U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
2: Bởi Vì Vừa Rồi Cô Dẫm Tôi Còn Dẫm Tôi Đến Mức Hộc Máu


Gần đây, không khí trong kinh thành không tốt cho lắm.

Đàn ông đều thích so bề ngoài, còn riêng Tống n, vẻ đẹp chuẩn mực trong lòng cậu ta chính là Úc Tranh.
Ở phía sau, Tống n vẫn đang luyên thuyên khuyên y đi quyến rũ phụ nữ.
Úc Tranh không bày tỏ ý kiến, chỉ thản nhiên quay ngựa lại.
Sau chuyến du xuân, Tống n hớn hở đi theo Úc Tranh về phủ.

Tống n thấy y vẫn không chịu trả lời thẳng thắn thì cuối cùng cũng nghiêm túc nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Ý em là, anh có thể nhân cơ hội này giả vờ quy phục, để cô ta giúp đỡ anh.

Sau khi mọi việc thành công, chúng ta sẽ cùng tìm cách tiêu diệt cặp cha con gian ác này.”
Biểu cảm của Úc Tranh lúc này rất khó đoán.

Không phải y không muốn trả lời lời Tống n.

Mà là vào đầu tháng trước, y đã lén lút qua lại với cô gái đó rồi.
Ngọc Loan mê đắm cơ thể y, chuyện này y vẫn luôn biết.
Nhưng y không thể nói ra.
Lúc này, Ngọc Loan đã trở về phủ.


Phu xe lập tức quỳ xuống đất để nàng bước lên lưng anh ta xuống xe.

Nhưng phu xe đã phun một ngụm máu ngay khi bàn chân Ngọc Loan vừa đạp lên lưng anh ta.
Ngọc Loan: “...”
Nàng lập tức thu chân lại như bị bỏng, sau đó quyết định ngồi lại trong xe thêm một lát, đợi A Man mang ghế tới.
Còn tên phu xe đã bò dậy, trở về xe và lau vết máu nơi khóe miệng.
Anh ta dựa vào cửa xe, khoanh tay, lười biếng không thèm nhúc nhích.
Một lát sau, Ngọc Loan thấy anh ta vẫn không nói gì thì chỉnh lại chiếc trâm bạc trên đầu, dịu dàng nói: “Bây giờ anh tin rồi chứ?”
Kế Tô nghe nàng lên tiếng thì tháo chiếc mũ rơm xuống, quay đầu để lộ gương mặt trẻ tuổi với vẻ bất cần.
“Là cha không yên tâm về cô, bảo tôi phải trông chừng.”
Giọng nói của anh ta khàn khàn, rõ ràng là do nội thương của anh ta vẫn chưa lành sau khi chấp hành nhiệm vụ.
Ngọc Loan nhướng mày.
Là không yên tâm về nàng, hay nghi ngờ nàng không tận tâm làm việc? Chỉ vì Úc Tranh là người mà nàng đã đến thăm 8 lần nhưng vẫn không quyến rũ thành công...
Ngọc Loan cảm thấy buồn cười.
Dường như cha nuôi cũng giống như đám người ngoài, đều cho rằng nàng có thuật câu hồn.
Đối với đàn ông, nếu nàng quyến rũ y không thành công, không phải nàng không đủ xinh đẹp, mà là vì nàng chưa cố gắng hết sức.
“Vậy tại sao cô nhận ra tôi rồi mà vẫn dẫm lên người tôi?” Anh ta chất vấn nàng.

Ngọc Loan nghĩ, nàng cứ tưởng anh ta thích bị người khác dẫm đạp bằng chân, ai ngờ anh ta lại yếu đuối đến vậy.
“Em không cố ý.” Nàng thành khẩn đáp.
Kế Tô chỉ liếc nàng một cái trước khi trả lời câu trả lời đó.
Nàng là con gái nuôi của Lộc Sơn Vương, còn anh ta là con trai nuôi của Lộc Sơn Vương.

Cả hai đều là những thanh kiếm sắc bén trong tay Lộc Sơn Vương.
Tuy nhiên...
Kế Tô không biết lấy đâu ra một cọng cỏ, bỏ vào miệng.

Anh ta nhìn Ngọc Loan đầy ẩn ý và nghiền ngẫm.
“Nếu cô thực sự không hai lòng thì tại sao thủ cung sa vẫn còn ở đó?”
Ngọc Loan nghe thấy câu đó thì mí mắt nhảy dựng theo bản năng.
Nàng nói: “Ý của anh là gì?”
Kế Tô lắc đầu, anh ta nhảy xuống xe rồi nói với Ngọc Loan: “Tôi sẽ theo dõi cô, rồi sẽ tìm ra sơ hở của cô.”
Ngọc Loan gọi anh ta lại: “Anh...”
Ánh mắt nàng khẽ dao động, như thể đang do dự: “Tại sao?”
Nàng chưa từng thấy Kế Tô trung thành với Lộc Sơn Vương, vậy mà hôm nay anh ta tại sao lại cố tình dựng lên chuyện anh em đối đầu như thế này?
Kế Tô nói: “Bởi vì vừa rồi cô dẫm tôi, còn dẫm tôi đến mức hộc máu.”
Ngọc Loan: “...”
“Và hơn nữa...”
Anh ta nhìn nàng rồi cười lạnh, lộ ra vẻ căm hận: “Cô cố ý.”
Vì vậy, anh ta nhất định sẽ bắt được nhược điểm của Ngọc Loan.
Nói xong, anh ta nhảy lên tường rồi biến mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương