U Lan Lộ
-
Chương 37
Đợi tới ban đêm Triệu Dự trở lại Phượng Nghi cung, lại cợt nhả ma sát, bắt đầu ôm lấy Nhiễm Ngọc Nùng nói: “Ngày hôm nay có nhiều việc, bận bịu bây giờ mới tới. Bảo bối có hay không ngoan ngoãn nhớ tới ta a?” Nhiễm Ngọc Nùng lại đẩy hắn ra, nhìn hắn dường như không có việc gì nở dáng tươi cười, trong lòng khó chịu một hồi, nói rằng: “Ngươi còn muốn giấu diếm ta đến bao giờ?” Lời vừa nói ra, dáng tươi cười Triệu Dự giả vờ để lộ ra liền không nén được giận, khuôn mặt hắn thâm trầm, hỏi: “Là ai lắm lời như thế?”
Nhiễm Ngọc Nùng nhìn thẳng về phía hắn, không nói được một lời. Triệu Dự khuôn mặt hoãn hoãn (trở lại). Cười miễn cưỡng nói: “Cũng không phải đại sự gì, có cái gì đáng gí để bàn luận chứ? Biết đến cũng chỉ ảnh hưởng tới tâm tình. Ngươi yên tâm, đại thần thích chuyện bé xé ra to cũng không phải ngày một ngày hai, gần nhất trong triều không có đại sự gì, bọn họ cũng rảnh rỗi mà hốt hoảng, chờ thêm chút thời gian chuyện này sẽ phai nhạt.”
Nhiễm Ngọc Nùng thở dài nói: “Cũng đến nước này rồi, ngươi còn muốn lừa ta?”
Triệu Dự vẫn còn mạnh miệng nói: “Ta nào có lừa ngươi?”
Nhiễm Ngọc Nùng sâu nặng nhìn hắn, nói rằng: “Sừng Quang, sống cùng nhau đã nhiều năm như thế. Tính tình của ngươi thế nào ta không rõ sao? Chuyện này nếu không huyên náo, nguy hiểm, ngươi vì cái gì không dám tìm đến ta cùng ngươi phê duyệt tấu chương? Chẳng lẽ không phải sợ ta thấy một đống tấu chương kết tội chất núi? Vì cái gì mỗi ngày phải triệu tập các đại thần tâm phúc của ngươi đến Ngự thư phòng nghị sự, chưa tới lúc tối đen tuyệt đối cũng không trở về? Vì cái gì mà phải lén lút hạ nghiêm lệnh trong cung của ta, ai dám ở trước mặt ta lắm mồm, bất luận là ai trước tiên đều mang ra ngoài đánh chết? Ngươi rõ ràng là làm như thế, ta thế nào có thể không cảm nhận được?”
Sắc mặt Triệu Dự có chút trắng bệch, vẫn ngượng cười nói: “Ngọc Nùng bảo bối của ta càng ngày càng thông minh, xem ra vi phu sau này phải cẩn thận hành sự hơn nữa mới được.” Dừng một chút còn nói: “Chuyện lần này, lẽ ra không có gì. Chủ yếu là bang nhân Lưu gia giúp làm huyên nào. Ngươi biết, mới đây ta một mực điều tra chuyện bọn họ ngầm tham ô ngân sách cứu trợ thiên tai. Phỏng đoán bị bọn họ thu được tin tức, muốn mượn cơ hội này ồm ào khiến ta tâm thần không yên, ốc còn không mang nổi mình ốc muốn nhúng tay quản chuyện cũng không cần thiết. Ngươi thả mặc tâm tư, để tướng công của ngươi có thể thanh toán với chúng nó một bang cẩu tặc cũng là chuyện dễ dàng?
Nhiễm Ngọc Nùng lẳng lặng nhìn hắn hỏi: “Vậy ngươi chuẩn bị thế nào để dẹp loạn phong ba lần này chứ?”
Triệu Dự cười nói: “Thì thực thi kế sách trì hoãn, trì hoãn, buông thõng không phải sẽ kết thúc sao?” Nhiễm Ngọc Nùng lắc đầu nói: “Vậy phải trì hoãn bao lâu, ngươi biết tội danh này của ta là “Bất hiếu”, có đúng hay không lại càng phát tán, liên đới thực tế? Toàn bộ bách tính Đại Tống, sẽ thực sự tin tưởng, đế hậu của bọn họ đều là loại vô đức, làm cho ngươi mất đi dân tâm. Khiến hậu thế, quan chép sử sẽ ghi ngươi thành cái tên bị nguyền rủa?”
Sắc mặt của Triệu Dự càng thêm khó coi, hắn cúi đầu, xoa nhẹ ấn đường, có chút phiền toái nói: “Bọn họ nói gì thì để cho bọn họ nói đi, ta chẳng lẽ còn quan tâm đến việc này? Nhân tử hậu trần về trần(cõi tục), thổ về thổ, tất cả hư danh còn có cái ý nghĩa gì sao?”
Nhiễm Ngọc Nùng lại đột nhiên rơi lệ, y buồn bã nhìn Triệu Dự nói: “Bây giờ chúng ta vẫn còn sống, mà ta, sao có thể chịu được danh dự của ngươi bời vì ta mà bị chửi bới, bôi nhọ, để cho ngươi gánh vác tội danh như thế, bị thế nhân đời sau chỉ trích, khinh bỉ. Trơ mắt nhìn mình trở thành mục tiêu giúp đỡ đám loạn thần tặc tử công kích ngươi, lại không thể làm được gì? ”
Triệu Dự sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Ngọc Nùng, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Nhiễm Ngọc Nùng lại đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt hắn, thân trên cúi xuống phủ trên đầu gối, ngửa đầu hướng hắn khẩn thiết nói: “Đem ta giao ra đi thôi, Sùng Quang. Tất cả chuyện này đều do ta dựng nên, có ta tới giải quyết là hay nhất rồi.”
Triệu Dự kinh hãi, rống lên một câu: “Nói bậy cái gì thế?” Liền kéo y đứng lên, Nhiễm Ngọc Nùng không theo, tay nắm vạt áo hắn, đau khổ cầu xin nói: “Đây là biện pháp tốt nhất, xem như ta cầu xin ngươi, Sùng Quang. Để ta vì ngươi mà làm chút chuyện chứ.” Thanh âm bởi vì kích động mà biến điệu, hai tròng mắt càng lúc càng đỏ bừng. Sắc mặt Triệu Dự đã cứng đờ như sắt, cắn chặt răng nhất định không chịu nhả ra.
Nhiễm Ngọc Nùng cũng không chịu buông tha, quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng lên. Triệu Dự cũng nóng nảy, mãnh liệt đứng dậy rống nói: “Ngươi sao lại hồ đồ như thế? Tiểu nhân này chính là muốn bắt ngươi đến cản trở ta, khiến ta tức giận. Ngươi muốn đi như thế này, sẽ bị bọn chúng đàu bỡn thế nào? Nếu như ngươi có chuyện không may, ta phải lo liệu thế nào? Muốn ta làm sao lo liệu, hả~!” Nói thì đang nói, mắt hắn cũng đau xót, đang cố nén không để lệ thoát ra từ vành mắt. Nhiễm Ngọc Nùng đang quỳ ngẩng thân trên lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, ta dù sao cũng là hoàng hậu, là mẫu thân của các hoàng tử. Bọn họ còn không dám thực sự đối với ta mà hạ tử thủ. Ta hỏi qua Vũ Du rồi, sai lầm như vậy nhiều lắm là chịu chút nỗi khổ bì nhục (da thịt). Không có cái gì quá đáng ngại… ” Còn chưa nói xong, Triệu Dự liền rống lớn một tiếng: “Vậy cũng không được!!!!” Nhấc chân liền đi, Nhiễm Ngọc Nùng vội vàng ở phía sau kêu hắn. Hắn đi tới cửa, dừng một chút nói: “Chuyện này, ta tự có dự định. Ngươi chỉ cần an tâm sống là tốt rồi. Chuyện bên ngoài, không cần quan tâm.” Nói xong, cũng không quay đầu lại ra đi, chỉ để lại Nhiễm Ngọc Nùng ngơ ngác quỳ gối tại chỗ bất động, Thanh Nguyệt vội vàng chạy ào vào muốn dìu y đứng lên. Y xụi lơ vô lực tùy ý để Hạo Nguyệt Thanh Nguyệt nâng dậy khuyên giải an ủi, trong lòng lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Cùng lúc đó, trong cung Từ Trữ, thái hậu trên trán quấn một mạt ngạch tựa ở đầu giường. Lưu Uyển Dung ngồi ở mép giường, cầm trong tay một chén dược, dùng thìa nhỏ từng thìa đem dược cẩn thận tỉ mỉ uy vào trong miệng thái hậu. Ở phía sau nàng, Trầm Thúy Nhi đang cúi thấp đầu lặng yên vì Lưu thái hậu đang đấm chân. Lưu Uyển Dung vừa uy(đút) dược, vừa cúi đầu vì Lưu thái hậu nói tình hình mới nhất trong triều đình: “Bây giờ các Ngự sử hầu như đều dâng tấu sớ, toàn bộ đế đô đều nghị luận sôi nổi, đều nói bệ hạ bất hiếu vô đức. Chiếu như vậy mà nhìn, bệ hạ chống đỡ không được bao lâu sẽ đem hoàng hậu giao ra đây. Cha ta nói, nhất định phải vì mẫu hậu hảo hảo dốc một chút sức lực.” Lưu thái hậu thỏa mãn gật đầu, rồi mới hừ lạnh một tiếng nói: “Nhiễm thị cái con tiện phụ này, cho rằng dựa vào chỗ có Sùng Quang, cái loại nghịch tử này nâng đỡ, ai gia đối với nàng không có biện pháp? Lúc này đây, ai gia sẽ hảo hảo dạy dỗ nàng, cho nàng một bài học. Đừng tưởng rằng có công phu dụ dỗ là có thể trở mình liễu thiên (lật ngày).” Vừa nói vừa nhìn Trầm Thúy Nhi từ đầu tới đuôi không nói được một lời, liền chuyển sang hòa nhã nói: “Thúy nhi, cái này ngươi có thể yên tâm rồi, có dì đây rồi, nhất định giữ cho ngươi một bức tiền đồ tốt. Sau này vào cung, có ai gia ủng hộ ngươi, Nhiễm thị kia tuyệt đối không dám làm khó dễ ngươi nữa.” Lưu Uyển Dung ở bên cạnh phụ họa cười nói: “Còn không mau cảm tạ mẫu hậu.”
Trầm Thúy Nhi lặng yên một hồi, đột nhiên đứng dậy quỳ gối trên mặt đấy, trước tiên hướng Lưu thái hậu dập đầu liên tục ba cái. Sau ba tiếng “Bang bang”, nàng lại ngẩng đầu lên, trên trán trơn bóng đã đổ máu rồi. Lưu thái hậu kinh hãi, nói: “Ngươi- hài tử này cũng quá lễ nghi rồi!” Vội vàng muốn Lưu Uyển Dung đỡ nàng đứng lên. Trầm Thúy Nhi lại nói rằng: “Thúy Nhi khẩn cầu dì giơ cao đánh khẽ, buông tha Thúy Nhi cùng Nhiễm Hạo Thiên công tử đi!”
Lưu thái hậu nghe vậy giận dữ, ra lời trách mắng: “Ngươi – hài tử này mất hết tư tưởng, điên rồi, nói bậy cái gì?” Trầm Thúy Nhi lại không chút nào sợ hãi, vững vàng nói: “Thúy Nhi cùng Nhiễm công tử từ lâu đã tưỡng tình tương duyệt, thầm cũng đã hứa trọn đời bên nhau. Sống ở kiếp này, Thúy Nhi đã nói không phải Nhiễm công tử thì không lấy chồng. Cầu xin dì thương cảm, đừng gây khó dễ cho chúng con nữa, đem Thúy Nhi cưỡng ép kín đáo đưa cho bệ hạ.” Nói xong liền tại chỗ nằm sấp đại bái. Lưu thái hậu tức giận, cả người run run, quát: “Nói như thế, các ngươi cư nhiên sớm đã có tư tình rồi. Tốt tốt, cư nhiên còn muốn lừa dối ai gia. Dầu gì ngươi cũng là một tiểu thư khuê các, lại làm ra cái chuyện tình chẳng cảm thấy thẹn như vậy.”
Trầm Thúy Nhi lắc đầu nói: “Dì hiểu lần, con cùng Nhiễm vông tử nảy sinh tình cảm, chỉ đối xử với nhau có lễ nghĩa. Chẳng bao giờ có bất luận hành động gì vượt quá khuôn phép. Chúng con chỉ là đây đó tình đầu ý hợp, đây cũng không phải chuyện mất mặt. Chỉ cần thái hậu chớ có chia rẽ chúng con.”
Lưu thái hậu giận dữ cười trở lại, nói rằng: “Nói như thế, chính là ai gia lão thái bà này ngang ngược, không biết điều muốn phá vỡ uyên ương? ”
Trầm Thúy Nhi lắc đầu phủ nhận nói: “Thúy Nhi cũng không dám có ý nghĩ như vậy. Thúy Nhi chỉ là muốn nói với dì. Con cảm tạ người đối với con dụng tâm lương khổ cho con tiền đồ. Nhưng Thúy Nhi không muốn tiến cung, cũng không muốn cái gì là vô thượng quang vinh ân sủng. Thúy Nhi chỉ muốn cầu được một phu quân làm bạn, tương trợ nhau đến già. Cầu xin dì thành toàn.”
Lưu thái hậu hỏi ngược lại: “Phu quân? Khẩu khí ngươi thật lơcs, lẽ nào hoàng đế đứng đầu ngày hôm nay hoàn toàn không được coi là phu quân của ngươi sao?”
Trầm Thúy Nhi rơi lệ trả lời: “Dì, lẽ nào người thực sự nhìn không thấy sao? Bệ hạ cho tới bây giờ cũng không phải phu quân của Thúy Nhi, người là thuộc về hoàng hậu nương nương. Trong lòng người tràn đầy, đâu đâu cũng thấy đều chỉ có hoàng hậu nương nương, giống như Thúy Nhi cùng Nhiễm công tử trong lòng chỉ có nhau. Thúy Nhi hiểu ẽo, hôm nay có hàng vạn hàng nghìn nữ tử, nhưng người chỉ biết, chỉ muốn hoàng hậu nương nương. Đã như vậy, dì cần gì lại để Thúy Nhi miễn cưỡng chen vào để người khác hiềm nghi?”
Lưu thái hậy kinh ngạc nghe xong nàng nói một phen, trong lúc nhất thời lại cũng không nói ra lời, lúc này Lưu Uyển Dung cuối cùng cũng lên tiếng.
Nàng lạnh lùng nhìn Trầm Thúy Nhi than thở khóc lóc, nói rằng: “Biểu muội, chuyện cho tới bây giờ Biểu tỷ cũng phải nói rõ cho ngươi. Lưu gia bây giờ đã xưa không bằng nay rồi, bệ hạ nhìn chúng ta rất không vừa mắt, gần đây lại càng không ngừng tìm các chỗ sai phạm của nhà ta. Bây giờ chỉ có cách, chúng ta cũng chỉ nghĩ tốt biện pháp tận lực tìm niềm vui cho hắn. Chúng ta một đám tỷ muội chưa gả, ngươi là người phát triển tốt nhất. Chúng ta cả nhà đều mong muốn bố trí ngươi bên cạnh Người, hy vọng ngươi có thể ở trước mặt bệ hạ giành được, chiếm được Thánh sủng, tiện đem bang gia Lưu gia nói tốt vài câu, điều quan trong là luôn luôn có thể bảo vệ Lưu gia bình an. Mà ngươi cũng có thể hưởng hết vô thượng vinh hoa. Biện pháp vẹn toàn đôi bên như vậy, có cái gì không tốt sao?”
Trầm Thúy Nhi nghe vậy miễn cưỡng ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt sáng lên có thân như bắn về phía Lưu Uyển Dung, lớn tiếng chất vấn nói: “Uyển Dung biểu tỷ nói hời hợt như vậy, lẽ nào Thúy Nhi vừa nói gì người không có nghe thấy sao? Trong lòng bệ hạ chỉ có hoàng hậu, có có dư chỗ nào cho người khác chen chân? Cho dù có, tâm Thúy Nhi không có đặt trên người bệ hạ, làm sao có thể cùng hoàng hậu tranh giành? Thúy Nhi cũng không có ý gì là ơn trạch quang vinh sủng ái, Thúy Nhi một lòng chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thường.”
Lưu Uyển Dung cũng nổi giận, quát dẹp đường: “Nha đầu này thật ích kẻ, ngươi muốn có cuộc sống bình thường của ngươi, vậy Lưu gia phải lo liệu thế nào? Ngươi sao lại giám bỏ mặt lúc Lưu gia lúc nguy nan không để ý?”
Trầm Thúy Nhi cướp lời đi đầu, phản bác nói: “Biểu tỷ hồ đồ rồi, Thúy Nhi họ Trầm không phải họ Lưu. Cho tới bây giờ cũng không phải người họ Lưu, vì sao phải vì tiền đồ của Lưu gia mà buông tha hạnh phúc chung thân của chính mình? Trên đời này, còn có đạo lý sao?”
Lưu Uyển Dung nghẹn lời, suy nghĩ một chút nói: “Thì ngươi không phải họ Lưu, phụ mẫu ngươi song vong (cùng chết), sau này bơ vơ, không chỗ dựa, là ai thu giữ ngươi? Còn không phải là Lưu gia chúng ta sao, mặc dù ngươi có ân huệ mà không báo đáp, quên đi, chẳng lẽ còn muốn vứt bỏ không còn một chút liên quan?” Lời vừa nói xong, Trầm Thúy Nhi giận dữ phản cười, cật vấn nói: “Biểu tỷ nói không sai, từ năm trước gia phụ đi về cõi tiên, xác thực là cậu nhận lấy ta. Thế nhưng Thuy Nhi tự thấy không nợ các người cái gì. Lẽ nào Trầm gia chúng ta qua nhiều thế hệ tích góp gần trăm vạn gia tài còn chưa đủ tiền trả cho Thúy Nhi chi phí một năm kia sao?”
Lời này vừa nói ra, Lưu thái hậu vẫn lặng yên kinh sợ, nàng thất thanh nói: “Gia tài? Gia tài gì?”
Trầm Thúy Nhi cười khổ nói: “Dì vì sao không hỏi xem các cậu kể lại sự tình chứ?”
Lưu thái hậu nhìn Lưu Uyển Dung, Lưu Uyển Dung vội vàng nói rằng: “Mẫu hậu đừng nghe nàng nói bậy, nha đầu kia tâm mắt rất xấu rồi, cư nhiên dám phỉ báng trưởng bối.”
Trầm Thúy Nhi cười lạnh nói: “Có đúng là Thúy Nhi nói bậy hay không, phỉ báng các cậu trong lòng biểu tỷ hẳn là rõ ràng nhất.” Nàng nhìn qua Lưu thái hậu, có chút kỳ quái nói: “Nói như thế, dì còn không biết?”
Lưu thái hậu truy vấn nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trầm Thúy Nhi trả lời: “Trước lúc gia phụ lâm chung từng gọi Thúy Nhi đến trước giường, đem khế ước mua bán nhà trong nhà, khế ước đất tích góp từ trước, còn có vài điền sản(ruộng đất) kỷ đại tích lũy nhiều năm, sổ thư họa thời xưa nói cho Thúy Nhi nghe. Nguyên ý chính là muốn để cho Thúy Bhi đường đường chính chính có của hồi môn hậu hĩnh cho chính mình, để tránh sau này xứng hôn thì không bị nhà chồng coi thường. Không lường trước được, phụ thân ra đi, cậu hỗ trợ xử lý việc trong nhà. Tất cả tiền của của Trầm gia chẳng biết đã đi đâu. Cậu nói cho con, đều là dùng để trả nợ nần nhà con thiếu nợ. Cha con luôn luôn chú ý cần kiệm lo liệu việc nhà, trong nhà cũng chẳng bao giờ chi phí cái gì lớn cả. Sao có thể không minh bạch mà nợ nần để táng gia bại sản? Thúy Nhi truy vấn là thiếu nhà ai, nợ chưa trả tên gọi là gì. Các cậu liền ấp úng, không chịu trực tiếp đáp lời con. Thúy Nhi không có kiến thức, nhưng cũng không ngốc. Các cậu tổn hại đến thân tình huyenh đệ, mưu đồ tài sản của nhà con, Thúy Nhi nhớ bọn họ xác thực đã chiếu cố Thúy Nhi một năm, cũng không nguyện truy cứu nữa. Nhưng, nêý lại muốn Thúy Nhi liều mạng chung thân, vì bọn họ làm được ăn cả ngã về không, Thúy Nhi là quyết không thể tuân theo. ”
Lưu thái hậu ngẩn người, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, huynh đệ nhà mình cư nhiên đôi xử với cháu ngoại của chính mình làm ra việc vô sỉ nhu thế. Nhưng hiện tại hôm nay rất hiểu rõ, đây không phải lúc truy cứu việc này, nàng gượng cười, kêu Trầm Thúy Nhi đứng dậy đứng bên người, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Hòa ái nói: “Nha đầu, hóa ra ngươi bị ủy khuất nhiều như thế, trước kia là ai gia không biết, hiện tại đã biết, hôm nay ai gia bảo mấy người cậu vô liêm sỉ sang đây để cho ngươi hỏi, cũng mang của hồi môn trả lại cho ngươi.”
Trầm Thúy Nhi lắc đầu nói: “Việc này đã qua rồi, thì quên đi. Thúy Nhi cũng không muốn các cậu bồi lễ gì, Thúy Nhi dù sao cũng là vãn bối, chịu không nổi. Chỉ cầu dì, người đừng cưỡng cầu muốn đem Thúy Nhi cấp cho bệ hạ, thành toàn cho con cùng Nhiễm công tử đi! ”
Lưu thái hậu mỉm cười nhưng không trả lời nàng, nhưng chỉ là nói rằng: “Thúy Nhi, ngươi nghe dì nói với ngươi. Ngươi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, sở dĩ không biết mọi người bên ngoài có bao nhiêu giả dối lừa gạt. Giống như Nhiễm gia công tử cái loại người này dì là thấy nhiều. Dựa vào có chút của cải, bản thân lớn lên coi như là tuấn tú, khắp nơi trêu chọc cô nương đàng hoàng. Hắn hôm nay đối với ngươi lại ra vẻ nịnh bợ như vậy, bất là là nhìn ngươi lớn lên xác thực là ngàn dặm mới tìm được một khuôn mặt đẹp, dì cũng là tới được tuổi này, người như vậy là quyết không được. Hiện hôm nay dì cũng không ép ngươi, chính ngươi sẽ từ từ mà suy xét. Dì tin tưởng, dựa vào sự sáng suốt của ngươi, tự nhiên sẽ hiểu được, nhìn thấy hắn là tâm địa gian giảo.”
Nhiễm Ngọc Nùng nhìn thẳng về phía hắn, không nói được một lời. Triệu Dự khuôn mặt hoãn hoãn (trở lại). Cười miễn cưỡng nói: “Cũng không phải đại sự gì, có cái gì đáng gí để bàn luận chứ? Biết đến cũng chỉ ảnh hưởng tới tâm tình. Ngươi yên tâm, đại thần thích chuyện bé xé ra to cũng không phải ngày một ngày hai, gần nhất trong triều không có đại sự gì, bọn họ cũng rảnh rỗi mà hốt hoảng, chờ thêm chút thời gian chuyện này sẽ phai nhạt.”
Nhiễm Ngọc Nùng thở dài nói: “Cũng đến nước này rồi, ngươi còn muốn lừa ta?”
Triệu Dự vẫn còn mạnh miệng nói: “Ta nào có lừa ngươi?”
Nhiễm Ngọc Nùng sâu nặng nhìn hắn, nói rằng: “Sừng Quang, sống cùng nhau đã nhiều năm như thế. Tính tình của ngươi thế nào ta không rõ sao? Chuyện này nếu không huyên náo, nguy hiểm, ngươi vì cái gì không dám tìm đến ta cùng ngươi phê duyệt tấu chương? Chẳng lẽ không phải sợ ta thấy một đống tấu chương kết tội chất núi? Vì cái gì mỗi ngày phải triệu tập các đại thần tâm phúc của ngươi đến Ngự thư phòng nghị sự, chưa tới lúc tối đen tuyệt đối cũng không trở về? Vì cái gì mà phải lén lút hạ nghiêm lệnh trong cung của ta, ai dám ở trước mặt ta lắm mồm, bất luận là ai trước tiên đều mang ra ngoài đánh chết? Ngươi rõ ràng là làm như thế, ta thế nào có thể không cảm nhận được?”
Sắc mặt Triệu Dự có chút trắng bệch, vẫn ngượng cười nói: “Ngọc Nùng bảo bối của ta càng ngày càng thông minh, xem ra vi phu sau này phải cẩn thận hành sự hơn nữa mới được.” Dừng một chút còn nói: “Chuyện lần này, lẽ ra không có gì. Chủ yếu là bang nhân Lưu gia giúp làm huyên nào. Ngươi biết, mới đây ta một mực điều tra chuyện bọn họ ngầm tham ô ngân sách cứu trợ thiên tai. Phỏng đoán bị bọn họ thu được tin tức, muốn mượn cơ hội này ồm ào khiến ta tâm thần không yên, ốc còn không mang nổi mình ốc muốn nhúng tay quản chuyện cũng không cần thiết. Ngươi thả mặc tâm tư, để tướng công của ngươi có thể thanh toán với chúng nó một bang cẩu tặc cũng là chuyện dễ dàng?
Nhiễm Ngọc Nùng lẳng lặng nhìn hắn hỏi: “Vậy ngươi chuẩn bị thế nào để dẹp loạn phong ba lần này chứ?”
Triệu Dự cười nói: “Thì thực thi kế sách trì hoãn, trì hoãn, buông thõng không phải sẽ kết thúc sao?” Nhiễm Ngọc Nùng lắc đầu nói: “Vậy phải trì hoãn bao lâu, ngươi biết tội danh này của ta là “Bất hiếu”, có đúng hay không lại càng phát tán, liên đới thực tế? Toàn bộ bách tính Đại Tống, sẽ thực sự tin tưởng, đế hậu của bọn họ đều là loại vô đức, làm cho ngươi mất đi dân tâm. Khiến hậu thế, quan chép sử sẽ ghi ngươi thành cái tên bị nguyền rủa?”
Sắc mặt của Triệu Dự càng thêm khó coi, hắn cúi đầu, xoa nhẹ ấn đường, có chút phiền toái nói: “Bọn họ nói gì thì để cho bọn họ nói đi, ta chẳng lẽ còn quan tâm đến việc này? Nhân tử hậu trần về trần(cõi tục), thổ về thổ, tất cả hư danh còn có cái ý nghĩa gì sao?”
Nhiễm Ngọc Nùng lại đột nhiên rơi lệ, y buồn bã nhìn Triệu Dự nói: “Bây giờ chúng ta vẫn còn sống, mà ta, sao có thể chịu được danh dự của ngươi bời vì ta mà bị chửi bới, bôi nhọ, để cho ngươi gánh vác tội danh như thế, bị thế nhân đời sau chỉ trích, khinh bỉ. Trơ mắt nhìn mình trở thành mục tiêu giúp đỡ đám loạn thần tặc tử công kích ngươi, lại không thể làm được gì? ”
Triệu Dự sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Ngọc Nùng, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Nhiễm Ngọc Nùng lại đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt hắn, thân trên cúi xuống phủ trên đầu gối, ngửa đầu hướng hắn khẩn thiết nói: “Đem ta giao ra đi thôi, Sùng Quang. Tất cả chuyện này đều do ta dựng nên, có ta tới giải quyết là hay nhất rồi.”
Triệu Dự kinh hãi, rống lên một câu: “Nói bậy cái gì thế?” Liền kéo y đứng lên, Nhiễm Ngọc Nùng không theo, tay nắm vạt áo hắn, đau khổ cầu xin nói: “Đây là biện pháp tốt nhất, xem như ta cầu xin ngươi, Sùng Quang. Để ta vì ngươi mà làm chút chuyện chứ.” Thanh âm bởi vì kích động mà biến điệu, hai tròng mắt càng lúc càng đỏ bừng. Sắc mặt Triệu Dự đã cứng đờ như sắt, cắn chặt răng nhất định không chịu nhả ra.
Nhiễm Ngọc Nùng cũng không chịu buông tha, quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng lên. Triệu Dự cũng nóng nảy, mãnh liệt đứng dậy rống nói: “Ngươi sao lại hồ đồ như thế? Tiểu nhân này chính là muốn bắt ngươi đến cản trở ta, khiến ta tức giận. Ngươi muốn đi như thế này, sẽ bị bọn chúng đàu bỡn thế nào? Nếu như ngươi có chuyện không may, ta phải lo liệu thế nào? Muốn ta làm sao lo liệu, hả~!” Nói thì đang nói, mắt hắn cũng đau xót, đang cố nén không để lệ thoát ra từ vành mắt. Nhiễm Ngọc Nùng đang quỳ ngẩng thân trên lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, ta dù sao cũng là hoàng hậu, là mẫu thân của các hoàng tử. Bọn họ còn không dám thực sự đối với ta mà hạ tử thủ. Ta hỏi qua Vũ Du rồi, sai lầm như vậy nhiều lắm là chịu chút nỗi khổ bì nhục (da thịt). Không có cái gì quá đáng ngại… ” Còn chưa nói xong, Triệu Dự liền rống lớn một tiếng: “Vậy cũng không được!!!!” Nhấc chân liền đi, Nhiễm Ngọc Nùng vội vàng ở phía sau kêu hắn. Hắn đi tới cửa, dừng một chút nói: “Chuyện này, ta tự có dự định. Ngươi chỉ cần an tâm sống là tốt rồi. Chuyện bên ngoài, không cần quan tâm.” Nói xong, cũng không quay đầu lại ra đi, chỉ để lại Nhiễm Ngọc Nùng ngơ ngác quỳ gối tại chỗ bất động, Thanh Nguyệt vội vàng chạy ào vào muốn dìu y đứng lên. Y xụi lơ vô lực tùy ý để Hạo Nguyệt Thanh Nguyệt nâng dậy khuyên giải an ủi, trong lòng lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Cùng lúc đó, trong cung Từ Trữ, thái hậu trên trán quấn một mạt ngạch tựa ở đầu giường. Lưu Uyển Dung ngồi ở mép giường, cầm trong tay một chén dược, dùng thìa nhỏ từng thìa đem dược cẩn thận tỉ mỉ uy vào trong miệng thái hậu. Ở phía sau nàng, Trầm Thúy Nhi đang cúi thấp đầu lặng yên vì Lưu thái hậu đang đấm chân. Lưu Uyển Dung vừa uy(đút) dược, vừa cúi đầu vì Lưu thái hậu nói tình hình mới nhất trong triều đình: “Bây giờ các Ngự sử hầu như đều dâng tấu sớ, toàn bộ đế đô đều nghị luận sôi nổi, đều nói bệ hạ bất hiếu vô đức. Chiếu như vậy mà nhìn, bệ hạ chống đỡ không được bao lâu sẽ đem hoàng hậu giao ra đây. Cha ta nói, nhất định phải vì mẫu hậu hảo hảo dốc một chút sức lực.” Lưu thái hậu thỏa mãn gật đầu, rồi mới hừ lạnh một tiếng nói: “Nhiễm thị cái con tiện phụ này, cho rằng dựa vào chỗ có Sùng Quang, cái loại nghịch tử này nâng đỡ, ai gia đối với nàng không có biện pháp? Lúc này đây, ai gia sẽ hảo hảo dạy dỗ nàng, cho nàng một bài học. Đừng tưởng rằng có công phu dụ dỗ là có thể trở mình liễu thiên (lật ngày).” Vừa nói vừa nhìn Trầm Thúy Nhi từ đầu tới đuôi không nói được một lời, liền chuyển sang hòa nhã nói: “Thúy nhi, cái này ngươi có thể yên tâm rồi, có dì đây rồi, nhất định giữ cho ngươi một bức tiền đồ tốt. Sau này vào cung, có ai gia ủng hộ ngươi, Nhiễm thị kia tuyệt đối không dám làm khó dễ ngươi nữa.” Lưu Uyển Dung ở bên cạnh phụ họa cười nói: “Còn không mau cảm tạ mẫu hậu.”
Trầm Thúy Nhi lặng yên một hồi, đột nhiên đứng dậy quỳ gối trên mặt đấy, trước tiên hướng Lưu thái hậu dập đầu liên tục ba cái. Sau ba tiếng “Bang bang”, nàng lại ngẩng đầu lên, trên trán trơn bóng đã đổ máu rồi. Lưu thái hậu kinh hãi, nói: “Ngươi- hài tử này cũng quá lễ nghi rồi!” Vội vàng muốn Lưu Uyển Dung đỡ nàng đứng lên. Trầm Thúy Nhi lại nói rằng: “Thúy Nhi khẩn cầu dì giơ cao đánh khẽ, buông tha Thúy Nhi cùng Nhiễm Hạo Thiên công tử đi!”
Lưu thái hậu nghe vậy giận dữ, ra lời trách mắng: “Ngươi – hài tử này mất hết tư tưởng, điên rồi, nói bậy cái gì?” Trầm Thúy Nhi lại không chút nào sợ hãi, vững vàng nói: “Thúy Nhi cùng Nhiễm công tử từ lâu đã tưỡng tình tương duyệt, thầm cũng đã hứa trọn đời bên nhau. Sống ở kiếp này, Thúy Nhi đã nói không phải Nhiễm công tử thì không lấy chồng. Cầu xin dì thương cảm, đừng gây khó dễ cho chúng con nữa, đem Thúy Nhi cưỡng ép kín đáo đưa cho bệ hạ.” Nói xong liền tại chỗ nằm sấp đại bái. Lưu thái hậu tức giận, cả người run run, quát: “Nói như thế, các ngươi cư nhiên sớm đã có tư tình rồi. Tốt tốt, cư nhiên còn muốn lừa dối ai gia. Dầu gì ngươi cũng là một tiểu thư khuê các, lại làm ra cái chuyện tình chẳng cảm thấy thẹn như vậy.”
Trầm Thúy Nhi lắc đầu nói: “Dì hiểu lần, con cùng Nhiễm vông tử nảy sinh tình cảm, chỉ đối xử với nhau có lễ nghĩa. Chẳng bao giờ có bất luận hành động gì vượt quá khuôn phép. Chúng con chỉ là đây đó tình đầu ý hợp, đây cũng không phải chuyện mất mặt. Chỉ cần thái hậu chớ có chia rẽ chúng con.”
Lưu thái hậu giận dữ cười trở lại, nói rằng: “Nói như thế, chính là ai gia lão thái bà này ngang ngược, không biết điều muốn phá vỡ uyên ương? ”
Trầm Thúy Nhi lắc đầu phủ nhận nói: “Thúy Nhi cũng không dám có ý nghĩ như vậy. Thúy Nhi chỉ là muốn nói với dì. Con cảm tạ người đối với con dụng tâm lương khổ cho con tiền đồ. Nhưng Thúy Nhi không muốn tiến cung, cũng không muốn cái gì là vô thượng quang vinh ân sủng. Thúy Nhi chỉ muốn cầu được một phu quân làm bạn, tương trợ nhau đến già. Cầu xin dì thành toàn.”
Lưu thái hậu hỏi ngược lại: “Phu quân? Khẩu khí ngươi thật lơcs, lẽ nào hoàng đế đứng đầu ngày hôm nay hoàn toàn không được coi là phu quân của ngươi sao?”
Trầm Thúy Nhi rơi lệ trả lời: “Dì, lẽ nào người thực sự nhìn không thấy sao? Bệ hạ cho tới bây giờ cũng không phải phu quân của Thúy Nhi, người là thuộc về hoàng hậu nương nương. Trong lòng người tràn đầy, đâu đâu cũng thấy đều chỉ có hoàng hậu nương nương, giống như Thúy Nhi cùng Nhiễm công tử trong lòng chỉ có nhau. Thúy Nhi hiểu ẽo, hôm nay có hàng vạn hàng nghìn nữ tử, nhưng người chỉ biết, chỉ muốn hoàng hậu nương nương. Đã như vậy, dì cần gì lại để Thúy Nhi miễn cưỡng chen vào để người khác hiềm nghi?”
Lưu thái hậy kinh ngạc nghe xong nàng nói một phen, trong lúc nhất thời lại cũng không nói ra lời, lúc này Lưu Uyển Dung cuối cùng cũng lên tiếng.
Nàng lạnh lùng nhìn Trầm Thúy Nhi than thở khóc lóc, nói rằng: “Biểu muội, chuyện cho tới bây giờ Biểu tỷ cũng phải nói rõ cho ngươi. Lưu gia bây giờ đã xưa không bằng nay rồi, bệ hạ nhìn chúng ta rất không vừa mắt, gần đây lại càng không ngừng tìm các chỗ sai phạm của nhà ta. Bây giờ chỉ có cách, chúng ta cũng chỉ nghĩ tốt biện pháp tận lực tìm niềm vui cho hắn. Chúng ta một đám tỷ muội chưa gả, ngươi là người phát triển tốt nhất. Chúng ta cả nhà đều mong muốn bố trí ngươi bên cạnh Người, hy vọng ngươi có thể ở trước mặt bệ hạ giành được, chiếm được Thánh sủng, tiện đem bang gia Lưu gia nói tốt vài câu, điều quan trong là luôn luôn có thể bảo vệ Lưu gia bình an. Mà ngươi cũng có thể hưởng hết vô thượng vinh hoa. Biện pháp vẹn toàn đôi bên như vậy, có cái gì không tốt sao?”
Trầm Thúy Nhi nghe vậy miễn cưỡng ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt sáng lên có thân như bắn về phía Lưu Uyển Dung, lớn tiếng chất vấn nói: “Uyển Dung biểu tỷ nói hời hợt như vậy, lẽ nào Thúy Nhi vừa nói gì người không có nghe thấy sao? Trong lòng bệ hạ chỉ có hoàng hậu, có có dư chỗ nào cho người khác chen chân? Cho dù có, tâm Thúy Nhi không có đặt trên người bệ hạ, làm sao có thể cùng hoàng hậu tranh giành? Thúy Nhi cũng không có ý gì là ơn trạch quang vinh sủng ái, Thúy Nhi một lòng chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thường.”
Lưu Uyển Dung cũng nổi giận, quát dẹp đường: “Nha đầu này thật ích kẻ, ngươi muốn có cuộc sống bình thường của ngươi, vậy Lưu gia phải lo liệu thế nào? Ngươi sao lại giám bỏ mặt lúc Lưu gia lúc nguy nan không để ý?”
Trầm Thúy Nhi cướp lời đi đầu, phản bác nói: “Biểu tỷ hồ đồ rồi, Thúy Nhi họ Trầm không phải họ Lưu. Cho tới bây giờ cũng không phải người họ Lưu, vì sao phải vì tiền đồ của Lưu gia mà buông tha hạnh phúc chung thân của chính mình? Trên đời này, còn có đạo lý sao?”
Lưu Uyển Dung nghẹn lời, suy nghĩ một chút nói: “Thì ngươi không phải họ Lưu, phụ mẫu ngươi song vong (cùng chết), sau này bơ vơ, không chỗ dựa, là ai thu giữ ngươi? Còn không phải là Lưu gia chúng ta sao, mặc dù ngươi có ân huệ mà không báo đáp, quên đi, chẳng lẽ còn muốn vứt bỏ không còn một chút liên quan?” Lời vừa nói xong, Trầm Thúy Nhi giận dữ phản cười, cật vấn nói: “Biểu tỷ nói không sai, từ năm trước gia phụ đi về cõi tiên, xác thực là cậu nhận lấy ta. Thế nhưng Thuy Nhi tự thấy không nợ các người cái gì. Lẽ nào Trầm gia chúng ta qua nhiều thế hệ tích góp gần trăm vạn gia tài còn chưa đủ tiền trả cho Thúy Nhi chi phí một năm kia sao?”
Lời này vừa nói ra, Lưu thái hậu vẫn lặng yên kinh sợ, nàng thất thanh nói: “Gia tài? Gia tài gì?”
Trầm Thúy Nhi cười khổ nói: “Dì vì sao không hỏi xem các cậu kể lại sự tình chứ?”
Lưu thái hậu nhìn Lưu Uyển Dung, Lưu Uyển Dung vội vàng nói rằng: “Mẫu hậu đừng nghe nàng nói bậy, nha đầu kia tâm mắt rất xấu rồi, cư nhiên dám phỉ báng trưởng bối.”
Trầm Thúy Nhi cười lạnh nói: “Có đúng là Thúy Nhi nói bậy hay không, phỉ báng các cậu trong lòng biểu tỷ hẳn là rõ ràng nhất.” Nàng nhìn qua Lưu thái hậu, có chút kỳ quái nói: “Nói như thế, dì còn không biết?”
Lưu thái hậu truy vấn nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trầm Thúy Nhi trả lời: “Trước lúc gia phụ lâm chung từng gọi Thúy Nhi đến trước giường, đem khế ước mua bán nhà trong nhà, khế ước đất tích góp từ trước, còn có vài điền sản(ruộng đất) kỷ đại tích lũy nhiều năm, sổ thư họa thời xưa nói cho Thúy Nhi nghe. Nguyên ý chính là muốn để cho Thúy Bhi đường đường chính chính có của hồi môn hậu hĩnh cho chính mình, để tránh sau này xứng hôn thì không bị nhà chồng coi thường. Không lường trước được, phụ thân ra đi, cậu hỗ trợ xử lý việc trong nhà. Tất cả tiền của của Trầm gia chẳng biết đã đi đâu. Cậu nói cho con, đều là dùng để trả nợ nần nhà con thiếu nợ. Cha con luôn luôn chú ý cần kiệm lo liệu việc nhà, trong nhà cũng chẳng bao giờ chi phí cái gì lớn cả. Sao có thể không minh bạch mà nợ nần để táng gia bại sản? Thúy Nhi truy vấn là thiếu nhà ai, nợ chưa trả tên gọi là gì. Các cậu liền ấp úng, không chịu trực tiếp đáp lời con. Thúy Nhi không có kiến thức, nhưng cũng không ngốc. Các cậu tổn hại đến thân tình huyenh đệ, mưu đồ tài sản của nhà con, Thúy Nhi nhớ bọn họ xác thực đã chiếu cố Thúy Nhi một năm, cũng không nguyện truy cứu nữa. Nhưng, nêý lại muốn Thúy Nhi liều mạng chung thân, vì bọn họ làm được ăn cả ngã về không, Thúy Nhi là quyết không thể tuân theo. ”
Lưu thái hậu ngẩn người, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, huynh đệ nhà mình cư nhiên đôi xử với cháu ngoại của chính mình làm ra việc vô sỉ nhu thế. Nhưng hiện tại hôm nay rất hiểu rõ, đây không phải lúc truy cứu việc này, nàng gượng cười, kêu Trầm Thúy Nhi đứng dậy đứng bên người, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Hòa ái nói: “Nha đầu, hóa ra ngươi bị ủy khuất nhiều như thế, trước kia là ai gia không biết, hiện tại đã biết, hôm nay ai gia bảo mấy người cậu vô liêm sỉ sang đây để cho ngươi hỏi, cũng mang của hồi môn trả lại cho ngươi.”
Trầm Thúy Nhi lắc đầu nói: “Việc này đã qua rồi, thì quên đi. Thúy Nhi cũng không muốn các cậu bồi lễ gì, Thúy Nhi dù sao cũng là vãn bối, chịu không nổi. Chỉ cầu dì, người đừng cưỡng cầu muốn đem Thúy Nhi cấp cho bệ hạ, thành toàn cho con cùng Nhiễm công tử đi! ”
Lưu thái hậu mỉm cười nhưng không trả lời nàng, nhưng chỉ là nói rằng: “Thúy Nhi, ngươi nghe dì nói với ngươi. Ngươi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, sở dĩ không biết mọi người bên ngoài có bao nhiêu giả dối lừa gạt. Giống như Nhiễm gia công tử cái loại người này dì là thấy nhiều. Dựa vào có chút của cải, bản thân lớn lên coi như là tuấn tú, khắp nơi trêu chọc cô nương đàng hoàng. Hắn hôm nay đối với ngươi lại ra vẻ nịnh bợ như vậy, bất là là nhìn ngươi lớn lên xác thực là ngàn dặm mới tìm được một khuôn mặt đẹp, dì cũng là tới được tuổi này, người như vậy là quyết không được. Hiện hôm nay dì cũng không ép ngươi, chính ngươi sẽ từ từ mà suy xét. Dì tin tưởng, dựa vào sự sáng suốt của ngươi, tự nhiên sẽ hiểu được, nhìn thấy hắn là tâm địa gian giảo.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook