Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
Chương 84: Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa cô sẽ chết!

Editor: Hồng Trúc

"Rầm ----"

Lại là một tiếng sét, làm cho người ta sởn gai ốc.

Rất nhanh vòng ra phía sau xe, mở cóp xe ra, nhìn thấy chai rượu đỏ mà mình đã chuẩn bị tỉ mỉ, Long Thiếu Tôn cầm lấy hài lòng: "Suýt chút nữa là để quên."

Vừa muốn xoay người, trời lại xuất hiện một tia chớp chói lóa, khiến cho đỉnh núi đang tối đen như mực bỗng nhiên được chiếu sáng.

Mà ngay lúc này một bóng người đang ngồi ngay vị trí tài xế liền bị Long Thiếu Tôn nhìn thấy! 

Không!

Tại sao lại là hắn?!

Chỗ này căn bản là không ai biết!

Long Thiếu Tôn không thể tin được trợn to hai mắt, mà ngay lúc này bên phía hông trái đột nhiên lại truyền đến một trận đau đớn, cảm giác đau đớn này so với trước đây càng thêm mãnh liệt, thế nên anh không còn phản ứng kịp nữa, cả người liền ngất đi, đầu tựa xuống đất.

"Tại sao học trưởng vẫn chưa quay lại?"

Đường Dĩ Phi ngồi trên ghế gỗ, đầu nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài trời tối đen như mực, căn bản là không nhìn thấy cái bóng nào của Long Thiếu Tôn, sấm chớp thì vang rền, Đường Dĩ Phi càng thêm lo lắng, vội vàng thay giày.

Nhanh chóng mở cửa ra, trong nháy mắt bầu trời mờ tối giống như đang nứt ra một khe hở, từ trên cao mưa trút xuống tầm tã, hung hăng rơi xuống đất, như muốn quét sạch hết mọi sự tức tối!

"Học trưởng?"

Giọng nói mang theo một chút sợ hãi của cô vang lên ở vùng núi Yamanaka trống trãi, đáp lại lời cô, chỉ có những âm thanh đáng sợ của tiếng sét.

Dưới ánh đèn, bóng người của cô gái tinh tế thon dài, một vầng sáng hiện lên, cũng kinh dị rất đáng sợ!

Đường Dĩ Phi nhìn thấy hành lang ngoài cửa có đặt một cây dù, vội vã chạy tới mở ra, cô nhìn xuống dưới chân chăm chú, rồi đi chân đất tới bãi đậu xe.

Rất nhanh, Đường Dĩ Phi liền đến nơi, ánh mắt băn khoăn, cũng không thấy Long Thiếu Tôn đâu, vì vậy cô đi thêm vài bước.

Quả nhiên, lúc này trên đỉnh núi một bóng lưng đồ sộ đang đứng cách chiếc xe thể thao chừng mười mét, hắn chống cái dù xuống đất, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, không biết đang nhìn cái gì ở đó.

"Học trưởng! Đừng đứng gần như vậy! Nguy hiểm lắm!" Đường Dĩ Phi sợ đến mức cây dù đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất, không để ý tới trời đang mưa to, cô vội vàng chạy đến.

Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng chợt níu lấy bàn tay to của người đàn ông, Đường Dĩ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức trợt chân một cái, cả người liền rơi xuống phía trước!

Đây chính là vách núi vạn trượng.

"A! Cứu mạng!" Cô níu lấy tay hắn theo bản năng, bàn tay lớn kia lập tức cầm ngược tay cô.

Thân thể đã treo ở vách đá, Đường Dĩ Phi sợ đến mức mặt trắng bệch.

Xung quanh mưa càng ngày càng lớn, cô có thể cảm nhận được tay của mình đang dần tuột ra bên ngoài.

Mà người đàn ông cũng muốn té xuống theo!

Không, nếu tiếp tục như vậy cô sẽ chết!

Đường Dĩ Phi một tay bị hắn ta cầm lấy, tay kia đột nhiên dùng sức bám vào một nhánh cây, lúc này ý chí muốn sông liền trở nên mãnh liệt!

Đột nhiên-----

"Đi chết đi!"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông giống như một tiếng sấm lớn giáng về phía ngực của cô!

Lực nắm chỗ cổ tay bỗng nhiên buông ra, cơ thể Đường Dĩ Phi trợt xuống, hung hăng đụng vào các tảng đá!

Mưa rơi xối xảm, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông khồng nhìn ra một chút thương cảm, xoay người, rời đi dứt khoát!

Sáu ngày sau, tại bệnh viện nhân dân thành phố Vân Dương, trong phòng bệnh VIP, một bệnh nhân nữ khuôn mặt tái nhợt không có một nét huyết sắc nào.

Bỗng nhiên, lông mi hơi run rẩy, sau đó hai mắt dần dần mở ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương