U Minh Đại Đạo
Chương 21: Mâu thuẫn

Giảng Đường E3.

Không gian giảng đường phi thường rộng lớn gồm một bức tường phản chiếu hỗ trợ mô phỏng dành cho giáo viên và hơn 10 dãy ghế xếp dài từ từ cao lên để học viên ngồi, thuận tiện quan sát.

- Đông quá, nơi này chắc hơn 2000 người.

Cảm thán trước số lượng kinh khủng nhưng đã từng chứng kiến mật độ dân số ở kinh đô nên hắn nhanh chóng bỏ qua, tìm đại một chỗ ngồi ở hàng đầu tiên vì những dãy ghế sau đều không còn chỗ nào trống cả.

Rất nhiều người nhìn hắn với ánh mắt lạ, có kẻ chú ý vào huy hiệu trên ngực trái, có kẻ lại lắc đầu như kiểu rất thông cảm khiến Vương Phong hơi suy nghĩ nhưng chưa đến năm phút thì một vị giáo sư lớn tuổi đã bước vào giảng đường, tay ông cầm theo một quyển sổ màu đỏ rất lớn.

Chưa đi đến làm việc thì lão sư đã lên tiếng.

- Hôm nay tôi muốn kiểm tra bài các em gồm cả kiến thức lẫn thực hành. Đầu tiên là phần kiến thức.

Ngay khi lời ông cất lên thì bên dưới đã có rất nhiều tiếng xì xầm sợ hãi.

- Khốn nạn, lại kiểm tra bài, hôm nào cũng vậy.

- Ông này nổi tiếng mà mày không biết sao, mỗi khi không trả lời được là bị đuổi khỏi lớp ngay.

Lão sư đẩy nhẹ cặp kính rồi bắt đầu di chuyển ra giữa giảng đường, ôn tồn điều khiển máy chiếu để phóng đại hình ảnh lên bức tường rồi đọc câu hỏi.

- Theo như bài học ngày hôm qua, các trò đã được giảng giải về ưu nhược từng thuộc tính, như vậy nếu là pháp sư Mộc hệ thì có thể trở thành một nhân tố tiền tuyến hay không? Nếu không hãy đưa ra lý do. Năm phút bắt đầu.

Thời gian 5 phút nhanh là đủ với những ai hôm qua chú ý lắng nghe và quá dư dả với những người chẳng biết tẹo gì như hắn vì có nát óc vẫn chưa chắc tìm được đáp án

Có một vài cánh tay đưa lên nhưng vị lão sư chẳng hề nhìn đến họ mà tập trung đảo qua khu vực của những hàng đầu tiên, lúc này thì hắn đã biết tại sao lại không ai muốn ngồi vị trí này.

- Mời học trò kia.

Cây thước dài trên tay vị lão sư chỉ thẳng về một nữ học viên gần đó dáng vẻ cao gầy như người mẫu, còn đang mải miết xem kính làm đẹp thì đột nhiên bị điểm tên.

“Rõ ràng người ta đồn lão già này chỉ gọi hàng đầu tiên thôi mà, sao lại kêu trúng mình lúc này, chết chắc rồi” – Lăng Kiều Như biến sắc trong lòng, cô chính là người vừa được gọi tên.

Dù rõ ràng bản thân không biết tẹo nào nhưng cô vẫn cố lấp lửng.

- Thưa giáo sư, pháp sư Mộc hệ có thể trở thành nhân tố tiền tuyến được bởi vì... vì...

- Vì thế nào, mau trả lời.

Vị lão sư dường như không mấy hài lòng với cô gái trẻ này, liên tục hối thúc khiến Lăng Kiều Như bối rối.

- Vâng là vì còn có thể nhờ vào thiên phú linh thể hoặc một đại đạo nào đó có khả năng công kích để trở thành nhân tố tiền tuyến, không nhất định phải là trị liệu sư hoặc phụ sư thì mới được.

Lăng Kiều Như thở phào một tiếng cảm khái vì trí thông minh của mình.

- Hừm, nếu như có điều kiện thiên phú linh thể hay đại đạo thì ta còn đặt câu hỏi cho các trò làm gì, bài giảng hôm qua rõ ràng là không hề nghe đến. Ra khỏi lớp, năm phút.

Lăng Kiều Như nhíu mày bực bội như không tin được vị giáo sư này thật sự dám đuổi cô, từ trước đến nay dù đi đến đâu, người khác cũng đều cung kính bảy phần vì cô chính là hạt giống sáng giá của toàn Lăng gia mấy trăm năm mới xuất hiện, vậy mà lão già trước mặt lại không cho cô mặt mũi

- Thưa giáo sư... ta là người Lăng gia

- Lăng gia thì đã sao, học viện có quy tắc riêng của nó và nơi này cũng vậy, mời ra cho.

Lão sư thấy cô gái này là người Lăng gia nên hơi nhẹ giọng lại nhưng vẫn một mực đuổi ra khỏi giảng đường, gương mặt còn biểu thị mấy phần khó chịu.

- Hừ, ra thì ra, hiếm lạ gì một cái bài giảng nhàm chán này chứ, sách trong tộc ta còn chứa hàng tỷ kiến thức mà lão già ngươi không biết.

Trên bục giảng, lão sư chỉ còn biết lắc đầu im lặng bảo trì quan điểm, mặc dù cô gái này có thái độ thế nào đi nữa thì hậu thuẫn quá lớn, ông không chạm tay vào nỗi.

Đột nhiên từ trong nhóm những hàng ghế đầu tiên, một thiếu niên dáng người thanh mảnh cầm quạt xếp thẳng thắng đả kích Lăng Kiều Như đang hậm hực ra khỏi giảng đường

- Hỗn xược nhở, ta là lần đầu tiên thấy qua có loại nữ nhân vừa ngu xuẩn vừa thiếu sỉ diện.

Lăng Kiều Như còn đang bực tức lại bị thọt gậy bánh xe liền đen mặt chỉ thẳng vào đối phương đe dọa.

- Ngươi, ngươi là ai dám miệt thị bổn tiểu thư, nếu không mau quỳ xuống nhận lỗi thì cả nhà ngươi đều chết.

- Ô ô, ngươi là đang muốn giết sạch Ân gia chúng ta sao, ha ha ha.

Tiếp tục không được người khác nhượng bộ càng làm cho cơn tức giận tăng cao.

- Ân gia là cái đồ khốn nạn gì thì hôm nay cũng phải chịu tử kiếp, trước mắt là thằng đàn bà nhà ngươi.

Dứt lời, Lăng Kiều Như đã bắt đầu vận dụng pháp chú tấn công khiến mọi người xung quanh nhíu mày bực bội, dù có là Lăng gia đi chăng nữa thì hơn hai nghìn người nơi này cũng không phải loại đầu đường xó chợ, một chút tôn trọng đều không có.

Bỏ ngoài tai, ngoài mắt thái độ của mọi người xung quanh, Lăng Kiều Như quát lớn một tiếng rồi phát động công kích.

- Pháp chú cấp 1 tối thượng “Hỏa Diễm – Thiên Hỏa Thiêu Thuật”

Pháp chú được kết ra trong hơn 30 giây nên mọi người đều kịp thời sơ tán, lão sư đứng lặng trên bục giảng lắc đầu, không biết giải quyết thế nào.

Dòng lửa cực nóng như cái tên của nó, hai chữ tối thượng mà Lăng Kiều Như cố ý nhấn mạnh cũng không phải chỉ có hư danh.

- “Hoàng Kim Bí Pháp – Hoàng Kim Bì”

Ngay khi dòng lửa chực chờ nuốt chửng lấy thiếu niên mảnh khảnh thì lập tức toàn thân hắn đột nhiên phát ra kim quang chói mắt mà khi cố nhìn vào sẽ thấy được lớp da bên ngoài như được dát thêm một lớp vàng thượng hạn, thủy hỏa bất xâm.

Mấy người xung quanh thấy được chiêu thức liền nhận ra thân phận.

- “Hoàng Kim Bí Pháp”, vậy tên kia chắc chắn là Ân Kỳ - tân sinh năm nhất vừa được kiểm nghiệm Ngự Lực đạt đến SR, thuộc Ân gia – thế lực nhị lưu.

- Nhưng so với Lăng gia thì còn kém rất xa, kiểu này coi bộ khó tránh khỏi phiền phức.

Vương Phong cũng lật đật nép mình tránh bị ảnh hưởng nhưng may mắn hôm nay tiện đường, hắn mua được một cái kính áp tròng để che đi Huyết Nguyệt và Âm Dương nhãn, không cần phải dùng vải buộc như mấy ngày trước nữa, vì vậy có thể từ đằng xa mà quan sát rất rõ ràng.

Lăng Kiều Như thấy đối phương bình an vô sự thì càng điên tiết, chẳng những không cho cô mặt mũi mà còn dám phản kháng, hôm nay không đánh hắn tàn phế thì còn gì là uy nghiêm nữa chứ.

- Hừ, thì ra là linh sư, để xem bồ bỏ như ngươi so với Linh Hỏa tứ đẳng của ta thì thế nào.

- Được, cứ tới thử xem, nữ nhân như ngươi vốn dĩ không đáng sở hữu lực lượng như thế.

Ân Kỳ lần này ngược lại không còn mạnh miệng châm chọc cô gái kia nữa vì đã xác định được thực lực đối phương, mặc dù bên ngoài không tỏ vẻ gì nhưng chỉ riêng hắn mới biết dòng lửa kia có bao nhiêu lợi hại. Không chỉ mang nhiệt độ cực cao mà cường lực cũng hơn mức bình thường.

- Được lắm, ta sẽ cho ngươi biết đối nghịch với bổn tiểu thư là việc ngu xuẩn thế nào, “Hỏa Diễm – Diệm Phần”

Lần này là một lượt tung ra hơn năm dòng lửa lớn để tấn công.

- “Hoàng Kim Bí Pháp – Hoàng Kim Bì” “Thiết Cương – Thiết Nhận”

Ân Kỳ bối rối nên không chỉ phòng ngự mà còn sử dụng pháp chú phản công, tuy nhiên thanh sắt nhọn hoắc chỉ có thể chặn lại hai dòng lửa liền bị ăn mòn sạch, còn lại đều đánh thẳng vào “Hoàng Kim Bì” của hắn buộc phải lùi lại mấy bước để chịu thân.

Lăng Kiều Như thấy đối phương thất thế liền thỏa thích trong lòng, bật ra tràng cười lớn.

- Ha ha ha, coi bộ tên đàn bà như ngươi chỉ được cái miệng là giỏi, xem thử một chiêu nữa có chết hay không, pháp chú tối thượng “Hỏa Diễm – Thiên Hỏa Thiêu Thuật”

Không ngờ lại một lần nữa kích hoạt pháp chú tối thượng, Ân Kỳ tối sầm mặt bởi hai lần sử dụng bí pháp khiến hắn có hơi khó thừa nhận vì chỉ mới thức tỉnh linh thể cách đây vài ngày, mặc cho tư chất SR còn quý hiếm hơn Linh cấp thuộc tính nhưng người ta là tu luyện suốt bốn năm, còn hắn cũng vừa hơn bốn ngày mà thôi thì làm sao đủ sức chống trả, lần này hẳn sẽ bị thương không nhẹ.

- “Hoàng Kim Bí Pháp...”

Còn chưa niệm ra khẩu quyết đã không thể thừa nhận sự thúc dục cơ thể một lần nữa vì hầu như nội lực đã cạn kiệt, lần này mạng hắn xong rồi, ai biểu bản thân chọc phải người không nên chứ, thấy chướng mắt thì cứ lơ đi, có điều Ân Kỳ hắn đặc biệt thích nghe vị lão sư này giảng bài, rất cặn kẽ lại tiếp thêm cho hắn nhiều động lực cải thiện thuộc tính vốn dĩ không quá tốt của hắn.

- “Nguyên Mộc – Khô Mộc Diệp”

Âm thầm niệm pháp chú ngưng tụ ra một chiến lá màu vàng rất lớn chắn trước người Ân Kỳ cản lại dòng lửa cực mạnh kia và điều tưởng chừng như không thể trong mắt mọi người thì thật lạ cả hai dòng năng lượng đều bị triệt tiêu khỏi không gian, dòng lửa kia dù có hơi cường hãn hơn một chút nhưng cũng không vượt qua được chiếc lá lớn.

Vương Phong lặng lẽ đi đến phía sau Ân Kỳ, đưa cho hắn một sinh cơ phù đã luyện chế sẵn để trị thương, người ngoài nhìn không ra được Ân Kỳ có bao nhiu chật vật nhưng hắn thì không khó.

Trong học viện có quy định rằng giữa các học viên có thể luận bàn nhưng không thể giết người và đặc biệt không được triệu hồi Hộ mệnh giả vì điều đó chẳng giúp cải thiện trình độ của tu sĩ.

Cũng vì thế khi thấy Ân Kỳ đã cạn kiệt nội lực, không cách nào vận dụng “Hoàng Kim Bì” lần nữa liền thuận tay giúp một lần, hắn không thương người nhưng lại không thích kẻ xấu được lợi một tất, lấn một bước.

Lăng Kiều Như nhíu mày nhìn đối phương, nếu chỉ một học viên hạch tâm thì cô dễ dàng ứng phó với thân phận của mình, còn tận hai người thì hơi khó, học viện sẽ không để yên cho cô.

- Lại là tên nhãi nhép nào nữa đây? Muốn chết chung sao?

- Không phải vậy, có điều chỉ là luận bàn thì cô nương cần gì phải động sát tâm?

- Được rồi, bổn cô nương hôm nay không thèm tính toán với lũ mọi dân các ngươi, ngày sau gặp lại tốt nhất nên đi đường vòng.

Nói dứt câu, cô gái liền hướng ra cửa đi thẳng, thái độ kênh kiệu như muốn chứng tỏ bản thân chính là người chiến thắng, trông đợi được mọi người tán thưởng.

Vương Phong cũng không phải người tính tình hay nóng giận nên mau chóng dìu Ân Kỳ ra ngoài, có điều thiếu niên mảnh khảnh lại không muốn.

- Đa tạ, ta muốn ngồi lại nghe giảng.

- Được

Nhờ sinh cơ phù mà Ân Kỳ cũng khỏe hơn hẳn, chẳng qua sử dụng liên tục bí pháp nên cạn kiệt nội lực chứ không hề bị thương nặng, thấy đối phương nhiệt tình và có lòng khiến Ân Kỳ rất cảm động, phải biết thân phận người kia không tầm thường

- Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.

Ân Kỳ thấy Vương Phong định trở về chỗ ngồi liền mở lời, giọng nói nhẹ nhàng chân thành chứ không cương quyết như khi nãy.

- Không có gì, chuyện bình thường thôi.

Trở lại chỗ của mình, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống ghế để tiếp tục buổi học, lão sư cũng chỉ tằng hắng cho qua mà không nói thêm điều gì, làm việc ở đây hơn mấy chục năm nên những việc thế này đối với ông đã quá quen thuộc, chỉ tiếc rằng bọn trẻ quá tự cao tự đại, nghĩ rằng bản thân có chỗ dựa liền không xem ai ra gì, suốt đời sống ở nơi này thì không sao, đặt chân ra thế giới rộng lớn bên ngoài sẽ dễ dàng gục ngã bởi xã hội khắc nghiệt.

- Thôi được rồi, các trò ổn định, tiếp tục câu hỏi vừa nãy, mời trò ngồi đằng kia.

Cánh tay của lão sư hướng về một nữ học viên đang muốn trả lời câu hỏi, người này không xinh đẹp bằng Lăng Kiều Như nhưng nhìn qua liền cảm thấy rất thành thục, điềm đạm kiểu tri thức.

- Vâng thưa lão sư, Mộc hệ là nguyên tố thiên về chữa trị và khống chế, đặc biệt tốc độ và sát thương đều thấp nên không thể trở thành một nguyên tố tiền tuyến được.

Vị lão sư gương mặt hài lòng gật đầu nhưng vẫn đưa tay chỉ về một số người khác, đặc biệt chú ý vào hàng đầu tiên khiến Vương Phong cũng phải vắt óc suy nghĩ để chuẩn bị.

Tiếp theo là Ân Kỳ, Vương Phong để ý người này rất chăm chú nghe giảng, từng câu trả lời của học viên hay phản biện của lão sư đều không sót một chữ.

- Thưa lão sư, Mộc hệ vốn dĩ thiên về chữa trị và khống chế nhưng còn điểm nổi bật khác là tổng năng lượng nội tại lớn và khả năng tự hồi phục cao nên vẫn có thể trở thành một nhân tố tiền tuyến hoặc đấu đối kháng, chỉ cần biết điều tức năng lượng thật hoàn hảo và tận dụng lợi thế của mình sẽ tạo được kết quả bất ngờ.

- Tốt, rất tốt.

Không chỉ lão sư hài lòng mà bản thân Vương Phong cũng đánh giá rất cao khả năng phân tích và trả lời của thiếu niên, chả trách người này lại thích ngồi nghe giảng đến thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương