Khi ngồi trên chiếc xe Mercedes màu đen rồi, Atlas mới chính thức cảm nhận được Carlisle và Edward là cha con —— đương nhiên cậu biết là cả gia đình này không hề có quan hệ huyết thống, tất cả mọi người đều là con nuôi của Carlisle giống như cậu vậy. Tuy nhiên bọn họ đều xinh đẹp vô cùng, màu da tái nhợt giống hệt như nhau—— thôi được rồi, ý của cậu là cậu giống hệt như chú vịt con xấu xí lạc vào giữa bầy thiên nga.

Lúc Atlas ngồi ở ghế sau vừa thở dài vừa nói ra những lời này thì cậu liền bị Edward cười lớn ôm vào trong lòng, hơn nữa còn cho cậu một nụ hôn ngay trước mặt Carlisle!

Atlas có thể cam đoan là cậu đã nhìn thấy Carlisle cười qua kính chiếu hậu, nụ cười đầy ý nghĩa lẫn ánh mắt trêu chọc của ông.

Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng Atlas ngay lập tức liền xù lông vì đây hiển nhiên không chỉ là một nụ hôn đơn thuần.

Edward đáng ghét gần như đem cậu đặt lên đùi anh, cậu thậm chí không thể khôgn dùng hai tay chống lên tấm đệm sau lưng Edward mới có thể giữ thăng bằng do mất trọng tâm!

Cho nên, ngay khi Atlas giật mình hồi thần lại thì cậu liền tặng cho Edward một cú đấm ngay giữa khuôn mặt tuấn tú mà cậu luôn ghen tỵ—— chết tiệt đáng lẽ cậu phải làm như vậy ngay từ đầu, không cần phải lo lắng trước sau! Đáng ghét!

Tiếc là hành động phản ứng lại này của Atlas đã khiến cho cậu phải đến trường buổi đầu tiên cùng với cái tay phải sưng vù như cái bánh bao, chỉ chạm nhẹ thôi cũng đau điếng.

Thật đáng thương cho cái chân vừa mới tạm ổn của cậu.

—— Quả nhiên, ghen tỵ là không tốt. Atlas đau xót nghĩ.

Edward đi bên cạnh đau lòng dùng ánh mắt áy náy nhìn Atlas. Atlas chỉ có thể yên lặng chịu đựng, cậu không có vô sỉ đến mức oán trách Edward bởi vì khi cậu đánh anh hoàn toàn không có chút phản kháng nào.

Trường trung học Forks ngoại trừ cổng vào có gắn tên trường ra thì cả ngôi trường lẫn bãi cỏ bên trong trường đều không mang lại chút không khí trường học nào.

Atlas cảm thấy có lẽ là do sự khác biệt của mỗi quốc gia. Bất quá, nếu như để cho cậu một mình đi tìm thì chắc là cậu sẽ không tìm được ngôi trường này.

Đến một căn phòng ở tầng trệt có treo tấm bảng “Phòng hành chính”, Atlas đi theo Carlisle vào, ngay lập tức cảm nhận được mọi ánh mắt đều tập trung trên người mình.

Cũng phải chịu thôi vì bây giờ đang là ngày nghỉ nên trong văn phòng chỉ có vài ba người.

Atlas miễn cưỡng nở nụ cười, cậu có cảm giác mình giống như con thú trong chuồng đang bị mang đi triển lãm.

Cậu vô thức dùng một ngón tay kéo khóe miệng lên để giữ nụ cười, Edward thấy thế bèn tiến sát lại hạ giọng an ủi cậu: “Đừng lo lắng, bọn họ không có ác ý gì đâu, chỉ là trong thị trấn Forks rất ít khi xuất hiện người ngoài, hơn nữa lại là người Châu Á nên bọn họ có hơi tò mò thôi.”

Atlas nhìn Edward khẽ gật đầu: “Ừm, tôi tin siêu năng lực của anh.”

Edward hơi nheo mắt lại tỏ vẻ buồn bã: “Anh thì hy vọng là em tin tưởng anh hơn, sweethearth.”

Atlas đã sớm quen với cái kiểu nói chuyện cợt nhả này của anh nên rất tự nhiên hừ lạnh một tiếng: “Đừng quá tham lam nha, dù sao thì cái kia cũng là một phần của anh rồi còn gì.”

Trong lúc đó Carlisle dường như đã nói chuyện xong với người phụ nữ trung niên đeo mắt kính ở quầy tiếp khách, người phụ nữ đó mời Atlas đến chỗ bà. Atlas đi qua, lễ phép mỉm cười mặc dù cậu không cách nào khống chế được nên nụ cười có hơi cứng nhắc lẫn miễn cưỡng.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, cậu bé đáng yêu.” Người phụ nữ trung niên hiển nhiên là rất hài lòng trước thái độ cả Atlas. Trong mắt của bà thì Atlas là một cậu bé ngại ngùng đáng yêu, những cậu bé thế này luôn khiến cho phụ nữ ở tuổi bà sinh hảo cảm.

Atlas thì lại vì câu chào của bà mà có hơi không hài lòng khiến cho người phụ nữ đó lại càng vui vẻ. Bà nói với Carlisle: “Ông nhận nuôi một đứa bé thật đáng yêu. À, tôi không có ý nói những đứa trẻ trong gia đình ông không đáng yêu đâu.”

Carlisle mỉm cười gật đầu, nụ cười hiền hòa cùng bề ngoài tuyệt mĩ của ông rất dễ lấy lòng người khác.

“Cảm ơn bà đã khen ngợi, bà Marshall.”

Marshall đẩy gọng kính, lấy một tờ hồ sơ ra vừa điền vừa hỏi: “Xem nào, trước tiên tên cậu bé là…”

“Atlas Cullen, bà Marshall.” Carlisle nho nhã lễ độ nói.

“A, đúng vậy, tôi đã nhận được đơn xin chuyển trường của Atlas Cullen, nhưng mà bác sĩ Carlisle Cullen, như ông nói đấy, cậu bé là người nước ngoài, hơn nữa lại là cô nhi nên thủ tục e rằng sẽ hơi phiền toái. Xét thấy Atlas là một đứa trẻ đáng yêu nên tôi đồng ý đặc cách cho ông lần này, bác sĩ Carlisle Cullen.”

“Tôi biết, cám ơn bà rất nhiều, bà Marshall.”

Lời cảm ơn nhẹ nhàng của Carlisle khiến cho bàn tay đang viết hồ sơ của người phụ nữ chợt dừng lại vài giây, tuy bà rất nhanh chóng viết tiếp nhưng Atlas để ý thấy Edward hơi cau mày lại.

Atlas cũng đoán được đại khái nên cậu dùng khuỷu tay huých nhẹ Edward thì thầm: “Hì, Edward, anh đừng có như vậy, dù cho trong lòng đột nhiên có những suy nghĩ không đúng thì đó cũng là chuyện bình thường. Có một số chuyện cả đời này cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, anh không cần quá chú ý đâu.”

Edward kỳ quái nhìn Atlas: “Em nghĩ như vậy ư?”

“Đương nhiên!” Atlas nhớ lại, “Tựa như khi còn bé, các bạn trong nhà trẻ phát hiện ra em thường hay nói chuyện với chim chóc, thế là chúng liền mắng em, trêu chọc em, nói em là thằng điên, còn đánh em nữa. Đương nhiên là em đánh lại bọn nó, còn gọi thiệt nhiều chim chóc đến ị lên đầu chúng. Em cũng nguyền rủa bọn nó, chỉ muốn từ nay về sau không bao giờ thấy mặt chúng nữa. Nhưng mà anh cũng thấy đó, bọn nó vẫn sống rất vui vẻ, còn em thì cũng chẳng làm ra chuyện gì phi pháp cả.” Atlas nhún vai.

Edward ngây ngẩn cả người.

Atlas yêu dấu của anh đang nói cho anh biết rằng cái vấn đề làm anh khó chịu suốt một thế kỷ kỳ thật không nghiêm trọng như anh nghĩ sao?

Anh sinh ra vào năm 1901 tại Chicago; mùa hè năm 1918 dịch cúm Tây Ban Nha quét qua Chicago, bố anh, mẹ anh, kể cả anh năm đó mới mười bảy tuổi đều bị tử thần ghé thăm. Nhưng may mắn là anh đã gặp được Carlisle, khi đó ông là bác sĩ ở bệnh viện mà anh điều trị.

Bố anh, Edward Masen, Sr. vừa mới vào bệnh viện thì đã trút hơi thở cuối cùng trong khi anh thì đang hấp hối. Mẹ của anh Elizabeth Masen thì vẫn cố gắng để chăm sóc anh. Thân thể vốn yếu ớt lại thêm lao lực quá độ khiến cho bà rõ ràng là bệnh nhẹ hơn vậy mà cuối cùng lại ra đi sớm hơn.

Carlisle chưa từng kể lại rõ ràng tình cảnh lúc đó, mà bản thân anh khi biến đổi thành ma cà rồng, đại đa số ký ức khi còn là người đều vì đau đớn khi biến đổi đều bị nghiền nát—— Carlisle nói chuyện này có lẽ là bởi vì nọc của ma cà rồng ảnh hưởng —— cho nên hơn một trăm năm sau ký ức về người mẹ của anh đã rất mơ hồ. Nhưng mà anh biết rõ là vì mẹ anh khẩn cầu nên Carlisle mới cứu anh, biến anh thành ma cà rồng bất tử. Người phụ nữ thông minh đó vào giây phút cuối cùng khi tử thần kề bên đã nhận ra bí mật của Carlisle.

Carlisle suy luận rằng một số ít ma cà rồng có siêu năng lực là vì trong nháy mắt biến đổi, ma cà rồng đã đem điểm đặc trưng nhất còn thuộc về nhân loại phóng đại  —— cái loại đặc điểm này hiển nhiên không phải ai cũng có.

Giống như khả năng đọc suy nghĩ của Edward, điều này nói lên rằng khi anh còn là người thì anh là một người vô cùng mẫn cảm, dễ dàng bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng. Edward vẫn mơ hồ có ấn tượng về điều này. Cũng vì thế nên khi anh vừa mới biến thành ma cà rồng thì rơi vào trạng thái nổi loạn, thậm chí còn bỏ đi khỏi Carlisle một khoảng thời gian rất dài vì anh không thể chịu nổi những suy nghĩ dơ bẩn từ sâu trong nội tâm của tất cả những kẻ xung quanh. Điều này khiến cho anh phát điên, anh cho rằng trên khắp thế giới này không kẻ nào có thể mang đến yên bình cho anh.

Mà sau một khoảng thời gian nổi loạn ấy, anh lại quay trở lại bên cạnh Carlisle chính vì sự kỳ lạ của ông.

Bản thân là ma cà rồng nhưng lại không hút máu người, thậm chí còn bỏ ra vài thế kỷ dùng những phương pháp không thể tưởng tượng được để rèn luyện bản thân, hơn nữa lại còn trở thành bác sĩ. Carlisle là kẻ ấm áp lương thiện nhất mà anh đã từng gặp qua, bất kể là con người hay ma cà rồng. Tuy ngẫu nhiên Carlisle cũng sẽ có vài suy nghĩ xấu nhưng không ảnh hưởng gì lớn lắm. Kẻ không phải ma cà rồng thì vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được khó khăn mà Carlisle gặp phải khi lúc nào cũng phải khống chế bản năng khát máu của mình. Ông còn có thể dưới sự thôi thúc của bản năng này mà nắm vững con dao giải phẫu trên tay không hề run rẩy một chút nào.

Carlisle và người phụ nữ tên Marshall kia đương nhiên khác nhau, ông nghe được cuộc nói chuyện của Atlas và Edward bèn cúi đầu xuống phát ra tiếng cười khẽ.

“Một đứa bé thật đáng yêu đúng không Edward? Con thấy đó, mọi người đều có những suy nghĩ xấu xa thậm chí là dơ bẩn, nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ mà thôi, phá vỡ luật pháp hay quy định thì chỉ là một số ít. Edward, con đã gặp được một người vô cùng thích hợp với con.”

Edward duỗi cánh tay ôm lấy eo của Atlas, đem cằm gác lên vai của cậu khiến cho cậu xấu hổ vặn vẹo thân người.

“Atlas, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…” Anh thì thầm, ngoại trừ Atlas ở sát bên cạnh và Carlisle thân là ma cà rồng, những con người hiếu kì nhìn sang đều không cách nào nghe được.

Carlisle quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt của Edward hơi sẫm màu đi thì vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện với bà Marshall sau đó kéo Edward rời khỏi trường trung học Forks.

Chạy đến cách trường trung học Forks khá xa, Carlisle thắng xe lại rồi đi vòng ra cửa sau, mở cửa xe ra, dùng sức mạnh hoàn toàn không phù hợp với thân thể cao gầy của mình một tay kéo Edward lẫn Atlas vẫn luôn bị anh ôm trong lòng ra ném xuống ven đường.

“Bố Carlisle!” Atlas bị Edward ôm chặt cứng không thể động đậy. Cậu có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc phía sau lưng, nhìn thấy Carlisle ngồi vào ghế lái muốn rời đi không khỏi hô to.

Carlisle quay đầu nhìn thoáng qua hai người, mỉm cười trấn an: “Thả lỏng một chút đi Atlas, con cứ nói chuyện cho rõ với Edward, dù cho con đồng ý hay cự tuyệt thì ta đều ủng hộ con, con và nó đều là những đứa con mà ta yêu thương. Nhưng con hãy tin tưởng, tình cảm của nó dành cho con sâu đến mức không thể nào tưởng tượng được.”

Atlas ngơ ngác nhìn chiếc Mercedes xé gió lao đi, cậu chỉ kịp nghĩ đến một vấn đề: Trời ạ! Chỗ này xa nhà như vậy! Con… bọn con làm sao mà về được đây?

Atlas bị Edward ôm chặt cứng ngồi ở ven đường không một bóng người, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể dùng sức kéo cánh tay cứng như thép của Edward: “Ê Edward, anh thả tôi ra trước, thả tôi ra đã rồi nói chuyện được không?”

【 Mẹ ơi, mau nhìn kìa! Hai người kia đang làm gì đó? 】

【 Trời ạ! Mau quay đầu đi! Không được nhìn! 】

【 Vì sao ạ? 】

【 Con mà nhìn rồi thì từ nay về sau không thể đẻ trứng giống như cái con quạ đen luôn chạy theo con chim hàng xóm nhà mình đó! 】 Chim mẹ nghiêm túc dạy bảo.

Atlas: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương