Ừ, Thì Cưới
-
Chương 6
Mấy hôm nay trời báo sẽ có mưa to gió lớn lắm, sấm giật đùng đùng. Đi làm tôi nào dám đi xe con đâu, phải đi chiếc xe máy. Sợ đi làm mà đi xe con người ta bảo chảnh thì khổ.
Trời chuẩn bị kéo mưa nên ai cũng hối hả chạy cho kịp khỏi ướt. 1 thanh niên lạng lách chạy nhanh lắm, quẹt ngay vào xe tôi khá mạnh, tôi ngã xuống đường, trầy xướt hết. Thanh niên bỏ chạy mất, họ dựng xe dùm tôi lên. Tay chân tôi trầy xướt, đầu gối cũng trầy đau ê ẩm và 1 cái đau khổ hơn nữa là xe tắt máy ko hoạt động được. Xung quanh lại ko có chỗ sữa xe nào, tôi nhìn quanh mà sắp mếu máo. Kiểu này về nhà sao đây, phải chi có Mỹ Dung ở nhà thì tốt, đằng này Mỹ Dung lại đi tình nguyện miền núi 3 tháng mới về. Tôi ngửa cổ lên trời oán than.
- Ông trời ơi, còn cái gì nữa thì ông xã 1 lần lun đi.
Tôi dứt lời mưa kéo xuống, rất nhanh và rất to nữa. Tôi đứng đó hứng trọn luôn. Ông trời thật biết chiều lòng người, xin gì cho nấy luôn. Tôi tiu ngỉu dắt xe đi về.
Tin tin...
Tiếng còi xe phía sau làm tôi cố dắt xe vào lề, chiếc ô tô đi ngang qua tôi rồi lại đi lui lại.
Cánh cửa xe mở xuống, tôi cũng bất ngờ.
- Cô bị sao vậy?
- Tôi ko sao, chẳng qua bị xe quẹt 1 chút, té 1 chút, trầy 1 chút, hư xe 1 chút và dầm mưa 1 chút. Vậy đó.
- Nghe mấy cái 1 chút của cô mà nhìn cô thê thảm vậy. Có cần tôi giúp ko?
- À, ko cần đâu. Đằng nào thì....
Tôi chưa kịp nói xong thì anh ta đóng cửa xe đi thẳng.
- À, vậy tôi đi đây.
Cơ miệng tôi vẫn còn hả ra, đơ luôn. Vì chưa thấy đàn ông nào thật thà như thế. Tôi lại oằn mình dắt xe, biết thế tôi mua xe nhỏ thôi, ham hố con lead làm gì giờ dắt ko nổi.
Rồi cái xe anh chạy lại, đằng sau có 1 chiếc bán tải nữa. Lần này anh đi ra, che dù cho tôi rồi nói với tôi họ sẽ mang xe kia của tôi đi sửa. Anh ta đưa tôi vào xe và còn đưa cho tôi 1 cái khăn lông to bự.
- Cô lau đi. Uống cái này đi cho ấm.
Anh còn mang cho tôi 1 ly cafe sữa ấm nữa. Lúc hoạn nạn thế này gặp được quý nhân giúp đỡ thật là ấm lòng mà.
- Cảm ơn anh.
- Cô ko cần cảm ơn tôi. Vì cô tốt với Louis nên tôi mới giúp, còn ko tôi cũng ko muốn dính vào, phụ nữ rắc rối lắm.
- Đàn ông cũng vậy thôi,.ko có gì tốt đẹp hết.
- Sao ko, đàn ông như tôi rất tốt đấy, nhưng họ lại ko trân trọng.
- Vậy do anh xui thôi. Ủa mà sao tôi nghe Louis bảo mẹ em ấy mất rồi.
- Thì ko phải phụ nữ này cũng sẽ là phụ nữ khác.
- Ko phải ai cũng như nhau, cũng có người này người kia thôi.
Rồi chúng tôi im lặng suốt trên đoạn đường về nhà tôi.
- A, nhà tôi kia rồi, anh tấp vào cho tôi xuống với.
- Um, tôi biết rồi.
Tôi quấn khăn, chào anh rồi chạy vào nhà. Vừa vào tới cổng mẹ tôi đã hỏi ngay.
- Tổng giám đốc hả con?
- Vâng, sao mẹ biết.
- Mẹ đoán thôi. Mà sao nhìn con te tua thế hả?
- Combo to bự mẹ ạ, té xe, hư xe và thêm trận mưa ướt át nữa. Nên giờ nó thành ra thế này đây.
- Lên lầu tắm rửa thay đồ đi kẻo ốm, xem vết thương có sao ko?
- Vâng ạ.
Tôi đi lên lầu, mẹ tôi hình như gọi điện cho ai đó.
.....
Dầm mưa hôm qua vậy mà hôm nay tôi thấy m hơi nóng nóng, hơi mệt. Tôi nghĩ chắc ko sao đâu nên vẫn cố lết đi làm. Ngân nó nhìn tôi ngáo ngơ.
- Nhìn mày sao giống đi đánh ghen về vậy, thê thảm hết sức.
- Thật luôn ấy hả? Nhìn tao gớm lắm hả?
- Sáng dậy có soi gương ko?
- Có soi, thấy vẫn xinh đẹp lắm mà.
- Ọe, tự tin thấy ghê ấy con kia.
Tôi vẫn còn nhoẽn miệng cười được ấy.
Nhưng tầm 2h sau, tôi thấy mình nóng ran, tay chân bủn rủn, mệt mỏi nữa.
- Ngân ơi tao mệt, tao về trước đây, tiện qua viện khám luôn, tao đuối quá.
Ngân nhìn tôi lo lắng.
- Mày đi được ko đó, có cần tao đưa về ko?
- Thôi ko cần đâu, tao ổn, tao tự đi được.
- Ời, cẩn thận nhé.
- Um, tao biết rồi.
Tôi vào phòng nhân viên thay đồ rồi đi về. Đi ra gần tới cửa tôi thấy thấp thoáng bóng dáng nhỏ bé của Louis,em ấy đang đi về phía tôi, tôi đưa tay lên chào em ấy, nhưng sao mắt cứ mờ đi. Dù cố nhắm mắt rồi lại mở mắt nhưng mắt vẫn mờ, rồi cứ như điện thoại bị sập nguồn, tôi ngã luôn xuống nền ko biết gì nữa.
.....
Mở mắt ra tôi thấy Louis ngồi ngay trước mặt nhìn tôi. Thấy tôi mở mắt, mặt thằng bé vui hẳn.
- A, chị Thục Anh tỉnh rồi sao, chị có đau nữa ko?
Tôi trả lời Louis với cái mũi nghẹt nghẹt.
- Um, chị ko sao rồi, cảm ơn em nhé. Ai đưa chị vào đây vậy, chị Ngân đâu?
Một giọng nói quen thuộc cất lên từ ngoài vào.
- Ngân nào mà Ngân, tổng giám đốc đó.
- Ủa, con có thấy đâu mẹ.
- Về rồi. Louis qua đây uống cam đi con.
Louis chạy tót ngay lại mẹ tôi được. Tôi còn ko biết ai mới là con của bà đây,tuy ghen tị với đứa con nít 5 tuổi là rất xấu nhưng tôi cũng đang khát lắm đây.
- À, Louis này, cái áo vest của bố em ấy, em giúp chị trả lại nhé.
- À vâng.
Mẹ tôi chen ngang vào.
- Vậy ko được đâu, người ta đã giúp con thì con đích thân mà trả đi chứ. Nhờ thằng bé thật ko lịch sự chút nào đâu. Phải ko Louis.
Nói rồi mẹ tôi hôn hít thằng bé mấy cái liền. Tôi nhăn mặt.
- Mẹ...
- Bộ ko đúng sao hả?
Thật ra là mẹ tôi nói cũng đúng, anh ấy đã giúp tôi mấy lần rồi còn gì nữa. Tôi còn chưa mời người ta được cốc cafe.
- Ủa mà ai gọi mẹ đến vậy, điện thoại con cài mật khẩu mà.
- Là Louis đã gọi cho mẹ.
- Louis..? Louis và mẹ có số điện thoại của nhau? Mẹ lại tính làm gì vậy.
- À, mẹ có làm gì đâu. Thôi con nghĩ đi, mẹ đưa Louis ra ngoài chơi nhé.
- Mẹ... mẹ...
Mẹ tôi dắt Louis đi mất, tôi đúng là con rơi mà mẹ đã nhặt về mà. Con đang ốm đây ko lo, lại lo dắt con của người khác đi chơi là sao chứ. Hết hiểu nổi, thôi ngủ 1 giấc cho khỏe vậy.
.....
Xin được số điện thoại của anh ấy từ Louis, nhưng tôi cứ phân vân mãi ko biết có nên gọi ko đây. Nhưng nếu ko gọi thì cái áo đó biết làm thế nào bây giờ, thôi đành liều.
Tiếng chuông đổ mà nhịp tim của tôi nó cũng đổ như chuông vậy. Hơi thở khó khăn hơn 1 chút.
- Alo, ai đấy.
Mỗi lần nghe thấy giọng nói ấy là tôi cứ như bị đứng hình vậy.
- A.. chào..chào tổng giám đốc, tôi là Thục Anh.
- Gọi tôi Vương Khải được rồi, cô gọi tôi có chuyện gì ko?
- À, tôi, tôi muốn mời anh cafe vì đã giúp tôi, và tôi muốn trả lại cái áo cho anh.
Đầu dây bên kia im lặng 1 lúc.
- Được thôi.
- Um, vậy tôi gởi địa chỉ quán cho anh nhé.
- Được thôi.
- Vâng chào anh.
Đây là 1 quán của chuỗi cafe Highland, tôi rất thích quán này vì vị nó ngon. Ko giống mấy quán ngoài kia, mỗi lần uống xong vị lưu lại cổ chua lắm.
Anh ấy đi vào ngồi ngay trước mặt tôi mà tôi cứ ngỡ là ai. Đội mũ lưỡi trai, đeo cả khẩu trang nữa. Hôm nay trang phục của anh ấy ko giống mọi ngày. Cũng quần jean áo bull như những thanh niên khác.
Anh ta tháo mũ, tháo khẩu trang, nhìn tôi.
- Là tôi đây, làm gì mà cô ngạc nhiên vậy.
- À, tại tôi thấy anh ko giống mấy ngày thường nên có chút bất ngờ. Anh uống gì để tôi mua luôn.
- Thôi được rồi, tôi có thể mua được.
- Ko, tôi mời mà.
- Nhưng tôi chưa bao giờ để phụ nữ trả tiền.
- Tôi mời thì tất nhiên tôi phải trả rồi.
- Co mời cứ mời, tôi trả vẫn trả.
- Tôi biết Louis ko những giống anh về khuôn mặt mà còn cả độ lầy nữa ấy.
Tôi đứng lên rời khỏi bàn và đi mua cafe, tôi còn biết anh ấy uống gì nên đã mua 2 ly cafe sữa.
Chúng tôi cứ ngồi im rồi nhấm nháp cafe mà ko ai nói với ai câu gì. Thôi dù sao cũng là tôi mời người ta nên tôi hỏi trước vậy.
- Um... anh bao nhiêu tuổi.
- Tôi 35 tuổi còn cô?
- Tôi 29 tuổi. Luois là con đầu hay con thứ của anh vậy?
- Con đầu.
- À, anh giỏi quá, vừa làm cha vừa làm mẹ nên vất vả lắm phải ko? mà vì sao vợ anh mất vậy?
Anh ấy im lặng ko nói gì, có lẽ tôi đã chạm vào nỗi đau của anh ấy.
- Tôi xin lỗi đã khơi lại chuyện cũ của anh.
- Cô ấy phản bội tôi.
Mắt tôi trố lên, mặt khó hiểu?
- Phản bội? Là sao, sao lại như thế được.
- Lúc đó cô ấy có mang Louis, glaxy rơi vào tình trạng sắp phá sản. Bao nhiêu tiền bạc nhà cửa đất đai đều bán hết, để níu kéo lại. Cô ấy ko chịu đựng được, sau khi sinh Louis xong cô ấy đòi phần tiền của mình và đi theo người đàn ông khác. Được sự giúp đỡ của bạn bè tôi bên nước ngoài nên mới gầy dựng lại glaxy như ngày hôm nay.
- Vậy ạ, vậy tên của Louis là được đặt theo tên glaxy rồi. Nhưng sao anh ko lấy vợ khác?
Anh ta đưa ly cafe lên hút 1 hơi rồi thở dài nhìn tôi.
- Tôi đã thử nhưng giờ tôi ko còn tin vào phụ nữ nữa, họ tất cả đều tham lam thôi. Luôn muốn quyền lợi cho mình.
- Lại nữa, tôi đã nói rồi ko phải ai cũng vậy.
- Còn cô, với tuổi này thì đa số đều có chồng rồi.
- Haizzz... lấy chồng ko vui đâu. Lấy chồng, rồi có con nữa, lại phải chăm con, người đầy mùi bà đẻ. Lại ko được tự do nữa, chán lắm. Lỡ gặp phải ông chồng trời ơi thì thảm lắm. Thà sống vậy cho tấm thân an nhàn.
- Cô ngại sinh con và chăm con sao.
Thôi thở dài rồi khuấy khuấy ly cafe.
- Thật ra đó ko phải lý do, con cái mẹ tôi có thể phụ. Nếu có tiền thì thuê thêm giúp việc, chuyện đó bình thường mà. Chỉ là tôi chưa gặp được người đàn ông của đời mình.
- Tôi nghĩ chắc cô sẽ ế mất thôi, ngoài tôi ra thì đàn ông tốt trên đời này tuyệt chủng hết rồi.
- Nếu trên đời này, đàn ông duy nhất còn lại là anh thì tôi cũng thà ở vậy, tự tin quá đáng rồi anh ạ?
Như sựt nhớ tới điều gì. Tôi lấy cái túi đựng áo vest của anh ấy rồi đưa trả lại.
- Cái này tôi trả lại cho anh, tôi cảm ơn anh đã giúp tôi mấy lần.
- À, ko có gì đâu. Louis qua nhà cô chơi, nhờ cô trông chừng thằng bé giúp tôi.
- Vâng, ko có gì đâu anh.
- Giờ tôi phải về rồi, cô về luôn ko.
- Anh cứ về trước, lát nữa tôi sẽ về sau.
- Ok, tôi đi trước đây, chào cô.
Trời chuẩn bị kéo mưa nên ai cũng hối hả chạy cho kịp khỏi ướt. 1 thanh niên lạng lách chạy nhanh lắm, quẹt ngay vào xe tôi khá mạnh, tôi ngã xuống đường, trầy xướt hết. Thanh niên bỏ chạy mất, họ dựng xe dùm tôi lên. Tay chân tôi trầy xướt, đầu gối cũng trầy đau ê ẩm và 1 cái đau khổ hơn nữa là xe tắt máy ko hoạt động được. Xung quanh lại ko có chỗ sữa xe nào, tôi nhìn quanh mà sắp mếu máo. Kiểu này về nhà sao đây, phải chi có Mỹ Dung ở nhà thì tốt, đằng này Mỹ Dung lại đi tình nguyện miền núi 3 tháng mới về. Tôi ngửa cổ lên trời oán than.
- Ông trời ơi, còn cái gì nữa thì ông xã 1 lần lun đi.
Tôi dứt lời mưa kéo xuống, rất nhanh và rất to nữa. Tôi đứng đó hứng trọn luôn. Ông trời thật biết chiều lòng người, xin gì cho nấy luôn. Tôi tiu ngỉu dắt xe đi về.
Tin tin...
Tiếng còi xe phía sau làm tôi cố dắt xe vào lề, chiếc ô tô đi ngang qua tôi rồi lại đi lui lại.
Cánh cửa xe mở xuống, tôi cũng bất ngờ.
- Cô bị sao vậy?
- Tôi ko sao, chẳng qua bị xe quẹt 1 chút, té 1 chút, trầy 1 chút, hư xe 1 chút và dầm mưa 1 chút. Vậy đó.
- Nghe mấy cái 1 chút của cô mà nhìn cô thê thảm vậy. Có cần tôi giúp ko?
- À, ko cần đâu. Đằng nào thì....
Tôi chưa kịp nói xong thì anh ta đóng cửa xe đi thẳng.
- À, vậy tôi đi đây.
Cơ miệng tôi vẫn còn hả ra, đơ luôn. Vì chưa thấy đàn ông nào thật thà như thế. Tôi lại oằn mình dắt xe, biết thế tôi mua xe nhỏ thôi, ham hố con lead làm gì giờ dắt ko nổi.
Rồi cái xe anh chạy lại, đằng sau có 1 chiếc bán tải nữa. Lần này anh đi ra, che dù cho tôi rồi nói với tôi họ sẽ mang xe kia của tôi đi sửa. Anh ta đưa tôi vào xe và còn đưa cho tôi 1 cái khăn lông to bự.
- Cô lau đi. Uống cái này đi cho ấm.
Anh còn mang cho tôi 1 ly cafe sữa ấm nữa. Lúc hoạn nạn thế này gặp được quý nhân giúp đỡ thật là ấm lòng mà.
- Cảm ơn anh.
- Cô ko cần cảm ơn tôi. Vì cô tốt với Louis nên tôi mới giúp, còn ko tôi cũng ko muốn dính vào, phụ nữ rắc rối lắm.
- Đàn ông cũng vậy thôi,.ko có gì tốt đẹp hết.
- Sao ko, đàn ông như tôi rất tốt đấy, nhưng họ lại ko trân trọng.
- Vậy do anh xui thôi. Ủa mà sao tôi nghe Louis bảo mẹ em ấy mất rồi.
- Thì ko phải phụ nữ này cũng sẽ là phụ nữ khác.
- Ko phải ai cũng như nhau, cũng có người này người kia thôi.
Rồi chúng tôi im lặng suốt trên đoạn đường về nhà tôi.
- A, nhà tôi kia rồi, anh tấp vào cho tôi xuống với.
- Um, tôi biết rồi.
Tôi quấn khăn, chào anh rồi chạy vào nhà. Vừa vào tới cổng mẹ tôi đã hỏi ngay.
- Tổng giám đốc hả con?
- Vâng, sao mẹ biết.
- Mẹ đoán thôi. Mà sao nhìn con te tua thế hả?
- Combo to bự mẹ ạ, té xe, hư xe và thêm trận mưa ướt át nữa. Nên giờ nó thành ra thế này đây.
- Lên lầu tắm rửa thay đồ đi kẻo ốm, xem vết thương có sao ko?
- Vâng ạ.
Tôi đi lên lầu, mẹ tôi hình như gọi điện cho ai đó.
.....
Dầm mưa hôm qua vậy mà hôm nay tôi thấy m hơi nóng nóng, hơi mệt. Tôi nghĩ chắc ko sao đâu nên vẫn cố lết đi làm. Ngân nó nhìn tôi ngáo ngơ.
- Nhìn mày sao giống đi đánh ghen về vậy, thê thảm hết sức.
- Thật luôn ấy hả? Nhìn tao gớm lắm hả?
- Sáng dậy có soi gương ko?
- Có soi, thấy vẫn xinh đẹp lắm mà.
- Ọe, tự tin thấy ghê ấy con kia.
Tôi vẫn còn nhoẽn miệng cười được ấy.
Nhưng tầm 2h sau, tôi thấy mình nóng ran, tay chân bủn rủn, mệt mỏi nữa.
- Ngân ơi tao mệt, tao về trước đây, tiện qua viện khám luôn, tao đuối quá.
Ngân nhìn tôi lo lắng.
- Mày đi được ko đó, có cần tao đưa về ko?
- Thôi ko cần đâu, tao ổn, tao tự đi được.
- Ời, cẩn thận nhé.
- Um, tao biết rồi.
Tôi vào phòng nhân viên thay đồ rồi đi về. Đi ra gần tới cửa tôi thấy thấp thoáng bóng dáng nhỏ bé của Louis,em ấy đang đi về phía tôi, tôi đưa tay lên chào em ấy, nhưng sao mắt cứ mờ đi. Dù cố nhắm mắt rồi lại mở mắt nhưng mắt vẫn mờ, rồi cứ như điện thoại bị sập nguồn, tôi ngã luôn xuống nền ko biết gì nữa.
.....
Mở mắt ra tôi thấy Louis ngồi ngay trước mặt nhìn tôi. Thấy tôi mở mắt, mặt thằng bé vui hẳn.
- A, chị Thục Anh tỉnh rồi sao, chị có đau nữa ko?
Tôi trả lời Louis với cái mũi nghẹt nghẹt.
- Um, chị ko sao rồi, cảm ơn em nhé. Ai đưa chị vào đây vậy, chị Ngân đâu?
Một giọng nói quen thuộc cất lên từ ngoài vào.
- Ngân nào mà Ngân, tổng giám đốc đó.
- Ủa, con có thấy đâu mẹ.
- Về rồi. Louis qua đây uống cam đi con.
Louis chạy tót ngay lại mẹ tôi được. Tôi còn ko biết ai mới là con của bà đây,tuy ghen tị với đứa con nít 5 tuổi là rất xấu nhưng tôi cũng đang khát lắm đây.
- À, Louis này, cái áo vest của bố em ấy, em giúp chị trả lại nhé.
- À vâng.
Mẹ tôi chen ngang vào.
- Vậy ko được đâu, người ta đã giúp con thì con đích thân mà trả đi chứ. Nhờ thằng bé thật ko lịch sự chút nào đâu. Phải ko Louis.
Nói rồi mẹ tôi hôn hít thằng bé mấy cái liền. Tôi nhăn mặt.
- Mẹ...
- Bộ ko đúng sao hả?
Thật ra là mẹ tôi nói cũng đúng, anh ấy đã giúp tôi mấy lần rồi còn gì nữa. Tôi còn chưa mời người ta được cốc cafe.
- Ủa mà ai gọi mẹ đến vậy, điện thoại con cài mật khẩu mà.
- Là Louis đã gọi cho mẹ.
- Louis..? Louis và mẹ có số điện thoại của nhau? Mẹ lại tính làm gì vậy.
- À, mẹ có làm gì đâu. Thôi con nghĩ đi, mẹ đưa Louis ra ngoài chơi nhé.
- Mẹ... mẹ...
Mẹ tôi dắt Louis đi mất, tôi đúng là con rơi mà mẹ đã nhặt về mà. Con đang ốm đây ko lo, lại lo dắt con của người khác đi chơi là sao chứ. Hết hiểu nổi, thôi ngủ 1 giấc cho khỏe vậy.
.....
Xin được số điện thoại của anh ấy từ Louis, nhưng tôi cứ phân vân mãi ko biết có nên gọi ko đây. Nhưng nếu ko gọi thì cái áo đó biết làm thế nào bây giờ, thôi đành liều.
Tiếng chuông đổ mà nhịp tim của tôi nó cũng đổ như chuông vậy. Hơi thở khó khăn hơn 1 chút.
- Alo, ai đấy.
Mỗi lần nghe thấy giọng nói ấy là tôi cứ như bị đứng hình vậy.
- A.. chào..chào tổng giám đốc, tôi là Thục Anh.
- Gọi tôi Vương Khải được rồi, cô gọi tôi có chuyện gì ko?
- À, tôi, tôi muốn mời anh cafe vì đã giúp tôi, và tôi muốn trả lại cái áo cho anh.
Đầu dây bên kia im lặng 1 lúc.
- Được thôi.
- Um, vậy tôi gởi địa chỉ quán cho anh nhé.
- Được thôi.
- Vâng chào anh.
Đây là 1 quán của chuỗi cafe Highland, tôi rất thích quán này vì vị nó ngon. Ko giống mấy quán ngoài kia, mỗi lần uống xong vị lưu lại cổ chua lắm.
Anh ấy đi vào ngồi ngay trước mặt tôi mà tôi cứ ngỡ là ai. Đội mũ lưỡi trai, đeo cả khẩu trang nữa. Hôm nay trang phục của anh ấy ko giống mọi ngày. Cũng quần jean áo bull như những thanh niên khác.
Anh ta tháo mũ, tháo khẩu trang, nhìn tôi.
- Là tôi đây, làm gì mà cô ngạc nhiên vậy.
- À, tại tôi thấy anh ko giống mấy ngày thường nên có chút bất ngờ. Anh uống gì để tôi mua luôn.
- Thôi được rồi, tôi có thể mua được.
- Ko, tôi mời mà.
- Nhưng tôi chưa bao giờ để phụ nữ trả tiền.
- Tôi mời thì tất nhiên tôi phải trả rồi.
- Co mời cứ mời, tôi trả vẫn trả.
- Tôi biết Louis ko những giống anh về khuôn mặt mà còn cả độ lầy nữa ấy.
Tôi đứng lên rời khỏi bàn và đi mua cafe, tôi còn biết anh ấy uống gì nên đã mua 2 ly cafe sữa.
Chúng tôi cứ ngồi im rồi nhấm nháp cafe mà ko ai nói với ai câu gì. Thôi dù sao cũng là tôi mời người ta nên tôi hỏi trước vậy.
- Um... anh bao nhiêu tuổi.
- Tôi 35 tuổi còn cô?
- Tôi 29 tuổi. Luois là con đầu hay con thứ của anh vậy?
- Con đầu.
- À, anh giỏi quá, vừa làm cha vừa làm mẹ nên vất vả lắm phải ko? mà vì sao vợ anh mất vậy?
Anh ấy im lặng ko nói gì, có lẽ tôi đã chạm vào nỗi đau của anh ấy.
- Tôi xin lỗi đã khơi lại chuyện cũ của anh.
- Cô ấy phản bội tôi.
Mắt tôi trố lên, mặt khó hiểu?
- Phản bội? Là sao, sao lại như thế được.
- Lúc đó cô ấy có mang Louis, glaxy rơi vào tình trạng sắp phá sản. Bao nhiêu tiền bạc nhà cửa đất đai đều bán hết, để níu kéo lại. Cô ấy ko chịu đựng được, sau khi sinh Louis xong cô ấy đòi phần tiền của mình và đi theo người đàn ông khác. Được sự giúp đỡ của bạn bè tôi bên nước ngoài nên mới gầy dựng lại glaxy như ngày hôm nay.
- Vậy ạ, vậy tên của Louis là được đặt theo tên glaxy rồi. Nhưng sao anh ko lấy vợ khác?
Anh ta đưa ly cafe lên hút 1 hơi rồi thở dài nhìn tôi.
- Tôi đã thử nhưng giờ tôi ko còn tin vào phụ nữ nữa, họ tất cả đều tham lam thôi. Luôn muốn quyền lợi cho mình.
- Lại nữa, tôi đã nói rồi ko phải ai cũng vậy.
- Còn cô, với tuổi này thì đa số đều có chồng rồi.
- Haizzz... lấy chồng ko vui đâu. Lấy chồng, rồi có con nữa, lại phải chăm con, người đầy mùi bà đẻ. Lại ko được tự do nữa, chán lắm. Lỡ gặp phải ông chồng trời ơi thì thảm lắm. Thà sống vậy cho tấm thân an nhàn.
- Cô ngại sinh con và chăm con sao.
Thôi thở dài rồi khuấy khuấy ly cafe.
- Thật ra đó ko phải lý do, con cái mẹ tôi có thể phụ. Nếu có tiền thì thuê thêm giúp việc, chuyện đó bình thường mà. Chỉ là tôi chưa gặp được người đàn ông của đời mình.
- Tôi nghĩ chắc cô sẽ ế mất thôi, ngoài tôi ra thì đàn ông tốt trên đời này tuyệt chủng hết rồi.
- Nếu trên đời này, đàn ông duy nhất còn lại là anh thì tôi cũng thà ở vậy, tự tin quá đáng rồi anh ạ?
Như sựt nhớ tới điều gì. Tôi lấy cái túi đựng áo vest của anh ấy rồi đưa trả lại.
- Cái này tôi trả lại cho anh, tôi cảm ơn anh đã giúp tôi mấy lần.
- À, ko có gì đâu. Louis qua nhà cô chơi, nhờ cô trông chừng thằng bé giúp tôi.
- Vâng, ko có gì đâu anh.
- Giờ tôi phải về rồi, cô về luôn ko.
- Anh cứ về trước, lát nữa tôi sẽ về sau.
- Ok, tôi đi trước đây, chào cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook