Tỳ Nữ Vương Phi
-
Chương 67-3: Điều kiện trao đổi (3)
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Tả Ngôn, Phượng Kính Dạ hơi nhướng mày mỉm cười, không sai, đúng như Tả Ngôn suy đoán, cho dù Vương hoàng hậu cùng Minh thừa tướng đang cấu kết với nhau, cả hai đều không hề thiếu đồng đảng, chuyện liên kết cũng chỉ dựa vào quyền lợi, nên sẽ dễ dàng tan rã. Vả lại trong tay mình còn có binh quyền nên Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử Phượng Tiêu không dám đụng đến, nên Sở Thiên mới ngồi yên ở vị trí thái tử, nếu mình dùng binh quyền đổi lấy an toàn của Mộc Mộc, Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử nhất định sẽ đồng ý.
“Vương gia, ngài đừng nói những lời hàm hồ đó với ta, rốt cuộc ngài dự định làm gì?” Lâu Hướng Vãn cảm giác trên người Tả Ngôn toát ra oán khí cực lớn, không tự chủ được nhìn Phượng Kính Dạ, liền tiến lại vài bước.
Phượng Kính Dạ cười, vỗ vỗ đầu Lâu Hướng Vãn, “Muốn biết!”
“Ừm!” Lâu Hướng Vãn gật đầu ngay, vẻ mặt chân thành, nàng thật sự hiếu kỳ, chuyện đã đến mức này, sao vương gia có thể chuyển bại thành thắng.
“Phật bảo không thể nói.” Phượng Kính Dạ nhìn vẻ mặt tò mò của Lâu Hướng Vãn, bỗng nhiên lên tiếng rồi mỉm cười, thần thái phấn khởi mang theo vẻ cuồng dã tà mị, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc tức giận không cam tâm của Lâu Hướng Vãn, làm cho tâm trạng cảm thấy khá tốt, đúng là đấu khẩu với Mộc Mộc quan trọng hơn, còn chuyện binh quyền kia chẳng đáng là gì!
“Vương gia!” Lâu Hướng Vãn nghiến răng nói, trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc chí của Phượng Kính Dạ, để tránh bị làm cho tức chết, sợ không nhịn được mà tung một chưởng đánh vương gia ói máu. Lâu Hướng Vãn quay người bỏ đi, trong lúc quay lưng về phía Phượng Kính Dạ, trong mắt Lâu Hướng Vãn có hơi hổ thẹn.
Vương gia vì mình mà ra nông nổi này, thế đã đủ rồi, mình không nên làm liên lụy đến vương gia nữa, đôi khi giữa người với người vẫn là hữu duyên vô phận, kết quả như vầy cũng là tốt nhất, sau khi mình rời đi, có thể ung dung làm một thường dân ra đồng cày cấy, vương gia vẫn dưới một người trên vạn người, Phượng vương gia sẽ có ái thê tuyệt mỹ, con cháu đầy đàn, tay nắm trọng binh, tôn quý phi phàm.
Sở dĩ Phượng Sở Thiên muốn hoàng thượng quyết định, là vì hiện giờ Phượng Đạt chỉ lo luyện đan, dù là mình cũng không thể làm phiền, nên kéo được lúc nào hay lúc đó, đợi đến khi trời tối Lạc Môn Cung đóng lại thì mọi người mới chịu rời cung, đám người Vương hoàng hậu cũng không dám quấy rầy lúc Phượng Đạt luyện đan, bằng không thiên nhan nổi giận, dù Lâu Hướng Vãn có tội cũng được phán vô tội, lại còn bị hắn trút giận sang người làm phiền hắn đang luyện đan, nên đám người Vương hoàng hậu cũng không dám chờ cả đêm, đợi sáng mai lúc hắn đang ngự thiện (*) sẽ để hắn định đoạt tốt hơn.
Kỳ Lân Điện yên tĩnh khác thường, thị vệ trong cung canh giữ nghiêm ngặc, dù một con ruồi cũng không bay vào được, y như trước kia Lôi Bôn chỉ huy nhóm Long Vệ bảo hộ an toàn Phượng Kính Dạ. Lúc này Phượng Sở Thiên đang trầm tư suy nghĩ, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn thần sắc bình thản rõ ràng của phượng Kính Dạ, từ xưa đến nay rất hiếm người chỉ thích mỹ nhân không cần giang sơn, quả thực Phượng Kính Dạ là ngoại lệ, dùng binh quyền để đổi lại an toàn cho Lâu Hướng Vãn.
“Chính là như vậy, nên tình cảnh của ngươi sẽ càng gặp khó khăn hơn đó Sở Thiên, e sẽ có đại thần sẽ chuyển theo chiều gió mà đầu hạ về phía Phượng Tiêu.” Điều Phượng Kính Dạ áy náy nhất là thái tử Phượng Sở Thiên, không có binh quyền, chẳng khác nào mất đi chỗ dựa vững chắc để chống đỡ.
“không sao, đó là bộ hạ của ngươi, huống chi ấn soái của phụ hoàng vẫn chưa tìm thấy, nói không chừng mai sau ta có thể lấy được ấn soái của đại quân Hỏa Viêm, như vậy có thể ngang với địa vị của Phượng Tiêu rồi. Huống chi, ngươi chỉ giao mười vạn đại quân, không phải còn đang giữ lại cho ta mười vạn à.” Phượng Sở Thiên cười sáng rỡ, trong thần sắc rất vô tư, không có chút oán hận hay bất mãn nào.
“Quả thật hồng nhan họa thủy!” Tả Ngôn cảm thấy đau xót nhìn Phượng Kính Dạ chế nhạo, quả thực suy đoán của mình không sai, thật sự đáng giá để Kính Dạ dùng mười vạn binh quyền đổi lấy an toàn cho Lâu Hướng Vãn sao? Tả Ngôn chưa từng yêu ai nên không biết, bất quá thấy Phượng Kính Dạ không lộ chút luyến tiếc nào, trái lại còn cười rất vui, liền hiểu hắn cảm thấy làm vậy rất đáng giá, dù sao cũng là bạn thâm giao, mặc dù trong lời nói Tả Ngôn luôn hàm ý chế giễu Phượng Kính Dạ, nhưng hắn lại không hề ngăn cản.
Lâu Hướng Vãn đứng ở góc rẽ, vốn muốn kêu ba nam nhân trong phòng ra ăn cơm, do lỗ tai rất thính liền nghe hết cuộc đối thoại của Phượng Sở Thiên và Phượng Kính Dạ, mười vạn đại quân kia đại biểu cho cái gì liền hiểu. Trong lòng chua xót khó chịu rất nhiều, nó như một loại tình cảm phức tạp không thể nói nên lời, vương gia tội gì phải làm như thế.
Không chỉ mất đi binh quyền chỉ vì một kẻ như mình, mà vương gia sẽ lâm vào nguy hiểm, hơn nữa còn liên lụy đến Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn và một đám người có quan hệ thân thiết với vương gia, thật sự đáng giá sao?
Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn bầu trời trong đêm tối, ánh trăng sáng ngời thanh khiết, nhớ năm đó, nghĩa phụ vì muốn dùng sư phụ để Tây Lan lui binh, không tiếc thuê sát thủ Huyết Sát Lâu tạo thành cục diện không thể cứu vãn, sư phụ luôn sống trong đau khổ còn nghĩa phụ lại người không ra người quỷ không quỷ, nhưng vì sao bây giờ vương gia lại chấp nhận từ bỏ. Phải chi lúc trước nghĩa phụ cũng làm như thế, thì sẽ không có chuyện xảy ra như bây giờ, người trong Dược Vương Cốc sẽ không cần phải chết thảm thế.
Đột nhiên trong lòng rối loạn, với nỗ lực Phượng Kính Dạ, đây là lần đầu tiên Lâu Hướng Vãn cảm giác được mình đê tiện như thế, cũng chỉ vì tính nhút nhát lại hay sợ sệt, nên mới khiến vương gia bị chèn ép đến mức này, thậm chí Phượng vương gia còn bỏ đi niềm kiêu hãnh, giao binh quyền ra chỉ để đổi lấy sự bình an cho mình.
Tuy Phượng Kính Dạ đã nói thẳng sẽ vì Lâu Hướng Vãn mà giao ra binh quyền, nhưng khi Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn rời khỏi Kỳ Lân Điện vẫn mang nhiều tâm sự. Bọn họ đang có nhiều chuyện quan trọng cần an bày, bằng không nhất định sẽ bị Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử đánh ngã.
Phượng Kính Dạ quay đầu nhìn Lâu Hướng Vãn đứng ở dưới bóng đêm, mỉm cười đi tới vỗ vỗ đầu nàng, sau đó dịu dàng vò rối tóc của Lâu Hướng Vãn, nghiêng người tựa trên vách tường bên cạnh, thần sắc khoan thai hài lòng, “Bổn vương nhớ rõ trước đây đã hỏi nguyện vọng Mộc Mộc, bây giờ, bổn vương gần thành nam nhân tam vô rồi đúng không, tới lúc đó Mộc Mộc cũng không thể ruồng bỏ.”
Lâu Hướng Vãn muốn nói cái gì, nhưng yết hầu như bị chặn lại khi thấy Phượng Kính Dạ bình tĩnh như thế, nếu không phải vừa rồi nghe lén, thì có lẽ hắn sẽ không nói ra tất cả mọi chuyện, mình có nên giấu kín ở trong lòng hay không.
“Ngốc!” Hạ thấp giọng nói, bỗng nhiên Lâu Hướng Vãn ôm lấy Phượng Kính Dạ, vì sao hắn phải làm như vậy! Vì sao muốn hy sinh nhiều như vậy, đã biết dù là gì mình cũng sẽ không đồng ý mà?
“Mộc Mộc Ngốc.” Phượng Kính Dạ cười, trong ánh mắt chợt lóe lên chút bối rối, sau một hồi ôm lấy Lâu Hướng Vãn, thì mới mở miệng,”Bổn vương cần phải đi ra ngoài một lúc, nếu Mộc Mộc muốn ôm bổn vương thì đêm nay nhất định sẽ để ngươi toại nguyện.”
Lâu Hướng Vãn không mở miệng, cứ nhìn theo bóng dáng Phượng Kính Dạ rời khỏi viện, theo sau là Lôi Bôn, sau đó cả hai biến mất dưới bóng đêm, thở dài một lúc, Lâu Hướng Vãn bắt đầu suy nghĩ xem nên giúp Phượng Kính Dạ như thế nào, dù cho mất đi mười vạn binh mã, nhưng vẫn còn mười vạn không phải sao? Những binh mã này, nếu vận dụng cách huấn luyện của Thượng Nhất Thế cho đại quân này, không phải sẽ trở thành mười vạn quân vô địch rồi hay sao?
Đã nhiều năm như vậy, khi sống ở Thượng Nhất Thế do phải hoàn thành công việc mà hi sinh, một kiếp kết thúc như vậy nên Lâu Hướng Vãn không còn nghĩ tới, có lẽ lúc ở Cầu Nại Hà quên uống canh Mạnh Bà, mở mắt ra trong dáng dấp trẻ sơ sinh, những kí ức ở kiếp trước vẫn không hề quên, một cô gái trong quân đội để leo lên vị trí trung tá, bản thân đã ra sức rất nhiều, đem sách chiến thuật cùng tác chiến thực tế kết hợp với nhau, bận rộn ba năm, thực hành ba năm, bản thân đã đảm nhận được chức trung tá.
Một kiếp đó sống quá mệt mỏi vất vả, đó là lý do cả đời Lâu Hướng Vãn chỉ muốn tìm công việc đơn giản, nhưng bây giờ, có lẽ vẫn không tránh được chữ số mệnh, cho dù đó là vì việc chính nghĩa thì hai tay vẫn dính đầy máu tươi của mạng người, cuối cùng quá chán ghét nên nàng mới chuyển qua làm văn thư, cả đời bắt đầu nghiên cứu chiến thuật cùng sách lược, có lẽ do Lâu Hướng Vãn không thích giết chốc, thế nhưng bây giờ lại phải tiếp tục cuộc sống của kiếp trước.
Cả đời ông nội là sĩ quan cấp cao, cha, anh trai, chú, bác trai đều ở quân khu, đó là chuyện bất đắc dĩ nên dù là con gái, vẫn phải đến quân khu chịu huấn luyện từ vị trí thấp đi lên, tất nhiên vẫn phải tạo tiếng tăm một đời.Nhưng còn bây giờ, Lâu Hướng Vãn giương mắt nhìn theo phương hướng Phượng Kính Dạ rời đi, dù sao đời này đã sống rất hưởng thụ, bản thân chưa từng làm gì cho vương gia, nghe đâu hiện quốc khố đã trống rỗng, việc thuế má đều do phụ thân của Vương hoàng hậu nắm giữ, theo như tình báo mấy năm nay của Sát Thủ Lâu, các cửa hàng kinh doanh của Mộc gia cũng kiếm không ít tiền, có thể giúp vương gia cùng thái tử điện hạ giải quyết tình thế khẩn cấp.
“Vương gia, ngài đừng nói những lời hàm hồ đó với ta, rốt cuộc ngài dự định làm gì?” Lâu Hướng Vãn cảm giác trên người Tả Ngôn toát ra oán khí cực lớn, không tự chủ được nhìn Phượng Kính Dạ, liền tiến lại vài bước.
Phượng Kính Dạ cười, vỗ vỗ đầu Lâu Hướng Vãn, “Muốn biết!”
“Ừm!” Lâu Hướng Vãn gật đầu ngay, vẻ mặt chân thành, nàng thật sự hiếu kỳ, chuyện đã đến mức này, sao vương gia có thể chuyển bại thành thắng.
“Phật bảo không thể nói.” Phượng Kính Dạ nhìn vẻ mặt tò mò của Lâu Hướng Vãn, bỗng nhiên lên tiếng rồi mỉm cười, thần thái phấn khởi mang theo vẻ cuồng dã tà mị, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc tức giận không cam tâm của Lâu Hướng Vãn, làm cho tâm trạng cảm thấy khá tốt, đúng là đấu khẩu với Mộc Mộc quan trọng hơn, còn chuyện binh quyền kia chẳng đáng là gì!
“Vương gia!” Lâu Hướng Vãn nghiến răng nói, trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc chí của Phượng Kính Dạ, để tránh bị làm cho tức chết, sợ không nhịn được mà tung một chưởng đánh vương gia ói máu. Lâu Hướng Vãn quay người bỏ đi, trong lúc quay lưng về phía Phượng Kính Dạ, trong mắt Lâu Hướng Vãn có hơi hổ thẹn.
Vương gia vì mình mà ra nông nổi này, thế đã đủ rồi, mình không nên làm liên lụy đến vương gia nữa, đôi khi giữa người với người vẫn là hữu duyên vô phận, kết quả như vầy cũng là tốt nhất, sau khi mình rời đi, có thể ung dung làm một thường dân ra đồng cày cấy, vương gia vẫn dưới một người trên vạn người, Phượng vương gia sẽ có ái thê tuyệt mỹ, con cháu đầy đàn, tay nắm trọng binh, tôn quý phi phàm.
Sở dĩ Phượng Sở Thiên muốn hoàng thượng quyết định, là vì hiện giờ Phượng Đạt chỉ lo luyện đan, dù là mình cũng không thể làm phiền, nên kéo được lúc nào hay lúc đó, đợi đến khi trời tối Lạc Môn Cung đóng lại thì mọi người mới chịu rời cung, đám người Vương hoàng hậu cũng không dám quấy rầy lúc Phượng Đạt luyện đan, bằng không thiên nhan nổi giận, dù Lâu Hướng Vãn có tội cũng được phán vô tội, lại còn bị hắn trút giận sang người làm phiền hắn đang luyện đan, nên đám người Vương hoàng hậu cũng không dám chờ cả đêm, đợi sáng mai lúc hắn đang ngự thiện (*) sẽ để hắn định đoạt tốt hơn.
Kỳ Lân Điện yên tĩnh khác thường, thị vệ trong cung canh giữ nghiêm ngặc, dù một con ruồi cũng không bay vào được, y như trước kia Lôi Bôn chỉ huy nhóm Long Vệ bảo hộ an toàn Phượng Kính Dạ. Lúc này Phượng Sở Thiên đang trầm tư suy nghĩ, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn thần sắc bình thản rõ ràng của phượng Kính Dạ, từ xưa đến nay rất hiếm người chỉ thích mỹ nhân không cần giang sơn, quả thực Phượng Kính Dạ là ngoại lệ, dùng binh quyền để đổi lại an toàn cho Lâu Hướng Vãn.
“Chính là như vậy, nên tình cảnh của ngươi sẽ càng gặp khó khăn hơn đó Sở Thiên, e sẽ có đại thần sẽ chuyển theo chiều gió mà đầu hạ về phía Phượng Tiêu.” Điều Phượng Kính Dạ áy náy nhất là thái tử Phượng Sở Thiên, không có binh quyền, chẳng khác nào mất đi chỗ dựa vững chắc để chống đỡ.
“không sao, đó là bộ hạ của ngươi, huống chi ấn soái của phụ hoàng vẫn chưa tìm thấy, nói không chừng mai sau ta có thể lấy được ấn soái của đại quân Hỏa Viêm, như vậy có thể ngang với địa vị của Phượng Tiêu rồi. Huống chi, ngươi chỉ giao mười vạn đại quân, không phải còn đang giữ lại cho ta mười vạn à.” Phượng Sở Thiên cười sáng rỡ, trong thần sắc rất vô tư, không có chút oán hận hay bất mãn nào.
“Quả thật hồng nhan họa thủy!” Tả Ngôn cảm thấy đau xót nhìn Phượng Kính Dạ chế nhạo, quả thực suy đoán của mình không sai, thật sự đáng giá để Kính Dạ dùng mười vạn binh quyền đổi lấy an toàn cho Lâu Hướng Vãn sao? Tả Ngôn chưa từng yêu ai nên không biết, bất quá thấy Phượng Kính Dạ không lộ chút luyến tiếc nào, trái lại còn cười rất vui, liền hiểu hắn cảm thấy làm vậy rất đáng giá, dù sao cũng là bạn thâm giao, mặc dù trong lời nói Tả Ngôn luôn hàm ý chế giễu Phượng Kính Dạ, nhưng hắn lại không hề ngăn cản.
Lâu Hướng Vãn đứng ở góc rẽ, vốn muốn kêu ba nam nhân trong phòng ra ăn cơm, do lỗ tai rất thính liền nghe hết cuộc đối thoại của Phượng Sở Thiên và Phượng Kính Dạ, mười vạn đại quân kia đại biểu cho cái gì liền hiểu. Trong lòng chua xót khó chịu rất nhiều, nó như một loại tình cảm phức tạp không thể nói nên lời, vương gia tội gì phải làm như thế.
Không chỉ mất đi binh quyền chỉ vì một kẻ như mình, mà vương gia sẽ lâm vào nguy hiểm, hơn nữa còn liên lụy đến Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn và một đám người có quan hệ thân thiết với vương gia, thật sự đáng giá sao?
Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn bầu trời trong đêm tối, ánh trăng sáng ngời thanh khiết, nhớ năm đó, nghĩa phụ vì muốn dùng sư phụ để Tây Lan lui binh, không tiếc thuê sát thủ Huyết Sát Lâu tạo thành cục diện không thể cứu vãn, sư phụ luôn sống trong đau khổ còn nghĩa phụ lại người không ra người quỷ không quỷ, nhưng vì sao bây giờ vương gia lại chấp nhận từ bỏ. Phải chi lúc trước nghĩa phụ cũng làm như thế, thì sẽ không có chuyện xảy ra như bây giờ, người trong Dược Vương Cốc sẽ không cần phải chết thảm thế.
Đột nhiên trong lòng rối loạn, với nỗ lực Phượng Kính Dạ, đây là lần đầu tiên Lâu Hướng Vãn cảm giác được mình đê tiện như thế, cũng chỉ vì tính nhút nhát lại hay sợ sệt, nên mới khiến vương gia bị chèn ép đến mức này, thậm chí Phượng vương gia còn bỏ đi niềm kiêu hãnh, giao binh quyền ra chỉ để đổi lấy sự bình an cho mình.
Tuy Phượng Kính Dạ đã nói thẳng sẽ vì Lâu Hướng Vãn mà giao ra binh quyền, nhưng khi Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn rời khỏi Kỳ Lân Điện vẫn mang nhiều tâm sự. Bọn họ đang có nhiều chuyện quan trọng cần an bày, bằng không nhất định sẽ bị Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử đánh ngã.
Phượng Kính Dạ quay đầu nhìn Lâu Hướng Vãn đứng ở dưới bóng đêm, mỉm cười đi tới vỗ vỗ đầu nàng, sau đó dịu dàng vò rối tóc của Lâu Hướng Vãn, nghiêng người tựa trên vách tường bên cạnh, thần sắc khoan thai hài lòng, “Bổn vương nhớ rõ trước đây đã hỏi nguyện vọng Mộc Mộc, bây giờ, bổn vương gần thành nam nhân tam vô rồi đúng không, tới lúc đó Mộc Mộc cũng không thể ruồng bỏ.”
Lâu Hướng Vãn muốn nói cái gì, nhưng yết hầu như bị chặn lại khi thấy Phượng Kính Dạ bình tĩnh như thế, nếu không phải vừa rồi nghe lén, thì có lẽ hắn sẽ không nói ra tất cả mọi chuyện, mình có nên giấu kín ở trong lòng hay không.
“Ngốc!” Hạ thấp giọng nói, bỗng nhiên Lâu Hướng Vãn ôm lấy Phượng Kính Dạ, vì sao hắn phải làm như vậy! Vì sao muốn hy sinh nhiều như vậy, đã biết dù là gì mình cũng sẽ không đồng ý mà?
“Mộc Mộc Ngốc.” Phượng Kính Dạ cười, trong ánh mắt chợt lóe lên chút bối rối, sau một hồi ôm lấy Lâu Hướng Vãn, thì mới mở miệng,”Bổn vương cần phải đi ra ngoài một lúc, nếu Mộc Mộc muốn ôm bổn vương thì đêm nay nhất định sẽ để ngươi toại nguyện.”
Lâu Hướng Vãn không mở miệng, cứ nhìn theo bóng dáng Phượng Kính Dạ rời khỏi viện, theo sau là Lôi Bôn, sau đó cả hai biến mất dưới bóng đêm, thở dài một lúc, Lâu Hướng Vãn bắt đầu suy nghĩ xem nên giúp Phượng Kính Dạ như thế nào, dù cho mất đi mười vạn binh mã, nhưng vẫn còn mười vạn không phải sao? Những binh mã này, nếu vận dụng cách huấn luyện của Thượng Nhất Thế cho đại quân này, không phải sẽ trở thành mười vạn quân vô địch rồi hay sao?
Đã nhiều năm như vậy, khi sống ở Thượng Nhất Thế do phải hoàn thành công việc mà hi sinh, một kiếp kết thúc như vậy nên Lâu Hướng Vãn không còn nghĩ tới, có lẽ lúc ở Cầu Nại Hà quên uống canh Mạnh Bà, mở mắt ra trong dáng dấp trẻ sơ sinh, những kí ức ở kiếp trước vẫn không hề quên, một cô gái trong quân đội để leo lên vị trí trung tá, bản thân đã ra sức rất nhiều, đem sách chiến thuật cùng tác chiến thực tế kết hợp với nhau, bận rộn ba năm, thực hành ba năm, bản thân đã đảm nhận được chức trung tá.
Một kiếp đó sống quá mệt mỏi vất vả, đó là lý do cả đời Lâu Hướng Vãn chỉ muốn tìm công việc đơn giản, nhưng bây giờ, có lẽ vẫn không tránh được chữ số mệnh, cho dù đó là vì việc chính nghĩa thì hai tay vẫn dính đầy máu tươi của mạng người, cuối cùng quá chán ghét nên nàng mới chuyển qua làm văn thư, cả đời bắt đầu nghiên cứu chiến thuật cùng sách lược, có lẽ do Lâu Hướng Vãn không thích giết chốc, thế nhưng bây giờ lại phải tiếp tục cuộc sống của kiếp trước.
Cả đời ông nội là sĩ quan cấp cao, cha, anh trai, chú, bác trai đều ở quân khu, đó là chuyện bất đắc dĩ nên dù là con gái, vẫn phải đến quân khu chịu huấn luyện từ vị trí thấp đi lên, tất nhiên vẫn phải tạo tiếng tăm một đời.Nhưng còn bây giờ, Lâu Hướng Vãn giương mắt nhìn theo phương hướng Phượng Kính Dạ rời đi, dù sao đời này đã sống rất hưởng thụ, bản thân chưa từng làm gì cho vương gia, nghe đâu hiện quốc khố đã trống rỗng, việc thuế má đều do phụ thân của Vương hoàng hậu nắm giữ, theo như tình báo mấy năm nay của Sát Thủ Lâu, các cửa hàng kinh doanh của Mộc gia cũng kiếm không ít tiền, có thể giúp vương gia cùng thái tử điện hạ giải quyết tình thế khẩn cấp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook