Tỳ Nữ Vương Phi
-
Chương 11: Dụng tâm lương khổ
Phượng Kính Dạ muốn Lâu Hướng Vãn cùng dùng bữa tối, làm cho nha hoàn bên cạnh nhức đầu, vương gia vốn muốn cùng ba vị phu nhân dùng bữa, nên chỉ chuẩn bị cho họ một bộ bát đũa sạch sẽ. Dĩ nhiên không lo chuyện phát sinh thêm một người ăn cơm, vì lúc các chủ tử dùng cơm sợ có biến cố, nên luôn chuẩn bị dư ra một bộ bát đũa sạch sẽ khác, nhưng sao giờ trong hộp đựng thức ăn lại trống không, bát đũa dự phòng không cánh mà bay.
Thân là thị vệ, Lôi Bôn trầm mặc như trước, đứng sau lưng cách Phượng Kính Dạ không xa, đôi tay chắp ra sau lưng, dáng người hắn cao to, y phục màu xám tro, phần ống tay áo sau lưng có hơi chút nhô lên, nếu nha hoàn nhìn thấy sẽ kêu lên một tiếng, đó không phải bát đũa dự phồng sao.
Nhìn thần sắc lo âu của Tiểu nha hoàn, mặt Lôi Bôn vẫn rất bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng có chút oán giận, vương gia muốn Lâu cô nương cùng nhau ăn cơm thì cứ nói rõ ra đi, cần gì để nhất phẩm Đái Đao Thị Vệ dùng mánh khóe của mình đi trộm bát đũa chứ.
“Thế nào? Không nghe bổn vương nói gì sao?” Tuấn nhan khẽ mỉm cười, ánh mắt Phượng Kính Dạ lạnh như băng quét ra sau lưng, không cần nói cũng biết hiện giờ hắn đang không vui.
“Nô tỳ đáng chết, không có mang theo bát đũa dự phòng!” Tiểu nha hoàn quỳ gối trên đất một cái phịch, dập đầu, thân thể run lẩy bẩy, mặc dù lúc nào vương gia cũng đều cười, nhưng mỗi khi phạm sai lầm, nhìn nụ cười của Vương gia sẽ cảm thấy hoảng sợ khiến tim gan run rẩy, nụ cười kia so với vẻ uy nghiêm,lạnh lùng, càng tăng cho người ta thêm phần thấp thỏm lo âu.
“Nếu như các phu nhân không chê, nô tỳ lớn mật mượn dùng một bát đũa ạ.” Lâu Hướng Vãn liếc mắt nhìn run rẩy, chỉ muốn giải vây giúp tiểu nha hoàn kia.
Đáng tiếc lời vừa nói ra khỏi miệng, Lâu Hướng Vãn cảm thấy ghê tởm, dùng chung bát đũa người khác, nói dễ nghe là gián tiếp hôn, nói khó nghe là ăn nước miếng của người khác, đồ ăn nguội lạnh dư thừa còn chưa tính, tại sao lại muốn mình ăn nước miếng người khác, đúng là ác tâm.
“Vậy dùng bát đũa của bổn vương đi.” Phượng Kính Dạ cười như gió xuân ấm áp, hắn lên tiếng mở miệng chặn ngay lời nói trong cổ họng của ba vị phu nhân, thậm chí bóng dáng tuấn lãng còn đứng dậy, chuyển ghế dựa sang một bên, “Tiểu Mộc Đầu ăn nhanh lên chút đi, một hồi bổn vương còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Tiểu nha hoàn dập đầu biết mình đã tránh được một kiếp, nhanh chóng đứng dậy, sau đó dời một cái ghế qua bỏ vào bên cạnh Phượng Kính Dạ, đây là vị trí chủ vị, có ba vị phu nhân ở đây, theo lẽ thường mà nói, Lâu Hướng Vãn ngồi vào chỗ này ăn cơm hoàn toàn không hợp quy củ.
Nhưng Phượng Kính Dạ mở miệng gọi Lâu Hướng Vãn dùng chén đũa của mình, thậm chí đem ghế mình dịch qua một chút, rõ ràng muốn để Lâu Hướng Vãn ngồi dùng cơm, nha hoàn vương phủ giỏi nhất là nhìn mặt để hành động, cho nên không cần Phượng Kính Dạ mở miệng, đem ghết để vào, thậm chí còn dùng chén Phượng Kínhh Dạ múc đầy một chén cơm.
Di chuyển bước chân, Lâu Hướng Vãn dùng tốc độ rùa đi đến, mặc dù còn cúi đầu, nhưng khi bị ánh mắt sắc bén phóng đến trên người, khiến Lâu Hướng Vãn cảm giác bản thân mình như bị đốt vài cái. Trong Phượng vương phủ, vương gia là lớn nhất, đương nhiên Lâu Hướng Vãn không có can đảm chất vấn lời Phượng Kính Dạ.
“Quả thật Tiểu Mộc Đầu đã quá đói, nên bước chân cũng không còn sức lực, cần bổn vương qua đỡ ngươi không?” Mắt phượng híp chặt lại, Phượng Kính Dạ nhướng mày kiếm khẽ cười.
Ăn phải nước miếng vương gia sẽ làm mình Vạn Kiếp Bất Phục, nếu bị vương gia đỡ, Lâu Hướng Vãn hoài nghi mình có thể nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai không, cho nên nghe Phượng Kính Dạ nói những mập mờ không rõ ràng, làm Lâu Hướng Vãn bay ra khỏi chín tầng mây, cọ cọ một chút, bóng dáng mảnh mai nhanh chóng ngồi vào trên ghế, cầm đũa bắt đầu ăn.
“Xem ra Tiểu Mộc Đầu rất đói bụng, vừa nghe đến ăn là tốc độ lập tức nhanh lên, đừng để bị mắc nghẹn, bổn vương vẫn còn dư thời gian, ngươi cứ từ từ ăn.” nụ cười rong ánh mắt càng sâu hơn, Phượng Kính Dạ nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn nhai cơm, khiến khóe mắt nàng co giật.
Cả ngày Tiểu Mộc Đầu đều xưng nô tỳ với vương gia, đầu cúi thấp, hận mình không thể dùng hết tóc che kín mặt. Phượng Kính Dạ rất ít nhìn thấy khuôn mặt Lâu Hướng Vãn, nên không rõ biểu hiện cùng ánh mắt trên mặt của nàng.
Vào giờ khắc này, Lâu Hướng Vãn ngồi bên cạnh ăn cơm, mày nhíu lại có thể gìm chết một con muỗi, đưa không ít cơm vào trong miệng, gò má phồng lên tức giận, nhưng lại không thể làm gì,. Phượng Kính Dạ lại cực kỳ vui sướng, hắn cảm thấy tách trà trong tay dần trở nên ngọt hơn.
Ba vị phu nhân đều cười hiền hòa, hoặc nhón tay lấy trái cây ăn hoặc là uống trà, nhưng khi cúi đầu xuống, ánh mắt trong nháy mắt hướng về phía Lâu Hướng Vãn đột nhiên thay đổi.
Lâu Hướng Vãn hoàn toàn che giấu ngũ quan của mình, không nghe không nói không nhìn, cứ cúi đầu mãi, dù sao bụng mình đã sớm đói, ngoại trừ ăn nước miếng của vương gia, Lâu Hướng Vãn phát hiện mấy đĩa món ăn trước mặt đều là món mình rất thích. Hơn nữa, mỗi một đĩa chỉ ít đi một phần, đoán chừng mới ăn có vài miếng, mặc dù nói canh thừa thịt nguội, nhưng lại khiến Lâu Hướng Vãn ăn rất vui sướng.
Trên bàn bày ra tám đĩa thức ăn, một món nguội, một tô canh, vừa đúng 10 dạng, chay mặn kết hợp, đầu bếp vương phủ nấu ăn rất ngon, trước kia là ngự trù, sau đắc tội một thái giám trong cung nên bị đuổi đi. Sau này đến Phượng vương phủ, khiến thức ăn nơi này mang đầy đủ hương sắc vị.
Vì có Phượng Kính Dạ ở đây, dù bụng có đói, với đôi môi anh đào nhỏ ăn rất chậm của ba vị phu nhân, dĩ nhiên sẽ chỉ gắp thức ăn ở trước mặt mình, tuyệt đối không giống những gia đình khác, nhìn món nào ngon liền trực tiếp đứng lên gắp, cho nên món ăn trước mặt Phượng Kính Dạ liền không ai dám động vào.
Vào giờ khắc này, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn gắp thức ăn không ngừng nhay ngấu nghiến, tốc độ quét sạch không giống đại gia khuê tú. Mà Văn phu nhân không thấy có điều gì kì lạ, Dung Trắc Phi và Trịnh phu nhân liền biến sắc, tựa như hiểu rõ.
Những đĩa thức ăn đặt trước mặt vương gia e rằng không phải tùy tiện bày trí, mà cố tình bày ra, nhất là món cà chua trứng gà phía bên trái bàn, mùi vị chua ngọt, căn bản vương gia không từng động đũa vào, nhưng hôm nay phân lượng lại thiếu một nửa, đều do Lâu Hướng Vãn ăn, hiển nhiên dụng tâm của Phượng Kính Dạ đã được phát hiện. Giải thích cho chuyện vì sao bát đũa dự phồng biến mất.
Thân là thị vệ, Lôi Bôn trầm mặc như trước, đứng sau lưng cách Phượng Kính Dạ không xa, đôi tay chắp ra sau lưng, dáng người hắn cao to, y phục màu xám tro, phần ống tay áo sau lưng có hơi chút nhô lên, nếu nha hoàn nhìn thấy sẽ kêu lên một tiếng, đó không phải bát đũa dự phồng sao.
Nhìn thần sắc lo âu của Tiểu nha hoàn, mặt Lôi Bôn vẫn rất bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng có chút oán giận, vương gia muốn Lâu cô nương cùng nhau ăn cơm thì cứ nói rõ ra đi, cần gì để nhất phẩm Đái Đao Thị Vệ dùng mánh khóe của mình đi trộm bát đũa chứ.
“Thế nào? Không nghe bổn vương nói gì sao?” Tuấn nhan khẽ mỉm cười, ánh mắt Phượng Kính Dạ lạnh như băng quét ra sau lưng, không cần nói cũng biết hiện giờ hắn đang không vui.
“Nô tỳ đáng chết, không có mang theo bát đũa dự phòng!” Tiểu nha hoàn quỳ gối trên đất một cái phịch, dập đầu, thân thể run lẩy bẩy, mặc dù lúc nào vương gia cũng đều cười, nhưng mỗi khi phạm sai lầm, nhìn nụ cười của Vương gia sẽ cảm thấy hoảng sợ khiến tim gan run rẩy, nụ cười kia so với vẻ uy nghiêm,lạnh lùng, càng tăng cho người ta thêm phần thấp thỏm lo âu.
“Nếu như các phu nhân không chê, nô tỳ lớn mật mượn dùng một bát đũa ạ.” Lâu Hướng Vãn liếc mắt nhìn run rẩy, chỉ muốn giải vây giúp tiểu nha hoàn kia.
Đáng tiếc lời vừa nói ra khỏi miệng, Lâu Hướng Vãn cảm thấy ghê tởm, dùng chung bát đũa người khác, nói dễ nghe là gián tiếp hôn, nói khó nghe là ăn nước miếng của người khác, đồ ăn nguội lạnh dư thừa còn chưa tính, tại sao lại muốn mình ăn nước miếng người khác, đúng là ác tâm.
“Vậy dùng bát đũa của bổn vương đi.” Phượng Kính Dạ cười như gió xuân ấm áp, hắn lên tiếng mở miệng chặn ngay lời nói trong cổ họng của ba vị phu nhân, thậm chí bóng dáng tuấn lãng còn đứng dậy, chuyển ghế dựa sang một bên, “Tiểu Mộc Đầu ăn nhanh lên chút đi, một hồi bổn vương còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Tiểu nha hoàn dập đầu biết mình đã tránh được một kiếp, nhanh chóng đứng dậy, sau đó dời một cái ghế qua bỏ vào bên cạnh Phượng Kính Dạ, đây là vị trí chủ vị, có ba vị phu nhân ở đây, theo lẽ thường mà nói, Lâu Hướng Vãn ngồi vào chỗ này ăn cơm hoàn toàn không hợp quy củ.
Nhưng Phượng Kính Dạ mở miệng gọi Lâu Hướng Vãn dùng chén đũa của mình, thậm chí đem ghế mình dịch qua một chút, rõ ràng muốn để Lâu Hướng Vãn ngồi dùng cơm, nha hoàn vương phủ giỏi nhất là nhìn mặt để hành động, cho nên không cần Phượng Kính Dạ mở miệng, đem ghết để vào, thậm chí còn dùng chén Phượng Kínhh Dạ múc đầy một chén cơm.
Di chuyển bước chân, Lâu Hướng Vãn dùng tốc độ rùa đi đến, mặc dù còn cúi đầu, nhưng khi bị ánh mắt sắc bén phóng đến trên người, khiến Lâu Hướng Vãn cảm giác bản thân mình như bị đốt vài cái. Trong Phượng vương phủ, vương gia là lớn nhất, đương nhiên Lâu Hướng Vãn không có can đảm chất vấn lời Phượng Kính Dạ.
“Quả thật Tiểu Mộc Đầu đã quá đói, nên bước chân cũng không còn sức lực, cần bổn vương qua đỡ ngươi không?” Mắt phượng híp chặt lại, Phượng Kính Dạ nhướng mày kiếm khẽ cười.
Ăn phải nước miếng vương gia sẽ làm mình Vạn Kiếp Bất Phục, nếu bị vương gia đỡ, Lâu Hướng Vãn hoài nghi mình có thể nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai không, cho nên nghe Phượng Kính Dạ nói những mập mờ không rõ ràng, làm Lâu Hướng Vãn bay ra khỏi chín tầng mây, cọ cọ một chút, bóng dáng mảnh mai nhanh chóng ngồi vào trên ghế, cầm đũa bắt đầu ăn.
“Xem ra Tiểu Mộc Đầu rất đói bụng, vừa nghe đến ăn là tốc độ lập tức nhanh lên, đừng để bị mắc nghẹn, bổn vương vẫn còn dư thời gian, ngươi cứ từ từ ăn.” nụ cười rong ánh mắt càng sâu hơn, Phượng Kính Dạ nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn nhai cơm, khiến khóe mắt nàng co giật.
Cả ngày Tiểu Mộc Đầu đều xưng nô tỳ với vương gia, đầu cúi thấp, hận mình không thể dùng hết tóc che kín mặt. Phượng Kính Dạ rất ít nhìn thấy khuôn mặt Lâu Hướng Vãn, nên không rõ biểu hiện cùng ánh mắt trên mặt của nàng.
Vào giờ khắc này, Lâu Hướng Vãn ngồi bên cạnh ăn cơm, mày nhíu lại có thể gìm chết một con muỗi, đưa không ít cơm vào trong miệng, gò má phồng lên tức giận, nhưng lại không thể làm gì,. Phượng Kính Dạ lại cực kỳ vui sướng, hắn cảm thấy tách trà trong tay dần trở nên ngọt hơn.
Ba vị phu nhân đều cười hiền hòa, hoặc nhón tay lấy trái cây ăn hoặc là uống trà, nhưng khi cúi đầu xuống, ánh mắt trong nháy mắt hướng về phía Lâu Hướng Vãn đột nhiên thay đổi.
Lâu Hướng Vãn hoàn toàn che giấu ngũ quan của mình, không nghe không nói không nhìn, cứ cúi đầu mãi, dù sao bụng mình đã sớm đói, ngoại trừ ăn nước miếng của vương gia, Lâu Hướng Vãn phát hiện mấy đĩa món ăn trước mặt đều là món mình rất thích. Hơn nữa, mỗi một đĩa chỉ ít đi một phần, đoán chừng mới ăn có vài miếng, mặc dù nói canh thừa thịt nguội, nhưng lại khiến Lâu Hướng Vãn ăn rất vui sướng.
Trên bàn bày ra tám đĩa thức ăn, một món nguội, một tô canh, vừa đúng 10 dạng, chay mặn kết hợp, đầu bếp vương phủ nấu ăn rất ngon, trước kia là ngự trù, sau đắc tội một thái giám trong cung nên bị đuổi đi. Sau này đến Phượng vương phủ, khiến thức ăn nơi này mang đầy đủ hương sắc vị.
Vì có Phượng Kính Dạ ở đây, dù bụng có đói, với đôi môi anh đào nhỏ ăn rất chậm của ba vị phu nhân, dĩ nhiên sẽ chỉ gắp thức ăn ở trước mặt mình, tuyệt đối không giống những gia đình khác, nhìn món nào ngon liền trực tiếp đứng lên gắp, cho nên món ăn trước mặt Phượng Kính Dạ liền không ai dám động vào.
Vào giờ khắc này, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn gắp thức ăn không ngừng nhay ngấu nghiến, tốc độ quét sạch không giống đại gia khuê tú. Mà Văn phu nhân không thấy có điều gì kì lạ, Dung Trắc Phi và Trịnh phu nhân liền biến sắc, tựa như hiểu rõ.
Những đĩa thức ăn đặt trước mặt vương gia e rằng không phải tùy tiện bày trí, mà cố tình bày ra, nhất là món cà chua trứng gà phía bên trái bàn, mùi vị chua ngọt, căn bản vương gia không từng động đũa vào, nhưng hôm nay phân lượng lại thiếu một nửa, đều do Lâu Hướng Vãn ăn, hiển nhiên dụng tâm của Phượng Kính Dạ đã được phát hiện. Giải thích cho chuyện vì sao bát đũa dự phồng biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook