Úc Của Tôi Trở Về
-
Chương 9: Cái thích của thuở thiếu thời mỏng manh và mẫn cảm
Biên tập: Bột
Thời gian trôi qua vĩnh viễn không quay trở lại, chuyện cũ chỉ có thể là dư vị. Nhớ tới thời thanh mai trúc mã, ngày đêm của hai đứa nhỏ có lẽ luôn gắn liền với những vô tư.
…
Nhưng đối với Từ Úc và Tô An Hi mà nói, thanh mai trúc mã và hai đứa nhỏ vô tư kia, ha ha, không hề tồn tại.
Từ khi Tô An Hi có kí ức tới nay, đã vị tiểu bá vương nhà họ Từ này bắt nạt. Kể ra cũng lạ, trong đại viện không chỉ có một cô nhóc là cô, nhưng Từ Úc chỉ thích bắt nạt mình cô.
Mà Tô An Hi cũng không phải công chúa Babie bé nhỏ gì. Tuy trong mắt cha mẹ, các vị trưởng bối, bạn bè và thầy cô, cô vẫn luôn là cô bé ngoan ngoãn, yêu học tập, không thích gây chuyện. Có điều, chỉ có mình Từ Úc biết con nhóc thối này có chút xấu xa.
Từ Úc luôn có thể tìm được những phương pháp mới để trêu chọc Tô An Hi. Tô An Hi cũng luôn có thể lòng vòng để chú Từ đánh anh.
Cho nên, quan hệ trước nay của bọn họ không phải là cá lớn nuốt cá bé như bề ngoài, mà là kì phùng địch thủ ngầm.
Mãi cho đến kì nghỉ hè Tô An Hi chuyển tiếp lên cấp hai, bố mẹ cô ầm ĩ một trận tới mức không ai khuyên nổi.
Dì Lâm đưa Tô An Hi chuyển ra khỏi đại viện, trở về nhà mẹ đẻ ở phương Bắc, một lần đi này chính là ba năm.
Chuyện bố mẹ của Tô An Hi khi cô còn nhỏ đó, nói một câu dễ nghe thì là chuyện của người lớn, cô vốn không có quyền hỏi đến. Nhưng lúc mẹ đưa cô rời đi, cô nhớ rõ bố mình đã nói một câu: “Anh sẽ không ly hôn.”
Từ khi sinh ra chưa bao giờ rời khỏi quê hương, cha mẹ lại ầm ĩ như vậy, trong lòng cô tự nhiên cũng không dễ chịu.
Còn phải rời khỏi đám bạn chơi từ thuở nhỏ, trong lòng lại càng thêm khổ sở.
Điều duy nhất khiến lòng cô vui hơn một chút, đó là cuối cùng cũng thoát được tên hỗn thế ma vương Từ Úc kia.
Thế nhưng tới lúc thực sự rời đi rồi, đến với hoàn cảnh lạ lẫm, loại tưởng niệm khó hiểu lại vây lấy cô cả thời cấp hai.
Đương nhiên, đối với Từ Úc hoàn toàn không biết tin gì thì là tức giận, cực kì tức giận.
Sau khi đi trại hè trở về không thấy đối tượng bắt nạt đâu nữa, trong lòng anh thoáng chốc trở nên vắng vẻ.
Thật ra lúc đó, cả hai đều không hiểu bọn họ bắt nạt lẫn nhau, không phải là chán ghét mà là thích.
Trận tức giận này của Từ Úc kéo dài ba năm.
Ba chữ Tô An Hi tuyệt đối là cấm kị với anh, chưa nói tới ba chữ viết liền nhau, dù có tách ra cũng không được.
Mấy từ như “An tĩnh, Hi vọng, Tô Châu” đều không được.
Mỗi lần mấy người Hoắc Nham Tông không chú ý nhắc tới Tô An Hi, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Từ Úc sẽ lập tức đổi sắc, sau đó quay lưng chạy lấy người.
Bọn họ đều biết Từ Úc có tình cảm khác biệt với Tô An Hi, có điều lúc đó đều là mấy đứa nhóc chưa lớn, ai có thể cho là thật
…
Gặp lại là sau ba năm, Tô An Hi bước từ trên xe xuống. Lúc đi qua sân bóng rổ, từng dãy ngô đồng cao lớn chắn tầm mắt cô.
Dù vậy, cô chỉ cần nhìn một chút là thấy thiếu niên đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng kia.
Áo đồng phục bóng rổ màu vàng dán vào thân thể gầy gò nhưng không yếu ớt của anh, cả người anh như được phủ một tầng kim quang sáng rực rỡ.
Dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi của anh trượt từ trên trán xuống, mồ hôi trên cằm cũng rung rung như sắp rơi xuống. Anh đưa tay lau mồ hôi trên tóc mái, lắc lắc đầu một chút, mồ hôi rơi xuống mặt đất như mưa.
Có điều ba năm trôi qua, anh lại càng đẹp trai hơn.
Ngày ấy, Từ Úc không biết Tô An Hi anh tức giận ba năm đã trở về…
Lúc thực sự gặp lại là ngày hôm sau, cũng là ngày khai giảng đầu tiên.
Học sinh lớp 10 mới vào đều lưu truyền tên người đứng đầu bắt mắt, đó là nữ sinh Tô An Hi.
Vì sao lại lưu truyền? Có ba điểm.
Thứ nhất, cô không tham gia huấn luyện quân sự dành cho học sinh mới, cứ đột nhiên xuất hiện như vậy.
Thứ hai, cô đứng thứ nhất khi thi vào cấp ba. Thậm chí còn cao hơn người đứng thứ hai tròn 30 điểm. Trong trường Nhất Trung đông đúc nhân tài này, cô dẫn trước xa như vậy là tương đối thành công.
Còn điểm thứ ba sao, chính là tò mò. Thiếu nam thiếu nữ 15, 16 tuổi luôn thấy mới mẻ với mọi chuyện. Đồ vật cũng được, nhân vật cũng tốt, lòng tò mò vượt xa trí tưởng tượng cũng là cấu tạo điển hình của sinh lý và tâm lý.
Vì thế lời đồn đại biến thành: bộ dạng của thủ khoa Tô An Hi chính là một con mọt sách bốn mắt.
Khi thiếu nữ mặc đồng phục đi vào lớp 10-1, cô buộc tóc đuôi ngựa cao vút, đeo cặp sách đứng trên bục giảng, hào phóng giới thiệu bản thân thì ngay lập tức đã đánh bại mọi lời đồn. Hình ảnh ấy như cái tát vang dội tới những bạn học lan truyền tin đồn kia.
Đâu có bộ dạng mọt sách bốn mắt nào ở đây, rõ ràng là nữ hiệp xinh đẹp từ tiểu thuyết võ hiệp mà!
Người rảnh rỗi như Từ Úc vốn không quan tâm tới động thái của trường học. Đừng nhìn anh được gắn với thân phận hot boy, thật ra chính là một học sinh yếu kém.
Vì vậy tới lễ khai giảng buổi chiều, Từ Úc vốn không chú ý gì lại nghe thấy đám nữ sinh vây quanh dùng giọng khinh thường khi nhắc đến “học sinh đại diện cho khối 10 – Tô An Hi”, lúc này anh mới ngẩng đầu lên.
Cách một nửa sân tập và đường chạy, thiếu nữ đi đến bàn chính giữa trên đài, đứng trước micro và dùng đôi mắt sáng ngời nhìn mọi người dưới đài, sau đó hơi khom lưng cúi chào, để lộ ra dáng vẻ đoan chính. Sau nữa, âm thanh trong trẻo của cô cũng truyền tới lỗ tai mọi người thông qua loa tập thể của trường.
Từ Úc nhìn Tô An Hi chằm chằm. Người từ trước đến nay ngang bướng, lạnh lùng như anh lại nhếch môi cười một tiếng nơi công cộng, nhưng sau đó đã thu lại ngay.
Ồ! Nhóc xấu xa, về rồi đấy à?
Sau khi Tô An Hi phát biểu xong, cô đứng ở chỗ cao, đối mắt với cặp mắt đen kia qua đám người đông đảo. Sau đó âm thầm khiêu khích cười một tiếng, giống như đang trả lời anh.
Ha! Tiểu bá vương, em về rồi đây.
Khoảnh khắc đó, không ai biết thật ra bọn họ đang nhìn nhau chăm chú.
Cũng chính khoảnh khắc đó, không ai biết, thậm chí chính họ cũng không biết: Trong cái nắng gắt gao của ngày hè, trong cơn gió nhẹ ẩm ướt, lần đầu tiên tất cả mọi người đã trở thành vai phụ trong cuộc đời của hai người bọn họ.
…
Sau khi tan học ngày đó, Tô An Hi vừa mới dừng xe ở nhà xe đã bị người chặn lại.
“Được lắm, Tô An Hi, trở về cũng không báo báo một tiếng.” Tần Thụy cố ý thể hiện một mặt hưng sư vấn tội mà chỉ vào Tô An Hi, nói gì cũng không cho cô đi qua.
“Đúng vậy, lúc đi cũng không nói một tiếng, trở về lại còn lén lút.” Hàn Phóng đứng chống nạnh như muốn hầu hạ cô bằng đại hình: “Tô An Hi, tôi là ai? Không nói được thì cậu chết chắc.”
Tần Thụy và Hàn Phòng cùng tuổi với Tô An Hi, ngày còn học tiểu học họ từng học chung một lớp.
Bây giờ, Tần Thụy vẫn học ở Nhất Trung, chỉ không ở cùng lớp với Tô An Hi, cũng trong lễ khai giảng mới nhận ra Tô An Hi.
Hàn Phóng thì sao, học ở trường trung học trực thuộc đại học Du. Sau khi tan học trở về nghe cái loa lớn Tần Thụy báo tin, thế nên hai người đồng loạt đi xem Từ Úc.
Kết quả người ta làm bộ chẳng liên quan gì đến tôi. Không biết lúc cô nhóc Tô An Hi đi rồi, ai là người không vực dậy nổi tinh thần.
Tô An Hi cười cười, nhận mặt từng người: “Tần Thụy, Hàn Phóng, không sai chứ?”
Hai người được gọi tên đều hài lòng nở nụ cười: “Coi như cậu còn có lương tâm.”
“Chơi từ nhỏ tới lớn, không dám quên.”
Tô An Hi chính là sợ hai người này chơi xấu cô. Nhớ năm đó lúc Từ Úc chỉnh cô, hai người này còn xem rất nhiệt tình. Bây giờ cả đám đều cao to thế này, cô thừa nhận mình không đắc tội nổi.
“Anh thì sao?”
Vừa dứt lời, Tô An Hi ngẩng đầu nhìn lại. Thiếu niên khôi ngô đút hai tay vào túi quần, ung dung đi tới từ sau lưng Tần Thụy và Hàn Phóng.
“Từ Úc.” Tô An Hi nhìn người từng cao sàn sàn như mình, bây giờ đã biến thành cậu thiếu niên cao hơn cô một cái đầu. Cô nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng nõn, ngữ điệu mang vẻ trêu chọc: “Tiểu bá vương, ba năm không gặp, sao anh cao lên nhiều vậy?”
Từ Úc lười biếng rũ mắt nhìn Tô An Hi, nửa ngày sau mới “hừ” một tiếng, giọng điệu không được hữu hảo như Tô An Hi: “Em cũng biết ba năm không gặp.”
Nụ cười trên mặt Tô An Hi có chút cứng lại, nịnh nọt không thành rồi.
Nhưng sự căng cứng đó cũng chỉ là một chút, thoáng cái đã biến mất. Tô An Hi liếc mắt nhìn cặp nam nữ sinh cách đó không xa, vui vẻ phất tay với bọn họ, rồi hỏi lại người trước mắt.
“Hoắc Nham Tông cũng tới sao?”
Nói xong, Tô An Hi bỏ qua sự không thoải mái vừa rồi, đẩy hai đại môn thần ra, chạy thẳng tới chỗ hai người kia: “Hoắc Nham Tông, Từ Lai.”
Hai người bị gọi cũng dừng bước, nhìn kĩ người trước mắt, lúc này mới tràn ra nụ cười, cùng nhau hô lên: “Tô An Hi?”
Tần Thụy và Hàn Phóng rối rít vỗ vai Từ Úc, âm thầm lắc đầu, rồi lại đồng loại ném cho anh ánh mắt nén bi thương.
Thanh mai mong ngóng ba năm không để ý đến anh, anh còn không tốt bằng người khác và em gái ruột nhà mình cơ đấy.
Cuộc đời này! Chính là một màn hài kịch.
…
Đôi khi quỹ đạo thời gian cực kỳ giống nhau. Nếu nói tới thời tiểu học, Từ Úc và Tô An Hi không hợp nhau vì chán ghét đơn thuần. Thì hiện tại tới cấp ba, lại không thể dùng hai từ “chán ghét” đơn thuần để giải thích rõ ràng được.
Bắt đầu từ khi nào bọn họ không để ý tới đối phương đây? Hẳn là không bao lâu sau trận đấu bóng rổ của trường.
Ngày đó, đội trưởng đội bóng rổ trường trung học trực thuộc đại học Du vừa nói vừa cười rồi lôi kéo Tô An Hi.
Ngày đó, hoa khôi giảng đường đưa nước cho Từ Úc. Mà Từ Úc luôn làm lơ nữ sinh toàn trường… lại nhận lấy.
Đêm hôm đó, trong sân bóng rổ của đại viện, hai người vốn thích nhau lại dùng đôi nóng nảy nhìn đối phương.
Từ ngày đó về sau, hai bọn họ không phản ứng lại nhau nữa, mỗi người mỗi ngả.
Các bạn nhỏ trong đại viện đều không hiểu ra sao, cũng không thể hiểu thấu.
Đến lúc đó, trường Nhất Trung truyền ra tin đồn học thần Tô và hot boy Từ bất hòa với nhau.
Nếu muốn hỏi nguyên nhân trong đó, thì có suy đoán là: Học thần Tô coi thường hot boy Từ học hành yếu kém, còn hot boy Từ không hợp mắt học thần Tô cả ngày mang bộ dạng cao cao tại thượng.
Thế nhưng mọi người đều biết hot boy học kém là thật, còn học thần cao cao tại thượng lại là giả.
Ít nhất toàn bộ khối 10 đều biết Tô An Hi đẹp người đẹp nết, lại học giỏi, hơn nữa còn thích giúp đỡ mọi người.
…
Cái thích của thuở thiếu thời thường mỏng manh và mẫn cảm. Khoảng thời gian yêu thầm lẫn nhau, những thứ còn giấu trong lòng, những bí mật cất giấu trong sổ ghi chép đó, đều nương theo mùa mưa trân quý của mỗi người.
Đại đa số đều gặp trở ngại với thanh xuân của chính mình.
Một trận náo loạn trăm bề năm đó, cuối cùng cũng sẽ hòa thành thanh xuân.
Đó cũng là một màn ghen tuông đầy trời, là thời thanh xuân u mê không tỉnh ngộ.
Hết chương 9.
Thời gian trôi qua vĩnh viễn không quay trở lại, chuyện cũ chỉ có thể là dư vị. Nhớ tới thời thanh mai trúc mã, ngày đêm của hai đứa nhỏ có lẽ luôn gắn liền với những vô tư.
…
Nhưng đối với Từ Úc và Tô An Hi mà nói, thanh mai trúc mã và hai đứa nhỏ vô tư kia, ha ha, không hề tồn tại.
Từ khi Tô An Hi có kí ức tới nay, đã vị tiểu bá vương nhà họ Từ này bắt nạt. Kể ra cũng lạ, trong đại viện không chỉ có một cô nhóc là cô, nhưng Từ Úc chỉ thích bắt nạt mình cô.
Mà Tô An Hi cũng không phải công chúa Babie bé nhỏ gì. Tuy trong mắt cha mẹ, các vị trưởng bối, bạn bè và thầy cô, cô vẫn luôn là cô bé ngoan ngoãn, yêu học tập, không thích gây chuyện. Có điều, chỉ có mình Từ Úc biết con nhóc thối này có chút xấu xa.
Từ Úc luôn có thể tìm được những phương pháp mới để trêu chọc Tô An Hi. Tô An Hi cũng luôn có thể lòng vòng để chú Từ đánh anh.
Cho nên, quan hệ trước nay của bọn họ không phải là cá lớn nuốt cá bé như bề ngoài, mà là kì phùng địch thủ ngầm.
Mãi cho đến kì nghỉ hè Tô An Hi chuyển tiếp lên cấp hai, bố mẹ cô ầm ĩ một trận tới mức không ai khuyên nổi.
Dì Lâm đưa Tô An Hi chuyển ra khỏi đại viện, trở về nhà mẹ đẻ ở phương Bắc, một lần đi này chính là ba năm.
Chuyện bố mẹ của Tô An Hi khi cô còn nhỏ đó, nói một câu dễ nghe thì là chuyện của người lớn, cô vốn không có quyền hỏi đến. Nhưng lúc mẹ đưa cô rời đi, cô nhớ rõ bố mình đã nói một câu: “Anh sẽ không ly hôn.”
Từ khi sinh ra chưa bao giờ rời khỏi quê hương, cha mẹ lại ầm ĩ như vậy, trong lòng cô tự nhiên cũng không dễ chịu.
Còn phải rời khỏi đám bạn chơi từ thuở nhỏ, trong lòng lại càng thêm khổ sở.
Điều duy nhất khiến lòng cô vui hơn một chút, đó là cuối cùng cũng thoát được tên hỗn thế ma vương Từ Úc kia.
Thế nhưng tới lúc thực sự rời đi rồi, đến với hoàn cảnh lạ lẫm, loại tưởng niệm khó hiểu lại vây lấy cô cả thời cấp hai.
Đương nhiên, đối với Từ Úc hoàn toàn không biết tin gì thì là tức giận, cực kì tức giận.
Sau khi đi trại hè trở về không thấy đối tượng bắt nạt đâu nữa, trong lòng anh thoáng chốc trở nên vắng vẻ.
Thật ra lúc đó, cả hai đều không hiểu bọn họ bắt nạt lẫn nhau, không phải là chán ghét mà là thích.
Trận tức giận này của Từ Úc kéo dài ba năm.
Ba chữ Tô An Hi tuyệt đối là cấm kị với anh, chưa nói tới ba chữ viết liền nhau, dù có tách ra cũng không được.
Mấy từ như “An tĩnh, Hi vọng, Tô Châu” đều không được.
Mỗi lần mấy người Hoắc Nham Tông không chú ý nhắc tới Tô An Hi, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Từ Úc sẽ lập tức đổi sắc, sau đó quay lưng chạy lấy người.
Bọn họ đều biết Từ Úc có tình cảm khác biệt với Tô An Hi, có điều lúc đó đều là mấy đứa nhóc chưa lớn, ai có thể cho là thật
…
Gặp lại là sau ba năm, Tô An Hi bước từ trên xe xuống. Lúc đi qua sân bóng rổ, từng dãy ngô đồng cao lớn chắn tầm mắt cô.
Dù vậy, cô chỉ cần nhìn một chút là thấy thiếu niên đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng kia.
Áo đồng phục bóng rổ màu vàng dán vào thân thể gầy gò nhưng không yếu ớt của anh, cả người anh như được phủ một tầng kim quang sáng rực rỡ.
Dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi của anh trượt từ trên trán xuống, mồ hôi trên cằm cũng rung rung như sắp rơi xuống. Anh đưa tay lau mồ hôi trên tóc mái, lắc lắc đầu một chút, mồ hôi rơi xuống mặt đất như mưa.
Có điều ba năm trôi qua, anh lại càng đẹp trai hơn.
Ngày ấy, Từ Úc không biết Tô An Hi anh tức giận ba năm đã trở về…
Lúc thực sự gặp lại là ngày hôm sau, cũng là ngày khai giảng đầu tiên.
Học sinh lớp 10 mới vào đều lưu truyền tên người đứng đầu bắt mắt, đó là nữ sinh Tô An Hi.
Vì sao lại lưu truyền? Có ba điểm.
Thứ nhất, cô không tham gia huấn luyện quân sự dành cho học sinh mới, cứ đột nhiên xuất hiện như vậy.
Thứ hai, cô đứng thứ nhất khi thi vào cấp ba. Thậm chí còn cao hơn người đứng thứ hai tròn 30 điểm. Trong trường Nhất Trung đông đúc nhân tài này, cô dẫn trước xa như vậy là tương đối thành công.
Còn điểm thứ ba sao, chính là tò mò. Thiếu nam thiếu nữ 15, 16 tuổi luôn thấy mới mẻ với mọi chuyện. Đồ vật cũng được, nhân vật cũng tốt, lòng tò mò vượt xa trí tưởng tượng cũng là cấu tạo điển hình của sinh lý và tâm lý.
Vì thế lời đồn đại biến thành: bộ dạng của thủ khoa Tô An Hi chính là một con mọt sách bốn mắt.
Khi thiếu nữ mặc đồng phục đi vào lớp 10-1, cô buộc tóc đuôi ngựa cao vút, đeo cặp sách đứng trên bục giảng, hào phóng giới thiệu bản thân thì ngay lập tức đã đánh bại mọi lời đồn. Hình ảnh ấy như cái tát vang dội tới những bạn học lan truyền tin đồn kia.
Đâu có bộ dạng mọt sách bốn mắt nào ở đây, rõ ràng là nữ hiệp xinh đẹp từ tiểu thuyết võ hiệp mà!
Người rảnh rỗi như Từ Úc vốn không quan tâm tới động thái của trường học. Đừng nhìn anh được gắn với thân phận hot boy, thật ra chính là một học sinh yếu kém.
Vì vậy tới lễ khai giảng buổi chiều, Từ Úc vốn không chú ý gì lại nghe thấy đám nữ sinh vây quanh dùng giọng khinh thường khi nhắc đến “học sinh đại diện cho khối 10 – Tô An Hi”, lúc này anh mới ngẩng đầu lên.
Cách một nửa sân tập và đường chạy, thiếu nữ đi đến bàn chính giữa trên đài, đứng trước micro và dùng đôi mắt sáng ngời nhìn mọi người dưới đài, sau đó hơi khom lưng cúi chào, để lộ ra dáng vẻ đoan chính. Sau nữa, âm thanh trong trẻo của cô cũng truyền tới lỗ tai mọi người thông qua loa tập thể của trường.
Từ Úc nhìn Tô An Hi chằm chằm. Người từ trước đến nay ngang bướng, lạnh lùng như anh lại nhếch môi cười một tiếng nơi công cộng, nhưng sau đó đã thu lại ngay.
Ồ! Nhóc xấu xa, về rồi đấy à?
Sau khi Tô An Hi phát biểu xong, cô đứng ở chỗ cao, đối mắt với cặp mắt đen kia qua đám người đông đảo. Sau đó âm thầm khiêu khích cười một tiếng, giống như đang trả lời anh.
Ha! Tiểu bá vương, em về rồi đây.
Khoảnh khắc đó, không ai biết thật ra bọn họ đang nhìn nhau chăm chú.
Cũng chính khoảnh khắc đó, không ai biết, thậm chí chính họ cũng không biết: Trong cái nắng gắt gao của ngày hè, trong cơn gió nhẹ ẩm ướt, lần đầu tiên tất cả mọi người đã trở thành vai phụ trong cuộc đời của hai người bọn họ.
…
Sau khi tan học ngày đó, Tô An Hi vừa mới dừng xe ở nhà xe đã bị người chặn lại.
“Được lắm, Tô An Hi, trở về cũng không báo báo một tiếng.” Tần Thụy cố ý thể hiện một mặt hưng sư vấn tội mà chỉ vào Tô An Hi, nói gì cũng không cho cô đi qua.
“Đúng vậy, lúc đi cũng không nói một tiếng, trở về lại còn lén lút.” Hàn Phóng đứng chống nạnh như muốn hầu hạ cô bằng đại hình: “Tô An Hi, tôi là ai? Không nói được thì cậu chết chắc.”
Tần Thụy và Hàn Phòng cùng tuổi với Tô An Hi, ngày còn học tiểu học họ từng học chung một lớp.
Bây giờ, Tần Thụy vẫn học ở Nhất Trung, chỉ không ở cùng lớp với Tô An Hi, cũng trong lễ khai giảng mới nhận ra Tô An Hi.
Hàn Phóng thì sao, học ở trường trung học trực thuộc đại học Du. Sau khi tan học trở về nghe cái loa lớn Tần Thụy báo tin, thế nên hai người đồng loạt đi xem Từ Úc.
Kết quả người ta làm bộ chẳng liên quan gì đến tôi. Không biết lúc cô nhóc Tô An Hi đi rồi, ai là người không vực dậy nổi tinh thần.
Tô An Hi cười cười, nhận mặt từng người: “Tần Thụy, Hàn Phóng, không sai chứ?”
Hai người được gọi tên đều hài lòng nở nụ cười: “Coi như cậu còn có lương tâm.”
“Chơi từ nhỏ tới lớn, không dám quên.”
Tô An Hi chính là sợ hai người này chơi xấu cô. Nhớ năm đó lúc Từ Úc chỉnh cô, hai người này còn xem rất nhiệt tình. Bây giờ cả đám đều cao to thế này, cô thừa nhận mình không đắc tội nổi.
“Anh thì sao?”
Vừa dứt lời, Tô An Hi ngẩng đầu nhìn lại. Thiếu niên khôi ngô đút hai tay vào túi quần, ung dung đi tới từ sau lưng Tần Thụy và Hàn Phóng.
“Từ Úc.” Tô An Hi nhìn người từng cao sàn sàn như mình, bây giờ đã biến thành cậu thiếu niên cao hơn cô một cái đầu. Cô nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng nõn, ngữ điệu mang vẻ trêu chọc: “Tiểu bá vương, ba năm không gặp, sao anh cao lên nhiều vậy?”
Từ Úc lười biếng rũ mắt nhìn Tô An Hi, nửa ngày sau mới “hừ” một tiếng, giọng điệu không được hữu hảo như Tô An Hi: “Em cũng biết ba năm không gặp.”
Nụ cười trên mặt Tô An Hi có chút cứng lại, nịnh nọt không thành rồi.
Nhưng sự căng cứng đó cũng chỉ là một chút, thoáng cái đã biến mất. Tô An Hi liếc mắt nhìn cặp nam nữ sinh cách đó không xa, vui vẻ phất tay với bọn họ, rồi hỏi lại người trước mắt.
“Hoắc Nham Tông cũng tới sao?”
Nói xong, Tô An Hi bỏ qua sự không thoải mái vừa rồi, đẩy hai đại môn thần ra, chạy thẳng tới chỗ hai người kia: “Hoắc Nham Tông, Từ Lai.”
Hai người bị gọi cũng dừng bước, nhìn kĩ người trước mắt, lúc này mới tràn ra nụ cười, cùng nhau hô lên: “Tô An Hi?”
Tần Thụy và Hàn Phóng rối rít vỗ vai Từ Úc, âm thầm lắc đầu, rồi lại đồng loại ném cho anh ánh mắt nén bi thương.
Thanh mai mong ngóng ba năm không để ý đến anh, anh còn không tốt bằng người khác và em gái ruột nhà mình cơ đấy.
Cuộc đời này! Chính là một màn hài kịch.
…
Đôi khi quỹ đạo thời gian cực kỳ giống nhau. Nếu nói tới thời tiểu học, Từ Úc và Tô An Hi không hợp nhau vì chán ghét đơn thuần. Thì hiện tại tới cấp ba, lại không thể dùng hai từ “chán ghét” đơn thuần để giải thích rõ ràng được.
Bắt đầu từ khi nào bọn họ không để ý tới đối phương đây? Hẳn là không bao lâu sau trận đấu bóng rổ của trường.
Ngày đó, đội trưởng đội bóng rổ trường trung học trực thuộc đại học Du vừa nói vừa cười rồi lôi kéo Tô An Hi.
Ngày đó, hoa khôi giảng đường đưa nước cho Từ Úc. Mà Từ Úc luôn làm lơ nữ sinh toàn trường… lại nhận lấy.
Đêm hôm đó, trong sân bóng rổ của đại viện, hai người vốn thích nhau lại dùng đôi nóng nảy nhìn đối phương.
Từ ngày đó về sau, hai bọn họ không phản ứng lại nhau nữa, mỗi người mỗi ngả.
Các bạn nhỏ trong đại viện đều không hiểu ra sao, cũng không thể hiểu thấu.
Đến lúc đó, trường Nhất Trung truyền ra tin đồn học thần Tô và hot boy Từ bất hòa với nhau.
Nếu muốn hỏi nguyên nhân trong đó, thì có suy đoán là: Học thần Tô coi thường hot boy Từ học hành yếu kém, còn hot boy Từ không hợp mắt học thần Tô cả ngày mang bộ dạng cao cao tại thượng.
Thế nhưng mọi người đều biết hot boy học kém là thật, còn học thần cao cao tại thượng lại là giả.
Ít nhất toàn bộ khối 10 đều biết Tô An Hi đẹp người đẹp nết, lại học giỏi, hơn nữa còn thích giúp đỡ mọi người.
…
Cái thích của thuở thiếu thời thường mỏng manh và mẫn cảm. Khoảng thời gian yêu thầm lẫn nhau, những thứ còn giấu trong lòng, những bí mật cất giấu trong sổ ghi chép đó, đều nương theo mùa mưa trân quý của mỗi người.
Đại đa số đều gặp trở ngại với thanh xuân của chính mình.
Một trận náo loạn trăm bề năm đó, cuối cùng cũng sẽ hòa thành thanh xuân.
Đó cũng là một màn ghen tuông đầy trời, là thời thanh xuân u mê không tỉnh ngộ.
Hết chương 9.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook