Ưng Vương Liệt Tình
Chương 17: Đáng thương không ai yêu

Nhưng rất nhanh bọn họ lại phát hiện nếu cứ trầm mặc sẽ làm cho không khí khẩn trương hơn, may mắn là tiếng sấm bên ngoài rất lớn đã giúp bọn họ che giấu được nhịp tim đang đập mạnh.

“Ảnh Nhiên, ngày mai chúng ta vào thành nhìn xem có bán vải không, mua về che đậy những cái này lại đi” Yết hầu khô nóng làm cho Tuyết Ưng nuốt nước miếng cũng khó khăn, thanh âm có chút khàn khàn.

” Hảo!” Ảnh Nhiên cũng xấu hổ vô cùng, cảnh tượng mật thiết và thẹn thùng như vậy lại để cho Ưng vương đại nhân nhìn thấy, nàng cảm thấy không cò mặt mũi để nhìn ai, tuy rằng thân thể của Ưng vương đại nhân cũng bị nàng nhìn thấu nhưng nàng vẫn xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu nhìn hắn.

“Sau này, ban ngày chúng ta nên tận lực ra ngoài hoạt động đi, buổi tối thì không có biện pháp, hay là dùng vải làm thành hai cái lều, ngươi biết làm lều không? trong gian phòng này hình như không thể triển khai pháp lực được”

Tuyết Ưng lúc nãy cũng vụng trộm dùng pháp lực với ý đồ đem mấy bức tường kia dời đi nhưng vẫn không được cho nên mới kết luận ở trong phòng hoặc là buổi tối tại Hư Vô Giới thì không thể sử dụng pháp lực.

“Ta không biết, nhưng ta sẽ học” Ảnh Nhiên cúi đầu đáp, cũng không thể không làm a, nghĩ tới trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường ngủ màu đỏ thật lớn kia, sau đó chỉ cần tùy tiện ngước mắt nhìn thì có thể nhìn thấy những hình ảnh dâm mĩ kia, cứ như vậy thì sao có thể chịu được.

Hai người quay lưng lại nói chuyện với nhau, một hồi cũng không biết nói gì nữa, lại lâm vào trầm mặc.

Chật vật, vất vả, nhẫn nại thiệt lâu, cuối cùng tiếng sấm cũng ngưng, trong phòng đột nhiên sáng lên.

Mà thực ra những gì nhìn thấy bây giờ còn kích thích hơn nhiều, làm cho Tuyết Ưng hiểu được những gì hắn nhìn thấy tối qua còn chưa đủ rung động, chưa có lúc nào hắn lại hận mình có thị lực tốt như bây giờ, làm cho hắn dù muốn giả bộ không nhìn thấy cũng không được.

Pho tượng bạch ngọc điêu khắc Ảnh Nhiên đập vào mắt, phía trên ngực có một nốt ruồi đen nho nhỏ cũng làm hắn nhìn thấy rõ ràng, làm cho hắn không nhịn được mà nghĩ muốn nhìn xem trên người của Ảnh Nhiên, ngay tại bộ phận mê người kia có đúng là có một nốt ruồi đen hay không, nhưng rất nhanh Tuyết Ưng đã dùng sức thu hồi suy nghĩ, lập tức nhảy dựng lên rồi rất nhanh mở cửa, xông thẳng ra ngoài.

Ảnh Nhiên thấy hắn bỏ chạy, cuối cùng cũng thả lỏng được một chút nhưng không dám ngẩng đầu nhìn bức tượng điêu khắc nàng và Tuyết Ưng, cúi đầu đi nhanh ra ngoài. Thực sự xấu hổ muốn chết, những đêm kế tiếp phải làm thế nào để vượt qua a.

Nhớ tới bức tượng điêu khắc thân hình kiện mỹ cường tráng của Tuyết Ưng ở trong phòng, mặt nàng lại đỏ bừng và nóng lên, ra sức trách cứ bản thân, không nên có ý nghĩ không an phận, Ưng vương đại nhân nói muốn lấy nàng chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời, chỉ là một câu đùa vui thuận miệng, làm sao có thể là thật. Nàng không phải là người của Tuyết Ưng tộc, cũng không có điểm nào để xứng với thân phận cao quý của Ưng vương đại nhân.

Những bức tượng điêu khắc trong gian phòng được tạo thành là vì mọi người bị bọn họ lừa gạt là một đôi phu thê, nếu hôm nay người cùng Ưng vương đại nhân lưu lạc nơi này không phải là nàng mà là nữ nhân khác, thậm chí là Tuyết Kiều, chỉ cần Ưng vương đại nhân cũng nói bọn họ là hôn thê hôn phu thì chắc chắn trong phòng sẽ là bức tượng điêu khắc của hắn và nữ nhân khác, không nhất thiết là nàng, cho nên nàng cũng không phải là duy nhất.

Suy nghĩ thấu, giải thích cặn kẽ xong nhưng không biết vì sao trong lòng Ảnh Nhiên lại thấy buồn rầu, tưởng tượng đến thân thể ấm áp kia lại ôm một nữ nhân khác, lòng của nàng lại cảm thấy chua sót, thậm chí còn có cảm giác muốn nôn mửa.

Tâm phiền ý loạn, Ảnh Nhiên chạy vào rừng trúc, ngồi xuống.

Còn Tuyết Ưng không biết đã chạy đến chỗ nào.

Như vậy cũng tốt, chắc là Ưng vương đại nhân cũng xấu hổ vô cùng, bây giờ liếc nhìn nàng một cái cũng không nguyện ý, ngẫm lại cũng đúng, luận dung mạo, màu lông…nàng đều không thể lọt vào mắt của Tuyết Ưng đại nhân mà trong thiên địa thì yêu tinh xinh đẹp hơn nàng nhiều không kể xiết, nếu nàng có dung mạo bằng một nửa Bảo Bảo tiểu chủ thì còn tự tin được một chút, đáng tiếc dù có đẹp thế nào thì đó cũng không phải là dung mạo của nàng, mà bản thân của nàng chỉ là một nữ nhân thanh tú mà thôi.

Chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi rừng trúc, hối hận cũng không làm được gì, chỉ cần một ngày chưa rời khỏi thì nàng và Ưng vương đại nhân phải sống ở đây, so với ngồi đây hối tiếc thì chi bằng nhanh chân xuống núi mua ít vải vóc, vật dụng…ban ngày bọn họ có thể thoải mái ở bên ngoài hoạt động nhưng đến đêm thì bọn họ lại không thể thi triển pháp lực, trừ bỏ ở lại trong phòng thì còn làm được gì nữa đâu.

Bên ngoài rừng, Tuyết Ưng đang ngồi yên lặng trên một tảng đá lớn, vươn người đón gió lạnh, mái tóc bạc tung bay tán loạn, bóng lưng lộ vẻ cô tịch làm cho Ảnh Nhiên cảm thấy đau xót, nỗi đau lan dần từ tâm cho đến cả cơ thể.

Tựa hồ như cảm nhận được sự tồn tại của nàng, hắn liền xoay người lại, mỉm cười đứng lên “ Ảnh Nhiên, chúng ta xuống núi mua vật dụng đi”

” Chúng ta?” Nhìn hắn lại hồi phục vẻ tươi cười, tựa hồ như bóng dáng cô tịch lúc trước chỉ là ảo giác của nàng, Ảnh Nhiên cúi đầu hỏi lại.

” Đúng vậy, chúng ta a, bằng không ngươi tính đi một mình sao? Căn phòng này cũng không nhỏ, cần nhiều vải, một mình ngươi không thể mang nổi hơn nữa không phải hôm qua đã đáp ứng sau này chúng ta sẽ cùng nhau làm việc rồi sao?” Tuyết Ưng cố không để nàng thấy không được tự nhiên, tuy rằng không muốn để nàng đi một mình rồi lại suy nghĩ miên man nên mới muốn đi cùng nhưng lại không nói ra.

Ảnh Nhiên sau khi nghe hắn giải thích thì trong mắt chợt lóe lên sự ảm đạm, thì ra là sợ nàng nghĩ lung tung nên mới đi cùng chứ không phải xuất phát từ ý muốn thực sự của hắn, miễn cưỡn nở nụ cười “ vậy Tuyết Ưng đại nhân, chúng ta cùng nhau đi thôi”

Lại lần nữa hóa thân thành ưng, ngày hôm qua bọn họ hận vì có quá nhiều người vây quanh, phá vỡ sự yên tĩnh của bọn họ nhưng trải qua tối qua thì bọn họ lại thấy có mấy người đó lải nhải bên tai còn tốt hơn là tình cảnh hiện tại, hai người bọn họ xấu hổ ở chung với nhau.

Trước kia, Ảnh Nhiên rất bài xích việc hóa thân thành ưng trước mặt người khác, bởi vì không cần người ta nói, chính nàng cũng biết mình không phải là tộc nhân của Tuyết Ưng tộc nhưng lúc này nàng mới thấy hóa thành ưng thật tốt, nàng có thể tự tại hơn, dù sao hình ưng của nàng và Ưng vương đại nhân cũng không bị điêu khắc thành những bức tượng trần trụi kia.

Nhưng đường xuống núi không dài, chớp mắt thì Mộng thành phồn hoa, náo nhiệt đã ở trước mặt, hai người lại phải hóa thân thành hình người, đứng trên mặt đất.

” Vợ chồng son rời giường a? Như thế nào hai người đều không có tinh thần, đêm qua ngủ không ngon sao?”

Tuyết Ưng nhận ra người vừa lên tiếng chính là phụ nhân trung niên hôm qua đã hỏi hắn đầu tiên, nhất thời không biết trả lời thế nào nên chỉ có thể đáp qua loa “ chắc do thay đổi chỗ ở cho nên có chút không thích ứng”

” Điều này cũng đúng, bất quá không sao, thời gian lâu dần sẽ quen thôi, ta cũng ngủ không ngon, nhưng khác với các ngươi, ta vì hưng phấn nên mới không ngủ được, cao hứng vì mình thực may mắn mới đến được nơi đây, cảm giác đó kéo dài rất lâu, ngẫm lại cứ như việc mới vừa hôm qua, thật muốn tính lại thì chuyện đó cũng đã rất, rất lâu rồi”

Phụ nhân trung niên kia dường như rất hoài niệm quá khứ, mà khi nhớ lại thì bộ dáng vẫn rất sung sướng, sau đó lập tức bật cười thành tiếng “ai nha, lão thân ta lại nói linh tinh gì với các ngươi rồi, đúng rồi, vợ chồng son các ngươi vào thành là cần mua cái gì?”

” Đúng vậy, làm phiền tiền bối, xin hỏi cửa hàng bán vải ở chỗ nào?” Tuyết Ưng gật đầu, Ảnh Nhiên vẫn cúi đầu đứng bên cạnh hắn, không lên tiếng.

” Vải vóc?” phụ nhân trung niên lặp lại, còn nhìn bọn họ đánh giá, dường như hiểu ra gì đó mà cười trộm một cái “ thì ra là thiếu niên lang biết quan tâm, yêu thương thê tử, nha đầu ngươi thật có phúc, lão già nhà ta nhiều năm rồi cũng chưa từng đưa ta đi sắm quần áo đâu. Được rồi, các ngươi cứ gọi ta là Thực di được rồi, đi, ta đưa các ngươi đi”

” Thực, thực di, không cần làm phiền người, người chỉ cho chúng ta cửa hàng bán vải ở đâu là được, chúng ta tự đi đến đó” Tuyết Ưng vội vàng cự tuyệt sự nhiệt tình của nàng

“Vậy cũng được, dù sao thành này lớn như vậy, các ngươi cũng không đến nổi bị lạc đường, cứ đi thẳng về phía trước đến ngã rẻ thứ năm thì quẹo trái, sau đó đi đến tòa lầu thứ ba thì lại quẹo trái, tiếp tục đi thêm hai con phố nữa, quẹo phải đến cửa hàng thứ bảy thì đó chính là cửa hàng vải, nơi đó mặt hàng gì cũng có” Thực di không chần chờ liền chỉ đường cho bọn họ.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên vừa ghi nhớ vừa cảm tạ nàng “ Cảm ơn Thực di”

” Không cần cảm tạ, các ngươi mau đi đi, tử lão nhân kia rất cổ quái, nhiều hàng như vậy nhưng một ngày chỉ bán cho năm người, người thứ sáu muốn mua thì hôm sau đến xếp hàng” Thực di như nhớ ra chuyện gì quan trọng, liền xua tay kêu họ đi mau.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên không biết tử lão nhân mà nàng nói là dạng người gì nhưng cũng hiểu nếu đi chậm thì sẽ không mua được vải, cho nên không dám chần chờ, lập tức rời đi.

Đợi khi bọn họ không thấy tăm hơi, Thực di như nhớ ra gì đó mà lẩm bẩm “ ai nha, quên nói cho bọn họ biết giữa các đường lớn có rất nhiều đường nhỏ đan xen, nhưng dù sao mặt mày bọn họ nhìn cũng sáng láng, thông minh, hắn là sẽ biết nên đi đường lớn mà không đi đường nhỏ”

Lầm bầm một hồi, Thực di cũng không tính đuổi theo để cứu chữa thiếu sót của nàng mà rời đi chỗ khác.

Mà Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên lại không có thông minh như nàng nghĩ, nên đâu biết phải đi đường lớn mà bỏ qua đường nhỏ.

Kết quả là đến khi bọn họ đến ngã rẻ thứ năm rồi quẹo phải thì bọn họ đã cách xa cửa hàng vải mà bọn họ muốn đến cả vạn dặm, cho đến khi họ đến được cửa hàng thứ bảy như lời Thực di thì mới nghẹn họng trân trối mà phát hiện nơi họ đến không phải là cửa hàng vải mà là cửa hàng bán đồ chơi trẻ em.

Hai người há hốc mồm, ngơ ngác đứng trước cửa, cùng nhìn nhau.

“Ảnh Nhiên, là ta lầm đường sao?” Tuyết Ưng hoài nghi hỏi

Ảnh Nhiên lắc đầu “ không có sai, chúng ta đã đi đúng đường Thực di nói nhưng vì sao lại là cửa hàng đồ chơi chứ?”

“Hay là Thực di nhớ nhầm?” Tuyết Ưng suy luận, nhưng nghĩ lại không thuyết phục lắm, mỗi người ở đây đều không phải người bình thường nên không có chuyện lầm đường, hơn nữa nghe khẩu khí Thực di thì dường như nàng ở đây đã rất nhiều năm, quen thuộc từng góc phố con đường ở đây, nếu không sẽ không nói rõ từng con đường như vậy.

” Hẳn là không thể nào! Cũng may còn có thời gian, không bằng đi vào hỏi thăm lão bản một chút, coi cửa hàng vải ở chỗ nào?” Ảnh Nhiên cũng nghĩ có thể do bọn họ hiểu sai hoặc là ở Hư Vô Giới này việc phân chia trái, phải ngược lại với bình thường.

” Ân!” Hai người lập tức cùng đi vào.

Cửa hàng rất lớn, từ trên vách tường cho tới cửa sổ, mặt quầy…đều có rất nhiều đồ chơi, trong đó có nhiều vật nhỏ bọn họ chưa thấy qua, Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng đều hiếu kỳ nhìn những đồ vật tinh xảo, không biết là sử dụng thế nào.

” Có người không?” Tuyết Ưng vừa nhìn vừa lên tiếng hỏi, chợt cảm giác dưới chân có một cái gì đó mềm nhũn, tuy rằng hắn rất nhanh lùi lại, nhưng phía dưới vẫn vang lên một tiếng thét bén nhọn, sau đó là âm thanh “ ngươi đụng phải ta, ngươi đụng phải ta”

Ảnh Nhiên cũng bị giật mình, định thần thì thấy vật mới bị Tuyết Ưng đụng phải là một vật màu vàng gì đó không rõ, lúc này nó đang đảo quanh trên mặt đất, miệng thì la bài hải. Lúc này Tuyết Ưng mới phát hiện ngay cả trên mặt đất cũng bày rất nhiều đồ chơi đủ hình dạng, khó trách hắn không cẩn thận đụng phải, ngước cổ nhìn lên thì thấy ngay cả trên trần nhà cũng có.

” Tuyết Ưng đại nhân, nó không phải là linh vật thực sự, sao có thể nói?” Ảnh Nhiên có chút kinh hãi nép vào bên cạnh Tuyết Ưng, tình cảnh này nếu đổi lại là Bắc Dao Quang thì đã hưng phấn thét to: thời đại này còn có người chế tạo được đồ chơi biết nói, nhưng đối với người chưa từng tiếp xúc với công nghệ cao, người máy hay là hệ thống thu âm…như Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng thì tình huống hiện tại rất nghiêm trọng.

Tuyết Ưng cũng có chút kinh hãi nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân, mà Ảnh Nhiên lại đang nép vào người hắn, cho nên dù thế nào hắn cũng phải bày ra bộ dáng trầm ổn, đáng tin cậy, không thể làm cho nàng thất vọng.

Vì vậy nhìn sâu vào bên trong cửa hàng, đồng thời cũng trấn an Ảnh Nhiên “không cần sợ, chỉ là chút tiểu xảo thôi, ngươi quên là chúng ta cũng có thể sao?”

Ảnh Nhiên nghe vậy mới xấu hổ gật đầu “ lúc nãy hoảng hốt quá nên ta quên mất, nhưng lão bản này cũng thật xấu, cố ý bày trò để dọa người ta để làm gì chứ?”

Ảnh Nhiên vừa nói, cũng vừa nhìn vào trong cửa hàng, dường như giống Tuyết Ưng, cảm thấy lão bản đang tránh ở chỗ nào đó trong cửa hàng để cười trộm bọn họ.

“Có lẽ là do không ai thèm chơi với hắn cho nên mới bày ra mấy trò như vậy”

Tuyết Ưng vừa nói, trên mặt còn bày ra vẻ đồng tình, hắn nhớ tiểu ác ma Bắc Dao Mặc Mặc đã từng nói, một người thích trêu chọc người khác thì phần lớn là do hắn quá cô độc, không tìm thấy ai để chia sẻ cho nên mới đi trêu chọc người khác để bớt tịch mịch.

Những lời này đã cách nhiều năm nhưng Tuyết Ưng vẫn cảm thấy đây là lần duy nhất Bắc Dao Mặc Mặc nói thật, dù sao thì hắn chính là vật hi sinh để tiểu ác ma giải nỗi buồn tịch mịch suốt mười lăm năm trời, ngẫm lại đều là một phen huyết lệ sử, cho nên hắn đối với đứa nhỏ đều cảm thấy sợ hãi, trong mắt hắn, tiểu hài tử càng đáng yêu thì càng tượng trưng cho ác ma.

Mà cửa hàng này tuy có nhiều thứ mới mẻ nhưng tưởng tượng những thứ này đều dùng để cho các tiểu ác ma chơi đùa thì Tuyết Ưng liền cảm thấy nó với hắn không khác gì nhau.

Đối với lão bản của cửa hàng càng thêm đồng tình, tiểu ác ma tốt xấu gì cũng có hắn để chơi mà người này chỉ có mấy vật chết này ở bên cạnh, khó trách dù ở đây có nhiều đồ chơi như vậy nhưng lại không có cảm giác vui vẻ.

Ảnh Nhiên nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đồng tình và bộ dáng đáng thương của Tuyết Ưng, không khỏi nghi hoặc, không hiểu vì sao hắn lại có biểu tình như vậy, lại cảm thán Ưng vương đại nhân nhiều lúc suy nghĩ và hành động làm người ta không thể nào hiểu nổi, rõ ràng là bọn họ bị dọa nhưng hắn lại đồng tình với người nọ.

” Uy, tiểu tử, ngươi nói ai đáng thương không có người chơi cùng?” một thanh âm đột ngột vang lên.

Tiếng vừa dứt thì thấy một lão nhân râu tóc hoa râm từ trong cửa hàng chạy vọt ra, đứng trước mặt Tuyết Ưng, ngón tay thiếu chút nữa là chọt vào mũi hắn.

“Di, ngươi đã già như vậy a” Tuyết Ưng không bị động tác của lão nhân dọa, ngược lại lại bị dọa bởi bộ dáng của lão, trong suy nghĩ của hắn thì người trêu chọc người khác cũng giống như tiểu ác ma Mặc Mặc, không ngờ lại là một lão nhân.

” Uy! Tiểu tử, ngươi có ý tứ gì, ta già lắm sao? Ngươi dám khinh thường ta?” Vốn tức giận, lão nhân còn bị một câu này của Tuyết Ưng làm cho tức đến mức lông tóc dựng ngược.

Ảnh Nhiên tin rằng chỉ cần Tuyết Ưng nói thêm một câu nữa là lão nhân sẽ phun lửa, vội vàng kéo hắn ra phía say, nhẹ giọng nói “ lão nhân gia, người đừng nóng giận, đại nhân nhà ta không cố ý, chúng ta muốn hỏi người có biết hay không…”

Ảnh Nhiên còn chưa nói xong thì lão nhân đã nhảy dựng lên “ ai là lão nhân gia? Ta có chỗ nào giống lão nhân gia? Ta chỉ mới một ngàn tuổi, một ngàn tuổi thôi, ngươi có hiểu không, ở nơi này ta là trẻ nhất a”

Một ngàn tuổi?

Hai người nhìn nhau, hắn như vậy làm sao chỉ mới một ngàn tuổi?”

Nàng bốn trăm tuổi, nhìn qua cũng trẻ hơn hắn rất nhiều, bộ dáng đó của hắn, nếu hắn không nói là hắn một ngàn tuổi thì ai dám nghĩ hắn là người trẻ tuổi nhất?

Còn hỏi bọn họ hắn có chỗ nào giống lão nhân gia, chẳng lẽ hắn không có soi gương sao, hắn nhìn thế nào cũng giống lão nhân gia a.

Tức nhiên những lời này Ảnh Nhiên không có nói ra miệng, Tuyết Ưng thì bộ dáng như là à ra thế “ ta đã nói mà, trừ bỏ tiểu hài tử thì có ai lại thích trêu chọc người khác để mua vui chứ, bất quá bộ dáng của ngươi đúng là có già hơn tuổi một chút, ngươi nhìn ngươi xem, toàn thân cam thấp có chỗ nào giống người trẻ tuổi, còn không cho người ta gọi ngươi là lão nhân gia, khó trách không ai chơi với ngươi. Nên biết rằng dù trêu cợt người khác thì bộ dáng cũng phải đáng yêu một chút để người ta không dễ dàng xử phạt ngươi a”

Đây là kinh nghiệm sau khi bị tiểu ác ma trêu chọc, mỗi lần Mặc Mặc làm chuyện xấu đều bày ra bộ dáng đáng yêu nhất thiên hạ, làm cho hắn không tự chủ mà mềm lòng, kết quả là hắn tiếp tục bị gây sức ép đến thê thảm.

” Ưng Vương đại nhân, sao người có thể nói như vậy?” Ảnh Nhiên không nhịn được mà xoa trán, Ưng vương đại nhân này không biết nên nói thế nào, nếu nói hắn ổn trọng, thành thực thì hắn đã không có biểu tình, không nói, không làm những chuyện như đứa trẻ mười tuổi nhưng nếu nói hắn không tạo cho người ta sự tin tưởng, có thể dựa vào thì có khi những lời nói, hành động vô thức của hắn lại làm nàng an tâm và tin tưởng vô cùng.

Như

Như thế nào có nam nhân có thể đem thành thục cùng tính trẻ con kết hợp như thế làm người ta mâu thuẫn, rồi lại hài hòa?

” A, thật vậy chăng?”

Tưởng rằng lão nhân kia sẽ nổi giận đến nổi trận lôi đình không ngời hắn lại bày ra bộ dáng tò mò, ngạc nhiên và sùng bái nhìn Tuyết Ưng, làm cho Ảnh Nhiên ngạc nhiên đến suýt té ngã, trán đầy mồ hôi, xem ra không chỉ có Ưng vương đại nhân nhà nàng là kỳ quái.

” Đương nhiên, ngươi bày ra bộ dáng này thì ai sẽ thích ngươi, sẽ chơi với ngươi, nếu ngươi tỏ ra đáng yêu một chút, xinh đẹp một chút, mồm miệng ngọt ngào một chút, cho dù ngươi có gây họa thì người ta cũng luyến tiếc xử phạt ngươi a. Thực là ngu ngốc, một tiểu hài tử vừa ra xác đã biết lợi dụng điểm này mà ngươi đã một ngàn tuổi còn không biết, còn bày ra bộ dáng khiến người ta bị dọa đến bỏ chạy”

Tiểu hài tử mà Tuyết Ưng nói kia đương nhiên là Bắc Dao Mặc Mặc.

Lão nhân nghe xong lời Tuyết Ưng thì lập tức biến đổi mái tóc trắng, miệng còn hỏi không ngừng “ còn gì nữa? áo thì thế nào, như thế nào thì người ta mới có thể chơi với ta”

Tuyết Ưng nghĩ nghĩ, đang muốn đem tất cả những gì Mặc Mặc đã làm để truyền thụ nhưng lại bị Ảnh Nhiên kéo tay áo “ Ưng vương đại nhân không quên mục đích chúng ta vào thành là gì chứ?”

Lập tức Tuyết Ưng phục hồi tinh thần, hắn thế nhưng lại ở đây lãng phí thời gian, vội vàng hỏi lão nhân “uy, ngươi có biết cửa hàng bán vải ở trong thành là ở chỗ nào không? Thực di chỉ đường cho chúng ta nhưng lại đi đến chỗ này của ngươi, cho nên ngươi phải chỉ đường chính xác cho chúng ta, chờ khi chúng ta mua xong vật dụng, về sau ta sẽ nói cho ngươi biết một ít cách thức để trêu chọc người”

” Thật sự? vậy tốt quá, từ đây tới cửa hàng bán vải khá xa, ta đưa các ngươi đi, nhưng mà Thực di chỉ sai đường cho các ngươi thì cũng không có gì lạ”

Rõ ràng là một lão nhân đã có tuổi nhưng lại bày ra biểu tình của một tiểu hài tử, làm cho Ảnh Nhiên cảm thấy thần kinh có chút không thích ứng nhưng Tuyết Ưng lại như không thấy có gì không thích hợp, còn hỏi lại “ lời này có ý gì?”

“ Nàng là loại người chẳng phân biệt được đại lộ với đường nhỏ, ở Mộng thành này đường như bàn cờ, chỉ cần rẽ nhầm một cái là ngươi sẽ đi sai đường ngay, cho nên mọi người trong thành đều biết nàng là người mù đường, có khi chính bản thân nàng còn đi lạc, nói chi là chỉ đường cho các ngươi, không nhầm mới lạ”

Nghe xong lời lão nhân, Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng cũng toát mồ hôi trán, cùng liếc nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi, bây giờ thì bọn họ có thể khẳng định ở Hư Vô Giới không có ai là bình thường.

“Ta gọi Tuyết Ưng, nàng là vị hôn thê của ta, tên Ảnh Nhiên, còn ngươi tên gì?” Tuyết Ưng cố nén xúc động muốn cười

“Ta họ Kha Mai, tên Nhân Ái nhưng vì dài dòng quá nên mọi người ở đây đều giản lược lại, gọi ta là Kha Yêu, sau này các ngươi cứ gọi ta như vậy là được”

Hắn vừa nói xong, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên suýt nữa bị nghẹn nước miếng.

Đáng thương không ai yêu?

Thật đúng là giống tình cảnh của hắn, không ngờ có người lại có họ tên cổ quái như vậy

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên không còn gì để nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương