- Thứ, ngày, tháng đâu? Vi Yến đâu???? 

Tôi nuốt vội mẫu bánh, lấy tay quệt ngang miệng rồi vờ nhặt viên phấn đã được chuẩn bị sẵn, cuống quýt:

- Dạ em đang nhặt phấn để viết đây ạ!

- Nhanh lên! - Cô Ly vừa la vừa huơ huơ cây thước - cách duy nhất giúp chúng tôi tăng tốc khi làm gì đó. Phải công nhận cái trò giả vờ nhặt đồ để ăn vụng thật quá hay, đến mức cô Ly mà còn không nhận ra.

Tôi viết vội dòng chữ quen thuộc mà mình đã phải viết mỗi ngày kể từ khi lên lớp 9. Cô Ly thật là, cứ đơn giản thì không chịu, cái gì cũng phải hoa lá hẹ, đề thứ, ngày, tháng cũng phải nắn nót với hai, ba màu phấn.

- Nay ngày mấy bây? - Câu hỏi quen thuộc chỉ mình tôi hỏi mà 39 đứa trả lời.

- 25!!!!!!

Tự dưng tim tôi hẫng một nhịp. Hôm nay là ngày 25. Cũng chính ngày này, vào 4 tháng trước, một người đã đến, nhưng 4 tháng sau, tất cả chỉ còn là một khoảng trống...

- Rồi, nhanh ra xếp hàng. - Cô Ly nói, rồi bước vội ra cửa lớp.

15 phút đầu giờ, cô nói mặc cô, bọn nó vẫn cứ lặng lẽ chép bài. Định nghĩa bài tập về nhà của lớp tôi: một đứa chép sách giải, 39 đứa chép lại từ đứa chép sách giải, và dĩ nhiên là trong 15 phút đầu giờ.

- Ê ê đưa tao tập Toán coi!

- Lý đâu?

- Tao lấy Văn soạn nha!

-...

Bà con xung quanh cứ âm thầm mà làm việc, mà chắc chẳng có bàn nào “âm thầm” bằng bàn tôi. Tên Thiên luôn lấy tập của tôi mà không bao giờ xin phép. Có lần, nếu tôi nhớ không nhầm là vào thứ tư - cái ngày khủng khiếp nhất tuần với Lý - Hóa - Toán - Văn, lớp tôi chép bài của nhau mà cứ làm ầm cả lên. Chả là đứa nào cũng vội, rồi chuyện giành giật xô xát lớn tiếng với nhau là không tránh khỏi. Cô Ly hôm ấy lại đang buồn bực chuyện gì đó, bèn la một trận ra hồn. Tôi nhớ nhất vẫn là câu cuối cùng trong bài diễn văn dài thườn thượt:

- Xem bàn của Vỹ Thiên và Vi Yến đây này! Học hỏi người ta đi, nãy giờ có nghe tiếng chí chóe gì đâu!

Lúc cô phát ngôn, cô không hề hay biết tôi và Vỹ Thiên đang đấu võ tay dưới ngăn bàn, làm cho thiên hạ đồng loạt ném vào bàn tôi những ánh nhìn khinh bỉ. Dẫu sao, đó cũng là chuyện thường ngày của tôi và hắn. Lúc trước, chỉ tập tôi để trên bàn hắn mới dám lấy. Dần dần về sau, khi cần hắn tự tiện moi thẳng từ cặp tôi. Chẳng hạn như bây giờ đây, chiếc cặp yêu quý của tôi đang nằm ở chỗ hắn.

- Hê, sao hôm nay mày để yên cho tao lấy cặp mày vậy? - Hắn vừa chép vừa hỏi tôi.

- Nói mãi cũng thế thôi. Im lặng cho khỏe.

- Xạo. Mày đang buồn, đúng không?

- Không. - Tôi dối.

Hắn tăng tốc, viết cứ như vẽ, xong, hắn đóng tập, cất tập vở của tôi vào cặp, chỉnh sửa quần áo rồi quay sang tôi, hỏi:

- Mày buồn chuyện gì?

Mỗi khi nói dối tôi rất sợ khi bị người đối diện nhìn vào mắt, nên tôi vờ quay lên bảng, đáp:- Tao đã bảo là tao không buồn.

- Ai làm mày buồn?

- Tao không buồn.

- Buồn chuyện gì?

- Tao...không...buồn! - Tôi nhấn từng chữ thật rõ.

- Hừ, tao không ngu đâu Yến. Hải Phong chứ gì?

Tôi muốn mở miệng cãi lại hắn, nhưng phút chốc cảm giác cơ miệng cứng đơ.

- Mày vẫn còn nhớ tên đó à?

Tôi lắc đầu, rồi lại vô thức gật đầu.

- Có gì đáng mà mày lại buồn khổ vì cái tên đó? Mà cũng chính mày chia tay trước mà, sao mày lại như vậy?

Tôi không muốn kể cho mọi người nghe về Hải Phong, không những vì tình cảm tôi dành cho Hải Phong mà còn vì tình bạn tôi dành cho Duy Nguyên. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của nó, nó đã muốn giấu thì tôi không thể làm chuyện mất mặt như vậy. Với cả, tung tin là hai hotboy của trường quen nhau, chắc tôi bay đầu với bọn fangirl của họ.

Ngoại trừ nhỏ Nhi ra thì tất cả mọi người, bao gồm Vỹ Thiên, chỉ biết đơn giản là tôi và Hải Phong không thể tiếp tục vì hai đứa không hợp nhau, thế thôi.

- Mày đừng buồn vì tên đó được không? - Giọng hắn vẫn trầm ấm nhẹ nhàng vang lên từ phía bên cạnh.

- Tao không biết. - Tôi gục mặt trên bàn, lại trở nên yếu đuối khi ở bên hắn.

- Yến này! - Hắn cúi xuống sát mặt tôi, hình như hắn cũng đang nằm dài trên bàn - Mày đừng như vậy. Có người sẽ lo cho mày lắm đấy!

- Ai chứ? - Tôi hỏi cho có lệ.

- Có đấy. Một tên ngốc. Mày buồn trông mày xấu lắm. Ngày thường mày đã xấu rồi, mà còn không cười nữa thì đến Thị Nở cũng phải chào thua!

Tôi bật cười, tiện tay đánh nhẹ vào vai hắn. Hắn nở một nụ cười thật hiền, không ngờ hắn nhiều lúc lại đáng yêu như vậy. Dường như khi tôi buồn, chỉ cần có hắn bên cạnh lại bỗng chốc cảm thấy cuộc đời có thêm hi vọng. Cái tên này, cứ như cái máy chụp ảnh ấy nhở!?

***

- Chị ơi, chị thấy anh Thiên không? - Tôi đang đi cùng nhỏ Nhi thì Thùy Linh tiến đến, lo lắng hỏi.

- Chị không biết. Chắc là nó đi với bọn con trai ấy! - Nhi nói, rồi chỉ về hướng bọn con trai.

- Em tìm rồi nhưng không thấy. Trên lớp cũng không, em nhắn tin thì lại không trả lời. Chẳng biết anh ấy lại bị làm sao nữa... - Trông Thùy Linh có vẻ lo lắng thật sự.

- A! Ban công tầng 3! - Tôi chợt nhớ ra, kéo tay Thùy Linh ra khỏi những tán cây để nhìn rõ hơn. Quả thật Vỹ Thiên đang ở trên đấy. Hắn đứng một mình, trông cô đơn và buồn bã, nhưng vẫn không kém phần quyến rũ. Thùy Linh dường như đã ngây người ra mất một lúc trước vẻ đẹp rạng ngời mà tôi đã nhìn gần như phát chán của hắn. Xong, cô bé không nói không rằng chạy một mạch lên cầu thang, chốc lát đã đến bên cạnh tên Thiên.

Tầng 3 dãy giữa là dãy phòng bộ môn nên ít người qua lại. Tôi nhớ có lần tôi buồn chuyện gia đình, lúc ấy tôi lại chỉ mới là một cô nhóc lớp 6 yếu đuối nên đã khóc rất nhiều. Vỹ Thiên hôm ấy kéo tôi lên tầng 3, bảo tôi mỗi lần buồn thì hãy lên đây, im lặng, bình yên ngắm mây trời sẽ làm lòng thanh thản. Quả thật tôi đã đỡ hơn rất nhiều. Nhưng cũng từ sau lần ấy cuộc sống của tôi trở lại là những chuỗi ngày bình yên. Tôi đã mạnh mẽ hơn và không còn cần những nơi xa vắng để nương tựa như ngày nào. Nhưng tên Thiên, phải chăng hắn vẫn còn một nỗi buồn như ngày xưa ấy? Thùy Linh và Thiên nói với nhau điều gì đấy. Trông Thùy Linh dịu dàng, như dường như hắn lại đang bực bội. Cái tên này, con gái người ta đường đường là hoa khôi, nổi tiếng xinh đẹp, tài giỏi, bao nhiêu người mơ mà không được, hắn có lại không biết giữ gìn. Đấy, con người ta nắm nắm kéo kéo hắn lại gạt tay ra, mặt bất cần nhìn đến là đáng ghét. Giờ thì có vẻ hắn lại đang lớn tiếng với Thùy Linh. Gì đấy? Thùy Linh... khóc à? Còn hắn, hắn lại quay xuống sân trường, không nhìn lấy cô bé một phút một giây. Thùy Linh lại nắm nhẹ cánh tay hắn. Lần này hắn không gạt ra mà quay mặt đối diện cô bé, nói gì đó. Xong, Thùy Linh nhẹ nhàng buông tay hắn, lau nước mắt rồi chạy thật nhanh xuống cầu thang.

Tôi và nhỏ Nhi vội quay sang hướng khác, cố tỏ vẻ tự nhiên, cứ như hai kẻ vừa xem phim tình cảm Hàn Quốc phiên bản Việt vừa rồi không phải là Thảo Nhi và Vi Yến. Thùy Linh đi thật nhanh qua chúng tôi, cảm giác nồng nặc mùi sát khí, và hình như, nếu không phải tôi quá đa nghi thì vừa rồi Thùy Linh vừa ném cho tôi một ánh nhìn không mấy thiện cảm. Lại gì nữa đây?

Vào học, tên Thiên không còn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như lúc nãy. Hắn trở về với con người thường ngày, một thằng con trai lóc chóc, lắm mồm, hài hước và điên khùng. Tự dưng tôi lại có những suy nghĩ rất lạ về tên Thiên, chắc chắn hắn không giống như những gì mọi người đã thấy và đã nghĩ.

- Này, mày làm gì mà Thùy Linh tìm mày ghê thế? - Tôi huých tay hắn, hỏi nhỏ.

- Có gì đâu, chút chuyện thôi mà. Lúc nãy là mày chỉ Thùy Linh chỗ tao đứng đúng không?

- Ừ.

Tôi trả lời thản nhiên, không ngờ chưa dứt lời thì một vật mềm mềm, đen đen đã che kín đầu tôi. Tôi nắm vật thể lạ, lôi xuống mới phát hiện ra đó là áo khoác của tên Thiên. Tôi định mở miệng hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã nói luôn một tràng:

- Mày có biết tao chỉ tin tưởng mình mày, chỉ cho mình mày biết chỗ của tao không hả? Giờ thì tao biết đi đâu đây? Con lắm chuyện kia, tại sao Thùy Linh hỏi gì mày cũng trả lời thế? Sau này đừng vậy nữa, làm ơn!

Tôi quăng chiếc áo khoác vào người hắn, trả đũa:

- Thùy Linh là bạn gái mày cơ mà. Sao chuyện gì mày cũng không cho nhỏ biết? Con bé cũng thuộc hạng danh giá, vậy mà mày lại đối xử với nhỏ vậy sao? 

Hắn hạ giọng:

- Tao không biết. Đừng nói nữa, tao rối lắm!

Thiên đút chiếc áo vào ngăn bàn, giở quyển tập ra nhẩm nhẩm đọc bài. Lại cái vẻ bất cần!

***

- Này này! - Nhỏ Nhi nằm ường trên giường tôi, chỉ chỉ vào laptop (cũng là của tôi).

- Gì thế?

- Mày tự đọc đi.

- “Chị Yến à, cũng giỏi giang mà sao “lầy” thế? Cứ tưởng bà chị tốt, ai ngờ... Nói cho biết nhé, đừng tưởng tôi không biết mọi chuyện không liên quan đến chị. Gato rồi hại người khác à? Không muốn người ta hạnh phúc à? Ganh tị à? Xin lỗi, T có thể bị chị lừa, nhưng tôi thì không. Nói gì thì tự hiểu nhá! #lvy”

Tôi ngây người mất một lúc, rồi lại hỏi:

- LVY là Vy nào nhở? Viết confession mà còn kí tên nữa cơ đấy!

Nhỏ Nhi bẹo má tôi, mắng:

- Ngu quá! LVY là Lâm Vi Yến đó thím. Người ta đăng confession chửi mày đấy!

Hơ hơ, giờ tôi mới hiểu. Nhưng đứa nào lại nói tôi vậy nhở? Xưa nay tôi vốn không thích can thiệp vào chuyện của “anh chị đại” trong trường nên có đắc tội với ai đâu! Lại còn T, là thế nào? Gato chuyện gì? Hại ai?

Trong lúc tôi ngẫm nghĩ thì nhỏ Nhi đã viết một confession khác, nội dung nguyên văn như sau: “Ra mặt đi, đừng nói người khác “lầy” khi chính mình cũng không hơn gì. Ai hại ai, ai phá ai?“. Sau đó, nhỏ lại viết tiếp một confession khác: “LVY dễ thương vậy mà vẫn có người nói xấu cơ đấy! Không hiểu bạn đó nghĩ gì nữa!“. Rồi còn “vài” dòng tương tự thế. Công nhận rằng nhỏ Nhi mưu cao kế rộng thật. Chỉ mình nó mà làm ra cả đống “fan ảo” của tôi.

***

Không ngờ cái confession hôm qua lại lan truyền quá nhanh chóng. Những đứa biết tôi đều bênh vực tôi, còn những người chưa từng tiếp xúc thì có hai ý kiến trái chiều, một là nghĩ xấu tôi, hai là một mực cho rằng tôi bị người khác hại. Mà dường như ủng hộ tôi chiếm số đông. Kể cũng vui, giờ mới biết mọi người thương tôi thế nào!

Chỉ nói trong lớp tôi đã thấy ấm lòng. Tụi con gái thì ra sức truy lùng “tác giả” của cái confession vu khống trắng trợn kia, tụi con trai thì đòi dùng vũ lực này nọ. Đặc biệt là tên Thiên, hắn bảo tôi:

- Tao sẽ không để người đó tiếp tục làm gì mày đâu. Mày yên tâm đi con bánh bèo!

Tạm coi đấy là một lời nói đàng hoàng, thì ý nghĩa của nó hoàn toàn có thể làm người nghe cảm động. Mà nghĩ kĩ lại, hình như hắn biết gì đó. Mặc, ai làm gì làm, tôi cứ vô tư thôi. Bọn nó đã bảo mọi chuyện có 9A2 lo rồi còn gì!? Yêu lớp tôi lắm lắm!

Ngay tối hôm ấy, confession đã tràn ngập:

“Yến như thế mà ai kia lại đi nói xấu. Kì quá!”

“Yến không như người ta bảo đâu, mấy bạn đừng nghĩ xấu Yến. Thử tiếp xúc với bạn ấy đi, rồi hãy phán xét.”

“Yến ơi đừng quan tâm người khác nói gì! Chúng tôi luôn ủng hộ Yến!”

“Cái bạn nói này nọ bạn Yến ý, coi lại bản thân mình đi nhé! Bạn ấy không phải là người như vậy đâu!”

Trời ạ! Vui hay lo đây? Thật sự mọi người quan tâm tôi vậy sao? Vậy là coi như tôi đã được giải oan rồi. Nhưng vấn đề là người đăng confession ấy có thù hằn gì với tôi? Khó hiểu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương