Ức Vạn Tân Lang : Hào Môn Tổng Tài Ái Thượng Ngã
-
Chương 18: Vậy mà lại ngược tôi ?
Hàn Khiêm: …..
Lại tới nữa một trò dùng hai lần có phiền hay không.
Không phải nói mất trí nhớ sao, quả nhiên là giả vờ.
Sắc mặt Long Ngạo Thiên khó coi đến cực điểm, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn đến Hàn Khiêm, vẻ mặt sắp ngưng kết thành băng.
Bên trong xe nhất thời vang lên tiếng xôn xao, nghe nói như vậy, rất nhiều người bắt đầu hoảng loạn.
Cái gì?! Trên xe vậy mà có tội phạm?!
Cái gì?! Còn bắt một người làm con tin?!
Cái gì?! Cảnh_sát phải phái cả trực thăng lên đây đuổi bắt?!
Lỡ may hắn không dùng con tin kia mà bắt chúng ta thì phải làm sao bây giờ?!!!
Một xe toàn là con tin đó phải làm sao bây giờ?!!!
“Mau dừng xe mau dừng xe!”
Xe khách chậm rãi dừng lại.
Bởi vì bị doạ sợ, cho nên hành khách trong xe liều mạng chạy ra ngoài.
Bên trong thùng xe rất nhanh chỉ còn hai người Hàn Khiêm và Long Ngạo Thiên, ngay cả tài xế cũng chạy khỏi xe, không muốn ở chung một chỗ với hung thủ.
Tiếng quạt bên ngoài vang lên thật lớn khiến người ta kinh sợ, biểu thị quyết tâm người tới muốn đưa Hàn Khiêm quay về thế nào.
Long Ngạo Thiên yên lặng nhìn thoáng qua Hàn Khiêm, trên mặt đối phương không có biểu tình gì, hắn nhận không ra đây là bởi vì sung sướng khi gặp lại Thẩm Thiên Ngạo hay là phẫn nộ bởi vì trốn chạy không thành công.
Hàn Khiêm vẫn không nói gì.
“Hàn Khiêm !!! Chẳng lẽ em không nhìn thấy tấm chân tình của tôi sao !!! Tôi mất trí nhớ mới không nhớ rõ em !!! Tôi không phải cố tình quên em !!!”
“Thẩm Thiên Ngạo tôi đã thề với trời !!! Với mây !!! Với gió !!! Với đất !!! Với hoa tươi cầu vồng rằng chỉ yêu một mình em !!! Chẳng lẽ em quên rồi sao !!! Tôi thậm chí còn bao hết cửa hàng hoa của em cơ mà !!!”
Hàn Khiêm cảm thấy máu trong lồng ngực mình sắp bị phun ra sạch sẽ, biểu tình Long Ngạo Thiên ở bên cạnh lại càng thêm phức tạp : “Không ngờ Thẩm Thiên Ngạo đã thực sự yêu em như sinh mệnh……”
Cái biểu tình mơ hồ cảm động này thành công đánh bay một chút lý trí cuối cùng của Hàn Khiêm.
Mẹ nó, ông đây không tin tên này dám thực sự cho nổ con đường phía trước ! Hừ !
Hàn Khiêm phụt một cái cười to lên, biểu tình Long Ngạo Thiên bi thương cực độ, hắn nhìn Hàn Khiêm, cố nén nước mắt : “Khiêm, em thực sự phải về sao ? Phải về bên Ngạo sao ?”
“Quay về cái con công.” Hàn Khiêm quay đầu lại dựng thẳng ngón giữa, động tác thô tục này đem Long Ngạo Thiên còn đang rưng rưng nước mắt doạ trở về.
Long Ngạo Thiên mở mắt chờ mong hành động tiếp đó của Hàn Khiêm, đối với động tác của anh có chút ngạc nhiên.
Hàn Khiêm tới chỗ tài xế.
Không phải chỉ là xe khách sao ! Năm đó anh mở máy kéo oanh oanh liệt liệt trên sườn núi, còn huýt sáo trên đường, có gì có thể làm khó anh ?! Cho dù bây giờ ném cho anh một cái trực thăng, anh uống một ngụm rượu cũng có thể điều khiển !
Long Ngạo Thiên nhướn nhướn mày, Hàn Khiêm chốt đai an toàn, giẫm ga một cái, xe khách đùng một cái lao thẳng về phía trước.
Còn đang cong lưng hóng chuyện chưa kịp ngồi trở lại chỗ ngồi, Long Ngạo Thiên oạch một cái ngã xuống sàn xe.
“Đau quá, Khiêm, em không nói trước với tôi một tiếng…..”
“Khiêm ! Em đừng chạy nữa, là tôi sai rồi, tôi không nên quên mất em, ngay khi em rời đi, tôi xuống giường đuổi theo em bị ngã một cái, liền khôi phục lại trí nhớ, tôi rất nhớ em ! Tha thứ cho tôi được không !”
Hàn Khiêm lại đạp chân ga thêm một cái, Long Ngạo Thiên hét thảm một tiếng, cũng không quản hình tượng gì nữa, thò tay ôm lấy chỗ ngồi, miễn cho mình bị tốc độ quá nhanh hất bay.
“Khiêm ! Chúng ta đây là đang bỏ trốn sao ?” Sắc mặt Long Ngạo Thiên có chút tái nhợt, vẫn là thực hưng phấn.
“Lắm mồm !” Hàn Khiêm mím môi, không dời mắt khỏi còn đường phía trước.
Trực thăng phía sau phát ra tiếng ầm ầm long trời, gắt gao truy đuổi phía sau.
“Khiêm !”
Giọng nói Thẩm Thiên Ngạo ẩn chứa phẫn nộ, âm thanh cánh quạt đã ở ngay phía trên xe.
“Đùng ———”
Phía trước truyền đến một tiếng nổ thật lớn, Hàn Khiêm biến sắc.
Quả nhiên xe khách chạy không được bao xa đã bị ép dừng lại.
Thẩm Thiên Ngạo tên bệnh thần kinh kia thực sự cho nổ phía trước…….
Long Ngạo Thiên đã nôn đến hư thoát, hắn úp sấp vào chỗ ngồi, cả người như nhũn ra, nhìn thấy xe dừng lại còn gắng gượng nói, “Khiêm, đừng sợ…. oẹ…. Tôi, tôi tới cứu em…….”
Hàn Khiêm : …….
Đóng vai ác vẫn là không nhìn hắn.
Trực thăng dừng lại ở phía sau xe, cánh quạt thổi tung đất cát vào mặt Hàn Khiêm, Thẩm Thiên Ngạo nhìn hắn thật sâu, ánh mắt mang theo cơn giận ngập trời xen lẫn tủi thân.
“Khiêm, theo tôi trở về.”
Hàn Khiêm: “Cút.”
Thẩm Thiên Ngạo hít sâu một hơi: “Đừng ép tôi.”
Hàn Khiêm nói: “Nếu anh dám động thủ, tôi cảm thấy cả đời này chúng ta đều không thể.”
Thẩm Thiên Ngạo híp lại ưng mâu, thần sắc mang theo sự lãnh khốc, hắn vung tay lên, “Bắt về.”
Hàn Khiêm lạnh lùng nở nụ cười.
Thẩm Thiên Ngạo, anh thực sự giỏi lắm.
Lại tới nữa một trò dùng hai lần có phiền hay không.
Không phải nói mất trí nhớ sao, quả nhiên là giả vờ.
Sắc mặt Long Ngạo Thiên khó coi đến cực điểm, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn đến Hàn Khiêm, vẻ mặt sắp ngưng kết thành băng.
Bên trong xe nhất thời vang lên tiếng xôn xao, nghe nói như vậy, rất nhiều người bắt đầu hoảng loạn.
Cái gì?! Trên xe vậy mà có tội phạm?!
Cái gì?! Còn bắt một người làm con tin?!
Cái gì?! Cảnh_sát phải phái cả trực thăng lên đây đuổi bắt?!
Lỡ may hắn không dùng con tin kia mà bắt chúng ta thì phải làm sao bây giờ?!!!
Một xe toàn là con tin đó phải làm sao bây giờ?!!!
“Mau dừng xe mau dừng xe!”
Xe khách chậm rãi dừng lại.
Bởi vì bị doạ sợ, cho nên hành khách trong xe liều mạng chạy ra ngoài.
Bên trong thùng xe rất nhanh chỉ còn hai người Hàn Khiêm và Long Ngạo Thiên, ngay cả tài xế cũng chạy khỏi xe, không muốn ở chung một chỗ với hung thủ.
Tiếng quạt bên ngoài vang lên thật lớn khiến người ta kinh sợ, biểu thị quyết tâm người tới muốn đưa Hàn Khiêm quay về thế nào.
Long Ngạo Thiên yên lặng nhìn thoáng qua Hàn Khiêm, trên mặt đối phương không có biểu tình gì, hắn nhận không ra đây là bởi vì sung sướng khi gặp lại Thẩm Thiên Ngạo hay là phẫn nộ bởi vì trốn chạy không thành công.
Hàn Khiêm vẫn không nói gì.
“Hàn Khiêm !!! Chẳng lẽ em không nhìn thấy tấm chân tình của tôi sao !!! Tôi mất trí nhớ mới không nhớ rõ em !!! Tôi không phải cố tình quên em !!!”
“Thẩm Thiên Ngạo tôi đã thề với trời !!! Với mây !!! Với gió !!! Với đất !!! Với hoa tươi cầu vồng rằng chỉ yêu một mình em !!! Chẳng lẽ em quên rồi sao !!! Tôi thậm chí còn bao hết cửa hàng hoa của em cơ mà !!!”
Hàn Khiêm cảm thấy máu trong lồng ngực mình sắp bị phun ra sạch sẽ, biểu tình Long Ngạo Thiên ở bên cạnh lại càng thêm phức tạp : “Không ngờ Thẩm Thiên Ngạo đã thực sự yêu em như sinh mệnh……”
Cái biểu tình mơ hồ cảm động này thành công đánh bay một chút lý trí cuối cùng của Hàn Khiêm.
Mẹ nó, ông đây không tin tên này dám thực sự cho nổ con đường phía trước ! Hừ !
Hàn Khiêm phụt một cái cười to lên, biểu tình Long Ngạo Thiên bi thương cực độ, hắn nhìn Hàn Khiêm, cố nén nước mắt : “Khiêm, em thực sự phải về sao ? Phải về bên Ngạo sao ?”
“Quay về cái con công.” Hàn Khiêm quay đầu lại dựng thẳng ngón giữa, động tác thô tục này đem Long Ngạo Thiên còn đang rưng rưng nước mắt doạ trở về.
Long Ngạo Thiên mở mắt chờ mong hành động tiếp đó của Hàn Khiêm, đối với động tác của anh có chút ngạc nhiên.
Hàn Khiêm tới chỗ tài xế.
Không phải chỉ là xe khách sao ! Năm đó anh mở máy kéo oanh oanh liệt liệt trên sườn núi, còn huýt sáo trên đường, có gì có thể làm khó anh ?! Cho dù bây giờ ném cho anh một cái trực thăng, anh uống một ngụm rượu cũng có thể điều khiển !
Long Ngạo Thiên nhướn nhướn mày, Hàn Khiêm chốt đai an toàn, giẫm ga một cái, xe khách đùng một cái lao thẳng về phía trước.
Còn đang cong lưng hóng chuyện chưa kịp ngồi trở lại chỗ ngồi, Long Ngạo Thiên oạch một cái ngã xuống sàn xe.
“Đau quá, Khiêm, em không nói trước với tôi một tiếng…..”
“Khiêm ! Em đừng chạy nữa, là tôi sai rồi, tôi không nên quên mất em, ngay khi em rời đi, tôi xuống giường đuổi theo em bị ngã một cái, liền khôi phục lại trí nhớ, tôi rất nhớ em ! Tha thứ cho tôi được không !”
Hàn Khiêm lại đạp chân ga thêm một cái, Long Ngạo Thiên hét thảm một tiếng, cũng không quản hình tượng gì nữa, thò tay ôm lấy chỗ ngồi, miễn cho mình bị tốc độ quá nhanh hất bay.
“Khiêm ! Chúng ta đây là đang bỏ trốn sao ?” Sắc mặt Long Ngạo Thiên có chút tái nhợt, vẫn là thực hưng phấn.
“Lắm mồm !” Hàn Khiêm mím môi, không dời mắt khỏi còn đường phía trước.
Trực thăng phía sau phát ra tiếng ầm ầm long trời, gắt gao truy đuổi phía sau.
“Khiêm !”
Giọng nói Thẩm Thiên Ngạo ẩn chứa phẫn nộ, âm thanh cánh quạt đã ở ngay phía trên xe.
“Đùng ———”
Phía trước truyền đến một tiếng nổ thật lớn, Hàn Khiêm biến sắc.
Quả nhiên xe khách chạy không được bao xa đã bị ép dừng lại.
Thẩm Thiên Ngạo tên bệnh thần kinh kia thực sự cho nổ phía trước…….
Long Ngạo Thiên đã nôn đến hư thoát, hắn úp sấp vào chỗ ngồi, cả người như nhũn ra, nhìn thấy xe dừng lại còn gắng gượng nói, “Khiêm, đừng sợ…. oẹ…. Tôi, tôi tới cứu em…….”
Hàn Khiêm : …….
Đóng vai ác vẫn là không nhìn hắn.
Trực thăng dừng lại ở phía sau xe, cánh quạt thổi tung đất cát vào mặt Hàn Khiêm, Thẩm Thiên Ngạo nhìn hắn thật sâu, ánh mắt mang theo cơn giận ngập trời xen lẫn tủi thân.
“Khiêm, theo tôi trở về.”
Hàn Khiêm: “Cút.”
Thẩm Thiên Ngạo hít sâu một hơi: “Đừng ép tôi.”
Hàn Khiêm nói: “Nếu anh dám động thủ, tôi cảm thấy cả đời này chúng ta đều không thể.”
Thẩm Thiên Ngạo híp lại ưng mâu, thần sắc mang theo sự lãnh khốc, hắn vung tay lên, “Bắt về.”
Hàn Khiêm lạnh lùng nở nụ cười.
Thẩm Thiên Ngạo, anh thực sự giỏi lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook