U Minh Trinh Thám
-
Chương 40: Tòa lầu di dời
Khí trời tháng 9, trong không khí đã hơi có chút lạnh lẽo, tuy không cảm thấy rét lạnh, nhưng nếu có gió thu thổi qua sẽ làm người ta cảm giác băng giá. Trong gió xen lẫn mưa phùn lất phất, nước mưa bị gió thổi tạt lên trên mặt Minh Diệu, có loại cảm giác mơ hồ ran rát.
- Sau trận mưa này khí trời sẽ càng ngày càng lạnh đi.
Minh Diệu kéo cao cổ áo khoác ngoài.
Bởi vì trời mưa, trên đường nhìn qua có chút tiêu điều. Nơi này chính là khu vực bị di dời quy hoạch, cư dân cũng đã dời đi, cho nên trên đường cơ hồ nhìn không thấy một bóng người. Thỉnh thoảng có vài người đi đường, tất cả đều dùng tay che phủ đầu tóc, bước nhanh qua, dù sao không có mấy người thích dầm mưa ướt át.
- Trời sắp tối rồi, phải tranh thủ thời gian thôi.
Minh Diệu không muốn lái xe của Từ Mẫn chạy tới, vạn nhất đánh nhau ở nơi này làm tổn hại xe của Từ Mẫn, Minh Diệu thật hoài nghi mình sẽ bị đánh thành chấn thương sọ não, dù sao cũng cách không xa, cho nên hắn đi bộ tới tòa lầu di dời này.
- Nơi này thật đúng là địa phương ẩn thân rất tốt!
Minh Diệu đứng dưới lầu nhìn lên trên, cư dân đã dời đi, mà nơi này vẫn chưa hoàn toàn được quy hoạch phá hủy, xung quanh thật hỗn độn, bốn phía có thể thấy được rác rưởi báo chí ném vương vãi khắp nơi. Bình thường loại địa phương này luôn có dân du cư hoặc ăn mày ở lại, nhưng tòa lầu này lại hoàn toàn trống rỗng, không nhìn thấy được một bóng người. Minh Diệu đẩy ra một cửa phòng khép hờ, người trong nhà đã sớm dời đi, chỉ còn vài món gia cụ cũ nát bài biện bên trong phòng.
- Cũng không chịu nói rõ là căn nhà nào, để cho mình tìm từng căn cho mệt chết mình sao?
Minh Diệu oán trách trong lòng, đối với loại người giấu đầu lòi đuôi Minh Diệu cũng không có bao nhiêu hảo cảm.
Đi lên lầu sáu, Minh Diệu có thể khẳng định chính là nơi này. Cửa phòng bị đánh nát nhừ, khắp nơi đều có dấu vết do pháp thuật lưu lại, một người áo đen nằm sấp ngay giữa phòng, không biết sống hay chết. Minh Diệu loáng thoáng cảm giác tựa hồ đã gặp người này ở đâu, nhìn thân ảnh hình như có chút giống người đàn ông có yêu khí mà Từ Mẫn đụng phải ngay trước nhà Vương Đại Trụ.
Minh Diệu chậm rãi đi qua, từ trên mặt đất nhặt lên một cây gậy gỗ nhỏ, ngồi xổm xuống dùng gậy gỗ chọc chọc vào người đàn ông kia.
- Uy, đã chết rồi sao?
Minh Diệu không có chút lòng đồng tình đâm đâm mấy cái, người đàn ông kia không có bất kỳ phản ứng.
Minh Diệu lật thân thể người đàn ông kia nằm ngửa, nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn. Hai mắt hắn mở rất lớn, nhưng con ngươi màu xanh biếc đã mất đi thần thái, mái tóc nơi thái dương rất dài, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhọn dài hơn người bình thường, trong tay nắm mấy sợi lông màu vàng, giống như tóc búp bê Barbie mà Quỷ Yêu bám víu hoàn toàn giống nhau.
- Nhìn qua là yêu quái giống như sói.
Minh Diệu căn cứ gương mặt đặt thù của người đàn ông này suy đoán nguyên hình của hắn:
- Tựa hồ là bị pháp thuật đánh chết, hẳn không phải là Quỷ Yêu làm, xem ra con Quỷ Yêu này rất được người tranh giành đây!
Minh Diệu đứng dậy nhìn chung quanh một lần, trong nhà vốn thật rối loạn, mà lúc trước đánh nhau đã làm nơi này hoàn toàn hỗn loạn.
- Bị người đoạt đi sao?
Minh Diệu cẩn thận đánh giá chung quanh phòng, không nhìn thấy con búp bê Barbie mà Từ Mẫn đã miêu tả.
- Đông!
Cách vách truyền đến thanh âm giống như có một vật nặng đụng vào trên vách tường, Minh Diệu liền khởi lên tinh thần đề phòng, chậm rãi đi tới cửa gian phòng cách vách.
Hít sâu một hơi, Minh Diệu lấy ra ba trương phù, chậm rãi đẩy ra cửa phòng.
- Chi nha…
Cửa phòng bởi vì thiếu dầu liền phát ra thanh âm kẽo kẹt làm Minh Diệu hoảng sợ.
- Có ai không, người nào đang ở bên trong?
Nếu như đã bại lộ, không bằng lớn tiếng dọa người, Minh Diệu nhìn vào trong phòng hô to một câu.
- Cứu…cứu tôi…
Mấy tiếng rên rỉ từ trong phòng truyền vào lỗ tai Minh Diệu.
Minh Diệu cẩn thận thăm dò nhìn vào bên trong, một người đàn ông cũng mặc áo đen đang ngồi dựa vào góc tường, trên mặt đất chảy không ít máu, xem ra hẳn bị thương không nhẹ.
- Cứu tôi…
Người đàn ông nhìn thấy Minh Diệu, trong mắt toát ra một tia hy vọng, hướng Minh Diệu vươn ra một bàn tay.
Minh Diệu cẩn thận đánh giá bốn phía một chút, xác định không còn người nào khác, bước nhanh về phía người đàn ông bị thương.
- Các ngươi là người nào, vì sao lại đến nơi này, là người nào đả thương ngươi?
Minh Diệu cũng không quan tâm thương thế của người đàn ông như thế nào, lập tức ném ra nghi vấn trong lòng.
- Ngươi…ngươi chính là Minh Diệu sao?
Người đàn ông nhìn qua tựa hồ biết Minh Diệu.
- Ngươi biết ta sao?
Minh Diệu rất kỳ quái, người đàn ông này nhìn qua gương mặt không khác với người bình thường, nhưng trên người lại phát ra yêu khí, Minh Diệu cũng không cho rằng mình là danh nhân gì trong vòng luẩn quẩn của yêu quái.
- Cầu ngươi…cứu ta…
Người đàn ông vươn tay, Minh Diệu liền tránh né.
- Ngươi trả lời vấn đề của ta trước, ta hài lòng sẽ cứu ngươi!
Minh Diệu nhìn qua thật lãnh khốc vô tình.
- Một người đàn ông mặc áo choàng trắng…rất mạnh…
Người đàn ông nói mấy câu liền ho khan kịch liệt.
- Người đâu?
Minh Diệu thử đem một tia linh khí đưa vào trong cơ thể người đàn ông bị thương.
- Bị ta đả thương…chạy mất…
Người đàn ông hấp thu linh khí của Minh Diệu truyền vào, tựa hồ khá hơn một chút.
- Quỷ Yêu đâu? Ở đâu?
Minh Diệu ngưng truyền linh khí vào người hắn.
- Ở…bên nhà bếp…cầu ngươi cứu ta…
Gương mặt người đàn ông có chút đỏ hồng, Minh Diệu biết hắn đang hồi quang phản chiếu.
- Kiếp sau nên ghi nhớ, không nên mặc áo đen, hỗn xã hội đen sẽ không có kết quả tốt.
Minh Diệu lạnh lùng toát ra một câu.
- Ách…
Người đàn ông bị câu nói kia làm á khẩu, không kịp hít thở liền duỗi chân quy tây.
- Ta sẽ không cứu ngươi…ta sẽ để cho ngươi đi thoải mái một chút…
Minh Diệu nhìn thoáng qua người đàn ông đã chết, khép lại ánh mắt của hắn.
- Nơi này sao?
Minh Diệu kéo ra cánh cửa gỗ, một búp bê Barbi tóc vàng tinh xảo đang lẳng lặng nằm bên trong, mặc dù nhìn qua thật cũ kỹ, nhưng lại không bị một chút tổn hại, gương mặt tinh xảo trông rất sống động.
- Rốt cục tìm được ngươi!
Minh Diệu có thể rõ ràng cảm giác được khí tức quỷ khí cùng yêu khí hỗn hợp trên người con búp bê:
- Phá hủy ngươi đi, dù sao ngươi đã giết quá nhiều mạng người, không thể buông tha cho ngươi tiếp tục lưu lại trên đời này rồi.
Minh Diệu vươn tay, định cầm lấy con búp bê tóc vàng. Đột nhiên ánh mắt con búp bê co giật, gắt gao ngó chừng Minh Diệu, Minh Diệu cảm giác được phía sau có khí tức nguy hiểm, thật nhanh cúi đầu lăn qua một bên.
- Đông!
Người đàn ông vừa chết đi không biết từ khi nào đã đi tới phía sau Minh Diệu, một quyền đánh tới vị trí Minh Diệu vừa đứng, cánh cửa gỗ cũ nát bị hắn dùng một quyền đánh nát, vụn gỗ vẩy ra, vài miệng văng lên trúng mặt Minh Diệu.
- Lại có được lực lượng cường đại đến như vậy rồi sao?
Minh Diệu cảm giác ngón tay vừa sắp nắm bắt trúng con búp bê đã bị khí tức cường đại của nó đột nhiên tán phát ra làm cho hắn có chút chết lặng cùng đau nhói:
- Phải tốc chiến tốc thắng a!
Trong nháy mắt Minh Diệu phát ra năm đạo Ly Hỏa Phù, toàn bộ đều trúng sau lưng người đàn ông, một mùi vị thịt dê nướng phát ra trong không khí.
- Nguyên lai là con dương yêu sao?
Minh Diệu có thể rõ ràng phân biệt được sự khác nhau giữa mùi thịt dê nướng cùng heo nướng, xem như là một loại năng lực, mặc dù tác dụng cũng không lớn.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn Minh Diệu, ánh mắt vốn đã không còn thần thái trở nên càng thêm tan rả, tựa hồ vừa rồi bị Ly Hỏa Chú của Minh Diệu đả kích đối với hắn cũng không hề có tổn thương gì quá lớn.
- Wow, quả nhiên không có hiệu dụng a!
Minh Diệu lần nữa tránh thoát công kích của người đàn ông, mặc dù có chút chật vật, nhưng hoàn hảo không bị đánh trúng. Nhìn rãnh sâu hiện lên dưới mặt đất, Minh Diệu liền biết nếu bị đánh trúng nhất định sẽ biến thành thịt vụn.
Động tác của người đàn ông càng ngày càng nhanh, Minh Diệu tránh né càng ngày càng cố hết sức, mấy lần công kích bay qua sát bên người làm cho Minh Diệu không khỏi tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Minh Diệu vốn định trực tiếp hủy diệt con búp bê bị Quỷ Yêu nhập thân, xem ra bây giờ không còn tinh lực gì đi làm chuyện này, chỉ tránh né công kích của người kia cũng đã tới cực hạn của hắn.
- Wow, đừng qua đây, ta cũng không còn chỗ tránh rồi, ngươi đúng là xấu nha!
Minh Diệu bị người đàn ông dồn tới trong phòng vệ sinh, cửa phòng bị đánh nát trong nháy mắt, Minh Diệu không còn đường để lui.
- Hô hô hô…
Trong miệng người đàn ông phát ra thanh âm hàm hồ, cắn hàm răng, nước dãi chảy ra từ khóe miệng, diện mục dữ tợn.
- Thật buồn nôn người…
Minh Diệu len lén từ túi quần sau lấy ra một trương phù nắm trong tay.
- Đông!
Người đàn ông đánh ra một quyền trúng ngay trước ngực Minh Diệu, có thể rõ ràng nhìn ra trước ngực hắn lõm vào một lỗ thủng, Minh Diệu phun ra một ngụm máu bắn đầy mặt tên đàn ông kia.
- Đông đông đông…
Tên đàn ông vẫn không ngừng công kích Minh Diệu, từng đấm hung hăng đánh lên trên người hắn, trên gạch men trắng noãn trong phòng tắm đều dính đầy máu của Minh Diệu.
Người đàn ông không ngừng đánh hơn hai mươi quyền mới dừng tay, Minh Diệu mất đi chống đỡ thân thể tê liệt ngã xuống trên mặt đất không nhúc nhích.
- Đông!
Người kia tựa hồ còn chưa an tâm, lại một lần nữa hung hăng đánh thêm một quyền lên đầu Minh Diệu, máu cùng óc bắn tung ra xa.
- Ngươi hạ thủ thật độc ác a, ta thiếu ngươi rất nhiều tiền sao?
Thanh âm Minh Diệu từ sau lưng tên đàn ông truyền ra, tên kia không khỏi sửng sốt quay đầu nhìn lại, Minh Diệu đang khoanh tay trước ngực đứng ngay sau lưng hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười đùa cợt.
- Hợp!
Thân thể Minh Diệu té trên mặt đất từ từ hòa tan thành vô số dây leo, quấn quanh thân thể tên kia thật chặt, bao thành một đòn bánh chưng.
- Hô hô hô…
Tên kia liều mạng vùng vẫy, lực lượng khổng lồ xé đứt vài gốc dây leo, nhưng dây leo thật sự quá nhiều, mặc cho hắn liều mạng giãy dụa cũng không cách nào thoát khỏi.
- Xem ra Ly Hỏa Chú đối với ngươi không có tác dụng gì!
Minh Diệu đem phù chú bỏ vào túi áo khoác ngoài:
- Nghe nói muốn đánh thây ma nhất định phải đánh vào đầu, ta vẫn luôn muốn thí nghiệm xem một lần!
Minh Diệu móc cây súng của Từ Mẫn đưa cho hắn chĩa thẳng tới:
- Ô hô, phim nguy cơ sinh hóa bản chính nha!
Minh Diệu đem họng súng nhắm ngay đầu tên kia.
- Thịch!
Khói thuốc súng tan đi, tên đàn ông nặng nề ngã xuống mặt đất trong phòng vệ sinh, chân giãy giãy hai cái, không còn động được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook