Ưng Vương Liệt Tình
Chương 56: Hôn lễ kiểu dáng tây âu

Không cần nói, mọi người cũng biết việc tập hợp nguyên thần của Vân Thư tốn bao nhiêu công sức và có ý nghĩa thế nào, năm đó Như Mặc và Tứ Phương Thần tổn hao toàn bộ khí lực cũng chỉ thu thập được một phần mười nguyên thần của Vân Thư, pháp lực cũng bị hao tổ nghiêm trọng, còn vì vậy mà không kịp thời cứu chữa cho Bắc Dao Bảo Bảo, làm nàng hôn mê suốt mười năm.

Nhưng công việc khó khăn như vậy mà Tuyết Kiều chỉ giải quyết trong vòng hơn nửa canh giờ, thực sự không thể tưởng tượng được năng lực của nàng sâu đến mức nào.

” Tuyết Kiều, thật sự thực cám ơn ngươi đã giúp Vân Thư!” Thanh Liên lúc này không còn thấy sợ hãi Tuyết Kiều nữa, tiêu sái đến bên cạnh nàng, ôn nhu nói lời cảm ơn.

” Dao Quang tỷ tỷ!” nghe nhiều người nói lời cảm ơn với nàng như vậy, Tuyết Kiều cảm giác có chút hoảng hốt, vội vàng nắm tay Bắc Dao Quang cầu cứu.

Bắc Dao Quang trong mắt cũng hiện lên vẻ sùng bái và cảm kích, cao hứng nắm tay Tuyết Kiều nói “ Tuyết Kiều, ngươi không biết ngươi đã làm một chuyện vĩ đại đến cỡ nào đâu, giống như ngươi đã làm cho Vân Thư tái sinh lần nữa, cũng giống như đã cứu toàn bộ chúng ta, ngươi chẳng những là một Nhân Ngư xinh đẹp mà còn là một Nhân Ngư vĩ đại, Tuyết Kiều, chúng ta rất cảm kích ngươi, về sau ngươ sẽ như là thân muội muội của ta, vĩnh viễn hoan nghênh ngươi ở nơi này cùng chúng ta”

” Ân, hảo!” Tuyết Kiều nghe Bắc Dao Quang ca ngợi thì có chút ngượng ngùng, e lệ cúi đầu.

“Hôm nay có thể nói là song hỉ lâm môn” Bắc Dao Quang cao hứng hô

“Vậy, Bắc Dao, nếu Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên đã quay lại thì chúng ta có nên gọi Bảo Bảo và Mặc Mặc trở về không?”

Thanh Liên chần chờ rồi cũng hỏi ra miệng

Bắc Dao Quang đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì trêu ghẹo “mới tách ra có một lát mà đã thấy luyến tiếc rồi sao? Nếu vậy thì Ảnh Nhiên, ngươi và Tuyết Ưng gọi hai đứa dở hơi kia vể đi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian để giáo huấn bọn họ”

Hôn lễ của Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên cũng được tổ chức tưng bừng trong sự chúc phúc của các hảo bằng hữu.

Tám vị đại tướng hộ pháp biết vương phi đã được Ưng vương nhà mình tìm về, sắp cử hành hôn lễ ở Xà tộc thì lập tức đến nơi để tham gia hôn lễ.

Tộc nhân Huyễn Điệp tộc bay lượn đầy trời, duyên dáng múa điệu múa chúc phúc, toàn bộ Dao Quang tiểu trúc đều được trang trí bằng hoa tươi, ngay cả đình tạ bằng gỗ trên hồ cũng được gắn hóa, khiến cho trong không khí tràn ngập hương hoa.

Bắc Dao Quang và Như Mặc đảm nhiệm vai trò làm cha mẹ đàng giá, sớm ai vị trong đại sảnh chờ giờ cử hành hôn lễ.

Bắc Dao Bảo Bảo và Ngọc Linh Lung ở hai bên dìu lấy Ảnh Nhiên, Tuyết Ưng mặc hỉ phục mà Thanh Nhi đã chuẩn bị cho hắn, Thanh Liên, Địch Tu Tư, Vân Thư và Bắc Dao Mặc Mặc đảm nhiệm vai trò phù rể, chỉnh tề đứng trước đại sảnh chờ chú rể.

Tuyết Kiều hôm nay cũng mặc bộ trang phục thanh thuần, rất đáng yêu, làm phù dâu duy nhất bên cạnh Bắc Dao Quang.

Hôn lễ hôm nay đều do Bắc Dao Quang thiết kế, thực hiện theo kiểu hôn lễ Âu Tây, nguyên nhân xuất phát từ việc nàng nhìn thấy mái tóc bạc của Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên.

Vì thế Như Mặc đáng thương, dưới sự chỉ huy của Bắc Dao Quang liền “mượn” đến rất nhiều lụa trắng, trân châu thì đã có được từ việc Tuyết Kiều khóc ngày đó, Bắc Dao Quang liền lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Mất vài ngày cũng đã may được bộ áo cưới màu trắng, trên đính trân chau và bảo thạch, khiến cho bộ áo cưới trở nên lộng lẫy mà cũng rất lãng mạn, làm cho Bắc Dao Quang nhịn không được mà muốn kết hôn lại.

Bắc Dao Bảo Bảo và Ngọc Linh Lung thì hâm mộ không thôi, hận bản thân không được mặc áo cưới đẹp như vậy.

Tuyết Ưng thì mặc bành tô màu đen, mà điều này cũng dễ thực thiện, Bắc Dao Quang chỉ việc vẽ ra kiểu dáng, sau đó nói cho Như Mặc và Địch Tu Tư biết ý tưởng của mình. Địch Tu Tư là vương tử Huyễn Điệp tộc nổi tiếng xinh đẹp nhất, cũng yêu thích thời trang, nhìn thấy trang phục mới lạ thì yêu thích không thôi.

Bắc Dao Quang hứa hẹn với hắn, nếu hắn làm ra được bộ lễ phục chú rể cho Tuyết Ưng, nàng sẽ cung cấp miễn phí cho hắn mấy kiểu dáng quần áo của nam nhân thời hiện đại, Địch Tu Tư nghe nói như vậy thì chưa đến hai ngày sau đã làm ra kiện áo bành tô đến Bắc Dao Quang cũng không tìm được điểm nào để chê.

Cứ như vậy vấn đề lễ phục đã được giải quyết rất nhanh chóng, mọi thứ khác cũng được thu xếp ổn thỏa, vì không có tín ngưỡng tôn giáo cho nên Bắc Dao Quang cũng không cần thêm gì nữa, chỉ cần đến khi hành lễ, có các hảo bằng hữu chúc phúc và chứng giám cho bọn họ nữa là đủ.

Khi bài hát đám cưới vang lên, Ảnh Nhiên trong bộ áo cưới màu trắng được Ảnh Nhiên và Ngọc Linh Lung nâng đuôi đi từ trong, xuyên qua cổng hoa tươi đi về hướng Dao Quang tiểu trúc.

Mà Tuyết Ưng thì đã đứng đợi bên cạnh các phù rể tuấn mỹ, lẳng lặng nhìn tiểu thê tử của hắn.

Khi Ảnh Nhiên sắp đến cửa thì Như Mặc đại diện cho nhà gái tiến lên nắm lấy tay Ảnh Nhiên, dẫn nàng đi đến bên cạnh Tuyết Ưng, đặt tay nàng vào tay Tuyết Ưng.

” Cám ơn ngươi, như Mặc!” Tuyết Ưng chân thành nói.

” Chúc các ngươi hạnh phúc!” Như Mặc mỉm cười chúc phúc.

Bắc Dao Quang đứng trong đại sảnh, đảm nhiệm vai trò người chủ trì hôn lễ cũng kiêm luôn chức chủ hôn, vì có thể thực hiện tốt vai trò này mà suốt đêm qua nàng không ngủ, hồi tưởng lại ký ức đã từng tham gia những hôn lễ kiểu Âu Tây ở thời hiện đại, rồi lên kịch bản, cũng học thuộc lời thoại…

Cho đến lúc này, nhìn phu quân và các bằng hữu vây quanh, nàng lại không còn cảm giác kích động nữa.

Mỉm cười, trang nghiêm đứng trước mặt Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng nói “ thật cao hứng vì hôm nay có thể thấy các ngươi đứng trước mặt ta, nhận lời chúc phúc của các bằng hữu mà bước vào cuộc sống hôn nhân, theo tập tục, chứng kiến các ngươi từ này về sau trở thành một thể thống nhất, bách niên giai lão, hạnh phúc mãi mãi, bây giờ ta thay cho thiên địa, thay cho những người yên quý và quan tâm các ngươi mà tuyên bố các ngươi là vợ chồng chính thức”

Bắc Dao Quang nói xong, lập tức chuyển ánh nhìn sang Ảnh Nhiên, ôn nhu hỏi “ Lâm Ảnh Nhiên, ngươi nguyện ý nhận nam nhân này là trượng phu của ngươi, cùng hắn sống đến trọn đời, dù bênh tật, khổ đau hay nghèo khó..cũng không từ bỏ hắn, tôn trọng hắn, vĩnh viễn trung trinh với hắn cho đến giây phút cuối cùng không?”

Ảnh Nhiên tràn đầy hạnh phúc, ngượng ngùng nhưng kiên định trả lời “ ta nguyện ý”

Bắc Dao Quang lại quay sang Tuyết Ưng ôn hòa hỏi tiếp “ Tuyết Ưng, ngươi nguyện ý nhận nữ nhân này là thê tử của ngươi, cùng nàng sống đến trọn đời, dù bệnh tật, khổ đau, đói nghèo hay lý do gì đi nữa thì vẫn yêu nàng, chiếu cố, tôn trọng nàng, vĩnh viễn trung trinh với nàng cho đến cuối đời không?”

Tuyết Ưng không chút do dự gật đầu, vang dội hồi đáp,” Ta nguyện ý!”

Bắc Dao Quang tươi cười hướng tới mọi người ở phía sau mà hỏi “ các ngươi đồng ý làm chứng cho lời thề của bọn họ không?”

Tất cả đồng thanh đáp “ chúng ta nguyện ý”

” Tuyết Ưng, Lâm Ảnh Nhiên, ta đã chứng kiến lời thề của các ngươi, ta cũng vui mừng mà tuyết bố từ nay các ngươi là vợ chồng, bây giờ thì chú rễ có thể hôn tân nương”

Bắc Dao Quang cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất để nói những lời này, sau đó thì cùng mọi người giương mắt chờ mong Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên hôn nhau.

Tuyết Ưng nhìn Ảnh Nhiên xinh đẹp, phong tình khác hẳn ngày thường thì trong lòng tràn ngập hạnh phúc, hắn càng cảm động vì tất cả những gì mà mọi người làm cho hắn, hắn có nằm mơ cũng không ngờ hôn lễ của hắn và Ảnh Nhiên lại được tổ chức theo một phong cách mới, độc đáo như vậy. Áo cưới của Ảnh Nhiên do Bắc Dao Quang chế tạo thật là đẹp, làm cho tiểu nữ nhân của hắn trở nên xinh đẹp động lòng người, còn quần áo tân lang của hắn tuy rằng tay áo hơi bó nhưng hành động tiện lợi hơn trường bào rất nhiều.

Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Tuyết Ưng nhẹ nhàng vạch tấm sa màu trắng che mặt Ảnh Nhiên lên, ôn nhu hôn nàng trong tiếng hoan hô của mọi người và sự e thẹn của Ảnh Nhiên.

” Da–, thật tốt quá! Như Mặc, lúc trước ta đã nói những gì, không có nói ngoa đúng không?” Bắc Dao Quang nhanh đến bên Như Mặc, bộ dáng trang nghiêm khi làm lễ đã biến mất hoàn toàn.

“Rất đúng, so với diễn tập ngày hôm qua thì còn tốt hơn nhiều, Dao Quang, hiện tại ta có chút áy náy vì hôn lễ của chúng ta đã tổ chức quá mức đơn giản, nếu ngươi không ngại, ta muốn cho ngươi một hôn lễ giống như thế này, ngươi thấy được không?” Như Mặc nắm tay nàng, áy náy và đau lòng.

Bắc Dao Quang ánh mắt cũng đỏ lên, cảm động ôm chặt thắt lưng Như Mặc, dùng sức lắc đầu “ không cần, sống cùng ngươi nhiều năm rồi nhưng mỗi ngày đều vui vẻ như ngày tân hôn, hình thức không quan trọng, quan nhất là chúng ta yêu nhau, vậy là đủ rồi”

Bắc Dao Quang không nghĩ tới Như Mặc lại suy nghĩ cho nàng, cảm giác hạnh phúc, thỏa mãn, cho nên chuyện tổ chức hôn lễ lần nữa cũng không quan trọng.

Tuyết Kiều lại đỏ mắt, bắt đầu muốn khóc “ tỷ tỷ, thực rất cảm động, Tuyết Kiều cũng muốn có một hôn lễ như vậy”

A?

Mọi người cùng kinh ngạc la lên, nhưng nhìn thấy Tuyết Kiều một thân phấn hồng xinh đẹp đang đỏ mắt thì lại thấy không đành lòng, nhưng mà hôn lễ là dành cho hai người yêu nhau mà tiến hành, Tuyết Kiều muốn có hôn lễ, vậy bọn họ phải đi đâu để tìm chú rễ cho nàng?

” Tuyết Kiều, đến ngày nào đó ngươi tìm được người mình yêu, hãy mang hắn đến gặp tỷ tỷ, khi đó ta sẽ tổ chức cho ngươi một hôn lễ còn long trọng hơn thế này nữa, được không?” Bắc Dao Quang ôn nhu hỏi

Tuyết Kiều tuy là Nhân Ngư nhưng nàng cũng là một nữ nhân, có quyền dệt mộng ng, có quyền chờ mong một tình yêu tốt đẹp đến với mình, cho nên dù có kinh ngạc, Bắc Dao Quang vẫn kiên nhẫn nói chuyện với nàng.

“Cái gì gọi là người yêu, thích thì có tính không?” Tuyết Kiều ngây thơ hỏi lại, tình yêu đối với nàng là một phạm trù rất xa lạ và mơ hồ.

“Vậy Tuyết Kiều thích ai?”

” Ta thích ca ca, thích Dao Quang tỷ tỷ, cũng thích Bảo Bảo và Mặc Mặc, ta thích tất cả mọi người ở đây” Tuyết Kiều lập tức đưa bàn tay lên đếm rồi chân thành nói.

Mọi người thì đổ mồ hôi trán.

Chỉ có Bắc Dao Quang vẫn kiên nhẫn giải thích với nàng “ chúng ta cũng rất thích Tuyết Kiều nhưng mà yêu và thích không giống nhau, ngươi có thể thích nhiều người nhưng yêu thì chỉ có một, tỷ như ta yêu Như Mặc và ngược lại hắn cũng thương ta, Tuyết Ưng yêu Ảnh Nhiên và Ảnh Nhiên cũng chỉ biết có hắn, đây là một người đối với một người, đến ngày nào đó, ngươi sẽ gặp được một nam tử mà khi hắn nói yêu ngươi, ngươi cũng cảm thấy rất, rất thích hắn, thích đến mức muốn cùng hắn thiên trường địa cửu thì khi đó các ngươi có thể cử hành hôn lễ, hiểu không?”

“Một người với một người?” Tuyết Kiều trợn to ánh mắt đẹp như bảo thạch, nghi hoặc nhìn Bắc Dao Quang

“Đúng, một nam nhân chỉ yêu một nữ nhân và ngược lại, nữ nhân đó cũng chỉ biết có một nam nhân, đó chính là tình yêu, còn những cảm giác khác đều không phải”

Bắc Dao Quang kiên quyết duy trì chế độ một vợ một chồng, cái gì mà nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là phúc…nàng đều không chấp nhận được, cho nên nàng cũng kiên quyết đem suy nghĩ này giáo huấn cho những nữ nhân quanh mình, tránh để cho các thiếu nữ đơn thuần bị những nam nhân hoa tâm đại củ cải lừa gạt, tuy Tuyết Kiều là Nhân Ngư, trước mắt cũng chẳng có nam nhân nào dám lừa gạt tình cảm của nàng nhưng phòng ngừa trước vẫn hơn.

Mà Bắc Dao Quang vừa nói xong thì Tuyết Kiều lại ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Địch Tu Tư liên chỉ tay vào hắn nói “ Địch Tu Tư nói tất cả nữ nhân đều thích hắn, hắn cũng thích những nữ nhân xinh đẹp, như vậy có phải là hắn không có tình yêu không?

Ách!

Cái này ngay cả người mồm miệng như Bắc Dao Quang cũng không biết nên giải thích thế nào, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Huyễn Điệp vương tử xinh đẹp, tao nhã, mà lúc này thì Địch Tu Tư đang cố gắng kiềm chế tâm trạng, gân xanh trên trán lúc nổi lúc chìm.

Nhân Ngư ngu ngốc không có mắt này, từ lúc hắn gặp nàng thì không có chuyện gì tốt, bây giờ ở trước mặt mọi người còn dám chỉ trích hắn là hoa tâm. Ai quy định yêu tinh chỉ có một người một đôi mới gọi là tình yêu? Hắn thích tất cả nữ nhân xinh đẹp thì có gì là không đúng? Hắn là mỹ nam tử xinh đẹp vô song, đương nhiên phải có nhiều người yêu thích mà hắn đáp lại tình cảm của các nữ nhân đó chũng chính là tạo phúc cho các nàng, hơn nữa tất cả các nàng đều là tự nguyện nha, vậy sao không gọi là tình yêu chứ?, chẳng lẽ một người một đời mới gọi là tình yêu sao?

Nhưng dù sao Bắc Dao Quang cũng là thê tử của Như Mặc, thủ đoạn chỉnh người khác cũng nhiều mà lại ác liệt nữa, Như Mặc lại rất sủng nàng nên dù trong lòng hắn không đồng ý quan điểm của nàng cũng không phản bác trước mặt người khách. Dù gì thì ở đây toàn là người của Bắc Dao gia, quan trọng hơn là hai đứa con của Như Mặc cũng không hiền lành gì, nếu làm cho chúng tức giận thì hắn không muốn đi vào vết xe đổ của Tuyết Ưng a.

Nhưng mà khi dễ tiểu nhâ ngư ngu ngốc thì vẫn có thể.

Cho nên lập tức nghiến lợi nghiến răng đáp trả lại Tuyết Kiều “ đương nhiên không phải vậy, tình yêu có trăm ngàn kiểu khác nhau, Bắc Dao nói đó là quan điểm của nàng, không giống với ta, ta là nam tử xinh đẹp độc nhất vô nhị, đương nhiên đáng giá cho tất cả nữ nhân yêu thích ta, đây là chuyện bình thượng, nếu ta chỉ yêu có một người thì sẽ là tổn thất cho tất cả nữ nhân trong thiên địa”

“Nhưng mà bộ dạng của ngươi không đẹp bằng ca ca ta, nơi này còn có nhiều người so với ngươi còn xinh đẹp hơn a” Tuyết Kiều nghi hoặc nhìn hắn, người này luôn nói hắn đẹp nhưng mà nàng cho tới bây giờ cũng không thấy hắn đẹp chỗ nào.

“Cho xin đi, ngươi đúng là kẻ có mắt không tròng, ta mà khó xem nhất sao? Ngươi nhìn cho rõ, mắt của ta, da của ta, mắt, mũi , tay chân của ta, toàn thân ta đều là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tạo hóa, ngươi rốt cuộc là có năng lực thưởng thức hay không?” Địch Tu Tư tức giận đến mức bốc khói, hắn đem khuôn mặt kề sát đến trước mặt Tuyết Kiều, giống như muốn nàng cẩn thận nhìn cho kỹ.

Tuyết Kiều cũng thực sự nhìn chằm chằm vào mặt hắn, quan sát hồi lâu rồi vẫn lắc đầu “ ta vẫn cảm thấy ngươi là người xấu nhất”

” A–” Địch Tu Tư rốt cuộc nhịn không được rống lên một tiếng, giống như tuyên thệ mà nói với Như Mặc và mọi người “ nghe đây, từ giờ trở đi, một ngày mười hai canh giờ, Nhân Ngư ngu ngốc này đều phải theo sát bên cạnh ta, ta nhất định phải dạy cho nàng ta hiểu thế nào là thẩm mỹ, cho đến ngày nào nàng thấy ta đẹp thì mới thôi, các ngươi đều không có quyền kháng nghị, Nhân Ngư ngu ngốc, ngươi dám đi theo ta không?”

“Ta không phải là Nhân Ngư ngu ngốc, ta gọi là Tuyết Kiều, có gì mà dám hay không dám, bộ dạng ngươi khó coi như vậy, cho dù ta có đi theo ngươi bao nhiêu lâu thì ta vẫn thấy ngươi khó coi nhất”

Tuyết Kiều mấy ngày qua đều ở chung với Bắc Dao Quang nên học được ở nàng mấy chiêu công phu miệng, tuy rằng tâm tư vẫn đơn thuần như trước nhưng ăn nói thì không còn vụng về nữa.

” Phải không? Hừ! Thật khi, ngươi đừng cầu ta yêu ngươi!” Địch Tu Tư biểu tình bất đắc dĩ mà thách thứ.

” Ta mới sẽ không yêu ngươi đâu, ta thích như ca ca vậy, nếu không lớn lên giống Mặc Mặc tểu chất cũng được, ngươi rất xấu, ta không cần”

Tuyết Kiều vô tâm xua tay, còn lộ ra vẻ ghét bỏ, lần nữa làm cho Địch Tu Tư tức đến suýt hộc máu.

Mấy người còn lại thì nghẹn họng nhìn hai người đưa ra một cuộc thách đấu kỳ quái như vậy, cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng lại không nói được là quái dị ở chỗ nào, nhưng trong lòng bọn họ, không ai tin rằng hai người đó sẽ trở thành một đôi, dù sao hoa tâm đến mức hận không thể yêu hết tất cả nữ nhân trong thiên hạ như Địch Tu Tư thì sẽ không thể nào để ý đến một người đơn thuần đến bất khả tư nghị như Tuyết Kiều, cho nên không ai lo lắng gì thêm.

Mà Như Mặc thì đúng như Thanh Liên đã dự đoán, bây giờ ngược lại hắn là người ăn dấm chua của Tuyết Kiều, nàng mới đến Xà sơn có năm sáu ngày thôi nhưng cũng chừng ấy thời gian làm cho hắn không thể ngủ cùng Dao Quang, nếu sau này nàng ở lại đây lâu dài thì chẳng lẻ hắn phải chịu cảnh phòng không chiếc bóng sao?

Bây giờ thì hay rồi, nghe khẩu khí của Địch Tu Tư thì dường như hắn muốn mang Tuyết Kiều đến Huyễn Điệp tộc, đó cũng là một nơi rất xinh đẹp, không có những kẻ đáng sợ, hơn nữa tuy Địch Tu Tư hoa tâm lại tự kỷ nhưng dù sao hắn vẫn luôn ôn nhu, săn sóc đối với nữ nhân, vả lại với thân phận đặc thù của Tuyết Kiều, Địch Tu Tư nhất định sẽ che giấu tốt cho nàng. Nếu Tuyết Kiều đi theo hắn thì sẽ không có ai dành Bắc Dao Quang với hắn, tính ra là có lợi a.

Cho nên Như Mặc chẳng những không phản đối mà còn gật đầu với Địch Tu Tư “ Tuyết Kiều có thể giao cho ngươi mang đi, nhưng phải chiếu cố cho nàng, không thể bạc đãi nàng, dù sao Tuyết Kiều cũng la nữ hài tử”

“Chuyện này là đương nhiên, Như Mặc, ngươi còn không tin ta sao?” Địch Tu Tư lập tức vỗ ngực cam đoan.

” Như Mặc” Bắc Dao Quang cảm thấy có chút không ổn, Như Mặc lại cầm tay nàng, không cho nàng nói thêm nữa, tỏ vẻ như hắn đã quyết định.

Sau khi hôn lễ kết thúc thì Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên cũng quay về Tuyết Ưng tộc, trước khi đi Bắc Dao Quang còn nói chuyện với Ảnh Nhiên rất lâu, mà khi rời đi còn thấy Ảnh Nhiên mỉm cười, không ai biết hai người đã nói chuyện gì.

Tuyết Kiều thì không chút lưu luyến mà rời đi với Địch Tu Tư, tạm thời chia tay với hai người Như Mặc và Bắc Dao Quang mà nàng vẫn luôn miệng nói là thích nhất.

Xà sơn lại khôi phục sự bình lặng như trước!

Nhưng Bắc Dao Bảo Bảo và Bắc Dao Mặc Mặc lại thấy sống lưng lạnh lạnh, cảm giác như có chuyện gì đó không hay đang đợi bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương