Editor: Hồng Trúc

Đường Kim Hải cười hiền hậu, hai mắt nhìn con gái mình, hài lòng gật đầu.

Đến cũng vẫn là con cháu của nhà họ Đường, khí chất bẩm sinh này không thể nào phai nhạt được.

"Trang sức?" Đường Dĩ Phi hơi nghi hoặc, cô cũng là thiên kim tiểu thư, có kiểu trang sức nào mà chưa thấy qua? 

Mẹ còn đặc biệt chuẩn bị món trang sức nào cho cô?

Mẹ Đường khẽ cười, cẩn thận mở hộp nhung xanh ra, lấy ra một bộ trang sức thạch anh màu tím.

Đó không phải là...

Đó chính là của hồi môn của mẹ Đường lúc đám cưới.

Hộp có hơi cũ, chẳng qua là không hề ảnh hưởng tí nào đến giá trị của nó, những mảnh thạch anh màu tím dường như sáng rực hơn qua thời gian.

Chợt cổ có hơi mát, không biết mẹ Đường đã đeo sợi dây chuyền tím hình trái tim lên cổ cô từ khi nào.

Cũng không phải là một thiết kế quá khoa trương, ngược lại còn có phần cổ điển, Đường Dĩ Phi nhìn trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Năm năm qua, thật sự là đã có rất nhiều thay đổi, trước đây đâu khi nào thấy mẹ quan tâm mình đến như vậy? Ngay cả một cái ôm cũng thật là xa xỉ!

Bây giờ, mẹ không những thương yêu mình, mà còn bằng lòng đưa của hồi môn cho mình!

Nhớ lúc trước mẹ có nói, phải để cho con dâu tương lai!

Đường Dĩ Phi cảm thấy chua xót, nhưng cũng nhếch miệng cười vui vẻ: "Cảm ơn mẹ!"

Mẹ Đường lại tiếp tục thay cô đeo bông tai, nhẫn, vòng tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần khiết lập tức trở nên rực rỡ vô cùng!

Từ nhỏ cô vốn đã là một mỹ nhân, không cần phải đeo quá nhiều trang sức cũng đủ để thu hút ánh nhìn, lúc này lại đeo trang sức màu tím, kết hợp với bộ váy Mạc Duẫn Sâm đưa tới càng làm cô tăng thêm sự cuốn hút!

Nhất là bông hoa màu tím cài trước ngực, cho dù trang sức có chói rọi thế nào đi nữa cũng không làm mất đi vẻ đẹp đơn thuần của nó. dieendaanleequuydonn

Ba Đường, mẹ Đường nhìn đến ngây người, cho đến khi nghe được tiếng còi xe ô tô dưới lầu, hai người mới kịp phản ứng, Đổng Anh Đình lúng túng quay mặt sang chỗ khác, lấy tay lau nước mắt. 

"Là Mạc thiếu gia đến, tam tiểu thư cô đi giày vào đi."

Người làm lại thay Mạc Duẫn Sâm mang tới cho cô một đôi giày cao gót.

"Dĩ Phi, chú ý, bảo vệ chính mình." Ba Đường căn dặn rồi để cho người làm đưa cô xuống.

Hôm nay, Mạc Duẫn Sâm cũng ăn mặc rất chăm chút, toàn thân mặc một bộ âu phục màu hồng nhạt trông giống như các tinh linh trong thần thoại, nhìn thấy Đường Dĩ Phi trong bộ váy trắng đang cùng người làm đi tới, lại có ảo giác như mình đang đứng trong một lễ cưới trong cung điện!

Mạc Duẫn Sâm tao nhã đi vòng qua bên cửa xe, nhìn như một quý ông mở cửa, đợi Đường Dĩ Phi ngồi vào, lại khom lưng thắt dây an toàn cho cô, sau đó mới đóng cửa xe, đi vòng lại ghế lái.

Chiếc xe chạy đến một câu lạc bộ liền dừng lại, Đường Dĩ Phi ngạc nhiên, nhướng mày: "Không phải là đi tham dự dạ tiệc từ thiện sao?"

"Dẫn em đi làm tóc trước đã, em xem tóc của em này, thật là bù xù, ai không biết con tưởng em là cô nhóc từ đâu tới!"

Cái miệng của Mạc Duẫn Sâm đúng là đê tiện, những gì đang nghĩ trong lòng với những lời nói ra luôn luôn khác nhau.

"Em không cần, như vậy là được rồi, ba mẹ không có nói bù xù, anh thật là xoi mói!" Đường Dĩ Phi nhíu mũi, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm.

Hôm nay, cô không cột tóc lại, mà xỏa nhẹ nhàng trên vai, nhìn như vậy thật sự rất đẹp và dịu dàng, anh nhìn không kìm lòng được muốn bảo vệ cô.

Đường Dĩ Phi như vậy, Mạc Duẫn Sâm chưa bao giờ nhìn thấy, giờ phút này dẫn cô đi lại có phần sợ hãi, anh sợ cô thu hút sự chú ý của truyền thông, anh sợ cô bị người khác cướp đi!

~Hết chương 135~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương