Ức Vạn Tân Lang : Hào Môn Tổng Tài Ái Thượng Ngã
-
Chương 23: Phiên ngoại Long
[Mọi người để ý, xưng ‘anh’ ở đây là ngôi thứ nhất nhé:”> Mình thích sự cà lơ phất phơ khi xưng anh – chú và thấy nó rất hợp với Long – Ngạo cho nên dùng như vậy]
Một ngày trước lễ Tình Nhân, anh đã thấy Hàn Khiêm.
Người đàn ông mà Thẩm Thiên Ngạo trong miệng thiên đao vạn quả rốt cuộc xuất hiện trước mắt anh.
Anh đứng trước cửa hàng hoa của y, cửa hàng hoa này thật gọn gàng, những đoá hoa đều được nhân viên cửa hàng cắm rất cẩn thận, nhìn qua vừa thoải mái vừa ấm áp. Nhân viên vốn muốn tới tiếp anh, nhưng lại bị ánh mắt của anh doạ đến mức không dám lại gần.
Nghĩ lát nữa sẽ thấy Hàn Khiêm trong lời đồn, anh thế nhưng nhịn không được có hơi run run, anh biết đây là phản ứng tự nhiên khi quá mức khẩn trương mà thành. Anh ngồi trên sô pha cố gắng thả lỏng thân thể, để mình nhìn qua không quá chật vật.
“Vị tiên sinh này là?” Phía sau truyền đến một giọng nói có chút nghi hoặc.
Ngón tay anh bắt đầu run dữ dội hơn, vì để che giấu sự thiếu tự nhiên của mình, anh đành phải đút tay vào túi áo, quay đầu lại nhướn mày nhìn y.
Ngạo đã vô số lần miêu tả y cho anh nghe, hình bóng mơ hồ rốt cuộc vào giờ khắc này đều hoá thành thực thể, đan vào nhau biến thành người đàn ông trước mắt này.
Cao lớn, mạnh mẽ, kiên nghị, bình tĩnh. Ánh mắt sạch sẽ mà mát lạnh, bờ vai dày rộng vững chãi có thể mang đến cảm giác an toàn mãnh liệt cho người ta.
Trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên, lí trí cũng có chút tan rã.
“Long, chú tìm được hắn chưa?” Ngạo lại một lần nữa hỏi anh.
“Chưa thấy.” Anh trước sau như một vẫn trả lời bằng hai chữ này.
Mặc kệ là trả lời bao nhiêu lần, anh đều có thể thấy rõ cảm giác cực kì thất vọng trên gương mặt Ngạo.
Anh không rõ vì sao hắn phải chấp nhất một người đàn ông như vậy, nhưng hắn vẫn điên cuồng miêu tả Hàn Khiêm với anh, thậm chí giống biến thái cuồng mà dùng văn tự miêu tả lại cảnh giao_cấu của bọn họ đêm đó.
Về sau bị anh trong lúc vô ý thấy được.
Sau đó anh liền trở nên điên rồ.
Sau nữa …
Anh ép buộc mình phải thu hồi lại suy nghĩ đã bay thật xa, đứng dậy bước tới gần y, y mở to hai mắt nhìn anh, trong mắt mang theo lạ lẫm cùng với lễ độ.
Y không biết anh.
Anh bị nhận thức này làm cho hoảng hốt cùng với hít thở không thông.
So với Ngạo, anh lạc hậu năm năm.
“Cậu chính là chàng trai Ngạo nhung nhớ suốt năm năm?” Anh vươn tay nắm lấy cằm y, ánh mắt nhìn thẳng y, trong mắt y nhất định phải nhìn đến anh, anh nghĩ như vậy, lại dùng ngón tay quệt lên môi y, “Bình thường, nhìn không ra có cái gì đặc biệt.”
Tiếp xúc như vậy làm cho anh không có tiền đồ nghĩ tới giấc mơ mỗi đêm sau khi xem qua đống chữ mà Ngạo ghi lại cảnh bọn họ giao hoan, ánh mắt của y có chút ẩn ẩn phẫn nộ, ánh mắt như thế làm cả người anh có chút nóng lên, anh cảm thấy mình trong mắt y nhất định chật vật cực kì.
“Long, buông tay chú ra!”
Giọng nói bại hoại của Ngạo làm cho lòng anh chợt hoảng hốt, hắn bước nhanh tới kéo Hàn Khiêm ra phía sau, hai mắt chằm chằm nhìn anh, mà anh lại quay đầu không dám nhìn hắn.
Sự phẫn nộ của hắn anh hiểu được, người hắn tâm tâm niệm niệm lại bị anh tìm được trước một bước, hơn nữa anh lại chưa nói cho hắn biết, một mình tới nơi này. Hắn là giận sự phản bội của anh, anh cố tình lộ ra một nụ cười, nháy mắt mấy cái với Hàn Khiêm.
Y đáp lại anh chỉ một chữ.
“Cút.”
Anh không có cút, cả đời này sẽ không.
Anh cùng với Hồ Điệp Nhi cùng nhau liên thủ hất Ngạo khỏi vị trí Giám đốc, nhưng Ngạo vẫn là Phó Giám đốc, hai mươi phần trăm cổ phần của công ty mà hắn giữ trong tay bị tụi anh thu thập sau đó tặng cho Thẩm mẫu, bà nghe nói là giúp con mình theo đuổi Hàn Khiêm liền cao hứng cực kì, lập tức phối hợp tống Thẩm Thiên Ngạo ra khỏi nhà.
Anh cũng không nhịn nổi cảm thán, có người mẹ tích cực giúp đỡ vậy, sợ gì không thể theo đuổi được Hàn Khiêm.
Về phần anh, chỉ cần Hàn Khiêm vui vẻ là được rồi.
Mặc kệ y thích ai, đời này anh sẽ không rời khỏi y.
Anh lái xe thể thao đứng ở bên đường đối diện cửa hàng hoa, nhìn vài người cùng nhau đi ra khỏi cửa, liền lập tức giơ cao tay chào hỏi bọn họ.
“Khiêm, lên xe người ta đi.”
Anh nháy mắt.
Sắc mặt Hàn Khiêm đen như đáy nồi, Ngạo cũng là thái độ khó chịu, nhưng rồi ba người vẫn ngồi lên xe anh.
Ngạo lạnh lùng hỏi anh, “Chú tới làm gì ?”
Anh nói : “Hiện tại anh là Giám đốc, không phải chú, chú quản anh à.”
“Chú phản bội anh !”
“Anh không có, cổ phần công ty của chú anh đưa cho Thẩm bá mẫu rồi.”
“Chú giành giai với anh !”
“Tào lao, Khiêm còn chưa có thừa nhận mà !”
“Không biết xấu hổ !”
“Anh đếu quan tâm đâu ~”
“Câm mồm !” Giọng nói lạnh lùng của Hàn Khiêm truyền đến.
Anh cùng Ngạo không dám nói tiếp nữa.
Hàn Khiêm ngồi ở ghế phó lái, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, anh trộm vươn tay cầm tay y, y giãy nhiều lần cũng không buông ra, sau đó kệ xác anh.
Anh làm bộ đứng đắn nhìn thẳng phía trước, nụ cười trên khoé miệng lại không ngừng được.
Đường tương lai còn rất dài, anh không tin Ngạo có thể cả đời độc chiếm Khiêm.
[Toàn văn hoàn]
Một ngày trước lễ Tình Nhân, anh đã thấy Hàn Khiêm.
Người đàn ông mà Thẩm Thiên Ngạo trong miệng thiên đao vạn quả rốt cuộc xuất hiện trước mắt anh.
Anh đứng trước cửa hàng hoa của y, cửa hàng hoa này thật gọn gàng, những đoá hoa đều được nhân viên cửa hàng cắm rất cẩn thận, nhìn qua vừa thoải mái vừa ấm áp. Nhân viên vốn muốn tới tiếp anh, nhưng lại bị ánh mắt của anh doạ đến mức không dám lại gần.
Nghĩ lát nữa sẽ thấy Hàn Khiêm trong lời đồn, anh thế nhưng nhịn không được có hơi run run, anh biết đây là phản ứng tự nhiên khi quá mức khẩn trương mà thành. Anh ngồi trên sô pha cố gắng thả lỏng thân thể, để mình nhìn qua không quá chật vật.
“Vị tiên sinh này là?” Phía sau truyền đến một giọng nói có chút nghi hoặc.
Ngón tay anh bắt đầu run dữ dội hơn, vì để che giấu sự thiếu tự nhiên của mình, anh đành phải đút tay vào túi áo, quay đầu lại nhướn mày nhìn y.
Ngạo đã vô số lần miêu tả y cho anh nghe, hình bóng mơ hồ rốt cuộc vào giờ khắc này đều hoá thành thực thể, đan vào nhau biến thành người đàn ông trước mắt này.
Cao lớn, mạnh mẽ, kiên nghị, bình tĩnh. Ánh mắt sạch sẽ mà mát lạnh, bờ vai dày rộng vững chãi có thể mang đến cảm giác an toàn mãnh liệt cho người ta.
Trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên, lí trí cũng có chút tan rã.
“Long, chú tìm được hắn chưa?” Ngạo lại một lần nữa hỏi anh.
“Chưa thấy.” Anh trước sau như một vẫn trả lời bằng hai chữ này.
Mặc kệ là trả lời bao nhiêu lần, anh đều có thể thấy rõ cảm giác cực kì thất vọng trên gương mặt Ngạo.
Anh không rõ vì sao hắn phải chấp nhất một người đàn ông như vậy, nhưng hắn vẫn điên cuồng miêu tả Hàn Khiêm với anh, thậm chí giống biến thái cuồng mà dùng văn tự miêu tả lại cảnh giao_cấu của bọn họ đêm đó.
Về sau bị anh trong lúc vô ý thấy được.
Sau đó anh liền trở nên điên rồ.
Sau nữa …
Anh ép buộc mình phải thu hồi lại suy nghĩ đã bay thật xa, đứng dậy bước tới gần y, y mở to hai mắt nhìn anh, trong mắt mang theo lạ lẫm cùng với lễ độ.
Y không biết anh.
Anh bị nhận thức này làm cho hoảng hốt cùng với hít thở không thông.
So với Ngạo, anh lạc hậu năm năm.
“Cậu chính là chàng trai Ngạo nhung nhớ suốt năm năm?” Anh vươn tay nắm lấy cằm y, ánh mắt nhìn thẳng y, trong mắt y nhất định phải nhìn đến anh, anh nghĩ như vậy, lại dùng ngón tay quệt lên môi y, “Bình thường, nhìn không ra có cái gì đặc biệt.”
Tiếp xúc như vậy làm cho anh không có tiền đồ nghĩ tới giấc mơ mỗi đêm sau khi xem qua đống chữ mà Ngạo ghi lại cảnh bọn họ giao hoan, ánh mắt của y có chút ẩn ẩn phẫn nộ, ánh mắt như thế làm cả người anh có chút nóng lên, anh cảm thấy mình trong mắt y nhất định chật vật cực kì.
“Long, buông tay chú ra!”
Giọng nói bại hoại của Ngạo làm cho lòng anh chợt hoảng hốt, hắn bước nhanh tới kéo Hàn Khiêm ra phía sau, hai mắt chằm chằm nhìn anh, mà anh lại quay đầu không dám nhìn hắn.
Sự phẫn nộ của hắn anh hiểu được, người hắn tâm tâm niệm niệm lại bị anh tìm được trước một bước, hơn nữa anh lại chưa nói cho hắn biết, một mình tới nơi này. Hắn là giận sự phản bội của anh, anh cố tình lộ ra một nụ cười, nháy mắt mấy cái với Hàn Khiêm.
Y đáp lại anh chỉ một chữ.
“Cút.”
Anh không có cút, cả đời này sẽ không.
Anh cùng với Hồ Điệp Nhi cùng nhau liên thủ hất Ngạo khỏi vị trí Giám đốc, nhưng Ngạo vẫn là Phó Giám đốc, hai mươi phần trăm cổ phần của công ty mà hắn giữ trong tay bị tụi anh thu thập sau đó tặng cho Thẩm mẫu, bà nghe nói là giúp con mình theo đuổi Hàn Khiêm liền cao hứng cực kì, lập tức phối hợp tống Thẩm Thiên Ngạo ra khỏi nhà.
Anh cũng không nhịn nổi cảm thán, có người mẹ tích cực giúp đỡ vậy, sợ gì không thể theo đuổi được Hàn Khiêm.
Về phần anh, chỉ cần Hàn Khiêm vui vẻ là được rồi.
Mặc kệ y thích ai, đời này anh sẽ không rời khỏi y.
Anh lái xe thể thao đứng ở bên đường đối diện cửa hàng hoa, nhìn vài người cùng nhau đi ra khỏi cửa, liền lập tức giơ cao tay chào hỏi bọn họ.
“Khiêm, lên xe người ta đi.”
Anh nháy mắt.
Sắc mặt Hàn Khiêm đen như đáy nồi, Ngạo cũng là thái độ khó chịu, nhưng rồi ba người vẫn ngồi lên xe anh.
Ngạo lạnh lùng hỏi anh, “Chú tới làm gì ?”
Anh nói : “Hiện tại anh là Giám đốc, không phải chú, chú quản anh à.”
“Chú phản bội anh !”
“Anh không có, cổ phần công ty của chú anh đưa cho Thẩm bá mẫu rồi.”
“Chú giành giai với anh !”
“Tào lao, Khiêm còn chưa có thừa nhận mà !”
“Không biết xấu hổ !”
“Anh đếu quan tâm đâu ~”
“Câm mồm !” Giọng nói lạnh lùng của Hàn Khiêm truyền đến.
Anh cùng Ngạo không dám nói tiếp nữa.
Hàn Khiêm ngồi ở ghế phó lái, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, anh trộm vươn tay cầm tay y, y giãy nhiều lần cũng không buông ra, sau đó kệ xác anh.
Anh làm bộ đứng đắn nhìn thẳng phía trước, nụ cười trên khoé miệng lại không ngừng được.
Đường tương lai còn rất dài, anh không tin Ngạo có thể cả đời độc chiếm Khiêm.
[Toàn văn hoàn]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook