Tuyết Ưng Lĩnh Chủ
Chương 9: 5 năm sau

Sau bữa cơm chiều.

Đông Bá Tuyết Ưng đang ở cùng một chỗ với em trai Thanh Thạch, còn có hai người Tông Lăng, Đông Bá Tuyết Ưng lấy ra một quả cầu thủy tinh to bằng quả dưa hấu từ trong túi đồ bên cạnh, cái này cũng là do mẹ lưu lại.

"Anh, đây là cái gì a, thật là đẹp." Em trai Thanh Thạch rất đáng yêu, nếu như nói Đông Bá Tuyết Ưng có khuôn mặt giống cha nhiều hơn, thì khuôn mặt em trai lại càng có thiên hướng về mẹ, vừa nhìn liền biết tương lai sẽ là một nhóc đẹp trai. Mà Đông Bá Tuyết Ưng thì không đuổi kịp độ đẹp trai của em trai.

"Lại đây, Thạch Đầu, lấy tay đặt lên trên." Đông Bá Tuyết Ưng liền nói.

"Ồ." Thanh Thạch ngoan ngoãn đem tay nhỏ đặt lên trên.

Bàn tay đụng chạm quả cầu thủy tinh, thân thể nội hàm sóng tinh thần tự nhiên gây nên phản ứng bên trong quả cầu thủy tinh, chỉ thấy quả cầu thủy tinh lập tức phát sinh hào quang màu đỏ thắm mờ mịt, ánh sáng tràn ngập ở trong cả gian phòng.

Đám người Đông Bá Tuyết Ưng đều lộ ra nét vui mừng.

"Anh, tại sao lại có ánh sáng?" Thanh Thạch hiếu kỳ.

"Đại pháp sư, lại đây, hôn một cái nào." Đông Bá Tuyết Ưng ôm em trai hài lòng hôn một cái.

Pháp sư khác với kỵ sĩ.

Kỵ sĩ cần bắt đầu tu luyện từ nhỏ, như học viện Trường Phong định nhập môn tuổi lớn nhất chỉ có thể mười! Mà pháp sư thì lại ngược lại... Khi còn bé là không thể tu luyện, gia tộc điều kiện tốt thì bình thường mười tuổi bắt đầu tu luyện, có một số thậm chí mười sáu, mười bảy tuổi có khi còn vượt qua hai mươi tuổi mới bắt đầu tu luyện. Học viện Trường Phong nhập môn chiêu thu pháp sư là tới ba mươi tuổi.

Trước lúc ba mươi tuổi đều có thể vào học viện.

Bởi vì pháp sư, yêu cầu tư duy rất cao, đặc biệt lúc tu hành liên quan đến linh hồn, nếu như tuổi tác quá nhỏ mà tu luyện không đúng cách, thậm chí khả năng tổn thương linh hồn biến thành ngớ ngẩn! Mà tuổi tác lớn, từng trải cũng nhiều, có sự tích lũy qua năm tháng, bốn mươi, năm mươi tuổi bắt đầu tu hành cuối cùng cũng có thành tựu lớn thậm chí bước vào Siêu Phàm đều là có.

*****

Thời gian trôi qua thật là mau.

Chớp mắt đã là năm năm sau.

"Ào ào ào ~~~" tuyết lớn như lông ngỗng đang bay.

Thiếu niên mặc áo đơn màu đen đang đứng trước lan can nhìn hoa tuyết khắp trời, đường nét khuôn mặt hắn như đao khắc, quanh năm tu luyện làm hắn mang theo một luồng khí thế khiến người ta run sợ, đây là khí thế của một tên cao thủ thương pháp.

"Anh."

Một bé trai mặc áo bông dày cao giọng hô ở phía xa.

"Thanh Thạch." Đông Bá Tuyết Ưng nở nụ cười, nhảy xuống từ nơi cao hơn sáu mét, rơi xuống dưới trên đất trống tuyết đọng dày, bây giờ em trai cũng lớn hơn, Đông Bá Tuyết Ưng cũng sửa lại cách xưng hô với em trai, trực tiếp gọi em trai tên "Thanh Thạch" mà không phải nhũ danh khi còn bé "Thạch Đầu".

"Anh, chúng ta đi thành Nghi Thủy chơi một chút đi, thành Nghi Thủy nhiều chỗ chơi vui lắm, ở nhà phát chán, buồn quá." Đông Bá Thanh Thạch hưng phấn nói.

"Em bảo Tông thúc đi với em đi." Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

"Anh ở trong Tuyết Ưng lĩnh một năm cũng khó thấy có một lần vào thành, không khó chịu sao?" Đông Bá Thanh Thạch nói thầm.

Đông Bá Tuyết Ưng cười cười, không nói gì.

Em trai đã không có ấn tượng gì với cha mẹ, càng không nhớ rõ chuyện cha mẹ bị bắt đi đêm đó, quá không buồn không lo.

"Anh còn luyện một chút quyền pháp nữa." Đông Bá Tuyết Ưng nói rằng, đồng thời cởi áo, lộ ra ra nửa người trên, mặc quần áo còn không thấy được, vừa cởi ra nhất thời cảm giác được thân thể cường tráng. Hiển nhiên nhiều năm khổ tu làm thân thể của hắn cường tráng kinh người.

Nói rồi Đông Bá Tuyết Ưng liền đạp lên tuyết đọng, bắt đầu luyện ( Hỏa Diễm Tam Đoàn Pháp), đây là pháp môn đấu khí, tương tự là một bộ quyền pháp.

Hoa tuyết rơi vào trên da Đông Bá Tuyết Ưng, từng chiêu từng thức, cảm ứng với thế giới xung quanh càng thêm rõ ràng.

"Anh luyện từ từ đi, em đi chơi đây." Thanh Thạch chạy như bay.

Đông Bá Tuyết Ưng nhưng là không ngừng luyện quyền pháp ở bên trong tuyết lớn đầy trời, từng chiêu từng thức, nhìn như chầm chậm, sức mạnh thân thể phảng phất nước chảy lưu động lan truyền.

Vào năm mười ba tuổi, kỹ xảo thương pháp cũng đã đạt đến mức độ "Nhân thương hợp nhất".

Nhưng như thế vẫn chưa đủ... Còn cần sức mạnh toàn thân viên mãn như một, mỗi một tia sức mạnh đều có thể khống chế phi thường chính xác tinh tế, mới có tư cách có thể xưng tụng là "Đại sư thương pháp", mới có thể đem tầng thứ nhất Phiêu Tuyết của "( Huyền Băng thương pháp) luyện thành!

Hắn hai năm qua thường thường luyện quyền, cảm ngộ tự thân, ở trong sự yên tĩnh tìm kiếm một điểm linh quang kia, muốn sức mạnh thân thể viên mãn như một.

"Sắp được rồi."

Đông Bá Tuyết Ưng cũng đã mơ hồ chạm tới ngưỡng cửa sức mạnh toàn thân viên mãn như một.

Bắt đầu từ năm sáu tuổi, đến hiện tại mùa đông mười lăm tuổi, luyện thương gần mười năm! Sự khắc khổ của hắn e sợ còn hơn người thường tu luyện 20, 30 năm.

"Về thương pháp không cần lo, nhưng ta tại sao cho tới bây giờ cũng không thấy sinh ra đấu khí?" Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy một cây trường thương đặt ở bên cạnh, bắt đầu tùy ý triển khai ra thương pháp, chỉ thấy một cây trường thương hầu như hóa thành một thể cùng Đông Bá Tuyết Ưng, trường thương như rồng, như hổ cuồn cuộn, trường thương đâm ra, vô số bóng thương bao phủ. Trường thương quét ngang, càng là thế không thể đỡ.

Dựa theo dự đoán lúc trước, mười tuổi hẳn là nên sinh ra đấu khí rồi! Mười lăm tuổi nên đã sớm bước vào kỵ sĩ Địa Giai.

Nhưng trên thực tế đây?

Nhưng vẫn không có thể sản sinh đấu khí trở thành kỵ sĩ.

Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng, Đồng Tam bọn họ cũng không có thất vọng, trái lại cảm thấy quỷ dị!

Bởi vì nguyên lý của pháp môn đấu khí... Chính là hấp thu sức mạnh trong trời đất tưới đều thân thể, làm thân thể đạt đến một cực hạn xong, thân thể không cách nào hấp thu nữa, những sức mạnh này sẽ hình thành đấu khí ở trong người!

Vào năm Đông Bá Tuyết Ưng mười tuổi, sức mạnh thân thể của hắn liền đã vượt qua cực hạn của người bình thường. Thời gian năm năm sau đó, thân thể của hắn vẫn đang không ngừng mạnh mẽ... Vẫn đang hấp thu sức mạnh trong thiên địa, vì lẽ đó dẫn đến vẫn không sinh ra được đấu khí.

"Đến cùng nguyên nhân gì?"

"Thân thể ta hiện nay, mạnh mẽ hơn người bình thường vượt qua gấp mười lần, lại vẫn đang hấp thu sức mạnh trong thiên địa."

Đông Bá Tuyết Ưng buồn bực.

Tình huống như thế, Tông Lăng bọn họ dù cho kiến thức rộng rãi cũng căn bản không hiểu nguyên nhân.

"Ầm!"

Trường thương đột nhiên nhắm đánh trên mặt đất, nện ở trên phiến đá dưới lớp tuyết đọng, thuận thế đàn hồi, đột nhiên đâm về phía trước một cái, mang theo tiếng rít khủng bố.

Đang triển khai thương pháp, Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhiên cảm giác được nơi nhỏ bé nhất sâu xa nhất trong thân thể mơ hồ bắt đầu ngứa.

"Hả?" Đông Bá Tuyết Ưng liền thu hồi trường thương, tận cùng bên trong mỗi một khối xương trong người cũng đang ngứa, mỗi một khối bắp thịt cũng đang ngứa, sự nhẫn nại của hắn cũng cảm thấy khó chịu với cái ngứa này. Tiếp đó mỗi một nơi thân thể cũng bắt đầu nóng hừng hực, tựa hồ đang bị thiêu đốt, xương tựa hồ cũng thiêu đốt, làn da của hắn bắt đầu trở nên đỏ chót, da dẻ bắt đầu trở nên cứng cỏi, ở dưới da mới bắt đầu sinh ra một tầng gân mô.

Ở nửa người trên trần trụi của Đông Bá Tuyết Ưng càng mơ hồ có dòng khí màu đỏ ngòm bốc lên, mơ mơ hồ hồ tựa hồ hình thành dáng dấp của một người khổng lồ cao lớn.

Trong lúc hoảng hốt, Đông Bá Tuyết Ưng "Nhìn thấy" một người khổng lồ cao lớn ăn mặc quần da thú đi chân trần chính đang ngửa đầu rít gào trên mặt đất hoang vu.

Theo dòng khí màu đỏ ngòm tiêu tan.

Nhưng biến hóa bên trong thân thể Đông Bá Tuyết Ưng càng thêm kịch liệt.

"A."

Đông Bá Tuyết Ưng cũng sẽ không kìm nén được thống khổ, quỳ trên mặt đất, hai tay đỡ mặt đất, bên ngoài thân, hơi thở nóng bỏng làm tuyết đọng chung quanh cũng bắt đầu hòa tan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương