Uẩn Khuất
-
1: Trần Ngọc Nữ
Hồn ma có thật sự tồn tại?Nơi tôi sống, người lớn trong làng đều dọa lũ trẻ con rằng: "khi trời tối các hồn ma sẽ xuất hiện, nếu trẻ con mà không về nhà trước khi trời tối thì sẽ bị những hồn ma đó bắt đi."Lũ trẻ con trong làng đều rất sợ, chúng tin hồn ma có thật nên mỗi khi đi ra ngoài chơi chúng đều về nhà trước lúc mặt trời lặn.Nhưng tôi không giống chúng nó bởi khi tôi còn nhỏ, có vài lần mải mê chơi đến tận tối mịt mới về nhà, mà tôi chưa hề nhìn thấy hồn ma nào cả.
Nên tôi cho rằng người lớn dọa như vậy là để lũ trẻ con sợ và không dám lang thang bên ngoài khi trời đã tối.Tôi tên là Trần Ngọc Nữ.Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng nghề truyền thống dệt vải lâu đời.
Nhà tôi cũng là một nhà dệt vải lớn có tiếng tăm trong làng.Gia đình tôi vô cùng phức tạp, cha tôi lấy những ba người vợ và mẹ tôi là người vợ thứ ba của ông.Bà cả là con gái của một gia đình khá giả trong làng, bà được cha tôi đường đường chính chính rước vào từ cửa lớn, khi gả đến đây bà mang theo rất nhiều của hồi môn, cha tôi lúc đó chỉ là con của một nhà dệt vải không có tiếng tăm, nên khi lấy được bà, cha tôi như nhặt được vàng vậy, sau này mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do bà Cả quyết định.Bà Hai là một người sống an phận, bà chưa từng tham gia bất kì chuyện gì trong nhà.Còn mẹ tôi là được cha tôi đem từ ngoài về, một lần khi cha tôi đang đi tìm nhà sản xuất tơ tằm thì gặp mẹ tôi, cha tôi thấy bà một thân một mình không nơi nương tựa, nên đã đem bà về cho bà làm lẽ.Cha tôi cùng bà Cả và những đứa con của bà sống ở gian nhà chính, nơi mà chỉ khi nào cha tôi có mặt ở nhà thì tôi mới được bước vào.Bà Hai thì ở gian nhà phụ to, còn chúng tôi ở gian nhà phụ nhỏ.Tuổi thơ của tôi ngoài việc thi thoảng sẽ nghe thấy mấy bà hàng xóm nói về những chuyện kì lạ xảy ra trong làng thì cũng không có gì đặc biệt.
Tôi được đi học, ngày ngày cùng mấy đứa trẻ gần nhà rong ruổi khắp cánh đồng.
Cứ ngỡ cuộc sống sẽ cứ bình dị như vậy mà qua đi, cho đến năm tôi 19 tuổi.Ngày hôm đó tôi và mẹ đang ở trong nhà đan khăn thì nghe thấy ngoài sân ồn ào, tôi tò mò chạy ra xem thì thấy một tốp người lạ mặt, họ khiêng mấy cái hòm gỗ đi vào nhà chính, trông như họ đến nhà tôi để hỏi cưới vậy.
Cũng chẳng biết bà chị nào của tôi sắp lấy chồng nữa, tôi nhún vai đi vào nhà.Một lát sau bà cả cho người gọi tôi lên nhà chính, tôi lấy làm lạ, người ta đến hỏi cưới mà bà ấy lại gọi tôi lên làm gì, một dự cảm chẳng lành.Bước vào cửa tôi thấy trong nhà có mấy người đàn ông cao to đang đứng và một người phụ nữ trung niên đang ngồi nói chuyện vô cùng vui vẻ với bà Cả.Vừa nhìn thấy tôi người phụ nữ trung niên liền cười tươi nói: "Đây là Ngọc Nữ phải không? Trông thật là xinh xắn, chắc chắn con trai tôi sẽ rất thích."Tôi còn đang ngẩn ngơ thì bà Cả lên tiếng "đây là dì Oánh ở làng bên, mau chào dì đi."Tôi vội vàng cúi đầu "cháu chào dì Oánh.""Ôi trời, đứa trẻ này vừa xinh xắn lại còn lễ phép, mau mau lại đây ngồi cạnh dì nào".
Dì Oánh vừa khen vừa vẫy tay gọi tôi.Sau khi ngồi xuống cạnh dì Oánh, bà Cả đối tôi nói:"Mẹ gọi con lên đây là có chuyện quan trọng muốn nói cho con".Bà Cả quay qua gật đầu với dì Oánh rồi nói tiếp:"Con năm nay cũng đã 19 rồi, không còn nhỏ nữa, đã đến lúc tìm một nơi để gửi gắm rồi.
Mặc dù mẹ không phải là người sinh ra con nhưng nhìn còn từ bé đến lớn, mẹ đã sớm coi con là con gái của mẹ.
Nên mẹ mong con được gả vào một nhà đàng hoàng, cả đời về sau được hạnh phúc""Nay dì Oánh ở làng bên nhìn trúng con, mẹ thấy con người dì ấy tốt bụng lại phóng khoáng, con qua đấy làm dâu nhất định sẽ không bị thiệt thòi".Đến lúc này tôi mới hiểu, hóa ra bọn họ đến đây là để hỏi cưới tôi.
Nhưng thật quá đáng khi mà hôn sự của tôi, bà Cả không gọi mẹ tôi lên bàn chuyện mà lại tự ý quyết định rồi gọi tôi lên để thông báo.
Bà ấy coi mẹ tôi chết rồi hay sao, tôi vô thức nắm chặt tay lại.Bà Cả thấy tôi cúi gằm mặt liền biết tôi không dám lên tiếng trong chuyện này, từ trước tới giờ bà ấy luôn coi thường hai mẹ con tôi.Bà ấy giả vờ trấn an tôi."Con yên tâm, mọi chuyện đã có mẹ lo liệu, con chỉ cần chuyên tâm học lễ nghĩa thôi".Sau khi bàn bạc xong xuôi tôi cùng bà Cả tiễn tốp người dì Oánh ra cổng, ra đến cổng dì Oánh ghé vào tai bà Cả nói gì đó, bà Cả nắm tay dì Oánh gật đầu lia lịa.Ngay lúc dì Oánh quay đi thì mắt dì và mắt tôi chạm nhau, chỉ lướt qua thôi nhưng cái nhìn ấy khiến tôi rùng mình.Đang suy nghĩ về cái nhìn của dì Oánh thì nghe giọng bà Cả."Mày còn đứng thần người ra đấy làm cái gì, còn không đi kêu mẹ mày chuẩn bị cơm nước để tối cha mày về bàn hôn sự của mày." Nói xong bà ta lườm tôi một cái rồi đi vào nhà.Buổi tối hôm đó.Sau khi dùng bữa xong, cha tôi kêu bà Hai và mẹ tôi rảo tay lên rồi còn lên nhà bàn chuyện, vậy là cha tôi quyết định gả tôi cho nhà dì Oánh rồi.Cha tôi cả đời sống vì sự nghiệp của ông, chuyện trong nhà ông không mấy quan tâm, tôi đối với ông cũng chỉ là một đứa con gái vô giá trị mà thôi.Chúng tôi vừa mới ngồi xuống, cha tôi đã đi thẳng vào vấn đề."Tao nghe mẹ Cả mày bảo tìm được mối hôn sự tốt cho mày, nếu đã là mối hôn sự mà mẹ Cả mày chọn thì chắc chắn tốt."Nói xong, không đợi tôi đáp lời ông liền quay sang mẹ tôi."Bà Hiểm, con gái bà nay đã tìm được một nơi gửi gắm tốt, tôi cũng xem ngày rồi, bà dẫn nó đi mua thêm vài bộ quần áo để vài ngày nữa nó còn mang theo."Ngắt lời, ông đứng dậy cầm cái áo, khoác lên người rồi đi mất.Tôi luôn tự hỏi, liệu ông ấy có biết, vì sự lạnh nhạt đó của ông mà hai mẹ con chúng tôi bao nhiêu năm nay đã phải sống cuộc sống thiếu thốn và phải sống khép nép như thế nào?(Tất cả nhân vật và sự kiện trên đây đều là hư cấu.).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook