Ứng Công Án
-
Chương 4: Bình tặc ký p3
Edit : Hiên Vũ
.:.
Ngày hôm sau, trong sơn trại, nhìn Ứng Thiên Dật nhàn nhã dạo chơi rồi thưởng thức trà, mấy tên thủ hạ vụng trộm suy đoán……
“Sao lại không thấy quân sư phu nhân?”
“Chắc là ở trong phòng…”
“Sao thế?”
“Ngốc à! Thì chắc là do tối qua quân sư nhiệt tình quá chứ sao…..”
“Chẳng phải vậy thì là gì! Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn* mà! “
“…”
Tiểu biệt thắng tân hôn: xa nhau một thời gian gặp lại còn ân ái hơn cả lúc mới cưới.
“Cơ mà, quân sư phu nhân không phải là đang mang thai sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?! Tối qua ta trực, tự dưng nghe thấy trong phòng quân sư cứ mãi truyền ra tiếng kêu của phu nhân…… Đến gần mới nghe tiếng phu nhân la lớn ‘Đừng…’, ‘Đừng mà…’, ‘Ta chịu không nổi…’, ‘Cầu ngươi tha cho ta…’ … Nhưng mà quân sư cũng không có dừng lại……”
“Oa! Hắn gầy yếu, hào hoa phong nhã như thế … Còn có thể chiến nhiều hiệp vậy sao……”
“Ngốc! Nước biển không thể đo bằng đấu, người có thể nào nhìn vào tướng mạo??
“Lợi hại… Bội phục…… ” Trong phòng Ứng Thiên Dật, Cao Cảnh Úc co rúc ở trong chăn với gương mặt bị đánh cho sưng phù, làm sao cũng không chịu đi ra ngoài!
“Ngươi không ra thì cứ việc chui lủi cả đời đi!” Ứng Thiên Dật thở dài một hơi, khuyên đến miệng đắng lưỡi khô, hung hăng bỏ lại một câu, tông cửa xông ra: “Ta tự đi tìm Cổ Tư Tĩnh giải thích!!”
Đợi đến sau khi tiếng phá cửa điếc tai qua đi, Cao Cảnh Úc cẩn cẩn dực dực nhô đầu ra, xác định Ứng Thiên Dật đã đi ra ngoài, mới dám leo ra. Thật là, long nhan bị đánh vẫn là chuyện nhỏ! Đáng giận chính là, mặt của y trời sinh mỹ lệ, Ứng Thiên Dật vậy có thể xuống tay tàn nhẫn!! Đố kị! Hắn nhất định là đố kị với mình!!!
Ở trong lòng sau khi tìm được một cái lý do đủ để an ủi bản thân, Cao Cảnh Úc cuối cùng tạm thời thoát ra khỏi suy nghĩ hủy dung, bắt đầu không đứng yên. Nhìn bốn phía xung quanh một chút, Cao Cảnh Úc mới phát hiện, náo loạn lâu như vậy, hiện tại đã vào đêm….. Hèn gì bụng thấy đói….
Nhưng… Cho dù y là hoàng đế, cũng hiểu được nơi này không phải là hoàng cung của mình, không thể muốn gì được nấy. Lại nói, nơi này ngay cả một người hầu hạ cũng không có, kêu y đến đâu tìm người đòi ăn uống? (đều bị ỨngThiên Dật rống chạy hết rồi…) mà quan trọng hơn là —— mặt của mình hiện tại làm sao có thể gặp người?!! Sẽ phá hủy anh minh cả đời của y!!!
Quyết định chủ ý mặt mũi quan trọng hơn cái bụng, Cao Cảnh Úc khe khẽ thở dài một hơi, lại vẻ mặt ai oán trở lại trên giường.
“Ô… Đau…… ” co rút lại một chút tứ chi cứng ngắc, Hứa Đình Hoan chậm rãi tìm về ý thức của mình. Mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là bầu trời bao la, bầu rời cao rộng, lóe lên ánh sao cùng với những con chim vì kinh sợ mà bất ngờ bay vút lên. Này… Là? Lắc lắc đầu, Hứa Đình Hoan còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh từ từ nhớ lại chuyện liên tiếp diễn ra… Hắn nhìn thấy hoàng đế mặc nữ trang lên sơn trại, vừa định đi thông báo tướng gia… Đã bị… Đánh bất tỉnh!! Đúng! Đánh bất tỉnh! Nhưng… Mình làm sao lại bị vứt bỏ tùy tiện ở nơi này như vậy? Bình thường sau khi xong việc không phải đều bị diệt khẩu sao?
“Tại sao? Ta sống sót như thế nào?” Làm sao lại nghĩ không ra, Hứa Đình Hoan nhức đầu mà rống lên! Phía sau, một tiếng nói lạnh lùng phảng phất như từ Địa Ngục truyền tới tiếp lời: “Thật có lỗi, ngươi không hài lòng cứ nói…, ta lập tức làm thịt ngươi.”
Hứa Đình Hoan bị dọa giật mình mạnh mẽ quay đầu lại, đồng thời không dám tin mở to mắt: “Là ngươi?!”
Nheo nheo mắt, tựa hồ là Hứa Đình Hoan phản ứng quá mức kỳ quái “Ta có gì không đúng sao?”
“Không phải… ” Hứa Đình Hoan lắc đầu thán phục: “Chẳng qua là không ngờ ngươi sẽ tham gia vào chuyện tầm thường này. Ta cho là ngươi ngay cả hoàng đế thấy chết cũng không cứu đâu!” Bởi vì, cứu hắn chính là sử quan xuất quỷ nhập thần, diện vô biểu tình!!!
“Ta là không muốn cứu.” Nghe được lời của hắn, sử quan ngay cả vẻ mặt cũng không đổi, lãnh đạm trả lời, cho thấy mình cũng vạn bất đắc dĩ.
“Kia….. ” Hứa Đình Hoan không vui muốn phản bác, lại bị cắt ngang: “Ngươi nếu như có thể đứng lên, thì đi đi.”
Nhíu nhíu mày, Hứa Đình Hoan cũng biết phân biệt nặng nhẹ, chậm gấp, lập tức lảo đảo muốn ngã mà đứng lên. Vuốt cái gáy đang phát đau, Hứa Đình Hoan nghi ngờ hỏi: “Ta ngủ bao lâu?” Sử quan đi ở phía trước dừng một chút, cũng không quay đầu lại trả lời: “Hơn hai ngày.”
“Lâu như vậy?!” Hứa Đình Hoan khó có thể tin kêu to, làm sao cũng không cách nào tiếp nhận: “Ta bất quá là bị điểm trúng huyệt, làm sao lại?!”
Sử quan chần chờ một chút, ngữ điệu trả lời dù chưa biến hóa nhưng lại hàm chứa chút tiếu ý: “người đem ngươi giao cho ta kia không hy vọng ngươi tỉnh lại quá sớm, cho nên lúc ngươi vừa muốn tỉnh ta lại bổ thêm mấy cái. “
“Hừ!” tức không có chỗ phát tiết, Hứa Đình Hoan xoa đầu, vẫn là không hiểu rõ mà quay đầu đi chỗ khác! Nếu như hắn chú ý một chút, liền sẽ phát hiện sử quan đang len lén đem một cây côn to bằng miệng chén vứt xuống trong bụi cỏ…… “Cổ…” Ứng Thiên Dật kỳ quái làm sao một đường đều không có hộ vệ, đi tới gian phòng vắng của Cổ Tư Tĩnh, vừa muốn cất giọng, liền cứng rắn ngậm miệng lại. Bằng trực giác, hắn ngửi ra điều gì không đúng. Thả nhẹ cước bộ, Ứng Thiên Dật mò tới căn phòng phát ra âm thanh…
“Chịu không nổi rồi!!!! Thật đói ~~~~~ ” Cao Cảnh Úc cuối cùng vẫn là mặt mũi thua cái bụng, tức giận bất bình mà đứng lên! Không để cho y ăn thì y cam chịu sao! Cẩn thận tính toán, bản thân từ lúc tìm được ứng với Thiên Dật, hình như chưa ăn cái gì! Không trách được lại đói ngay cả giữ hình tượng cũng không được! Nhưng, mặc dù đói đến không còn lý trí, Cao Cảnh Úc vẫn là bản năng không muốn dùng gương mặt hiện tại gặp người khác. Nhưng lại muốn đi ra ngoài tìm đồ ăn……
Đột nhiên, nhìn đến tấm trải giường màu trắng bên cạnh, Cao Cảnh Úc khóe miệng hiện lên nụ cười giảo hoạt….. Y tìm được biện pháp giải quyết rồi!!
Dùng tấm trải giường trắng đem mình bọc cái kín, chỉ chừa một đôi mắt to sâu thẳm linh động đảo qua đảo lại. Cao Cảnh Úc mang bộ trang phục khôi hài như vậy ra cửa! Dựa vào trực giác di chuyển về hướng thức ăn ……
Thật vất vả cho y suốt dọc đường mơ hồ suy đoán, lề mề đến phòng bếp. Nhìn thấy điểm tâm tinh sảo, Cao Cảnh Úc không kịp suy nghĩ nhiều, đưa tay ra! Đúng lúc này, đầu bếp đẩy cửa vào!!
Trầm mặc…
Trầm mặc…..
Sau đó là bùng nổ!
“A! Bị nhìn thấy rồi! Quá mất mặt!!!” Hoảng sợ kêu một tiếng, Cao Cảnh Úc kéo tấm trải giường xoay người tông cửa xông ra, cũng không nhìn đường, xấu hổ chỉ cầu mau mau trốn ra! Bất quá, không quên thuận tiện lấy hai khối điểm tâm………
“A a a ~~~~~~~ có, có quỷ!! ” Đầu bếp bị dọa sợ xuất ra ba hồn bảy vía kêu thảm một tiếng, kế tiếp đến cửa chạy như bay ra ngoài, sợ một đoàn quái vật trắng phía sau đuổi theo!!! “Sao cứ như nghe được có người đang thét chói tai nhỉ?” Đi được một nửa, Hứa Đình Hoan mặt nhăn mày nhíu, kéo lê bước chân. Nhưng sử quan phía trước dẫn đường tốc độ vẫn không giảm, cũng không quay đầu lại. Không cam lòng về sau, Hứa Đình Hoan gấp rút vội vàng đuổi theo!
“Ê —— ngươi vội đi đầu thai hả?!!”
“……”
Dựa vào ánh trăng mờ ảo bên ngoài, Ứng Thiên Dật cuối cùng mò tới trong phòng, vội vàng đem lỗ tai nghe ngóng..
Chỉ nghe trong phòng loáng thoáng truyền đến tiếng hai người nói chuyện với nhau, không biết tại sao thanh âm thanh nhã của Cổ Tư Tĩnh lại trở nên có chút the thé, mà kia thanh âm biến thành khàn khàn trầm thấp tràn đầy từ tính hẳn là… Đại trại chủ Địch Phong.
“A… Đừng mà… Phong…… “
“Đã không thể ngừng rồi….. “
“A…”
“Thật xin lỗi…”
“Không cần… Nói xin lỗi…… Hủy hoại ta… Cũng không sao cả! Phong…..”
“Hừm ——… Ngươi sẽ hối hận vì những lời này…… “
“A a a a a ———— “
“Thả lỏng… “
“A ————!!!!”
“Hô, hô…”
“… Ưm.. …”
“Ở đây đang làm gì vậy?” Đột nhiên, Ứng Thiên Dật đang nghe nhập thần bị một thanh âm thức tỉnh, cũng không quay đầu lại liếc mắt: “Ta làm sao biết?!” chợt, cảm thấy có chút quen tai Ứng Thiên Dật xoay người lại, liền thấy một vật thể trắng thê thảm bịn rịn ở bên cạnh mình, trực giác kêu lên: “Quỷ a ———— “
Ngay tại thời điểm hắn lên tiếng, một cái tay kịp thời bưng kín miệng hắn thốt ra kinh hô!
“Tướng gia! Chớ lên tiếng!” Đúng là vô xảo bất thành thư, Hứa Đình Hoan cũng tới đây nghe lén!
Nghe thấy cùng một câu đánh giá, Cao Cảnh Úc môi son nhếch lên, than thở khóc lóc lên án: “Ư ưm... Đều tại ngươi… Kêu ngươi không nên đánh mặt … Ngươi càng muốn đánh… Hiện tại mặt trẫm xong rồi!! Trẫm không sống nữa!!” ngửa mặt lên trời than vãn ta mệnh khổ, Hứa Đình Hoan giơ tay bịt miệng Cao Cảnh Úc! Đám người kia thật hiểu được mình đang nghe lén sao? Thế nào lại khẩn cấp muốn cho người khác bắt được mình?!
Bên cạnh sử quan vẫn là không có lên tiếng, hắn đang bề bộn ghi chép!
“Tháng x ngày x giờ x, Hoàng Linh đế bị hủy dung… Theo như quan sát ban đầu, hung thủ là tướng quốc……”
Bên này loạn thành hỗn loạn, người ở bên trong cũng không còn rảnh rang……”Phong…”
“Đừng nói chuyện… Ngươi mệt mỏi, ngủ trước đi…… “
“Phong… Ngươi yêu ta không?”
“… Ngốc quá… tâm của ta ngươi vẫn chưa hiểu?”
“Nhưng ta muốn nghe ngươi chính miệng nói…..”
“Đương nhiên yêu, ta yêu cũng không biết làm sao cho tốt!”
“Phong… oa hức…”
“Tư Tĩnh?! Sao, tại sao lại khóc?!”
“Ta, ta đã rất lâu rồi không nghe ngươi nói! Ta còn tưởng rằng… Sau có sơn trại, ta đối với ngươi đã không còn quan trọng……”
“Ngu ngốc! Ngươi đối với ta so với cái gì đều quan trọng hơn!!”
“Phong…”
“Nếu là vì ngươi, không có toàn bộ sơn trại cũng không sao cả!!!”
“A! Phong ———— “
“Tư Tĩnh —— “
“Các ngươi có thể tiến vào. “
“Chúng ta đến thôi.” Nhìn thấy ba người kia ngây ngốc, sử quan một bộ dạng trong dự liệu đẩy cửa vào. Bên trong, Cổ Tư Tĩnh vẻ mặt mỏi mệt không che dấu được hạnh phúc, mà Địch Phong cũng là đang u mê.
“Rốt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!!” Ứng Thiên Dật chịu không được kêu to! “Ai đó đến giải thích một chút!?”
Vuốt vuốt đầu tóc, Cổ Tư Tĩnh có chút xấu hổ cười khổ chậm rãi trả lời:
“Ực… Là như vầy…… Kể từ sau khi Địch Phong tiếp nhận sơn trại, ngày ngày bận rộn sự vụ của sơn trại, há mồm ngậm miệng cũng là sơn trại….. Ta vô cùng tức giận, liền… dùng thuốc mê làm ngã quan binh, đoạt quan ngân giá họa sơn trại… Ta cho là, sơn trại bị hủy… Phong lại là người của ta…. Ta vốn đã hối hận, nhưng các ngươi lại tới nữa… Phong đối với ngươi đặc biệt nhiệt tình… Ta… Vô cùng tức giận… Sau biết ngươi cũng thích nam sắc thì càng…..” Dừng lại một chút, Cổ Tư Tĩnh dường như chỉ nhìn sang tấm trải giường quấn trên người Cao Cảnh Úc: “Cho nên… Ta quyết định cùng hắn ngả bài…. Trước làm cho bằng hữu của ngươi ngủ một lát, không cần tới phá hư… Sau đó nữa… Các ngươi cũng nghe được…..” Vừa nói, Cổ Tư Tĩnh khẽ cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt…
“Chính là cãi nhau với người yêu!!! Các ngươi đoạt quan ngân?!!!” Ứng Thiên Dật một lúc lâu mới tìm về thanh âm của mình, điên cuồng hét lên lên!
“Tư Tĩnh… ” Địch Phong cũng trách cứ nhìn chằm chằm Cổ Tư Tĩnh, người kia nhỏ giọng trả lời: “Không có biện pháp… Ta ghen tỵ với….. ” Sửng sốt một chút, Địch Phong cười lớn đem Cổ Tư Tĩnh kéo vào trong ngực: “Ta làm sao nhẫn tâm trách ngươi?! Ngươi thật là đáng yêu!!”
“Các ngươi ———— ” Ứng Thiên Dật tức giận muốn xông đi lên, bọn họ rốt cuộc có tư tưởng đạo đức hay không! Hứa Đình Hoan kiến quái bất quái* mà bắt lấy hắn, đùa chứ! Quấy rầy người ta nói chuyện yêu đương sẽ bị ngựa đá đó!
*kiến quái bất quái: thấy chuyện quái dị nhưng không kinh sợ.
“Quên đi.” Ứng Thiên Dật tức đến vô lực, rốt cục thả lỏng hai vai, nhận mệnh đi ra ngoài. Con người đều là mù quáng trong tình yêu… Cùng bọn họ không có đạo lý mà nói….. Chuyện tày trời bị dùng để liếc mắt đưa tình….. hắn giống như đứa ngốc mệt nhọc, đông chạy tây chạy…..
“Đúng rồi, người mật báo cho bọn họ chính là… ” Ứng Thiên Dật nghĩ đến cái gì quay đầu, trừng mắt nhìn sử quan yên tĩnh như giếng cổ.
“Là ta.” Sau khi bất vi sở động thừa nhận, sử quan cũng không ngẩng đầu lên múa bút thành văn…..
“Điên rồi!! Người này cũng điên rồi ———— ” hét lớn một tiếng, Ứng Thiên Dật giẫm đạp sàn nhà đi ra ngoài xả giận.
“Đợi… ” Cao Cảnh Úc vội vã muốn đuổi theo, bởi vì không cẩn thận, giẫm phải tấm trải giường, cả người úp sấp trên mặt đất! “Mặt của trẫm————” Trong nháy mắt, đã nghe y mở miệng cao giọng kêu thảm!
Trong phòng, Cổ Tư Tĩnh dựa vào lồng ngực nở nang của Địch Phong, cẩn cẩn dực dực hỏi: “… Phong, Ứng quân sư đẹp như thế, ngươi thật không động tâm sao?” khẩu khí chua chua, chọc cho Địch Phong nghe vậy bật cười: “Ngốc quá! Ta yêu là nam nhân kia mà! Hắn giống nữ nhân như vậy, ta mới không có hứng thú…..”
Ứng Thiên Dật rất không cẩn thận nghe được một câu này, lý trí rốt cụộc sụp đổ!!!
Mấy bước xông về phòng, Ứng Thiên Dật quơ lấy một cái bình bông lớn, tỏ vẻ chuẩn bị đập!!!!
“Xin lỗi, có thể nhẫn mà không nhẫn được!!!!”
“Tướng, tướng gia!!!” Hứa Đình Hoan thấy thế vội vàng liều mạng ôm lấy hắn, không để cho hắn hành hung thành công!
“Buông tay!! Ta, ta cắn chết bọn họ!!!!”
“Tướng gia!!!”
“Dám nói ta giống như nữ nhân! Ta muốn mạng của các ngươi!!!”
“Bình tĩnh đi mà!! Tướng gia! Mạng người quan trọng lắm!!”
“Buông…”
“Oa oa oa ~~~~~~ ” Cao Cảnh Úc bên cạnh nội tâm đau xót đột nhiên khóc: “Cũng không người nào chú ý khuôn mặt xinh đẹp của trẫm!! Trẫm bị hủy dung thật rồi!! Trẫm không sống nữa! Không muốn sống ———— “
“Hoàng thượng! Người dừng tay!! Tướng gia! Ngài dừng lại đi!! “……”
“Tháng x ngày x giờ x…. Tướng quốc có ý định mưu sát…… Hoàng đế tự sát không thành…… Thái sử công viết: [Rối thành một nùi…]”
HOÀN
.:.
Ngày hôm sau, trong sơn trại, nhìn Ứng Thiên Dật nhàn nhã dạo chơi rồi thưởng thức trà, mấy tên thủ hạ vụng trộm suy đoán……
“Sao lại không thấy quân sư phu nhân?”
“Chắc là ở trong phòng…”
“Sao thế?”
“Ngốc à! Thì chắc là do tối qua quân sư nhiệt tình quá chứ sao…..”
“Chẳng phải vậy thì là gì! Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn* mà! “
“…”
Tiểu biệt thắng tân hôn: xa nhau một thời gian gặp lại còn ân ái hơn cả lúc mới cưới.
“Cơ mà, quân sư phu nhân không phải là đang mang thai sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?! Tối qua ta trực, tự dưng nghe thấy trong phòng quân sư cứ mãi truyền ra tiếng kêu của phu nhân…… Đến gần mới nghe tiếng phu nhân la lớn ‘Đừng…’, ‘Đừng mà…’, ‘Ta chịu không nổi…’, ‘Cầu ngươi tha cho ta…’ … Nhưng mà quân sư cũng không có dừng lại……”
“Oa! Hắn gầy yếu, hào hoa phong nhã như thế … Còn có thể chiến nhiều hiệp vậy sao……”
“Ngốc! Nước biển không thể đo bằng đấu, người có thể nào nhìn vào tướng mạo??
“Lợi hại… Bội phục…… ” Trong phòng Ứng Thiên Dật, Cao Cảnh Úc co rúc ở trong chăn với gương mặt bị đánh cho sưng phù, làm sao cũng không chịu đi ra ngoài!
“Ngươi không ra thì cứ việc chui lủi cả đời đi!” Ứng Thiên Dật thở dài một hơi, khuyên đến miệng đắng lưỡi khô, hung hăng bỏ lại một câu, tông cửa xông ra: “Ta tự đi tìm Cổ Tư Tĩnh giải thích!!”
Đợi đến sau khi tiếng phá cửa điếc tai qua đi, Cao Cảnh Úc cẩn cẩn dực dực nhô đầu ra, xác định Ứng Thiên Dật đã đi ra ngoài, mới dám leo ra. Thật là, long nhan bị đánh vẫn là chuyện nhỏ! Đáng giận chính là, mặt của y trời sinh mỹ lệ, Ứng Thiên Dật vậy có thể xuống tay tàn nhẫn!! Đố kị! Hắn nhất định là đố kị với mình!!!
Ở trong lòng sau khi tìm được một cái lý do đủ để an ủi bản thân, Cao Cảnh Úc cuối cùng tạm thời thoát ra khỏi suy nghĩ hủy dung, bắt đầu không đứng yên. Nhìn bốn phía xung quanh một chút, Cao Cảnh Úc mới phát hiện, náo loạn lâu như vậy, hiện tại đã vào đêm….. Hèn gì bụng thấy đói….
Nhưng… Cho dù y là hoàng đế, cũng hiểu được nơi này không phải là hoàng cung của mình, không thể muốn gì được nấy. Lại nói, nơi này ngay cả một người hầu hạ cũng không có, kêu y đến đâu tìm người đòi ăn uống? (đều bị ỨngThiên Dật rống chạy hết rồi…) mà quan trọng hơn là —— mặt của mình hiện tại làm sao có thể gặp người?!! Sẽ phá hủy anh minh cả đời của y!!!
Quyết định chủ ý mặt mũi quan trọng hơn cái bụng, Cao Cảnh Úc khe khẽ thở dài một hơi, lại vẻ mặt ai oán trở lại trên giường.
“Ô… Đau…… ” co rút lại một chút tứ chi cứng ngắc, Hứa Đình Hoan chậm rãi tìm về ý thức của mình. Mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là bầu trời bao la, bầu rời cao rộng, lóe lên ánh sao cùng với những con chim vì kinh sợ mà bất ngờ bay vút lên. Này… Là? Lắc lắc đầu, Hứa Đình Hoan còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh từ từ nhớ lại chuyện liên tiếp diễn ra… Hắn nhìn thấy hoàng đế mặc nữ trang lên sơn trại, vừa định đi thông báo tướng gia… Đã bị… Đánh bất tỉnh!! Đúng! Đánh bất tỉnh! Nhưng… Mình làm sao lại bị vứt bỏ tùy tiện ở nơi này như vậy? Bình thường sau khi xong việc không phải đều bị diệt khẩu sao?
“Tại sao? Ta sống sót như thế nào?” Làm sao lại nghĩ không ra, Hứa Đình Hoan nhức đầu mà rống lên! Phía sau, một tiếng nói lạnh lùng phảng phất như từ Địa Ngục truyền tới tiếp lời: “Thật có lỗi, ngươi không hài lòng cứ nói…, ta lập tức làm thịt ngươi.”
Hứa Đình Hoan bị dọa giật mình mạnh mẽ quay đầu lại, đồng thời không dám tin mở to mắt: “Là ngươi?!”
Nheo nheo mắt, tựa hồ là Hứa Đình Hoan phản ứng quá mức kỳ quái “Ta có gì không đúng sao?”
“Không phải… ” Hứa Đình Hoan lắc đầu thán phục: “Chẳng qua là không ngờ ngươi sẽ tham gia vào chuyện tầm thường này. Ta cho là ngươi ngay cả hoàng đế thấy chết cũng không cứu đâu!” Bởi vì, cứu hắn chính là sử quan xuất quỷ nhập thần, diện vô biểu tình!!!
“Ta là không muốn cứu.” Nghe được lời của hắn, sử quan ngay cả vẻ mặt cũng không đổi, lãnh đạm trả lời, cho thấy mình cũng vạn bất đắc dĩ.
“Kia….. ” Hứa Đình Hoan không vui muốn phản bác, lại bị cắt ngang: “Ngươi nếu như có thể đứng lên, thì đi đi.”
Nhíu nhíu mày, Hứa Đình Hoan cũng biết phân biệt nặng nhẹ, chậm gấp, lập tức lảo đảo muốn ngã mà đứng lên. Vuốt cái gáy đang phát đau, Hứa Đình Hoan nghi ngờ hỏi: “Ta ngủ bao lâu?” Sử quan đi ở phía trước dừng một chút, cũng không quay đầu lại trả lời: “Hơn hai ngày.”
“Lâu như vậy?!” Hứa Đình Hoan khó có thể tin kêu to, làm sao cũng không cách nào tiếp nhận: “Ta bất quá là bị điểm trúng huyệt, làm sao lại?!”
Sử quan chần chờ một chút, ngữ điệu trả lời dù chưa biến hóa nhưng lại hàm chứa chút tiếu ý: “người đem ngươi giao cho ta kia không hy vọng ngươi tỉnh lại quá sớm, cho nên lúc ngươi vừa muốn tỉnh ta lại bổ thêm mấy cái. “
“Hừ!” tức không có chỗ phát tiết, Hứa Đình Hoan xoa đầu, vẫn là không hiểu rõ mà quay đầu đi chỗ khác! Nếu như hắn chú ý một chút, liền sẽ phát hiện sử quan đang len lén đem một cây côn to bằng miệng chén vứt xuống trong bụi cỏ…… “Cổ…” Ứng Thiên Dật kỳ quái làm sao một đường đều không có hộ vệ, đi tới gian phòng vắng của Cổ Tư Tĩnh, vừa muốn cất giọng, liền cứng rắn ngậm miệng lại. Bằng trực giác, hắn ngửi ra điều gì không đúng. Thả nhẹ cước bộ, Ứng Thiên Dật mò tới căn phòng phát ra âm thanh…
“Chịu không nổi rồi!!!! Thật đói ~~~~~ ” Cao Cảnh Úc cuối cùng vẫn là mặt mũi thua cái bụng, tức giận bất bình mà đứng lên! Không để cho y ăn thì y cam chịu sao! Cẩn thận tính toán, bản thân từ lúc tìm được ứng với Thiên Dật, hình như chưa ăn cái gì! Không trách được lại đói ngay cả giữ hình tượng cũng không được! Nhưng, mặc dù đói đến không còn lý trí, Cao Cảnh Úc vẫn là bản năng không muốn dùng gương mặt hiện tại gặp người khác. Nhưng lại muốn đi ra ngoài tìm đồ ăn……
Đột nhiên, nhìn đến tấm trải giường màu trắng bên cạnh, Cao Cảnh Úc khóe miệng hiện lên nụ cười giảo hoạt….. Y tìm được biện pháp giải quyết rồi!!
Dùng tấm trải giường trắng đem mình bọc cái kín, chỉ chừa một đôi mắt to sâu thẳm linh động đảo qua đảo lại. Cao Cảnh Úc mang bộ trang phục khôi hài như vậy ra cửa! Dựa vào trực giác di chuyển về hướng thức ăn ……
Thật vất vả cho y suốt dọc đường mơ hồ suy đoán, lề mề đến phòng bếp. Nhìn thấy điểm tâm tinh sảo, Cao Cảnh Úc không kịp suy nghĩ nhiều, đưa tay ra! Đúng lúc này, đầu bếp đẩy cửa vào!!
Trầm mặc…
Trầm mặc…..
Sau đó là bùng nổ!
“A! Bị nhìn thấy rồi! Quá mất mặt!!!” Hoảng sợ kêu một tiếng, Cao Cảnh Úc kéo tấm trải giường xoay người tông cửa xông ra, cũng không nhìn đường, xấu hổ chỉ cầu mau mau trốn ra! Bất quá, không quên thuận tiện lấy hai khối điểm tâm………
“A a a ~~~~~~~ có, có quỷ!! ” Đầu bếp bị dọa sợ xuất ra ba hồn bảy vía kêu thảm một tiếng, kế tiếp đến cửa chạy như bay ra ngoài, sợ một đoàn quái vật trắng phía sau đuổi theo!!! “Sao cứ như nghe được có người đang thét chói tai nhỉ?” Đi được một nửa, Hứa Đình Hoan mặt nhăn mày nhíu, kéo lê bước chân. Nhưng sử quan phía trước dẫn đường tốc độ vẫn không giảm, cũng không quay đầu lại. Không cam lòng về sau, Hứa Đình Hoan gấp rút vội vàng đuổi theo!
“Ê —— ngươi vội đi đầu thai hả?!!”
“……”
Dựa vào ánh trăng mờ ảo bên ngoài, Ứng Thiên Dật cuối cùng mò tới trong phòng, vội vàng đem lỗ tai nghe ngóng..
Chỉ nghe trong phòng loáng thoáng truyền đến tiếng hai người nói chuyện với nhau, không biết tại sao thanh âm thanh nhã của Cổ Tư Tĩnh lại trở nên có chút the thé, mà kia thanh âm biến thành khàn khàn trầm thấp tràn đầy từ tính hẳn là… Đại trại chủ Địch Phong.
“A… Đừng mà… Phong…… “
“Đã không thể ngừng rồi….. “
“A…”
“Thật xin lỗi…”
“Không cần… Nói xin lỗi…… Hủy hoại ta… Cũng không sao cả! Phong…..”
“Hừm ——… Ngươi sẽ hối hận vì những lời này…… “
“A a a a a ———— “
“Thả lỏng… “
“A ————!!!!”
“Hô, hô…”
“… Ưm.. …”
“Ở đây đang làm gì vậy?” Đột nhiên, Ứng Thiên Dật đang nghe nhập thần bị một thanh âm thức tỉnh, cũng không quay đầu lại liếc mắt: “Ta làm sao biết?!” chợt, cảm thấy có chút quen tai Ứng Thiên Dật xoay người lại, liền thấy một vật thể trắng thê thảm bịn rịn ở bên cạnh mình, trực giác kêu lên: “Quỷ a ———— “
Ngay tại thời điểm hắn lên tiếng, một cái tay kịp thời bưng kín miệng hắn thốt ra kinh hô!
“Tướng gia! Chớ lên tiếng!” Đúng là vô xảo bất thành thư, Hứa Đình Hoan cũng tới đây nghe lén!
Nghe thấy cùng một câu đánh giá, Cao Cảnh Úc môi son nhếch lên, than thở khóc lóc lên án: “Ư ưm... Đều tại ngươi… Kêu ngươi không nên đánh mặt … Ngươi càng muốn đánh… Hiện tại mặt trẫm xong rồi!! Trẫm không sống nữa!!” ngửa mặt lên trời than vãn ta mệnh khổ, Hứa Đình Hoan giơ tay bịt miệng Cao Cảnh Úc! Đám người kia thật hiểu được mình đang nghe lén sao? Thế nào lại khẩn cấp muốn cho người khác bắt được mình?!
Bên cạnh sử quan vẫn là không có lên tiếng, hắn đang bề bộn ghi chép!
“Tháng x ngày x giờ x, Hoàng Linh đế bị hủy dung… Theo như quan sát ban đầu, hung thủ là tướng quốc……”
Bên này loạn thành hỗn loạn, người ở bên trong cũng không còn rảnh rang……”Phong…”
“Đừng nói chuyện… Ngươi mệt mỏi, ngủ trước đi…… “
“Phong… Ngươi yêu ta không?”
“… Ngốc quá… tâm của ta ngươi vẫn chưa hiểu?”
“Nhưng ta muốn nghe ngươi chính miệng nói…..”
“Đương nhiên yêu, ta yêu cũng không biết làm sao cho tốt!”
“Phong… oa hức…”
“Tư Tĩnh?! Sao, tại sao lại khóc?!”
“Ta, ta đã rất lâu rồi không nghe ngươi nói! Ta còn tưởng rằng… Sau có sơn trại, ta đối với ngươi đã không còn quan trọng……”
“Ngu ngốc! Ngươi đối với ta so với cái gì đều quan trọng hơn!!”
“Phong…”
“Nếu là vì ngươi, không có toàn bộ sơn trại cũng không sao cả!!!”
“A! Phong ———— “
“Tư Tĩnh —— “
“Các ngươi có thể tiến vào. “
“Chúng ta đến thôi.” Nhìn thấy ba người kia ngây ngốc, sử quan một bộ dạng trong dự liệu đẩy cửa vào. Bên trong, Cổ Tư Tĩnh vẻ mặt mỏi mệt không che dấu được hạnh phúc, mà Địch Phong cũng là đang u mê.
“Rốt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!!” Ứng Thiên Dật chịu không được kêu to! “Ai đó đến giải thích một chút!?”
Vuốt vuốt đầu tóc, Cổ Tư Tĩnh có chút xấu hổ cười khổ chậm rãi trả lời:
“Ực… Là như vầy…… Kể từ sau khi Địch Phong tiếp nhận sơn trại, ngày ngày bận rộn sự vụ của sơn trại, há mồm ngậm miệng cũng là sơn trại….. Ta vô cùng tức giận, liền… dùng thuốc mê làm ngã quan binh, đoạt quan ngân giá họa sơn trại… Ta cho là, sơn trại bị hủy… Phong lại là người của ta…. Ta vốn đã hối hận, nhưng các ngươi lại tới nữa… Phong đối với ngươi đặc biệt nhiệt tình… Ta… Vô cùng tức giận… Sau biết ngươi cũng thích nam sắc thì càng…..” Dừng lại một chút, Cổ Tư Tĩnh dường như chỉ nhìn sang tấm trải giường quấn trên người Cao Cảnh Úc: “Cho nên… Ta quyết định cùng hắn ngả bài…. Trước làm cho bằng hữu của ngươi ngủ một lát, không cần tới phá hư… Sau đó nữa… Các ngươi cũng nghe được…..” Vừa nói, Cổ Tư Tĩnh khẽ cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt…
“Chính là cãi nhau với người yêu!!! Các ngươi đoạt quan ngân?!!!” Ứng Thiên Dật một lúc lâu mới tìm về thanh âm của mình, điên cuồng hét lên lên!
“Tư Tĩnh… ” Địch Phong cũng trách cứ nhìn chằm chằm Cổ Tư Tĩnh, người kia nhỏ giọng trả lời: “Không có biện pháp… Ta ghen tỵ với….. ” Sửng sốt một chút, Địch Phong cười lớn đem Cổ Tư Tĩnh kéo vào trong ngực: “Ta làm sao nhẫn tâm trách ngươi?! Ngươi thật là đáng yêu!!”
“Các ngươi ———— ” Ứng Thiên Dật tức giận muốn xông đi lên, bọn họ rốt cuộc có tư tưởng đạo đức hay không! Hứa Đình Hoan kiến quái bất quái* mà bắt lấy hắn, đùa chứ! Quấy rầy người ta nói chuyện yêu đương sẽ bị ngựa đá đó!
*kiến quái bất quái: thấy chuyện quái dị nhưng không kinh sợ.
“Quên đi.” Ứng Thiên Dật tức đến vô lực, rốt cục thả lỏng hai vai, nhận mệnh đi ra ngoài. Con người đều là mù quáng trong tình yêu… Cùng bọn họ không có đạo lý mà nói….. Chuyện tày trời bị dùng để liếc mắt đưa tình….. hắn giống như đứa ngốc mệt nhọc, đông chạy tây chạy…..
“Đúng rồi, người mật báo cho bọn họ chính là… ” Ứng Thiên Dật nghĩ đến cái gì quay đầu, trừng mắt nhìn sử quan yên tĩnh như giếng cổ.
“Là ta.” Sau khi bất vi sở động thừa nhận, sử quan cũng không ngẩng đầu lên múa bút thành văn…..
“Điên rồi!! Người này cũng điên rồi ———— ” hét lớn một tiếng, Ứng Thiên Dật giẫm đạp sàn nhà đi ra ngoài xả giận.
“Đợi… ” Cao Cảnh Úc vội vã muốn đuổi theo, bởi vì không cẩn thận, giẫm phải tấm trải giường, cả người úp sấp trên mặt đất! “Mặt của trẫm————” Trong nháy mắt, đã nghe y mở miệng cao giọng kêu thảm!
Trong phòng, Cổ Tư Tĩnh dựa vào lồng ngực nở nang của Địch Phong, cẩn cẩn dực dực hỏi: “… Phong, Ứng quân sư đẹp như thế, ngươi thật không động tâm sao?” khẩu khí chua chua, chọc cho Địch Phong nghe vậy bật cười: “Ngốc quá! Ta yêu là nam nhân kia mà! Hắn giống nữ nhân như vậy, ta mới không có hứng thú…..”
Ứng Thiên Dật rất không cẩn thận nghe được một câu này, lý trí rốt cụộc sụp đổ!!!
Mấy bước xông về phòng, Ứng Thiên Dật quơ lấy một cái bình bông lớn, tỏ vẻ chuẩn bị đập!!!!
“Xin lỗi, có thể nhẫn mà không nhẫn được!!!!”
“Tướng, tướng gia!!!” Hứa Đình Hoan thấy thế vội vàng liều mạng ôm lấy hắn, không để cho hắn hành hung thành công!
“Buông tay!! Ta, ta cắn chết bọn họ!!!!”
“Tướng gia!!!”
“Dám nói ta giống như nữ nhân! Ta muốn mạng của các ngươi!!!”
“Bình tĩnh đi mà!! Tướng gia! Mạng người quan trọng lắm!!”
“Buông…”
“Oa oa oa ~~~~~~ ” Cao Cảnh Úc bên cạnh nội tâm đau xót đột nhiên khóc: “Cũng không người nào chú ý khuôn mặt xinh đẹp của trẫm!! Trẫm bị hủy dung thật rồi!! Trẫm không sống nữa! Không muốn sống ———— “
“Hoàng thượng! Người dừng tay!! Tướng gia! Ngài dừng lại đi!! “……”
“Tháng x ngày x giờ x…. Tướng quốc có ý định mưu sát…… Hoàng đế tự sát không thành…… Thái sử công viết: [Rối thành một nùi…]”
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook