Tỳ Nữ Vương Phi
-
Chương 58: Tam hoàng phi
“Thì ra có một số người có thể mắng chửi Phượng vương phủ, mắng chửi nô tài Phượng vương phủ, nhưng ngược lại người Phượng vương phủ không có tư cách dạy dỗ họ, ta đây không ngờ người phủ Tam hoàng tử lại kiêu ngạo ngang ngược như thế! Cả một tên hạ nhân cũng không xem ai ra gì, có thể tùy tiện vũ nhục Phượng vương gia của Phượng vương phủ như vậy!”
Lâu Hướng Vãn uống trà, trực tiếp quy kết tội, so với sắc mặt phẫn nộ của Tô Bình, thì nàng vẫn dùng bộ dạng cười giả dối như trước, còn chậc chậc hai tiếng cảm thán, “Bởi vì vương gia chúng ta vẫn còn bị trọng thương hôn mê, nên liền có người khi dễ người Phượng vương phủ!”
Bên này Lâu Hướng Vãn cùng Tô Bình tranh cãi, bên ngoài liền có tiểu thái giám cấp tốc chạy đến mật báo cho Tam hoàng phi cùng Vương hoàng hậu, cho nên từ xa truyền đến giọng nói lanh lảnh từ cổ họng thái giám, “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Nhất thời, tất cả mọi người đều quỳ xuống, Lâu Hướng Vãn dùng vẻ mặt ai oán trợn trừng mắt, quả thực ở Phượng vương phủ tốt hơn, ít nhất bản thân không cần quỳ xuống trước người khác!
“Đây là thế nào? Thật không biết phép tắc!” Vương hoàng hậu tuy đã đến tuổi trung niên (từ 40-50 t) nhưng nhan sắc vẫn được chăm sóc rất tốt, mang theo vẻ uy nghiêm cao quý của người đứng đầu hậu cung, giọng nói không lớn nhưng lại lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy trong lòng run rẩy một trận.
Kỳ thực việc này tuy chỉ là việc nhỏ nhưng lại là việc trọng đại, chính là người trong phủ Tam hoàng tử chửi bới người Phượng vương phủ, còn khinh miệt trong lúc Phượng Kính Dạ đang bị trọng thương chưa lành, nếu xử không xong, có thể gây ra một đại bản luận.
“Được rồi, chẳng qua chỉ là một tên nô tài không biết phép tắc mà thôi, sao lại sinh ra nhiều chuyện như vậy chứ, đều ở trong cung nên dĩ hòa vi quý đi.” Vương hoàng hậu lạnh lùng nhìn Lâu Hướng Vãn, bởi vì lần trước ban thưởng cung nữ qua Kỳ Lân Điện bị cự tuyệt nên lúc này cực kỳ ghét Lâu Hướng Vãn, lạnh lùng khiển trách, “Mới vào cung không quá hai ngày, đầu tiên xui khiến thái tử xuất cung gây chuyện, giờ cả Ngự Thiện Phòng cũng không yên!”
“Hồi bẩm hoàng hậu, nô tì đang bảo vệ danh dự cho Phượng vương phủ.” Lâu Hướng Vãn rõ ràng biết Vương hoàng hậu thiên vị, tuy thái độ có hơi hèn mọn, nhưng vẫn như cũ căn cứ vào đạo lý mà quyết bảo vệ quyền lợi cho bản thân, dù sao có gây ra chuyện vương gia cũng gánh trách nhiệm.
Tam hoàng phi Lương Viên cười giòn, ra vẻ đại lượng khoát tay, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần ngoan độc, “Mẫu hậu, chẳng qua chỉ một tên nô tài không hiểu chuyện, cứ kéo xuống đánh vài trượng xem như trách phạt, để hắn nhớ kỹ, Phượng vương phủ tôn quý thế nào, sao có thể để một tên nô tài xía vào, làm người nên biết thân biết phận của mình, nô tài vẫn là nô tài thôi.”
Lâu Hướng Vãn chỉ là nói ngoài miệng không buông tha người, nhưng khi nghe tiếng thét vang lên thảm thiết của tên nô tài ở bên ngoài, mộc trượng (cây gỗ) đánh vào mông phát ra tiếng khó chịu, từ tiếng gào to cầu xin tha thứ, dần dần không còn tiếng động nữa, mặt Lâu Hướng Vãn trắng bệch, những người này lại đem một tên nô tài đánh chết.
“Nhớ kỹ, không được mạo phạm người của Phượng vương phủ, bằng không đây chính là kết cục của các ngươi!” Trên mặt Tam hoàng phi Lương Viên vẫn cười rạng rỡ như trước, ánh mắt ác độc đắc ý nhìn lướt qua Lâu Hướng Vãn, người có tính tình yếu đuối như vậy, rất dễ gây khó dễ, liền dương môi cười mở miệng, “Lâu cô nương, làm như vậy ngươi đã nguôi giận chứ?”
Gã nô tài nằm cứng ngắc trên mặt đất, miệng hộc ra mấy ngụm máu tươi, gương mặt kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước giờ phút này bởi vì thống khổ mà vặn vẹo dữ tợn, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài, gắt gao trừng mắt, mang theo một tia không cam lòng trước khi chết. Chết không nhắm mắt làm thái giám cùng cung nữ bốn phía đều sợ hãi, chăm chú nhìn Lâu Hướng Vãn, lo sợ người kế tiếp bị đánh chết chính là mình.
“Tam hoàng phi,thế này thật oan uổng cho nô tì, nô tì chẳng qua chỉ muốn vả miệng vài cái, để hắn biết rằng không nên ăn nói lung tung, nhưng thật không ngờ Tam hoàng phi trị gia nghiêm khắc như thế, liền đánh người đến chết, nô tì cũng là hạ nhân cũng sẽ phạm sai lầm, về sau nếu có mạo phạm Tam hoàng phi, hy vọng hạ thủ lưu tình, nô tì vẫn còn luyến tiếc sinh mạng của mình.” Lâu Hướng Vãn lạnh lùng mở miệng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nàng đã hiểu rõ ở thời cổ đại này luôn coi mạng người như cỏ rác, triều đại phong kiến luôn nghiêm khắc chuyện tôn ti thứ bậc.
“Láo, chuyện này cũng không phải do ngươi, Tam hoàng phi mới đem hạ nhân đó đánh chết sao?” Vương hoàng hậu lạnh giọng khiển trách, nhanh miệng, thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn, Vương hoàng hậu đương nhiên sẽ không để danh hung ác rơi xuống đầu Lương Viên, “Quả thực đều do tiện tì này không biết phép tắc gây ra chuyện!”
“Dạ, nô tì cáo từ, thỉnh hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể, bởi vì nô tì mà tức giận thì không đáng.” Lâu Hướng Vãn cúi người hành lễ, sau đó xoay người bước nhanh rời đi, nhưng dù đi xa thì tiếng kêu thảm thiết đau đớn cùng tiếng mộc bản (*) đánh vào người cứ mãi quanh quẩn trong đầu nàng.
(Mộc bản là bản gỗ dùng để đánh người trong các quan lại ngày xưa hay dùng, muốn hiểu kỹ, xin xem phim Bao Công, sử dụng nhiều lắm)
Đúng là một nhân vật biết ứng phó mọi tình thế! Khó trách thái tử cho người đón từ Phượng vượng phủ đến đây, quả thực không thể xem thường! Lương Viên híp mắt nhìn theo bóng dáng đi khuất xa của Lâu Hướng Vãn, bất quá thân phận vĩnh viễn chỉ là kẻ tiện tì, suốt đời không thể thay đổi. ( hán việt là phiên bất liễu thiên).
Bước nhanh đến thẳng Kỳ Lân Điện, Lâu Hướng Vãn thở hổn hển một hơi thật mạnh, một tay vịn thân cây bên cạnh mình, nhìn bầu trời xanh thẳm, lại cảm thấy từng trận kinh hãi cùng những suy nghĩ chán chường thất vọng.
Chuyện trong cung không thể nào qua được tai mắt của Hầu Bảo, chuyện vừa xảy ra ở bên Ngự Thiện Phòng, Hầu Bảo lập tức trở về bẩm báo với Phượng Sở Thiên. Mà trên triều,Phượng Kính Dạ hôn mê ngất xỉu, sau khi được Tư ngự y cùng hai gã ngự y khác chẩn bệnh và châm cứu lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, bất quá khí huyết vẫn không thông như trước, sau khi ói ra máu, môi mỏng dính vệt máu khô, kết hợp cùng gương mặt tuấn mỹ tái nhạt trông vô cùng suy yếu.
“Kính Dạ, không nên cựa quậy, ngươi nên vì vương triều Tố Nguyên mà cố bảo trọng thân thể!” Lão hoàng đế Phượng Đạt uể oải mở miệng, nhìn Phượng Kính Dạ ngồi tựa vào ghế, “Lưu Đại chết, cũng là chuyện ngoài ý muốn, cứ cấp cho họ thêm chút bạc để hậu táng đi.”
“Đúng vậy, vương gia, người cần phải bảo trọng thân thể.” Nhất là lúc bây giờ biên quan đang náo động, một đám đại thần là thật tâm, một đám là giả vờ mở miệng, khuyên ngăn chuyện Phượng Kính Dạ muốn đích thân đi đến Lưu Gia phúng viếng.
“Chư vị, chuyện này do thái tử lo lắng cho thân thể bổn vương mà thành ra thế này.” Phượng Kính Dạ thở hổn hển, tựa vào ghế dựa, mắt phượng lộ vẻ xúc động, “Phật nói rằng chúng sinh bình đẳng, bổn vương là người, Lưu Đại cũng là người, mà bây giờ lại chết đi, bổn vương cũng nên đi thắp nén hương, đó cũng là vì để mọi người Lưu Gia cùng dân chúng trong kinh thành có thể hiểu rõ ràng hơn, chuyện này là do bổn vương, không liên quan đến thái tử, người chịu lỗi mới chính bổn vương.”
Cho dù sức khỏe suy nhược, nhưng Phượng Kính Dạ xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện hắn đã quyết, chúng đại thần không có cách khuyên ngăn, chỉ có thể mong Phượng Kính Dạ bảo trọng thân thể, thậm chí có đại trung thần muốn cùng theo Phượng Kính Dạ đến Lưu gia.
Phượng Kính Dạ ói ra vài ngụm máu, bắn lên trên cẩm bào trắng thuần khiết, chỉ cần nhìn qua đã thấy kinh hãi, mà Tư ngự y cũng không có cách khuyên nhủ Phượng Kính Dạ, chỉ dặn dò giữa trưa uống thuốc rồi mới cho xuất cung, không nên tức giận, không để quá mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng nhiều.
“Cữu gia, Phượng Kính Dạ vì Phượng Sở Thiên mà cả mạng cũng không cần.” Phượng Tiêu mở miệng châm chọc. Mặc dù khuôn mặt vẫn luôn nhún nhường khiêm tốn ôn hòa, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là phẫn hận cùng ghen tị. Đều là huynh đệ, nhưng Phượng Kính Dạ chỉ giúp Phượng Sở Thiên, bằng không ngôi vị thái tử và cả thiên hạ này đã sớm vào trong tay mình rồi.
“Không sao, Phượng Kính Dạ có thể giúp Phượng Sở Thiên rửa sạch tội ở kinh thành, nhưng lại không thể đi từng thành trì để giúp Phượng Sở Thiên rửa sạch tội lỗi.” Vương Trọng Sơn vuốt chòm râu bạc mở miệng, cho dù đa mưu túc trí cũng không ngờ Phượng Kính Dạ lại ra mặt.
“Tiêu, nếu Phượng vương gia muốn đi Lưu gia, chúng ta không tiện ra mặt nhưng có thể dùng Dung Trắc Phi mà.” Trong cung Tam hoàng tử, Lương Viên mở miệng cười đi tới. Không như những nữ tử khác, Lương Viên thường xuyên giúp Phượng Tiêu bày mưu tính kế. Từ xưa nữ tử không can dự vào triều chính nhưng Lương Viên lại là người cực kỳ thông minh, thường nói ra những lời kinh người, tự mình khai phá một đường, suy xét cẩn thận, những lời nói ra đều là vàng ngọc cho nên Phượng Tiêu cũng cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi có sự trợ giúp đắc lực của hiền thê.
Lâu Hướng Vãn uống trà, trực tiếp quy kết tội, so với sắc mặt phẫn nộ của Tô Bình, thì nàng vẫn dùng bộ dạng cười giả dối như trước, còn chậc chậc hai tiếng cảm thán, “Bởi vì vương gia chúng ta vẫn còn bị trọng thương hôn mê, nên liền có người khi dễ người Phượng vương phủ!”
Bên này Lâu Hướng Vãn cùng Tô Bình tranh cãi, bên ngoài liền có tiểu thái giám cấp tốc chạy đến mật báo cho Tam hoàng phi cùng Vương hoàng hậu, cho nên từ xa truyền đến giọng nói lanh lảnh từ cổ họng thái giám, “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Nhất thời, tất cả mọi người đều quỳ xuống, Lâu Hướng Vãn dùng vẻ mặt ai oán trợn trừng mắt, quả thực ở Phượng vương phủ tốt hơn, ít nhất bản thân không cần quỳ xuống trước người khác!
“Đây là thế nào? Thật không biết phép tắc!” Vương hoàng hậu tuy đã đến tuổi trung niên (từ 40-50 t) nhưng nhan sắc vẫn được chăm sóc rất tốt, mang theo vẻ uy nghiêm cao quý của người đứng đầu hậu cung, giọng nói không lớn nhưng lại lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy trong lòng run rẩy một trận.
Kỳ thực việc này tuy chỉ là việc nhỏ nhưng lại là việc trọng đại, chính là người trong phủ Tam hoàng tử chửi bới người Phượng vương phủ, còn khinh miệt trong lúc Phượng Kính Dạ đang bị trọng thương chưa lành, nếu xử không xong, có thể gây ra một đại bản luận.
“Được rồi, chẳng qua chỉ là một tên nô tài không biết phép tắc mà thôi, sao lại sinh ra nhiều chuyện như vậy chứ, đều ở trong cung nên dĩ hòa vi quý đi.” Vương hoàng hậu lạnh lùng nhìn Lâu Hướng Vãn, bởi vì lần trước ban thưởng cung nữ qua Kỳ Lân Điện bị cự tuyệt nên lúc này cực kỳ ghét Lâu Hướng Vãn, lạnh lùng khiển trách, “Mới vào cung không quá hai ngày, đầu tiên xui khiến thái tử xuất cung gây chuyện, giờ cả Ngự Thiện Phòng cũng không yên!”
“Hồi bẩm hoàng hậu, nô tì đang bảo vệ danh dự cho Phượng vương phủ.” Lâu Hướng Vãn rõ ràng biết Vương hoàng hậu thiên vị, tuy thái độ có hơi hèn mọn, nhưng vẫn như cũ căn cứ vào đạo lý mà quyết bảo vệ quyền lợi cho bản thân, dù sao có gây ra chuyện vương gia cũng gánh trách nhiệm.
Tam hoàng phi Lương Viên cười giòn, ra vẻ đại lượng khoát tay, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần ngoan độc, “Mẫu hậu, chẳng qua chỉ một tên nô tài không hiểu chuyện, cứ kéo xuống đánh vài trượng xem như trách phạt, để hắn nhớ kỹ, Phượng vương phủ tôn quý thế nào, sao có thể để một tên nô tài xía vào, làm người nên biết thân biết phận của mình, nô tài vẫn là nô tài thôi.”
Lâu Hướng Vãn chỉ là nói ngoài miệng không buông tha người, nhưng khi nghe tiếng thét vang lên thảm thiết của tên nô tài ở bên ngoài, mộc trượng (cây gỗ) đánh vào mông phát ra tiếng khó chịu, từ tiếng gào to cầu xin tha thứ, dần dần không còn tiếng động nữa, mặt Lâu Hướng Vãn trắng bệch, những người này lại đem một tên nô tài đánh chết.
“Nhớ kỹ, không được mạo phạm người của Phượng vương phủ, bằng không đây chính là kết cục của các ngươi!” Trên mặt Tam hoàng phi Lương Viên vẫn cười rạng rỡ như trước, ánh mắt ác độc đắc ý nhìn lướt qua Lâu Hướng Vãn, người có tính tình yếu đuối như vậy, rất dễ gây khó dễ, liền dương môi cười mở miệng, “Lâu cô nương, làm như vậy ngươi đã nguôi giận chứ?”
Gã nô tài nằm cứng ngắc trên mặt đất, miệng hộc ra mấy ngụm máu tươi, gương mặt kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước giờ phút này bởi vì thống khổ mà vặn vẹo dữ tợn, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài, gắt gao trừng mắt, mang theo một tia không cam lòng trước khi chết. Chết không nhắm mắt làm thái giám cùng cung nữ bốn phía đều sợ hãi, chăm chú nhìn Lâu Hướng Vãn, lo sợ người kế tiếp bị đánh chết chính là mình.
“Tam hoàng phi,thế này thật oan uổng cho nô tì, nô tì chẳng qua chỉ muốn vả miệng vài cái, để hắn biết rằng không nên ăn nói lung tung, nhưng thật không ngờ Tam hoàng phi trị gia nghiêm khắc như thế, liền đánh người đến chết, nô tì cũng là hạ nhân cũng sẽ phạm sai lầm, về sau nếu có mạo phạm Tam hoàng phi, hy vọng hạ thủ lưu tình, nô tì vẫn còn luyến tiếc sinh mạng của mình.” Lâu Hướng Vãn lạnh lùng mở miệng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nàng đã hiểu rõ ở thời cổ đại này luôn coi mạng người như cỏ rác, triều đại phong kiến luôn nghiêm khắc chuyện tôn ti thứ bậc.
“Láo, chuyện này cũng không phải do ngươi, Tam hoàng phi mới đem hạ nhân đó đánh chết sao?” Vương hoàng hậu lạnh giọng khiển trách, nhanh miệng, thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn, Vương hoàng hậu đương nhiên sẽ không để danh hung ác rơi xuống đầu Lương Viên, “Quả thực đều do tiện tì này không biết phép tắc gây ra chuyện!”
“Dạ, nô tì cáo từ, thỉnh hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể, bởi vì nô tì mà tức giận thì không đáng.” Lâu Hướng Vãn cúi người hành lễ, sau đó xoay người bước nhanh rời đi, nhưng dù đi xa thì tiếng kêu thảm thiết đau đớn cùng tiếng mộc bản (*) đánh vào người cứ mãi quanh quẩn trong đầu nàng.
(Mộc bản là bản gỗ dùng để đánh người trong các quan lại ngày xưa hay dùng, muốn hiểu kỹ, xin xem phim Bao Công, sử dụng nhiều lắm)
Đúng là một nhân vật biết ứng phó mọi tình thế! Khó trách thái tử cho người đón từ Phượng vượng phủ đến đây, quả thực không thể xem thường! Lương Viên híp mắt nhìn theo bóng dáng đi khuất xa của Lâu Hướng Vãn, bất quá thân phận vĩnh viễn chỉ là kẻ tiện tì, suốt đời không thể thay đổi. ( hán việt là phiên bất liễu thiên).
Bước nhanh đến thẳng Kỳ Lân Điện, Lâu Hướng Vãn thở hổn hển một hơi thật mạnh, một tay vịn thân cây bên cạnh mình, nhìn bầu trời xanh thẳm, lại cảm thấy từng trận kinh hãi cùng những suy nghĩ chán chường thất vọng.
Chuyện trong cung không thể nào qua được tai mắt của Hầu Bảo, chuyện vừa xảy ra ở bên Ngự Thiện Phòng, Hầu Bảo lập tức trở về bẩm báo với Phượng Sở Thiên. Mà trên triều,Phượng Kính Dạ hôn mê ngất xỉu, sau khi được Tư ngự y cùng hai gã ngự y khác chẩn bệnh và châm cứu lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, bất quá khí huyết vẫn không thông như trước, sau khi ói ra máu, môi mỏng dính vệt máu khô, kết hợp cùng gương mặt tuấn mỹ tái nhạt trông vô cùng suy yếu.
“Kính Dạ, không nên cựa quậy, ngươi nên vì vương triều Tố Nguyên mà cố bảo trọng thân thể!” Lão hoàng đế Phượng Đạt uể oải mở miệng, nhìn Phượng Kính Dạ ngồi tựa vào ghế, “Lưu Đại chết, cũng là chuyện ngoài ý muốn, cứ cấp cho họ thêm chút bạc để hậu táng đi.”
“Đúng vậy, vương gia, người cần phải bảo trọng thân thể.” Nhất là lúc bây giờ biên quan đang náo động, một đám đại thần là thật tâm, một đám là giả vờ mở miệng, khuyên ngăn chuyện Phượng Kính Dạ muốn đích thân đi đến Lưu Gia phúng viếng.
“Chư vị, chuyện này do thái tử lo lắng cho thân thể bổn vương mà thành ra thế này.” Phượng Kính Dạ thở hổn hển, tựa vào ghế dựa, mắt phượng lộ vẻ xúc động, “Phật nói rằng chúng sinh bình đẳng, bổn vương là người, Lưu Đại cũng là người, mà bây giờ lại chết đi, bổn vương cũng nên đi thắp nén hương, đó cũng là vì để mọi người Lưu Gia cùng dân chúng trong kinh thành có thể hiểu rõ ràng hơn, chuyện này là do bổn vương, không liên quan đến thái tử, người chịu lỗi mới chính bổn vương.”
Cho dù sức khỏe suy nhược, nhưng Phượng Kính Dạ xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện hắn đã quyết, chúng đại thần không có cách khuyên ngăn, chỉ có thể mong Phượng Kính Dạ bảo trọng thân thể, thậm chí có đại trung thần muốn cùng theo Phượng Kính Dạ đến Lưu gia.
Phượng Kính Dạ ói ra vài ngụm máu, bắn lên trên cẩm bào trắng thuần khiết, chỉ cần nhìn qua đã thấy kinh hãi, mà Tư ngự y cũng không có cách khuyên nhủ Phượng Kính Dạ, chỉ dặn dò giữa trưa uống thuốc rồi mới cho xuất cung, không nên tức giận, không để quá mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng nhiều.
“Cữu gia, Phượng Kính Dạ vì Phượng Sở Thiên mà cả mạng cũng không cần.” Phượng Tiêu mở miệng châm chọc. Mặc dù khuôn mặt vẫn luôn nhún nhường khiêm tốn ôn hòa, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là phẫn hận cùng ghen tị. Đều là huynh đệ, nhưng Phượng Kính Dạ chỉ giúp Phượng Sở Thiên, bằng không ngôi vị thái tử và cả thiên hạ này đã sớm vào trong tay mình rồi.
“Không sao, Phượng Kính Dạ có thể giúp Phượng Sở Thiên rửa sạch tội ở kinh thành, nhưng lại không thể đi từng thành trì để giúp Phượng Sở Thiên rửa sạch tội lỗi.” Vương Trọng Sơn vuốt chòm râu bạc mở miệng, cho dù đa mưu túc trí cũng không ngờ Phượng Kính Dạ lại ra mặt.
“Tiêu, nếu Phượng vương gia muốn đi Lưu gia, chúng ta không tiện ra mặt nhưng có thể dùng Dung Trắc Phi mà.” Trong cung Tam hoàng tử, Lương Viên mở miệng cười đi tới. Không như những nữ tử khác, Lương Viên thường xuyên giúp Phượng Tiêu bày mưu tính kế. Từ xưa nữ tử không can dự vào triều chính nhưng Lương Viên lại là người cực kỳ thông minh, thường nói ra những lời kinh người, tự mình khai phá một đường, suy xét cẩn thận, những lời nói ra đều là vàng ngọc cho nên Phượng Tiêu cũng cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi có sự trợ giúp đắc lực của hiền thê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook