U Minh Đại Đạo
-
Chương 36: Mặt trái
Một đêm nữa lang thang giữa trung tâm thị trấn nhưng lần này hắn lấy thân phận Vương Quang để dạo phố, dĩ nhiên phong cách ăn mặc không thay đổi, kể cả Hắc Vân cũng vui vẻ quấn hai vòng ở cổ nhưng lại thả lỏng ra như kiểu một sợi dây chuyền mặt rắn.
[ Tinggg ] – tiếng điện thoại reo, là của Tống Uyển.
- Sao thế đội trưởng?
- À, địa điểm là phòng đấu giá của Bách Linh thương hội, 20 giờ bắt đầu, cậu nên đến sớm một chút thì mới có ghế ngon ngồi, không thì phải đứng, hôm nay đặc biệt đông.
- Vâng, cảm ơn đội trưởng, tôi sẽ đến ngay.
- Được, đến thì gọi một tiếng để Tống Thiết ra đón nhé.
- Vâng.
Nhìn lại đồng hồ đã gần 19h15, còn khoảng 45 phút, từ nơi này đến đó nếu dùng xe buýt chỉ khoảng 5 phút là cùng, có điều thong thả đi bộ cũng không trễ, hắn dĩ nhiên rảnh lại chẳng thích chen lấn trên những chuyến xe công cộng đông nghịt người.
Trung tâm thị trấn là nơi tập trung thương mại nên rất nhiều hàng quán, cửa tiệm, sinh ý đều rất tốt nhưng cũng cạnh tranh không kém.
Đi ngang, chợt tầm mắt Vương Phong để ý đến một cửa hàng rất lớn.
[ Cửa hàng Lăng Gia
Tăng/ Giảm giá 10% trên mỗi pháp chú Mua/ Bán ]
Một hàng chữ điện tử bắt mắt đầy màu sắc chạy phía dưới tên cửa hiệu cực kỳ hấp dẫn đối với những tu sĩ như hắn, dù có ở thời đại nào, pháp tắc nào cũng chẳng ai không ưa thích hàng giảm giá, sale càng nhiều càng giúp tâm trạng sảng khoái a.
Hai bên cửa hàng có mấy cô nhân viên xinh đẹp vận bộ đồng phục màu đỏ quyến rũ, một chiếc huy hiệu hình ngọn lửa màu vàng nằm bên ngực trái cũng không kém phần nổi bật, đó là biểu tượng của Lăng gia – một trong tứ đại gia tộc của Đông Hạ Lâm thị trấn, chủ tu Hỏa hệ và chỉ truyền chức gia chủ cho người thức tỉnh Hỏa hệ.
- Kính chào quý khách, không biết mình là muốn giao dịch gì ạ.
Một cô gái nghiên người cúi đầu mời Vương Phong vào, đến gần mới thấy không chỉ xinh đẹp mà điện nước đều không tồi a, dù tán thưởng nhưng hiện tại với cái phong cách kinh dị này thì hắn không đủ sức thu hút người ta rồi.
- Tôi muốn bán một ít pháp chú.
- Vâng, mời quý khách ngồi ở đây, sẽ có chấp sự ra bàn bạc với ngài.
- Được, cảm ơn.
Vương Phong được cô gái hướng dẫn lên lầu hai, đến khu vực ban công được thiết kế tương tự như một quán trà sữa, bàn ghế rất đẹp, không gian thoáng đãng mát mẻ nên dĩ nhiên đã có vài người ngồi ở đây trước.
Có người bước vào, những người khác theo thói quen liếc qua nhìn nhưng thấy chỉ là một thằng nhóc dị hợm thì không để tâm đến nữa, Vương Phong lại chẳng thèm để ý đến mà mượn được từ cô nhân viên bảng mô phỏng pháp chú Mộc hệ hiện hữu tại cửa hàng.
Gọi là mô phỏng bởi nó chỉ gồm thông tin, công dụng, tuy nhiên nếu chấp nhận bỏ tiền ra mua sẽ không chỉ nhận được bản sao lưu hoàn chỉnh mà còn có vài ghi chép mánh khóe sử dụng và một số kiêng kỵ... quá có tâm.
Bên cạnh bàn Vương Phong, một đôi nam nữ cũng đang xem xét vài bảng mô phỏng khác, nhìn qua giống như kiểu dân chơi vì đeo khuyên mũi, tai đủ thứ, có điều nói chuyện lại nhẹ nhàng, giữ lễ trong khi gần đó có hai người đàn ông ăn mặc lịch sự, mỗi lần mở miệng cứ như muốn bung cả nóc nhà, kẻ thì khoe giàu, người thì bảo nhà mình có thứ này, thứ kia nên chỉ đến đây dạo chơi, chẳng điều gì lọt nổi vào tầm mắt.
Vương Phong ngồi hơn 5 phút liền có một thiếu phụ ngoài bốn mươi ra tiếp chuyện, dĩ nhiên đó là theo nhận định của Trái Đất còn tuổi thật của cô ta thì hắn nào biết được.
Đúng kiểu người làm ăn lâu năm nên thái độ rất chuyên nghiệp, không hề biểu lộ xem thường một thằng nhóc như hắn mà nở một nụ cười duyên dáng.
- Chào cậu, tôi có thể giúp được gì?
Không có nhiều thời gian nên Vương Phong vào thẳng vấn đề, hiện tại hắn cần vốn để xem xem chút nữa có thứ gì lọt vào mắt hay không.
- Tôi muốn bán hai pháp chú hỏa hệ cấp 4.
Thiếu phụ ngừng một hô hấp kinh ngạc rồi trở lại bình thường, nở một nụ cười xinh đẹp.
- Xin hỏi phẩm chất thế nào?
- Cao kỹ.
- Vâng đây là giá của Hỏa chú, bất kể cửa hàng nào khác đều không ra được cái giá này.
Điều này đương nhiên hắn biết, Lăng gia chủ tu Hỏa hệ nên việc tàng trữ làm nội tình là phi thường coi trọng.
Vương Phong cầm lấy chiếc máy tính bảng lớn ghi rõ thông số mua bán, nhìn nhìn mà không khỏi hết hồn, đến những 40 Lục Tinh trên mỗi Hỏa chú phẩm chất Cao kỹ, đáng tiếc hắn chỉ có 2 cái lấy được từ Bích Hàn Chân Nhân ở Ma Sinh cốc, còn lại đều là của sư phụ để lại, nếu không phải lúc túng thiếu, hắn chẳng muốn mang ra bán.
Sau khi giả bộ suy tính một chút Vương Phong liền lấy ra từ trong ba lo mình hai cái ngọc giản, cầm trên tay cũng có thể cảm nhận được năng lượng cuồng bạo đầy nhiệt độ bên trong.
- Được, đây là thứ tôi muốn bán.
Thiếu phụ cẩn thận cầm lấy rồi trước mặt Vương Phong nhắm nghiền đôi mắt, từ trên người cô toát ra một cỗ khí thế hùng hậu khuếch đại ra xung quanh, đến nỗi hắn ngồi gần vừa cảm thấy uy áp hơi đè lên cơ thể vừa nhận ra nhiệt độ đang ngày một nóng lên dần.
Tiểu đồng thấy Vương Phong hơi loạn liền truyền âm nhắc nhở tránh cho hắn làm bẻ mặt.
- Cường giả Kết Đan cảnh mà thôi, bình tĩnh, chắc đang kiểm tra ngọc giản.
Nói thì nói vậy nhưng trước khí thế như sóng biển đập vào mặt thế này thì hắn chỉ còn cánh vận chuyển chút năng lượng Ám hệ - mạnh nhất hiện tại chảy đều trong cơ thể ổn định lại một chút, qua hơn năm phút thì kết thúc.
Thiếu phụ dường như cũng nhận ra bản thân mình thất thố nên vội vàng cúi đầu xin lỗi.
- Ấy chết, tôi quên mất, xin lỗi cậu, chốc nữa nhất định tính thêm 5% xem như bù bỗi của tôi, mong cậu thông cảm.
Vương Phong vội xua tay bảo không thành vấn đề, hai người cứ vậy bàn bạc rồi giao dịch, 40 Lục Tinh cộng thêm khuyến mãi và sự cố liền trở thành 46, chưa bao giờ hắn cảm thấy kiếm tiền dễ như vậy, nếu đổi ra Bạch Tinh thì hẳn đã có thể mua một căn tương đối tốt ở khu tâm thị trấn này.
Còn khoảng 20 phút nữa là đúng 20 giờ, Vương Phong trả lại bảng mô phỏng rồi bước xuống dưới lầu, cửa hàng thì đúng là cửa hàng nhưng nào ai lại lấy ra thứ quý giá đem đi bán chứ, đa phần tác dụng kém hoặc sơ hở một hai nên hắn không chọn mua.
Lúc này cả hai cặp đôi hắn để ý cũng theo xuống cùng, xảo hợp dưới tầng trệt đang diễn ra một sự cố nhỏ.
Một người đàn ông ăn mặc đơn giản, hơi bình dân, râu tóc khá xồm xoàm đứng trước quầy hàng nói chuyện với người bán bằng một giọng cực kỳ chậm rãi đáng thương.
- Ông chủ có thể... cho tôi thiếu một khoảng được không, tại vì con trai tôi nó sắp tham gia sát hạch nên rất cần... thứ này...
Ông ta hình như chẳng biết gọi thế nào nên trực tiếp đưa tay chỉ vào một trang trong bảng mô phỏng pháp chú, chắc là căn cứ vào cái tên hay đại loại gì đó.
Thật may, người bán hàng này không phải kiểu xem thường người khác nên chỉ cười cười lưỡng lự, biểu tình rất khó làm chủ.
- Vâng thưa quý khách, thật tình là không được ạ, quy tắc của cửa hàng tôi không thể làm trái, nếu không sẽ bị phạt, mong ngài thông cảm
Nói xong người bán hàng như kiểu rất áy náy, cúi đầu xin lỗi nhưng dù vậy người đàn ông khốn khổ kia vẫn tiếp tục cầu, có vẻ thứ phải mua này cực kỳ quan trọng.
- Xin ông xem xét giúp tôi với, ở đây tôi có 60k Gol, thiếu 10k thôi, ngày mai, không, ngày mốt tôi nhất định quay lại thanh toán tất thảy, thật sự..
Tình thế lại càng căng thẳng, khó xử hơn gấp mấy lần, người bán hàng còn chưa kịp tiếp tục cáo lỗi thì một giọng khác đã nhanh hơn.
- Nghèo thì nên biết thân biết phận, đua đòi làm cái gì, lựa đại một loại rẻ rẻ còn không phải được rồi sao? Mắc mớ gì chọn chi đồ tốt rồi lại bày ra cái dáng khắc khổ này chứ?
Lời vừa nói ra là của một trong hai người đàn ông ăn mặc sang trọng luôn miệng khoe khoang mình giàu có khi nãy, chẳng biết nên gọi ông ta thực tế hay là kẻ vô lương tâm.
Người đàn ông xin mua thiếu cứng đơ cả họng, thật sự ông chẳng hiểu lắm cái gì mà loại tốt hay thông thường, đơn giản là cậu con trai bảo đến mua cái thứ có tên y chang như vậy là được, vì mua chịu nên hắn không dám, đành để cho người cha nghèo thay mặt ra trận.
Vương Phong nở nụ cười đang định tiến lại thì cô gái dân chơi đã nhanh chân hơn một bước, lấy từ trong ví ra một số tiền, nói nhỏ gì đó với người đàn ông nghèo khổ rồi cùng với người yêu rời khỏi, cũng chẳng buồn quan tâm đến những lời nói thẳng thừng của gã sang trọng kia.
Thấy như mình vừa bị một cái tát vớ vẩn nên gã không nhịn được quát lớn.
- Hừm, một đám ất ơ thích lo chuyện bao đồng đúng là hợp với cái hạng nghèo kiết xác chờ đợi được bố thí, đi thôi lão, ở lại nhìn lâu thêm bẩn mắt.
Nói rồi hai gã sang trọng liền đi mất, người đàn ông nghèo khổ cũng chẳng muốn nói thêm lời gì mà chỉ tiếp tục thanh toán sau khi đã có đủ số tiền trong tay.
Ra khỏi cửa hàng trong tâm trạng Vương Phong hỗn loạn một đoàn khó hiểu, muốn hỏi tiểu đồng nhưng không rõ bản thân thắc mắc cái gì.
- Hừ... ngươi nên nhớ thế giới này phân hóa giàu nghèo không cao bằng sự xa cách giữa người bình thường và tu sĩ. – Zamato thấy Vương Phong lưỡng lự từng bước liền nói mấy câu.
- Ta hiểu nhưng vấn đề là ta không thấy ai sai trong việc vừa rồi, người nào cũng có cái lý cả.
- Hừ... dĩ nhiên, người có một cái bánh, kẻ nọ có nguyên túi bánh nhưng chung quy người ăn xin được nhận hay không vẫn phụ thuộc vào việc họ có lòng muốn cho hay không, ít nhiều vô nghĩa và ngươi chỉ có thể nói người cho là tốt bụng nhưng chẳng thể trách kẻ làm lơ là hạng vô tình.
- Cảm ơn, chẳng qua có chút khúc mắc, lại nói đôi khi ta nghĩ nếu như bản thân đến thế giới này một mình, có lẽ ta vẫn tồn tại được nhưng sẽ rất cô đơn và chẳng thể đạt được thành tựu hiện tại.
- Hừ... tào lao, ta đi ngủ.
- NGƯƠIII..
- Ha ha ha, có người quê nha, làm gì có ai được như ta đâu nào, nói chuyện luôn biết vuốt đuôi khiến ngươi dễ chịu.
Hữu Sinh nghe đến đây thì bật cười lớn châm chọc, có tên kia thì nó không dám lú đầu ra nói chuyện, ai biết được không đúng ý sẽ một kiếm chém bản tể nó vỡ làm đôi.
Vương Phong không hề giận, giả bộ khinh khỉnh không thèm nói tới nhưng trong lòng nhẹ đi không ít.
...
Chỉ còn khoảng 10 phút nữa sẽ bắt đầu buổi đấu giá nên Vương Phong lướt nhanh một chút, mãi vô tư tiến về phía trước thì đột hắn chậm lại dần như đã thấm mệt vì chợt nhận ra có người theo dõi mình, cách một khoảng không xa, tầm linh thức quét được.
Trong lúc chưa biết quyết định ra sao thì Ma Kiếm Zamato đã truyền âm cho hắn.
- Hừ... rẽ vào ngã kia, xử lý bọn chúng.
- Ừm, có mấy người
- Hừ... hai, người quen.
Nghe được hai chữ người quen khiến hắn có chút kinh ngạc suy nghĩ, chẳng lẽ nào lại là một trong số hai cặp vừa rồi, hẳn vậy. Rẽ vào một con hẻm rất tối nhưng tương đối rộng rãi, cố ý tiếp tục đi sâu thêm mấy chục bước mới dừng lại, hai người kia cũng không còn the thẽ lén lúc nữa mà thong thả theo sau Vương Phong, nghĩ rằng con mồi lần này thật dễ dàng, giờ thì đường nào mà chạy nữa.
Bộ dạng cao nhân thế ngoại tuyệt đỉnh, Vương Phong không thèm và có phần không muốn quay đầu lại, sợ rằng nhận định trước kia của mình là sai.
- Các ngươi là ai?
Nghe hắn hỏi khiến hai kẻ theo dõi ngạc nhiên nhưng cũng không lúng túng, làm cái nghề này quan trọng là không được sợ hãi, con mồi đang ở thế cùng đường thường nghĩ ra mấy trò vặt vãnh.
- Thì ra ngươi đã biết, vậy mà còn dám đi vào đây. – là giọng nữ.
Trong lòng Vương Phong có chút sụp đổ, quay người lại đối mặt cặp đôi bề ngoài như dân chơi khi nãy.
- Ta chỉ muốn hỏi... tại sao các ngươi lại cho tiền người đàn ông kia?
Nam nhân nhíu mày vì câu hỏi của hắn hơi kì quặc, lúc hiểu ra chút thì cười lớn.
- Khặc khặc khặc, là chiếm lòng tin đó thằng ngu, mày hôm nay chết chắc nên tụi tao cũng không ngại dạy chút kiến thức để kiếp sau khôn ngoan hơn.
- Đúng rồi em trai à, ngu quá đi, thí dụ mày phát hiện sớm hơn ở trên đường lớn thì sao? Mày có tin rằng tụi này có ý xấu không chứ, ha ha ha.
Rốt cục chỉ là như vậy, thả 10k Gol để tăng cơ hội chiếm 46 Lục Tinh, quả nhiên tinh tế, trên một phương diện nào đó thì quả nhiên hai người này cao kiến, có điều vận may mới là thứ quyết định cuối cùng, canh bạc này, họ phải trắng tay và bởi vì không có tiền cược nên đành thế chấp cái mạng của mình
Hai bàn tay Vương Phong đã âm thầm kết ấn từ lúc không quay đầu lại, hiện tại thì đã thành.
- “Ám Triền – Huyền Yên Tỏa Cục”
Chẳng đếm xuể có bao nhiêu luồng khói đen tuôn ra khỏi pháp chú nhưng cả không gian con hẻm chẳng còn sót bất cứ ánh sáng nào vì vốn dĩ trời đã tối.
Hai người kia ngay lúc nghe được cái tên pháp chú đã thấy cứng đơ cả người.
- Là... là Ám hệ trong truyền thuyết... chúng ta.. ta. – thanh niên lắp bắp không thành tiếng.
- Lạnh... lạnh quá, chúng ta là Nhị Nguyên lục trong cơ mà, sao lại bị lạnh...
Cô gái liên tục kêu lên lạnh lẽo khi bị bao phủ trong bóng bối, cả hai chắc hẳn chưa nhận ra được cái lạnh này không phải đơn thuần như bị hàn khí xâm nhập mà là sợ hãi đến công tâm, tự động sinh hàn, rét run.
Thêm một khoảng thời gian lấy lại bình tĩnh, đôi mắt người thanh niên đột nhiên lóe lên gian ác, hét lớn
- Thằng khốn, mày tưởng núp trong này thì thoát à... chết nè con. “Thiết Cương – Oanh Tạc”
Một tràng mấy chục thanh sắt nhọn hoắc được kiến tạo đâm thẳng theo hướng Vương Phong đứng khi nãy nhưng dĩ nhiên đã không còn ai ở đó nữa rồi.
- Chết... nó chết rồi em... – không nghe được tiếng động gì nên người nọ chỉ còn cách trấn an bản thân.
- Vậy... vậy hả anh... mình làm...làm gì giờ.
Dù có mạnh miệng nhưng cả hai như một cái cây cắm rễ, chẳng dám nhúc nhích.
- “Ám Triền – Đau Đớn”
Một dòng khí đen khác hòa huyện trong bóng tối nhưng sẽ tự biết tìm đến chỗ đối thủ, hai người kia lại nghe được giọng Vương Phong cứ như tử thần đang thì thào bên tai, mặt cắt không còn một giọt máu nhưng vẫn cố chống cự.
- Ta dùng... dùng “Thủy Trạch – Thủy Thuẫn”
Vương Phong cũng hơi bất ngờ khi thấy cô gái trong tình thế này còn ngưng tụ nổi pháp chú, cản lại được sáu phần của dòng hắc khí kia, còn lại nhanh chóng chui vào cơ thể hai người.
Như thể cảm nhận được gì đó, thanh niên vô lực xụi lơ cả cơ thể, cả cô gái cũng sợ đến nỗi chân nhũn ra, miệng run run.
- Nó... nó chui vào rồi... ngứa quá, da của em ngứa quá anh ơi... bụng em đau quá... aaa...
- Aaaaa... thiếu hiệp tha mạng, xin tha mạng chó của ta một lần.
- Đúng đúng, ngài tha cho ta với, muốn thế nào ta cũng chiều được, xin... Aaaa – cô gái hoảng loạn không nói tiếp nữa khi chợt sờ phải da mình, từ cả bên ngoài lẫn bên trong đều đang bị ăn mòn nhanh chóng, máu me bê bết, sần sùi ghê tởm.
Vương Phong vô tình không nói gì cả, từ lúc bước vào nơi này và sử dụng Ám hệ thì hắn đã chẳng có ý định lưu lại bọn họ.
Thanh niên cùng cô gái lúc này nằm lăn lộn bên dưới nền đất bởi cơn đau càu xé da thịt, miệng kêu khan nhưng thanh quản và đầu lưỡi đã không còn lành lặn nữa.
- Huyết Nguyệt nhãn, mị.
Dù không biết hết thảy chức năng nhưng người kia đã từng nói có thể dùng để mê hoặc người khác, hắn thực tình không muốn bẩn tay, lại càng không có thời gian chờ bọn họ gồng gánh chống đỡ lực ăn mòn.
Sau hơn 10 phút, Vương Phong trở ra khỏi con hẻm, Hữu Sinh lại bận rộn kiểm kê tài sản hai kẻ vừa rồi, thiết nghĩ nó cần một phụ tá đắc lực mới kham nổi, nhiều việc quá, nào là trồng cây, nào là quét dọn thạch động, lại còn giữ đồ nữa.
- Ê, Vương Phong, tìm một trợ lý cho ta đi, mệt mỏi quá trời.
- Ngươi điên... à nhớ rồi, ráng chăm thằng nhóc Si Mộc kìa.
- ...
Hữu Sinh im bặt không nói tiếp, nào dám thốt lên mình chẳng nhớ đã trồng cái hạt kia ở nơi nào trong thế giới rộng lớn của giới chỉ này.
“Trời phù hộ nó tự đường mọc lên, không thì việc tốt tên Vương Phong làm lại trở thành ác nghiệp a”.
[ Tinggg ] – tiếng điện thoại reo, là của Tống Uyển.
- Sao thế đội trưởng?
- À, địa điểm là phòng đấu giá của Bách Linh thương hội, 20 giờ bắt đầu, cậu nên đến sớm một chút thì mới có ghế ngon ngồi, không thì phải đứng, hôm nay đặc biệt đông.
- Vâng, cảm ơn đội trưởng, tôi sẽ đến ngay.
- Được, đến thì gọi một tiếng để Tống Thiết ra đón nhé.
- Vâng.
Nhìn lại đồng hồ đã gần 19h15, còn khoảng 45 phút, từ nơi này đến đó nếu dùng xe buýt chỉ khoảng 5 phút là cùng, có điều thong thả đi bộ cũng không trễ, hắn dĩ nhiên rảnh lại chẳng thích chen lấn trên những chuyến xe công cộng đông nghịt người.
Trung tâm thị trấn là nơi tập trung thương mại nên rất nhiều hàng quán, cửa tiệm, sinh ý đều rất tốt nhưng cũng cạnh tranh không kém.
Đi ngang, chợt tầm mắt Vương Phong để ý đến một cửa hàng rất lớn.
[ Cửa hàng Lăng Gia
Tăng/ Giảm giá 10% trên mỗi pháp chú Mua/ Bán ]
Một hàng chữ điện tử bắt mắt đầy màu sắc chạy phía dưới tên cửa hiệu cực kỳ hấp dẫn đối với những tu sĩ như hắn, dù có ở thời đại nào, pháp tắc nào cũng chẳng ai không ưa thích hàng giảm giá, sale càng nhiều càng giúp tâm trạng sảng khoái a.
Hai bên cửa hàng có mấy cô nhân viên xinh đẹp vận bộ đồng phục màu đỏ quyến rũ, một chiếc huy hiệu hình ngọn lửa màu vàng nằm bên ngực trái cũng không kém phần nổi bật, đó là biểu tượng của Lăng gia – một trong tứ đại gia tộc của Đông Hạ Lâm thị trấn, chủ tu Hỏa hệ và chỉ truyền chức gia chủ cho người thức tỉnh Hỏa hệ.
- Kính chào quý khách, không biết mình là muốn giao dịch gì ạ.
Một cô gái nghiên người cúi đầu mời Vương Phong vào, đến gần mới thấy không chỉ xinh đẹp mà điện nước đều không tồi a, dù tán thưởng nhưng hiện tại với cái phong cách kinh dị này thì hắn không đủ sức thu hút người ta rồi.
- Tôi muốn bán một ít pháp chú.
- Vâng, mời quý khách ngồi ở đây, sẽ có chấp sự ra bàn bạc với ngài.
- Được, cảm ơn.
Vương Phong được cô gái hướng dẫn lên lầu hai, đến khu vực ban công được thiết kế tương tự như một quán trà sữa, bàn ghế rất đẹp, không gian thoáng đãng mát mẻ nên dĩ nhiên đã có vài người ngồi ở đây trước.
Có người bước vào, những người khác theo thói quen liếc qua nhìn nhưng thấy chỉ là một thằng nhóc dị hợm thì không để tâm đến nữa, Vương Phong lại chẳng thèm để ý đến mà mượn được từ cô nhân viên bảng mô phỏng pháp chú Mộc hệ hiện hữu tại cửa hàng.
Gọi là mô phỏng bởi nó chỉ gồm thông tin, công dụng, tuy nhiên nếu chấp nhận bỏ tiền ra mua sẽ không chỉ nhận được bản sao lưu hoàn chỉnh mà còn có vài ghi chép mánh khóe sử dụng và một số kiêng kỵ... quá có tâm.
Bên cạnh bàn Vương Phong, một đôi nam nữ cũng đang xem xét vài bảng mô phỏng khác, nhìn qua giống như kiểu dân chơi vì đeo khuyên mũi, tai đủ thứ, có điều nói chuyện lại nhẹ nhàng, giữ lễ trong khi gần đó có hai người đàn ông ăn mặc lịch sự, mỗi lần mở miệng cứ như muốn bung cả nóc nhà, kẻ thì khoe giàu, người thì bảo nhà mình có thứ này, thứ kia nên chỉ đến đây dạo chơi, chẳng điều gì lọt nổi vào tầm mắt.
Vương Phong ngồi hơn 5 phút liền có một thiếu phụ ngoài bốn mươi ra tiếp chuyện, dĩ nhiên đó là theo nhận định của Trái Đất còn tuổi thật của cô ta thì hắn nào biết được.
Đúng kiểu người làm ăn lâu năm nên thái độ rất chuyên nghiệp, không hề biểu lộ xem thường một thằng nhóc như hắn mà nở một nụ cười duyên dáng.
- Chào cậu, tôi có thể giúp được gì?
Không có nhiều thời gian nên Vương Phong vào thẳng vấn đề, hiện tại hắn cần vốn để xem xem chút nữa có thứ gì lọt vào mắt hay không.
- Tôi muốn bán hai pháp chú hỏa hệ cấp 4.
Thiếu phụ ngừng một hô hấp kinh ngạc rồi trở lại bình thường, nở một nụ cười xinh đẹp.
- Xin hỏi phẩm chất thế nào?
- Cao kỹ.
- Vâng đây là giá của Hỏa chú, bất kể cửa hàng nào khác đều không ra được cái giá này.
Điều này đương nhiên hắn biết, Lăng gia chủ tu Hỏa hệ nên việc tàng trữ làm nội tình là phi thường coi trọng.
Vương Phong cầm lấy chiếc máy tính bảng lớn ghi rõ thông số mua bán, nhìn nhìn mà không khỏi hết hồn, đến những 40 Lục Tinh trên mỗi Hỏa chú phẩm chất Cao kỹ, đáng tiếc hắn chỉ có 2 cái lấy được từ Bích Hàn Chân Nhân ở Ma Sinh cốc, còn lại đều là của sư phụ để lại, nếu không phải lúc túng thiếu, hắn chẳng muốn mang ra bán.
Sau khi giả bộ suy tính một chút Vương Phong liền lấy ra từ trong ba lo mình hai cái ngọc giản, cầm trên tay cũng có thể cảm nhận được năng lượng cuồng bạo đầy nhiệt độ bên trong.
- Được, đây là thứ tôi muốn bán.
Thiếu phụ cẩn thận cầm lấy rồi trước mặt Vương Phong nhắm nghiền đôi mắt, từ trên người cô toát ra một cỗ khí thế hùng hậu khuếch đại ra xung quanh, đến nỗi hắn ngồi gần vừa cảm thấy uy áp hơi đè lên cơ thể vừa nhận ra nhiệt độ đang ngày một nóng lên dần.
Tiểu đồng thấy Vương Phong hơi loạn liền truyền âm nhắc nhở tránh cho hắn làm bẻ mặt.
- Cường giả Kết Đan cảnh mà thôi, bình tĩnh, chắc đang kiểm tra ngọc giản.
Nói thì nói vậy nhưng trước khí thế như sóng biển đập vào mặt thế này thì hắn chỉ còn cánh vận chuyển chút năng lượng Ám hệ - mạnh nhất hiện tại chảy đều trong cơ thể ổn định lại một chút, qua hơn năm phút thì kết thúc.
Thiếu phụ dường như cũng nhận ra bản thân mình thất thố nên vội vàng cúi đầu xin lỗi.
- Ấy chết, tôi quên mất, xin lỗi cậu, chốc nữa nhất định tính thêm 5% xem như bù bỗi của tôi, mong cậu thông cảm.
Vương Phong vội xua tay bảo không thành vấn đề, hai người cứ vậy bàn bạc rồi giao dịch, 40 Lục Tinh cộng thêm khuyến mãi và sự cố liền trở thành 46, chưa bao giờ hắn cảm thấy kiếm tiền dễ như vậy, nếu đổi ra Bạch Tinh thì hẳn đã có thể mua một căn tương đối tốt ở khu tâm thị trấn này.
Còn khoảng 20 phút nữa là đúng 20 giờ, Vương Phong trả lại bảng mô phỏng rồi bước xuống dưới lầu, cửa hàng thì đúng là cửa hàng nhưng nào ai lại lấy ra thứ quý giá đem đi bán chứ, đa phần tác dụng kém hoặc sơ hở một hai nên hắn không chọn mua.
Lúc này cả hai cặp đôi hắn để ý cũng theo xuống cùng, xảo hợp dưới tầng trệt đang diễn ra một sự cố nhỏ.
Một người đàn ông ăn mặc đơn giản, hơi bình dân, râu tóc khá xồm xoàm đứng trước quầy hàng nói chuyện với người bán bằng một giọng cực kỳ chậm rãi đáng thương.
- Ông chủ có thể... cho tôi thiếu một khoảng được không, tại vì con trai tôi nó sắp tham gia sát hạch nên rất cần... thứ này...
Ông ta hình như chẳng biết gọi thế nào nên trực tiếp đưa tay chỉ vào một trang trong bảng mô phỏng pháp chú, chắc là căn cứ vào cái tên hay đại loại gì đó.
Thật may, người bán hàng này không phải kiểu xem thường người khác nên chỉ cười cười lưỡng lự, biểu tình rất khó làm chủ.
- Vâng thưa quý khách, thật tình là không được ạ, quy tắc của cửa hàng tôi không thể làm trái, nếu không sẽ bị phạt, mong ngài thông cảm
Nói xong người bán hàng như kiểu rất áy náy, cúi đầu xin lỗi nhưng dù vậy người đàn ông khốn khổ kia vẫn tiếp tục cầu, có vẻ thứ phải mua này cực kỳ quan trọng.
- Xin ông xem xét giúp tôi với, ở đây tôi có 60k Gol, thiếu 10k thôi, ngày mai, không, ngày mốt tôi nhất định quay lại thanh toán tất thảy, thật sự..
Tình thế lại càng căng thẳng, khó xử hơn gấp mấy lần, người bán hàng còn chưa kịp tiếp tục cáo lỗi thì một giọng khác đã nhanh hơn.
- Nghèo thì nên biết thân biết phận, đua đòi làm cái gì, lựa đại một loại rẻ rẻ còn không phải được rồi sao? Mắc mớ gì chọn chi đồ tốt rồi lại bày ra cái dáng khắc khổ này chứ?
Lời vừa nói ra là của một trong hai người đàn ông ăn mặc sang trọng luôn miệng khoe khoang mình giàu có khi nãy, chẳng biết nên gọi ông ta thực tế hay là kẻ vô lương tâm.
Người đàn ông xin mua thiếu cứng đơ cả họng, thật sự ông chẳng hiểu lắm cái gì mà loại tốt hay thông thường, đơn giản là cậu con trai bảo đến mua cái thứ có tên y chang như vậy là được, vì mua chịu nên hắn không dám, đành để cho người cha nghèo thay mặt ra trận.
Vương Phong nở nụ cười đang định tiến lại thì cô gái dân chơi đã nhanh chân hơn một bước, lấy từ trong ví ra một số tiền, nói nhỏ gì đó với người đàn ông nghèo khổ rồi cùng với người yêu rời khỏi, cũng chẳng buồn quan tâm đến những lời nói thẳng thừng của gã sang trọng kia.
Thấy như mình vừa bị một cái tát vớ vẩn nên gã không nhịn được quát lớn.
- Hừm, một đám ất ơ thích lo chuyện bao đồng đúng là hợp với cái hạng nghèo kiết xác chờ đợi được bố thí, đi thôi lão, ở lại nhìn lâu thêm bẩn mắt.
Nói rồi hai gã sang trọng liền đi mất, người đàn ông nghèo khổ cũng chẳng muốn nói thêm lời gì mà chỉ tiếp tục thanh toán sau khi đã có đủ số tiền trong tay.
Ra khỏi cửa hàng trong tâm trạng Vương Phong hỗn loạn một đoàn khó hiểu, muốn hỏi tiểu đồng nhưng không rõ bản thân thắc mắc cái gì.
- Hừ... ngươi nên nhớ thế giới này phân hóa giàu nghèo không cao bằng sự xa cách giữa người bình thường và tu sĩ. – Zamato thấy Vương Phong lưỡng lự từng bước liền nói mấy câu.
- Ta hiểu nhưng vấn đề là ta không thấy ai sai trong việc vừa rồi, người nào cũng có cái lý cả.
- Hừ... dĩ nhiên, người có một cái bánh, kẻ nọ có nguyên túi bánh nhưng chung quy người ăn xin được nhận hay không vẫn phụ thuộc vào việc họ có lòng muốn cho hay không, ít nhiều vô nghĩa và ngươi chỉ có thể nói người cho là tốt bụng nhưng chẳng thể trách kẻ làm lơ là hạng vô tình.
- Cảm ơn, chẳng qua có chút khúc mắc, lại nói đôi khi ta nghĩ nếu như bản thân đến thế giới này một mình, có lẽ ta vẫn tồn tại được nhưng sẽ rất cô đơn và chẳng thể đạt được thành tựu hiện tại.
- Hừ... tào lao, ta đi ngủ.
- NGƯƠIII..
- Ha ha ha, có người quê nha, làm gì có ai được như ta đâu nào, nói chuyện luôn biết vuốt đuôi khiến ngươi dễ chịu.
Hữu Sinh nghe đến đây thì bật cười lớn châm chọc, có tên kia thì nó không dám lú đầu ra nói chuyện, ai biết được không đúng ý sẽ một kiếm chém bản tể nó vỡ làm đôi.
Vương Phong không hề giận, giả bộ khinh khỉnh không thèm nói tới nhưng trong lòng nhẹ đi không ít.
...
Chỉ còn khoảng 10 phút nữa sẽ bắt đầu buổi đấu giá nên Vương Phong lướt nhanh một chút, mãi vô tư tiến về phía trước thì đột hắn chậm lại dần như đã thấm mệt vì chợt nhận ra có người theo dõi mình, cách một khoảng không xa, tầm linh thức quét được.
Trong lúc chưa biết quyết định ra sao thì Ma Kiếm Zamato đã truyền âm cho hắn.
- Hừ... rẽ vào ngã kia, xử lý bọn chúng.
- Ừm, có mấy người
- Hừ... hai, người quen.
Nghe được hai chữ người quen khiến hắn có chút kinh ngạc suy nghĩ, chẳng lẽ nào lại là một trong số hai cặp vừa rồi, hẳn vậy. Rẽ vào một con hẻm rất tối nhưng tương đối rộng rãi, cố ý tiếp tục đi sâu thêm mấy chục bước mới dừng lại, hai người kia cũng không còn the thẽ lén lúc nữa mà thong thả theo sau Vương Phong, nghĩ rằng con mồi lần này thật dễ dàng, giờ thì đường nào mà chạy nữa.
Bộ dạng cao nhân thế ngoại tuyệt đỉnh, Vương Phong không thèm và có phần không muốn quay đầu lại, sợ rằng nhận định trước kia của mình là sai.
- Các ngươi là ai?
Nghe hắn hỏi khiến hai kẻ theo dõi ngạc nhiên nhưng cũng không lúng túng, làm cái nghề này quan trọng là không được sợ hãi, con mồi đang ở thế cùng đường thường nghĩ ra mấy trò vặt vãnh.
- Thì ra ngươi đã biết, vậy mà còn dám đi vào đây. – là giọng nữ.
Trong lòng Vương Phong có chút sụp đổ, quay người lại đối mặt cặp đôi bề ngoài như dân chơi khi nãy.
- Ta chỉ muốn hỏi... tại sao các ngươi lại cho tiền người đàn ông kia?
Nam nhân nhíu mày vì câu hỏi của hắn hơi kì quặc, lúc hiểu ra chút thì cười lớn.
- Khặc khặc khặc, là chiếm lòng tin đó thằng ngu, mày hôm nay chết chắc nên tụi tao cũng không ngại dạy chút kiến thức để kiếp sau khôn ngoan hơn.
- Đúng rồi em trai à, ngu quá đi, thí dụ mày phát hiện sớm hơn ở trên đường lớn thì sao? Mày có tin rằng tụi này có ý xấu không chứ, ha ha ha.
Rốt cục chỉ là như vậy, thả 10k Gol để tăng cơ hội chiếm 46 Lục Tinh, quả nhiên tinh tế, trên một phương diện nào đó thì quả nhiên hai người này cao kiến, có điều vận may mới là thứ quyết định cuối cùng, canh bạc này, họ phải trắng tay và bởi vì không có tiền cược nên đành thế chấp cái mạng của mình
Hai bàn tay Vương Phong đã âm thầm kết ấn từ lúc không quay đầu lại, hiện tại thì đã thành.
- “Ám Triền – Huyền Yên Tỏa Cục”
Chẳng đếm xuể có bao nhiêu luồng khói đen tuôn ra khỏi pháp chú nhưng cả không gian con hẻm chẳng còn sót bất cứ ánh sáng nào vì vốn dĩ trời đã tối.
Hai người kia ngay lúc nghe được cái tên pháp chú đã thấy cứng đơ cả người.
- Là... là Ám hệ trong truyền thuyết... chúng ta.. ta. – thanh niên lắp bắp không thành tiếng.
- Lạnh... lạnh quá, chúng ta là Nhị Nguyên lục trong cơ mà, sao lại bị lạnh...
Cô gái liên tục kêu lên lạnh lẽo khi bị bao phủ trong bóng bối, cả hai chắc hẳn chưa nhận ra được cái lạnh này không phải đơn thuần như bị hàn khí xâm nhập mà là sợ hãi đến công tâm, tự động sinh hàn, rét run.
Thêm một khoảng thời gian lấy lại bình tĩnh, đôi mắt người thanh niên đột nhiên lóe lên gian ác, hét lớn
- Thằng khốn, mày tưởng núp trong này thì thoát à... chết nè con. “Thiết Cương – Oanh Tạc”
Một tràng mấy chục thanh sắt nhọn hoắc được kiến tạo đâm thẳng theo hướng Vương Phong đứng khi nãy nhưng dĩ nhiên đã không còn ai ở đó nữa rồi.
- Chết... nó chết rồi em... – không nghe được tiếng động gì nên người nọ chỉ còn cách trấn an bản thân.
- Vậy... vậy hả anh... mình làm...làm gì giờ.
Dù có mạnh miệng nhưng cả hai như một cái cây cắm rễ, chẳng dám nhúc nhích.
- “Ám Triền – Đau Đớn”
Một dòng khí đen khác hòa huyện trong bóng tối nhưng sẽ tự biết tìm đến chỗ đối thủ, hai người kia lại nghe được giọng Vương Phong cứ như tử thần đang thì thào bên tai, mặt cắt không còn một giọt máu nhưng vẫn cố chống cự.
- Ta dùng... dùng “Thủy Trạch – Thủy Thuẫn”
Vương Phong cũng hơi bất ngờ khi thấy cô gái trong tình thế này còn ngưng tụ nổi pháp chú, cản lại được sáu phần của dòng hắc khí kia, còn lại nhanh chóng chui vào cơ thể hai người.
Như thể cảm nhận được gì đó, thanh niên vô lực xụi lơ cả cơ thể, cả cô gái cũng sợ đến nỗi chân nhũn ra, miệng run run.
- Nó... nó chui vào rồi... ngứa quá, da của em ngứa quá anh ơi... bụng em đau quá... aaa...
- Aaaaa... thiếu hiệp tha mạng, xin tha mạng chó của ta một lần.
- Đúng đúng, ngài tha cho ta với, muốn thế nào ta cũng chiều được, xin... Aaaa – cô gái hoảng loạn không nói tiếp nữa khi chợt sờ phải da mình, từ cả bên ngoài lẫn bên trong đều đang bị ăn mòn nhanh chóng, máu me bê bết, sần sùi ghê tởm.
Vương Phong vô tình không nói gì cả, từ lúc bước vào nơi này và sử dụng Ám hệ thì hắn đã chẳng có ý định lưu lại bọn họ.
Thanh niên cùng cô gái lúc này nằm lăn lộn bên dưới nền đất bởi cơn đau càu xé da thịt, miệng kêu khan nhưng thanh quản và đầu lưỡi đã không còn lành lặn nữa.
- Huyết Nguyệt nhãn, mị.
Dù không biết hết thảy chức năng nhưng người kia đã từng nói có thể dùng để mê hoặc người khác, hắn thực tình không muốn bẩn tay, lại càng không có thời gian chờ bọn họ gồng gánh chống đỡ lực ăn mòn.
Sau hơn 10 phút, Vương Phong trở ra khỏi con hẻm, Hữu Sinh lại bận rộn kiểm kê tài sản hai kẻ vừa rồi, thiết nghĩ nó cần một phụ tá đắc lực mới kham nổi, nhiều việc quá, nào là trồng cây, nào là quét dọn thạch động, lại còn giữ đồ nữa.
- Ê, Vương Phong, tìm một trợ lý cho ta đi, mệt mỏi quá trời.
- Ngươi điên... à nhớ rồi, ráng chăm thằng nhóc Si Mộc kìa.
- ...
Hữu Sinh im bặt không nói tiếp, nào dám thốt lên mình chẳng nhớ đã trồng cái hạt kia ở nơi nào trong thế giới rộng lớn của giới chỉ này.
“Trời phù hộ nó tự đường mọc lên, không thì việc tốt tên Vương Phong làm lại trở thành ác nghiệp a”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook