Uất Hận
-
37: Muốn Ớ Cạnh Anh
Một buổi trưa mát mẻ không nắng nóng như mọi khi, Tư Mộ ngồi trước gương để sửa sang lại tóc, cậu vừa thay đồ, bộ đồ có chiếc áo thun tay dài màu trắng cùng một chiếc quần ngang đầu gối cũng là màu trắng.
Tư Mộ thật hợp với màu trắng một màu tinh khiết không bị vấy bẩn thỉu.
(&°
Mái tóc nâu kèm với sắc đẹp như hoa và màu trắng của bộ đồ, Tư Mộ rất sáng chói và sang trọng một cách giản dị, đi xuống nhà xỏ chân vào đôi giày, không cần Tư Mộ phải cất tiếng nói hay hỏi gì cả Quản gia nhanh chóng gọi tài xế đi lấy xe chuẩn bị cho Tư Mộ.
Khi cậu vừa đi ra khỏi nhà trước cổng đã có chiếc xe 4 chỗ đợi cậu, Tư Mộ có chút bất ngờ rồi nhanh chóng ngồi vào xe, bên ngoài là quản gia cúi đầu chào cậu một cách kính trọng.
Tài xế hỏi Tư Mộ muốn đi đâu anh ta sẽ đưa cậu đi.
Tư Mộ chỉ nhẹ giọng nói.
- Đến công ty của Thành Khải ạ.
Tài xế nghe lệnh và bắt đầu đạp ga đi về phía trước.
Nửa tiếng sau cũng đến nơi, khung hình vẫn như lần đầu Tư Mộ đến nhưng hôm nay đông hơn, cánh cửa lớn cũng mở ra liên tục.
Tư Mộ bước xuống xe thần thái vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng nay lại trầm lặng không cười nhiều như lần trước, Tư Mộ sải bước đi về phía cánh cửa lớn của công ty.
Những người đã từng gặp Tư Mộ đi chung với Thành Khải rồi thì khi gặp phải cậu họ đều cúi đầu chào một cách kính trọng và ngưỡng mộ.
(°
Cứ thế Tư Mộ ung dung đi đến phòng làm việc của Thành Khải nơi mà các nhân viên sợ nhất khi đi vào đưa tài liệu.
(3°
* Cốc-cốc-cốc *
Từ trong phòng vang ra một giọng nói lạnh đến chết người.
- Giờ này là giờ nghỉ ngơi của tôi, ai lại to gan đến làm phiền? Không biết quy tắc hay sao? #Thành Khải
(15'
Nếu là người khác họ sẽ rén và vội vàng xin lỗi, nhưng người gõ cửa này là ai kia chứ, là Tư Mộ, cậu không trả lời và cũng không cần sự cho phép của Thành Khải mà mở cửa phòng ra lú đầu vào cất tiếng nói.
- Là em cũng không được vào ạ? 2°
Thành Khải nghe giọng nói quen thuộc liền đưa mắt nhìn, sau khi nhìn thấy Tư Mộ anh liền đổi trạng thái sang ôn hòa nói.
- Là em à, lại đây với anh.
Anh xin lỗi anh không biết người đó là em.
(11)
Tư Mộ bước vào và đóng cửa lại, đi lại gần chỗ Thành Khải đang ngồi, Tư Mộ cười nhẹ rồi nói.
- Không sao mà đừng xin lỗi, do em đến mà không báo trước mà.
C°
Thành Khải đang ngồi làm việc liền đứng dậy đi kéo một chiếc ghế lại rồi kéo nhẹ Tư Mộ lại ngồi, Thành Khải ngồi lại xuống ghế gần Tư Mộ tay trái chống lên bàn đặt đầu lên tay mặt quay về phía Tư Mộ, giọng anh ôn trầm nói.
- Sao em lại đến đây? Ở nhà có gì không thoải mái sao?
Tư Mộ chỉ lắc đầu rồi trả lời.
- Không phải thế, em chỉ là,...ừm...em muốn ở cạnh anh thôi.
(1)
Lời nói vừa thốt ra mặt Tư Mộ có chút hơi ngưỡng đỏ, Thành Khải nghe xong cảm giác có chút bất ngờ nhưng rồi anh cười nhẹ đưa tay xoa đầu Tư Mộ giọng anh gần như hơi mệt mỏi nói.
I
- Anh cũng muốn ở cạnh em, phải chi bây giờ ai đó cho anh ôm cái thì tốt biết mấy nhỉ? (6°
Tư Mộ hơi hoang mang nhưng cậu liếc mắt nhìn xung quanh chẳng còn ai khác ngoài mình và Thành Khải, vậy anh muốn ai cho anh ôm? Tư Mộ nhìn lại Thành Khải với đống tài liệu chất chồng, nghiêng nhẹ đầu đưa ngón tay chỏ chỉ vào mặt mình rồi nói.
- Ai đó? Là em hả? (1)
Thành Khải không nói không rằng chỉ gật đầu đôi mắt nhìn Tư Mộ như đang chờ đợi câu trả lời từ cậu.
Tư Mộ tim
đập thình thịch, tình cảnh này Tư Mộ có chút ngượng ngùng nhưng rồi dang tay ra giọng có chút tinh nghịch nói.
- Ai đó cho anh ôm nè! (4°
Bên ngoài gió liu riu mát lạnh, nơi đây Thành Khải và Tư Mộ đang ôm chầm lấy nhau cả hai như an ủi mệt mỏi, muộn phiền cho nhau một cách ấm áp.
Tư Mộ mạo muội đưa tay xoa đầu tư Thành Khải khi đầu anh để trên vai cậu.
- Được rồi~ mệt mỏi tan biến mất đi đừng ở lại nữa nè.
()
Giọng nói ấm áp và dịu dàng như xoa dịu trái tim lạnh lẽo của Thành Khải bao lâu qua, anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng trong cái ôm của Tư Mộ, tình yêu đôi khi chỉ là một hành động nhỏ nhặt nhất cũng làm người ta hạnh phúc nói chi là cái ôm này.
(13"
Thấy trước giờ vẫn chưa nghỉ tới việc sẽ được ôm Tư Mộ giữa thanh thiên bạch nhật và lúc cậu còn thức như này, những nụ hôn, cái ôm khi trước cũng đều là khi Tư Mộ đã say giấc ngủ.
Cái ôm rồi cũng buông ra vì đống công việc trên bàn, Thành Khải luyến tiếc rời khỏi cái ôm nhẹ giọng nói.
- Cảm ơn em.
Rồi lại tiếp tục làm việc, Tư Mộ vẫn ngồi đó nhìn Thành Khải làm việc, một người cứ chăm chú làm việc, còn một người ngồi đó được coi là động lực để người kia hoàn thành công việc một cách nhanh chóng và dễ dàng.
Tư Mộ ngồi đôi mắt luôn là ngắm nhìn Thành Khải, thoáng chốc cậu không thể kiểm soát mắt mình mà cứ luôn nhìn dáng vẻ tập trung vào công việc của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook