sự đanng muốn nói với em về một chuyện hoàn toàn khác,” anh kết thúc câu với một vẻ kiên quyết. “Và chúng ta sẽ nói chuyện.” Một lần nữa anh lại túm lấy cánh tay cô, đẩy cô về phía bãi đỗ xe.
Mắt cô mở lớn với vẻ khâm phục đầy nhạo báng khi anh kéo cô đến chỗ một chiếc Jaguar thể thao màu xám bạc. “Anh đã không mang nó tới đây vào lần trước,” cô chế giễu. “Không thì tôi hẳn là là sẽ nhớ ra nó.”
Anh ném cho cô một cái nhìn cáu kỉnh trước khi đẩy cô vào ghế ngồi dành cho khách, sau đó trèo vào bên cạnh để khởi động máy, chiếc xe gầm lên lướt ra phía đường cái và bỏ lại khách sạn phía sau lưng. “Lần trước anh đã bay từ Liverpool tới rồi mới thuê xe,”anh nghiến răng tiết lộ, rồi tập trung lái xe, có vẻ như đã định sẵn nơi mà họ sẽ tới.
“Thật là bất tiện cho anh quá!” Keilly nhìn thẳng về phía trước, cô vẫn biết từng chi tiết về người đàn ông ngồi bên cạnh cô, biết rằng bộ quần áo mà cô đoán là rất đắt vào lần đầu tiên khi anh đến đây thực sự là một chiếc quần Jean hàng hiệu và một chiếc áo sơ mi luạ, rằng mái tóc dài bồng bềnh rất kiểu cách đó là thành quả của một chuyên gia tạo mẫu tóc, và rằng chiếc dây chuyền vàng dày cộp anh đang đeo trên cổ có thể đáng giá một gia tài; cho tới lúc này thì cô đã biết tất cả về anh ta, và cô biết thêm anh ta là Rod Bartlett.
“Một chút thôi,” anh đáp lại với vẻ căng thẳng. “Lúc đó anh đang nghỉ ngơi sau khi hoàn tất bộ phim mới nhất thì Barbie gợi ý anh nên tới đây và tận mắt chiêm ngưỡng quý cô đã không tiếc lời bày tỏ sự căm ghét dành cho anh trên tờ tạp chí.”
“Tôi cảm thấy thật hãnh diện,” giọng nói của cô cho thấy bất cứ điều gì trừ điều đó. “Mặc dù tôi thấy ngạc nhiên khi anh lại bận tâm đến chuyện đó.” Một lần nữa cô lại tự hỏi Barbie là gì của anh, dù cô không hề đề cập gì tới người phụ nữ đó. Cô không ghen, chết tiệt! Cô khinh thường người đàn ông này và lối sống của anh ta, và đó không chỉ là bởi những gì anh ta đã làm với Kathy trong quá khứ.
Gương mặt anh khắc nghiệt, trong khi tay nhẹ nhàng điều khiển chiếc vô lăng. “Dư luận ở đây cũng như ở nước khác đang đào xới chuyện này đến phần tệ hại nhất.”
“Thật là tồi tệ đối với anh!”
“Keilly,” anh thở dài. “Anh chỉ đang cố gắng giải thích với em. Báo chí đưa tin và suy diễn về tất cả mọi thứ, và anh phải thừa nhận là anh đã bắt đầu băn khoăn tự hỏi bản thân. Tên em nghe rất quen-”
“Trước đây chúng ta chưa bao giờ gặp nhau cả,” cô gay gắt nói, mặt hơi tái đi.
“Không, anh biết điều đó ngay khi nhìn thấy em. Anh vẫn không hiểu tại sao em lại từng căm ghét anh nhiều đến mức em phải viết ra điều đó,” anh cau mày, đôi mắt xanh tuyệt đẹp trông có vẻ bối rối.
“Đang căm ghét,” cô sửa lại. “Cái cảm giác đó vẫn tràn trề ở thời hiện tại đấy. Chuyện anh đã lừa dối khi đến đây dưới một cái tên khác chỉ thêm khẳng định quan điểm của tôi về anh. Nhưng ít nhất đến bây giờ anh đã có thể nói với cái đám báo chí ‘đang suy diễn’ đó rằng tôi đơn giản chỉ là một người phụ nữ đầy hận thù đã tấn công bừa bãi vào anh. Suy cho cùng, giờ nếu như có bất cứ ai hỏi tới tôi sẽ không thể phủ nhận rằng chúng ta đã gặp gỡ, và đã yêu nhau.”
“Đó không phải là lý do tại sao anh hôn em, chết tiệt,” anh nghiến răng, “Chuyện bị cuốn hút vào em là điều cuối cùng mà anh có thể hình dung khi anh tới đây. Và đó cũng không phải là một cái tên được bịa ra, thỉnh thoảng anh vẫn chỉ dùng một phần trong cái tên của mình, nhưng tên đầy đủ của anh là Roderick Richards Bartlett.”
“Quả là một cái tên dài!”
“Nó chính xác là vậy,” anh thốt lên căng thẳng. “Phải thừa nhận là anh vẫn thường dùng cái tên Rod Richards khi anh không muốn bị nhận ra, nhưng anh đã nghĩ em thừa thông minh để nhận ra điều đó.”
“Tử tế làm sao!”
“Keilly, vì Chúa! Em thích anh khi anh là Rick Richards,” anh gằn giọng, “Vậy có gì khác với con người hiện tại của anh vậy?”
Bây giờ thì cô đã biết anh là một kẻ chuyên đi gạ gẫm, một kẻ ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân, một người đàn ông chả khác gì với người cha của cô! “Nếu như anh không biết thì tôi cũng sẽ không nói với anh,”cô cáu tiết nói.
“Câu trả lời ngớ ngẩn đó là thế nào đấy?”
Đôi mắt xám của cô tối sầm lại. “Là thứ duy nhất mà tôi nghĩ tới vào lúc này! Vậy anh mong chờ tôi sẽ phản ứng như thế nào trước sự thật về anh?” cô hỏi với vẻ buộc tội. “Quên tất cả mọi thứ mà tôi - tôi đã viết về anh sao?” Giọng cô trở nên kịch liệt khi cô nhận ra cô suýt nữa buột miệng nói ra điều gì, cô đã gần như tiết lộ những gì cô biết về cách đối xử của anh đối với Kathy. “Cảm thấy hãnh diện và phấn khích khi được một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng rủ lòng đoái hoài ban cho một nụ hôn vào một đêm trên một bờ biển hoang vắng? Đó có phải là những gì anh nghĩ không?”
Bàn tay anh xiết chặt trên vô lăng. “Nếu như đúng là vậy thì anh đã không phải bận tâm quay lại đây,” anh nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Quai hàm anh bạnh ra khiến Keilly nhận ra cái cằm chẻ nổi tiếng đó, sự hấp dẫn giới tính đúng là cái không thể chối bỏ được ở Rod Bartlett. “Chính anh đã nói với tôi,” cô nhún vai. “Anh cần một kì nghỉ, một kì nghỉ yên tĩnh.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quay trở lại Selchurch cho đến khi anh gặp em.”
“Tôi e rằng mình không phải là thứ giải trí trong mùa hè của anh, anh Bartlett - Ôi! ” cô rên lên vì sự đau đớn bất ngờ khi anh thình lình ngoặt tay lái khiến chiếc xe trật khỏi đường chính, làm cánh tay cô đập mạnh vào cửa xe khi chiếc xe lao vào một khu đất mấp mô dẫn lên đỉnh đồi mà từ đó có thể thấy được toàn cảnh của thị trấn.
Anh vẫn nhìn chăm chăm về phía trước trong vài phút sau khi đã tắt máy, hai bàn tay anh vẫn đặt trên vô lăng, vai anh căng ra.
“Em đang giận dữ,” anh bắt đầu thư giãn một chút, nói với giọng tự chủ. “Và anh có thể hiểu được vì sao. Nhưng anh không hề muốn em là thứ giải trí trong mùa hè,” anh quay người trên chiếc ghế của mình để nhìn vào mắt cô, chiếc cần điều khiển ngăn giữa họ. “Có hàng tá phụ nữ ở London luôn rất sẵn sàng nếu đó là tất cả những gì anh muốn,” anh nói, không hề có chút tự phụ. “Nhưng anh muốn nhiều hơn điều đó từ em, Keilly -”
“Tôi thậm chí còn không có ý định dâng hiến nhiều đến thế đâu,” cô đẩy cửa xe để ra ngoài, tiến lên phía trước và nhìn xuống thị trấn nơi đã trở thành mái nhà của cô trong suốt cuộc đời cô. Cô yêu cái thị trấn nhỏ này, cô thuộc về nơi đây, và vào lúc này cô có thể hiểu Kathy đã bị choáng ngợp như thế nào bởi sự quyến rũ và sôi nổi mà một diễn viên trẻ ở London hẳn là đã thể hiện ra trước sự thiếu từng trải của một cô gái tỉnh lẻ như chị ấy. Cô có thể hiểu điều đó, nhưng cô không có ý định để cho chuyện đó lặp lại.
Cô cảm nhận được sự hiện diện của Rod Bartlett bên cạnh mình, giữ khuôn mặt mình thản nhiên khi cô nhìn xuống mặt biển xanh xám yên bình không như tâm trạng trong cô, những suy nghĩ của cô cuộn lên như bão tố, bàn tay cô nắm chặt lại rồi lại buông ra phía trong túi áo.
“Keilly - ” anh thầm nguyền rủa khi thấy cô quay ngoắt khỏi anh trước khi bước tránh ra vài bước với sự ghê tởm hiển hiện. “Chỉ bởi vì tên của anh khác đi không có nghĩa là con người anh cũng thay đổi,” một mạch máu rần rật trên chiếc cằm nhẵn của anh, “anh đã muốn em từ cách đây chín tuần, và bây giờ vẫn vậy.”
Miệng cô mím lại, nước mắt cô rưng rưng khi nghĩ đến cái cách mà cô đã bị lừa gạt. “Cũng như cách mà anh đã muốn tất cả những người đàn bà khác mà anh đã từng ‘giải trí’ trong 10 hay 12 năm vừa qua ư?” cô nhắc anh nhớ cái cách mà anh đã mô tả vô số những cuộc tình của Rod Bartlett trong lần gặp trước. “Cám ơn, nhưng câu trả lời là không, thưa anh Bartlett.”
“Em sợ mình có thể bị tổn thương đúng không?” mắt anh chợt lấp lánh.
Cô lắc đầu với thái độ khinh bỉ lạnh lùng. “Không có hứng thú với việc tự đánh số cho mình.”
“Tại sao em-”
“Cẩn thận đấy, anh Bartlett,” cô chế nhạo. “Bản ngã của anh đang thể hiện ra đấy.”
Anh thở dài ngắt quãng. “Anh xin lỗi,” anh đột nhiên nói. “Nổi nóng với em sẽ không giúp được gì trong tình huống này cả.”
“Tôi thấy là không có tình huống nào cả,” cô gạt đi. “Anh là một vị khách trong khách sạn của dì dượng tôi, và tôi được yêu cầu là phải lịch sự với anh để thể hiện khả năng chuyên nghiệp của mình. Về cá nhân, đó lại là một vấn đề khác,” cô nói một cách cứng nhắc. “Vì thế tôi sẽ thích hơn nếu anh để tôi lại một mình.”
“Anh không thể làm thế được,” anh nói dứt khoát.
“Sao lại không?” cô nhăn mặt.
“Em biết vì sao không,” anh nặng nề nói. “trái ngược hẳn với những gì em nghĩ, những gì em muốn tin, tất cả phản ứng của anh với em đều là chân thành. Hãy thừa nhận điều đó, Keilly, nếu anh vẫn là Rick Richards em sẽ không nghi ngờ tình cảm của anh như thế này.”
Cô đỏ mặt vì sự thật đó. “Nhưng anh không phải là anh ấy, đúng không?” cô không nhân nhượng. “Anh là Rod Bartlett, người đàn ông mà hàng trăm người đàn bà muốn được ngủ cùng, một trong số họ thậm chí đã tự vẫn vì anh.”
Mặt anh dường như tái đi với lời buộc tội sau cùng, quai hàm anh giật giật. “Hàng trăm là con số phóng đại,” anh cáu kỉnh. “Còn về chuyện của Veronica-”
“Anh nói về cô ấy cứ như cô ấy không hề có ý nghía gì với anh vậy!” cô nóng nảy buộc tội.
Đôi mắt xanh của anh thẫm lại, hàng lông mi dài và đen nhánh. “Anh yêu cô ấy,” câu nói thốt ra thật dễ dàng đến mức không thể nghi ngờ được. “Cô ấy là điều tốt đẹp nhất từng xảy đến với anh. Lúc gặp cô ấy anh đang sống không mục đích, anh lợi dụng mọi người cũng như họ lợi dụng anh, sự nghiệp cũng chưa đi tới đâu, Veronica đã kéo anh làm lại từ đầu, giúp anh sống thật với con người của mình, với những gì mà anh tin tưởng, đó là những gì thực sự quan trọng. Anh yêu cô ấy,” anh lặp lại với giọng khàn khàn.
Keilly nuốt mạnh xuống trước sự thành thật của anh, cô cố ép mình phải nhớ lại người phụ nữ đó đã chết như thế nào. “Thật kỳ diệu khi mà sự nghiệp của anh đã đột nhiên cất cánh đến thế khi anh trở thành người tình suốt đời của cô ấy,” cô mỉa mai, phớt lờ vẻ mặt đang tối sầm lại đầy nguy hiểm của anh. “Phải, tôi chắc là anh đã ‘yêu’ cô ấy rất nhiều,” cô chế nhạo.
Anh thọc tay vào mái tóc, như thể anh có thể sẽ đánh cô nếu như không làm thế. “Anh đã muốn kết hôn với cô ấy, nhưng cô ấy từ chối,” anh nghiến răng tiết lộ.
Đôi mắt cô mở lớn khi nghe sự thừa nhận đó, mặc dù một lần nữa cô lại phải ép mình trở nên nhẫn tâm. Người đàn ông này vẫn là một kẻ lợi dụng như trước đây, và sẽ luôn là vậy. “Có thể cô ấy chỉ không muốn bị lợi dụng thêm nữa,” cô khinh miệt.
Môi anh mím lại, đôi mắt trở nên lạnh như băng. “Hãy quyết định đi, Keilly,” anh rít lên. “Anh hoặc là kẻ lợi dụng đã bỏ rơi Veronica khi cô ấy không còn giá trị lợi dụng nữa, hoặc là người mà cô ấy đã từ chối không lấy làm chồng, ” miệng anh nhăn nhúm lại. “Anh không thể là cả hai loại đó được.”
“Anh - anh - anh là một kẻ vô cùng ích kỷ!” cô điên cuồng buộc tội. “Và tôi không thèm tin một chút nào chuyện anh đã từng hỏi cưới Veronica King. Tại sao cô ấy lại tự vẫn nếu điều đó là có thật?”
“Thực ra là vì sao?” anh nhẹ nhàng lặp lại.
Keilly ném cho anh một cái nhìn dò hỏi. “Cô ấy đã tự vẫn.”
“Phải,” anh không bàn cãi gì về lời khẳng định đó.
“Là vì anh!”
Anh thở dài kiềm chế. “Một phần,” anh gật đầu. “Mặc dù nguyên nhân không giống như em nghĩ,” anh đanh giọng thêm vào. “Có lẽ một ngày nào đó, nếu cả hai chúng ta đã giải quyết xong sự bất đồng này, anh sẽ nói tất cả với em về Veronica.”
“Ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu,” cô nói với vẻ kịch liệt, ý thức được sự ích kỷ của anh ta từ cách anh ta đối xử với Kathy. Có thể anh ta thực sự tin rằng anh ta đã thay đổi không còn là kẻ lông bông và lợi dụng nữa, nhưng anh ta vẫn giẫm đạp lên người khác để đạt được điều đó.
“Anh bắt buộc phải không đồng ý với em,” anh nhún vai. “Anh phải tin rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ được ở bên nhau, và tới lúc đó chúng ta sẽ nói về Veronica. Anh chắc rằng cô ấy sẽ không thấy phiền lòng đâu.”
“Sao không phải là bây giờ?” cô cau mày.
“Đó là vấn đề về lòng tin, Keilly,” đôi mắt xanh kiên định của anh giữ chặt ánh mắt cô. “Và khi nào em học được cách tin tưởng anh - thêm một lần nữa, anh sẽ biết đã đến lúc kể cho em nghe toàn bộ sự thật về Veronica và anh.”
“Và về cả những ngừời phụ nữ đã ngủ với anh nữa chứ?” cô chế giễu với một sự chán ghét.
“Anh đã nói với em rồi, không có quá nhiều đến thế, và hầu hết đều biết rằng mối quan hệ đó sẽ không có tương lai gì - mặc dù anh không có ý định phàn nàn chút nào,” anh thêm vào với vẻ dứt khoát.
“Thế còn những người không biết điều đó?”
“Anh không phải là thánh, Keilly,” anh điên tiết, mặt anh tối sầm lại. “Anh đã làm tổn thương mọi người, anh biết điều đó, nhưng tất cả mọi người đều thế. Tất cả chúng ta đều có thể mắc sai lầm, tất cả chúng ta đều phạm lỗi lầm mà.”
“Chỉ có điều anh không phải trả giá về những lỗi lầm của anh, mà những người phụ nữ phải hứng chịu nó!”
Anh liếc nhìn khuôn mặt xúc động của cô. “Không phải anh đã bỏ lại sau lưng một dọc những đứa trẻ không cha, nếu đó là điều mà em muốn ám chỉ,” anh nghiến răng, miệng anh cong lên cay độc. “Tin anh đi, nếu anh thực sự như thế, thì giờ anh đã nghe về nó rồi.”
Cô biết anh muốn nói gì, đã có nhiều vụ kiện về quyền làm cha mẹ với nghi vấn là những nhân vật nổi tiếng, và tên anh, tận cho tới giờ, vẫn chưa hề có trong danh sách những người bị cáo buộc cũng là một điều đáng ngạc nhiên nến xét về số lượng những vụ lăng nhăng đầy tai tiếng của anh. Nhưng cô cũng đã biết sự thiếu thận trọng của anh với Kathy! “Có thể là do anh may mắn,” cô gạt đi, biết hình phạt được trả bởi những người như anh.
“Và có thể là anh không như thế,” anh gằn giọng. “Keilly, đó đã là quá khứ, cái mà chúng ta quan tâm là tương lai.”
“Tương lai nào?”
“Là những gì mà chúng ta sẽ có,” anh di chuyển tới gần cô đến nỗi chân họ chạm vào nhau. “Anh đã nói với em, Keilly, chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Anh - ”giọng cô bị nghẹn lại khi miệng của Rod Bartlett đè lên miệng cô.
Thật vô ích khi chống lại anh, anh mạnh hơn cô, nhưng cô cũng không hề đáp ứng hay có cử chỉ nào khuyến khích anh. Cô muốn điều đó, trời ạ, cô muốn điều đó biết bao, nhưng lòng tự trọng và lý trí đã giữ cô lại. Người đàn ông này có thể mệt mỏi với cuộc sống ở London, có chút ngán ngẩm với đám bạn sành điệu, nhưng cô không sẵn sàng để dâng hiến, làm trò tiêu khiển của anh ta.
Sức ép từ môi anh trên môi cô giảm dần, không còn sự chiếm đoạt mà dịu dàng đòi hỏi sự đáp ứng ở cô, những cái vuốt ve nhẹ nhàng trên môi cô bằng môi anh, nút nhẹ vào môi dưới với sự khiêu khích khiến cô rùng mình phản ứng, người cô như tan ra, cô rên lên đầu hàng.
“Keilly, Keilly,” anh liên tục thì thầm tên cô trong khi miệng anh lướt dọc trên cổ cô, bàn tay khỏe mạnh của anh vuốt ve sống lưng cô khi anh ôm cô sát vào mình.
Cô cảm thấy bàn tay anh luồn vào bên trong chiếc áo cotton vuốt ve làn da trần của cô, cô thở hổn hển khi tay anh chạm vào ngực cô, ngón tay di chuyển không ngừng, nụ hoa cô cương lên dưới những cái vuốt ve đó. Sức nóng tràn qua cơ thể cô dưới cái vuốt ve sâu kín của anh, chưa từng có người đàn ông nào chạm vào cô theo cái cách này.
“Chúa ơi, Keilly, anh muốn và cần em biết bao - Keilly?” giọng anh sắc lại khi cô đột nhiên đẩy anh ra, bàn tay anh giữ cô, kéo cô trở lại anh. “Hãy để tôi đi,” cô rít lên qua hàm răng nghiến chặt.
“Em không nghe thấy anh nói gì sao? Anh đã nói-”
“Tôi nghe thấy rồi,” cô vặn người, thoát khỏi anh, bực tức, ngực cô căng ra bên dưới chiếc áo sơ mi. “Chắc anh nghĩ rằng tôi thật ngu ngốc, anh Bartlett-”
“Anh không nghĩ em là bất cứ thứ gì cả, bởi vì anh không hiểu nổi em!” anh nhìn cô trừng trừng như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy cô trước đây. “Có phải em luôn thoái lui theo cách này khi có người đàn ông nào đó nói anh ta cần em nhiều như thế nào không?”anh giận dữ.
“Chưa từng có người đàn ông nào cả,” cô rít lên. “Và tôi chắc chắn không muốn nghe nó từ anh,” cô lờ khuôn mặt đang tái đi của anh. “Tôi có thể là một kẻ ngây thơ,” cô nói tiếp. “Nhưng tôi không phải là đứa dễ bị gây ấn tưởng bằng lời thoại kịch sĩ này -”
“Kịch.. ư?” anh lạnh lùng lặp lại.
“Thế anh còn muốn gọi nó là gì nữa?” cô miệt thị. “Chúa ơi, có phải anh nghĩ rằng tôi ngu ngốc, một con ngố ở một nơi heo hút để anh có thể bịt mắt chơi đùa cho tới khi anh rời khỏi đây? Và sau đó anh nói gì đấy về việc thấy cần tôi, lại mà một sai lầm khác mà anh mắc phải, rằng chúng ta nên xa nhau một thời gian để kiểm nghiệm lại tình cảm của nhau phải không? Tôi đã xem bộ phim đó rồi,” cô chế nhạo. “Nhân vật nữ chính không bao giờ gặp lại nam chính!”
“Đây không phải là phim,” anh nóng nảy “Đây là cuộc sống thực, của anh và của em, và anh không diễn trong cuộc sống của mình.”
“Anh có thể lừa gạt tôi - có thể lắm chứ,” cô giễu cợt lặp lại.
“Nhưng tôi không ngốc thế. Giờ nếu anh không phiền, tôi muốn trở lại thị trấn. Dù sao thì tôi cũng đã xin nghỉ, vậy tôi nghĩ tôi sẽ dành thời gian để ra bãi biển.”
“Keilly, hãy nghe anh-”
“Hiện giờ chắc nước vẫn còn lạnh, nhưng tôi có thể đi dạo dọc bãi biển,” cô tiếp tục nói như thể anh chưa từng xen ngang. “Tôi tự hỏi-”
“Keilly, nghe anh nói đã!”
Cô lạnh lẽo nhìn anh. “Đừng có nói lại rằng anh cần tôi nữa,” cô dứt khoát nói. “Tôi ngờ rằng anh cần bất cứ ai. Tôi hy vọng anh sẽ vui vẻ khi ở lại đây, anh Bartlett, tôi chắc rằng sẽ có nhiều bạn cũ sẽ thích gặp anh đấy. Tôi hy vọng anh sẽ hiểu là tôi không muốn là mình sẽ nằm trong số đó, đơn giản là vì tôi không có thời gian cho một siêu-sao-đang-chán-ngán đi tìm một cảm giác mới đâu.”
Quai hàm anh cứng lại bởi cái giọng lăng mạ của cô, nhưng không có một tí dấu vết nào của cơn giận đang bùng lên ở anh cả. “Em có thể không phải là một đứa trẻ, Keilly,”anh chậm rãi nói. “Nhưng suy nghĩ của em lại không khác một đứa trẻ là mấy, một siêu sao đang chán ngán,” anh chế giễu. “Em có thấy ý tưởng đó của em nghe lố bịch đến như thế nào không?”
“Không lố bịch hơn anh cách đây vài phút đâu, tôi bảo đảm với anh đấy” cô nổi cáu.
Anh bực bội, thở dài nặng nề. “Anh chẳng thấy có ích gì khi nói chuyện với em vào lúc này cả. Anh sẽ gặp em sau khi em đã bình tĩnh lại.”
“Tôi hoàn toàn bình tĩnh,” cô thản nhiên nói với anh. “Và nếu anh chưa sẵn sàng để quay về thì tôi nghĩ là tôi sẽ đi bộ về.”
“Không cần phải thế đâu,” anh gằn giọng, quay trở lại bên chiếc ô tô, ngồi vào sau tay lái để chờ cô.
Ý thức được đôi mắt màu xanh nước biển đang chăm chú nhìn mình, cách cô di chuyển không tự nhiên như trước, cô trèo vào ngồi cạnh anh khi động cơ rung lên, nhìn chăm chú phía trước khi họ bắt đầu quay trở lại con đường ven bờ biển.
Cô phải kiềm chế giọt nước mắt để anh không thấy được sự phản bội của anh đã làm cô tổn thương nhiều thế nào. Rod Bartlett! Chúa ơi, đây đúng là một cơn ác mộng. Vậy mà cô đã tin rằng cô yêu anh! Việc khám phá ra anh ta là ai đã chấm dứt tất cả, cô không thể có bất kỳ cảm giác nào về người đàn ông đã quyến rũ một cách tính toán với Kathy, trước khi đến với người phụ nữ khác có thể mang lại cho anh ta nhiều thứ hơn - cho đến khi cả cô ta cũng không còn giá trị sử dụng. Anh ta nói rằng không diễn kịch trong đời thực, vậy thì đúng là anh ta quá giỏi khi đánh lừa được cô từ phút giây họ gặp nhau, trong dáng vẻ của một người đàn ông tốt bụng và nhạy cảm, những phẩm chất mà anh ta không bao giờ có thể có trong đời thường.
“Cám ơn,” cô khô khan nói khi anh dừng xe trước cửa khách sạn.
“Keilly!” Bàn tay anh đặt trên tay cô ngăn cô mở cánh cửa để bước ra ngoài. “Anh thật lòng đấy,” anh nói, khi cô nhìn lại anh đầy những thắc mắc trong mắt cô. “Anh cần em hơn cần bất kỳ ai trước đây.”
Cô đỏ mặt. “Làm ơn hãy nói những câu cũ rích đó cho kẻ ngốc bất hạnh nào đó sẽ tin lời anh đi,” cô thở dài nặng nhọc. “Đừng để nó phí hoài cho tôi”
Anh lái xe đi ngay khi cô vừa bước ra đến vỉa hè, và với một tiếng thở dài cuối cùng, cô giải phóng những căng thẳng của mình. Anh thậm chí còn không sử dụng một cách tiếp cận cũ nào với cô, mà dùng cùng một cách như anh ta đã làm với Kathy trước đây.
Kahty. Ôi Chúa ơi, cô phải gặp Kathy ngay, phải cảnh báo chị ấy rằng Rod Bartlett đang ở trong thị trấn.
Hall là một nơi ấm áp và vui vẻ bất chấp cái kích thước của nó, Kahty đã biến khu điền trang vùng quê to lớn này trở thành ngôi nhà cho chồng và con gái của mình. Nụ cười chào đón của cô khi mở cửa chuyển thành lo lắng khi cô nhìn thấy Keilly.
“Chị đã đợi điện thoại của em cả sáng nay,” cô kéo Keilly vào trong phòng khách nhỏ tiện nghi mà cô luôn dùng để tiếp đãi bạn bè và người thân.
“Mới có 10h30 mà,” cô chần chừ, đứng nán lại phía trước lò sưởi với vẻ lo âu.
Kathy nhăn nhó. “Khi phải dậy từ lúc 6giờ sáng thì tới bây giờ đúng là một khoảng thời gian dài đấy.”
Trán Keilly nhăn lại, “Chị bắt đầu một ngày sớm nhỉ?”
“Heather đã ho cả đêm. Chị nghĩ là nó bị viêm họng,” Kathy nhún vai. “Chị đã giữ nó trong nhà cả ngày nay.”
“Nó đang ở trên gác hả?”
“Đang ngủ,” chị cô gật đầu. ‘Em đã gặp lại Rick chưa?” giọng cô căng thẳng.
“Ồ, vâng,” cô thở dài. “Em đã gặp anh ấy.”
“Sao rồi?”
Cô cắn chặt môi. “Rod Bartlett đã quay lại Selchurch rồi,” cô thông báo. “Thật ra,” cô ngập ngừng dừng lại khi thấy Kathy ngồi thừ người trên ghế. “Anh ta đã tới đây rồi.”
Bàn tay Kathy run lên khi chị căng thẳng vuốt mái tóc bóng mượt của mình. “Chị - Rick đã nói với em à? Hay em đã nhìn thấy anh ta?” Đôi mắt nâu mở to.
“Cả hai,” cô thở dài, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh chị cô. “Kathy, Rick chính là Rod Barrlett. Anh ta-”
“Em nói gì?” giọng cô sắc lạnh. “Chị không hiểu. Em đã nói Rick là một phóng viên, rằng anh ta tới đây theo đuổi tin tức về em.”
“Bởi vì đó là cái mà anh ta nói với em,” cô gật đầu, cay đắng nói.
“Anh ta nói dối em, đưa em vào cái vở kịch tai ác do anh ta dựng lên.”
“Em có chắc anh ta là - Tất nhiên là em phải chắc rồi,” Kahty thở dài “Thật dễ dàng nhận ra Rod Bartlett.”
“Phải, nếu không có hàm râu,” Keilly nặng nề thừa nhận. “Và hiện giờ thì anh ta còn nó nữa. Em xin lỗi, Kathy, em không hề có khái niệm nào về việc anh ta là ai.” Đó chắc chắn sẽ là một lời biện hộ tệ hại nhất trong năm.
“Vậy em - đã nói với anh ta cái gì về chị chưa?”
“Tất nhiên là không,” cô hấp tấp nói. “Cuộc thảo luận của bọn em gần như không đi xa hơn việc nhắc lại những người phụ nữ mà anh ta biết trong quá khứ,” cô cáu kỉnh nói. “Và em trông có giống như một kẻ ngồi lê đôi mách những chuyện về chị không?”
“Không,” Kathy thở dài. “Chỉ là lúc này chị đang rất căng thẳng, chị không biết chị đã nói gì nữa. Em có biết anh ta định ở lại đây trong bao lâu không?” trông cô hết sức lo lắng.
“Vô thời hạn, anh ta đã nói thế. Nhưng em không để ý đến điều đó lắm,” cô vội vàng thêm vào khi thấy Kathy tái mặt đi. “Khi anh ta nói điều đó anh ta đã tin rằng em sẽ sẵn lòng, - chia sẻ mùa hè này với anh ta.” Cô đỏ mặt với cái nhìn soi mói của Kathy. “Cũng không cần phải nói là em đã từ chối,” cô lầm bầm.
“Keilly-”
“Em có thể lên gác và thăm Heather chứ?” cô tươi cười hỏi. “Bây giờ có lẽ nó đã dậy rồi đấy”
“Chị nghĩ là thế,” Kathy gắt lên. “Chị phải nói rằng, em không có vẻ gì là lo lắng với cái thực tế là anh ta đang biến em thành con ngốc.”
Đôi mắt xám của cô long lên. “Em lo lắng điều đó thì có ích gì?” cô điên tiết nói.
“Cũng như nhau-”
“Nhìn này, hãy quên nó đi, Kathy,” cô thở dài. “Em chắc chắn lúc này anh Bartlett đã biết chính xác những suy nghĩ của em về anh ta; em không nghĩ là anh ta sẽ lại làm phiền em nữa,” cô lơ ngơ nói, chắc chắn rằng cô đã đúng. Tại sao một người như anh ta lại muốn dính vào rắc rối khi theo đuổi một người phụ nữ chẳng hề ưa anh ta, trong khi đó có tới hàng trăm, không, hàng nghìn kẻ khác lại hiển nhiên mong đợi điều đó nhỉ.
“Anh ta có thể rất kiên trì đấy,” Kathy nói nhỏ. “Tại sao em lại dây vào anh ta nhỉ, Keilly?” cô cáo buộc, cái nhìn bối rối trở lại. “Nếu anh ta muốn em, anh ta sẽ ở lại đây cho tới khi anh ta có được em.”
“Chị nói cứ như thể em sẽ để mặc anh ta làm như vậy ấy!”
“Chị không có ý đó,” Kathy lầm bầm.
Sự hối hận một lần nữa lại tràn qua cô; cô không nên chỉ nghĩ tới nỗi bất hạnh của mình mà nên nghĩ tới tình thế khó xử của Kathy. Nếu Rod mà ở lại đây thì cái cơ hội để anh ta và Kathy gặp nhau là rất lớn, tệ hơn nữa, anh ta thậm chí còn có thể chạm trán với Peter. “Em xin lỗi,” cô chạm vào cánh tay chị họ minh. “Em đã không cân nhắc khi nói. Nhưng em chắc chắn rằng anh chàng Bartlett đó sẽ không ở lại-”
“Bartlett ư?” Peter khẽ hỏi khi vừa bước vào phòng, dường như anh hoàn toàn không để ý rằng cả hai người đều sốc khi thấy anh đột nhiên xuất hiện. “Chào em yêu,” đặt một nụ hôn lên môi vợ trước khi quay qua hôn lên má Keilly. “Nghỉ à?”
“Ơ - vâng,” cô lúng túng gật đầu.
“Một ngày tháng Giêng tuyệt đẹp,” anh nói với vẻ yêu đời thường nhật, cao lớn và đẹp trai, với mái tóc vàng cắt ngắn và đôi mắt xanh biếc biết cười. Chính cái tính nồng hậu, chân thành và chu đáo với mọi người khiến anh được quý mến bởi tất cả nhân viên và người dân trong thị trấn. “Có phải bọn em đang nói về Rod Bartlett không?”
Keilly tái mặt, nuốt mạnh. “Sao anh lại hỏi vậy?” cô ngập ngừng, băn khoăn không biết cái gì khiến anh nhắc tới anh chàng diễn viên nổi tiếng đó.
“À, anh nghe nói anh ta đang ở trong thị trấn này-”
“Anh đã biết rồi à?” Kathy rít lên.
Peter cười, nhầm lẫn vẻ căng thẳng của cô với sự ngạc nhiên tột độ. “Bà Grovers đã đề cập đến khi anh gọi cho bà ấy ở cửa hàng cách đây vài phút, bà ấy chắc chắn là anh ta đã ở đây vào sáng nay,” giọng anh hơi ngờ vực.
“Có lẽ vậy,” Keilly nói ngờ nghệch, cô biết rằng chính những tin đồn và suy đoán về những lý do anh ta tới thị trấn chỉ mới bắt đầu, chuyện có thể ngày một tệ hại hơn!
“Thật sao?” Peter thích thú hỏi. “Ý em là anh ta thực sự đã ở Selchurch?”
Cô liếc Kathy, dưới khuôn mặt tái mét và cái vẻ u uất của chị cô đã nói lên rằng điều này vượt quá sức chịu đựng của chị cô, rằng chị có thể tan nát dưới súc ép ấy bất kỳ lúc nào. “Anh ta đang ở khách sạn,” cô bất đắc dĩ nói, trong lúc mắt vẫn không rời khỏi chị mình.
“Anh ta đã tới đây ngày hôm qua.”
“Ôi, em gái,” trán Peter nhăn lại thông cảm. “Em chắc là đang khó xử lắm hả?”
Cô biết là anh đã nói đến bức thư mà cô đã gửi cho các tạp chí, nó đã được xem như một câu chuyện giật gân động trời ở cả thị trấn này cũng như những nơi khác nữa. “Một chút,” cô thú nhận. “Dù là anh ta có vẻ như không bị tác động lắm, thực tế là anh ta coi nó như một câu chuyện cười.”
“Thế thì tốt,” Peter gật đầu tán thành. “Anh tự hỏi rằng liệu có thể thuyết phục anh ta làm một cái gì đó ở Cuộc liên hoan mừng Lễ phục sinh hay không?” anh trầm ngâm nói. “Anh ta có thể sẽ tạo ra một lực hút lớn đấy-”
“Thật sao, Peter,” giọng của Kathy đầy mỉa mai và cáu gắt, mắt cô long lên cố gắng kiềm chế mình. “Anh ta tới đây để nghỉ đấy..”
Chông cô hơi hẫng với phản ứng của cô, “Anh biết điều đó, em yêu. Anh chỉ nghĩ-”
“Em không thể hiểu tất cả những thứ lộn xộn này là cái gì,” cô cáu kỉnh nói. “Anh ta có thể nổi tiếng, nhưng anh ta cũng chỉ là một người đàn ông, chấm hết. Anh đã luôn nói với em rằng hành động của con người mới là cái có giá trị, Peter,” giọng cô đã bắt đầu cao vút lên.
“Đúng thế, nhưng-”
“Em không chắc là các hoạt động của anh Bartlett trong những năm qua có chút biểu hiện nào là anh ta hứng thú với việc từ thiện?” cô giận dữ nói. “Nếu điều đó xảy ra thì chúng ta chẳng có gì để trả cho anh ta đâu.”
Keilly có thể thấy được vẻ lúng túng của Peter trước hành động mất tự chủ của Kathy, và cô đột ngột xen ngang để gỡ rối cho chị minh. “Tại sao anh và em không đi lên gác và xem Heather sao rồi, Peter trong lúc đó Kathy có thể làm cho chúng ta một tách trà ngon nhỉ?” Câu cuối cùng cô thêm vào để giúp Kathy có cơ hội ở một mình trong một lúc để bình tĩnh trở lại. May mắn là chị họ cô đã nhận ra!
“Nghe có vẻ tuyệt đấy,” Kathy gượng cười, nói. “Có lẽ bà Scott cũng sẽ làm vài chiếc bánh là anh thích nữa, anh yêu. Năm phút nữa nhé,” cô gọi với theo khi họ đi lên gác.
Keilly dễ dàng nhận ra sự hoang mang trong con người nhạy cảm của anh cô, dù Peter không nói câu nào khi họ đi lên gác, anh đùa giỡn và dịu dàng vỗ về cô con gái nhỏ khi thấy cô bé rõ ràng vẫn còn hơi sốt. Nhưng thái độ hoà nhã của anh cũng không lừa được cô, anh đã quá quen với việc hòa hợp cảm xúc của mọi người, vì vậy anh không thể không biết đến sự căng thẳng đang hiện diện ở vợ anh.
“Keilly,” bàn tay anh giữ cô dừng lại khi họ bắt đầu đi xuống sau khi rời khỏi phòng của Heather. “Em biết chuyện gì đang làm phiền Kathy không?” anh lo lắng hỏi.
Cô cắn môi. “Có lẽ là do thời tiết ảm đạm,” cô gạt đi. “Mùa đông vừa rồi đúng là dài quá.”
“Có lẽ vậy.” Anh nói nhưng giọng nói có vẻ không tin tưởng lắm. “Hôm nay bọn em có đi mua sắm không? Điều đó thường giúp Kathy vui đấy,” anh độ lượng nói.
Cả hai đều biết mua sắm là đam mê và cũng là yếu điểm của Kathy, Keilly cũng cười. “Em sẽ gợi ý với chị ấy,” cô gật đầu.
“Anh mong em hãy làm vậy,” anh xiết chặt lấy tay cô biết ơn. “Có lẽ nó sẽ làm tâm trạng cô ấy phấn chấn hơn.”
Cô thấy nghi ngờ điều đó, nhưng dù sao việc gợi ý để chị ấy đi ra ngoài sẽ tốt hơn là cứ giam mình ở nhà. Và khi Heather ngủ lại, với người giúp việc ở cận kề bên, chị ấy sẽ khó lòng mà từ chối. Nhưng Kathy đã cố gắng từ chối.
“Em nghe Peter nói rồi đấy,” cô ủ rũ nói. “Gã đàn ông chết tiệt đó đang đi lang thang khắp thị trấn. Nếu chúng ta chạm mặt anh ta thì sao?”
“Điều gì sẽ xảy ra ư?” cô dỗ dành, không dám nghĩ tới điều đó sau cuộc cãi vã lúc sáng.
“Anh ta có thể nhận ra chị!”
“Sau 10 năm ư?” cô chế giễu. “Có khả năng đó không?”
“Nói cho chị biết đi,” giọng Kathy lại bắt đầu rít lên. “Chị có thay đổi nhiều lắm sau từng ấy năm không?”
Nếu có gì đó khác thì chính là chị cô còn đẹp hơn cả khi xưa, nhưng giờ đây, chuyện đó là chuyện ngoài lề. Keilly thở dài thiếu kiên nhẫn. “Vấn đề không phải là chị thay đổi hay không, nếu anh ta quyết định ở lại đây, chị cũng không thể cứ trốn ở Hall để tránh anh ta mãi được, Peter dứt khoát là sẽ nghi ngờ. ”
Thuyết phục Kathy thấy được sự sáng suốt trong chuyện này cũng không khó, mặc dù chị ấy đã dành tất cả thời gian họ đi ra ngoài để ngó quanh quất như thể chị ấy đang bị săn.
“Peter đã rất lo lắng cho chị,” Keilly cảnh báo khi họ quay trở về. “Anh ấy thậm chí còn lo lắng hơn nữa nếu chị cứ tiếp tục như thế này.” Kathy không hề dừng lại việc đi lui đi tới một cách bồn chồn từ khi họ quay về.
“Em biết gì về cảm giác của chị chứ?”
Mắt Kathy loé lên giận dữ. “Một lỗi lầm trong quá khứ, và nó có thể sẽ phá tan phần đời còn lại của chị.”
Cô cố giấu vẻ đau đớn bởi những lời nói thiếu suy nghĩ mà Kathy đã thốt ra, chị ấy hẳn đã quên rằng chính sự không trung thực của mới đang huỷ hoại cuộc sống của chị.
Nhưng cô cũng không hề mong muốn gặp lại Rod Bartlett hơn chị, cô biết rằng mình đã làm trò cười cho anh ta theo cái cách mà cô đã thề là không bao giờ để xảy ra với mình. Cô hy vọng là Rod Bartlett nhận ra màn trình diễn tàn nhẫn của anh ta đã thành công mỹ mãn.
Cô cũng không biết cảm giác của mình như thế nào khi cô quay trở về khách sạn để thấy rằng anh ta đã trả phòng vào buổi chiều!
Đôi mắt xám của cô lạnh băng, miệng cô mím chặt lại thù ngịch. “Hài hước thật đấy, anh Bartlett,” cô lên tiếng với vẻ mỉa mai. “Anh sẽ diễn tiếp trò gì nữa đây?” cô lạnh lùng hỏi.
“Keilly-”
“Và nghĩ đến chuyện được Rod Bartlett viếng thăm không phải một mà là hai lần,” cô di chuyển ra đằng sau chiếc bàn lễ tân như để tìm chỗ trú ẩn, chân cô tựa hồ đứng không vững và cô hết sức vui mừng là có thể tựa vào nó. “Chúng tôi thật lấy làm vinh hạnh, anh Bartlett.”
“Keilly-”
“Có lẽ chúng tôi lên làm một tấm băng rôn hay một cái gì đó, ‘Rod Bartlett đã từng ở đây’. Hay tốt hơn là như thế này, ‘Rod Bartlett đã từng qua đêm ở đây’,” cô cay đắng chế giễu. “Thử nghĩ xem những vị khách mà chúng tôi có thể thu hút, dĩ nhiên là phụ nữ rồi, những người hẳn sẽ thích ngủ trên chiếc giường mà Rod Bartlett đã từng nằm trên đó. Phải,” cô rít lên. “Đó đúng là một ý tưởng hay ho. Tôi sẽ gợi ý với dì-”
“Đủ rồi, Keilly!” Rick - hay Rod nói một cách nghiêm khắc và liếc nhìn xung quanh với vẻ thiếu kiên nhẫn khi thấy có hai vị khách đứng tuổi đang tiến về phía bàn lễ tân, anh bước sang bên cạnh dán mắt vào bảng thông báo và nán lại đó chờ họ thanh toán các hoá đơn.
Keilly nói chuyện với hai vị khách với vẻ lịch sự thường thấy, thậm chí hồ hởi gợi chuyện để họ chậm rời đi, và trong suốt khoảng thời gian đó cô suy nghĩ như điên. Nếu Rick thực sự là Rod Bartlett - và không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa! - vậy thì anh ta làm cái quái gì ở Selchurch trong lần đầu tiên chứ? Và lần này anh ta tính làm gì? Nếu là Rick Richards thì cô đã có xu hướng tin vào một lý do tích cực, tin rằng anh ta quay trở lại đây là vì anh ta bị cô thu hút, nhưng Rod Bartlett -! Cô không thể tin vào điều gì tốt về anh ta trong bất cứ chuyện gì.
Ít nhất thì anh ta cũng bị cô thu hút. Kể từ khi Veronica King tự vẫn cách đây 6 năm, đã có rất nhiều người đàn bà trong cuộc sống của Rod Bartlett, tất cả họ đều rất đẹp, đa số là trong giới nghệ sĩ như anh ta, và vì thế chuyện tình của họ đã thu hút công chúng gấp hai lần.
“Ra khỏi đây nào,” anh quay trở lại bên chiếc bàn, càu nhàu ngay khi hai vị khách kia rời đi.
Keilly ngước lên khỏi tờ hoá đơn mà cô đang ghi. “Đi ư, anh Bartlett?” ánh mắt buộc tội của cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Không phải bức thư mà tôi đã gửi cho tờ tạp chí, và cuộc nói chuyện lần trước của chúng ta ở đây đã cho anh biết chính xác những gì mà tôi nghĩ về Rod Bartlett rồi sao?” cô nói với vẻ khinh bỉ. “Tôi không định sẽ đi bất cứ đâu với một người đàn ông như vậy cả.”
“Vậy còn Rick Richards thì sao?” anh nghiến răng.
Miệng cô mím chặt. “Tôi nghĩ là chúng ta có thể đồng ý với nhau rằng anh ta chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của chúng ta-”
“Ah, anh Richards,” dì cô từ bếp đi ra. “Tôi hy vọng là không làm cả hai trễ hẹn nhiều lắm,” bà tiếp nhận công việc của Keilly phía sau chiếc bàn. “Tốt rồi, hai người mau đi đi,” bà giục khi thấy Keilly vẫn đứng yên không nhúc nhích. “Thật là một ngày tháng Giêng đẹp trời, tôi lẽ ra cũng nên đi ra ngoài và tận hưởng nó. Có lẽ là sẽ mưa đấy,” bà cười. “Hai người định tới nơi nào đó đặc biệt hả?” bà thích thú hỏi.
“Chúng tôi chỉ định lái xe loanh quanh một lúc và tìm nơi nào đó có thể chứa cả hai,” Rod Bartlett lên tiếng, nắm chặt tay Keilly và gần như kéo cô về phía cửa.
“Đi chơi vui vẻ nhé,” dì cô gọi với theo.
Keilly vùng ra ngay khi họ đặt chân ra ngoài, trừng mắt nhìn anh với vẻ căm ghét. “Đừng có chạm vào tôi,” cô quát vào mặt anh. “Tôi sẽ không đi đâu cùng anh cả.”
“Chúng ta cần phải nói chuyện-”
“Về cái gì?” cô điên tiết nói. “Anh đã thành công với trò chơi nho nhỏ của mình, anh Bartlett,” cô nói với vẻ khinh bỉ, trông vô cùng xinh đẹp, đôi mắt xám đen của cô long lên, hai má đỏ hồng lên trong cơn giận dữ. “Diễn xuất của anh thật xuất sắc, như thông thường,” cô mỉa mai với vẻ cục cằn. “Thật đáng tiếc là anh không được đề cử giải Oscar nào cho nó.”
“Anh thật ra là đã được đề cử một giải,” anh cao giọng nói.
“Cho phim Beginning Again hả?”
“Đúng thế,” anh đáp trả. “Anh sẽ tham dự lễ trao giải vào tháng tư.”
“Vậy là anh chắc chắn mình sẽ giành được giải?”
Cơn giận bùng lên trong mắt anh. “Anh đủ lịch sự để đích thân tới đó khi anh được đề cử.”
Cô đỏ mặt với lời khiển trách, và sau đó lại tự trách mình vì đã cảm thấy có lỗi khi nghĩ những điều tồi tệ về người đàn ông này. Cô biết anh ta quá rõ, biết sự phản bội thấy trước của anh ta với Veronica King, biết sự ích kỷ của anh ta trong việc quyến rũ Kathy. Anh ta xứng đáng với tất cả sự khinh miệt mà cô đang nghĩ trong đầu!
“Tôi chắc rằng đám khán giả cuồng nhiệt của anh sẽ ngất ngây vì sung sướng,” cô mỉa mai. “Anh chắc chắn sẽ đạt giải thôi.”
“Keilly, anh không đứng ở đây để bàn luận về cái giải Oscar chết tiệt đó khi mà anh-”
“Thật sao, anh Bartlett, những người trao giải sẽ nghĩ thế nào về thái độ của anh đối với giải thưởng mà họ dành cho anh đây?”
Anh hít vào một hơi thật sâu trước thái độ mỉa mai không giấu diếm của cô. “Khi mà anh thực sự đanng muốn nói với em về một chuyện hoàn toàn khác,” anh kết thúc câu với một vẻ kiên quyết. “Và chúng ta sẽ nói chuyện.” Một lần nữa anh lại túm lấy cánh tay cô, đẩy cô về phía bãi đỗ xe.
Mắt cô mở lớn với vẻ khâm phục đầy nhạo báng khi anh kéo cô đến chỗ một chiếc Jaguar thể thao màu xám bạc. “Anh đã không mang nó tới đây vào lần trước,” cô chế giễu. “Không thì tôi hẳn là là sẽ nhớ ra nó.”
Anh ném cho cô một cái nhìn cáu kỉnh trước khi đẩy cô vào ghế ngồi dành cho khách, sau đó trèo vào bên cạnh để khởi động máy, chiếc xe gầm lên lướt ra phía đường cái và bỏ lại khách sạn phía sau lưng. “Lần trước anh đã bay từ Liverpool tới rồi mới thuê xe,”anh nghiến răng tiết lộ, rồi tập trung lái xe, có vẻ như đã định sẵn nơi mà họ sẽ tới.
“Thật là bất tiện cho anh quá!” Keilly nhìn thẳng về phía trước, cô vẫn biết từng chi tiết về người đàn ông ngồi bên cạnh cô, biết rằng bộ quần áo mà cô đoán là rất đắt vào lần đầu tiên khi anh đến đây thực sự là một chiếc quần Jean hàng hiệu và một chiếc áo sơ mi luạ, rằng mái tóc dài bồng bềnh rất kiểu cách đó là thành quả của một chuyên gia tạo mẫu tóc, và rằng chiếc dây chuyền vàng dày cộp anh đang đeo trên cổ có thể đáng giá một gia tài; cho tới lúc này thì cô đã biết tất cả về anh ta, và cô biết thêm anh ta là Rod Bartlett.
“Một chút thôi,” anh đáp lại với vẻ căng thẳng. “Lúc đó anh đang nghỉ ngơi sau khi hoàn tất bộ phim mới nhất thì Barbie gợi ý anh nên tới đây và tận mắt chiêm ngưỡng quý cô đã không tiếc lời bày tỏ sự căm ghét dành cho anh trên tờ tạp chí.”
“Tôi cảm thấy thật hãnh diện,” giọng nói của cô cho thấy bất cứ điều gì trừ điều đó. “Mặc dù tôi thấy ngạc nhiên khi anh lại bận tâm đến chuyện đó.” Một lần nữa cô lại tự hỏi Barbie là gì của anh, dù cô không hề đề cập gì tới người phụ nữ đó. Cô không ghen, chết tiệt! Cô khinh thường người đàn ông này và lối sống của anh ta, và đó không chỉ là bởi những gì anh ta đã làm với Kathy trong quá khứ.
Gương mặt anh khắc nghiệt, trong khi tay nhẹ nhàng điều khiển chiếc vô lăng. “Dư luận ở đây cũng như ở nước khác đang đào xới chuyện này đến phần tệ hại nhất.”
“Thật là tồi tệ đối với anh!”
“Keilly,” anh thở dài. “Anh chỉ đang cố gắng giải thích với em. Báo chí đưa tin và suy diễn về tất cả mọi thứ, và anh phải thừa nhận là anh đã bắt đầu băn khoăn tự hỏi bản thân. Tên em nghe rất quen-”
“Trước đây chúng ta chưa bao giờ gặp nhau cả,” cô gay gắt nói, mặt hơi tái đi.
“Không, anh biết điều đó ngay khi nhìn thấy em. Anh vẫn không hiểu tại sao em lại từng căm ghét anh nhiều đến mức em phải viết ra điều đó,” anh cau mày, đôi mắt xanh tuyệt đẹp trông có vẻ bối rối.
“Đang căm ghét,” cô sửa lại. “Cái cảm giác đó vẫn tràn trề ở thời hiện tại đấy. Chuyện anh đã lừa dối khi đến đây dưới một cái tên khác chỉ thêm khẳng định quan điểm của tôi về anh. Nhưng ít nhất đến bây giờ anh đã có thể nói với cái đám báo chí ‘đang suy diễn’ đó rằng tôi đơn giản chỉ là một người phụ nữ đầy hận thù đã tấn công bừa bãi vào anh. Suy cho cùng, giờ nếu như có bất cứ ai hỏi tới tôi sẽ không thể phủ nhận rằng chúng ta đã gặp gỡ, và đã yêu nhau.”
“Đó không phải là lý do tại sao anh hôn em, chết tiệt,” anh nghiến răng, “Chuyện bị cuốn hút vào em là điều cuối cùng mà anh có thể hình dung khi anh tới đây. Và đó cũng không phải là một cái tên được bịa ra, thỉnh thoảng anh vẫn chỉ dùng một phần trong cái tên của mình, nhưng tên đầy đủ của anh là Roderick Richards Bartlett.”
“Quả là một cái tên dài!”
“Nó chính xác là vậy,” anh thốt lên căng thẳng. “Phải thừa nhận là anh vẫn thường dùng cái tên Rod Richards khi anh không muốn bị nhận ra, nhưng anh đã nghĩ em thừa thông minh để nhận ra điều đó.”
“Tử tế làm sao!”
“Keilly, vì Chúa! Em thích anh khi anh là Rick Richards,” anh gằn giọng, “Vậy có gì khác với con người hiện tại của anh vậy?”
Bây giờ thì cô đã biết anh là một kẻ chuyên đi gạ gẫm, một kẻ ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân, một người đàn ông chả khác gì với người cha của cô! “Nếu như anh không biết thì tôi cũng sẽ không nói với anh,”cô cáu tiết nói.
“Câu trả lời ngớ ngẩn đó là thế nào đấy?”
Đôi mắt xám của cô tối sầm lại. “Là thứ duy nhất mà tôi nghĩ tới vào lúc này! Vậy anh mong chờ tôi sẽ phản ứng như thế nào trước sự thật về anh?” cô hỏi với vẻ buộc tội. “Quên tất cả mọi thứ mà tôi - tôi đã viết về anh sao?” Giọng cô trở nên kịch liệt khi cô nhận ra cô suýt nữa buột miệng nói ra điều gì, cô đã gần như tiết lộ những gì cô biết về cách đối xử của anh đối với Kathy. “Cảm thấy hãnh diện và phấn khích khi được một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng rủ lòng đoái hoài ban cho một nụ hôn vào một đêm trên một bờ biển hoang vắng? Đó có phải là những gì anh nghĩ không?”
Bàn tay anh xiết chặt trên vô lăng. “Nếu như đúng là vậy thì anh đã không phải bận tâm quay lại đây,” anh nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Quai hàm anh bạnh ra khiến Keilly nhận ra cái cằm chẻ nổi tiếng đó, sự hấp dẫn giới tính đúng là cái không thể chối bỏ được ở Rod Bartlett. “Chính anh đã nói với tôi,” cô nhún vai. “Anh cần một kì nghỉ, một kì nghỉ yên tĩnh.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quay trở lại Selchurch cho đến khi anh gặp em.”
“Tôi e rằng mình không phải là thứ giải trí trong mùa hè của anh, anh Bartlett - Ôi! ” cô rên lên vì sự đau đớn bất ngờ khi anh thình lình ngoặt tay lái khiến chiếc xe trật khỏi đường chính, làm cánh tay cô đập mạnh vào cửa xe khi chiếc xe lao vào một khu đất mấp mô dẫn lên đỉnh đồi mà từ đó có thể thấy được toàn cảnh của thị trấn.
Anh vẫn nhìn chăm chăm về phía trước trong vài phút sau khi đã tắt máy, hai bàn tay anh vẫn đặt trên vô lăng, vai anh căng ra.
“Em đang giận dữ,” anh bắt đầu thư giãn một chút, nói với giọng tự chủ. “Và anh có thể hiểu được vì sao. Nhưng anh không hề muốn em là thứ giải trí trong mùa hè,” anh quay người trên chiếc ghế của mình để nhìn vào mắt cô, chiếc cần điều khiển ngăn giữa họ. “Có hàng tá phụ nữ ở London luôn rất sẵn sàng nếu đó là tất cả những gì anh muốn,” anh nói, không hề có chút tự phụ. “Nhưng anh muốn nhiều hơn điều đó từ em, Keilly -”
“Tôi thậm chí còn không có ý định dâng hiến nhiều đến thế đâu,” cô đẩy cửa xe để ra ngoài, tiến lên phía trước và nhìn xuống thị trấn nơi đã trở thành mái nhà của cô trong suốt cuộc đời cô. Cô yêu cái thị trấn nhỏ này, cô thuộc về nơi đây, và vào lúc này cô có thể hiểu Kathy đã bị choáng ngợp như thế nào bởi sự quyến rũ và sôi nổi mà một diễn viên trẻ ở London hẳn là đã thể hiện ra trước sự thiếu từng trải của một cô gái tỉnh lẻ như chị ấy. Cô có thể hiểu điều đó, nhưng cô không có ý định để cho chuyện đó lặp lại.
Cô cảm nhận được sự hiện diện của Rod Bartlett bên cạnh mình, giữ khuôn mặt mình thản nhiên khi cô nhìn xuống mặt biển xanh xám yên bình không như tâm trạng trong cô, những suy nghĩ của cô cuộn lên như bão tố, bàn tay cô nắm chặt lại rồi lại buông ra phía trong túi áo.
“Keilly - ” anh thầm nguyền rủa khi thấy cô quay ngoắt khỏi anh trước khi bước tránh ra vài bước với sự ghê tởm hiển hiện. “Chỉ bởi vì tên của anh khác đi không có nghĩa là con người anh cũng thay đổi,” một mạch máu rần rật trên chiếc cằm nhẵn của anh, “anh đã muốn em từ cách đây chín tuần, và bây giờ vẫn vậy.”
Miệng cô mím lại, nước mắt cô rưng rưng khi nghĩ đến cái cách mà cô đã bị lừa gạt. “Cũng như cách mà anh đã muốn tất cả những người đàn bà khác mà anh đã từng ‘giải trí’ trong 10 hay 12 năm vừa qua ư?” cô nhắc anh nhớ cái cách mà anh đã mô tả vô số những cuộc tình của Rod Bartlett trong lần gặp trước. “Cám ơn, nhưng câu trả lời là không, thưa anh Bartlett.”
“Em sợ mình có thể bị tổn thương đúng không?” mắt anh chợt lấp lánh.
Cô lắc đầu với thái độ khinh bỉ lạnh lùng. “Không có hứng thú với việc tự đánh số cho mình.”
“Tại sao em-”
“Cẩn thận đấy, anh Bartlett,” cô chế nhạo. “Bản ngã của anh đang thể hiện ra đấy.”
Anh thở dài ngắt quãng. “Anh xin lỗi,” anh đột nhiên nói. “Nổi nóng với em sẽ không giúp được gì trong tình huống này cả.”
“Tôi thấy là không có tình huống nào cả,” cô gạt đi. “Anh là một vị khách trong khách sạn của dì dượng tôi, và tôi được yêu cầu là phải lịch sự với anh để thể hiện khả năng chuyên nghiệp của mình. Về cá nhân, đó lại là một vấn đề khác,” cô nói một cách cứng nhắc. “Vì thế tôi sẽ thích hơn nếu anh để tôi lại một mình.”
“Anh không thể làm thế được,” anh nói dứt khoát.
“Sao lại không?” cô nhăn mặt.
“Em biết vì sao không,” anh nặng nề nói. “trái ngược hẳn với những gì em nghĩ, những gì em muốn tin, tất cả phản ứng của anh với em đều là chân thành. Hãy thừa nhận điều đó, Keilly, nếu anh vẫn là Rick Richards em sẽ không nghi ngờ tình cảm của anh như thế này.”
Cô đỏ mặt vì sự thật đó. “Nhưng anh không phải là anh ấy, đúng không?” cô không nhân nhượng. “Anh là Rod Bartlett, người đàn ông mà hàng trăm người đàn bà muốn được ngủ cùng, một trong số họ thậm chí đã tự vẫn vì anh.”
Mặt anh dường như tái đi với lời buộc tội sau cùng, quai hàm anh giật giật. “Hàng trăm là con số phóng đại,” anh cáu kỉnh. “Còn về chuyện của Veronica-”
“Anh nói về cô ấy cứ như cô ấy không hề có ý nghía gì với anh vậy!” cô nóng nảy buộc tội.
Đôi mắt xanh của anh thẫm lại, hàng lông mi dài và đen nhánh. “Anh yêu cô ấy,” câu nói thốt ra thật dễ dàng đến mức không thể nghi ngờ được. “Cô ấy là điều tốt đẹp nhất từng xảy đến với anh. Lúc gặp cô ấy anh đang sống không mục đích, anh lợi dụng mọi người cũng như họ lợi dụng anh, sự nghiệp cũng chưa đi tới đâu, Veronica đã kéo anh làm lại từ đầu, giúp anh sống thật với con người của mình, với những gì mà anh tin tưởng, đó là những gì thực sự quan trọng. Anh yêu cô ấy,” anh lặp lại với giọng khàn khàn.
Keilly nuốt mạnh xuống trước sự thành thật của anh, cô cố ép mình phải nhớ lại người phụ nữ đó đã chết như thế nào. “Thật kỳ diệu khi mà sự nghiệp của anh đã đột nhiên cất cánh đến thế khi anh trở thành người tình suốt đời của cô ấy,” cô mỉa mai, phớt lờ vẻ mặt đang tối sầm lại đầy nguy hiểm của anh. “Phải, tôi chắc là anh đã ‘yêu’ cô ấy rất nhiều,” cô chế nhạo.
Anh thọc tay vào mái tóc, như thể anh có thể sẽ đánh cô nếu như không làm thế. “Anh đã muốn kết hôn với cô ấy, nhưng cô ấy từ chối,” anh nghiến răng tiết lộ.
Đôi mắt cô mở lớn khi nghe sự thừa nhận đó, mặc dù một lần nữa cô lại phải ép mình trở nên nhẫn tâm. Người đàn ông này vẫn là một kẻ lợi dụng như trước đây, và sẽ luôn là vậy. “Có thể cô ấy chỉ không muốn bị lợi dụng thêm nữa,” cô khinh miệt.
Môi anh mím lại, đôi mắt trở nên lạnh như băng. “Hãy quyết định đi, Keilly,” anh rít lên. “Anh hoặc là kẻ lợi dụng đã bỏ rơi Veronica khi cô ấy không còn giá trị lợi dụng nữa, hoặc là người mà cô ấy đã từ chối không lấy làm chồng, ” miệng anh nhăn nhúm lại. “Anh không thể là cả hai loại đó được.”
“Anh - anh - anh là một kẻ vô cùng ích kỷ!” cô điên cuồng buộc tội. “Và tôi không thèm tin một chút nào chuyện anh đã từng hỏi cưới Veronica King. Tại sao cô ấy lại tự vẫn nếu điều đó là có thật?”
“Thực ra là vì sao?” anh nhẹ nhàng lặp lại.
Keilly ném cho anh một cái nhìn dò hỏi. “Cô ấy đã tự vẫn.”
“Phải,” anh không bàn cãi gì về lời khẳng định đó.
“Là vì anh!”
Anh thở dài kiềm chế. “Một phần,” anh gật đầu. “Mặc dù nguyên nhân không giống như em nghĩ,” anh đanh giọng thêm vào. “Có lẽ một ngày nào đó, nếu cả hai chúng ta đã giải quyết xong sự bất đồng này, anh sẽ nói tất cả với em về Veronica.”
“Ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu,” cô nói với vẻ kịch liệt, ý thức được sự ích kỷ của anh ta từ cách anh ta đối xử với Kathy. Có thể anh ta thực sự tin rằng anh ta đã thay đổi không còn là kẻ lông bông và lợi dụng nữa, nhưng anh ta vẫn giẫm đạp lên người khác để đạt được điều đó.
“Anh bắt buộc phải không đồng ý với em,” anh nhún vai. “Anh phải tin rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ được ở bên nhau, và tới lúc đó chúng ta sẽ nói về Veronica. Anh chắc rằng cô ấy sẽ không thấy phiền lòng đâu.”
“Sao không phải là bây giờ?” cô cau mày.
“Đó là vấn đề về lòng tin, Keilly,” đôi mắt xanh kiên định của anh giữ chặt ánh mắt cô. “Và khi nào em học được cách tin tưởng anh - thêm một lần nữa, anh sẽ biết đã đến lúc kể cho em nghe toàn bộ sự thật về Veronica và anh.”
“Và về cả những ngừời phụ nữ đã ngủ với anh nữa chứ?” cô chế giễu với một sự chán ghét.
“Anh đã nói với em rồi, không có quá nhiều đến thế, và hầu hết đều biết rằng mối quan hệ đó sẽ không có tương lai gì - mặc dù anh không có ý định phàn nàn chút nào,” anh thêm vào với vẻ dứt khoát.
“Thế còn những người không biết điều đó?”
“Anh không phải là thánh, Keilly,” anh điên tiết, mặt anh tối sầm lại. “Anh đã làm tổn thương mọi người, anh biết điều đó, nhưng tất cả mọi người đều thế. Tất cả chúng ta đều có thể mắc sai lầm, tất cả chúng ta đều phạm lỗi lầm mà.”
“Chỉ có điều anh không phải trả giá về những lỗi lầm của anh, mà những người phụ nữ phải hứng chịu nó!”
Anh liếc nhìn khuôn mặt xúc động của cô. “Không phải anh đã bỏ lại sau lưng một dọc những đứa trẻ không cha, nếu đó là điều mà em muốn ám chỉ,” anh nghiến răng, miệng anh cong lên cay độc. “Tin anh đi, nếu anh thực sự như thế, thì giờ anh đã nghe về nó rồi.”
Cô biết anh muốn nói gì, đã có nhiều vụ kiện về quyền làm cha mẹ với nghi vấn là những nhân vật nổi tiếng, và tên anh, tận cho tới giờ, vẫn chưa hề có trong danh sách những người bị cáo buộc cũng là một điều đáng ngạc nhiên nến xét về số lượng những vụ lăng nhăng đầy tai tiếng của anh. Nhưng cô cũng đã biết sự thiếu thận trọng của anh với Kathy! “Có thể là do anh may mắn,” cô gạt đi, biết hình phạt được trả bởi những người như anh.
“Và có thể là anh không như thế,” anh gằn giọng. “Keilly, đó đã là quá khứ, cái mà chúng ta quan tâm là tương lai.”
“Tương lai nào?”
“Là những gì mà chúng ta sẽ có,” anh di chuyển tới gần cô đến nỗi chân họ chạm vào nhau. “Anh đã nói với em, Keilly, chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Anh - ”giọng cô bị nghẹn lại khi miệng của Rod Bartlett đè lên miệng cô.
Thật vô ích khi chống lại anh, anh mạnh hơn cô, nhưng cô cũng không hề đáp ứng hay có cử chỉ nào khuyến khích anh. Cô muốn điều đó, trời ạ, cô muốn điều đó biết bao, nhưng lòng tự trọng và lý trí đã giữ cô lại. Người đàn ông này có thể mệt mỏi với cuộc sống ở London, có chút ngán ngẩm với đám bạn sành điệu, nhưng cô không sẵn sàng để dâng hiến, làm trò tiêu khiển của anh ta.
Sức ép từ môi anh trên môi cô giảm dần, không còn sự chiếm đoạt mà dịu dàng đòi hỏi sự đáp ứng ở cô, những cái vuốt ve nhẹ nhàng trên môi cô bằng môi anh, nút nhẹ vào môi dưới với sự khiêu khích khiến cô rùng mình phản ứng, người cô như tan ra, cô rên lên đầu hàng.
“Keilly, Keilly,” anh liên tục thì thầm tên cô trong khi miệng anh lướt dọc trên cổ cô, bàn tay khỏe mạnh của anh vuốt ve sống lưng cô khi anh ôm cô sát vào mình.
Cô cảm thấy bàn tay anh luồn vào bên trong chiếc áo cotton vuốt ve làn da trần của cô, cô thở hổn hển khi tay anh chạm vào ngực cô, ngón tay di chuyển không ngừng, nụ hoa cô cương lên dưới những cái vuốt ve đó. Sức nóng tràn qua cơ thể cô dưới cái vuốt ve sâu kín của anh, chưa từng có người đàn ông nào chạm vào cô theo cái cách này.
“Chúa ơi, Keilly, anh muốn và cần em biết bao - Keilly?” giọng anh sắc lại khi cô đột nhiên đẩy anh ra, bàn tay anh giữ cô, kéo cô trở lại anh. “Hãy để tôi đi,” cô rít lên qua hàm răng nghiến chặt.
“Em không nghe thấy anh nói gì sao? Anh đã nói-”
“Tôi nghe thấy rồi,” cô vặn người, thoát khỏi anh, bực tức, ngực cô căng ra bên dưới chiếc áo sơ mi. “Chắc anh nghĩ rằng tôi thật ngu ngốc, anh Bartlett-”
“Anh không nghĩ em là bất cứ thứ gì cả, bởi vì anh không hiểu nổi em!” anh nhìn cô trừng trừng như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy cô trước đây. “Có phải em luôn thoái lui theo cách này khi có người đàn ông nào đó nói anh ta cần em nhiều như thế nào không?”anh giận dữ.
“Chưa từng có người đàn ông nào cả,” cô rít lên. “Và tôi chắc chắn không muốn nghe nó từ anh,” cô lờ khuôn mặt đang tái đi của anh. “Tôi có thể là một kẻ ngây thơ,” cô nói tiếp. “Nhưng tôi không phải là đứa dễ bị gây ấn tưởng bằng lời thoại kịch sĩ này -”
“Kịch.. ư?” anh lạnh lùng lặp lại.
“Thế anh còn muốn gọi nó là gì nữa?” cô miệt thị. “Chúa ơi, có phải anh nghĩ rằng tôi ngu ngốc, một con ngố ở một nơi heo hút để anh có thể bịt mắt chơi đùa cho tới khi anh rời khỏi đây? Và sau đó anh nói gì đấy về việc thấy cần tôi, lại mà một sai lầm khác mà anh mắc phải, rằng chúng ta nên xa nhau một thời gian để kiểm nghiệm lại tình cảm của nhau phải không? Tôi đã xem bộ phim đó rồi,” cô chế nhạo. “Nhân vật nữ chính không bao giờ gặp lại nam chính!”
“Đây không phải là phim,” anh nóng nảy “Đây là cuộc sống thực, của anh và của em, và anh không diễn trong cuộc sống của mình.”
“Anh có thể lừa gạt tôi - có thể lắm chứ,” cô giễu cợt lặp lại.
“Nhưng tôi không ngốc thế. Giờ nếu anh không phiền, tôi muốn trở lại thị trấn. Dù sao thì tôi cũng đã xin nghỉ, vậy tôi nghĩ tôi sẽ dành thời gian để ra bãi biển.”
“Keilly, hãy nghe anh-”
“Hiện giờ chắc nước vẫn còn lạnh, nhưng tôi có thể đi dạo dọc bãi biển,” cô tiếp tục nói như thể anh chưa từng xen ngang. “Tôi tự hỏi-”
“Keilly, nghe anh nói đã!”
Cô lạnh lẽo nhìn anh. “Đừng có nói lại rằng anh cần tôi nữa,” cô dứt khoát nói. “Tôi ngờ rằng anh cần bất cứ ai. Tôi hy vọng anh sẽ vui vẻ khi ở lại đây, anh Bartlett, tôi chắc rằng sẽ có nhiều bạn cũ sẽ thích gặp anh đấy. Tôi hy vọng anh sẽ hiểu là tôi không muốn là mình sẽ nằm trong số đó, đơn giản là vì tôi không có thời gian cho một siêu-sao-đang-chán-ngán đi tìm một cảm giác mới đâu.”
Quai hàm anh cứng lại bởi cái giọng lăng mạ của cô, nhưng không có một tí dấu vết nào của cơn giận đang bùng lên ở anh cả. “Em có thể không phải là một đứa trẻ, Keilly,”anh chậm rãi nói. “Nhưng suy nghĩ của em lại không khác một đứa trẻ là mấy, một siêu sao đang chán ngán,” anh chế giễu. “Em có thấy ý tưởng đó của em nghe lố bịch đến như thế nào không?”
“Không lố bịch hơn anh cách đây vài phút đâu, tôi bảo đảm với anh đấy” cô nổi cáu.
Anh bực bội, thở dài nặng nề. “Anh chẳng thấy có ích gì khi nói chuyện với em vào lúc này cả. Anh sẽ gặp em sau khi em đã bình tĩnh lại.”
“Tôi hoàn toàn bình tĩnh,” cô thản nhiên nói với anh. “Và nếu anh chưa sẵn sàng để quay về thì tôi nghĩ là tôi sẽ đi bộ về.”
“Không cần phải thế đâu,” anh gằn giọng, quay trở lại bên chiếc ô tô, ngồi vào sau tay lái để chờ cô.
Ý thức được đôi mắt màu xanh nước biển đang chăm chú nhìn mình, cách cô di chuyển không tự nhiên như trước, cô trèo vào ngồi cạnh anh khi động cơ rung lên, nhìn chăm chú phía trước khi họ bắt đầu quay trở lại con đường ven bờ biển.
Cô phải kiềm chế giọt nước mắt để anh không thấy được sự phản bội của anh đã làm cô tổn thương nhiều thế nào. Rod Bartlett! Chúa ơi, đây đúng là một cơn ác mộng. Vậy mà cô đã tin rằng cô yêu anh! Việc khám phá ra anh ta là ai đã chấm dứt tất cả, cô không thể có bất kỳ cảm giác nào về người đàn ông đã quyến rũ một cách tính toán với Kathy, trước khi đến với người phụ nữ khác có thể mang lại cho anh ta nhiều thứ hơn - cho đến khi cả cô ta cũng không còn giá trị sử dụng. Anh ta nói rằng không diễn kịch trong đời thực, vậy thì đúng là anh ta quá giỏi khi đánh lừa được cô từ phút giây họ gặp nhau, trong dáng vẻ của một người đàn ông tốt bụng và nhạy cảm, những phẩm chất mà anh ta không bao giờ có thể có trong đời thường.
“Cám ơn,” cô khô khan nói khi anh dừng xe trước cửa khách sạn.
“Keilly!” Bàn tay anh đặt trên tay cô ngăn cô mở cánh cửa để bước ra ngoài. “Anh thật lòng đấy,” anh nói, khi cô nhìn lại anh đầy những thắc mắc trong mắt cô. “Anh cần em hơn cần bất kỳ ai trước đây.”
Cô đỏ mặt. “Làm ơn hãy nói những câu cũ rích đó cho kẻ ngốc bất hạnh nào đó sẽ tin lời anh đi,” cô thở dài nặng nhọc. “Đừng để nó phí hoài cho tôi”
Anh lái xe đi ngay khi cô vừa bước ra đến vỉa hè, và với một tiếng thở dài cuối cùng, cô giải phóng những căng thẳng của mình. Anh thậm chí còn không sử dụng một cách tiếp cận cũ nào với cô, mà dùng cùng một cách như anh ta đã làm với Kathy trước đây.
Kahty. Ôi Chúa ơi, cô phải gặp Kathy ngay, phải cảnh báo chị ấy rằng Rod Bartlett đang ở trong thị trấn.
Hall là một nơi ấm áp và vui vẻ bất chấp cái kích thước của nó, Kahty đã biến khu điền trang vùng quê to lớn này trở thành ngôi nhà cho chồng và con gái của mình. Nụ cười chào đón của cô khi mở cửa chuyển thành lo lắng khi cô nhìn thấy Keilly.
“Chị đã đợi điện thoại của em cả sáng nay,” cô kéo Keilly vào trong phòng khách nhỏ tiện nghi mà cô luôn dùng để tiếp đãi bạn bè và người thân.
“Mới có 10h30 mà,” cô chần chừ, đứng nán lại phía trước lò sưởi với vẻ lo âu.
Kathy nhăn nhó. “Khi phải dậy từ lúc 6giờ sáng thì tới bây giờ đúng là một khoảng thời gian dài đấy.”
Trán Keilly nhăn lại, “Chị bắt đầu một ngày sớm nhỉ?”
“Heather đã ho cả đêm. Chị nghĩ là nó bị viêm họng,” Kathy nhún vai. “Chị đã giữ nó trong nhà cả ngày nay.”
“Nó đang ở trên gác hả?”
“Đang ngủ,” chị cô gật đầu. ‘Em đã gặp lại Rick chưa?” giọng cô căng thẳng.
“Ồ, vâng,” cô thở dài. “Em đã gặp anh ấy.”
“Sao rồi?”
Cô cắn chặt môi. “Rod Bartlett đã quay lại Selchurch rồi,” cô thông báo. “Thật ra,” cô ngập ngừng dừng lại khi thấy Kathy ngồi thừ người trên ghế. “Anh ta đã tới đây rồi.”
Bàn tay Kathy run lên khi chị căng thẳng vuốt mái tóc bóng mượt của mình. “Chị - Rick đã nói với em à? Hay em đã nhìn thấy anh ta?” Đôi mắt nâu mở to.
“Cả hai,” cô thở dài, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh chị cô. “Kathy, Rick chính là Rod Barrlett. Anh ta-”
“Em nói gì?” giọng cô sắc lạnh. “Chị không hiểu. Em đã nói Rick là một phóng viên, rằng anh ta tới đây theo đuổi tin tức về em.”
“Bởi vì đó là cái mà anh ta nói với em,” cô gật đầu, cay đắng nói.
“Anh ta nói dối em, đưa em vào cái vở kịch tai ác do anh ta dựng lên.”
“Em có chắc anh ta là - Tất nhiên là em phải chắc rồi,” Kahty thở dài “Thật dễ dàng nhận ra Rod Bartlett.”
“Phải, nếu không có hàm râu,” Keilly nặng nề thừa nhận. “Và hiện giờ thì anh ta còn nó nữa. Em xin lỗi, Kathy, em không hề có khái niệm nào về việc anh ta là ai.” Đó chắc chắn sẽ là một lời biện hộ tệ hại nhất trong năm.
“Vậy em - đã nói với anh ta cái gì về chị chưa?”
“Tất nhiên là không,” cô hấp tấp nói. “Cuộc thảo luận của bọn em gần như không đi xa hơn việc nhắc lại những người phụ nữ mà anh ta biết trong quá khứ,” cô cáu kỉnh nói. “Và em trông có giống như một kẻ ngồi lê đôi mách những chuyện về chị không?”
“Không,” Kathy thở dài. “Chỉ là lúc này chị đang rất căng thẳng, chị không biết chị đã nói gì nữa. Em có biết anh ta định ở lại đây trong bao lâu không?” trông cô hết sức lo lắng.
“Vô thời hạn, anh ta đã nói thế. Nhưng em không để ý đến điều đó lắm,” cô vội vàng thêm vào khi thấy Kathy tái mặt đi. “Khi anh ta nói điều đó anh ta đã tin rằng em sẽ sẵn lòng, - chia sẻ mùa hè này với anh ta.” Cô đỏ mặt với cái nhìn soi mói của Kathy. “Cũng không cần phải nói là em đã từ chối,” cô lầm bầm.
“Keilly-”
“Em có thể lên gác và thăm Heather chứ?” cô tươi cười hỏi. “Bây giờ có lẽ nó đã dậy rồi đấy”
“Chị nghĩ là thế,” Kathy gắt lên. “Chị phải nói rằng, em không có vẻ gì là lo lắng với cái thực tế là anh ta đang biến em thành con ngốc.”
Đôi mắt xám của cô long lên. “Em lo lắng điều đó thì có ích gì?” cô điên tiết nói.
“Cũng như nhau-”
“Nhìn này, hãy quên nó đi, Kathy,” cô thở dài. “Em chắc chắn lúc này anh Bartlett đã biết chính xác những suy nghĩ của em về anh ta; em không nghĩ là anh ta sẽ lại làm phiền em nữa,” cô lơ ngơ nói, chắc chắn rằng cô đã đúng. Tại sao một người như anh ta lại muốn dính vào rắc rối khi theo đuổi một người phụ nữ chẳng hề ưa anh ta, trong khi đó có tới hàng trăm, không, hàng nghìn kẻ khác lại hiển nhiên mong đợi điều đó nhỉ.
“Anh ta có thể rất kiên trì đấy,” Kathy nói nhỏ. “Tại sao em lại dây vào anh ta nhỉ, Keilly?” cô cáo buộc, cái nhìn bối rối trở lại. “Nếu anh ta muốn em, anh ta sẽ ở lại đây cho tới khi anh ta có được em.”
“Chị nói cứ như thể em sẽ để mặc anh ta làm như vậy ấy!”
“Chị không có ý đó,” Kathy lầm bầm.
Sự hối hận một lần nữa lại tràn qua cô; cô không nên chỉ nghĩ tới nỗi bất hạnh của mình mà nên nghĩ tới tình thế khó xử của Kathy. Nếu Rod mà ở lại đây thì cái cơ hội để anh ta và Kathy gặp nhau là rất lớn, tệ hơn nữa, anh ta thậm chí còn có thể chạm trán với Peter. “Em xin lỗi,” cô chạm vào cánh tay chị họ minh. “Em đã không cân nhắc khi nói. Nhưng em chắc chắn rằng anh chàng Bartlett đó sẽ không ở lại-”
“Bartlett ư?” Peter khẽ hỏi khi vừa bước vào phòng, dường như anh hoàn toàn không để ý rằng cả hai người đều sốc khi thấy anh đột nhiên xuất hiện. “Chào em yêu,” đặt một nụ hôn lên môi vợ trước khi quay qua hôn lên má Keilly. “Nghỉ à?”
“Ơ - vâng,” cô lúng túng gật đầu.
“Một ngày tháng Giêng tuyệt đẹp,” anh nói với vẻ yêu đời thường nhật, cao lớn và đẹp trai, với mái tóc vàng cắt ngắn và đôi mắt xanh biếc biết cười. Chính cái tính nồng hậu, chân thành và chu đáo với mọi người khiến anh được quý mến bởi tất cả nhân viên và người dân trong thị trấn. “Có phải bọn em đang nói về Rod Bartlett không?”
Keilly tái mặt, nuốt mạnh. “Sao anh lại hỏi vậy?” cô ngập ngừng, băn khoăn không biết cái gì khiến anh nhắc tới anh chàng diễn viên nổi tiếng đó.
“À, anh nghe nói anh ta đang ở trong thị trấn này-”
“Anh đã biết rồi à?” Kathy rít lên.
Peter cười, nhầm lẫn vẻ căng thẳng của cô với sự ngạc nhiên tột độ. “Bà Grovers đã đề cập đến khi anh gọi cho bà ấy ở cửa hàng cách đây vài phút, bà ấy chắc chắn là anh ta đã ở đây vào sáng nay,” giọng anh hơi ngờ vực.
“Có lẽ vậy,” Keilly nói ngờ nghệch, cô biết rằng chính những tin đồn và suy đoán về những lý do anh ta tới thị trấn chỉ mới bắt đầu, chuyện có thể ngày một tệ hại hơn!
“Thật sao?” Peter thích thú hỏi. “Ý em là anh ta thực sự đã ở Selchurch?”
Cô liếc Kathy, dưới khuôn mặt tái mét và cái vẻ u uất của chị cô đã nói lên rằng điều này vượt quá sức chịu đựng của chị cô, rằng chị có thể tan nát dưới súc ép ấy bất kỳ lúc nào. “Anh ta đang ở khách sạn,” cô bất đắc dĩ nói, trong lúc mắt vẫn không rời khỏi chị mình.
“Anh ta đã tới đây ngày hôm qua.”
“Ôi, em gái,” trán Peter nhăn lại thông cảm. “Em chắc là đang khó xử lắm hả?”
Cô biết là anh đã nói đến bức thư mà cô đã gửi cho các tạp chí, nó đã được xem như một câu chuyện giật gân động trời ở cả thị trấn này cũng như những nơi khác nữa. “Một chút,” cô thú nhận. “Dù là anh ta có vẻ như không bị tác động lắm, thực tế là anh ta coi nó như một câu chuyện cười.”
“Thế thì tốt,” Peter gật đầu tán thành. “Anh tự hỏi rằng liệu có thể thuyết phục anh ta làm một cái gì đó ở Cuộc liên hoan mừng Lễ phục sinh hay không?” anh trầm ngâm nói. “Anh ta có thể sẽ tạo ra một lực hút lớn đấy-”
“Thật sao, Peter,” giọng của Kathy đầy mỉa mai và cáu gắt, mắt cô long lên cố gắng kiềm chế mình. “Anh ta tới đây để nghỉ đấy..”
Chông cô hơi hẫng với phản ứng của cô, “Anh biết điều đó, em yêu. Anh chỉ nghĩ-”
“Em không thể hiểu tất cả những thứ lộn xộn này là cái gì,” cô cáu kỉnh nói. “Anh ta có thể nổi tiếng, nhưng anh ta cũng chỉ là một người đàn ông, chấm hết. Anh đã luôn nói với em rằng hành động của con người mới là cái có giá trị, Peter,” giọng cô đã bắt đầu cao vút lên.
“Đúng thế, nhưng-”
“Em không chắc là các hoạt động của anh Bartlett trong những năm qua có chút biểu hiện nào là anh ta hứng thú với việc từ thiện?” cô giận dữ nói. “Nếu điều đó xảy ra thì chúng ta chẳng có gì để trả cho anh ta đâu.”
Keilly có thể thấy được vẻ lúng túng của Peter trước hành động mất tự chủ của Kathy, và cô đột ngột xen ngang để gỡ rối cho chị minh. “Tại sao anh và em không đi lên gác và xem Heather sao rồi, Peter trong lúc đó Kathy có thể làm cho chúng ta một tách trà ngon nhỉ?” Câu cuối cùng cô thêm vào để giúp Kathy có cơ hội ở một mình trong một lúc để bình tĩnh trở lại. May mắn là chị họ cô đã nhận ra!
“Nghe có vẻ tuyệt đấy,” Kathy gượng cười, nói. “Có lẽ bà Scott cũng sẽ làm vài chiếc bánh là anh thích nữa, anh yêu. Năm phút nữa nhé,” cô gọi với theo khi họ đi lên gác.
Keilly dễ dàng nhận ra sự hoang mang trong con người nhạy cảm của anh cô, dù Peter không nói câu nào khi họ đi lên gác, anh đùa giỡn và dịu dàng vỗ về cô con gái nhỏ khi thấy cô bé rõ ràng vẫn còn hơi sốt. Nhưng thái độ hoà nhã của anh cũng không lừa được cô, anh đã quá quen với việc hòa hợp cảm xúc của mọi người, vì vậy anh không thể không biết đến sự căng thẳng đang hiện diện ở vợ anh.
“Keilly,” bàn tay anh giữ cô dừng lại khi họ bắt đầu đi xuống sau khi rời khỏi phòng của Heather. “Em biết chuyện gì đang làm phiền Kathy không?” anh lo lắng hỏi.
Cô cắn môi. “Có lẽ là do thời tiết ảm đạm,” cô gạt đi. “Mùa đông vừa rồi đúng là dài quá.”
“Có lẽ vậy.” Anh nói nhưng giọng nói có vẻ không tin tưởng lắm. “Hôm nay bọn em có đi mua sắm không? Điều đó thường giúp Kathy vui đấy,” anh độ lượng nói.
Cả hai đều biết mua sắm là đam mê và cũng là yếu điểm của Kathy, Keilly cũng cười. “Em sẽ gợi ý với chị ấy,” cô gật đầu.
“Anh mong em hãy làm vậy,” anh xiết chặt lấy tay cô biết ơn. “Có lẽ nó sẽ làm tâm trạng cô ấy phấn chấn hơn.”
Cô thấy nghi ngờ điều đó, nhưng dù sao việc gợi ý để chị ấy đi ra ngoài sẽ tốt hơn là cứ giam mình ở nhà. Và khi Heather ngủ lại, với người giúp việc ở cận kề bên, chị ấy sẽ khó lòng mà từ chối. Nhưng Kathy đã cố gắng từ chối.
“Em nghe Peter nói rồi đấy,” cô ủ rũ nói. “Gã đàn ông chết tiệt đó đang đi lang thang khắp thị trấn. Nếu chúng ta chạm mặt anh ta thì sao?”
“Điều gì sẽ xảy ra ư?” cô dỗ dành, không dám nghĩ tới điều đó sau cuộc cãi vã lúc sáng.
“Anh ta có thể nhận ra chị!”
“Sau 10 năm ư?” cô chế giễu. “Có khả năng đó không?”
“Nói cho chị biết đi,” giọng Kathy lại bắt đầu rít lên. “Chị có thay đổi nhiều lắm sau từng ấy năm không?”
Nếu có gì đó khác thì chính là chị cô còn đẹp hơn cả khi xưa, nhưng giờ đây, chuyện đó là chuyện ngoài lề. Keilly thở dài thiếu kiên nhẫn. “Vấn đề không phải là chị thay đổi hay không, nếu anh ta quyết định ở lại đây, chị cũng không thể cứ trốn ở Hall để tránh anh ta mãi được, Peter dứt khoát là sẽ nghi ngờ. ”
Thuyết phục Kathy thấy được sự sáng suốt trong chuyện này cũng không khó, mặc dù chị ấy đã dành tất cả thời gian họ đi ra ngoài để ngó quanh quất như thể chị ấy đang bị săn.
“Peter đã rất lo lắng cho chị,” Keilly cảnh báo khi họ quay trở về. “Anh ấy thậm chí còn lo lắng hơn nữa nếu chị cứ tiếp tục như thế này.” Kathy không hề dừng lại việc đi lui đi tới một cách bồn chồn từ khi họ quay về.
“Em biết gì về cảm giác của chị chứ?”
Mắt Kathy loé lên giận dữ. “Một lỗi lầm trong quá khứ, và nó có thể sẽ phá tan phần đời còn lại của chị.”
Cô cố giấu vẻ đau đớn bởi những lời nói thiếu suy nghĩ mà Kathy đã thốt ra, chị ấy hẳn đã quên rằng chính sự không trung thực của mới đang huỷ hoại cuộc sống của chị.
Nhưng cô cũng không hề mong muốn gặp lại Rod Bartlett hơn chị, cô biết rằng mình đã làm trò cười cho anh ta theo cái cách mà cô đã thề là không bao giờ để xảy ra với mình. Cô hy vọng là Rod Bartlett nhận ra màn trình diễn tàn nhẫn của anh ta đã thành công mỹ mãn.
Cô cũng không biết cảm giác của mình như thế nào khi cô quay trở về khách sạn để thấy rằng anh ta đã trả phòng vào buổi chiều!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook