Tỷ Phú Trời Cho
-
Chương 139
Chương 139.
Viên Linh lập tức cảm thấy trong lòng có một chút rung động, nhất thời buồn bực đến cực điểm.
Nhìn kĩ lại, quả nhiên người tới đúng là Lưu Triệu Phong.
Lục Nguyên cũng quay đầu lại nhìn. Tiếp đó, anh liền thấy được một cô gái, ánh mắt anh tập trung nhìn cô ta từ trên xuống.
Ánh mắt kia có kinh ngạc, có xui xẻo, còn có vài phần hận thù.
Ở chỗ sâu nhất trong đôi mắt đó, còn có một thứ mà ngay cả Lục Nguyên cũng không thể nhận ra rốt cuộc là cái gì.
Đúng là Lý Mộng Dao, haha.
Lý Mộng Dao nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Lục Nguyên, ánh mắt vô cảm, bộ dạng suy sút, cười lạnh một tiếng.
“Như thế nào, con của ta, con có biết thân phận thực của bạn trai Linh Linh không?”
Viên Tiểu Hoa bỗng dùng kính ngữ, trong lòng cũng vui vẻ vô cùng, Linh Linh, cô không nói thì sao, cũng có người nói thay cho cô thôi? Mau theo tới chỗ bà ngoại, nói cho bà biết danh tính của anh họ đi “Hì hì, anh ta tên là Lục Nguyên.” – Lưu Triệu Phong không vội vàng: “Là học sinh nghèo nổi tiếng trong trường. Có một khoảng thời gian, trường còn phát trợ cắp cho nữa cơ.”
Tên này đi theo Lý Mộng Dao, đối với Lục Nguyên cũng hiểu rõ không kém.
“Học sinh nghèo khó? Còn nhận trợ cấp dành cho con nhà nghèo? Đó là cái loại gia đình gì vậy?” – Viên Tiểu Hoa cười khẽ Sắc thái bây giờ của lão thái thái có chút thay đổi “Nhưng đến năm thứ hai hình như không còn được nhận nữa.”
– Lưu Triệu Phong tiếp tục chậm rãi nói: “Nguyên nhân cụ thể ra sao thì con không biết, nhưng mà trong trường học bọn con đối với học sinh nghèo có phát trợ cấp thì đều có đánh giá đạo đức, anh ấy đáng lẽ đánh giá phẩm chất không qua rồi.”
Trong lòng Viên Tiểu Hoa quả thực mừng rỡ vô cùng, không kiềm chế được mà bật cười “Hơn nữa, mọi người thấy hắn tiều tụy vậy, biết là tại sao không?”
“Bởi vì sao?” – Viên Tiểu Hoa vội vàng hỏi.
Lưu Triệu Phong thâm hiễm cười: “Bởi vì mất đi bạn gái đó.”
*A, Cái này…” – Viên Tiểu Hoa quả thật cũng ngây ngần cả người: “Con trai à, con đang nói cái gì thế, bạn gái của cậu ấy không phải Linh Linh sao?”
“Không không, mẹ không biết rồi, tên nhóc này tán gái là ngón nghề điêu luyện của hắn. Trước khi cùng với chị họ, hắn còn có bạn gái, tuy nhiên cái cô bạn gái kia cũng là học sinh nghèo.
Kết quả, hắn có thể bu tới bên cạnh chị họ, chắc chắn đã vứt bỏ cô nữ sinh nghèo kia, cho nên nữ sinh nghèo khó kia gọi điện thoại cho hắn bảo hắn tới nhưng hắn không chịu tới. Thế ; là cô ấy bị người xấu bắt mang đi. Thế thì quá tốt rồi, nữ sinh nghèo kia mắt tích, hắn có thể thoải mải ở cùng một chỗ với chị họ.”
Chuyện Chu Doãn mắt tích ở trong trường học vẫn là phạm vi quyền truyền lưu thông tin, Lưu Triệu Phong cũng được nghe nói.
“Bếp”
Lưu Triệu Phong còn đang thao thao bất tuyệt không chịu dừng, Viên Linh hung hăng tát vào mặt hắn một cái, lại phẫn nộ nói: “Lưu Triệu Phong, cậu cho rằng … đừng nói hưu nói vượn.
Cậu không được phép nói xấu Lục Nguyên.”
Nói xong, Viên Linh liền kéo Lục Nguyên đi.
Trong chòi nghỉ mát.
“Trời ơi, Linh Linh đây là có chuyện gì, sao lại đánh Phong Phong của ta chứ. Thật là, vẫn là chị họ, có ai lại đánh em mình hay không chứ?” – Viên Tiểu Hoa đau lòng mà vội vàng xem xét con trai của mình. Phong Phong cũng là vì cô tốt bụng thôi, có ý nhắc nhở cô, rồi kết quả đâu? Thật là, chẳng lẽ em họ lại không so được với một tên ăn mày sao?
“Đúng vậy, Linh Linh đây là bị làm sao vậy, không giống với trước nữa, trước kia lúc Linh Linh còn nhỏ lễ phép lắm, thế mà sao hôm nay còn chủ động đánh người chứ, một chút lễ phép đều không có.” – Có người cũng là thở dài nói.
“Với lại, Linh Linh là bị tên ăn xin đó đánh cắp trái tim rồi.” – Vương Mẫn Hà chậm rãi nói: “Vừa rồi Triệu Phong cũng nói rồi, Lục Nguyên này nhân phẩm không tốt, ngay cả trợ cấp cho dân nghèo còn không có. Mọi người hãy nghĩ lại đi, một tên nghèo, đạo đức còn kém nữa. Đây không phải là đũa mốc mà chòi mâm son, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga hay sao?”
“A, Linh Linh, điều này sao có thể, vẫn nghĩ rằng cô không tìm bạn trai bởi vì mắt nhìn người rất cao. Kết quả này, ai ngờ được…”
“Thật sự là không nghĩ ra, Linh Linh làm sao mà lại coi trọng cái tên con trai như thế này, một đứa trẻ ngoan như vậy, dù có học âm nhạc cũng vẫn tài hoa xuất chúng, thế nhưng…”
Một vài người không dấu nỗi vẻ vô cùng tiếc nuối.
“Điều này cũng là bình thường.” – Viên Tiểu Hoa khoan thai nói: “Còn không phải có câu, trời đối xử với ai cũng công bằng cả.
Linh Linh có được trí tuệ thông minh, học giỏi, nhưng mà về mặt EQ lại không đủ mới bị loại đàn ông này lừa. Quan trọng là, Phong Phong của nhà ta vừa rồi có ý nhắc nhở, thế mà con bé còn tát Phong Phong một cái tát. Xem ra trái tim của cô là bị nam nhân kia đánh cắp thật rồi. Nếu tương lai Linh Linh cùng cái loại nam nhân đó kết hôn, chẳng phải chúng ta bị gièm pha đến chết sao?”
“Yên lặng, yên lặng”
Lão thái thái tức giận đứng lên, liếc Trầm Uyễển Quân một cái: “Uyển Quân, bình thường con chăm sóc dạy dỗ Linh Linh như thế nào mà để nó chọn một thằng bạn trai như thế nữa?”
W “Mẹ, con…” – Trầm Uyễển Quân cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.
Cùng lúc đó, Trầm Uyễn Quân cũng trở nên buồn bã, trong việc nuôi dạy con, bà lúc nào cũng bị cho là có trách nhiệm to nhất, cũng phải nhận hét mọi lỗi lầm.
Lẽ nào, con bé cũng không phải con của chồng bà sao?
Nhiều năm qua, Trầm Uyễn Quân lần đầu tiên bị mất mặt đến như vậy. Dù sao nhiều năm làm con dâu cả, nàng luôn được cho thể diện.
“Tốt lắm, chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, kêu Linh Linh đến gặp ta, ta phải nói rõ ràng với con bé.”
Nói xong, lão thái thái phẩy tay áo bỏ đi, đi đến chỗ của bọn nhỏ bên kia.
“Ôi trời…”
Viên Tiểu Hoa lại thở dài: “Đáng tiếc, các ngươi vừa rồi có thấy không, mắt của Linh Linh có quầng thâm, Lục Nguyên cũng có quằng thâm. Xem ra cả đêm qua hai người đều ngủ không ngon. Được rồi, các người nói sẽ thế nào, than ôi, giao bản thân cho một cậu bé như thế này, Linh Linh thực sự muốn hủy hoại bản thân mà.”
Dút lời, mọi người đều thở dài.
Trong lòng Trầm Uyễn Quân trỏ nên bắt ổn, lo âu Ở bàn lớn bên kia.
Cả cái bàn này đều là những người trẻ trong các gia tộc.
Lưu Triệu Phong mang theo Lý Mộng Dao, Lưu Khả mang theo Trương Đại Vĩ, Viên Lan cùng Đàm Hồ, còn có một vài người khác của các gia tộc nhỏ cùng với đám người Lục Nguyên, Viên Linh và Trâu Nhan.
Trên bàn có nhiều món đồ nướng thơm phức khác nhau.
“Trời ơi, vị này chính là Trương thiếu đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
“Vị này, là Đàm Thiếu? Ta biết ca ca Đàm Long của cậu, rất tài năng đó.”
Lưu Triệu Phong lần lượt bắt tay mấy người khác, chỉ bỏ qua một mình Lục Nguyên “Lưu Thiếu cũng không đơn giản, là nhân vật nỏi tiếng của Đại Học Kim Lăng, bao giờ công ty chúng tôi tới đó để chiêu mộ nhân tài, hy vọng giúp đỡ tôi nhé.” – Trương Đại Vĩ cũng là biết tiếng Lưu Triệu Phong, nói.
“Đó là điều đương nhiên, hiện tại tôi định đầu tư vào phát sóng trực tiếp, có cơ hội làm ăn thì nhớ kêu tôi nhé.” – Lưu Triệu Phong cũng nói.
“Nếu mà Lưu Thiếu muốn, tôi vô cùng hoan nghênh, ha ha.”
“Đúng rồi, Đàm Thiếu à, tôi có một người bạn học muốn xin vào 1 Hï Thịnh của nhà anh, không biết có thể chiếu cố giúp tôi được không?”
“Đương nhiên rồi, tôi sẽ báo với ba tôi một tiếng.” – Đàm Hồ nói.
Mọi người đều nhiệt tình nói chuyện với nhau về đề tài mà chỉ có những người trong giới phú nhị đại mới hiểu rõ, hoàn toàn bài xích Lục Nguyên.
Bên kia là Viên Tiểu Hoa, Vương Mẫn Hà cùng Trầm Uyễn Quân, nhìn có vẻ thì không quan tâm nhưng luôn để ý tới máy người trẻ bên kia.
Viên Tiểu Hoa vui không kiềm chế được mà nói: “Nhìn xem kìa, Phong Phong và Trương Thiếu Đàm trò chuyện với nhau vui chưa kìa.”
“Chỉ là bạn trai của Linh Linh ngồi đằng kia trông không hòa hợp với mọi người cho lắm.”
“Chắc chắn rồi, chỉ là một tên thư sinh nghèo mà thôi, làm sao mà cùng một đẳng cấp với Trương Đại Vĩ được chứ. Không cùng đẳng cấp và nhãn giới thì làm sao mà nói chuyện được.
Bọn họ căn bản không cùng một loại người.”
Mọi người bàn tán ồn ào.
Trầm Uyễển Quân mặt đỏ ửng, vô cùng xấu hỗ không thể nói bất cứ lời nào. Đứa con gái luôn làm mình cảm thấy kiêu ngạo giờ đây lại khiến bà cảm thấy xấu hỗ.
“Người anh em này, sao nãy giờ không nói gì thế?”
: Hï Thịnh của nhà anh, không biết có thể chiếu cố giúp tôi được không?”
“Đương nhiên rồi, tôi sẽ báo với ba tôi một tiếng.” – Đàm Hồ nói.
Mọi người đều nhiệt tình nói chuyện với nhau về đề tài mà chỉ có những người trong giới phú nhị đại mới hiểu rõ, hoàn toàn bài xích Lục Nguyên.
Bên kia là Viên Tiểu Hoa, Vương Mẫn Hà cùng Trầm Uyễn Quân, nhìn có vẻ thì không quan tâm nhưng luôn để ý tới máy người trẻ bên kia.
Viên Tiểu Hoa vui không kiềm chế được mà nói: “Nhìn xem kìa, Phong Phong và Trương Thiếu Đàm trò chuyện với nhau vui chưa kìa.”
“Chỉ là bạn trai của Linh Linh ngồi đằng kia trông không hòa hợp với mọi người cho lắm.”
“Chắc chắn rồi, chỉ là một tên thư sinh nghèo mà thôi, làm sao mà cùng một đẳng cấp với Trương Đại Vĩ được chứ. Không cùng đẳng cấp và nhãn giới thì làm sao mà nói chuyện được.
Bọn họ căn bản không cùng một loại người.”
Mọi người bàn tán ồn ào.
Trầm Uyễn Quân mặt đỏ ửng, vô cùng xấu hỗ không thể nói bắt cứ lời nào. Đứa con gái luôn làm mình cảm thấy kiêu ngạo giờ đây lại khiến bà cảm thấy xấu hỗ.
“Người anh em này, sao nãy giờ không nói gì thế?”
– Trương Đại Vĩ bỗng nhiên chuyển hướng chủ đề tới người ngồi bên cạnh Viên Linh.
Người này tuy là bạn trai của Lưu Khả, nhưng từ lâu đã nghe qua danh tiếng của Viên Linh, hôm nay vừa thấy, quả thực là danh xứng với thực, mỹ mạo hơn cả Lưu Khả, tư thái còn nghiền áp tất cả mọi người. Nhưng khi nhìn thấy bạn trai cô là Lục Nguyên đang ngồi bên canh, cảm thấy vô cùng không xứng đôi.
“Ferrari của anh đâu rồi, sao không thấy vậy?”
Bỗng nhiên Trâu Nhan trêu đùa một câu. Đúng vậy, trong mắt Trâu Nhan sự việc ngày hôm nay tất cả đều là bởi vì Lục Nguyên gây ra, cho nên lúc này cô ả đang cực lực mà trào phúng anh.
“Ferrari2”
Trương Đại Vĩ sửng sốt. Lưu Triệu Phong cũng nhân cơ hội cười ha ha nói: “Ha ha, đúng vậy, tôi cũng đặt Ferrari định chế riêng một chiếc mà hơn cả tháng vẫn chưa có.”
Trương Đại Vĩ lắc đầu nói: “Tư nhân định chế, đừng kể chuyện cười chứ , mọi người có biết công ty Ferrari để chế tác riêng cho bắt kỳ ai sẽ lấy cái giá trên trời đó, hơn nữa cũng không tùy tiện định chế riêng cho bát kỳ ai cả. Cho dù là tư nhân định chế, cũng không phải mắt hơn một tháng, bởi có là tư nhân định chế thì các hạng mục được lựa chọn rất là ít, trừ phi toàn bộ các chỉ tiết trên xe đều là được lựa chọn, nhưng mà để làm việc đó phải mắt hơn mấy chục triệu tệ.”
Ề “Này, cậu không hiểu đâu, người ta chính là có tiền, còn chuẩn bị mua luôn cả Công ty Ferrari đấy.” — Trâu Nhan tiếp tục trêu trọc Lục Nguyên.
Viên Linh mặt trầm xuống, nói: “Được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa. Còn nữa, Nhan Nhan cậu cũng đừng nói nữa.”
Trương Đại Vĩ nghe đến đó đương nhiên cũng hiểu được. Anh ta cũng sẽ không buông tha cơ hội này.
“Tôi đã nói rồi, tôi từng đi qua vài chiếc Ferrari, chưa từng nghe tới chiếc xe được định chế như vậy cả.”
Trên mặt của Trương Đại Vĩ lộ ra vẻ đắc ý, vứt chìa khóa lên trên bàn.
“Thế nào các vị, hôm nay tôi mang Ferrari Speed Kage SR đến đây, ai muốn đi thì mau tới đây, tôi mang mọi người đi mở rộng tầm mắt.”
Tất cả mọi người không khỏi hô to một tiếng. Không thể trách bọn họ, tuy rằng đều là phú nhị đại, nhưng là xe thể thao hơn tám trăm vạn cũng không phải là phú nhị đại bình thường.
*Đi thôi, mang mọi người đi mở rộng tầm mắt.”
Lưu Khả kiêu ngạo cầm chìa khóa thể hiện phong thái nữ chủ nhân của chiếc xe Ferrari, nhìn chằm chằm chị họ Viên Linh.
Đúng vậy, Lưu Khả đối với Viên Linh thật ra là vô cùng ghen tị.
Cô chẳng qua chỉ nhỏ hơn Viên Linh một tuổi, từ dung mạo, học thức, thành tích đến các loại năng lực, từ nhỏ đến lớn đều thua kém. Tuy rằng Viên Linh cũng không phải cố ý, nhưng các vị trưởng bồi trong nhà đều đem cô ra so sánh với chị họ, mà chị họ luôn đóng vai “con nhà người ta” ai cũng thích.
Nhưng mà hôm nay khác .
Bạn trai của mình là phú nhị đại nổi tiếng khắp thành phó, ra đường phải lái Ferrari.
Mà bạn trai của chị họ, ha ha, chính là một tên nghèo hèn nhất †rong đám nghèo hèn.
Con gái mà, cuối cùng vẫn là so sánh người con trai của mình với nhau mà thôi.
Xem bạn trai của ai tài hoa hơn, bạn trai của ai giàu có hơn.
“Đi thôi”
Lưu Triệu Phong cũng vội vàng đứng lên, đúng vậy, đây là thể diện của em gái ruột mình, là anh gã đương nhiên phải cổ động. Huống gì trước giờ gã luôn bị Viên Linh coi thường.
Những người khác ai cũng đều đứng lên. Mọi người cũng muốn nhìn xem thử chiếc xe Ferrari bản limited hơn tám trăm vạn nhân dân tệ là ra sao.
Lúc này, chỉ có Viên Linh cùng Lục Nguyên đang ngồi.
Viên Linh cắn chặt môi, trong lòng cô hiểu rõ rằng mọi người : đang muốn làm Lục Nguyên xấu mặt.
Cô thật sự không ngờ tới lại làm Lục Nguyên bị nhục nhã .
Thậm chí cô cảm thấy bản thân mình thực ích kỷ, đúng vậy, chỉ vì mình cảm thấy thích Lục Nguyên, cho nên lớn mật dẫn anh tới nơi này.
Cô cho rằng đây là yêu, là phô bày tình cảm, là lớn mật theo đuổi. Nhưng mà bản thân không hề nghĩ tới cảm nhận của Lục Nguyên. Lục Nguyên bị nhục nhã trong lòng anh phải khổ sở biết bao nhiêu?
Vốn đã mắt đi Chu Doãn, giờ lại bị mọi người nhục mạ.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên bọn họ.
“Đi thôi, Linh Linh.”
Trâu Nhan lôi kéo Viên Linh, kỳ thật trong lòng cô ta rất vui. Cô ta mong sau khi Viên Linh nhận được bài học này có thể bỏ rơi Lục Nguyên. Đau dài không bằng đau ngắn, chị em tốt đừng có trách tôi, sau này có khi cậu còn biết ơn tôi đó.
“Nhanh lên đi chị họ, đừng có lề mề nữa, có phải trên băng ghé dính bã kẹo cao su hay sao?” – Lưu Khả dương dương tự đắc gặm chiếc đùi gà nướng trong tay, huơ huơ cái chìa khóa xe Ferrari trong tay “Ha ha ha ha.”
Mọi người đều cười vang.
Lúc này Viên Linh vô cùng chật vật.
Mà trong lòng Lục Nguyên cũng có chút giãy dụa, anh thật ra cũng không cảm thấy như thế nào, cười nhạo thì có làm sao đâu, quan trọng là thận phận hiện giờ của mình là bạn trai của Viên Linh, nếu mà anh bị cười nhạo thì sẽ khiến cho mặt mũi của Linh Linh như bị vứt cho chó gặm.
Chu Doãn bây giờ thì mắt tích .
Bản thân anh cảm tháy rất bát lực.
Tuy không thể nào đáp lại tình cảm của Viên Linh, nhưng tình cảm của cô luôn ấm áp, mang lại cho bản thân cái cảm giác thoải mải khó tả được.
Vì sao?
Vì sao mà người con gái nào mình thích đều bị xui xẻo bám theo, luôn bị người khác sỉ nhục hả?
Vì sao hả.
Lục Nguyên lúc này thực sự rất hận.
Chẳng lẽ bởi vì bản thân mà khiến Viên Linh bị mất mặt hay sao? Lục Nguyên nắm chặt tay lại, anh nghĩ tới Chu Doãn, Viên Linh giống như biến trở thành Chu Doãn, bảo hộ Viên Linh giống như là bảo hộ Chu Doãn.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Lẽ nào là Chu Doãn gọi đến sao.
Lục Nguyên vội vàng lấy ra điện thoại.
Màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi: Trung tâm tiêu thụ của Ferrari.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook