Tại căn phòng ngủ chật hẹp của hai cô gái nhỏ hôm nay rôm rả lạ thường:

Tiếng Hoàng Anh lớn nhất: “ Hàn Phong tỏ tình với cậu? chuyện này không thể đùa được đâu nhé?”

Chị Đình Quyên : “ Chị thấy con người anh ta trước nay đào hoa tiếng tăm xa gần đều biết đến. Em tuyệt đối không thể dễ dàng nhảy vào bẫy của anh ta được’’.

Phương Nguyên : “ chị yên tâm, em cũng nghĩ như vậy nên đã tạm thời chưa nói gì cả.”

Đình Quyên: “Quả là em gái chị, kiểu lấp lửng không rõ ràng này sẽ khiến đối phương không liệu trước được sẽ phải thấp thỏm lo âu. Phải cho anh ta biết được em gái chị không dễ chinh phục đâu.”

Hoàng Anh: “ nhưng mà cũng không thể trì hoãn anh ta quá lâu. Cũng nên suy nghĩ kĩ rồi cho anh ta một câu trả lời thỏa đáng.”

Đình Quyên: “Chuyện tình cảm cũng không thể để lằng nhằng dai dẳng quá lâu không dứt khoát được.”

Hoàng Anh: “ vậy còn phải xem trong lòng cậu, anh ta là người như thế nào? Theo mình thấy đối với cậu anh ta cũng khá chân thành đấy.’

Phương Nguyên: “ thật vậy sao?... ấy, sao đột nhiên cậu lại nói tốt cho anh ta vậy? Chả lẽ cậu đã bị tên Lý Minh kia mua chuộc rồi hả?”

Hoàng Anh: “ Mình đâu có? Cậu nghĩ gì vậy?”

Phương Nguyên : “ mau thành thật khai báo đi, hai người rốt cuộc tiến triển đến đâu rồi?”

Hoàng Anh: “ cậu nói gì mình ,không hiểu, mình phải ra ngoài đây, hai người cứ ở nhà mà đoán già đoán non đi’.

Hoàng Anh lấy túi rồi chạy thẳng.

Phương Nguyên: “ 100% là đi hẹn hò với Lý Minh rồi”

Đình Quyên: “ nhớ về trước giờ cơm tối đấy”

Hoàng Anh: “ em nhớ rồi…”

Đình Quyên: “ phải rồi, Phương Nguyên, chuyện với Hàn Phong em phải suy nghĩ cẩn thận, anh ta là người như thế nào trong lòng em cũng tự có đánh giá rồi. Hơn nữa anh ta làm trong giới này, nếu chấp nhận anh ta em đồng nghĩa với việc phải chấp nhận một loạt những vấn đề theo cùng với anh ta. Dù sao em cũng không ở lại đây lâu được, em nên có quyết định đúng đắn cho mình, đừng tự buộc mình vào những rắc rối không đáng có. Em hiểu chị muốn nói gì phải không?”

Phương Nguyên: “ Đúng là chị yêu quí của em. Lúc nào cũng suy nghĩ thấu đáo cho em hết”.

Đình Quyên: “ được rồi, không cần nịnh chị nữa. nghỉ ngơi đi.”

Phương Nguyên: “ vâng ạ’.

Phương Nguyên đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Rốt cuộc phải thế nào bây giờ, yêu hay không yêu, thật lòng hay không thật lòng đây, đau đầu quá, chuyện tình cảm bao giờ cũng khiến người ta khó nghĩ cả,. Cô vui đầu vào trong gối, bắt đầu vò đầu bứt tóc.

* * *

Hàn Phong đang thả nổi mình trong bể bơi, mắt nhắm nghiền ngẫm nghĩ, nhớ lại câu nói của Lý Minh: “ em phải nói một câu công bằng với anh. Lần này, bất kể anh thật lòng hay không, nếu Phương Nguyên từ chối anh thì cũng không thể trách cô ấy.Với thiên tình sử của anh, không thể không khiến người ta lo lắng, nghi ngờ được. hơn nữa, thế giới giải trí vốn dĩ đã lắm thị phi, anh lại chẳng biết giữ mình. Con gái không ai lại muốn có mối quan hệ mập mờ lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ đâu.”.

* * *

Hai ngày sau, ở nhà Phương Nguyên, cô ngồi lướt web đã 3h đồng hồ từ sau bữa cơm trưa, điện thoại đột ngột báo tin nhắn: “ mình cùng ăn tối nhé. 6h tối, anh chờ em ở nhà anh”

Cô đắn đo suy nghĩ hồi lâu. Anh ta định làm gì đây, tỏ tình cũng đã tỏ tình rồi, chẳng phải bây giờ anh ta chỉ có thể chờ đợi mình trả lời sao? Bây giờ anh ta lại mời mình cùng ăn tối, hay là anh ta không chờ nổi nữa nên mới định gặp mình để rút lại lời tỏ tình. Nếu quả thật là như vậy thì mình chẳng cần tiếp tục đau đầu làm gì vì con người đó, đàn ông không có kiên trì theo đuổi thì chẳng có chút quyến rũ nào cả. Nhất định phải cho anh ta biết mình không hề quan tâm tới anh ta, trang điểm nhẹ, ăn mặc giản dị nhưng hài hòa là được rồi, buổi hẹn này không có gì quan trọng cả.

* * *

Tại nhà Hàn Phong

Chuông cửa kêu một hồi rồi Hàn Phong mở cửa: “em đến rồi sao?”

- không đến thì ai đang đứng trước mặt anh chứ- Phương Nguyên nghiêng đầu trả lời

- em có cần thiết lúc nào cũng phải trả treo như thế không?

- anh đang nấu đồ ăn sao?- cô nhìn vào đống đồ ăn lộn xộn trong bếp

- anh làm cũng sắp xong rồi.

- Có cần em giúp gì không?

- Không cần đâu. Em có thể giúp anh dọn dẹp, phân loại rồi mang đi giặt quần áo giúp anh không? Tuần qua anh bận quá nên chưa dọn được. em giúp anh nhé.

- Không sao, dù sao quần áo cũng là sở thích của em mà

Phương Nguyên mở cửa bước vào phong thay đồ: “ oh my god, mình biết là anh ta không tốt với mình như thế đâu, chắc anh ta tính trả thù mình đây mà. Quần áo bầy ra thành đống rồi bắt mình dọn thật là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”

Phương Nguyên ôm đồ xuống tiệm giặt ủi ở tầng 1 chung cư rồi quay lại căn hộ của Hàn Phong: “không biết anh ta còn giở trò gì nữa đây?”

Phương Nguyên đẩy cửa vào. Cửa không khóa…phòng tối thui… chả lẽ nhà có trộm...không có ai cả…Hàn Phong… anh ấy đâu rồi? rốt cuộc có chuyện gì rồi…?

- Hàn Phong…Hàn Phong…anh có ở nhà không?

Một lối đi được thắp sáng bằng 2 hàng bóng đèn nhỏ được bật sáng chạy thẳng ra bể bơi, cô men theo đường đèn đi ra bể bơi, Hàn Phong xuất hiện bên bàn ăn giữa hồ, không gian xung quanh tràn ngập ánh nến ấm cúng. Hàn Phong nhẹ nhàng kéo ghế để Phương Nguyên ngồi vào bàn ăn. Phương Nguyên ngạc nhiên:

- chuyện này..?

- Anh muốn cùng em ăn một bữa cơm đơn thuần thôi. Không được sao?

- Chỉ là em thấy hơi ngạc nhiên thôi.

- Bây giờ nếm thử đồ ăn anh làm đi

- Là món ăn Việt Nam ạ?

- Anh nghĩ em ra nước ngoài nên có lẽ sẽ rất nhớ quê. Anh đã thử làm theo chỉ dẫn nấu ăn trên mạng. không biết mùi vị như thế nào nữa. em nếm thử rồi cho anh nhận xét đi.

Phương Nguyên nếm thử nộm rau muống, rồi nhấp thử một thìa canh xương hầm khoai sọ, cắn một miếng chả bánh đa nem.

Hàn Phong hồi hộp : “ thế nào, mùi vị thế nào?”

Phương Nguyên: “đối với người lần đầu nấu thì thế này đã là ngon lắm rồi, rất tốt rồi”.

Hàn Phong cười vui vẻ: “ thật vậy sao? vậy mà anh cứ lo không hợp khẩu vị của em. Vậy anh cũng phải ăn thử mới được”

Phương Nguyên giật mình: “ không được, đồ ăn rất ngon, em phải ăn hết một mình, em không cho anh ăn đâu”

Hàn Phong ngơ ngác: “nhưng anh chưa ăn gì từ sáng tới giờ..”

- không sao, để em làm đồ ăn cho anh, anh chờ một lát, em sẽ quay lại ngay thôi. Anh nhất định không được ăn đâu nhé. Chỗ đồ ăn này em đã yểm bùa hết rồi, nếu anh chạm vào hãy coi chừng đấy.- cô nháy mắt tinh nghịch với anh, rồi chạy vào bếp.

Anh nói thầm phía sau:

- ai lại tin trò trẻ con đó của em chứ. Đồ ăn mình làm ngon đến thế sao? dù sao cũng phải nếm thử một chút mới được.

* * *

Phương Nguyên từ trong bếp chạy ra hứng khởi: ‘cơm trộn thập cẩm đến rồi đây.”

- đồ ăn anh làm khó ăn thế này sao em không nói, rau muống thì chưa chín nhai sần sật, canh xương hầm thì như nước lã, chả lại quá mặn, đồ này có thể ăn được sao?- Hàn Phong nhăn nhó

- Anh nếm rồi à? Tuy vậy nhưng không phải là không ăn được, chỉ là phải cố gắng thêm một chút nữa là được mà. Chúng ta mau ăn thôi, em đói lắm rồi.

- Không được, đường tiêu hóa của em không tốt ăn vào sẽ đau bụng đấy. để lần sau anh làm cái khác cho em ăn nhé.

- Vậy lần sau em sẽ dạy anh làm nhé. Anh ăn thử đi có ngon không?

Hàn Phong ăn một miếng to rồi gật gật đầu

- Ngon phải không? Anh ăn nhiều vào nhé- Phương Nguyên cười vui vẻ.

* * *

Mọi thứ đã dọn dẹp xong, Phương Nguyên Hàn Phong ngồi giữa bể bơi, cùng ngắm cảnh đêm mê hồn.

Hàn Phong: “Phương Nguyên, anh có cái này muốn cho em xem”

Anh quay đi quay lại tìm vật gì đó rồi đúng dậy: “chờ anh một lát. Anh sẽ quay lại ngay”

Từ chỗ anh ngồi xuất hiện một cái điều khiển nhỏ, Phương Nguyên cầm lên thắc mắc rồi ấn vào nút to nhất trên điểu khiển. Rồi một màn hình máy chiếu xuất hiện, cô chăm chú xem:

- Phương Nguyên, là em phải không?

Phương Nguyên ngơ ngác, là Hàn Phong, sao anh lại ở trong máy chiếu được, anh vừa ở đây mà.

- em ăn tối có ngon không? Cảm ơn em vì tối nay đã đến

- em còn phải cảm ơn anh vì đã cất công chuẩn bị bữa tối đặc sắc này cho em nữa.

- Anh nghĩ những lời này sẽ thật khó nói ra trước mặt em nên anh đã thu lại để xem cùng em.

- Có ai đâu, em đang xem một mình mà

Hàn Phong đã làm một video ghi lại những thời điểm hai người ở bên nhau, từ trước đến nay.

“ Từng có một người con gái, vào lúc anh mệt mang pha giúp anh một tách cà phê, mời anh ăn một chiếc bánh kem. Từng có cô gái đuổi theo hỏi anh một câu hỏi ngờ nghệch làm anh bối rối, từng có cô gái giúp anh lựa đồ mỗi ngày dù không thực sự thích nhưng anh vẫn mặc theo tạo hình của cô ấy, từng có cô gái sắc mặt tái nhợt ngất váo vòng tay anh, bờ môi nhợt nhạt chỉ kịp mấp máy: “ em đau lắm”, cũng cô gái ấy đã ngày ngày theo anh đến trường quay cùng chơi đùa, nói chuyện. Từng có cô gái bị anh khích tướng ăn đến mức bản thân bị ngộ độc. Từng có cô gái tự tay chuẩn bị bữa ăn gia đình chúc mừng sinh nhật anh. Từng có cô gái lén khóc trong thang máy vì anh. Cũng chính cô gái ấy đã hoảng sợ khi nghĩ rằng anh sẽ chết. Ngày ngày ở bên cô ấy, những lúc cô ấy cười đùa, những lúc cô ấy tập trung làm việc, những lúc nhìn cô ấy yếu ớt nhợt nhạt anh thấy rất xót xa, những lúc thấy cô ấy khóc anh lại thấy rất đau khổ. Trước kia anh không hiểu nhưng bây giờ anh đã biết rồi, anh …thật sự…đã…yêu…cô gái ấy mất rồi.”

Hàn Phong : “Phương Nguyên…”

Phương Nguyên đứng dậy, quay đầu lại. Hàn Phong đang ở sau lưng cô. Cô đã khóc khi nhìn lại những khoảnh khắc hai người ở bên nhau, khóc vì những dòng tâm trạng chân thành của Hàn Phong.

Hàn Phong: “ người con gái ấy chính là em. Phương Nguyên, anh yêu em”.

Hai người nhìn nhau đắm đuối, cô ngước nhìn anh, không còn ánh mắt nghi hoặc trước kia nữa

Hàn Phong: “ làm bạn gái anh, được không em?”

Cô nhìn anh một lúc rồi mỉm cười đáp : “ em đồng ý.”

Hạnh phúc chờ đợi đã lâu nay vỡ òa trong lòng anh, anh ôm choàng lấy cô, anh nhấc cô lên khỏi mặt đất, xoay vòng hét vang: “aaaaa Phương Nguyên đồng ý làm bạn gái tôi rồi… cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi rồi”

Hai người ôm nhau hạnh phúc, Phương Nguyên cười trong nước mắt. Anh đặt cô xuống: “ à, anh có thứ này muốn tặng cho em”

Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhựa nhỏ màu xanh dương viền vàng trang nhã, cô giật mình: “ không nhanh vậy chứ, mình vừa đồng ý làm bạn gái mà, chả lẽ bây giờ tính cầu hôn luôn, 2 ngày nữa cưới, ..không được, tuyệt đối không được, mình không thể tự kết liễu đời mình với hôn nhân như vậy được.Nooooooooooo” Phương Nguyên nhắm nghiền mắt lấy tay đẩy chiếc hộp ra.

Hàn Phong thắc mắc: “em không thích chiếc nhẫn sao? hôm đó em đã nhìn nó mãi mà.”

Phương Nguyên mở mắt: “ hôm đó…?” cô nhìn xuống chiếc nhẫn: “đây …đây là chiếc nhẫn ở cửa hàng hôm đó mà”

Hàn Phong giải thích: “ hôm đó ở cửa hàng anh thấy em thích nên đã quay lại mua chiếc nhẫn đó nhưng nó đã bị mua mất nên anh phải đặt người ta làm lại đến gần đây mới lấy được. Nhưng dạo này nhiều chuyện xảy ra nên anh chưa có cơ hội tặng cho em.

- thật ạ? …em không nhận ra anh đã quan tâm đến em nhiều như vậy. Mà em lại còn nghĩ…- Phương Nguyên xấu hổ

- Em đã nghĩ gì cơ?

- À không, không có gì- Phương Nguyên né tránh “sao có thể nói ra là em định từ chối anh chứ? Mình cũng thật là…”

Hai người đứng nhìn nhau, hai mắt bắn ra tia lửa hạnh phúc, không gian lãng mạn lung linh ánh nến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương