Ưng Nô
Chương 6

Lý Hiệu: “Kéo xuống lăng trì.”

Sách trong tay Hứa Lăng Vân rơi xuống, nằm rải rác đầy trên mặt đất, thị vệ xông vào muốn áp giải người đi ngay lập tức.

“Bệ hạ!” Hứa Lăng Vân trầm giọng nói.

Lông mày Lý Hiệu nhếch lên.

“Nếu bệ hạ đã quyết tâm muốn giết thần, ba ngày trước cần gì phải tha thần tội chết?” Hứa Lăng Vân thấp giọng hỏi, ngữ khí không kiêu ngạo cũng không thấp hèn.

Lý Hiệu lật qua một trang tấu chương, thản nhiên nói: “Cô thích thế đấy.”

Hứa Lăng Vân ngẩng đầu lên: “Phù Phong tiên sinh giao sách cho thần, lệnh thần đến đọc sách cho bệ hạ.”

Lý Hiệu trào phúng: “Ngươi có thể đọc ta nghe sách gì?”

Giọng điệu Hứa Lăng Vân bình thản, hoàn toàn không sợ sệt chút nào: “Trương Mộ năm đó là ưng nô, mà thần cũng là ưng nô.”

Lý Hiệu không có ý kiến gì, một lát sau gã nói: “Tiếp tục đi.”

Bọn thị vệ buông Hứa Lăng Vân ra, hắn chật vật quỳ xuống, làm vài chỗ vết thương trên người lại chảy máu, nhiễm ướt cổ áo cùng đai lưng. Sau một lúc cố gắng, cuối cùng hắn cũng sắp xếp xong xuôi, quỳ thẳng người, trải rộng mấy trang sách ố vàng ra, thấp giọng nói: “Mùa đông năm ấy, Thành Tổ vượt qua Giang Bắc, vào thành Lang Hoàn…”

Trong thành Lang Hoàn khói đen bay tán loạn, bách tính bên đường đều mang mặt mũi đen kịt, đứng trước trải nhà đổ nát trông theo xe ngựa vừa đi qua.

Nửa tháng trước quân Hung Nô đã đến công thành một lần, giờ phút này toàn thành đều tăng cường phòng bị nghiêm ngặt, nhưng Lý Khánh Thành tự có kế sách đối phó. Tại Tây Xuyên, Nga Nương kiếm được giúp bọn hắn giấy thông hành, lúc hắn xuất trình giấy, thủ vệ chỉ cẩn thận kiểm tra hàng hóa xong liền thả bọn họ vào thành.

Dân thường thì có dáng vẻ của dân thường, cả đội người chỉ có Trương Mộ nhìn qua giống biết võ, không thể che giấu được. Lúc xe ngựa đi qua, thủ vệ thành Lang Hoàn lại vén rèm xe, nhìn thoáng qua bên trong. Trong xe có ba người, một thiếu niên nhanh nhẹn có gương mặt an nhiên cùng với một kẻ gầy nhom, chắc là thị vệ. Người còn lại mặc áo đơn của binh sĩ, bọc mình trong thảm, mặt mũi dính đầy máu me, không rõ còn sống hay đã chết.

Lý Khánh Thành nhân cơ hội nhét một thỏi bạc vụn trong tay thủ vệ thành, hỏi: “Xin hỏi đại nhân, trong thành có chỗ nào có thể nghỉ chân?”

Thủ vệ tuổi gần ba mươi, mặt mũi tràn đầy thần thái quân sĩ, không nhận hối lộ của Lý Khánh Thành, y kéo tay hắn trả lại bạc vụn, chân thành nói: “Công tử không ngại đường xa vạn dặm vận chuyển cao dược đến đây, thuộc hạ tuyệt đối không dám lấy. Công tử cứ đi thẳng theo đường lớn trong thành là có thể tới phủ Tham tri Bắc Cương.”

Lý Khánh Thành đành phải cất lại bạc vụn, gật đầu cười nói: “Đa tạ.”

Thủ vệ thành cầm thanh giáo dài, trịnh trọng vỗ lên vai một cái.

Xe ngựa tiếp tục hướng về phía trước, một làn gió lạnh bay vào trong xe.

“Phương Thanh Dư đang ở đâu!”

Binh sĩ được Trương Mộ cứu lúc trước bừng tỉnh, không tạ ơn cứu mạng, không hỏi tình hình chiến đấu, câu đầu tiên hỏi lại chính là về Phương Thanh Dư.

Trong mắt Lý Khánh Thành hiện ra ý cười: “Y chạy mất rồi, người anh em họ gì?”

Binh sĩ cảnh giác nhìn Lý Khánh Thành, lại nhìn Trương Mộ, cuối cùng nhìn quanh bốn phía.

Gió tuyết đã ngừng, Lý Khánh Thành vén mành treo cửa xe ngựa trông ra ngoài, dù bức tường bao quanh tòa thành này vẫn còn kiên cố, nhưng tình cảnh bên trong lại tan hoang, cư dân đã bị diệt gần nửa, trải khắp mặt đất đều là dầu hỏa pha lẫn tuyết trắng biến thành vũng đen loang lổ bẩn thỉu.

Binh sĩ nói: “Ta họ…Ta tên là… Các ngươi là ai?”

“Ta hỏi, ngươi đáp.” Trương Mộ lạnh lùng nói đúng bốn chữ, gác đao lớn trên cổ binh sĩ kia.

Lý Khánh Thành ranh mãnh cười cười: “Ngươi không nói cho ta, ta cũng không nói cho ngươi.”

Xe ngựa dừng lại, binh sĩ đề phòng hỏi: “Đây là nơi nào?”

Trương Mộ rũ áo lông để Lý Khánh Thành trùm lên, xuống xe chờ.

“Thành Lang Hoàn, ngươi gia nhập quân ngũ lâu thế rồi mà còn không biết đây là nơi nào sao?” Lý Khánh Thành thản nhiên nói: “Đây là phủ Tham tri Bắc Cương, này ngươi có thể đi lại không?”

Binh sĩ nhìn mờ mịt một lúc: “Suốt dọc đường từ kinh sư đến Phong Sơn, huynh đệ bọn ta ngay một ngụm nước cũng chưa uống đã bị lũ Hung Nô tập kích, bèn chạy đến thành Hà Gian cầu viện Phương tướng quân, vậy mà lại nghe được thành Hà Gian đã bị phá, Phương Thanh Dư tướng quân sống chết chưa rõ…”

Lý Khánh Thành ngắt lời y: “Chuyện đó không liên quan đến ta, ta hỏi ngươi, công phu của ngươi là học từ ai?”

Binh sĩ dò xét Lý Khánh Thành, Lý Khánh Thành bèn nói: “Xuống đi, cùng ta vào phủ.”

Lý Khánh Thành tiến lên, thủ vệ phủ đã sớm đi bẩm báo, Tham tri chính sự Bắc Cương thay quan phục, ra ngoài đãi khách, Lý Khánh Thành không nói câu nào, trình lên tin báo Tây Xuyên.

“Tham tri đại nhân họ Vương?” Lý Khánh Thành nói.

Tham tri vừa nhìn tin báo, vừa vuốt sợi râu hoa râm nhẹ gật đầu, trong mắt có nước mắt lấp lóe: “Người có tâm như công tử thật sự khó tìm, không quản đường xá xa xôi chuyển các loại thuốc quý đến đây.”

Lý Khánh Thành gạt nhẹ nắp chén trà, thấy trong chén toàn lá trà héo úa và nước trắng, cau mày nói: “Thường dân tuy vô năng nhưng cũng có lòng báo quốc.”

Tham tri đập tin báo lên bàn mấy lần liền: “Tốt! Không biết công tử xưng hô như thế nào?”

Lý Khánh Thành nói: “Thực không dám giấu giếm, vãn bối họ Đường.”

Vương Tham tri chần chừ như đã nhận ra cái gì, Lý Khánh Thành nói tiếp: “Cha vãn bối là Đường Anh Chiếu, vốn làm quan trên triều, còn vãn bối là Đường Hồng, là con út trong nhà, ba tháng trước kinh thành xảy ra biến cố, cha bị vu tội mưu phản, trong vòng một đêm, cả cha mẹ đều bị nhốt vào đại lao, người hầu đưa ta trốn khỏi kinh thành trong đêm…”

Vương Tham tri như bị sét đánh, im lặng thật lâu.

Hai mắt Lý Khánh Thành đỏ bừng: “Ta vội chạy trốn tới Tây Xuyên, không kịp mang nhiều lộ phí, vốn định ẩn cư trong rừng núi đến hết đời này nhưng lại nghe tin quân Hung Nô xâm lược, biên thùy bấp bênh. Lúc sinh thời cha từng trú quân tại Phong Sơn, ngăn cản Hung Nô xâm chiếm, vãn bối thầm nghĩ… Không thể để Phong Sơn bị Hung Nô chiếm mất… thì…”

Đây vốn là một phần trong kế hoạch của Lý Khánh Thành, lúc trước đã bàn bạc ổn thoả cùng Nga Nương. Tham tri Bắc Cương họ Vương, đã đóng giữ biên thuỳ bốn mươi năm chưa từng hồi kinh, cách xa các thế lực tại triều đình, mười bảy tuổi đã tham quân, đúng là muốn sống nốt quãng đời còn lại tại Phong Sơn.

Thuở thiếu thời, Vương Tham tri từng dắt ngựa cho “cha hắn”, sau khi Đại Ngu đại tướng quân Đường Anh Chiếu về kinh thay quân, ông liền cực ít qua lại với bên ngoài. Ông có bộ xương vô cùng cứng rắn, lại nắm trong tay quân đội trọng yếu trấn giữ biên thuỳ. Đoán được ông hẳn không cần e sợ triều đình, Lý Khánh Thành liền nói thẳng ra hết sự thật, mong đổi lấy sự tín nhiệm của ông ta.

Quả nhiên, một chiêu này thu được hiệu quả cực tốt.

Vương tham tri chỉ mờ mịt gật đầu, nói: “Đã lớn như vậy rồi.”

Lý Khánh Thành cảm thấy rất khổ sở, hắn vừa mất cha, gia tộc bị lật đổ, trong trí nhớ sớm đã có ấn tượng về người này nhưng lại không nói rõ được đây là ai. Giờ khắc này nghe chính miệng ông nói ra, lòng hắn thấp thoáng xúc động, mới lập tức nghẹ ngào: “Vâng.”

Nước mắt Vương tham tri tuôn rơi đầy mặt, ông cũng thổn thức chẳng kém: “Mười bốn năm trước hồi kinh, cháu mới cao đến đây.”

Ông nhìn thẳng Lý Khánh Thành, khoa một tay trên đầu gối, Lý Khánh Thành nói: “Cháu… không nhớ nổi Tham tri đại nhân.”

Vương tham tri rốt cục oà khóc, ông đã hơn sáu mươi tuổi, cứ khóc thảm thiết không ai khuyên được, nước mắt giàn giụa, chống gậy ngồi trong sảnh, không ngừng lắc đầu nói: “Đường Tướng quân sao có thể mưu phản…”

Sau một hồi, đợi đến hai người đều với bớt đau thương, Lý Khánh Thành mới nói: “Cháu thực sự không còn nơi nào để đi, không chừng triều đình đã ra lệnh nghiêm…”

Vương tham tri cầm gậy giáng xuống một đòn nặng nề: “Chưa nói giao tình giữa ta cùng tướng quân năm đó, hôm nay cháu đến đây báo quốc, không ai có thể bắt cháu từ chỗ lão già này!”

Lý Khánh Thành nhẹ nhàng thở ra, phiêu bạt khắp nơi đã lâu, cuối cùng cũng có chốn đặt chân rồi.

Vương tham tri vẫn đắm chìm trong trong nỗi bi thương thống khổ, chậm rãi nói: “Triều đình phong tỏa tin tức rất chặt chẽ, lão hủ căn bản không biết chuyện này, vài ngày trước chỉ nghe nói điện Thái Hòa bốc cháy, cả hoàng thượng và thái tử… Ôi!”

“Đường đại tướng quân không cứu giá được, quan hàm bị hạ mất tam phẩm.” Vương tham tri nói: “Vốn tưởng tội này không liên luỵ đến gia tộc, không ngờ, không ngờ… Lão hủ phải trở lại kinh thành một chuyến…”

Lý Khánh Thành vội nói: “Tham tri đại nhân…”

Vương tham tri nói: “Cứ gọi ta là thế bá, ta vốn là người hầu dắt ngựa cho Đường Tướng quân, mọi chuyện đều nhờ tướng quân dìu dắt mới có hôm nay. Lão hủ không biết xấu hổ, ỷ vào bối phận, đáng ra phải coi công tử như bề trên…” Nói xong ông đứng dậy, run rẩy quỳ xuống trước Lý Khánh Thành, Lý Khánh Thành vội bước lên đỡ ông, nói: “Hiện giờ việc nước quan trọng hơn việc nhà, giặc Hung Nô còn đang xâm lược, ngày sau ta bàn lại cái này cũng không muộn.”

Vương tham tri lấy lại bình tĩnh, ông biết Lý Khánh Thành nói không sai.

Thế nhưng chuyện này vô cùng phức tạp, không biết phải bắt đầu từ đâu, Vương tham tri bèn đánh lảng, hỏi thăm mấy chuyện ngày xưa trong nhà, Lý Khánh Thành nhẹ nhàng dẫn dắt câu chuyện không chút sơ hở.

Ai ngờ tên binh sĩ mới cứu về đang đứng phía sau lại tự nhiên tiếp lời, không hề “câu sau đá câu trước” với lời Lý Khánh Thành nói.

Vương tham tri hỏi: “Anh bạn nhỏ này lại là ai thế?”

Lý Khánh Thành gật đầu nói: “Hai bọn họ đều là người làm trong nhà ta.”

Lý Khánh Thành thầm tính toán trong đầu, hắn cảnh giác nheo mắt, đồng thời vừa suy nghĩ vài chuyện, vừa nghe binh sĩ kia nói:

“Tam phu nhân tốt số, vừa mất ngay trước khi nhà bị tra xét, bà nổi một trận lôi đình không ăn không uống, mười ngày sau thì đi luôn.”

Vương tham tri thở dài: “Tam phu nhân không phải người Trung Nguyên, năm đó lúc được gả vào Đường Phủ, lão bộc còn dắt ngựa cho người…” Ông không kìm được thổn thức, cuối cùng cũng xác nhận người trước mặt mình đúng là người của Đường Phủ hàng thật giá thật. Sau khi nói chuyện xong, Vương tham tri sai người dẫn đám Lý Khánh Thành sang dãy phòng bên cạnh nghỉ ngơi, nghĩ cho rõ ràng rồi lại thong thả bàn bạc.

Sắp xếp như vậy vừa hay đúng ý Lý Khánh Thành, mấy ngày liền đi đường đã quá mệt mỏi, hắn liền theo đám người về nghỉ ngơi.

Người hầu vừa bị phái đi lại bị gọi lại, y không biết thân phận Lý Khánh Thành, cứ thế dẫn cả ba người đến gian phòng bên cạnh, phủ tham tri đơn sơ không thể tả, không có phòng đãi khách, Vương tham tri lại càng là lính nghèo cần kiệm, cả phủ trạch như vậy mà chỉ có hai sân, sáu phòng.

Qua cửa dẫn vào sân phía tây, người hầu chỉ đường xong thì không để ý tới bọn họ nữa, Lý Khánh Thành cũng nhẹ nhõm cho rằng chẳng còn ai đến thám thính nữa, mới trò chuyện với Trương Mộ.

Đúng lúc thấy Trương Mộ đang chuyển đồ vật vào trong sân, Lý Khánh Thành bèn ngồi xuống trên một chiếc rương, đang định hỏi về lời nói của binh sĩ cứu được kia, không ngờ binh sĩ lại tự mở miệng trước.

“Cha ngươi là Đường Anh Chiếu hả? Ngươi đúng là công tử nhỏ nhất nhà họ Đường ư? Ngươi tên là Đường Hồng à?” Binh sĩ mà Lý Khánh Thành cứu từ trong trận vây hãm đột nhiên hỏi.

Lý Khánh Thành nhẹ gật đầu, nói: “Đúng thế, sao nào?”

Binh sĩ kia nhìn Lý Khánh Thành thật lâu, thấy thần sắc hắn không giống giả vờ, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cha ta cũng là Đường Anh Chiếu, ta cũng là công tử nhỏ nhất trong nhà họ Đường. Ta… cũng tên là Đường Hồng.”

Lý Khánh Thành: “...”

Trương Mộ: “...”

Lý Khánh Thành: “Ngươi là Đường Hồng, vậy ta là ai?”

Hứa Lăng Vân kể đến đây, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý cười ôn hòa.

Lý Hiệu nghe đến đó, lại nhịn không nổi cười lên ha hả.

“Hoá ra là thế?” Lý Hiệu cười xong, ánh mắt ranh mãnh, ngữ khí lãnh đạm, giống đang chất vấn hơn là hỏi thăm.

Hứa Lăng Vân khép sách lại, nhàn nhạt nói: “Thần tự bịa ra đấy, khiến người chê cười rồi.”

“Trên sách chỉ nói, Thành Tổ dùng tên giả Đường Hồng, tiến về thành Lang Hoàn báo lại tình hình cho vị tham tri chính sự Bắc Cương họ Vương trung thành nhân nghĩa, dọc đường cứu mạng một binh sĩ, y nói y mới chính là công tử quý báu nhà họ Đường, ý trời thâm sâu, vừa hay trùng hợp, sau đó binh sĩ kia theo gót Thành Tổ, thừa kế ý nguyện của đại tướng quân Đường Anh Chiếu, gây dựng thành tựu uy danh một đời.”

Lý Hiệu nói: “Cũng có chút lạ thường.”

Hứa Lăng Vân mỉm cười: “Kỳ thật, nếu suy nghĩ nghiêm túc thì cũng không quá mức kỳ lạ. Thành tổ được nữ thần y chỉ cho đóng giả hậu duệ họ Đường, người bình thường đều sẽ chỉ nghĩ là để nhờ cậy bộ hạ của Đường tướng quân ở Bắc Cương bao che. Chỉ có duy nhất lão tướng vùng biên cương mới có khả năng chịu đứng ra bảo vệ đứa con của chủ tướng cũ.”

Lý Hiệu chậm rãi gật đầu.

Hứa Lăng Vân lại nói: “Thành Tổ và Đường Hồng đều có chung một đích đến, Đường Hồng nhân cơ hội tham quân để tiến về Phong Sơn, như vậy có thể giúp giảm bớt cảm giác bị đuổi giết nguy hiểm, Thành Tổ thì có tướng quân ưng bảo vệ, chẳng sợ bị tra xét nên cứ thế đi về hướng bắc. Có điều để mọi người có thể gặp nhau đúng chỗ này, Đường Hồng lại được Thành Tổ cứu, có thể coi như duyên phận trong cõi u minh.”

Lý Hiệu nói: “Rất tốt, có lý. Coi như cũng không giống kẻ ngu muội không chịu tỉnh mộng.”

Hứa Lăng Vân: “Tuy võ nghệ Thành Tổ không tinh, nhưng tư duy lại cẩn trọng, Đại Ngu chúng ta suốt mấy thế hệ, luận tài mưu lược hay lòng can đảm đều không ai sánh được với người, như vậy sao có thể là người ngu muội?”

Lý Hiệu nói: “Cô nói ngu muội, là chỉ ngươi.”

Hứa Lăng Vân cúi đầu xuống, thân thể giống như đang lung lay, dáng vẻ như trẻ con bị người lớn quở trách, ra vẻ trả lời không có gì quan trọng.

Lý Hiệu nói: “Bỏ chức ưng nô đi. Tạm đổi thành thị vệ ngự thư phòng, từ mai ngươi đến tích viện đổi quan phục rồi đứng đấy.”

Hứa Lăng Vân thấp giọng nói: “Tuân chỉ.”

Lý Hiệu lạnh lùng nói: “Trong lòng còn bất mãn?”

Hứa Lăng Vân vội nói: “Thần không dám.”

Hứa Lăng Vân ngẩng đầu, Lý Hiệu giương đôi mắt như chim ưng khóa toàn thân hắn, nhìn ra được một tia hèn mọn trong đôi mắt bị thương của người thị vệ.

Hứa Lăng Vân quỳ liên tục đúng ba canh giờ, vết thương toàn thân bị ảnh hưởng không nhỏ lại chảy máu, trên mặt vẫn còn máu bầm ứ đọng do bị lính canh thiên lao đánh đập, Lý Hiệu chợt hơi không đành lòng.

Thôi, Lý Hiệu nghĩ thầm, mình mới chỉ ngã một cái trong cung, thái hậu đã đau lòng không chịu được, trước mặt quở trách, sau lưng rơi lệ. Ai trên đời lại không có cha mẹ, để con mình vào cung bị đánh thành cái dạng này, không biết thâm tâm đau khổ nhiều như thế nào.

“Nhà ngươi…” Lý Hiệu chợt hỏi, nhưng mà nghĩ lại, lúc này tra hỏi vẫn hơi sớm, liền nói thản nhiên: “Lui ra đi.”

Cho đến lúc này, Hứa Lăng Vân mới thật sự nhặt về một cái mạng, hắn cung kính dập đầu tạ ơn, tổng quản thị vệ khẽ dìu giúp hắn đứng vững, Hứa Lăng Vân dọn sách cáo lui.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương