Ưng Vương Liệt Tình
Chương 34: Ánh mắt hiểu lầm

Ham hưởng lạc cùng kích thích, kết quả là Ảnh Nhiên bị cảm lạnh đúng như Đồng Thanh dự doán, quần áo thấm mồ hôi không được thay ra kịp thời, dọc đường còn nhiễm phải gió lạnh nên cuối cùng thì nàng bị phong hàn.

Tuyết Ưng dày dày thịt thô nên không hề hấn gì, thấy nàng nước mắt nước mũi chảy ròng ròn, bộ dáng suy yếu, vô lực thì Tuyết Ưng đưa ra kết luận mới: nữ nhân đúng là nữ nhân, thân thể không sao so bì với nam nhân được.

Đương nhiên việc rót nước, bưng thuốc cũng do Tuyết Ưng đảm nhiệm, mà Ảnh Nhiên sau khi tỉnh lại đã vài ngày rồi cũng không có hòa nhã với hắn.

Chuyện đi theo Đồng Thanh vào núi hái thuốc cũng đành gác lại, Ảnh Nhiên chưa khỏi bịnh thì Tuyết Ưng không lòng dạ nào để nàng ở lại một mình mà đi vào núi.

” Ảnh Nhiên tỷ tỷ, ngươi tới giờ uống thuốc rồi!” Đồng Tư Vũ bưng chén thuốc đi đến, mỉm cười nói

Ảnh Nhiên thấy người đến là Tiểu Vũ mà không phải Tuyết Ưng thì ngẩn người “ Tiểu Vũ, sao lại là ngươi, Tuyết Ưng đâu?”.

” Tuyết Ưng đại ca cùng cha đã bị Vương đại bá ở thôn Đông cứng rắn ép đến nhà hắn uống rượu, hiện tại chỉ còn có ta và ngươi. Ngươi yên tâm, đừng thấy cha ta nhã nhặn mà lầm, tửu lượng của hắn rất khá, cho nên ngươi không cần lo lắng cho Tuyết Ưng đại ca, cha ta nhất định sẽ chiếu cố cho hắn”

“A, không phải ta lo lắng chuyện Tuyết Ưng sẽ uống rượu”, Ảnh Nhiên vội vàng lắc đầu, Tuyết Ưng tốt xấu gì cũng là vua của một tộc, không dễ dàng gì bị say rượu quá chén, cái nàng lo lắng là “hình như Vương đại bá kia là phụ thân của Như Hoa cô nương?”

” Đúng vậy, thôn chúng ta tuy nhỏ nhưng cha nàng dù sao cũng là thôn trưởng, Như Hoa tính tình lại rất tốt, bộ dáng xinh đẹp, mấy chục dặm quanh đây đều có người tìm đến làm mối nha, nhưng Vương đại bá tầm mắt rất cao, chưa nhìn trúng đám nào, cho nên mới chưa chịu gả Như Hoa đi”. Tiểu Vũ gật đầu, không hề suy nghĩ gì mà nói hết suy nghĩ “ nhưng mà dạo gần đây Như Hoa rất hay đến nhà chúng ta, trước kia hiếm khi nàng đến đây, trừ phi bị bịnh, bình thường chỉ có ta đến thôn đông tìm nàng chơi đùa chứ ít khi nào nàng đến thôn tây tìm ta”

Ảnh Nhiên nghe xong, tròng lòng càng thêm khó chịu, có câu người nói vô tâm, người nghe có ý, nếu nàng không lầm thì Như Hoa chính là cô nương xinh đẹp mấy ngày này vẫn hay tặng hoa quả cho Tuyết Ưng.

Như Hoa diện mạo xinh đẹp hơn nàng nhiều, mà ở nơi rừng núi hẻo lánh này lại càng nổi trội, mà một nữ tử ngày thường không bao giờ bước chân ra khỏi cửa, bây giờ lại chịu khó đi lại, không hỏi cũng biết là vì cái gì, nàng là nhìn vừa mắt Tuyết Ưng a. Có lẽ ngoài Tuyết Ưng trì độn không phát hiện ra thì ai cũng nhìn thấy, Ảnh Nhiên cảm thấy hổ thẹn cho lòng dạ hẹp hòi của mình nhưng nghĩ đến cảnh Tuyết Ưng vô tư cười đùa trước mặt nữ nhân khác thì trong lòng lại nổi lên cảm giác ê ẩm.

Tiếp nhận chén thuốc từ tay Tiểu Vũ, Ảnh Nhiên ngẩng đầu uống một hơi, sau đó lau miệng rồi đưa trả cái chén cho nàng, cảm kích nói “ cảm ơn ngươi, Tiểu Vũ, ta không đói bụng nên sẽ không ăn cơm chiều, đừng gọi ta, ta muốn ngủ một lát”

” Ảnh Nhiên tỷ tỷ ngươi đang bị bịnh nên phải ăn nhiều một chút để bổ sung thể lực, sao lại không chịu ăn? Hôm nay có thịt lợn rừng, ta nấu ngon lắm, ngươi ăn một chút được không? nếu không khi cha ta và Tuyết Ưng ca ca trở về lại trách ta chiếu cố ngươi không tốt”. Đồng Tư Vũ không phát hiện ta tâm tình của Ảnh Nhiên, còn tưởng nàng vì phong hàn nên không muốn ăn, liền lên tiếng khuyên giải.

” Hắn sẽ không, hắn rất vô tâm, nếu ta không nói thì hắn sẽ không phát hiện ra”. Ảnh Nhiên cúi đầu, thốt nên lời bất mãn, lúc này thì Tiểu Vũ cũng nhận ra, ngạc nhiên nhìn nàng “ Ảnh Nhiên tỷ tỷ khôn phải là đang ghen chứ?”

” Ghen?” Ảnh Nhiên kinh ngạc nhìn nàng.

” Ăn dấm chua của Tuyết Ưng ca ca và Như Hoa tỷ tỷ a. Ảnh Nhiên tỷ cứ yên tâm, Tuyết Ưng ca ca chỉ thích một mình ngươi nha, ta đã nhiều lần thấy hắn nhìn ngươi cười rất ôn nhu, Tuyết Ưng ca ca tuy rằng cũng hay cười với người khác nhưng không giống như khi cười với ngươi, làm người ta muốn mù mắt, Ảnh Nhiên tỷ tỷ không phát hiện ra sao?”

Tiểu nha đầu dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Ảnh Nhiên, làm cho nàng cảm thấy tâm sự của mình đều bị người ta nhìn thấu, có chút ngại ngùng “ ta làm sao lại ăn dấm chua của bọn họ chứ?”

” Thật sự không có sao? Nhưng mà khỉ Ảnh Nhiên tỷ tỷ nhắc tới Như Hoa thì sắc mặt không được tốt lắm a” Tiểu Vũ vẫn không buông tha cho Ảnh Nhiên.

” Đương nhiên không có a! Ta tin tưởng Tuyết Ưng!” Ảnh Nhiên lập tức cao giọng nói, tuy rằng trong lòng rất chột dạ, nàng biết đó là do nàng không đủ tự tin vào bản thân, cũng biết nếu nàng như vậy thì sẽ làm Tuyết Ưng chán ghét, càng biết được muốn cho Tuyết Ưng tin tưởng và yêu thương nàng thì nàng cũng cần tin tưởng hắn.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, nàng vẫn cảm thấy còn thiếu gì đó để nàng tin tình cảm của mình, tin tưởng rằng tình yêu thực sự tồn tại, nhưng nàng lại không hiểu còn thiếu cái gì?

” Ảnh Nhiên tỷ tỷ tin tưởng Tuyết Ưng đại ca thì tốt rồi a, Vương đại bá cũng hay mời cha ta đi uống rượu, bây giờ các ngươi ở trong nhà ta, nhân duyên lại rất tốt nên Vương đại bá mới mời Tuyết Ưng ca ca cùng đi, chuyện này thực bình thường cho nên Ảnh Nhiên tỷ tỷ không cần phải lo lắng”. Tiểu nha đầu tinh quái nhìn Ảnh Nhiên cười ha hả, lúc này Ảnh Nhiên mới biết nàng bị một tiểu nha đầu lừa nói ra suy nghĩ torng lòng, vừa bất đắc dĩ lại buồn cười liếc nàng một cái “ Tiểu Vũ, tuổi còn nhỏ mà ai đã dạy ngươi suy nghĩ nhiều như vậy a”

“Ảnh Nhiên tỷ tỷ, ngươi nói ai là nhóc con chứ? Người ta đã mười sáu tuổi rồi, cha nói qua hai năm nữa thì sẽ tìm người để gả ta a, cho nên ta mới không phải là nhóc con. Ảnh Nhiên tỷ tỷ nhìn cũng không lớn hơn ta là mấy đâu, đúng rồi, còn chưa hỏi Ảnh Nhiên tỷ tỷ năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tiểu nha đầu bất mãn lên tiếng phản đối, sau đó như nhớ ra chuyện gì mà nói.

” Ta a, mươi chín tuổi! Không phải lớn hơn ngươi sao?” Ảnh Nhiên thuận miệng nói ra một con số.

Tiểu nha đầu nỗ bĩu môi,” Vậy ngươi gả cho Tuyết Ưng đại ca đã bao lâu?”

Ảnh Nhiên ngẩn người, một hồi lâu mới có chút do dự nói,” Cũng không có bao lâu!”

” Như vậy a, vậy các ngươi chính là đang tân hôn? Oa, thật tốt, nhưng mà Ảnh Nhiên tỷ tỷ có nghĩ tới lúc nào thì sẽ sinh tiểu hài tử cho Tuyết Ưng đại ca không? đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt nha”, tiểu nha đầu vừa nghĩ tới chuyện bọn họ đang thời kỳ tân hôn thì cao hứng hẳn.

” Đứa nhỏ?” Ảnh Nhiên ngẩn ra, giống như bị cái gì đánh trúng, thì thào hỏi lại.

” Đúng vậy, đứa nhỏ, ảnh Nhiên tỷ tỷ không muốn sinh sao? Ta chỉ là thấy mỗi lần Tuyết Ưng ca ca nhìn thấy tiểu hài tử của người trong thôn thì ánh mắt đều rất kỳ quái, ta nghĩ hắn nhất định rất thích tiểu hài tử nhưng ngượng, không nói ra thôi. Ảnh Nhiên tỷ tỷ nếu thực sự lo lắng về Tuyết Ưng ca ca thì sinh tiểu bảo bảo cho hắn là chủ ý không tồi nha, một khi có cục cưng, Tuyết Ưng đại ca sẽ mỗi ngày ở nhà cùng ngươi nha, giúp ngươi chăm sóc cục cưng, ngươi thấy tốt không? có lẽ tiểu bảo bảo sẽ có bộ dáng giống Tuyết Ưng đại ca, cũng có một mái tóc bạc xinh đẹp, ngươi không biết chứ các thiếu nữ trong thôn đều rất thích mái tóc bạc của hắn nha, nhưng mà Tuyết Ưng đại ca không có biết, ngươi đừng cho hắn biết nhé”

Tiểu Vũ nhiệt tình đề nghị, hoàn toàn không biết ý kiến của nàng đã đẩy Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng rơi vào hiểu lầm nghiêm trọng.

Tuyết Ưng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tiểu hài tử của người ta? Là thích hay hâm mộ sao? Thực ra hắn sợ hãi và trốn còn không kịp, tiếc là trong mắt của Đồng Tư Vũ lại thành ý khác, mà Ảnh Nhiên lúc này đang nghĩ nên làm cách nào để củng cố sự bất an trong mối quan hệ giữa nàng và Tuyết Ưng, những lời của Tiểu Vũ giống như cái phao cứu sinh cho nàng, làm nàng vui vẻ hẳn lên.

Sao nàng lại không nghĩ tới nàng và hắn sẽ có hài tử chứ? Hiện tại nàng đã biết nàng không phải là đứa nhỏ bị vứt bỏ, nàng có cha mẹ thương yêu, cho dù đã nhiều năm cách trở, mẫu thân đã chết mà phụ thân cũng không ở bên cạnh nhưng nàng vẫn là đứa nhỏ được thương yêu, nghĩ đến Ảnh Nhiên lại thấy ấm lòng, lệ hoen khóe mắt.

Đứa nhỏ chính là kết tinh tình yêu của cha mẹ, nàng yêu Tuyết Ưng như thế mà hắn cũng nói nàng là nữ nhân duy nhất của hắn, là thê tử của hắn, như vậy sinh con cho trượng phu là chuyện mà thê tử như nàng phải làm, có đứa nhỏ, bọn họ mới thực sự trở thành một gia đình.

Hơn nữa trước khi rời khỏi Hư Vô Giới, phụ thân vẫn luôn lo lắng về hắc linh lực trên người nàng, khi đó nàng không thấy quan trọng gì nhưng sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì nàng lại bắt đầu lo lắng, sợ những tháng ngày bình an và hạnh phúc với Tuyết Ưng không được dài lâu, sợ bản thân sẽ giống như mẫu thân. Nàng vẫn không quên tình cảnh mẫu thân hóa thành tro tàn, cho tới giờ mỗi khi đi ngủ nàng vẫn hay giật mình bừng tỉnh, nếu nàng không thể ở lâu bên cạnh Tuyết Ưng thì có đứa nhỏ thay nàng cũng tốt, cho dù đến ngày nào đó nàng phải rời đi thì nàng cũng an tâm hơn.

“Tiểu Vũ, cảm ơn ngươi” Ảnh Nhiên nở nụ cười tươi rói làm cho Tiểu Vũ nhìn thấy có chút ngu ngốc, hồi lâu chưa có phản ứng, mấy ngày qua đều thấy Ảnh Nhiên mỉm cười đạm mạc mà hôm nay lại tươi sáng như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, chẳng lẽ nàng đã nói gì làm Ảnh Nhiên vui vẻ sao?

Tiểu Vũ cẩn thận suy nghĩ lại những gì mình đã nói nhưng vẫn không phát hiện ra, không khỏi buồn bực “ Ảnh Nhiên tỷ tỷ, Tiểu Vũ đâu có nói gì, ngươi sao lại cảm tạ ta”

” Cám ơn ngươi quan tâm ta, cám ơn ngươi chiếu cố ta, ta thực cảm động, cho nên cám ơn!” Ảnh Nhiên vẫn duy trì nụ cười trong sáng, chân thành đáp.

“Ai nha, chuyện này không cần cảm tạ, cha ta là đại phu, sau này ta cũng sẽ là nữ đại phu, ngươi là bịnh nhân, chiếu cố ngươi là chuyện nên làm, huống chi Ảnh Nhiên tỷ tỷ tính tình dễ thương như vậy, Tuyết Ưng đại ca cũng đã giúp cha ta làm rất nhiều việc, cho nên không cần cảm tạ, ngươi cảm tạ ngược lại làm ta thấy khó xử a”. Tiểu Vũ cuống quý xua tay.

Ảnh Nhiên bật cười,” Được, sau này ta sẽ không nói nữa, Tiểu Vũ, ta mệt rồi, muốn ngủ một lát, ngươi không cần lo cho ta, đi làm việc của ngươi đi, lát nữa Tuyết Ưng trở về thì gọi ta một tiếng là được”

” Được rồi, ảnh Nhiên tỷ tỷ cứ ngủ đi, cơm chiều xong ta sẽ gọi ngươi” Tiểu Vũ nhìn chén thuốc trong tay, thuốc chữa phong hàn thì có mấy vị làm người ta buồn ngủ cho nên Ảnh Nhiên tỷ tỷ buồn ngủ cũng bình thường, nàng không nói gì nữa mà thu dọn rồi đi ra ngoài.

Suy nghĩ thông suốt, hạ quyết tâm xong thì Ảnh Nhiên cũng yên tâm nhắm mắt, chỉ mong trận phong hàn này mau khỏi, như vậy nàng mới có thể chuẩn bị tốt cho việc mang thai.

Đợi khi có đứa nhỏ sẽ tạo cho Tuyết Ưn một kinh hỉ, tưởng tượng bộ dáng hưng phấn của Tuyết Ưng khi biết nàng mang thai, khóe miệng Ảnh Nhiên lại nổi lên nụ cười ngọt ngào, không bao lâu thì chìm vào giấc ngủ say.

Mà Tuyết Ưng đang uống rượu ở nhà Vương đại bá lại đột nhiên thấy lạnh sống lưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương