*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bởi vì chậm mất mấy giờ đồng hồ nên khi nhóm ma cà rồng nhà Cullen đến được thành Volterra thì trời đã tối mịt, nhờ vậy mà họ có thể tự do đi lại giữa mọi người.

Thời gian chờ đợi khá dài ngược lại lại giúp cho Edward bình tĩnh lại —— dù sao thì anh không phải là một cậu thiếu niên mười bảy tuổi.

Nhà Cullen tìm một khách sạn ở gần nơi nhà Volturi sống, họ đặt ba gian phòng nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều đang tụ tập trong phòng của Edward.

“Em biết rõ lối vào ở dưới lòng đất, em từng theo bố Carlisle đến rồi.” Alice vừa nói vừa quơ cây bút máy trong tay.

Trên tờ giấy trắng, từng đường nét dần dần xuất hiện dưới ngòi bút của Alice, liên kết lại thành một mê cung phức tạp phân ra bốn phương tám hướng. Có lẽ người thường nào nhìn vào cũng sẽ chóng mặt, may mà ma cà rồng lại có được trí nhớ cực kỳ tốt.

“Nơi này nguy hiểm nhất không phải ở bên trong mà lại là bên ngoài, bởi vì tất cả ma cà rồng đều tin tưởng có ba vị trưởng lão tọa trấn bên trong nên họ sẽ lơi lỏng phòng thủ. Mà bên ngoài có mê cung rắc rối, đã vậy còn có rất nhiều tên bảo vệ giám sát, anh sẽ không biết họ tập kích theo hướng nào, dùng phương thức nào để đột kích.”

“Bọn họ có lẽ không có năng lực bằng tám vệ sĩ nhưng tuyệt đối cũng không hề yếu, huống hồ lại có ưu thế về số lượng. Đúng rồi, ” Alice ngừng tay lại, nói: “Người đàn bà tên Heidi cướp Atlas đi, cô ta cũng là một trong số những hộ vệ, nhưng mà nói đến khả năng chiến đấu thì chắc chắn cô ta không sánh bằng được bảo vệ vòng ngoài kia. Đây có thể thấy được nhóm cận vệ được lựa chọn không phải dựa vào khả năng chiến đấu, nói cách khác Aro rất ưu ái cho những loại siêu năng lực đặc biệt.”

Alice bĩu môi nhìn xem Edward: “Ví dụ như anh với em vậy.”

Edward ngồi ở trên giường ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi liền nói: “Bây giờ anh lại hy vọng ông ta mời anh.”

“Edward!” Rosalie đang loay hoay với các loại vũ khí lắp bắp kinh hãi, động tác trong tay ngừng lại.

Edward cười cười: “Yên tâm đi chị, ý của em là, ít nhất, em đỡ phải tìm cách đi đường vòng để đến Volturi.”

Cây bút trong tay Alice ngưng lại, trên tờ giấy A4 vẫn còn hơn phân nửa để trống.

“Em xin lỗi, em chỉ biết đến đây. Bọn họ đương nhiên không thể để cho em đi hết tất cả mọi nơi được, dù cho khi đó em và Carlisle đang là khách.”

“Đương nhiên rồi.” Edward cầm tấm bản đồ lên bắt đầu ghi nhớ tất cả.

Emmett ngồi xếp bằng dưới đất chịu không được phát ra một tiếng gầm buồn bực: “Anh thà đánh luôn một trận ngay bây giờ mà không phải thảo luận tới thảo luận lui như vầy, chết tiệt!”

Rosalie vung báng súng trong tay xáng xuống đầu Emmett nhưng bị anh chàng ngăn lại: “Ai, em biết anh quá mà cưng.”

Điều này làm cho Rosalie buồn bực cực kỳ.

A, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng súng ống của cô không cần dùng đến, đúng là cô từng nói với Atlas rằng bọn họ không sợ súng đạn, nhưng đó là chỉ khi sử dụng súng ống của con người.

Cô chưa từng nói sao? Đạn bọn thép có thể phá vỡ sự phòng thủ của ma cà rồng, tuy nhiên trừ khi ma cà rồng bị bắn thành nhiều mảnh nhỏ chứ không thì rất khó chết, nhưng ngẫu nhiên bắn lén cũng giúp được phần nào, ít nhất đối thủ sẽ bị bất ngờ.

Rosalie am hiểu cái này vì cô rất thích nghiên cứu vũ khí.

Jasper đang trầm mặc như được Emmett nhắc nhở, anh đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tôi nghĩ chúng ta đâu hẳn là gây chiến với Volturi đúng không? Tôi nhớ khi rời khỏi Forks thì Carlisle còn cố ý cảnh cáo chúng ta.”

Nhóm ma cà rồng còn lại nhất tề nhìn Jasper chăm chú vì giờ này họ mới nhớ ra  Jasper từng đi lính.

Có lẽ chuyện lần này Jasper sẽ rất am hiểu?

Jasper cầm tờ báo trải xuống đất nhìn các anh chị em của mình: “Có lẽ chúng ta có thể không cần đi vào mà là thử làm cho người của Volturi đi ra?”

Emmett híp mắt huýt sáo: “Ý kiến hay! Nhưng mà làm gì để họ chạy ra? Phỏng hỏa à?”

Anh nhìn thấy trên báo đăng tin có khu dân cư nào đó bị cháy vì cứu hỏa chậm chạp mà lan rộng sang những nơi khác.

Rosalie thở hắt ra một hơi, lần này cô trực tiếp dùng tay táng cho Emmett ngã bẹp xuống đất.

Jasper phủi lớp bụi do Emmett làm thốc lên, mắt không buồn chớp tiếp tục nói: “Cung điện Volterra mà gia tộc Volturi đang ở, không ai biết phía dưới mặt đất còn có một kiến trúc kỳ thú như vậy. Tôi nghĩ, phía chính phủ Italy sẽ rất hứng thú với tin tức này, mọi người thấy thế nào?”

Edward suy ngẫm một chút rồi nói: “Có lẽ còn có thể tăng thêm một vài nhân tố thần bí, giống như Kim Tự Tháp vậy.” Anh nhìn thấy một mẩu tin nhắn nhỏ ở trên góc báo thông báo đã phát hiện ra vài tin tức đột phá trong việc thám hiểm Kim Tự Tháp. Đây chính là điều mà Jasper muốn bọn họ xem.

Jasper và Alice nhìn nhau, nhất tề gật đầu: “Ý kiến hay, nó có thể làm sáng tỏ được phần nào sự mất tích bí ẩn của rất nhiều người trong bao nhiêu năm qua.”

“Hơn nữa phía chính phủ sẽ càng cảm thấy hứng thú.” Nhóm ma cà rồng nhà Cullen đều nhất trí.

Nhưng Edward vẫn rất lo lắng: “Nhưng chuyện này cần phải có nhiều thời gian, em sợ trong khoảng thời gian Atlas sẽ gặp nguy hiểm.”

Jasper vỗ vai Edward: “Em quên khả năng của Atlas rồi sao? Anh nghĩ so với việc chúng ta đi tìm cậu nhóc thì cậu ta tìm chúng ta còn dễ dàng hơn. Có lẽ chúng ta nên đến nơi có nhiều chim chóc trước. Ví dụ như sân rộng? Anh nhớ Atlas đã từng nói đại đa số chim chóc đều có thể nghe hiểu tiếng nói của con người, chỉ là con người không hiểu được tiếng của chúng mà thôi. Ta nhớ được Yut đã từng nói qua, đại đa số loài chim kỳ thật đều có thể nghe hiểu nhân loại đích lời nói, chỉ là nhân loại nghe không hiểu chúng nó đích mà thôi. Bất quá, may mà anh đã chuẩn bị.”

Jasper nhìn cái lồng sắt trong góc, một chú vẹt rất to đang cuộn mình thành một cục trong lồng không ngừng lau nước mắt: 【 Cái đám hèn hạ vô sỉ mà bạo lực này, người ta muốn đi cùng thân ái tiếp tục hưởng tuần trăng mật mà! Bị bắt xuất công trong tuần trăng mật, đúng là không có nhân đạo. Tui nguyền rủa các người! Oa oa oa oa… 】

Alice ngồi chồm hổm xuống chọc chọc cái đầu của Tiểu Ba, Tiểu Ba oán giận mổ tay nàng, bất quá một chút lực đó chẳng khác nào gãi ngứa cho ma cà rồng.

Alice cầm mấy quả táo trong lòng bàn tay dụ dỗ con vẹt: “Hi hi, ta nhớ vẹt có thể nói được tiếng người, nếu như mi nói chuyện thì thứ này sẽ là của mi.”

Tiểu Ba ngạo mạt hất hàm quay đầu đi, bộ lông vũ xù lên kiêu ngạo cực kỳ: 【 Hứ, đừng tưởng rằng chim thì không có lòng tự trọng, đây nói cho mà biết, đây không ăn đồ bố thí. 】

Alice nhìn động tác của con vẹt, đôi mắt mèo híp lại: “A, quên không nói cho mi biết, nếu như mi không ăn thì trong mười ngày tới đừng hòng có đồ ăn.”Cô tỏ ra tiếc nuối nhìn cửa lồng, chỗ đó đã được khóa chặt.

Tiểu Ba há hốc miệng, rốt cục khàn khàn rống lên: “Thật quá đáng, các người chính là ngược đãi! Ngược đãi!”

Alice nha một tiếng, đôi mắt mèo nheo lại cong cong, tiện tay vứt quả táo vào trong lồng, cô vỗ tay quay đầu lại nói: “Cảm giác không sai, xem đó, vẹt quả nhiên có thể nói chuyện với người, chương trình thế giới động vật không có nói sai.”

Tiểu Ba phẫn nộ ngoạm lấy quả táo rồi xoay đi chỉa cái mông về phía Alice, sau đó hai hàng nước mắt chua xót lặng lẽ tuôn rơi.

Vì vậy mà từ ngày đó trở đi, rất nhiều du khách đều nhìn thấy một chú vẹt mỏ đỏ ở trên quảng trường không ngừng đuổi theo đám chim bồ câu và chim sẻ, tóm lại là nó quấy phá tất cả các loài chim, bất quá bọn họ không biết con vẹt đáng thương này đang không ngừng lặp đi lặp lại một câu hỏi với đồng loại của nó: 【 Chào người anh em, có tin về một con người có khả năng nghe hiểu được tiếng chim chóc không? 】

【 Hì, mỹ nữ à, đừng nhỏ mọn vậy nà, trò chuyện hai câu thôi! Tôi sẽ tặng cho cô hạt dẻ, mùi vị rất ngon nha. 】

【 Ê, ê, ê!!! Này này, đừng động khẩu mà! Đếch đỡ được! Đã nói không được mổ lông lão tử, á! 】

Con vẹt vừa bay vừa điên cuồng la hét khi cả đám bồ câu không chút lưu tình rượt theo nó, tạo thành một khung cảnh khiến cho du khách hoảng sợ: 【 Bắt lấy nó! Bắt lấy nó! Con chim bỉ ổi nhiều chuyện lại đến rồi! 】

Tiểu Ba đáng thương vì vậy mà luyện ra được kỹ xảo bay lượn rất cường hãn, còn tổn thất đi vô số sợi lông, may mà đám bồ câu này vốn bị du khách cho ăn nhiều đến béo lên bay không kịp chứ không thì nó sẽ là con vẹt trụi lông xấu nhất thế giới. Nhưng đám chim sẻ không ngừng nhảy lách chách trên cành cây bên cạnh cứ cười nhạo nó khiến cho Tiểu Ba lệ rơi đầy mặt, bất quá điều khiến cho nó lo lắng nhất là chú vẹt trẻ con mà nó mới tán được sẽ vì bộ lông này mà ghét bỏ nó, điều này khiến cho vẹt ta khóc trọn nửa canh giờ.

Mà lúc này, dưới tầng hầm cung điện Volterra, trong phòng ngủ của Caius, lần thứ ba ông ta đặt câu hỏi với Atlas.

Nhiều khi ngay cả chính bản thân Caius cũng không rõ vì sao ông ta lại dễ dàng tha thứ cho tên nhóc con này như vậy. Rất nhiều lần ông ta đều cho là mình sẽ vặn nát cái cổ của tên nhóc đó, nhưng kỳ dị chính là cứ mỗi lần ông ta phẫn nộ đến đỉnh điểm thì không hiểu sao lại đột nhiên trở lại bình tĩnh.

Phòng ngủ của Caius rất rộng, ngoại trừ vách tường làm bằng thạch bích đen tuyền và cảm giác lạnh lẽo của nó ra thì nó xa hoa chẳng khác gì tẩm cung của hoàng đế —— tuy Atlas chưa từng nhìn thấy tẩm cung của hoàng đế trông như thế nào nhưng từ nhỏ cậu đã nghe không ít truyện cổ tích.

Bất quá, sau khi Atlas vào đây thì trong này đã bắt đầu thay đổi, đầu tiên, là con người thì Atlas cần ăn uống, tắm rửa, đương nhiên, còn có giải quyết vệ sinh cá nhân. Cho nên, ở trong này đã được dựng thêm vài gian phòng nhỏ, còn được đặt vào một ít đồ điện gia dụng.

A, trong phòng tắm còn có thêm cả bàn chải đánh răng và ly nữa —— kỳ thật trước đó Atlas đã yêu cầu Caius mua hai bộ, một bộ để đưa cho Caius dùng ( xài tiền của Caius, tặng lại lễ cho Caius, đây chính là cảnh giới cao nhất của mượn hoa hiến Phật), Đáng tiếc là Caius cũng không thích đánh răng như Edward, điều này sẽ khiến cho ma cà rồng cảm thấy khó chịu nên hiện tại trong toilet chỉ đặt có một bộ mà thôi.

Tay nghề của Atlas rất tốt, mà cậu lại là một cậu bé rất giỏi lấy lòng người khác, điều này có thể giúp cậu sống ổn trong hoàn cảnh nguy hiểm, ví dụ giống như bây giờ, Caius đang an vị trước mặt Atlas mà ăn món tiết canh cậu làm.

Tuy Caius vẫn làm một bộ dạng mặt không biểu tình nhưng Atlas thỉnh thoảng liếc trộm dám cam đoan, tâm trạng của đối phương đang rất tốt.

Cậu biết, đối phó với ma cà rồng thì chiêu này là hữu hiệu nhất, lúc trước mọi người trong nhà Cullen chính vì điều này mà bị thu phục mà. HƠn nữa từ khi Carlisle bọn họ phát hiện ra ma cà rồng có thể ăn được những thức ăn được làm từ máu ra thì họ còn chủ động tìm hiểu nhiều phương pháp nấu nướng, bây giờ Atlas có thể phát huy rất tốt.

Ăn uống no nê xong, Caius lau miệng nhìn Atlas: “Ngươi có thể để đấy, sẽ có người thu dọn.”

Atlas ngoan ngoãn buông chén bát trong tay xuống, vài bóng người nhanh chóng từ trong góc vọt ra, mặt bàn rất nhanh liền sạch bóng.

“Không thể không nói, ta rất ít khi yêu mến một người còn trẻ như ngươi.” Rõ ràng là một lời nói thân thiết nhưng giọng nói lẫn gương mặt lạnh như băng của Caius khiến cho người ta có cảm giác chẳng khác nào đang bị đe dọa.

Atlas phát hiện ra nguy hiểm trong lời nói của ông ta, cậu cố gắng nặn một nụ cười: “Đúng vậy, tôi cũng rất thích ngài, thưa ngài.” Đây là lời nói thật, tuy ngẫu nhiên cậu sẽ sợ Caius, nhưng ở trong sào huyệt ma cà rồng như thế này thì Caius lại là người bảo vệ cậu, Atlas nghĩ như vậy đấy.

Nhưng Caius thì không định để cho Atlas đầu độc mình nữa, Aro và Marcus đều mơ tưởng đến tên nhóc này, mà ông ta thì không muốn thả cậu ta ra nên ông ta quyết định phải mau chóng giải quyết chuyện này.

Ba trưởng lão bọn họ là bạn bè nhiều năm, cùng nhau giữ gìn vinh quang của Volturi nhưng điều này không có nghĩa là lúc nào họ cũng hòa thuận. Bọn họ dù sao cũng là ba người với ba cá tính khác nhau, không thể nào vĩnh viễn không xảy ra xung đột.

Caius hiểu rất rõ hai người bạn của mình, Aro luôn mỉm cười thân thiện nhưng thực chất ông ta mới là kẻ nguy hiểm nhất, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết có khi nào người đó đang mỉm cười lại đồng thời xuống tay đâm sau lưng ngươi một nhát. Mà Marcus…

Caius nghĩ đến Marcus, không khỏi thở dài một tiếng.

Nếu như nói ông ta không muốn đem tên nhóc này giao cho Aro là vì ít nhiều gì cũng cảm kích cậu ta đã giúp mình nếm được mùi vị đã lâu không nếm được, nhưng mà đối với Marcus thì Caius lại có một loại cảm giác rất quái dị.

Marcus là một kẻ lạnh lùng nhưng loại lạnh lùng này khác hẳn với Caius. Khi Caius lạnh lùng đến một mức độ nào đó thì sẽ sẵng giọng nhưng mà Marcus thì chuyện gì cũng không quan tâm. Cho nên, khi ông ta bảo cũng muốn Atlas khiến cho Caius không khỏi lưu tâm.

Kỳ thật, nếu như  tên nhóc này thật sự quan trọng với Marcus như vậy thì Caius đương nhiên không ngại đưa cho ông ta, dù sao rất ít khi Marcus tỏ ra muốn thứ gì đó. Nhưng mà Marcus chỉ là buông xuống một câu giao cho ông ta.

Không kiên trì, không ra tay, chỉ đơn giản như vậy, đơn giản đến mức khiến Caius cảm thấy hoang mang.

Caius không phải không thừa nhận, dù sống chung với nhau cả ngàn năm nhưng ông ta vẫn không thể hiểu được đồng bạn của mình.

Nhưng vô luận như thế nào thì ông ta cũng không có khả năng lưu lại tên nhóc này trong tay của mình, ông ta chỉ phụ trách chưởng quản hình phạt mà thôi.

Ngón tay Caius nhẹ gõ lên mặt bàn bằng đá: “Bây giờ nói cho ta biết ngọn lửa màu đen mà ngươi dùng để đối phó với Victoria là ở đâu? Đây là lần cuối cùng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với ngươi. Atlas, ngươi phải biết nắm lấy cơ hội.”

Đôi mắt đỏ rực của Caius nhìn Atlas chằm chằm khiến cậu không thể không cúi đầu: “Không, tôi không biết, tôi không có vật như vậy.”

Caius nở nụ cười, ngón tay của ông ta điểm điểm trên không chung tựa hồ như đang chạm đến thứ gì: “Nhưng trái tim của ngươi nhảy lên nói cho ta biết, ngươi đang ở nói dối, nhóc con.”

Ông ta đứng lên, mặc dù thân hình không phải là to lớn nhưng ông ta vẫn rất cao, tạo thành áp lực không nhỏ cho Atlas khiến cậu không thể không lui về phía sau.

Caius không để ý đến việc đối phương bỏ chạu, ông ta từng bước một đi đến gần Atlas thong thả, nhàn nhã, tiếng bước chân cố tình vang lên trong gian phòng tĩnh lặng khiến cho lòng người sợ hãi.

Dù cho gian phòng rất rộng nhưng lưng của Atlas rất nhanh chạm vào tường, không còn đường trốn, khi cậu mưu toan chuyển hướng thì Caius liền xuất hiện ngay trước mặt cậu —— dù cho Atlas nhiều lần đã chứng kiến tốc độ của ma cà rồng nhưng tốc độ của Caius vẫn khiến cho cậu kinh ngạc.

Hai cánh tay thon dài của Caius dán trên bờ tường ngăn chặn đường thoát thân của Atlas.

Caius đang mặc một bộ tây trang màu đen bình thường, khoác lên áo choàng dài bằng nhung tơ, trên người mang theo cảm giác cổ xưa cơ hồ khiến Atlas có cảm giác mình bị xuyên qua thời không.

Hô hấp cậu trở nên dồn dập, đôi mắt đen láy mở to không hề chớp nhìn Caius chằm chằm.

Atlas biết rõ lần này Caius làm thật, có lẽ ông ta vốn chỉ định bày chút trò chơi nho nhỏ với cậu để giết thời gian, nhưng khi trò chơi chấm dứt thì hết thảy vẫn nằm trong tay của ông ta chứ Atlas hoàn toàn không thể làm được gì.

Ngón tay lạnh như băng của Caius vuốt ve cần cổ của Atlas, làn da mềm mại mịn màng của thiếu niên mang đến cảm giác ấm áp. Có lẽ do nhiệt độ lạnh lẽo của Caius ảnh hưởng đến mà bên trên đã hơi nổi da gà.

Caius lẳng lặng nhìn, hiếm khi tỏ ra nhân từ mà nói: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, trả lời câu hỏi của ta, nhóc con.”

“Không, tôi không biết.” Atlas nuốt nước miếng, cậu không biết mình có nên hy vọng giống như lần trước, đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa đen thiêu cháy gã ma cà rồng cường đại trước mặt này.

Cậu tuy có nói dối nhưng kỳ thật không nói dối hoàn toàn. Thật sự cậu không hề biết tại sao lại xuất hiện ngọn lửa màu đen, cậu chỉ biết đó là thứ đồ mà Clairol cho cậu, Clairol nói thứ đó rất quan trọng.

Caius phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, tên nhóc chết tiệt này nại chống lại ý của ông ta một lần nữa!

Răng nọc của Caius hiện ra đè xuống môi dưới của ông ta.

Đồng tử của Atlas co lại, tim đập liên hồi, cậu hiểu Caius muốn làm gì!

“Không, tôi thật sự không biết ngọn lửa đen đó là cái gì, nhưng mà…”

Caius nhìn vẻ kinh hoàng trong đôi mắt của thiếu niên, đè xuống cảm giác do dự trong lòng vừa mới hiện ra. Nhưng chính vì chút do dự vừa xuất hiện mà ông ta cảm thấy phẫn nộ, ông ta phẫn nộ bản thânh mình lại không muốn thương tổn một con người, cảm xúc phẫn nộ đan xen với một loại cảm xúc kì lạ đã khống chế thân thể của ông ta.

Ông ta tóm lấy cổ Atlas, dùng âm thanh lạnh như băng nhanh chóng cắt ngang lời Atlas định nói: “Ngươi đã mất đi cơ hội cuối cùng rồi Atlas Cullen, ta quên nói cho ngươi biết, sự kiên nhẫn của ta rất có hạn, ngươi quả thạt đã chiếm được sự sủng ái của ta, nhưng mà đã hết rồi. Trở thành ma cà rồng sẽ cho ngươi hiểu được lời của ta là không thể trái, hoan nghênh gia nhập thế giới của chúng ta, nhóc con.”

Caius dùng tay cố định Atlas giãy dụa, hộ vệ ẩn trong bóng tối gần đó nhìn thấy cậu bé đang không ngừng giãy dụa, miệng há lớn, tựa hồ muốn phát ra tiếng kêu đau đớn nhưng không có bất kì tiếng động nào vang lên vì Caius đã che miệng cậu lại.

Rất nhanh, Caius đứng lên, những hộ vệ kia không nghe thấy âm thanh nào, không ai biết được Caius đã phải vất vả kiềm chế dục vọng của mình như thế nào.

Trong mắt Caius thậm chí hiện rõ vẻ kinh ngạc, ông ta không ngờ hương vị của Atlas lại ngon ngọt đến không ngờ, càng nếm càng ham muốn thêm khiến cho ông ta thiếu chút nữa đã hút cạn máu của Atlas.

Đúng vậy, ông ta không phải là ma cà rồng ăn chay nên muốn biến một người thành ma cà rồng, điều này đối với Caius mà nói khá là khó khăn, nếu như không phải ông ta cho rằng hương vị của Atlas rất kém thì ông ta sẽ không tự mình ra tay.

Chết tiệt, thiếu chút nữa mình đã giết chết Atlas!

Trong mắt Caius xuất hiện một chút ảo não nhưng rất nhanh liền biến mất.

Khá tốt, cuối cùng thì ông ta đã khống chế được bản thân. Tuy nhiên, nhóc con này vì mất đi gần cạn máu khi biến thành ma cà rồng rồi có lẽ sẽ rất yếu, nhưng với ông ta mà nói cũng không quan trọng, để lại mạng của cậu ta thì đã là sự nhân từ hiếm có của Caius.

Caius nhìn xem Atlas từ trong lòng mình trượt xuống mặt đất lạnh như băng, thân thể hơi co giật và run rẩy, cuối cùng cuộn tròn lại.

Caius lùi lại hai bước, thu răng nọc về, mất nửa ngày ông ta mới nói với gian phòng dường như không một bóng người: “Đưa nó lên trên giường, canh chừng nó, đợi nó chuyển hóa.”

“Vâng, đức ngài Caius.” Trong không khí có ai đó trả lời, sau đó, Atlas đã nằm trên cái giường mềm mại, nhưng điều này không giảm bớt được đau đớn của cậu một chút nào.

Dường như có thứ gì đó đang thiêu đốt cậu, xé nát thân thể cậu, thậm chí Atlas còn mơ hồ cho rằng đây chính là sự trừng phạt khi cậu đã dùng ngọn lửa đen đốt chết Victoria. Cậu phải nếm thử hương vị đau đớn khi chết cháy. Atlas không chút nghi ngờ rằng mình cũng sẽ chết ngay lập tức…rất nhanh, ngay cả những luồng tư duy bình thường của cậu cũng mất.

Cậu há hốc miệng như con cá mắc cạn, thân thể không ngừng co giật—— động tác này sinh ra từ trong vô thức, thân thể vì không thể chịu nổi sự tra tấn mà không ngừng giãy dụa.

Mấy con chim sẻ gần đây được Atlas dùng cơm nuôi nấng vốn đúng giờ chạy đến xin cơm ăn thì nhìn thấy được cảnh tượng này từ khung cửa sổ nhỏ xíu, thế là lập tức la hoảng lên: 【 Trời ơi! Anh ấy bị cắn! Bị cắn! 】

【 Oa oa oa, ảnh sẽ chết sao? Anh ấy đã nói sẽ nuôi tụi mình đến hết mùa đông này mà. 】

【 Mau mau mau! Mau đi báo cho con vẹt lưu manh kia! 】

Mấy con chim sẻ vội vàng vỗ cánh bay đi, bọn hộ vệ không để ý đến bởi vì ngay cả James còn không biết Atlas có năng lực như vậy, cho nên Aro dù cho có đọc được suy nghĩ của hắn cũng không biết, như vậy Caius và bọn hộ vệ sao có thể biết?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương