U Lan Lộ
Chương 54: Thương Thệ (Đau buồn – Thương tiếc)

Cánh cửa quả nhiên xuất hiện một đám thân ảnh, hi vọng trong điện của mọi người, đứng trước đám người chính là Triệu Dự. Lưu Uyển Dung đầu tiên là một mặt lộ sắc vui mừng, sau đó thần sắc lại cứng đờ, chỉ vì phía sau không có tung tích của Lưu Tung. Mà thần sắc của Triệu Dự lại bình thản ung dung, một chút cũng không nhìn thấy dáng dấp gặp chuyện ngoài ý muốn. Hắn bước lên nhẹ nhàng tiêu sái đi vào nội điện, giang hai cánh tay muốn chào đón Nhiễm Ngọc Nùng ôm vào trong lòng, hôn hôn, ôn nhu nói: “TA ĐÃ TRỞ VỀ.”

Nhiễm Ngọc Nùng nở nụ cười, lên tiếng: “CÓ MỆT KHÔNG?”

Hắn lắc đầu nói: “KHÔNG CÓ VIỆC GÌ, TA RẤT TỐT” lại cười xấu xa, nói một tiếng: “TUYỆT KHÔNG LÀM LỠ ĐÊM TỐI RỖNG KHÔNG CỦA NGƯƠI THÊM NỮA.”

Nhiễm Ngọc Nùng oán trách, hắn cười to, nhưng thấy Lưu Uyển Dung tóc tai bù xù đang nằm úp sấp trên mặt đất thì bộ mặt hoàn toàn thay đổi, có chút kinh ngạc, hỏi: “Ai vậy?”

Nhiễm Ngọc Nùng còn chưa trả lời, Lưu Uyển Dung liền bức thiết hô lên một tiếng: “Bệ hạ… Là ta Dung Nhi a!!”

Triệu Dự sửng sốt, cẩn thận nhận thức phân biệt khuôn mặt mũi sưng, mắt sưng đen, cuối cùng miễn cưỡng nhận ra nàng ta. Có chút ngoài ý muốn nói: “Cư nhiên ở chỗ này, ngược lại giảm bớt được một chuyện.” Một đám nội thị hiểu ý xông lên, Lưu Uyển Dung còn không kịp nói gì, liền bị lôi ra ngoài.

Một đám người rất nhanh lui ra ngoài, chỉ để lại vài tên thiếp thân thị nữ ở bên hầu hạ. Sau khi Triệu Dự một bả đem bảo bối ôm đặt trên đùi, liền động tác nhanh nhẹn, thông thạo cởi y phục của bảo bối ra. Nhiễm Ngọc Nùng chống lại không được, không bao lâu liền nửa người xích lõa ngồi ở trong lòng hắn. Y nóng nảy, hổ: “Khoan đã, khoan đã, trước tiên ngươi nói cho ta biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”

Triệu Dự cười đến mức giống như đã đi săn thành công Đại Hôi lang (sói xám), tay đã cầm lấy hai vú đầy đặn của bảo bối, trắng trợn bắt đầu dâm loạn chơi đùa. Trong miệng đáp lại: “Không vội, trước tiên dùng thân mật chúc mừng một chút, xong sẽ giải thích với ngươi.” Nói xong liền dứt khoát đem bảo bối chẹn ngang thắt lưng ôm lấy, đem y phục còn chồng bên hông y một lúc cởi xuống, dứt khoát đưa bảo bối ấn lên trên án kỷ (bàn), bản thân cũng tự mình cởi ra tiết khố (quần trong) liền đĩnh thân tiến nhập…

Ngày nào đó, vây cánh của Lưu thị đem người xông vào cung binh gián (phản đối = vũ trang). Trong đó Võ Đức Doanh Hữu Đốc Vệ Thái Diễm dẫn đầu năm nghìn binh sĩ, tấn công cấm vệ quân phòng ngự yếu kém ở phía nam Chu Tước môn. Không ngờ, đợi lúc bọn chúng đi tới Chu Tước môn thì gặp phải mai phục, sau một hồi vũ tiễn (mưa tên) rải khắp bầu trời, phủ cả đất, thủ hạ của Thái Diễm tổn hại hơn phân nửa. Thái Diễm kinh hãi, mang theo tàn quân muốn lui lại đường cũ. Ước chừng lúc bọn chúng quay đầu lại, mới phát hiện đường đi cũng bị vũ tiễn cùng giáo thương khiên thép phong bế (chắn). Thái Diễm khó có thể chống đới, một đám người lại bị buộc phải quay về Chu Tước môn. Tiến vào không được, thối lui cũng không có chỗ thối lui, năm nghìn quân sĩ cứ như vậy mà bị tiêu diệt toàn bộ. Mà Thái Diễm cũng được phát hiện trên người chúng bát cửu vũ tiễn, chết không nhắm mắt.

Mà bên kia, Lưu Tung còn đang canh giữ ở ngoài thành Thái Nhất đợi tin

Thái Diễm công thành thắng lợi mà chờ người, cũng bị Cấm Vệ quân bắt giữ toàn bộ, có chút bất tuân, liền bị trảm sát ngay tại chỗ. Lúc trời còn chưa sáng, bọn chúng bị hình thành tội danh mưu phản, phủ trạch bị tịch biên, gia quyến rơi vào liên lụy, toàn bộ bị bỏ ngục. Cả đêm trước sau có tới ba bốn nghìn người bị đưa vào thiên lao. Trong nhất thời, ngục giam trong kinh thành đều chật ních.

Từ bây giờ Lưu Thị bộ tộc hiển hách ba triều đại, cứ như vậy bị tiêu diệt triệt để.

Bên ngoài xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế, sinh hoạt của Nhiễm Ngọc Nùng cũng không phải chịu bất luận ảnh hưởng gì. Mấy ngày này Triệu Dự đều bề bộn quốc sự, ngay cả thời gian bồi y cũng thiếu rất nhiều, số lần sàng sự giảm mạnh. Nhiễm Ngọc Nùng thông cảm yêu thương hắn, đương nhiên sẽ không oán giận, lại càng không chủ động đi tới quấy rối. Y ưu tai du tai (nghe hát, đi chơi) với cuộc sống gia đình của mình, cưỡi ngựa dạo chơi công viên, trồng hoa tỉa cây, tập viết vẽ tranh, rồi mới mang theo mấy bảo bối nhi tử bồi mình chơi đùa.

Buổi chiều một ngày kia, Nhiễm Ngọc Nùng đang dạy mấy nhi tử cưỡi ngựa, nhưng nhận được một tin tức ngoài ý muốn. Sau khi nghe xong y sửng sốt, suy nghĩ một chút, bản thân quyết định tự mình đi nói lại với Triệu Dự. Sai người cẩn thận bảo vệ bọn nhỏ chơi đùa, bản thân cùng một đám mỹ tì đi tới Ngự thư phòng. Một đám đại thần còn đang tụ hợp trước cửa, bọn họ nhìn thấy hoàng hậu nghi trượng sang đây, vội vàng thối lui đến một bên quỳ lạy đón chào. Nhiễm Ngọc Nùng ra hiệu cho bọn họ đứng dậy, bản thân lại trực tiếp hướng vào trong đi vào. Sớm có người đi vào thông báo, Triệu Dự đương nhiên là đã biết. Hắn vội vàng buông việc trong tay xuống, chào đón, cười nói: ” SAO LẠI TỚI THÌNH *** H NHƯ VẬY, CHẲNG LẼ LÀ NHỚ VI PHU PHẢI KHÔNG? THẬT NGOAN, ĐẾN ĐÂY, HÔN MỘT CÁI!” Nói xong liền hôn, Nhiễm Ngọc Nùng tùy ý để hắn ôm lấy mình, biểu tình ngược lại không tốt. Triệu Dự nhìn thấy thần sắc của bảo bối bất thường, dừng hôn môi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhiễm Ngọc Nùng hít thật sâu nhìn hắn, thở dài nói: “Sáng nay Từ Trữ cung báo lại…Thái hậu tỉnh rồi.”

Triệu Dự ngẩn người, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, nói: “Thật không?” Liền cúi đầu trầm ngâm không nói. Nhiễm Ngọc Nùng cẩn thận trông trộm thần sắc của hắn, tiếp tục nói rằng: “Thế nhưng, thần trí của thái hậu… Có chút thất thường. Thái y viện nói, bởi vì nàng trúng độc lâu ngày, mà lần cuối cùng lượng thuốc quá nặng, tâm trí toàn bộ buồn phiền, thần trí bị phá hủy toàn bộ, có thể… Đời này cũng không thể tỉnh lại nữa…” Y khó khăn đem những chữ cuối cùng thốt ra, Triệu Dự nghe xong thần thái khó lường, một lúc lâu không nói. Nhiễm Ngọc Nùng lo lắng nhìn hắn, chẳng biết nên khuyên giải an ủi thế nào. Vừa vươn tay muốn chạm đến khuôn mặt của hắn, Triệu Dự chính là đột ngột nở nở nụ cười thành tiếng, nhưng thật ra lại dọa Nhiễm Ngọc Nùng nhảy dựng lên.

Triệu Dự trở tay bắt được cánh tay đang vươn ra của bảo bối, lẩm bẩm nói: “Cũng tốt! Từ nay về sau, ta cuối cùng không cần phải phòng bị bà ta… Như vậy…Cũng tốt!”





Lưu thái hậu ngây dại choáng váng, cái gì cũng không nhớ rõ, ngay cả nhi tử của mình cũng nhận không ra nữa. Nhưng thái hậu ở chung với Triệu Dự cũng hòa thuận trước đây chưa từng có. Triệu Dự thường ngày mang Nhiễm Ngọc Nùng tới thỉnh an thái hậu. Mà việc này đã từng khiến cho Triệu Dự căn hận, khiến Nhiễm Ngọc Nùng lo ngại bà lão, đã ngồi trên thềm đã ngoài điện Từ Trữ cung nghênh tiếp bọn họ. Mấy Da hầu (khỉ- ở đây là con của NN) phi thường yêu mến nãi nãi(bà nội) của bọn chúng, tuy rằng bà hành động chậm chạp, phản ứng không bén, còn cực kỳ chóng quên. Thế nhưng bà có thể cười tủm tỉm bồi bọn chúng chơi đùa đủ loại trò chơi. Nếu như bọn chúng nghịch ngợm quá lắm, bị phụ hoàng mẫu hậu quát lớn, hoàng tổ mẫu còn có thể sang đây kéo tay áo phụ hoàng cầu tình, rồi lúc đó phụ hoàng sẽ coi như không có gì. Thường ngày còn cầm một cái khăn tay, đem bùn đất, vết bẩn trong tay hoàng tổ mẫu lau đi sạch sẽ. Có đôi khi hoàng tổ mẫu bởi vì chơi đùa bị thua, cũng sẽ ngồi dưới đấy khóc lớn – xấu lắm. Lúc này phụ hoàng sẽ chạy tới nâng bà đứng dậy, cẩn thận lau đi nước mắt nước mũi cho bà, thoải mái nhỏ giọng dỗ dành hoàng tổ mẫu nín khóc mới thôi.

Nhiễm Ngọc Nùng lúc này, luôn luôn đứng ở hành lang gấp khúc, lẳng lặng nhìn tất cả cảnh này không đành lòng quấy rầy. Nhìn Triệu Dự nhìn Lưu thái hậu thì trong mắt ôn hòa bình tĩnh, trong lòng vừa vui vừa mừng vì Triệu Dự biết yêu thường. Càng âm thầm lo lắng, tinh thần của Lưu thái hậu càng lúc càng lụn bại, dược tính của thảo ô đầu kia rất mạnh, ngự y chẩn bệnh cho bà đều len lén hồi báo, nói thân thể của Lưu thái hậu chống đỡ không quá mùa đông năm nay. Y không biết, nếu như ngày nào đó, Lưu thái hậu thực sự mất đi, Triệu Dự sẽ buồn đau nhiều bao nhiêu.

Thế nhưng, vô luận là y đã bấy nhiêu lần âm thầm khẩn cầu cho Lưu thái hậu có thể bình an vô sự, sau khi trận đầu đại tuyết năm ấy tới, cuối cùng bà cũng ngã xuống hoàn toàn. Hôn mê bảy ngày liên tục, một hạt gạo cũng không thể vào, chỉ có dựa vào một chén thang cố nuốt xuống gắng gượng kéo thêm sinh mệnh. Tất cả mọi người đều nhìn ra được, sinh mệnh của bà, cũng tàn chúc (đèn) giữa gió, gần tắt. Triệu Dự đương nhiên cũng biết rõ, nhưng nét mặt của hắn lại vẫn không có bất luận biến hóa gì.

Ngày nào đó cuối cùng cũng đã đến. Dường như là kỳ tích, ngay một khắc cuối cùng, Lưu thái hậu đột nhiên tỉnh táo lại, bà cố gắng mở hai mắt đục ngầu, nỗ lực nhìn rõ người đang cúi đầu quan sát mình, Triệu mặt không chút thay đổi, lập tức xúc động lên. Bà cố sức vùng vẫy, hô lên: “Cẩu trong bảo khố, cẩn thận, bọn họ muốn hại hài nhi… Cẩn thận…Cẩn thận Lưu gia… Ta … Ta xin lỗi hài nhi, xin lỗi ca ca ngươi… Ta …Ta” Kỳ tích dừng lại ở đây, đôi môi bà khô xác run run vài cái, rồi không động tĩnh. Hai mắt nỗ lực mở ra mất đi một tia tức giận cuối cùng, tức giận bỏ mạng toàn bộ còn chưa lan ra khỏi miệng. Tất cả mọi người ở Từ Trữ cung bao gồm cả Nhiễm Ngọc Nùng đều quỳ xuống. Triệu Dự lại không động đậy ngồi ở đầu giường, hắn lại đứng dậy trực tiếp rời đi, Nhiễm Ngọc Nùng nóng ruột, lại cần phải thu xếp nhanh nhẹn, chỉ huy mọi người chuẩn bị hậu sự cho thái hậu. Đợi lúc phân phó thỏa đáng, mới vội vội vàng vàng đuổi theo Triệu Dự.

Các thị nữ cầm theo đèn lồng, cẩn thận đẩy cửa điện ra. Bên trong tối như mực, một cổ hàn khí đập vào mặt. Nhiễm Ngọc Nùng nhíu mày, hỏi: “Sao lại không đốt đèn.”

Các thị nữ khó xử trả lời: “Thưa nương nương, bệ hạ không cho phép ai đi vào.”

Nhiễm Ngọc Nùng gật đầu, vẫy cho mấy nàng lui, bản thân nhấc váy bước vào cửa điện. Trong bóng tối, Nhiễm Ngọc Nùng phải thật vất vả mới tìm ra vị trí của Triệu Dự, hắn ngồi ở trên Ngự tọa, giống như dã thú đang ngủ đông. Nhiễm Ngọc Nùng cẩn thận hướng hắn đi tới, lời nói ấm áp hô: “Sùng Quang?”

Triệu Dự vẫn không nhúc nhích, lại thốt ra: “Lúc ta một tuổi, thân thể rất kém cỏi, luôn cần uống thuốc liên tục. Mẫu hậu lo ta chết non, dùng hết các loại phương pháp bảo toàn sinh mệnh cho ta. Sau này, cứ theo phương pháp của dân gian, lấy cho ta một cái tên hèn hạ là Cẩu trong bảo khố, mong muốn nó có thể bảo vệ ta bình an lớn lên. Phụ hoàng cảm thấy thú vị, cũng gọi ta như thế. Thế là ta liền bị Phụ hoàng cùng mẫu hậu gọi là ‘Cẩu trong bảo khố, cẩu trong bảo khố’ cho đến khi sáu tuổi. Cẩu trong bảo khố… Thực sự là rất khó nghe có đúng hay không!” Hắn hỏi Nhiễm Ngọc Nùng, nhưng bản thân lại nở nụ cười. Nhiễm Ngọc Nùng cười không nổi, y đi tới bên cạnh Triệu Dự, ngồi xuống bồi hắn, vươn tay đẩy đẩy hắn, thăm dò hô một tiếng: “Sùng Quang?”

Đột nhiên Triệu Dự bắt đầu động tác, hắn mạnh mẽ một bả kéo Nhiễm Ngọc Nùng qua. Nhiễm Ngọc Nùng còn chưa phản ứng liền bị đè dưới thân hắn, phục hồi lại tinh thần, vạt áo bị Triệu Dự túm chặt lấy hướng hai phương dùng lực, chỉ nghe vài tiếng tơ lựa bị xé rách, y phục liền bị thô bạo xé mở. Thân thể ấm áp của y bại lộ giữa hàn khí, Nhiễm Ngọc Nùng chịu không nổi, đánh rùng mình một cái. Triệu Dự lại không quan tâm, chỉ lực mạnh tách hai chân y thật xa, không có đùa nghịch, giếu cợt trước, không có âu yếm, cái gì cùng không có, liền ngạnh đính như vậy mà xông vào trong. Như vậy trong nháy mắt, Nhiễm Ngọc Nùng đau đớn không bật ra tiếng, ngón tay có quắp nắm chặt những mảnh vụn y phục ở dưới thân. LẠNH QUÁ, ĐAU QUÁ!!! (Chim: chấm nước mắt…. Bé Nùng ơi!!!!!!!)

Triệu Dự bắt đầu đè ép, đem thân thể bảo bối đè chặt không để trần. Xâm phạm của hạ thân có chút giảm bớt. Triệu Dự kề sát vào y, từng chữ từng chữ một hỏi: “NGƯƠI LÀ AI?”

Nhiễm Ngọc Nùng bị đau đớn mà tâm trí mơ hồ, tỉnh táo lại, y không hề giãy dụa, lại để thân thể mềm mại yếu đuối tận lực đón ý nói hùa, xâm phạm của Triệu Dự, hai tay ôn nhu ôm lấy cái cổ của tướng công, hồi đáp: “Ta là của ngươi, ta vẫn luôn thuộc về ngươi, Sùng Quang, tất cả những gì ta có, đều thuộc về ngươi. Vĩnh viễn vĩnh viễn – ĐỀU LÀ CỦA NGƯƠI!”

Xâm nhập của hạ thân càng thêm hung mãnh, Triệu Dự tựa đầu vùi trong ngực bảo bối, buồn bực lên tiếng nói: “LẬP LẠI LẦN NỮA!”

Nhiễm Ngọc Nùng lần thứ hai lặp lại, không ngờ Triệu Dự lại một ngụm cắn ngay vị trí trái tim của Ngọc Nùng, hung hăng cắn xuống phía dưới. Cho đến khi trong miệng nếm được mùi vị gỉ máu mới dừng lại, đem từng chút vết máu liếm sạch, Triệu Dự hưng hắng ghé sát vào lỗ tai của bảo bối nói rằng:

“ĐÚNG! NGƯƠI LÀ CỦA TA, NGỚ KỸ, NGƯƠI VĨNH VIỄN ĐỀU THUỘC VỀ TA, VĨNH VIỄN KHÔNG ĐƯỢC PHÉP LY KHAI TA. BẰNG KHÔNG CHO DÙ CÙNG TRỜI CUỐI ĐẤT, TA CŨNG SẼ TÌM ĐƯỢC NGƯƠI, MỘT NGỤM ĂN TƯƠI NGƯƠI. NGƯƠI PHẢI NHỚ KỸ, VĨNH VIỄN NHỚ KỸ!”

Một màn làm tình kỳ lạ, giằng co thật lâu thật lâu, ngay trên ngự tọa cao cao tại thượng kia, Nhiễm Ngọc Nùng chịu đựng từng đợt công kích không hề có trình tự quy tắc của Triệu Dự. Một lần, không giống với bất kỳ một lần nào trước đó, gây cho bảo bối không chỉ có đau đớn, mà còn khiến đầu óc của y bắt đầu không nhạy bén đau đớn. Nhưng Ngọc Nùng không có giãy dụa, không có phản kháng, lại càng không kêu gào thê thảm. Chỉ là ôn nhu hướng Triệu Dự mở rộng lòng dạ của mình, đưa hắn gắt gao ôm vào trong lòng mình, kề sát bên lỗ tai của hắn, liên tục cùng hắn xác nhận:

“Ta là của người, ta vĩnh viễn đều là của ngươi. Người của ta, hồn của ta, tất cả đều của ngươi. Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, Sùng Quang, phu quân của ta, hạnh phúc của ta, ta cam tâm tình nguyện đem tất cả của ta cho ngươi, vĩnh viễn đều cho ngươi!!”

Triệu Dự vẫn không trả lời, lực đạo ngược lại theo từng lời nói của Nhiễm Ngọc Nùng mà lần này sau so với lần trước lại thêm hung ác độc địa. Nhiễm Ngọc Nùng lại không dừng lại, mặc dù đến cuối cùng, y đã đau đớn đền mức thần trí bắt đầu tê tê, những lời này nói cùng xấp xỉ giống như lời nói mê. Đến cuối cùng, Nhiễm Ngọc Nùng chung quy chống đỡ không nổi, hôn mê bất tỉnh…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương