Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
-
Chương 82: Anh chờ em một năm
Editor: Hồng Trúc
Chỗ này cực kì yên lặng, ngoại trừ tiếng suối ồ ồ, thỉnh thoảng có vài chú chim bay ngang hót.
Long Thiếu Tôn ngước nhìn trời xa, có chút không vui nhíu mày.
Hôm nay, hình như càng thêm ảm đạm.
Nước suối ấm áp bao vây lấy cơ thể mảnh khảnh của cô, những chuyện mệt mỏi mấy ngày gần đây cũng được giảm bớt, mà năm trước đối với Long Thiếu Tôn mà nói thật sự là không được thuận lợi cho lắm.
Lúc này, vành mắt Đường Dĩ Phi bỗng nhiên đỏ lên.
Năm trước, lúc cô không đợi được tin tức của anh, cô thật sự cho rằng anh không cần cô nữa...
"Học trưởng, vì sao anh lại đi lâu đến như vậy?" Cô thấp giọng oán giận, lông mi dài nhăn chặt lại.
"Anh có chút việc làm lỡ."
Long Thiếu Tôn không giải thích nhiều, chẳng qua là nghĩ đến anh cố ý chuẩn bị quà, trong lòng cũng thư giãn hơn.
"Niên muội, sau khi tốt nghiệp chúng ta cùng nhau đi Ý chứ?"
Cũng không biết như thế nào, Đường Dĩ Phi bị anh ôm vào trong ngực, hơi thở anh tỏa ra hương chanh mát mẻ, mùi hương đã sớm dung nhập vào xương tủy, cho dù bây giờ có ngâm suối nước nóng bao lâu đi nữa thì cũng không mất đi được.
"Hả?" Cô ngẩng đầu, nhìn cằm của anh, trông cô giống như chú nai nhỏ động lòng người.
"Anh chờ em một năm, một năm sau chúng ta cùng đi nước ngoài học hỏi, em rất thích thiết kế mà..."
Tay anh vuốt ve cổ tay cô cùng chiếc vòng tay Tứ Diệp Thảo, lần đầu tiên ánh mắt anh nồng cháy chân thành như vậy, Đường Dĩ Phi cũng không biết, ánh mắt ấy, là anh đối với tương lai ước mơ, đối với hạnh phúc mà hứa hẹn.
Long Thiếu Tôn chẳng bao giờ nghĩ tới, chính mình lại có thể rời khỏi cái cô nhi viện ấy, đời này lại còn có thể thích người khác, mà người này, lúc nào cũng đem lại cho anh nhiều niềm vui, anh luôn muốn liều mạng bỏ hết mọi thứ để bảo vệ Đường Dĩ Phi.
Cho dù là vi phạm mệnh lệnh của ông nội, mạo hiểm bị đuổi ra khỏi nhà, tài sản bị đóng băng, anh vẫn muốn đánh cuộc một lần.
"Nhưng mà anh..."
Đường Dĩ Phi không hiểu nhìn ánh mắt của anh, vẻ mặt chuyên chú quá mức, nhiệt độ cũng quá mức nóng rực, khiến cho cô bất giác cúi đầu, muốn né tránh ánh mắt của anh, nhưng không ngờ cằm bỗng nhiên lại mát lạnh, một bàn tay khẽ chạm vào.
Long Thiếu Tôn thoáng dùng chút sức lực, đem gương mặt xấu hổ kia nhìn thẳng vào mát anh.
Một đôi mắt to, tràn đầy khiếp sợ cùng sợ hãi!
"Học trưởng anh... ưm..." Lời còn chưa nói hết đã bị anh bá đạo nuốt xuống, giữa răng và môi đều là hơi thở bá đạo của anh, trái tim Đường Dĩ Phi hoàn toàn bị anh làm cho loạn nhịp.
Thân thể vặn vẹo không yên từ từ dán chặt vào người anh, cái loại xúc cảm trơn nhẵn này quả thực làm cho người ta đỏ tới tận mang tai!
Lưỡi của anh khéo léo nhanh nhẹn, cạy mở hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc, hấp thu hết toàn bộ vị ngọt của cô.
Dường như vào thời khắc này vạn vật đều trở nên yên lặng, chỉ có thể nghe được hơi thở lẫn nhịp tim của nhau.
Từ từ, Đường Dĩ Phi nhắm mắt lại, chìa hai cánh tay ra ôm lấy cổ của anh, anh bá đạo nâng gáy của cô lên, tiến thêm một bước hôn càng sâu sắc hơn...
Nhiệt độ của suối nước nóng hơi cao, Đường Dĩ Phi vừa ngâm một chút liền có cảm giác chống mặt, có lẽ vừa rồi hôn quá mãnh liệt, làm cho sức lực của cô tiêu hao không ít, lúc này dựa vào ngực Long Thiếu Tôn liền thiếp đi.
Khóe môi Long Thiếu Tôn hiện lên một tầng ý cười, ánh mắt ôn nhu lúc này mới dám nhìn hai bên má cô thật tỉ mỉ.
Hơi nóng trong suối làm cho sắc mặt cô trở nên hồng hào, nhìn như bộ dạng lúc uống say, cô đặt đầu tự nhiên tựa vào ngực anh, giống như chỉ cần có anh ở cùng cô, cô sẽ yên tâm thoải mái đi vào giấc ngủ.
Chỗ này cực kì yên lặng, ngoại trừ tiếng suối ồ ồ, thỉnh thoảng có vài chú chim bay ngang hót.
Long Thiếu Tôn ngước nhìn trời xa, có chút không vui nhíu mày.
Hôm nay, hình như càng thêm ảm đạm.
Nước suối ấm áp bao vây lấy cơ thể mảnh khảnh của cô, những chuyện mệt mỏi mấy ngày gần đây cũng được giảm bớt, mà năm trước đối với Long Thiếu Tôn mà nói thật sự là không được thuận lợi cho lắm.
Lúc này, vành mắt Đường Dĩ Phi bỗng nhiên đỏ lên.
Năm trước, lúc cô không đợi được tin tức của anh, cô thật sự cho rằng anh không cần cô nữa...
"Học trưởng, vì sao anh lại đi lâu đến như vậy?" Cô thấp giọng oán giận, lông mi dài nhăn chặt lại.
"Anh có chút việc làm lỡ."
Long Thiếu Tôn không giải thích nhiều, chẳng qua là nghĩ đến anh cố ý chuẩn bị quà, trong lòng cũng thư giãn hơn.
"Niên muội, sau khi tốt nghiệp chúng ta cùng nhau đi Ý chứ?"
Cũng không biết như thế nào, Đường Dĩ Phi bị anh ôm vào trong ngực, hơi thở anh tỏa ra hương chanh mát mẻ, mùi hương đã sớm dung nhập vào xương tủy, cho dù bây giờ có ngâm suối nước nóng bao lâu đi nữa thì cũng không mất đi được.
"Hả?" Cô ngẩng đầu, nhìn cằm của anh, trông cô giống như chú nai nhỏ động lòng người.
"Anh chờ em một năm, một năm sau chúng ta cùng đi nước ngoài học hỏi, em rất thích thiết kế mà..."
Tay anh vuốt ve cổ tay cô cùng chiếc vòng tay Tứ Diệp Thảo, lần đầu tiên ánh mắt anh nồng cháy chân thành như vậy, Đường Dĩ Phi cũng không biết, ánh mắt ấy, là anh đối với tương lai ước mơ, đối với hạnh phúc mà hứa hẹn.
Long Thiếu Tôn chẳng bao giờ nghĩ tới, chính mình lại có thể rời khỏi cái cô nhi viện ấy, đời này lại còn có thể thích người khác, mà người này, lúc nào cũng đem lại cho anh nhiều niềm vui, anh luôn muốn liều mạng bỏ hết mọi thứ để bảo vệ Đường Dĩ Phi.
Cho dù là vi phạm mệnh lệnh của ông nội, mạo hiểm bị đuổi ra khỏi nhà, tài sản bị đóng băng, anh vẫn muốn đánh cuộc một lần.
"Nhưng mà anh..."
Đường Dĩ Phi không hiểu nhìn ánh mắt của anh, vẻ mặt chuyên chú quá mức, nhiệt độ cũng quá mức nóng rực, khiến cho cô bất giác cúi đầu, muốn né tránh ánh mắt của anh, nhưng không ngờ cằm bỗng nhiên lại mát lạnh, một bàn tay khẽ chạm vào.
Long Thiếu Tôn thoáng dùng chút sức lực, đem gương mặt xấu hổ kia nhìn thẳng vào mát anh.
Một đôi mắt to, tràn đầy khiếp sợ cùng sợ hãi!
"Học trưởng anh... ưm..." Lời còn chưa nói hết đã bị anh bá đạo nuốt xuống, giữa răng và môi đều là hơi thở bá đạo của anh, trái tim Đường Dĩ Phi hoàn toàn bị anh làm cho loạn nhịp.
Thân thể vặn vẹo không yên từ từ dán chặt vào người anh, cái loại xúc cảm trơn nhẵn này quả thực làm cho người ta đỏ tới tận mang tai!
Lưỡi của anh khéo léo nhanh nhẹn, cạy mở hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc, hấp thu hết toàn bộ vị ngọt của cô.
Dường như vào thời khắc này vạn vật đều trở nên yên lặng, chỉ có thể nghe được hơi thở lẫn nhịp tim của nhau.
Từ từ, Đường Dĩ Phi nhắm mắt lại, chìa hai cánh tay ra ôm lấy cổ của anh, anh bá đạo nâng gáy của cô lên, tiến thêm một bước hôn càng sâu sắc hơn...
Nhiệt độ của suối nước nóng hơi cao, Đường Dĩ Phi vừa ngâm một chút liền có cảm giác chống mặt, có lẽ vừa rồi hôn quá mãnh liệt, làm cho sức lực của cô tiêu hao không ít, lúc này dựa vào ngực Long Thiếu Tôn liền thiếp đi.
Khóe môi Long Thiếu Tôn hiện lên một tầng ý cười, ánh mắt ôn nhu lúc này mới dám nhìn hai bên má cô thật tỉ mỉ.
Hơi nóng trong suối làm cho sắc mặt cô trở nên hồng hào, nhìn như bộ dạng lúc uống say, cô đặt đầu tự nhiên tựa vào ngực anh, giống như chỉ cần có anh ở cùng cô, cô sẽ yên tâm thoải mái đi vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook